Chương 28
chirikamo
26/09/2014
- Cậu ăn mặc thế này? Nghĩa là trốn học sao?
Tôi khẽ nhíu mày, ngoảnh người lại thì nhìn thấy cặp kiếng đoan trang quen thuộc. Là Đan Quỳnh. Nhỏ dạo này trông cũng khang khác. Dường như đã biết chú ý đến vẻ bề ngoài hơn. Trở thành Hot girl của trường rồi mà, không như thế sao được.
- Cậu nói tớ trốn học đấy à?
Tôi vẫn giữ cách xưng hô “cậu – tớ” ngọt xớt với Quỳnh, nhưng có lẽ không được… ngọt như xưa, cái vị ngọt của tình cảm thân thiết, quý mến.
- Ừ. Cậu đi chơi đấy à?
- Thực ra hôm nay tớ nghỉ là để giúp một cô bé…
Chẳng hiểu sao, tôi lại nói những điều này ra nữa. Họ sẽ tin chắc? Hay rồi họ sẽ nghĩ rằng tôi cố bịa ra để biện hộ cho cái sự hư hỏng của mình? Nếu đặt tôi ở địa vị họ, có khi tôi cũng chẳng tin nữa là…
Đan Quỳnh nhún vai, khoác tay Hiếu Thiên một cách khá tình cảm. Hệt như nhỏ cố thể hiện cho tôi thấy tình cảm giữa hai người đã có nhiều biến chuyển so với trước. Nhỏ nghĩ nếu thấy thế tôi sẽ đau lòng chăng? Oh, không hề. Ngược lại tôi chỉ thấy nực cười thôi! Bởi vì ngược lại với Quỳnh, anh Thiên trông gượng gạo hẳn, anh cố gắng thoát ra khỏi cái khoác tay ấy, lúng túng như con gà ngáng phải sợi dây.
Tôi vờ che miệng cười để cho Quỳnh biết tôi đang cười mỉa mai nhỏ. Thế đấy! Tôi muốn nhỏ nhận ra rằng nhỏ đã ngu ngốc khi cố tỏ ra như thế.
- Chiều nay tớ mời cậu đi uống nước được chứ?
Bỗng dưng nhỏ ngỏ lời mời, tôi cũng thấy hơi lạ. Nhỏ cũng ghét tôi lắm mà, sao bây giờ lại có nhã ý tốt đẹp như thế chứ? Hẳn là có lý do?
- Sao…
- Chỉ đơn giản là uống nước thôi mà, có gì khó khăn đâu, phải không?
Tôi chợt nhận ra, giọng Quỳnh trở nên hơi khác, có chút gì đó ngạo nghễ hơn, như thể nhỏ vừa nói, vừa nghênh mặt. Vẻ hiền lành, rụt rè trước đây đã được nhỏ cho về dĩ vãng, bây giờ nhỏ tự tin thể hiện bản thân hơn nhiều. Phải rồi… nhỏ học vẫn giỏi, vẫn xinh đẹp, quan trọng hơn là đạt được giải cao nhất trong cuộc thi Hot girl vừa rồi. Nhỏ được nhiều người biết đến và ngưỡng mộ hơn. Hình như… tôi đang thoáng ghen tị với nhỏ thì phải?
- Tớ không chắc. Có khi lại bận.
Quỳnh đẩy nhẹ gọng kiếng:
- Đi chơi với “anh chàng đại ca” của cậu à?
- Ừ. – Tôi gật đầu. - Cậu cũng biết sao?
Nhỏ cười nhẹ nhàng, tay vẫn quấn lấy Hiếu Thiên dù tôi nhận thấy rằng anh đang cố gạt tay nhỏ ra. Haha. Nếu tôi đoán chẳng lầm rằng… anh ta không muốn tôi nghĩ anh ta cũng “có ý” nhỏ. Vì anh ta thích tôi cơ mà! Haha.
- Bây giờ tớ khác rồi, không phải chỉ là mọt sách nữa.
Tôi gật gù:
- Cậu sắp chuyển sang giai đoạn… - Tôi dừng lại một chút, chỉnh lại quần áo như cố tình. -…mọt tiền chăng?
- Cậu… cậu… - Quỳnh lắp bắp, trông nhỏ tức giận vô cùng.
Trong khi đó, nụ cười trên môi tôi vẫn chưa tắt, điều đó ắt hẳn đã trêu ngươi nhỏ lắm lắm.
