Chương 42
chirikamo
26/09/2014
Triệu Văn chở tôi về thay đồ, sau đó chúng tôi lại “chạy ù té” tới buổi khai trương khách sạn.
- Anh đi gì mà như ma đuổi vậy? – Tôi ré lên. – Đến Khắc Long còn chưa dám chạy nhanh đến thế!
- Những lúc này, em thấy được tác dụng của dây an toàn chưa? – Nói rồi, như chợt nhớ đến chữ “Khắc Long”, anh tỏ ra chẳng hài lòng. - Khắc Long, chẳng phải em nói không yêu hắn hay sao, mà sao lúc nào cũng nhắc?
“Con gà trong tôi” lại mắc tóc:
- Chỉ là… chỉ là…
Không để tôi ấp úng thêm, ga giảm lại, rồi xe dừng hẳn.
Chẳng lẽ vì chuyện đó mà anh không muốn cho tôi đi dự party cùng anh nữa? Mắt tôi mở ra, đồng tử giãn hết cỡ:
- Anh giận em đấy à?
Anh chỉ lẳng lặng bật cửa xe ra và nói:
- Em xuống xe đi.
Hàng chân mày của tôi xô lại vào nhau, nhưng kể cả thế, tôi tin trông mình vẫn rất xinh đẹp:
- Ơ… Anh… Anh… giận em à…?
Anh phì cười, rồi đưa tay về phía tôi, xoa xoa bờ má mịn hơi phấn:
- Em đừng ngốc như thế. Đến nơi rồi, chứ anh nào có giận.
Đôi môi màu anh đào nhẹ nhàng lúc này mới có thể thư giãn ra, tôi cười vẻ e thẹn:
- Vậy mà làm em cứ lo…
- Anh đã nói rồi cơ mà. Em không làm gì, anh không giận. Chỉ mong em đừng giận anh.
Tôi gật đầu, khẽ nép người mình vào người anh:
- Cảm ơn anh, cảm ơn vì tất cả.
- Chúng ta vào. – Triệu Văn nói rồi vẫn giữ nguyên tư thế ấy, anh để cho tôi nép vào, hai bàn tay không né tránh mà níu lấy khư khư.
- Đây là khách sạn gì, anh nhỉ? – Tôi chợt hỏi.
Anh nhíu mày:
- Ban nãy em không xem biển hiệu sao?
- Khi ở cạnh anh, em quên hết tất cả. – Tôi cười trừ, nhìn anh bằng ánh mắt đầy trìu mến. - Đến cả lẽ dĩ nhiên ấy, em cũng không nhớ mà.
- Khắc Gia, em à! – Anh đáp, giọng nhẹ tênh.
- Tên hay nhỉ?
Ngay sau đó, tôi không còn kịp suy nghĩ gì đến cái tên đó nữa mà lập tức đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Không gian đại sảnh ở đây đã được trang trí quá sức lộng lẫy. Nào là thảm đỏ, nào là những dãy bàn ăn của buổi tiệc đứng đầy sang trọng, nào là những quả bóng bay màu đen, màu trắng nổi bật trên bức tường được chạm trổ tinh tế trên mặt đá mát rượi, và cả những ngọn đèn chùm pha lê sáng rực rỡ nữa. Woa! Qủa là cung điện trong mơ. Và tôi ước, mình là nàng công chúa, còn Triệu Văn, anh sẽ là chàng hoàng tử chăng? Nghĩ đến điều đó, tôi lại cười.
- Em chẳng biết tiết kiệm gì cả! – Triệu Văn chợt lên tiếng.
- Tiết kiệm ư? – Tôi há hốc miệng, bụng vẫn chưa hiểu ý của anh. Phải chăng ban nãy anh đã phải trả quá nhiều tiền làm tóc?
Anh nhìn lên trần nhà, hai tay xỏ vào túi. Lúc này, tôi mới để ý, anh lịch lãm hơn hẳn thường ngày. Trông cứ như một quý ông… đẹp trai ấy!
- Ý anh là nụ cười của em đấy. Em cười rất xinh. Vì thế phải tiết kiệm một chút.
- Cười rất xinh à? – Má tôi đỏ ửng lên, dĩ nhiên là không phải phấn hồng vì ban nãy nghe theo lời anh, chị chuyên viên trang điểm chỉ đánh phấn nhẹ cho có lệ. Tôi đằng hắng. – Nếu thế thì em càng phải cười nhiều lên mới đúng chứ?
