Chương 19
chirikamo
26/09/2014
...::: Nhận Ra :::...
Sau ca mổ, mẹ tôi đã tỉnh dậy và hồi phục thấy rõ chỉ với vài ngày. Tôi thì một buổi đi học, một buổi thăm mẹ còn một buổi lại đi chơi với Khắc Long. Nhưng những hôm gần đây thì số lần tôi đến bệnh viện lại giảm hắn.
Ra về hôm ọ, cũng như thường lệ Khắc Long đến đón tôi ở trước cổng trường. Mọi người dò xét tôi ghê lắm khiến tôi khá là ngại nhưng dần dà lại đâm ra quen.
Tôi nhún người chờ hắn, sau một lát thì cái bóng xe đỏ chói lóa đã hiện lên.
Khá ngạc nhiên, tôi cười:
- Kỉ lục nha! Hôm nay anh chỉ đến trễ có 14 phút 49 giây thôi!
Chắc mọi người thấy buồn cười lắm nhỉ? Đến trễ gần 15 phút mà tôi còn cho là sớm sủa thì cũng đáng ngạc nhiên phải không? Nhưng nếu như quen Khắc Long thì bạn sẽ khác.
Khắc Long cười khẩy, hắn rú ga lên sau đó ngoảnh mặt qua phía tôi:
- Chiều hôm nay anh dẫn cưng đi bar nhá! Chỗ này lạ lắm! Đàn em cũng đã dặn dò họp mặt đông đủ cả rồi. Lần này anh sẽ chính thức giới thiệu cưng đến mọi người. Cưng cứ tự hào mình là người mà anh “cưa” lâu nhất đi nhá!
Tôi nhăn trán:
- Tôi… à… em… em không thích! Em chẳng muốn công khai gì cả đâu!Ai biết thì cứ biết còn ai không biết thì thôi! Vả lại em vẫn chưa quen với những chỗ như vậy nữa…
- Chưa quen rồi thì cũng sẽ quen thôi mà! Cưng lo gì chứ? Anh sẽ ua đồ mới cho cưng mà! – Khắc Long nheo mắt nói, cố tỏ vẻ ga-lăng.
Đến bước này tôi mới đành thú nhận:
- Hôm nay đã là ngày thứ 5 em chưa vào thăm mẹ rồi… hay là chiều nay hoãn lại đến tối được không?
- - Anh hẹn đàn em rồi! Không khác được đâu! – Khắc Long vẫn một mực cố chấp.
Hắn luôn như vậy, luôn bỏ ngoài tai những lời tôi nói và coi nhẹ như lông hồng. Hắn làm thế là không tôn trọng tôi. Chẳng lẽ cứ có nhiều tiền thì được khinh thường người khác sao? Trong phút nóng nảy, tôi đã gào lên:
- Anh quá quắt lắm! Mẹ tôi nằm cô đơn trong bệnh viện đã mấy ngày nay. Tôi là con bà mà không được vào thăm bà thì chẳng hóa là người dưng à?
- Khi nào cô mới chịu thuần hóa đây? Tôi đã cử điều dưỡng viên giỏi nhất ở đó chăm sóc mẹ cô rồi cơ mà? Cô thấy như vậy là chưa đủ hay sao? – Khắc Long gắt lên, mặt hắn tối sầm lại. Ngưỡng tức giận của hắn đã gần như đạt đến đỉnh điểm, hắn bỗng quay sang tôi như ra lệnh – Chiều nay tôi qua nhà trọ đón cô! 2h, 1h hay thậm chí là 12h tôi đều có thể có mặt đấy! Cô cứ liệu mà ở nhà cho đúng giờ đúng giấc!
Tôi cảm nhận được hắn đã nổi giận thực sự mà một khi hắn đã như vậy thì cứ coi như là vô vọng, đừng có mơ mà tôi “kì kèo” gì thêm.