- Còn cậu? Cậu đủ tư cách nói tớ như vậy ư? Cậu xem lại cậu đi! Vì hám tiền mà cậu theo Khắc Long đấy sao?
Tôi cũng ức, nhưng không thể hiện ra, vì nếu thể hiện ra thì nhỏ vừa lòng quá rồi! Tôi cố cười tươi hơn, nheo mắt đầy khiêu khích:
- Tôi còn có người để lợi dụng… còn cậu thì sao? Không lẽ… định lợi dụng mấy thằng… - Nói đến đây, tôi bỗng đưa mắt sang phía Hiếu Thiên. - … khố rách áo ôm sao?
Đan Quỳnh không phản kháng, mà chợt nhoẻn miệng cười, nhỏ cũng hếch mặt lên hệt tôi:
- Cậu lợi dụng Khắc Long sao?
Tôi nhún vai:
- Điều đó ai cũng nhận thấy cơ mà! Cậu không biết sao?
Nhỏ hỏi tiếp:
- Moi được nhiều tiền rồi chứ?
Tôi ngần ngừ một lát rồi lại đáp:
- Cũng đủ sống thôi! Nhưng sau này chắc sẽ dư giả, túi ra túi vào…
- À! Ra thế… Chiều nay hẹn cậu 3h ở Mộc Lan. Còn giờ tớ không phiền cậu nữa. Khắc Long đang chờ cậu kìa!
- Hắn ta ra rồi sao?
Tôi đảo mắt quanh nhưng không thấy hắn đâu cả. Chợt… cảm giác có một bàn tay đặt nhẹ vào bờ vai mình, tôi run run quay lại. Chính là hắn… là Khắc Long. Vậy là nãy giờ tôi nói những gì… hắn đều đã nghe thấy cả. Còn Đan Quỳnh, nhỏ ta cố tình bẫy tôi đấy mà! Cáo thật!
- Anh ra lâu chưa?
- Cũng mới thôi à! – Hắn vẫn thản nhiên ôm eo tôi. - Mình đi đi cưng!
Tôi gật đầu, không quên nhìn lại họ lần nữa. Dù qua cặp kiếng nhưng tôi vẫn thấy rõ đôi mắt đang mở to hết cỡ vì ngạc nhiên của nhỏ Quỳnh. Nhỏ ta không ngờ sau những điều đó mà hắn vẫn có thể âu yếm tôi như thế. Và điều đó khiến tôi hài lòng vô cùng.
Ngồi lên chiếc motor đua đắt tiền, tôi cố tình tỏ ra thật sành điệu cho họ thấy, thấy tôi đã khác đẳng cấp với họ rõ ràng như thế nào. Ôm lấy hông Khắc Long, còn mắt thì tôi vẫn bám lấy Hiếu Thiên, ánh mắt da diết không muốn rời, đủ khiến Đan Quỳnh ở cạnh bên anh nhưng cũng cảm thấy thật xa anh.
Khắc Long chẳng nói thêm với tôi một lời nào nữa. Hắn trở nên lặng đi một cách lạ lùng. Tôi bèn lấy hết can đảm ra hỏi:
- Ban nãy anh có nghe em nói không?
Hắn vờ hỏi lại:
- Điều gì cơ?
Tôi thở dài, siết nhẹ eo hắn:
- Em biết là anh đã nghe thấy rồi!
- Ừ. Thì nghe thấy! Nhưng có sao đâu chứ? – Miệng thì hắn bảo vậy nhưng ngay sau đó lại gỡ tay tôi ra.
Giọng tôi âu yếm:
- Em cố tình chọc tức họ thôi mà! Anh đừng giận!
- Ừ. – Cảm giác như giọng nói hắn nặng trịch như đeo thêm mấy cục chì. – Nếu là như vậy thật… thì cũng chẳng sao mà.
- Vậy ư?
- Ừ.
- Anh không thấy thất vọng sao?
- Không.
Tôi không nói thêm gì nữa, bất giác, nhướn người lên phía trước, hôn nhẹ vào mái tóc màu đỏ hung mới nhuộm ấy.
♥
Khắc Long.
Tôi thấy hận. Hận người con gái đó. Tôi đã tưởng… cô thay đổi, cô yêu tôi thật lòng. Thế mà không phải vậy.