- Không. Anh chỉ muốn một mình anh được thấy em cười thôi. – Anh tỏ ra là một gã ích kỷ.
- Đúng thật là! – Tôi chun mũi. – Đã thế, em cứ cười đấy! Hehe.
Triệu Văn mơn nhẹ lên mái tóc tôi và nói khẽ khàng:
- Hôm nay thì anh cho phép, em cứ cười lên, cười thật nhiều, để chứng tỏ em rất hạnh phúc, nhé?!
Với vẻ mặt rạng rỡ hơn bao giờ hết, tôi đáp lại anh bằng cái nhéo má:
- Lúc nào em cũng hạnh phúc hết, lúc nào em cũng sẽ cười.
- Sao mày có mặt ở đây hả? Thằng đểu!
Cái giọng nói đành hanh, khó ưa ấy… quả là không thể nhầm lẫn vào đâu được. Có dấu kẻ đó đi, có quăng kẻ đó giữa một đám đông như kiến, thì tôi vẫn có thể nhận ra.
Bất giác, tim tôi đập mạnh lên, có lẽ là vì hoang mang, lo lắng. Hai tai tôi nóng bừng, đỏ ửng lên.
- Khắc… Khắc…
Hình như ban nãy, hắn ta mới chỉ nhận ra Triệu Văn, và không nghĩ rằng người con gái đang đứng trước mặt hắn lại là tôi – Minh Trúc. Có lẽ là vì kiểu tóc mới và tại tôi đứng quay mặt lại đấy thôi!
Tôi bắt đầu ngoảnh mặt lại, ánh mắt đang run run bất chợt chạm phải ánh nhìn sắc lẹm của hắn.
Đôi môi hắn đang nhếch nụ cười đầy hàm ý mỉa mai, thì bỗng nhiên cũng thu môi về, trở lại vị trí bình thường, nếu không nói là đang trễ xuống vì một cung bậc cảm xúc nào đó. Mắt hắn cứng lại, tựa như nước gặp nhiệt độ số 0, đông thành đá.
Nụ cười trên môi tôi cũng vậy, nó lụi tắt.
- Sao anh lại…
Khắc Long, không như tôi, hắn nhanh chóng lấy lại nụ cười:
- Chào em! Lâu ngày nhỉ? Dạo này vẫn tốt chứ?
Tôi vẫn lắp ba lắp bắp, mãi mà chẳng nói được câu gì:
- Vâng… Em… Em…
Triệu Văn chợt vòng tay qua vai tôi, anh tỏ ra thân mật với tôi hơn hẳn ngày thường:
- Chào anh bạn. Minh Trúc dạo này… phải nói là sống rất tốt và đặc biệt là rất hạnh phúc.
- Tao hỏi mày ư, thằng nhãi? – Khắc Long trợn ngược mắt lên, tay giơ lên tựa hồ muốn chộp lấy cổ áo Triệu Văn mà túm.
Tôi vội chen vào giữa hai người để ngăn ngay cái hành động đó. Tôi xoa xoa vạt áo của Triệu Văn, khẽ thì thào:
- Thôi mà anh… Dù gì thì…
- Tôi nể người yêu tôi, nên mới bỏ qua cho cậu đấy, Khắc Long ạ! – Triệu Văn hếch mặt lên, lúc này, tôi mới nhận ra “vẻ côn đồ” trong anh.
- Vậy ra tôi phải cảm ơn con dâu nhà Lý Triệu rồi? – Khắc Long khoanh tay lại, chân nhịp nhịp theo điệu nhạc đang vang. Sau đó, hắn đẩy tôi ra và đứng sát Triệu Văn hơn. – Lúc nào cũng muốn xài đồ thừa của tôi à? Khi nào quét xong em này, bảo tôi, tôi giới thiệu cho vài em nữa nhé.
Sau những lời nói đầy cay độc ấy là những tràng cười hả hê nhưng vô tình đã xé nát tâm hồn tôi lúc này.
Chẳng hiểu sao, khoé mắt tôi bỗng cay cay. Tưởng chừng như có một màn sương mỏng bắt đầu phủ lên nó.
Hai bàn tay tôi buông thõng, chiếc bóp lấp lánh cũng vì thế mà rơi bịch xuống đất.
Triệu Văn nói những gì, tôi cũng không nghe thấy. Tai tôi ù đi.