Nhưng thiết nghĩ thì tôi có quá đáng quá không? Tôi nhận được sự giúp đỡ từ hắn thế mà dường như tôi lại là kẻ không biết trọng lời nói. Tôi đã không tuân thủ mọi thứ theo như đúng những gì tôi đã hứa với hắn.
Trên “danh nghĩa”, tôi là bạn gái hắn nhưng trong lòng thì khác, tôi chưa bao giờ yêu hắn. Thậm chí là còn “ngập tràn” “tư tưởng chống đối” mà dù gì thì tôi cũng tin chắc rằng hắn có thích tôi, có muốn tôi trở thành bạn gái thì cũng chỉ là vì sự hiếu kì nhất thời mà thôi.
Biết điều đó nên tôi cũng nhiều lần tự an ủi mình rằng sớm muộn gì thì tôi cũng sẽ thoát khỏi cái lưới mà Khắc Long đã giăng ra ấy dù tôi vẫn không thể sượng sùng nói mấy lời yêu đương giả tạo.
… Không sớm thì muộn… Rồi ngày ấy sẽ đến… Cái ngày mà nắng, gió, cảm xúc của một con người nào đó sẽ lại xuôi theo lẽ tự nhiên…
o-0-o
Tôi về đến nhà trọ thì gặp ngay bác chủ nhà.
Bác nhìn tôi bằng ánh mắt rất đỗi bình thường, không một chút ngạc nhiên. Chính điều đó làm tôi ngạc nhiên vô cùng vì hình ảnh đôi mắt đầy nếp nhăn căng tròn ra của bác khi thấy tôi bước lên chiếc xe hơi sang trọng một lần nọ vẫn còn in lại rất sâu trong trí óc tôi. Thế mà bây giờ thì bác lại tỏ ra bình thản đến lạ.
Tôi cười nhẹ nhìn bác ấy:
- Cháu tưởng bác thấy cảnh này sẽ ngạc nhiên lắm chứ!
- Cảnh gì chứ Trúc?
- Thì… cháu ngồi trên xế hộp láng coóng?
Bác bật cười, lắc đầu rồi vỗ vai tôi đáp:
- Cứ như lúc cháu mới làm tóc đấy! Dần rồi cũng thành quen. – Nói đoạn, giọng bác ấy bỗng trở nên trầm, nhỏ hơn – Bác thấy cái cậu đấy để làm chỗ dựa vật chất thì tốt nhưng mà… ngẫm lại chẳng bằng thằng Thiên đâu!
Đôi môi tôi bỗng mở rộng về hai bên má, không phải là tôi đang cười, cũng chẳng phải đang gượng mà là vì trong phút chốc, tôi đã không định hình nổi mình phải thể hiện một cảm xúc nào cho hợp hoàn cảnh.
Dường như cảm nhận được nét bối rối trên gương mặt của tôi, bác cười hiền hậu nói:
- Thôi! Vào trong nghỉ đi Trúc! Bác ra ngoài có việc một lát đã.
- V-â-ng-ng…. – Tôi ậm ờ trong miệng, bàn chân cứ thế lếch thếch bước vào phòng một cách mỏi mệt.
Nhưng chưa kịp để tôi vào nghỉ thì bác ấy như sực nhớ ra điều gì liền đi đến:
- Suýt nữa thì bác quên mất! Cháu cầm lấy cái cặp lồng canh gà bác mới nấu khi sáng vào bệnh viện cho mẹ ăn dưỡng sức nhé! Bác chẳng có gì hơn…
- Ơ… bác… Cháu… Cháu cảm ơn… Thật ra thì bác không cần phải…
- Thôi! Thôi! Thôi! Bây giờ không phải lúc cho cháu khách sáo đâu nhé! Đừng có từ chối mà phụ lòng bác! – Bác vuốt vuốt mái tóc tôi, sau đó liền đi ngay như sợ tôi sẽ “nhì nhèo” gì thêm.