Trái tim tôi lúc này sắp nổ tung ra rồi. 10 mảnh? 100 mảnh? 1000 mảnh? Không… tôi nghĩ rằng là cả triệu mảnh. Để nó trở thành những hạt cát bụi, mơ hồ tan biến trong khoảng không của nỗi buồn, nỗi thất vọng vô bờ mà lại chẳng thể nói ra.
Tôi nghĩ lúc này mình cần vào bệnh viện thì đúng hơn. Khoa tim. Ở đó, người ta sẽ lấy mảnh lưỡi lam đang cứa vào tim tôi ra, tôi sẽ trở lại là kẻ vô tình của ngày xưa. Và dĩ nhiên, tôi sẽ chẳng quên xin thêm liều thuốc giảm đau.
Đáng ra… bây giờ tôi và Trúc sẽ có một cuộc vui chơi thật thoải mái. Để rồi kết thúc ngày hôm nay, vào buổi tối, chúng tôi sẽ cùng ngồi ăn trong ánh nến lung linh, tôi sẽ tặng cô ấy nhẫn, sô-cô-la… và quan trọng nhất, là để cô ấy biết rằng… trái tim tôi đã tan chảy vì cô ấy mất rồi! Thế mà… bây giờ thì sao? Ừ. Thì vẫn là tan chảy mà… Rỉ máu.
Tôi đích thân đến trường dặn dò đàn em chuẩn bị tất cả mọi thứ… sao cho thật hoàn hảo. Thế mà có lẽ là không cần nữa rồi.
Nếu tôi vẫn cứng đầu hành động như thế, vẫn cứng đầu cho rằng cuộc yêu đương này không giống những trò đùa trước đây, vẫn cứng đầu nói với Minh Trúc những điều tận đáy lòng…
Thì cô ấy sẽ thế nào? Trúc sẽ từ chối tôi thẳng thừng, bảo rằng tất cả chỉ là trò chơi… hay cô sẽ bảo rằng “em cũng yêu anh như vậy”, và sau lưng lại thoải mái “Lợi dụng ấy mà!”.
Tôi hận người con gái ấy. Và cũng hận chính bản thân mình. Nếu tôi không phải là kẻ có H… thì chắc chắn tôi sẽ mạnh mẽ và quyết đoán hơn trong việc dành lấy tình cảm chân thật từ cô…
Tôi hoang mang… hoang mang tột độ.
Tôi phải làm sao???
Tôi khẽ nhíu mày, ngoảnh người lại thì nhìn thấy cặp kiếng đoan trang quen thuộc. Là Đan Quỳnh. Nhỏ dạo này trông cũng khang khác. Dường như đã biết chú ý đến vẻ bề ngoài hơn. Trở thành Hot girl của trường rồi mà, không như thế sao được.
- Cậu nói tớ trốn học đấy à?
Tôi vẫn giữ cách xưng hô “cậu – tớ” ngọt xớt với Quỳnh, nhưng có lẽ không được… ngọt như xưa, cái vị ngọt của tình cảm thân thiết, quý mến.
- Ừ. Cậu đi chơi đấy à?
- Thực ra hôm nay tớ nghỉ là để giúp một cô bé…
Chẳng hiểu sao, tôi lại nói những điều này ra nữa. Họ sẽ tin chắc? Hay rồi họ sẽ nghĩ rằng tôi cố bịa ra để biện hộ cho cái sự hư hỏng của mình? Nếu đặt tôi ở địa vị họ, có khi tôi cũng chẳng tin nữa là…
Đan Quỳnh nhún vai, khoác tay Hiếu Thiên một cách khá tình cảm. Hệt như nhỏ cố thể hiện cho tôi thấy tình cảm giữa hai người đã có nhiều biến chuyển so với trước. Nhỏ nghĩ nếu thấy thế tôi sẽ đau lòng chăng? Oh, không hề. Ngược lại tôi chỉ thấy nực cười thôi! Bởi vì ngược lại với Quỳnh, anh Thiên trông gượng gạo hẳn, anh cố gắng thoát ra khỏi cái khoác tay ấy, lúng túng như con gà ngáng phải sợi dây.
Tôi vờ che miệng cười để cho Quỳnh biết tôi đang cười mỉa mai nhỏ. Thế đấy! Tôi muốn nhỏ nhận ra rằng nhỏ đã ngu ngốc khi cố tỏ ra như thế.
- Chiều nay tớ mời cậu đi uống nước được chứ?
