Chương 33
chirikamo
26/09/2014
Tôi vùng vằng bỏ đi. Thực ra tôi cũng chẳng còn mấy bực tức nữa. Bởi vì ban nãy, tôi đã trút chúng qua cái tát cho Hạnh rồi. Con nhỏ đấy kỳ lạ thật! Trước đây, nhỏ luôn tỏ ra “hợp rơ” với tôi cơ mà?! Sao bây giờ lại thay đổi nhanh quá đỗi thế chứ? Chắc nhỏ cũng chẳng còn xem tôi là người dưng nữa, nói gì là bạn? Nhỏ xem tôi như kẻ thù.
- Trúc à! Em đừng giận nữa.
Hiếu Thiên vẫn lẽo đẽo theo sau tôi. Còn tôi, miệng cười tủm mỉm nhưng giọng thì vẫn tỏ ra hằn học:
- Em chẳng giận ai cả. Ít nhất cũng là… không giận anh.
- Thôi mà! Anh hiểu Hạnh nó hơi quá đáng. Nhưng anh mong…
- Đủ rồi! Anh đi về đi. Em chỉ muốn đến chơi với anh, với mọi người. Nhưng họ không chào đón… em không có tư cách để ở lại. – Tôi nói, nhấn mạnh hai chữ “tư cách”.
Từng bước chân của tôi ngày một dài hơn, khoảng cách giữa tôi và anh vì thế mà cũng càng xa nhau ra. Vội vàng, anh chạy đến, chặn ngay trước mặt tôi. Cũng may là tôi phát hiện kịp điều đó nên kịp giấu nhẹm đi nụ cười gian trá. Thay vào đó, tôi chuyển sang vẻ mặt đau khổ, nức nở và nghẹn ngào một nỗi tức giận muốn ào ra.
Anh nắm lấy tay tôi, mắt nhìn mắt, anh truyền cho tôi sự chân thành từ đáy tim:
- Thay mặt Đan Quỳnh, anh xin lỗi em. Và anh, bản thân anh cũng xin lỗi em. Lâu lâu em đến chơi mà anh lại…
- Anh không có lỗi gì cả. – Tôi vờ nhận hết lỗi về mình. - Lỗi là ở em thôi.
- Em không có lỗi gì cả. Em đừng nói vậy. Em nói vậy anh sẽ nghĩ mình tệ lắm… Em à… anh…
Bất giác, tôi rút tay lại, tôi cảm thấy hơi… ngượng ngập trước bàn tay ấm nóng ấy.
- Thôi! Anh cứ kệ em. Để em về…
- Em muốn về à?
Tôi gật đầu:
- Vâng. Anh còn phải đi làm…
- Anh bảo Đan Quỳnh làm thay ca anh là được mà!
- Đan Quỳnh? – Tôi nhíu mày. – Nó làm chung chỗ với anh sao?
- Ừ! Anh chuyển sang chỗ Quỳnh được hơn 1 tuần rồi, em à! Tại bên Mộc Lan… - Anh ngập ngừng. - Nói thật thì anh không thích làm ở bển, chẳng qua hồi đó có em… anh đi chung cho vui thôi… Sau khi em không còn làm việc ở đó nữa, anh cảm thấy chán nên Quỳnh rủ anh qua bên Thạch Đăng làm chung.
Tôi nhún vai:
- Cứ mặc kệ em đi. Anh không cần phải làm như vậy. Em biết Quỳnh nó thích anh và anh chắc cũng… Em không muốn đánh mất thời gian của hai người.
- Thời gian gì đâu chứ? Chỉ là làm thêm thôi mà… - Anh nói nhanh như sợ tôi sẽ không nghe anh giải thích. - Vả lại, anh với Quỳnh…
Tôi cắt ngang:
- Anh không cần phải thế đâu! Em…
- Anh… Anh…
- Em nói thật đấy! – Tôi cười gượng. - Anh đừng bận tâm đến em nhiều làm gì… Em không sao!
- Thôi thế này đi! Lâu ngày… anh em mình mới gặp nhau. Chúng ta đi đâu đó chơi… có được không em?
Tôi chẳng muốn đi với cái gã quê mùa này chút nào. Nhưng ngoài mặt thì vẫn tỏ ra tiếc nuối, đau lòng lắm. Với trình độ diễn viên nghiệp dư của mình, tôi không qua mặt được người khác, nhưng với anh thì… tôi thừa sức. Bởi lẽ, lòng tin của anh đã bị tôi chiếm hữu.
Và dù tôi có thay đổi, dù tôi có lạnh nhạt, có hờ hững với anh thì, hình bóng tôi vẫn dai dẳng trong anh. Tôi biết điều đó và rồi lợi dụng nó, để đạt được những mục đích của mình.