Tôi thở dài. Mọi người đối xử với tôi tốt quá, tốt đến mức khiến tôi phải e ngại và thậm chí là cảm thấy xấu hổ.
Bất giác, tôi ngước mắt nhìn lên trời xanh biếc. Xa xa có chú chim nhỏ đang thỏa sức chao liệng trên nền trời mênh mông, cao rộng. Gía mà tôi có thể thanh thản, nhẹ nhàng, không lo âu, phiền muộn như nó thì thật tốt biết bao.
o-0-o
Sau khi ăn cơm xong, tôi lôi bài vở ra ôn lại một lát, đôi mắt vẫn không thể nào rời khỏi cái cặp lồng.
Hôm nay tôi không thể vào thăm mẹ trong khi tôi cũng không thể phụ lòng bác chủ nhà. Tôi làm thế này cũng được mà thế kia cũng chẳng xong. Tôi đã bảo mà, cuộc đời là dãy số mang tên trớ trêu. Mà dãy số ấy đối với tôi tính đến thời điểm này thì vẫn chưa thể dừng lại được, thật oái ăm.
Bỗng, Đan Quỳnh quay sang bắt chuyện với tôi:
- Đã mấy ngày rồi cậu không vào thăm mẹ?
Tôi cười mà muốn mếu:
- Cũng vài ngày…
Tuy ngồi cách Quỳnh một khoảng không hề ngắn nhưng tôi vẫn cảm nhận được rõ mồn một tiếng thở dài của nhỏ:
- Cậu có biết hôm qua mẹ cậu ăn gì không? Có biết mẹ cậu uống thuốc lúc mấy giờ không? Có biết mẹ cậu bị dị ứng với thuốc không?
- Sao cơ? Mẹ tớ bị dị ứng cơ á? – Tôi trố mắt lên hỏi, tim lại quặn lên vì lo lắng.
- Đúng vậy đấy! Bác sĩ bảo loại kháng sinh ấy mẹ cậu không thích ứng được nên gây ra dị ứng. Nhưng giờ thì mẹ cậu ổn rồi.
- Cảm ơn trời… - Tôi khẽ nói thì Đan Quỳnh vội lắc đầu:
- Cậu cảm ơn nhầm đối tượng rồi. Đáng lẽ cậu phải cảm ơn anh Thiên vì mấy ngày qua đã chăm sóc mẹ cậu hết sức tận tình. Đến nỗi mà ông bác sĩ cứ tưởng anh ấy là con của mẹ cậu cơ đấy!
- Mấy ngày qua đúng thật là tớ… tớ không vào bệnh viện được. Tớ… tớ…
- Cậu chẳng cần nói gì cả! Chỉ có điều tớ không chắc rằng mẹ cậu không đau lòng, buồn rầu vì chuyện ấy đâu. Có lẽ chiều nay cậu nên đến thăm mẹ.
- Tớ xin lỗi nhưng chắc là phải phiền cậu đưa cặp lồng canh gà này đến cho mẹ tớ. Chiều nay tớ có việc bận, không thể đến bệnh viện… - Tôi nói mà nước mắt như gần trào ra. Tôi đang hận bản thân mình, hận đứa con bất hiếu này đây! Tôi là con của mẹ mà lại để người khác thực hiện nghĩa vụ thay mình thì thật đúng là…
“ Mẹ ơi! Con xin lỗi, con sai rồi! Nhưng nếu từ đầu con không làm như vậy thì con cũng thật bất hiếu phải không? Con hứa với mẹ rằng từ nay sẽ quan tâm mẹ, chăm sóc mẹ hơn nữa dù con có phải quỵ lụy, có phải nói những lời đường mật gượng miệng con cũng cam.”
o-0-o
Chiều hôm đó, 1h Khắc Long đã đến đón tôi đi.
Vừa thấy dáng hắn, tôi đã sắm cho mình gương mặt rạng rỡ với làn môi đang cong cong một nụ cười tươi tắn.
- Anh!
