Chương 20: Buổi Hẹn
Giá Oản Chúc
16/10/2023
Đây là buổi hẹn nam nữ trưởng thành. Khương Lâm Tình hiểu được: "Anh Tống, tôi đã nằm lòng quy tắc trò chơi của anh."
"Vẫn là tôi thẳng thắn nói ra nguyên tắc của mình, chưa từng nghe em nói về mình câu nào."
"Quy tắc trò chơi của anh có lẽ thông dụng, tôi có thể mượn một ít."
Tống Khiên cười nói: "Tôi mạo muội hỏi, đây là lần đầu tiên em ra ngoài chơi sao?"
"Ừm."
"Khó trách, có lúc em đặc biệt giống một con nhím nhỏ, vẻ ngoài trấn định tự nhiên, thật ra toàn thân đều là ngạnh, sợ tôi đến gần em từng bước."
"Nhưng mà tôi đã ngồi cùng anh ở đây rồi."
"Vì sao em lại ra ngoài?" Tống Khiên đoán được một người, người bạn trung học tên là Dương Phi Thiệp kia. "Chẳng lẽ em không theo đuổi được đối tượng thầm mến nhiều năm nên cam chịu?"
"Không phải." Khương Lâm Tình nhanh chóng ngẩng đầu, ngược lại giống giấu đầu hở đuôi.
Tống Khiên: "Người đàn ông kia..."
Cô vừa mới buông lỏng, lại nói ra tiếp.
Tống Khiên: "Hai người nhiều năm như thế cũng chưa phát triển được gì, phần thắng không lớn."
Khương Lâm Tình nghiêm mặt nói: "Anh hiểu lầm rồi, tôi không nghĩ sẽ ở bên cậu ấy."
"Lừa mình dối người thôi." Đôi mắt của Tống Khiên đen nhánh sắc nhọn.
"Anh mới quen biết tôi được mấy ngày, không hiểu tôi đâu."
"Em có tâm sự gì đều viết ở trên mặt, tôi không muốn biết cũng khó."
Lúc hai người đáp trả qua lại, nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn đến.
Khương Lâm Tình nói: "Đĩa đẹp thật." Như vậy là đã kết thúc thảo luận về Dương Phi Thiệp.
"Ăn trước đi." Tống Khiên không quan tâm lòng cô có người nào hay không. Anh ta không phải yêu đương với cô, chỉ hưởng thụ niềm vui nhất thời mà thôi.
*
Tống Khiên đã cho Khương Lâm Tình đủ thời gian để suy nghĩ, một bữa trưa và một buổi chiều.
Buổi chiều cũng không ngồi một chỗ.
Công viên cách đó hai kilomet, Tống Khiên nói đi tản bộ.
Bầu trời nhiều mây kéo dài cho đến tận bây giờ, đã hai ngày mặt trời không ló dạng.
Hai người đi lên một con đường rợp bóng cây, lá cây rậm rạp che kín mặt đường, gió thổi vi vu mát rượi.
Đối diện có một đôi tay trong tay đang đi dạo.
Khương Lâm Tình và Tống Khiên cũng vun vén cho mối tình mỏng manh này: "Anh Tống thích đi dạo sao?"
Tống Khiên phủ nhận: "Có thể ngồi xe đương nhiên tôi muốn ngồi, nhưng mà không gian chật hẹp ấy không rộng được bằng nơi này, tôi sợ em lại mọc gai đâm cả người, đâm phải tay tôi."
Khương Lâm Tình không biết gai ở đâu, chỉ có thể cố thả lỏng.
Tống Khiên: "Tôi cho em thời gian đệm. Chúng ta quen biết nhau không lâu, ngoại trừ biết tên đối phương, mọi phương diện khác đều xa lạ."
"Anh Tống muốn tự giới thiệu à?"
Anh ta hỏi lại: "Em muốn biết không?"
Cô lắc đầu.
"Không có lòng hiếu kỳ sao?"
"Nếu anh nói chuyện xưa với tôi, chắc chắn cũng muốn hỏi tôi như vậy."
Anh ta gật đầu: "Đó là đương nhiên."