Chỉ độc mỗi đôi mắt đang mờ nhoẹt đi vẫn đăm đăm dõi theo hình bóng của một ai đó.
Sao nhói lòng!
.
Tôi ngất lịm. Cảm giác như đôi mắt nặng trịch, không tài nào mở ra. Mặc dù tôi vẫn nghe và cảm nhận được xung quanh đang xảy ra chuyện gì.
Không gian trở nên huyên náo đến lạ, mọi người cứ rổn ra rổn rảng, hình như là đang nói về tôi.
- Mau chóng đưa con bé lên phòng đi!
- Chẳng hiểu sao lại ngất giữa buổi tiệc thế này chứ! Cũng may là vẫn chưa bắt đầu.
- Đưa cô gái lên lầu 2 đi!
Nga Có một bàn tay ấm áp nào đó đang nâng tôi lên, sau đó là đưa tôi lên cầu thang, tôi nghĩ vậy là do cảm thấy mình bị xóc và tầm đi cứ hướng lên trên.
Sau đó, là tiếng mở cửa, à không, là tiếng đạp cửa. Và đúng như tôi nghĩ, tôi được đặt xuống giường.
Khó chịu thật! Giá mà lúc này tôi có thể mở mắt và ngồi dậy được thì hay biết mấy.
- Cậu cố tình cướp Minh Trúc của tôi, có phải không? - À, giọng của Khắc Long.
Nghe thì có vẻ hắn đang nói chuyện với Triệu Văn.
- Cướp à? Cũng giống như Mai Thư thôi mà.
Mai Thư? Tại sao họ lại nhắc đến Mai Thư?
- Cũng không giống lắm đâu. Tôi sống rất hạnh phúc. Thoát khỏi của nợ ấy, tôi thấy thoải mái vô cùng. Cô ta là đồ mỏ khoét vô sỉ.
Trời đất ơi! Khắc Long… hắn… hắn gọi tôi là “mỏ khoét vô sỉ” ư? Những thứ vật chất mà hắn cho tôi, chẳng phải đều là tự nguyện cả sao? Vậy mà…
- Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ. Ai chả biết anh rất yêu Minh Trúc.
- Tôi? Yêu Minh Trúc? Haha. – Tiếng hắn cười vang. – Nực cười quá đi mất! Xin lỗi cậu nhé, thằng này… có thể giành lại những gì mà thằng này muốn. Những thứ thằng này mất, nghĩa là những thứ bỏ đi.
- Vậy thì có kẻ tiếc rẻ của bỏ đi! Hahaha… - Đây đúng là giọng nói, giọng cười của Triệu Văn ư? Vẻ ấm áp, lịch thiệp, mất đi đâu rồi? Sao lại đầy cay độc như thế? Sao lại hắc ám như thế? Sao lại khiến người ta khiếp sợ đến như thế? Tôi… tôi thật sự không thể nào hiểu nỗi chuyện gì đang xảy ra vào lúc này nữa. Tôi…
- Và có kẻ xài của bỏ đi. Mãi mãi, số phận của kẻ đó, chỉ biết xài của bỏ đi thôi. À há!
Câu nói đó là câu cuối cùng tôi nghe được. Vì tiếp đó, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng dộng cửa, tiếng đập bàn và vô hình như có cả tiếng gào xé của một trái tim.
Một lát sau, rèm mi của tôi chấp chới, những vùng cơ quanh mắt lúc này mới chịu hoạt động, rồi mắt tôi mở hẳn, nhưng tất cả hiện lên mờ nhoẹt.
Tôi cố gắng gượng dậy, tay xoa đầu để cố gạt đi cái choáng váng.
Triệu Văn, anh chạy lại đỡ lấy tôi:
- Em tỉnh rồi đấy à?
- Vâng… - Tôi mấp máy, bắt đầu nhìn thấy rõ mọi vật hơn. – Cho xem xuống đi…
Anh giúp tôi chỉnh lại mái tóc:
- Ừ. Party bắt đầu được một lát rồi đấy.
Tôi gạt tay anh ra, rồi níu lấy ống tay áo của anh để lấy thăng bằng.
- Chúng ta xuống đó đi.
Anh gật đầu rồi bước đi nhanh.
- Ừ. Chúng ta đi.
Tôi thở dài, đôi môi nhạt thếch được che đậy bởi nước son màu anh đào tươi tắn. Sao anh lại không hỏi tôi đã khoẻ chưa hay là có cần nằm nghỉ thêm không?