- Sao hôm nay cưng có vẻ ngọt thế nhỉ? – Khắc Long chép miệng nghi ngờ nhưng rồi cũng nhanh chóng mở cửa xe cho tôi vào.
Tôi lắc lắc tay hắn:
- Anh!!!
- Gì thế nè?
- Dời lại đến tối nhé! – Tôi vừa nói vừa làm bộ nũng nịu như cún con.
Khắc Long quẹt bật lửa để châm ngòi điếu thuốc rồi nhướn mắt hỏi:
- Dời hẹn bar á?
Tôi gật gật đầu ngay:
- Đúng! Đúng!
- Anh đã nói với cưng rồi phải không nào? Anh sẽ không…
Tôi đưa ngón trỏ lên chặn ngay chính giữa môi hắn:
- Em muốn anh dẫn em đi mua sắm đồ áo! Đi gặp mặt đàn em của anh thì đâu thể ăn mặc “xoàng” được, phải không?
Khắc Long cười, đưa tay nhéo má tôi:
- Tưởng gì chứ cưng nghĩ được thế là anh mừng rồi đấy!
- Điều em muốn là mình sẽ thật đẹp trước mặt mọi người… để không làm mất mặt anh. Việc chuẩn bị sẽ tốn nhiều thời gian lắm! Con gái ai chẳng điệu cơ chứ? Vì thế nên… - Vừa nói, tôi vừa đưa mắt xoáy thẳng như muốn hút hồn Khắc Long – Chiều nay… anh dẫn em đi mua sắm rồi cho em vào… bệnh viện thăm mẹ… nhé!!!
Hắn vẫn chẳng nói gì còn tôi thì vẫn đợi chờ cái gật đầu từ hắn.
Vài phút trôi qua mà hắn vẫn cứ yên lặng như vậy.
Sốt ruột, tôi hít một hơi thật sâu rồi quàng tay lên cổ hắn:
- Đi mà anh!!! Đi mà!!!
Khắc Long vẫn chưa có ý định sẽ trả lời thế nào thì tôi chợt nghe thấy tiếng gõ ở ngoài cửa kính.
- Có làm gì thì hãy đi ra chỗ khác, chớ đừng đậu xe ở đây!
Tôi giật mình quay mặt lại. Thì ra là Hiếu Thiên.
Có lẽ anh cũng đã kịp chứng kiến mọi chuyện xảy ra từ nãy đến giờ, chứng kiến cái sự “tình thân mến thương” của tôi dành cho Khắc Long.
Nom thì anh vẫn bình tĩnh lắm nhưng tôi không rõ tâm trạng của anh thì thế nào. Cũng có thể anh đang rất buồn nhưng cũng có thể anh đã không còn để tâm đến tôi nữa rồi.
Khắc Long nhấn nút hạ cửa kính xuống, hắn quàng lại vai tôi cố tình trêu tức anh Thiên:
- Thật ra cũng chẳng có vấn đề gì cả phải không? Âu yếm ở đâu thì cũng là âu yếm thôi! Phải không Trúc?
Tôi cứ lặng nhìn Hiếu Thiên không chớp mắt. Hiếu Thiên cười nhạt, nhìn tôi:
- Chẳng quan trọng nữa. Chỉ là… đừng tiếp tục lừa dối, đừng tiếp tục đùa giỡn, bỡn cợt tôi nữa. Đối với tôi… thế là quá đủ.
Nói xong những gì cần nói, anh quay lưng đi không một lần ngoái lại. Còn Khắc Long, có lẽ hắn đang hoan hỉ lắm vì vốn dĩ, hắn chẳng ưa Hiếu Thiên một chút nào cơ mà!
Với cái tâm trạng ấy của hắn thì có lẽ sự thay đổi 180 độ thái độ của tôi đã không phải là vô ích.
Bây giờ thì tôi đã hiểu ra, có những điều thực ra đơn giản lắm nhưng chỉ là do con người quyết định hướng đi cho nó mà thôi.