Và bỗng chốc, tôi nhận ra trong tôi dường như đã có chút máu của… con ma nữ. Nhưng chẳng sao, thế cũng hay mà. Nếu hiền thục, dịu dàng là cá tính của Đan Quỳnh, thì cứ coi như, “ma nữ” là cá tính của tôi đi. “Haha” tôi chợt cười thầm vì ý nghĩ quái đản đó của mình.
Chợt, tôi cảm giác như mình đã bỏ rơi Hiếu Thiên. Nãy giờ, mải suy nghĩ… anh có hỏi gì tôi cũng chẳng để ý. Cho đến lúc này đây, khi tôi đã bắt đầu nhận ra sự hiện diện của anh thì chỉ còn nghe thấy những lời xin lỗi liên hồi. Tôi đưa tay ôm đầu, nghe thấy những lời rối tai ấy, tôi thấy mệt mỏi.
- Thôi đi được rồi đó! – Tôi phát cáu.
Đôi mắt nâu sẫm của anh bỗng long lên, tưởng chừng như nó bị ngăn cách với không khí bên ngoài bởi một lớp sương mỏng và nhẹ. Anh ngập ngừng:
- Em… em cho anh xin lỗi. Anh… thực sự… anh…
- Đủ rồi! Em không muốn… - Tôi lắc đầu, đoạn, lại quay sang nói tiếp. – thêm nữa…
- Anh… anh xin lỗi… Nhưng anh rất sợ… rất sợ em lạnh nhạt với anh như vậy. Anh rất sợ… Mỗi lần như vậy… tim anh lại nhói lên… đau lắm… em biết không???
Bỗng chốc, dây thần kinh mang tên cảm xúc của tôi bỗng rung lên. Có một cái gì đó làm con tim tôi bỗng chốc trở nên đập nhanh hơn. Không phải là vì tôi cảm thấy rung động vì yêu anh… mà chỉ là… chỉ là… trong giây phút đó, tôi chợt ngẫm lại bản thân mình. Tôi…?!
Đôi chân tôi nhếch lên, thật gần anh và rồi, bất giác, tôi ghì lấy anh, thật nhẹ nhàng. Bình yên, cảm giác này là bình yên. Giống như mọi thứ chung quanh đều chìm ngập trong sự quên lãng, chỉ còn cảm nhận được sự ấm áp từ nơi anh.
Thanh thản.
Dịu dàng.
Bình yên.
Cảm giác ấy, trước đây tôi chưa từng nhận ra sự tồn tại của nó. Có lẽ, tôi đã quá quen với nó, quá hạnh phúc đến mức không còn nghĩ đó là hạnh phúc mà là lẽ đương nhiên. Để rồi giờ đây, sau một thời gian rời xa nó, tôi hội ngộ… và ngộ ra được nhiều thứ… quý hơn cả sợi dây chuyền kim cương, đá ngọc tôi đeo, quý hơn cả túi xách Gucci hay đôi giày Capparos tôi mang. Mà đó là những niềm hạnh phúc thật sự.
Nhưng dù gì… thì tình cảm ấy chỉ dừng lại ở mức tình bạn. Hay trên tình bạn một chút, là tình anh em thôi. Kì thực, tôi không nghĩ mình lại yêu Hiếu Thiên hay Khắc Long. Người khiến con tim tôi thực sự rung động… không phải là họ.
Bỗng.
Ánh mắt tôi chạm phải một thứ gì đó rất sáng và chói. Định thần lại, tôi nhận ra… đó không phải là ánh gương hay đèn đường. Mà là… ánh nhìn từ một cô gái đứng nấp sau cột điện cao sừng sững. Trên tay cô vẫn còn nguyên chiếc cặp da màu đen cũ kĩ, đôi chỗ đã bị bong lớp da.
Tôi nhận ra con người đó. Là nhỏ - Đan Quỳnh. Tuy khoảng cách xa nhưng trực giác mách bảo tôi rằng, nhỏ đang khóc và trái tim nhỏ đang vỡ ra như vụn thuỷ tinh.
Nhỏ cố xoa dịu cái nỗi đau đó, thì thuỷ tinh cứ thế cứa vào tay nhỏ. Và kết quả là gì? Nhỏ càng đau khổ hơn, nhỏ càng tê dại hơn…
Tôi đọc được những điều ấy qua trực giác. Qua ánh nhìn khuất sau cặp kiếng đã mấy lần phải tháo ra, đeo lại vì những giọt lệ cay, tuôn rơi không ngừng của nhỏ.
Có phải… là tôi đã rất quá đáng chăng?
