Chương 6
chirikamo
26/09/2014
Về tới nhà trọ, tôi kéo Hiếu Thiên vào phòng mình ngay để băng bó vết thương trên tay cho anh.
Anh cứ ngùng ngoằng không chịu đi cùng tôi mà cứ một mực rằng để anh tự băng bó nhưng làm sao mà tôi lại để mặc anh như vậy được chứ? Chẳng phải vì tôi nên anh mới bị thương đó sao?
Tôi bắt gặp ánh mắt dò xét từ Nhật Hạnh và Đan Quỳnh. Tôi đọc được ánh mắt của Nhật Hạnh là khó hiểu còn Đan Quỳnh là sự thất vọng xen lẫn với trách móc, ánh mắt của nhỏ thực sự khiến tôi xót xa rất nhiều lắm nhưng cũng như mọi lần, tôi quay mặt đi và lảng sang chuyện khác ngay. Tôi nhờ nhỏ đi lấy giùm tôi ít băng gạc, oxi già để sát trùng cho anh.
-Tại sao anh Thiên bị thương vậy Trúc? – Đan Quỳnh vội vã hỏi còn nhiệm vụ đi lấy đồ dùng thì nhỏ lại đùn đẩy sang cho Nhật Hạnh, tôi biết không phải vì nhỏ ngại đi lấy mà chỉ vì nhỏ quá lo lắng cho anh hoặc cũng có thể nhỏ không yên tâm để anh lại với tôi. Lòng tin về tôi của Quỳnh ít nhiều đã dần phai mờ, tôi hiểu.
o-0-o
Sáng hôm sau. Hiếu Thiên nhìn chiếc xe đạp anh mới đi sửa về mà bật cười:
-Đúng là cái số không cho anh cưỡi con ngựa sắt này rồi Trúc ơi! Anh mới lấy về ở tiệm sửa xe thì bây giờ đến lượt cánh tay anh cần sửa!
-Tại em cả… - Tôi nói, giọng mỗi lúc một chùng xuống. Thấy thế, Hiếu Thiên liền vội lắc đầu kéo tay tôi đi:
-Nếu anh không bị thương thì liệu em có an toàn không? Đáng mà em! – Nói rồi anh lại quen tay khoác vai tôi rồi chợt kêu á lên: - Úi da!
Tôi khẽ bật cười nhưng lòng thì lại như đang thắt. Tôi tự hỏi có phải tất cả đều là do tôi hay không?
Có nên hay chăng nếu cứ tiếp tục nhẫn nhịn Khắc Long? Phải chịu đựng những chuyện vừa xảy ra là quá đủ rồi. Tôi phải nói thẳng với hắn rằng sẽ chấm dứt tất cả ở đây và tôi không tin rằng tiền tài, quyền lực của hắn sẽ làm Hiếu Thiên phải rời khỏi trường học, bây giờ là lúc tôi cần phải tin vào sự công minh của cuộc đời này, tôi phải tin!
o-0-o
Tôi bước tới lớp của Khắc Long để nói chuyện với hắn.
Khắc Long đang ngồi vắt vẻo trên bàn, đánh bài cùng mấy gã trong hội ăn chơi của hắn.
Tôi nhờ chị Mỹ Phương gọi hắn giùm tôi. Chị ấy cũng ở cùng xóm trọ với tôi.
Một lát sau, khi hắn chơi hết ván bài, hắn mới chịu vác mặt ra gặp tôi:
-Sao? Cưng cần gặp anh à? Có chuyện gì không thế?
-Từ nay đừng gọi tôi chứ thế nữa. Cứ coi như anh chưa từng quen biết tôi.
-Tại sao chứ? Bây giờ cưng vẫn đang là bạn gái của anh mà?
Chưa bao giờ cả. Bây giờ anh có muốn đe dọa thế nào thì tôi cũng không sợ đâu. Vì thế nên đừng bao giờ đem điều đó ra nói với tôi nữa, mong anh nhớ cho! – Nói rồi tôi bỏ đi một mạch và thoải mái lắm. Từ nay tôi có thể trở lại như lúc xưa rồi. Tuyệt!