- Anh đi gì mà như ma đuổi vậy? – Tôi ré lên. – Đến Khắc Long còn chưa dám chạy nhanh đến thế!
- Những lúc này, em thấy được tác dụng của dây an toàn chưa? – Nói rồi, như chợt nhớ đến chữ “Khắc Long”, anh tỏ ra chẳng hài lòng. - Khắc Long, chẳng phải em nói không yêu hắn hay sao, mà sao lúc nào cũng nhắc?
“Con gà trong tôi” lại mắc tóc:
- Chỉ là… chỉ là…
Không để tôi ấp úng thêm, ga giảm lại, rồi xe dừng hẳn.
Chẳng lẽ vì chuyện đó mà anh không muốn cho tôi đi dự party cùng anh nữa? Mắt tôi mở ra, đồng tử giãn hết cỡ:
- Anh giận em đấy à?
Anh chỉ lẳng lặng bật cửa xe ra và nói:
- Em xuống xe đi.
Hàng chân mày của tôi xô lại vào nhau, nhưng kể cả thế, tôi tin trông mình vẫn rất xinh đẹp:
- Ơ… Anh… Anh… giận em à…?
Anh phì cười, rồi đưa tay về phía tôi, xoa xoa bờ má mịn hơi phấn:
- Em đừng ngốc như thế. Đến nơi rồi, chứ anh nào có giận.
Đôi môi màu anh đào nhẹ nhàng lúc này mới có thể thư giãn ra, tôi cười vẻ e thẹn:
- Vậy mà làm em cứ lo…
- Anh đã nói rồi cơ mà. Em không làm gì, anh không giận. Chỉ mong em đừng giận anh.
Tôi gật đầu, khẽ nép người mình vào người anh:
- Cảm ơn anh, cảm ơn vì tất cả.
- Chúng ta vào. – Triệu Văn nói rồi vẫn giữ nguyên tư thế ấy, anh để cho tôi nép vào, hai bàn tay không né tránh mà níu lấy khư khư.
- Đây là khách sạn gì, anh nhỉ? – Tôi chợt hỏi.
Anh nhíu mày:
- Ban nãy em không xem biển hiệu sao?
- Khi ở cạnh anh, em quên hết tất cả. – Tôi cười trừ, nhìn anh bằng ánh mắt đầy trìu mến. - Đến cả lẽ dĩ nhiên ấy, em cũng không nhớ mà.
- Khắc Gia, em à! – Anh đáp, giọng nhẹ tênh.
- Tên hay nhỉ?
Ngay sau đó, tôi không còn kịp suy nghĩ gì đến cái tên đó nữa mà lập tức đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Không gian đại sảnh ở đây đã được trang trí quá sức lộng lẫy. Nào là thảm đỏ, nào là những dãy bàn ăn của buổi tiệc đứng đầy sang trọng, nào là những quả bóng bay màu đen, màu trắng nổi bật trên bức tường được chạm trổ tinh tế trên mặt đá mát rượi, và cả những ngọn đèn chùm pha lê sáng rực rỡ nữa. Woa! Qủa là cung điện trong mơ. Và tôi ước, mình là nàng công chúa, còn Triệu Văn, anh sẽ là chàng hoàng tử chăng? Nghĩ đến điều đó, tôi lại cười.
- Em chẳng biết tiết kiệm gì cả! – Triệu Văn chợt lên tiếng.
- Tiết kiệm ư? – Tôi há hốc miệng, bụng vẫn chưa hiểu ý của anh. Phải chăng ban nãy anh đã phải trả quá nhiều tiền làm tóc?
Anh nhìn lên trần nhà, hai tay xỏ vào túi. Lúc này, tôi mới để ý, anh lịch lãm hơn hẳn thường ngày. Trông cứ như một quý ông… đẹp trai ấy!
- Ý anh là nụ cười của em đấy. Em cười rất xinh. Vì thế phải tiết kiệm một chút.
- Cười rất xinh à? – Má tôi đỏ ửng lên, dĩ nhiên là không phải phấn hồng vì ban nãy nghe theo lời anh, chị chuyên viên trang điểm chỉ đánh phấn nhẹ cho có lệ. Tôi đằng hắng. – Nếu thế thì em càng phải cười nhiều lên mới đúng chứ?