“Xin lỗi cậu, Đan Quỳnh. Tớ muốn cậu đau khổ và giờ, tớ đạt được mục đích. Nhưng khi đạt được nó rồi, tớ lại không muốn như vậy nữa. Thoáng chốc, tớ thấy day dứt, day dứt vô cùng. Nhưng… thứ lỗi cho tớ một lần nữa nhé… vì tớ đã quá ích kỷ, tớ không yêu anh ấy nhưng chỉ muốn anh ấy yêu một mình tớ, chỉ một mình tớ…”
- Trúc à! Em đừng giận nữa.
Hiếu Thiên vẫn lẽo đẽo theo sau tôi. Còn tôi, miệng cười tủm mỉm nhưng giọng thì vẫn tỏ ra hằn học:
- Em chẳng giận ai cả. Ít nhất cũng là… không giận anh.
- Thôi mà! Anh hiểu Hạnh nó hơi quá đáng. Nhưng anh mong…
- Đủ rồi! Anh đi về đi. Em chỉ muốn đến chơi với anh, với mọi người. Nhưng họ không chào đón… em không có tư cách để ở lại. – Tôi nói, nhấn mạnh hai chữ “tư cách”.
Từng bước chân của tôi ngày một dài hơn, khoảng cách giữa tôi và anh vì thế mà cũng càng xa nhau ra. Vội vàng, anh chạy đến, chặn ngay trước mặt tôi. Cũng may là tôi phát hiện kịp điều đó nên kịp giấu nhẹm đi nụ cười gian trá. Thay vào đó, tôi chuyển sang vẻ mặt đau khổ, nức nở và nghẹn ngào một nỗi tức giận muốn ào ra.
Anh nắm lấy tay tôi, mắt nhìn mắt, anh truyền cho tôi sự chân thành từ đáy tim:
- Thay mặt Đan Quỳnh, anh xin lỗi em. Và anh, bản thân anh cũng xin lỗi em. Lâu lâu em đến chơi mà anh lại…
- Anh không có lỗi gì cả. – Tôi vờ nhận hết lỗi về mình. - Lỗi là ở em thôi.
- Em không có lỗi gì cả. Em đừng nói vậy. Em nói vậy anh sẽ nghĩ mình tệ lắm… Em à… anh…
Bất giác, tôi rút tay lại, tôi cảm thấy hơi… ngượng ngập trước bàn tay ấm nóng ấy.
- Thôi! Anh cứ kệ em. Để em về…
- Em muốn về à?
Tôi gật đầu:
- Vâng. Anh còn phải đi làm…
- Anh bảo Đan Quỳnh làm thay ca anh là được mà!
- Đan Quỳnh? – Tôi nhíu mày. – Nó làm chung chỗ với anh sao?
- Ừ! Anh chuyển sang chỗ Quỳnh được hơn 1 tuần rồi, em à! Tại bên Mộc Lan… - Anh ngập ngừng. - Nói thật thì anh không thích làm ở bển, chẳng qua hồi đó có em… anh đi chung cho vui thôi… Sau khi em không còn làm việc ở đó nữa, anh cảm thấy chán nên Quỳnh rủ anh qua bên Thạch Đăng làm chung.
Tôi nhún vai:
- Cứ mặc kệ em đi. Anh không cần phải làm như vậy. Em biết Quỳnh nó thích anh và anh chắc cũng… Em không muốn đánh mất thời gian của hai người.
- Thời gian gì đâu chứ? Chỉ là làm thêm thôi mà… - Anh nói nhanh như sợ tôi sẽ không nghe anh giải thích. - Vả lại, anh với Quỳnh…
Tôi cắt ngang:
- Anh không cần phải thế đâu! Em…
- Anh… Anh…
- Em nói thật đấy! – Tôi cười gượng. - Anh đừng bận tâm đến em nhiều làm gì… Em không sao!
- Thôi thế này đi! Lâu ngày… anh em mình mới gặp nhau. Chúng ta đi đâu đó chơi… có được không em?
Tôi chẳng muốn đi với cái gã quê mùa này chút nào. Nhưng ngoài mặt thì vẫn tỏ ra tiếc nuối, đau lòng lắm. Với trình độ diễn viên nghiệp dư của mình, tôi không qua mặt được người khác, nhưng với anh thì… tôi thừa sức. Bởi lẽ, lòng tin của anh đã bị tôi chiếm hữu.
Và dù tôi có thay đổi, dù tôi có lạnh nhạt, có hờ hững với anh thì, hình bóng tôi vẫn dai dẳng trong anh. Tôi biết điều đó và rồi lợi dụng nó, để đạt được những mục đích của mình.
Và bỗng chốc, tôi nhận ra trong tôi dường như đã có chút máu của… con ma nữ. Nhưng chẳng sao, thế cũng hay mà. Nếu hiền thục, dịu dàng là cá tính của Đan Quỳnh, thì cứ coi như, “ma nữ” là cá tính của tôi đi. “Haha” tôi chợt cười thầm vì ý nghĩ quái đản đó của mình.
