Chương 15
Giá Oản Chúc
16/10/2023
Khương Lâm Tình cách Dương Phi Thiệp quá xa, cô chạm cốc cùng Ngu Tuyết Hủy, cụng ly với mấy bạn học khác nhưng không chạm được vào ly của anh ấy.
Khi cô đang muốn thu thay lại.
Dương Phi Thiệp nghiêng người về phía trước. Người anh ấy cao, tay cũng dài, cả người nghiêng về phía trước, duỗi thẳng tay phải.
Khương Lâm Tình bất giác làm theo động tác này của anh ấy, cũng nghiêng về phía trước, tay phải duỗi thẳng.
Hai ly thủy tinh phát ra tiếng va chạm trên không trung.
Hóa ra, nếu bọn họ thật sự làm thì vẫn có thể chạm tới.
Cô cười uống hết ly coca này, ngẩng đầu lên thì thấy chiếc bàn trong góc bên kia.
Hầu hết các bàn khác đều có nhóm, nhưng chỉ có một người ngồi ở bàn đó. Anh ta anh tuấn phóng khoáng, là tiêu điểm của mọi người.
Anh ta vẫn luôn chú ý tới Khương Lâm Tình, thấy cô nhìn lại đây, anh ta giơ ly về phía cô.
Rõ ràng đang ở trong một quán trà kiểu Trung Quốc, nhưng hành động của anh ta như một quý tộc ngồi trong một nhà hàng phương Tây tán gái trong bộ phim lãng mạn của Pháp.
Khương Lâm Tình lên wechat hỏi anh ta: "Anh Tống, không phải anh đã về rồi à?"
Tống Khiên: "Đói bụng, vào đây ăn bữa cơm, có vấn đề gì không?"
Không có vấn đề gì nhưng có thể đừng trưng ra nụ cười phóng đãng đó nhắm thẳng vào cô như thế được không.
Cô quay mặt đi, vén tóc, dùng tay phải che tầm nhìn của anh ta.
Ngu Tuyết Hủy rất tinh mắt: "Cậu có thấy ở đó có một anh chàng đẹp trai nhìn về phía chúng ta cười không?"
"Không để ý. À, tớ đi vệ sinh một chút." Khương Lâm Tình vội vã rời đi.
Cô trốn trong nhà vệ sinh, gửi wechat: "Anh Tống, bạn của tôi chú ý tới anh rồi đấy, anh đừng có gây chú ý nữa."
Rửa tay, đi tới đi lui chỉ mấy phút, có thể trốn nhất thời nhưng không thể trốn được cả đời.
Cô không đợi Tống Khiên trả lời nữa, chỉ có thể đi ra ngoài.
Vừa đến hành lang thì đã thấy Tống Khiên đứng ở chỗ rẽ.
Phía sau là đường cùng, chỉ có thể tiến lên trước.
Đợi cô lại gần, anh ta nói: "Với diện mạo của tôi, rất khó để không làm người khác để ý đó."
Khương Lâm Tình cúi đầu: "Chúng ta làm bộ như không biết nhau đi, miệng lưỡi của người có đôi khi rất phiền toái."
"Ồ." Tống Khiên cười lạnh: "Có vẻ tôi đã quên, thật ra ngay từ đầu là em tiếp cận tôi trước."
Nơi này không phải là chỗ hay ho gì để nói chuyện. Khương Lâm Tình cười xin lỗi, xoay người muốn đi.
Đối diện lại đi đến một người: "Khương Lâm Tình."
Cô vẩy những giọt nước còn chưa kịp lau trên tay, chào anh ấy như chưa có chuyện gì xảy ra.
Anh ấy lại hỏi: "Đây là bạn của cậu sao?"
Tống Khiên mỉm cười, hứng thú nhìn Khương Lâm Tình.
Cô chỉ đành phải thừa nhận: "Đúng vậy, có quen biết. Thật trùng hợp anh ấy cũng đến đây ăn cơm."
Dương Phi Thiệp chuyển hướng sang Tống Khiên: "Tôi là bạn của cô ấy."
Tống Khiên đứng cạnh Khương Lâm Tình, vươn tay: "Tống Khiên."