"Dù sao tôi với anh Tống sau này cũng sẽ dễ hợp dễ tan."
"Chúng ta còn chưa bắt đầu mà em đã tính xong ngày rời đi rồi." Tống Khiên nhìn góc nghiêng của cô.
Ngũ quan của cô nhu hòa, cái mũi cũng nhọn. Góc nghiêng kiên cường hơn so với góc mặt chính diện.
Khương Lâm Tình nở nụ cười: "Sớm hay muộn cũng phải rời đi thôi."
Đây là ngầm thừa nhận, không cần nói ra. Nhưng Tống Khiên thầm nghĩ, anh ta nên giành nói câu này trước với cô. Lời từ miệng cô nghe lại là có ý sẵn sàng vứt bỏ.
Một câu "Vịt cô đơn" bị bạn trêu chọc, bỗng nhiên quanh quẩn trong tâm trí Tống Khiên.
*
Hai người đi bộ từ cổng đông nam công viên đến đình quán trên núi, nghe nghệ nhân hát hí khúc xong lại xuống chân núi ăn hai chén tráng miệng.
Muốn nói trên đường có gì ngoài ý muốn thì chính là khi Khương Lâm Tình nghe Tống Khiên nói chuyện. Nghe đến quá mức nhập tâm, bất cẩn làm món tráng miệng dính lên váy.
Bọn họ đi ra từ cổng tây bắc, sắc trời đã tối sầm.
Tống Khiên ngửa đầu, chỉ thấy mây đen dày đặc: "Sắp mưa rồi, đi thôi, đi ăn cơm trước."
Khương Lâm Tình: "Anh Tống, buổi sáng anh mời khách, cơm tối để tôi đi."
Tống Khiên cười nhẹ: "Về sau có cơ hội thì để em mời."
Ở cùng nhau buổi chiều, Khương Lâm Tình lĩnh hội được mị lực của người đàn ông này. Nếu không phải cô có ngọn núi lớn Dương Phi Thiệp ngăn cản, chỉ sợ cũng đã thất thủ trước phong độ của Tống Khiên rồi.
Ngoại trừ vô tình, Tống Khiên có thể coi là hoàn mỹ.
"Vẫn là tôi thẳng thắn nói ra nguyên tắc của mình, chưa từng nghe em nói về mình câu nào."
"Quy tắc trò chơi của anh có lẽ thông dụng, tôi có thể mượn một ít."
Tống Khiên cười nói: "Tôi mạo muội hỏi, đây là lần đầu tiên em ra ngoài chơi sao?"
"Ừm."
"Khó trách, có lúc em đặc biệt giống một con nhím nhỏ, vẻ ngoài trấn định tự nhiên, thật ra toàn thân đều là ngạnh, sợ tôi đến gần em từng bước."
"Nhưng mà tôi đã ngồi cùng anh ở đây rồi."
"Vì sao em lại ra ngoài?" Tống Khiên đoán được một người, người bạn trung học tên là Dương Phi Thiệp kia. "Chẳng lẽ em không theo đuổi được đối tượng thầm mến nhiều năm nên cam chịu?"
"Không phải." Khương Lâm Tình nhanh chóng ngẩng đầu, ngược lại giống giấu đầu hở đuôi.
Tống Khiên: "Người đàn ông kia..."
Cô vừa mới buông lỏng, lại nói ra tiếp.
Tống Khiên: "Hai người nhiều năm như thế cũng chưa phát triển được gì, phần thắng không lớn."
Khương Lâm Tình nghiêm mặt nói: "Anh hiểu lầm rồi, tôi không nghĩ sẽ ở bên cậu ấy."
"Lừa mình dối người thôi." Đôi mắt của Tống Khiên đen nhánh sắc nhọn.
"Anh mới quen biết tôi được mấy ngày, không hiểu tôi đâu."
"Em có tâm sự gì đều viết ở trên mặt, tôi không muốn biết cũng khó."
Lúc hai người đáp trả qua lại, nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn đến.
Khương Lâm Tình nói: "Đĩa đẹp thật." Như vậy là đã kết thúc thảo luận về Dương Phi Thiệp.