Chợt, tôi cảm giác như mình đã bỏ rơi Hiếu Thiên. Nãy giờ, mải suy nghĩ… anh có hỏi gì tôi cũng chẳng để ý. Cho đến lúc này đây, khi tôi đã bắt đầu nhận ra sự hiện diện của anh thì chỉ còn nghe thấy những lời xin lỗi liên hồi. Tôi đưa tay ôm đầu, nghe thấy những lời rối tai ấy, tôi thấy mệt mỏi.
- Thôi đi được rồi đó! – Tôi phát cáu.
Đôi mắt nâu sẫm của anh bỗng long lên, tưởng chừng như nó bị ngăn cách với không khí bên ngoài bởi một lớp sương mỏng và nhẹ. Anh ngập ngừng:
- Em… em cho anh xin lỗi. Anh… thực sự… anh…
- Đủ rồi! Em không muốn… - Tôi lắc đầu, đoạn, lại quay sang nói tiếp. – thêm nữa…
- Anh… anh xin lỗi… Nhưng anh rất sợ… rất sợ em lạnh nhạt với anh như vậy. Anh rất sợ… Mỗi lần như vậy… tim anh lại nhói lên… đau lắm… em biết không???
Bỗng chốc, dây thần kinh mang tên cảm xúc của tôi bỗng rung lên. Có một cái gì đó làm con tim tôi bỗng chốc trở nên đập nhanh hơn. Không phải là vì tôi cảm thấy rung động vì yêu anh… mà chỉ là… chỉ là… trong giây phút đó, tôi chợt ngẫm lại bản thân mình. Tôi…?!
Đôi chân tôi nhếch lên, thật gần anh và rồi, bất giác, tôi ghì lấy anh, thật nhẹ nhàng. Bình yên, cảm giác này là bình yên. Giống như mọi thứ chung quanh đều chìm ngập trong sự quên lãng, chỉ còn cảm nhận được sự ấm áp từ nơi anh.
Thanh thản.
Dịu dàng.
Bình yên.
Cảm giác ấy, trước đây tôi chưa từng nhận ra sự tồn tại của nó. Có lẽ, tôi đã quá quen với nó, quá hạnh phúc đến mức không còn nghĩ đó là hạnh phúc mà là lẽ đương nhiên. Để rồi giờ đây, sau một thời gian rời xa nó, tôi hội ngộ… và ngộ ra được nhiều thứ… quý hơn cả sợi dây chuyền kim cương, đá ngọc tôi đeo, quý hơn cả túi xách Gucci hay đôi giày Capparos tôi mang. Mà đó là những niềm hạnh phúc thật sự.
Nhưng dù gì… thì tình cảm ấy chỉ dừng lại ở mức tình bạn. Hay trên tình bạn một chút, là tình anh em thôi. Kì thực, tôi không nghĩ mình lại yêu Hiếu Thiên hay Khắc Long. Người khiến con tim tôi thực sự rung động… không phải là họ.
Bỗng.
Ánh mắt tôi chạm phải một thứ gì đó rất sáng và chói. Định thần lại, tôi nhận ra… đó không phải là ánh gương hay đèn đường. Mà là… ánh nhìn từ một cô gái đứng nấp sau cột điện cao sừng sững. Trên tay cô vẫn còn nguyên chiếc cặp da màu đen cũ kĩ, đôi chỗ đã bị bong lớp da.
Tôi nhận ra con người đó. Là nhỏ - Đan Quỳnh. Tuy khoảng cách xa nhưng trực giác mách bảo tôi rằng, nhỏ đang khóc và trái tim nhỏ đang vỡ ra như vụn thuỷ tinh.
Nhỏ cố xoa dịu cái nỗi đau đó, thì thuỷ tinh cứ thế cứa vào tay nhỏ. Và kết quả là gì? Nhỏ càng đau khổ hơn, nhỏ càng tê dại hơn…
Tôi đọc được những điều ấy qua trực giác. Qua ánh nhìn khuất sau cặp kiếng đã mấy lần phải tháo ra, đeo lại vì những giọt lệ cay, tuôn rơi không ngừng của nhỏ.
Có phải… là tôi đã rất quá đáng chăng?
“Xin lỗi cậu, Đan Quỳnh. Tớ muốn cậu đau khổ và giờ, tớ đạt được mục đích. Nhưng khi đạt được nó rồi, tớ lại không muốn như vậy nữa. Thoáng chốc, tớ thấy day dứt, day dứt vô cùng. Nhưng… thứ lỗi cho tớ một lần nữa nhé… vì tớ đã quá ích kỷ, tớ không yêu anh ấy nhưng chỉ muốn anh ấy yêu một mình tớ, chỉ một mình tớ…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.