Sau ca mổ, mẹ tôi đã tỉnh dậy và hồi phục thấy rõ chỉ với vài ngày. Tôi thì một buổi đi học, một buổi thăm mẹ còn một buổi lại đi chơi với Khắc Long. Nhưng những hôm gần đây thì số lần tôi đến bệnh viện lại giảm hắn.
Ra về hôm ọ, cũng như thường lệ Khắc Long đến đón tôi ở trước cổng trường. Mọi người dò xét tôi ghê lắm khiến tôi khá là ngại nhưng dần dà lại đâm ra quen.
Tôi nhún người chờ hắn, sau một lát thì cái bóng xe đỏ chói lóa đã hiện lên.
Khá ngạc nhiên, tôi cười:
- Kỉ lục nha! Hôm nay anh chỉ đến trễ có 14 phút 49 giây thôi!
Chắc mọi người thấy buồn cười lắm nhỉ? Đến trễ gần 15 phút mà tôi còn cho là sớm sủa thì cũng đáng ngạc nhiên phải không? Nhưng nếu như quen Khắc Long thì bạn sẽ khác.
Khắc Long cười khẩy, hắn rú ga lên sau đó ngoảnh mặt qua phía tôi:
- Chiều hôm nay anh dẫn cưng đi bar nhá! Chỗ này lạ lắm! Đàn em cũng đã dặn dò họp mặt đông đủ cả rồi. Lần này anh sẽ chính thức giới thiệu cưng đến mọi người. Cưng cứ tự hào mình là người mà anh “cưa” lâu nhất đi nhá!
Tôi nhăn trán:
- Tôi… à… em… em không thích! Em chẳng muốn công khai gì cả đâu!Ai biết thì cứ biết còn ai không biết thì thôi! Vả lại em vẫn chưa quen với những chỗ như vậy nữa…
- Chưa quen rồi thì cũng sẽ quen thôi mà! Cưng lo gì chứ? Anh sẽ ua đồ mới cho cưng mà! – Khắc Long nheo mắt nói, cố tỏ vẻ ga-lăng.
Đến bước này tôi mới đành thú nhận:
- Hôm nay đã là ngày thứ 5 em chưa vào thăm mẹ rồi… hay là chiều nay hoãn lại đến tối được không?
- - Anh hẹn đàn em rồi! Không khác được đâu! – Khắc Long vẫn một mực cố chấp.
Hắn luôn như vậy, luôn bỏ ngoài tai những lời tôi nói và coi nhẹ như lông hồng. Hắn làm thế là không tôn trọng tôi. Chẳng lẽ cứ có nhiều tiền thì được khinh thường người khác sao? Trong phút nóng nảy, tôi đã gào lên:
- Anh quá quắt lắm! Mẹ tôi nằm cô đơn trong bệnh viện đã mấy ngày nay. Tôi là con bà mà không được vào thăm bà thì chẳng hóa là người dưng à?
- Khi nào cô mới chịu thuần hóa đây? Tôi đã cử điều dưỡng viên giỏi nhất ở đó chăm sóc mẹ cô rồi cơ mà? Cô thấy như vậy là chưa đủ hay sao? – Khắc Long gắt lên, mặt hắn tối sầm lại. Ngưỡng tức giận của hắn đã gần như đạt đến đỉnh điểm, hắn bỗng quay sang tôi như ra lệnh – Chiều nay tôi qua nhà trọ đón cô! 2h, 1h hay thậm chí là 12h tôi đều có thể có mặt đấy! Cô cứ liệu mà ở nhà cho đúng giờ đúng giấc!
Tôi cảm nhận được hắn đã nổi giận thực sự mà một khi hắn đã như vậy thì cứ coi như là vô vọng, đừng có mơ mà tôi “kì kèo” gì thêm.