Bỗng dưng nhỏ ngỏ lời mời, tôi cũng thấy hơi lạ. Nhỏ cũng ghét tôi lắm mà, sao bây giờ lại có nhã ý tốt đẹp như thế chứ? Hẳn là có lý do?
- Sao…
- Chỉ đơn giản là uống nước thôi mà, có gì khó khăn đâu, phải không?
Tôi chợt nhận ra, giọng Quỳnh trở nên hơi khác, có chút gì đó ngạo nghễ hơn, như thể nhỏ vừa nói, vừa nghênh mặt. Vẻ hiền lành, rụt rè trước đây đã được nhỏ cho về dĩ vãng, bây giờ nhỏ tự tin thể hiện bản thân hơn nhiều. Phải rồi… nhỏ học vẫn giỏi, vẫn xinh đẹp, quan trọng hơn là đạt được giải cao nhất trong cuộc thi Hot girl vừa rồi. Nhỏ được nhiều người biết đến và ngưỡng mộ hơn. Hình như… tôi đang thoáng ghen tị với nhỏ thì phải?
- Tớ không chắc. Có khi lại bận.
Quỳnh đẩy nhẹ gọng kiếng:
- Đi chơi với “anh chàng đại ca” của cậu à?
- Ừ. – Tôi gật đầu. - Cậu cũng biết sao?
Nhỏ cười nhẹ nhàng, tay vẫn quấn lấy Hiếu Thiên dù tôi nhận thấy rằng anh đang cố gạt tay nhỏ ra. Haha. Nếu tôi đoán chẳng lầm rằng… anh ta không muốn tôi nghĩ anh ta cũng “có ý” nhỏ. Vì anh ta thích tôi cơ mà! Haha.
- Bây giờ tớ khác rồi, không phải chỉ là mọt sách nữa.
Tôi gật gù:
- Cậu sắp chuyển sang giai đoạn… - Tôi dừng lại một chút, chỉnh lại quần áo như cố tình. -…mọt tiền chăng?
- Cậu… cậu… - Quỳnh lắp bắp, trông nhỏ tức giận vô cùng.
Trong khi đó, nụ cười trên môi tôi vẫn chưa tắt, điều đó ắt hẳn đã trêu ngươi nhỏ lắm lắm.
- Còn cậu? Cậu đủ tư cách nói tớ như vậy ư? Cậu xem lại cậu đi! Vì hám tiền mà cậu theo Khắc Long đấy sao?
Tôi cũng ức, nhưng không thể hiện ra, vì nếu thể hiện ra thì nhỏ vừa lòng quá rồi! Tôi cố cười tươi hơn, nheo mắt đầy khiêu khích:
- Tôi còn có người để lợi dụng… còn cậu thì sao? Không lẽ… định lợi dụng mấy thằng… - Nói đến đây, tôi bỗng đưa mắt sang phía Hiếu Thiên. - … khố rách áo ôm sao?
Đan Quỳnh không phản kháng, mà chợt nhoẻn miệng cười, nhỏ cũng hếch mặt lên hệt tôi:
- Cậu lợi dụng Khắc Long sao?
Tôi nhún vai:
- Điều đó ai cũng nhận thấy cơ mà! Cậu không biết sao?
Nhỏ hỏi tiếp:
- Moi được nhiều tiền rồi chứ?
Tôi ngần ngừ một lát rồi lại đáp:
- Cũng đủ sống thôi! Nhưng sau này chắc sẽ dư giả, túi ra túi vào…
- À! Ra thế… Chiều nay hẹn cậu 3h ở Mộc Lan. Còn giờ tớ không phiền cậu nữa. Khắc Long đang chờ cậu kìa!
- Hắn ta ra rồi sao?
Tôi đảo mắt quanh nhưng không thấy hắn đâu cả. Chợt… cảm giác có một bàn tay đặt nhẹ vào bờ vai mình, tôi run run quay lại. Chính là hắn… là Khắc Long. Vậy là nãy giờ tôi nói những gì… hắn đều đã nghe thấy cả. Còn Đan Quỳnh, nhỏ ta cố tình bẫy tôi đấy mà! Cáo thật!
- Anh ra lâu chưa?
- Cũng mới thôi à! – Hắn vẫn thản nhiên ôm eo tôi. - Mình đi đi cưng!
Tôi gật đầu, không quên nhìn lại họ lần nữa. Dù qua cặp kiếng nhưng tôi vẫn thấy rõ đôi mắt đang mở to hết cỡ vì ngạc nhiên của nhỏ Quỳnh. Nhỏ ta không ngờ sau những điều đó mà hắn vẫn có thể âu yếm tôi như thế. Và điều đó khiến tôi hài lòng vô cùng.