- Không. Anh chỉ muốn một mình anh được thấy em cười thôi. – Anh tỏ ra là một gã ích kỷ.
- Đúng thật là! – Tôi chun mũi. – Đã thế, em cứ cười đấy! Hehe.
Triệu Văn mơn nhẹ lên mái tóc tôi và nói khẽ khàng:
- Hôm nay thì anh cho phép, em cứ cười lên, cười thật nhiều, để chứng tỏ em rất hạnh phúc, nhé?!
Với vẻ mặt rạng rỡ hơn bao giờ hết, tôi đáp lại anh bằng cái nhéo má:
- Lúc nào em cũng hạnh phúc hết, lúc nào em cũng sẽ cười.
- Sao mày có mặt ở đây hả? Thằng đểu!
Cái giọng nói đành hanh, khó ưa ấy… quả là không thể nhầm lẫn vào đâu được. Có dấu kẻ đó đi, có quăng kẻ đó giữa một đám đông như kiến, thì tôi vẫn có thể nhận ra.
Bất giác, tim tôi đập mạnh lên, có lẽ là vì hoang mang, lo lắng. Hai tai tôi nóng bừng, đỏ ửng lên.
- Khắc… Khắc…
Hình như ban nãy, hắn ta mới chỉ nhận ra Triệu Văn, và không nghĩ rằng người con gái đang đứng trước mặt hắn lại là tôi – Minh Trúc. Có lẽ là vì kiểu tóc mới và tại tôi đứng quay mặt lại đấy thôi!
Tôi bắt đầu ngoảnh mặt lại, ánh mắt đang run run bất chợt chạm phải ánh nhìn sắc lẹm của hắn.
Đôi môi hắn đang nhếch nụ cười đầy hàm ý mỉa mai, thì bỗng nhiên cũng thu môi về, trở lại vị trí bình thường, nếu không nói là đang trễ xuống vì một cung bậc cảm xúc nào đó. Mắt hắn cứng lại, tựa như nước gặp nhiệt độ số 0, đông thành đá.
Nụ cười trên môi tôi cũng vậy, nó lụi tắt.
- Sao anh lại…
Khắc Long, không như tôi, hắn nhanh chóng lấy lại nụ cười:
- Chào em! Lâu ngày nhỉ? Dạo này vẫn tốt chứ?
Tôi vẫn lắp ba lắp bắp, mãi mà chẳng nói được câu gì:
- Vâng… Em… Em…
Triệu Văn chợt vòng tay qua vai tôi, anh tỏ ra thân mật với tôi hơn hẳn ngày thường:
- Chào anh bạn. Minh Trúc dạo này… phải nói là sống rất tốt và đặc biệt là rất hạnh phúc.
- Tao hỏi mày ư, thằng nhãi? – Khắc Long trợn ngược mắt lên, tay giơ lên tựa hồ muốn chộp lấy cổ áo Triệu Văn mà túm.
Tôi vội chen vào giữa hai người để ngăn ngay cái hành động đó. Tôi xoa xoa vạt áo của Triệu Văn, khẽ thì thào:
- Thôi mà anh… Dù gì thì…
- Tôi nể người yêu tôi, nên mới bỏ qua cho cậu đấy, Khắc Long ạ! – Triệu Văn hếch mặt lên, lúc này, tôi mới nhận ra “vẻ côn đồ” trong anh.
- Vậy ra tôi phải cảm ơn con dâu nhà Lý Triệu rồi? – Khắc Long khoanh tay lại, chân nhịp nhịp theo điệu nhạc đang vang. Sau đó, hắn đẩy tôi ra và đứng sát Triệu Văn hơn. – Lúc nào cũng muốn xài đồ thừa của tôi à? Khi nào quét xong em này, bảo tôi, tôi giới thiệu cho vài em nữa nhé.
Sau những lời nói đầy cay độc ấy là những tràng cười hả hê nhưng vô tình đã xé nát tâm hồn tôi lúc này.
Chẳng hiểu sao, khoé mắt tôi bỗng cay cay. Tưởng chừng như có một màn sương mỏng bắt đầu phủ lên nó.
Hai bàn tay tôi buông thõng, chiếc bóp lấp lánh cũng vì thế mà rơi bịch xuống đất.
Triệu Văn nói những gì, tôi cũng không nghe thấy. Tai tôi ù đi.
Chỉ độc mỗi đôi mắt đang mờ nhoẹt đi vẫn đăm đăm dõi theo hình bóng của một ai đó.