Nhưng thiết nghĩ thì tôi có quá đáng quá không? Tôi nhận được sự giúp đỡ từ hắn thế mà dường như tôi lại là kẻ không biết trọng lời nói. Tôi đã không tuân thủ mọi thứ theo như đúng những gì tôi đã hứa với hắn.
Trên “danh nghĩa”, tôi là bạn gái hắn nhưng trong lòng thì khác, tôi chưa bao giờ yêu hắn. Thậm chí là còn “ngập tràn” “tư tưởng chống đối” mà dù gì thì tôi cũng tin chắc rằng hắn có thích tôi, có muốn tôi trở thành bạn gái thì cũng chỉ là vì sự hiếu kì nhất thời mà thôi.
Biết điều đó nên tôi cũng nhiều lần tự an ủi mình rằng sớm muộn gì thì tôi cũng sẽ thoát khỏi cái lưới mà Khắc Long đã giăng ra ấy dù tôi vẫn không thể sượng sùng nói mấy lời yêu đương giả tạo.
… Không sớm thì muộn… Rồi ngày ấy sẽ đến… Cái ngày mà nắng, gió, cảm xúc của một con người nào đó sẽ lại xuôi theo lẽ tự nhiên…
o-0-o
Tôi về đến nhà trọ thì gặp ngay bác chủ nhà.
Bác nhìn tôi bằng ánh mắt rất đỗi bình thường, không một chút ngạc nhiên. Chính điều đó làm tôi ngạc nhiên vô cùng vì hình ảnh đôi mắt đầy nếp nhăn căng tròn ra của bác khi thấy tôi bước lên chiếc xe hơi sang trọng một lần nọ vẫn còn in lại rất sâu trong trí óc tôi. Thế mà bây giờ thì bác lại tỏ ra bình thản đến lạ.
Tôi cười nhẹ nhìn bác ấy:
- Cháu tưởng bác thấy cảnh này sẽ ngạc nhiên lắm chứ!
- Cảnh gì chứ Trúc?
- Thì… cháu ngồi trên xế hộp láng coóng?
Bác bật cười, lắc đầu rồi vỗ vai tôi đáp:
- Cứ như lúc cháu mới làm tóc đấy! Dần rồi cũng thành quen. – Nói đoạn, giọng bác ấy bỗng trở nên trầm, nhỏ hơn – Bác thấy cái cậu đấy để làm chỗ dựa vật chất thì tốt nhưng mà… ngẫm lại chẳng bằng thằng Thiên đâu!
Đôi môi tôi bỗng mở rộng về hai bên má, không phải là tôi đang cười, cũng chẳng phải đang gượng mà là vì trong phút chốc, tôi đã không định hình nổi mình phải thể hiện một cảm xúc nào cho hợp hoàn cảnh.
Dường như cảm nhận được nét bối rối trên gương mặt của tôi, bác cười hiền hậu nói:
- Thôi! Vào trong nghỉ đi Trúc! Bác ra ngoài có việc một lát đã.
- V-â-ng-ng…. – Tôi ậm ờ trong miệng, bàn chân cứ thế lếch thếch bước vào phòng một cách mỏi mệt.
Nhưng chưa kịp để tôi vào nghỉ thì bác ấy như sực nhớ ra điều gì liền đi đến:
- Suýt nữa thì bác quên mất! Cháu cầm lấy cái cặp lồng canh gà bác mới nấu khi sáng vào bệnh viện cho mẹ ăn dưỡng sức nhé! Bác chẳng có gì hơn…
- Ơ… bác… Cháu… Cháu cảm ơn… Thật ra thì bác không cần phải…
- Thôi! Thôi! Thôi! Bây giờ không phải lúc cho cháu khách sáo đâu nhé! Đừng có từ chối mà phụ lòng bác! – Bác vuốt vuốt mái tóc tôi, sau đó liền đi ngay như sợ tôi sẽ “nhì nhèo” gì thêm.
Tôi thở dài. Mọi người đối xử với tôi tốt quá, tốt đến mức khiến tôi phải e ngại và thậm chí là cảm thấy xấu hổ.