Pha lê tuy đã tì vết nhưng vẫn chưa muộn phải không?
-Khắc Long không thèm đuổi theo nhưng tôi vẫn nghe giọng hắn vang vọng:
-Khi nào có chuyện gì khó khăn thì cứ đến tìm anh nhé cưng!
o-0-o
Khắc Long.
Tôi không tin rằng Minh Trúc có thể dễ dàng rời bỏ tôi như thế. Tôi không tin rằng cô ta có liều vắc-xin chống lại con virus xa hoa của tôi. Chẳng bao lâu cô ta sẽ quay lại tìm tôi thôi. Bởi vì sao ư? Vì cô ta nghèo mà những người nghèo thường dễ bị tiền bạc cám dỗ. Cô ta cũng sẽ không nằm trong trường hợp ngoại lệ.
Tạm thời tôi sẽ gác lại chuyện cưa cẩm cô ta lại mà sẽ đi vui thú với mấy em kiều nữ xinh tươi mà lũ đàn em của tôi mới “tóm” được ở quán bar. Những cô gái đó hấp dẫn hơn Minh Trúc nhiều. Hahaha…
o-0-o
Minh Trúc
Chiều hôm đó, tôi đi học thêm vật lí cùng Nhật Hạnh và Đan Quỳnh.
Buổi học vẫn trôi qua như thế, tôi vẫn hay xung phong lên bảng giải bài tập, Nhật Hạnh vẫn hay ngó sang tôi hỏi bài và Đan Quỳnh vẫn cặm cụi hoàn thành nốt mấy bài nâng cao mà thầy giao cho đến cuối buổi.
-Các em chuẩn bị nộp tiền học tháng này nhé. Nhất là Minh Trúc, em còn 2 tháng chưa nộp nữa đấy! Thầy e là không thể để em khất thêm nữa đâu, cố gắng hoàn thành sớm nhé em!
Tôi thở dài, những ngày cuối tháng của tôi luôn vậy, luôn nặng nề bởi hai chữ “học phí”.
9h30 tối tại quán café.
Khi đã kết thúc xong công việc phục vụ, tôi liền lên phía quầy tính tiền để gặp bà chủ để nhận lương. Thực ra phải đến 2 tuần nữa mới đến kì lĩnh nhưng vì tôi cần quá nên phải xin nhận sớm.
-Cô Xuân ơi! Cô cho cháu lấy trước lương tháng này được không ạ?
-Lương tháng này ấy hả? Cháu đã ứng từ tháng trước rồi cơ mà Trúc! – Nói rồi cô ấy quay sang phía tủ lấy ra cuốn sổ ghi lương của nhân viên – Đây này! Cháu có kí tên đó Trúc.
Nghe vậy, tôi thừ người ra vẻ thất vọng:
-Ơ… Thế là tháng này cháu không có lương ạ? Vậy lương tháng sau… - Tôi đang định nài nỉ xin ứng lương để lấy tiền nộp học thì cô ấy vội cắt ngang:
-Xin lỗi cháu nhưng… dạo này cháu cũng thấy rồi đó, quán cũng không có được đắt khách. Chi trả lương cho nhân viên cô cũng đã cạn túi rồi, không còn để cho cháu ứng nữa đâu, Trúc à!
-Dạ, vâng! Cháu chào cô, cháu về! – Tôi cúi người chào hỏi đàng hoàng sau đó chậm rãi bước về phía cổng – nơi Hiếu Thiên đang đợi tôi cùng về. Tôi cố tình đi chậm là vì không muốn anh nhìn thấy vẻ mặt ấy của mình lúc này.
Tôi biết phải vay mượn ai bây giờ? Hay là Hiếu Thiên…
Tôi đang tiến gần đến phía cổng, định hỏi anh nhưng rồi thì chợt dừng chân lại vì nhận ra anh ấy đang nói chuyện với ai như bác sửa xe.