Sao nhói lòng!
.
Tôi ngất lịm. Cảm giác như đôi mắt nặng trịch, không tài nào mở ra. Mặc dù tôi vẫn nghe và cảm nhận được xung quanh đang xảy ra chuyện gì.
Không gian trở nên huyên náo đến lạ, mọi người cứ rổn ra rổn rảng, hình như là đang nói về tôi.
- Mau chóng đưa con bé lên phòng đi!
- Chẳng hiểu sao lại ngất giữa buổi tiệc thế này chứ! Cũng may là vẫn chưa bắt đầu.
- Đưa cô gái lên lầu 2 đi!
Nga Có một bàn tay ấm áp nào đó đang nâng tôi lên, sau đó là đưa tôi lên cầu thang, tôi nghĩ vậy là do cảm thấy mình bị xóc và tầm đi cứ hướng lên trên.
Sau đó, là tiếng mở cửa, à không, là tiếng đạp cửa. Và đúng như tôi nghĩ, tôi được đặt xuống giường.
Khó chịu thật! Giá mà lúc này tôi có thể mở mắt và ngồi dậy được thì hay biết mấy.
- Cậu cố tình cướp Minh Trúc của tôi, có phải không? - À, giọng của Khắc Long.
Nghe thì có vẻ hắn đang nói chuyện với Triệu Văn.
- Cướp à? Cũng giống như Mai Thư thôi mà.
Mai Thư? Tại sao họ lại nhắc đến Mai Thư?
- Cũng không giống lắm đâu. Tôi sống rất hạnh phúc. Thoát khỏi của nợ ấy, tôi thấy thoải mái vô cùng. Cô ta là đồ mỏ khoét vô sỉ.
Trời đất ơi! Khắc Long… hắn… hắn gọi tôi là “mỏ khoét vô sỉ” ư? Những thứ vật chất mà hắn cho tôi, chẳng phải đều là tự nguyện cả sao? Vậy mà…
- Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ. Ai chả biết anh rất yêu Minh Trúc.
- Tôi? Yêu Minh Trúc? Haha. – Tiếng hắn cười vang. – Nực cười quá đi mất! Xin lỗi cậu nhé, thằng này… có thể giành lại những gì mà thằng này muốn. Những thứ thằng này mất, nghĩa là những thứ bỏ đi.
- Vậy thì có kẻ tiếc rẻ của bỏ đi! Hahaha… - Đây đúng là giọng nói, giọng cười của Triệu Văn ư? Vẻ ấm áp, lịch thiệp, mất đi đâu rồi? Sao lại đầy cay độc như thế? Sao lại hắc ám như thế? Sao lại khiến người ta khiếp sợ đến như thế? Tôi… tôi thật sự không thể nào hiểu nỗi chuyện gì đang xảy ra vào lúc này nữa. Tôi…
- Và có kẻ xài của bỏ đi. Mãi mãi, số phận của kẻ đó, chỉ biết xài của bỏ đi thôi. À há!
Câu nói đó là câu cuối cùng tôi nghe được. Vì tiếp đó, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng dộng cửa, tiếng đập bàn và vô hình như có cả tiếng gào xé của một trái tim.
Một lát sau, rèm mi của tôi chấp chới, những vùng cơ quanh mắt lúc này mới chịu hoạt động, rồi mắt tôi mở hẳn, nhưng tất cả hiện lên mờ nhoẹt.
Tôi cố gắng gượng dậy, tay xoa đầu để cố gạt đi cái choáng váng.
Triệu Văn, anh chạy lại đỡ lấy tôi:
- Em tỉnh rồi đấy à?
- Vâng… - Tôi mấp máy, bắt đầu nhìn thấy rõ mọi vật hơn. – Cho xem xuống đi…
Anh giúp tôi chỉnh lại mái tóc:
- Ừ. Party bắt đầu được một lát rồi đấy.
Tôi gạt tay anh ra, rồi níu lấy ống tay áo của anh để lấy thăng bằng.
- Chúng ta xuống đó đi.
Anh gật đầu rồi bước đi nhanh.
- Ừ. Chúng ta đi.
Tôi thở dài, đôi môi nhạt thếch được che đậy bởi nước son màu anh đào tươi tắn. Sao anh lại không hỏi tôi đã khoẻ chưa hay là có cần nằm nghỉ thêm không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.