Bất giác, tôi ngước mắt nhìn lên trời xanh biếc. Xa xa có chú chim nhỏ đang thỏa sức chao liệng trên nền trời mênh mông, cao rộng. Gía mà tôi có thể thanh thản, nhẹ nhàng, không lo âu, phiền muộn như nó thì thật tốt biết bao.
o-0-o
Sau khi ăn cơm xong, tôi lôi bài vở ra ôn lại một lát, đôi mắt vẫn không thể nào rời khỏi cái cặp lồng.
Hôm nay tôi không thể vào thăm mẹ trong khi tôi cũng không thể phụ lòng bác chủ nhà. Tôi làm thế này cũng được mà thế kia cũng chẳng xong. Tôi đã bảo mà, cuộc đời là dãy số mang tên trớ trêu. Mà dãy số ấy đối với tôi tính đến thời điểm này thì vẫn chưa thể dừng lại được, thật oái ăm.
Bỗng, Đan Quỳnh quay sang bắt chuyện với tôi:
- Đã mấy ngày rồi cậu không vào thăm mẹ?
Tôi cười mà muốn mếu:
- Cũng vài ngày…
Tuy ngồi cách Quỳnh một khoảng không hề ngắn nhưng tôi vẫn cảm nhận được rõ mồn một tiếng thở dài của nhỏ:
- Cậu có biết hôm qua mẹ cậu ăn gì không? Có biết mẹ cậu uống thuốc lúc mấy giờ không? Có biết mẹ cậu bị dị ứng với thuốc không?
- Sao cơ? Mẹ tớ bị dị ứng cơ á? – Tôi trố mắt lên hỏi, tim lại quặn lên vì lo lắng.
- Đúng vậy đấy! Bác sĩ bảo loại kháng sinh ấy mẹ cậu không thích ứng được nên gây ra dị ứng. Nhưng giờ thì mẹ cậu ổn rồi.
- Cảm ơn trời… - Tôi khẽ nói thì Đan Quỳnh vội lắc đầu:
- Cậu cảm ơn nhầm đối tượng rồi. Đáng lẽ cậu phải cảm ơn anh Thiên vì mấy ngày qua đã chăm sóc mẹ cậu hết sức tận tình. Đến nỗi mà ông bác sĩ cứ tưởng anh ấy là con của mẹ cậu cơ đấy!
- Mấy ngày qua đúng thật là tớ… tớ không vào bệnh viện được. Tớ… tớ…
- Cậu chẳng cần nói gì cả! Chỉ có điều tớ không chắc rằng mẹ cậu không đau lòng, buồn rầu vì chuyện ấy đâu. Có lẽ chiều nay cậu nên đến thăm mẹ.
- Tớ xin lỗi nhưng chắc là phải phiền cậu đưa cặp lồng canh gà này đến cho mẹ tớ. Chiều nay tớ có việc bận, không thể đến bệnh viện… - Tôi nói mà nước mắt như gần trào ra. Tôi đang hận bản thân mình, hận đứa con bất hiếu này đây! Tôi là con của mẹ mà lại để người khác thực hiện nghĩa vụ thay mình thì thật đúng là…
“ Mẹ ơi! Con xin lỗi, con sai rồi! Nhưng nếu từ đầu con không làm như vậy thì con cũng thật bất hiếu phải không? Con hứa với mẹ rằng từ nay sẽ quan tâm mẹ, chăm sóc mẹ hơn nữa dù con có phải quỵ lụy, có phải nói những lời đường mật gượng miệng con cũng cam.”
o-0-o
Chiều hôm đó, 1h Khắc Long đã đến đón tôi đi.
Vừa thấy dáng hắn, tôi đã sắm cho mình gương mặt rạng rỡ với làn môi đang cong cong một nụ cười tươi tắn.
- Anh!