"Ăn trước đi." Tống Khiên không quan tâm lòng cô có người nào hay không. Anh ta không phải yêu đương với cô, chỉ hưởng thụ niềm vui nhất thời mà thôi.
*
Tống Khiên đã cho Khương Lâm Tình đủ thời gian để suy nghĩ, một bữa trưa và một buổi chiều.
Buổi chiều cũng không ngồi một chỗ.
Công viên cách đó hai kilomet, Tống Khiên nói đi tản bộ.
Bầu trời nhiều mây kéo dài cho đến tận bây giờ, đã hai ngày mặt trời không ló dạng.
Hai người đi lên một con đường rợp bóng cây, lá cây rậm rạp che kín mặt đường, gió thổi vi vu mát rượi.
Đối diện có một đôi tay trong tay đang đi dạo.
Khương Lâm Tình và Tống Khiên cũng vun vén cho mối tình mỏng manh này: "Anh Tống thích đi dạo sao?"
Tống Khiên phủ nhận: "Có thể ngồi xe đương nhiên tôi muốn ngồi, nhưng mà không gian chật hẹp ấy không rộng được bằng nơi này, tôi sợ em lại mọc gai đâm cả người, đâm phải tay tôi."
Khương Lâm Tình không biết gai ở đâu, chỉ có thể cố thả lỏng.
Tống Khiên: "Tôi cho em thời gian đệm. Chúng ta quen biết nhau không lâu, ngoại trừ biết tên đối phương, mọi phương diện khác đều xa lạ."
"Anh Tống muốn tự giới thiệu à?"
Anh ta hỏi lại: "Em muốn biết không?"
Cô lắc đầu.
"Không có lòng hiếu kỳ sao?"
"Nếu anh nói chuyện xưa với tôi, chắc chắn cũng muốn hỏi tôi như vậy."
Anh ta gật đầu: "Đó là đương nhiên."
"Dù sao tôi với anh Tống sau này cũng sẽ dễ hợp dễ tan."
"Chúng ta còn chưa bắt đầu mà em đã tính xong ngày rời đi rồi." Tống Khiên nhìn góc nghiêng của cô.
Ngũ quan của cô nhu hòa, cái mũi cũng nhọn. Góc nghiêng kiên cường hơn so với góc mặt chính diện.
Khương Lâm Tình nở nụ cười: "Sớm hay muộn cũng phải rời đi thôi."
Đây là ngầm thừa nhận, không cần nói ra. Nhưng Tống Khiên thầm nghĩ, anh ta nên giành nói câu này trước với cô. Lời từ miệng cô nghe lại là có ý sẵn sàng vứt bỏ.
Một câu "Vịt cô đơn" bị bạn trêu chọc, bỗng nhiên quanh quẩn trong tâm trí Tống Khiên.
*
Hai người đi bộ từ cổng đông nam công viên đến đình quán trên núi, nghe nghệ nhân hát hí khúc xong lại xuống chân núi ăn hai chén tráng miệng.
Muốn nói trên đường có gì ngoài ý muốn thì chính là khi Khương Lâm Tình nghe Tống Khiên nói chuyện. Nghe đến quá mức nhập tâm, bất cẩn làm món tráng miệng dính lên váy.
Bọn họ đi ra từ cổng tây bắc, sắc trời đã tối sầm.
Tống Khiên ngửa đầu, chỉ thấy mây đen dày đặc: "Sắp mưa rồi, đi thôi, đi ăn cơm trước."
Khương Lâm Tình: "Anh Tống, buổi sáng anh mời khách, cơm tối để tôi đi."
Tống Khiên cười nhẹ: "Về sau có cơ hội thì để em mời."
Ở cùng nhau buổi chiều, Khương Lâm Tình lĩnh hội được mị lực của người đàn ông này. Nếu không phải cô có ngọn núi lớn Dương Phi Thiệp ngăn cản, chỉ sợ cũng đã thất thủ trước phong độ của Tống Khiên rồi.
Ngoại trừ vô tình, Tống Khiên có thể coi là hoàn mỹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.