-Khi nào cậu định trả tôi tiền sửa cái xe đạp cóc cách của cậu đây?
-Dạ chắc chắn sẽ sớm thôi ạ! Bây giờ cháu đang kẹt quá… Bác thông cảm!
Tôi nghe rõ mồn một từng câu, từng chữ. Thì ra Hiếu Thiên cũng đang bấn túng nên tôi cũng không thể hỏi mượn anh ấy.
Tôi bước lại phía anh và nhanh chóng bước về nhà. Cả đoạn đường dài là thế nhưng tôi vẫn không nghĩ điều gì khác ngoài việc phải mượn tiền một ai đó.
.
Về đến nhà, tôi lao đầu vào học bài ngay nhưng vẫn không thể tập trung chút nào. Gánh nặng mang tên “học phí” vẫn đang đè nặng lên đầu óc tôi, đâu phải chỉ vật lí mà còn toán, hóa, anh văn tôi còn chưa nộp tiền nữa. Tổng cộng cũng hơn 500 ngàn chứ ít gì?
Tôi quay sang phía hai con bạn đang học bài cặm cụi:
-Hạnh, Quỳnh! Mấy cậu có…
-Cậu định hỏi vay bọn tớ hả? “Móm” cả rồi! – Hạnh và Quỳnh đồng thanh nói, chẳng hiểu sao mà cả hai đều nhận ra ngay điều tôi muốn hỏi.
Xóm trọ nghèo mà, đúng là chẳng ai khá hơn ai cả. Ai cũng chật vật với hai chữ “đồng tiền”. Giá mà bất kì ai trên thế giới này cũng đều giàu có thì có phải là tốt không?
Tôi mải miết nghĩ đến nỗi ngủ gục lên bàn lúc nào không biết.
Đầu óc tôi lại bay bổng trong không trung của vạn suy nghĩ. Và trong một khoảng trống nào đó vẫn còn văng vẳng tiếng nói của Khắc Long…
“Khi nào có chuyện gì khó khăn thì cứ đến tìm anh…”
Anh cứ ngùng ngoằng không chịu đi cùng tôi mà cứ một mực rằng để anh tự băng bó nhưng làm sao mà tôi lại để mặc anh như vậy được chứ? Chẳng phải vì tôi nên anh mới bị thương đó sao?
Tôi bắt gặp ánh mắt dò xét từ Nhật Hạnh và Đan Quỳnh. Tôi đọc được ánh mắt của Nhật Hạnh là khó hiểu còn Đan Quỳnh là sự thất vọng xen lẫn với trách móc, ánh mắt của nhỏ thực sự khiến tôi xót xa rất nhiều lắm nhưng cũng như mọi lần, tôi quay mặt đi và lảng sang chuyện khác ngay. Tôi nhờ nhỏ đi lấy giùm tôi ít băng gạc, oxi già để sát trùng cho anh.
-Tại sao anh Thiên bị thương vậy Trúc? – Đan Quỳnh vội vã hỏi còn nhiệm vụ đi lấy đồ dùng thì nhỏ lại đùn đẩy sang cho Nhật Hạnh, tôi biết không phải vì nhỏ ngại đi lấy mà chỉ vì nhỏ quá lo lắng cho anh hoặc cũng có thể nhỏ không yên tâm để anh lại với tôi. Lòng tin về tôi của Quỳnh ít nhiều đã dần phai mờ, tôi hiểu.
o-0-o
Sáng hôm sau. Hiếu Thiên nhìn chiếc xe đạp anh mới đi sửa về mà bật cười:
-Đúng là cái số không cho anh cưỡi con ngựa sắt này rồi Trúc ơi! Anh mới lấy về ở tiệm sửa xe thì bây giờ đến lượt cánh tay anh cần sửa!