- Sao hôm nay cưng có vẻ ngọt thế nhỉ? – Khắc Long chép miệng nghi ngờ nhưng rồi cũng nhanh chóng mở cửa xe cho tôi vào.
Tôi lắc lắc tay hắn:
- Anh!!!
- Gì thế nè?
- Dời lại đến tối nhé! – Tôi vừa nói vừa làm bộ nũng nịu như cún con.
Khắc Long quẹt bật lửa để châm ngòi điếu thuốc rồi nhướn mắt hỏi:
- Dời hẹn bar á?
Tôi gật gật đầu ngay:
- Đúng! Đúng!
- Anh đã nói với cưng rồi phải không nào? Anh sẽ không…
Tôi đưa ngón trỏ lên chặn ngay chính giữa môi hắn:
- Em muốn anh dẫn em đi mua sắm đồ áo! Đi gặp mặt đàn em của anh thì đâu thể ăn mặc “xoàng” được, phải không?
Khắc Long cười, đưa tay nhéo má tôi:
- Tưởng gì chứ cưng nghĩ được thế là anh mừng rồi đấy!
- Điều em muốn là mình sẽ thật đẹp trước mặt mọi người… để không làm mất mặt anh. Việc chuẩn bị sẽ tốn nhiều thời gian lắm! Con gái ai chẳng điệu cơ chứ? Vì thế nên… - Vừa nói, tôi vừa đưa mắt xoáy thẳng như muốn hút hồn Khắc Long – Chiều nay… anh dẫn em đi mua sắm rồi cho em vào… bệnh viện thăm mẹ… nhé!!!
Hắn vẫn chẳng nói gì còn tôi thì vẫn đợi chờ cái gật đầu từ hắn.
Vài phút trôi qua mà hắn vẫn cứ yên lặng như vậy.
Sốt ruột, tôi hít một hơi thật sâu rồi quàng tay lên cổ hắn:
- Đi mà anh!!! Đi mà!!!
Khắc Long vẫn chưa có ý định sẽ trả lời thế nào thì tôi chợt nghe thấy tiếng gõ ở ngoài cửa kính.
- Có làm gì thì hãy đi ra chỗ khác, chớ đừng đậu xe ở đây!
Tôi giật mình quay mặt lại. Thì ra là Hiếu Thiên.
Có lẽ anh cũng đã kịp chứng kiến mọi chuyện xảy ra từ nãy đến giờ, chứng kiến cái sự “tình thân mến thương” của tôi dành cho Khắc Long.
Nom thì anh vẫn bình tĩnh lắm nhưng tôi không rõ tâm trạng của anh thì thế nào. Cũng có thể anh đang rất buồn nhưng cũng có thể anh đã không còn để tâm đến tôi nữa rồi.
Khắc Long nhấn nút hạ cửa kính xuống, hắn quàng lại vai tôi cố tình trêu tức anh Thiên:
- Thật ra cũng chẳng có vấn đề gì cả phải không? Âu yếm ở đâu thì cũng là âu yếm thôi! Phải không Trúc?
Tôi cứ lặng nhìn Hiếu Thiên không chớp mắt. Hiếu Thiên cười nhạt, nhìn tôi:
- Chẳng quan trọng nữa. Chỉ là… đừng tiếp tục lừa dối, đừng tiếp tục đùa giỡn, bỡn cợt tôi nữa. Đối với tôi… thế là quá đủ.
Nói xong những gì cần nói, anh quay lưng đi không một lần ngoái lại. Còn Khắc Long, có lẽ hắn đang hoan hỉ lắm vì vốn dĩ, hắn chẳng ưa Hiếu Thiên một chút nào cơ mà!
Với cái tâm trạng ấy của hắn thì có lẽ sự thay đổi 180 độ thái độ của tôi đã không phải là vô ích.
Bây giờ thì tôi đã hiểu ra, có những điều thực ra đơn giản lắm nhưng chỉ là do con người quyết định hướng đi cho nó mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.