Ngồi lên chiếc motor đua đắt tiền, tôi cố tình tỏ ra thật sành điệu cho họ thấy, thấy tôi đã khác đẳng cấp với họ rõ ràng như thế nào. Ôm lấy hông Khắc Long, còn mắt thì tôi vẫn bám lấy Hiếu Thiên, ánh mắt da diết không muốn rời, đủ khiến Đan Quỳnh ở cạnh bên anh nhưng cũng cảm thấy thật xa anh.
Khắc Long chẳng nói thêm với tôi một lời nào nữa. Hắn trở nên lặng đi một cách lạ lùng. Tôi bèn lấy hết can đảm ra hỏi:
- Ban nãy anh có nghe em nói không?
Hắn vờ hỏi lại:
- Điều gì cơ?
Tôi thở dài, siết nhẹ eo hắn:
- Em biết là anh đã nghe thấy rồi!
- Ừ. Thì nghe thấy! Nhưng có sao đâu chứ? – Miệng thì hắn bảo vậy nhưng ngay sau đó lại gỡ tay tôi ra.
Giọng tôi âu yếm:
- Em cố tình chọc tức họ thôi mà! Anh đừng giận!
- Ừ. – Cảm giác như giọng nói hắn nặng trịch như đeo thêm mấy cục chì. – Nếu là như vậy thật… thì cũng chẳng sao mà.
- Vậy ư?
- Ừ.
- Anh không thấy thất vọng sao?
- Không.
Tôi không nói thêm gì nữa, bất giác, nhướn người lên phía trước, hôn nhẹ vào mái tóc màu đỏ hung mới nhuộm ấy.
♥
Khắc Long.
Tôi thấy hận. Hận người con gái đó. Tôi đã tưởng… cô thay đổi, cô yêu tôi thật lòng. Thế mà không phải vậy.
Trái tim tôi lúc này sắp nổ tung ra rồi. 10 mảnh? 100 mảnh? 1000 mảnh? Không… tôi nghĩ rằng là cả triệu mảnh. Để nó trở thành những hạt cát bụi, mơ hồ tan biến trong khoảng không của nỗi buồn, nỗi thất vọng vô bờ mà lại chẳng thể nói ra.
Tôi nghĩ lúc này mình cần vào bệnh viện thì đúng hơn. Khoa tim. Ở đó, người ta sẽ lấy mảnh lưỡi lam đang cứa vào tim tôi ra, tôi sẽ trở lại là kẻ vô tình của ngày xưa. Và dĩ nhiên, tôi sẽ chẳng quên xin thêm liều thuốc giảm đau.
Đáng ra… bây giờ tôi và Trúc sẽ có một cuộc vui chơi thật thoải mái. Để rồi kết thúc ngày hôm nay, vào buổi tối, chúng tôi sẽ cùng ngồi ăn trong ánh nến lung linh, tôi sẽ tặng cô ấy nhẫn, sô-cô-la… và quan trọng nhất, là để cô ấy biết rằng… trái tim tôi đã tan chảy vì cô ấy mất rồi! Thế mà… bây giờ thì sao? Ừ. Thì vẫn là tan chảy mà… Rỉ máu.
Tôi đích thân đến trường dặn dò đàn em chuẩn bị tất cả mọi thứ… sao cho thật hoàn hảo. Thế mà có lẽ là không cần nữa rồi.
Nếu tôi vẫn cứng đầu hành động như thế, vẫn cứng đầu cho rằng cuộc yêu đương này không giống những trò đùa trước đây, vẫn cứng đầu nói với Minh Trúc những điều tận đáy lòng…
Thì cô ấy sẽ thế nào? Trúc sẽ từ chối tôi thẳng thừng, bảo rằng tất cả chỉ là trò chơi… hay cô sẽ bảo rằng “em cũng yêu anh như vậy”, và sau lưng lại thoải mái “Lợi dụng ấy mà!”.
Tôi hận người con gái ấy. Và cũng hận chính bản thân mình. Nếu tôi không phải là kẻ có H… thì chắc chắn tôi sẽ mạnh mẽ và quyết đoán hơn trong việc dành lấy tình cảm chân thật từ cô…
Tôi hoang mang… hoang mang tột độ.
Tôi phải làm sao???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.