-Tại em cả… - Tôi nói, giọng mỗi lúc một chùng xuống. Thấy thế, Hiếu Thiên liền vội lắc đầu kéo tay tôi đi:
-Nếu anh không bị thương thì liệu em có an toàn không? Đáng mà em! – Nói rồi anh lại quen tay khoác vai tôi rồi chợt kêu á lên: - Úi da!
Tôi khẽ bật cười nhưng lòng thì lại như đang thắt. Tôi tự hỏi có phải tất cả đều là do tôi hay không?
Có nên hay chăng nếu cứ tiếp tục nhẫn nhịn Khắc Long? Phải chịu đựng những chuyện vừa xảy ra là quá đủ rồi. Tôi phải nói thẳng với hắn rằng sẽ chấm dứt tất cả ở đây và tôi không tin rằng tiền tài, quyền lực của hắn sẽ làm Hiếu Thiên phải rời khỏi trường học, bây giờ là lúc tôi cần phải tin vào sự công minh của cuộc đời này, tôi phải tin!
o-0-o
Tôi bước tới lớp của Khắc Long để nói chuyện với hắn.
Khắc Long đang ngồi vắt vẻo trên bàn, đánh bài cùng mấy gã trong hội ăn chơi của hắn.
Tôi nhờ chị Mỹ Phương gọi hắn giùm tôi. Chị ấy cũng ở cùng xóm trọ với tôi.
Một lát sau, khi hắn chơi hết ván bài, hắn mới chịu vác mặt ra gặp tôi:
-Sao? Cưng cần gặp anh à? Có chuyện gì không thế?
-Từ nay đừng gọi tôi chứ thế nữa. Cứ coi như anh chưa từng quen biết tôi.
-Tại sao chứ? Bây giờ cưng vẫn đang là bạn gái của anh mà?
Chưa bao giờ cả. Bây giờ anh có muốn đe dọa thế nào thì tôi cũng không sợ đâu. Vì thế nên đừng bao giờ đem điều đó ra nói với tôi nữa, mong anh nhớ cho! – Nói rồi tôi bỏ đi một mạch và thoải mái lắm. Từ nay tôi có thể trở lại như lúc xưa rồi. Tuyệt!
Pha lê tuy đã tì vết nhưng vẫn chưa muộn phải không?
-Khắc Long không thèm đuổi theo nhưng tôi vẫn nghe giọng hắn vang vọng:
-Khi nào có chuyện gì khó khăn thì cứ đến tìm anh nhé cưng!
o-0-o
Khắc Long.
Tôi không tin rằng Minh Trúc có thể dễ dàng rời bỏ tôi như thế. Tôi không tin rằng cô ta có liều vắc-xin chống lại con virus xa hoa của tôi. Chẳng bao lâu cô ta sẽ quay lại tìm tôi thôi. Bởi vì sao ư? Vì cô ta nghèo mà những người nghèo thường dễ bị tiền bạc cám dỗ. Cô ta cũng sẽ không nằm trong trường hợp ngoại lệ.
Tạm thời tôi sẽ gác lại chuyện cưa cẩm cô ta lại mà sẽ đi vui thú với mấy em kiều nữ xinh tươi mà lũ đàn em của tôi mới “tóm” được ở quán bar. Những cô gái đó hấp dẫn hơn Minh Trúc nhiều. Hahaha…
o-0-o
Minh Trúc
Chiều hôm đó, tôi đi học thêm vật lí cùng Nhật Hạnh và Đan Quỳnh.
Buổi học vẫn trôi qua như thế, tôi vẫn hay xung phong lên bảng giải bài tập, Nhật Hạnh vẫn hay ngó sang tôi hỏi bài và Đan Quỳnh vẫn cặm cụi hoàn thành nốt mấy bài nâng cao mà thầy giao cho đến cuối buổi.
-Các em chuẩn bị nộp tiền học tháng này nhé. Nhất là Minh Trúc, em còn 2 tháng chưa nộp nữa đấy! Thầy e là không thể để em khất thêm nữa đâu, cố gắng hoàn thành sớm nhé em!