Khương Lâm Tình trừng mắt nhìn anh ta. Cô và anh ta chưa phát sinh chuyện gì cả, thế mà anh ta lại đúng tình hợp lý đứng đây kết bạn?
Dương Phi Thiệp bắt tay Tống Khiên: "Tôi là Dương Phi Thiệp."
Tống Khiên không quen nắm tay lâu với một người đàn ông, một giây sau đã rút về.
Dương Phi Thiệp đột nhiên hỏi: "Anh Tống là người địa phương sao?"
Tống Khiên bình tĩnh trả lời: "Không phải, lúc học cấp hai có đến đây cùng với cha mẹ."
"Vậy à." Dương Phi Thiệp gật đầu.
Khương Lâm Tình: "Lớp trưởng, cậu ăn xong chưa? Vừa rồi Đại Mập bảo tiếp nữa đấy."
"À vừa hay đúng lúc, tớ qua ngay đây." Dương Phi Thiệp đi về phía nhà vệ sinh.
Anh ấy vừa đi, Khương Lâm Tình xin lỗi: "Anh Tống, hôm nay thật sự xin lỗi anh."
Tống Khiên: "Không có gì. Em ngoài miệng thì có vẻ là nói thật, tôi cứ tưởng em nói họp lớp chỉ là để lấy cớ thôi đấy."
"Tăng ca cũng là sự thật."
"Bớt được hời còn khoe mã đi." Anh ta nâng tay lên xem đồng hồ: "Đêm nay không rảnh, hôm nào đi sau."
"Anh Tống đi thong thả." Khương Lâm Tình tiễn anh ta.
Tống Khiên lên xe, thả lỏng vai, gửi cho cô một tin nhắn thoại: "Khương Âm Thiên, tôi có chuyện muốn nói với em. Luật chơi của tôi đã rõ ràng ngay từ đầu, nếu em không muốn tôi sẽ không cưỡng ép em, tôi ra để mua vui chứ không phải để diễn cảnh cướp gái nhà lành. Nếu em ra vẻ lạt mềm buộc chặt kia, tôi sẽ thấy chán ngay. Tôi không phải Liễu Hạ Huệ, em muốn chơi thì phải chuẩn bị đầy đủ. Em hiểu rõ rồi thì cho tôi một câu trả lời."
Khi cô đang muốn thu thay lại.
Dương Phi Thiệp nghiêng người về phía trước. Người anh ấy cao, tay cũng dài, cả người nghiêng về phía trước, duỗi thẳng tay phải.
Khương Lâm Tình bất giác làm theo động tác này của anh ấy, cũng nghiêng về phía trước, tay phải duỗi thẳng.
Hai ly thủy tinh phát ra tiếng va chạm trên không trung.
Hóa ra, nếu bọn họ thật sự làm thì vẫn có thể chạm tới.
Cô cười uống hết ly coca này, ngẩng đầu lên thì thấy chiếc bàn trong góc bên kia.
Hầu hết các bàn khác đều có nhóm, nhưng chỉ có một người ngồi ở bàn đó. Anh ta anh tuấn phóng khoáng, là tiêu điểm của mọi người.
Anh ta vẫn luôn chú ý tới Khương Lâm Tình, thấy cô nhìn lại đây, anh ta giơ ly về phía cô.
Rõ ràng đang ở trong một quán trà kiểu Trung Quốc, nhưng hành động của anh ta như một quý tộc ngồi trong một nhà hàng phương Tây tán gái trong bộ phim lãng mạn của Pháp.
Khương Lâm Tình lên wechat hỏi anh ta: "Anh Tống, không phải anh đã về rồi à?"
Tống Khiên: "Đói bụng, vào đây ăn bữa cơm, có vấn đề gì không?"
Không có vấn đề gì nhưng có thể đừng trưng ra nụ cười phóng đãng đó nhắm thẳng vào cô như thế được không.
Cô quay mặt đi, vén tóc, dùng tay phải che tầm nhìn của anh ta.
Ngu Tuyết Hủy rất tinh mắt: "Cậu có thấy ở đó có một anh chàng đẹp trai nhìn về phía chúng ta cười không?"
"Không để ý. À, tớ đi vệ sinh một chút." Khương Lâm Tình vội vã rời đi.