Tôi thở dài, những ngày cuối tháng của tôi luôn vậy, luôn nặng nề bởi hai chữ “học phí”.
9h30 tối tại quán café.
Khi đã kết thúc xong công việc phục vụ, tôi liền lên phía quầy tính tiền để gặp bà chủ để nhận lương. Thực ra phải đến 2 tuần nữa mới đến kì lĩnh nhưng vì tôi cần quá nên phải xin nhận sớm.
-Cô Xuân ơi! Cô cho cháu lấy trước lương tháng này được không ạ?
-Lương tháng này ấy hả? Cháu đã ứng từ tháng trước rồi cơ mà Trúc! – Nói rồi cô ấy quay sang phía tủ lấy ra cuốn sổ ghi lương của nhân viên – Đây này! Cháu có kí tên đó Trúc.
Nghe vậy, tôi thừ người ra vẻ thất vọng:
-Ơ… Thế là tháng này cháu không có lương ạ? Vậy lương tháng sau… - Tôi đang định nài nỉ xin ứng lương để lấy tiền nộp học thì cô ấy vội cắt ngang:
-Xin lỗi cháu nhưng… dạo này cháu cũng thấy rồi đó, quán cũng không có được đắt khách. Chi trả lương cho nhân viên cô cũng đã cạn túi rồi, không còn để cho cháu ứng nữa đâu, Trúc à!
-Dạ, vâng! Cháu chào cô, cháu về! – Tôi cúi người chào hỏi đàng hoàng sau đó chậm rãi bước về phía cổng – nơi Hiếu Thiên đang đợi tôi cùng về. Tôi cố tình đi chậm là vì không muốn anh nhìn thấy vẻ mặt ấy của mình lúc này.
Tôi biết phải vay mượn ai bây giờ? Hay là Hiếu Thiên…
Tôi đang tiến gần đến phía cổng, định hỏi anh nhưng rồi thì chợt dừng chân lại vì nhận ra anh ấy đang nói chuyện với ai như bác sửa xe.
-Khi nào cậu định trả tôi tiền sửa cái xe đạp cóc cách của cậu đây?
-Dạ chắc chắn sẽ sớm thôi ạ! Bây giờ cháu đang kẹt quá… Bác thông cảm!
Tôi nghe rõ mồn một từng câu, từng chữ. Thì ra Hiếu Thiên cũng đang bấn túng nên tôi cũng không thể hỏi mượn anh ấy.
Tôi bước lại phía anh và nhanh chóng bước về nhà. Cả đoạn đường dài là thế nhưng tôi vẫn không nghĩ điều gì khác ngoài việc phải mượn tiền một ai đó.
.
Về đến nhà, tôi lao đầu vào học bài ngay nhưng vẫn không thể tập trung chút nào. Gánh nặng mang tên “học phí” vẫn đang đè nặng lên đầu óc tôi, đâu phải chỉ vật lí mà còn toán, hóa, anh văn tôi còn chưa nộp tiền nữa. Tổng cộng cũng hơn 500 ngàn chứ ít gì?
Tôi quay sang phía hai con bạn đang học bài cặm cụi:
-Hạnh, Quỳnh! Mấy cậu có…
-Cậu định hỏi vay bọn tớ hả? “Móm” cả rồi! – Hạnh và Quỳnh đồng thanh nói, chẳng hiểu sao mà cả hai đều nhận ra ngay điều tôi muốn hỏi.
Xóm trọ nghèo mà, đúng là chẳng ai khá hơn ai cả. Ai cũng chật vật với hai chữ “đồng tiền”. Giá mà bất kì ai trên thế giới này cũng đều giàu có thì có phải là tốt không?
Tôi mải miết nghĩ đến nỗi ngủ gục lên bàn lúc nào không biết.
Đầu óc tôi lại bay bổng trong không trung của vạn suy nghĩ. Và trong một khoảng trống nào đó vẫn còn văng vẳng tiếng nói của Khắc Long…
“Khi nào có chuyện gì khó khăn thì cứ đến tìm anh…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.