Cô trốn trong nhà vệ sinh, gửi wechat: "Anh Tống, bạn của tôi chú ý tới anh rồi đấy, anh đừng có gây chú ý nữa."
Rửa tay, đi tới đi lui chỉ mấy phút, có thể trốn nhất thời nhưng không thể trốn được cả đời.
Cô không đợi Tống Khiên trả lời nữa, chỉ có thể đi ra ngoài.
Vừa đến hành lang thì đã thấy Tống Khiên đứng ở chỗ rẽ.
Phía sau là đường cùng, chỉ có thể tiến lên trước.
Đợi cô lại gần, anh ta nói: "Với diện mạo của tôi, rất khó để không làm người khác để ý đó."
Khương Lâm Tình cúi đầu: "Chúng ta làm bộ như không biết nhau đi, miệng lưỡi của người có đôi khi rất phiền toái."
"Ồ." Tống Khiên cười lạnh: "Có vẻ tôi đã quên, thật ra ngay từ đầu là em tiếp cận tôi trước."
Nơi này không phải là chỗ hay ho gì để nói chuyện. Khương Lâm Tình cười xin lỗi, xoay người muốn đi.
Đối diện lại đi đến một người: "Khương Lâm Tình."
Cô vẩy những giọt nước còn chưa kịp lau trên tay, chào anh ấy như chưa có chuyện gì xảy ra.
Anh ấy lại hỏi: "Đây là bạn của cậu sao?"
Tống Khiên mỉm cười, hứng thú nhìn Khương Lâm Tình.
Cô chỉ đành phải thừa nhận: "Đúng vậy, có quen biết. Thật trùng hợp anh ấy cũng đến đây ăn cơm."
Dương Phi Thiệp chuyển hướng sang Tống Khiên: "Tôi là bạn của cô ấy."
Tống Khiên đứng cạnh Khương Lâm Tình, vươn tay: "Tống Khiên."
Khương Lâm Tình trừng mắt nhìn anh ta. Cô và anh ta chưa phát sinh chuyện gì cả, thế mà anh ta lại đúng tình hợp lý đứng đây kết bạn?
Dương Phi Thiệp bắt tay Tống Khiên: "Tôi là Dương Phi Thiệp."
Tống Khiên không quen nắm tay lâu với một người đàn ông, một giây sau đã rút về.
Dương Phi Thiệp đột nhiên hỏi: "Anh Tống là người địa phương sao?"
Tống Khiên bình tĩnh trả lời: "Không phải, lúc học cấp hai có đến đây cùng với cha mẹ."
"Vậy à." Dương Phi Thiệp gật đầu.
Khương Lâm Tình: "Lớp trưởng, cậu ăn xong chưa? Vừa rồi Đại Mập bảo tiếp nữa đấy."
"À vừa hay đúng lúc, tớ qua ngay đây." Dương Phi Thiệp đi về phía nhà vệ sinh.
Anh ấy vừa đi, Khương Lâm Tình xin lỗi: "Anh Tống, hôm nay thật sự xin lỗi anh."
Tống Khiên: "Không có gì. Em ngoài miệng thì có vẻ là nói thật, tôi cứ tưởng em nói họp lớp chỉ là để lấy cớ thôi đấy."
"Tăng ca cũng là sự thật."
"Bớt được hời còn khoe mã đi." Anh ta nâng tay lên xem đồng hồ: "Đêm nay không rảnh, hôm nào đi sau."
"Anh Tống đi thong thả." Khương Lâm Tình tiễn anh ta.
Tống Khiên lên xe, thả lỏng vai, gửi cho cô một tin nhắn thoại: "Khương Âm Thiên, tôi có chuyện muốn nói với em. Luật chơi của tôi đã rõ ràng ngay từ đầu, nếu em không muốn tôi sẽ không cưỡng ép em, tôi ra để mua vui chứ không phải để diễn cảnh cướp gái nhà lành. Nếu em ra vẻ lạt mềm buộc chặt kia, tôi sẽ thấy chán ngay. Tôi không phải Liễu Hạ Huệ, em muốn chơi thì phải chuẩn bị đầy đủ. Em hiểu rõ rồi thì cho tôi một câu trả lời."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.