Chương 17
Giá Oản Chúc
16/10/2023
Giấc mơ ở thời thiếu nữ mơ mơ hồ hồ, như có lại như không. Cô với anh ấy cũng như gần mà lại như xa.
Có thể nói, cô đã mơ thấy một bạn nam cùng lớp.
Chỉ là bạn học, giữa hai người cũng chẳng có chuyện gì cả.
Nhưng bây giờ thì lại khác.
Cô nhất thời nói với Tống Khiên như vậy, không biết lấy dũng khí từ đâu, quá bốc đồng. Cô lao ra ngoài, sau đó thì do dự một lúc lâu.
Trước khi đi ngủ, cô vẫn còn nghĩ về Tống Khiên. Cứ thế, anh ta tiến vào giấc mơ của cô.
Người đàn ông trong mộng có khuôn mặt thanh tú, vóc người vạm vỡ như Hulk*. Cơ bắp trên cánh tay lần lượt nhô ra như mấy quả dưa hấu xâu chuỗi lại với nhau, hai cơ ngực thì phập phồng phản chiếu ánh sáng xanh lục.
*Hulk: nhân vật trong bộ phim “Người khổng lồ xanh” (tựa gốc tiếng Anh: The Incredible Hulk) - do Marvel sản xuất
Trong mơ, Khương Lâm Tình ra sức đếm đếm.
Anh ta có cơ bụng tám múi cân đối.
Hai mắt sáng lấp lánh gọi cô: “Này người đẹp.”
Cô không khỏi rùng mình một cái.
Bên dưới thắt lưng của Tống Khiên thì co rúm lại.
Cô không dám nhìn tiếp, liên tục lùi lại cho đến khi không còn đường lùi.
Cánh tay to lớn như gánh dưa hấu chống ở bên cạnh cô, anh ta cúi đầu, làm động tác muốn hôn cô.
Lúc này Khương Lâm Tình bỗng giật mình tỉnh lại, mồ hôi mỏng thấm đẫm sau lưng, cô thấy vừa nóng lại vừa lạnh.
Khi tỉnh dậy rồi, có thể thấy được đây là một cơn ác mộng.
Thật ra Tống Khiên cũng chẳng đáng sợ đến vậy. Anh ta anh tuấn lại cao lớn, thân mình vai rộng eo thon. Một người đàn ông được mệnh danh là móc treo quần áo thì sao có thể kém được.
Khương Lâm Tình đá văng chăn ra, khi mồ hôi từ từ giảm bớt, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không ngủ tiếp được nữa.
Có lẽ là ngày mai Tống Khiên sẽ đến tìm cô.
Không sao cả, anh ta nói rằng mình có năng lực rất đỉnh. Nhưng không rõ có đáng sợ giống như trong giấc mộng hay không.
Trời còn chưa sáng hẳn, cô nhận tin nhắn từ Hướng Bội.
Lần đầu tiên Khương Lâm Tình thấy như này.
Bình thường Hướng Bội phải bảy, tám giờ mới về, hôm nay lại sớm hơn mọi hôm.
Hướng Bội nói: “Tớ để quên chìa khóa ở nhà của một người bạn. Nếu cậu đang thức thì thu nạp tớ với, ở ngoài này lạnh chết đi được.”
Khương Lâm Tình lập tức trả lời: “Tớ đang thức này.”
Hướng Bội ngạc nhiên: “Mới có năm giờ, tớ đánh thức cậu à?”
Khương Lâm Tình phủ nhận: “Không phải đâu, hôm nay tớ dậy sớm.”
Tiết trời cuối tháng hai, Hướng Bội chỉ mặc một chiếc váy mỏng không tay. Cô rùng mình cả người, đi vào trong rồi ngồi xuống: “Hai người đàn ông đó ngủ say như heo chết vậy, đợi bọn họ tỉnh dậy mới có thể đưa cho tớ chìa khóa được.”
Hai người đàn ông mà cô ấy nhắc đến là thành viên của ban nhạc. Ban nhạc của họ có một phòng thu nhỏ ở khu vực gần nhà máy.
Không còn cách nào khác cả, nếu chơi bass và trống sẽ bị mọi người sẽ phàn nàn. Hướng Bội nói, phòng thu đó rất vắng vẻ và nếu la hét to thì cũng chẳng có ai quan tâm.
Khương Lâm Tình rót một cốc nước nóng cho Hướng Bội.
Hướng Bội đưa hai tay ra nhận lấy, sưởi ấm tay, nói: “Hôm nay là cuối tuần mà, cậu cứ ngủ tiếp đi, khi nào có chìa khóa thì tớ đi.”
“Bỏ đi, tớ tỉnh dậy không ngủ được nữa.”
Hướng Bội uống một cốc nước xong vẫn cảm thấy miệng vẫn khô khốc, cô ấy rút ra một điếu thuốc: “Ồ, cậu lại đi bar à?”
Khương Lâm Tình không đáp lại.
Hướng Bội nhấc chân, lắc đầu: “Tớ đã nói rồi, những chỗ đó không phải là chỗ mà cậu nên tới đâu.”
“Không phải là ngày nào cậu cũng tới hay sao?”
Hướng Bội liếc tới: “Người với người không giống nhau. Vòng tròn của bọn tớ gọi là gì, Underground. Mỗi người đều có thế giới của riêng mình. Cậu đừng bởi vì tò mò mà đi lang thang khắp nơi. Nếu bị lạc lối thì chẳng ai cứu cậu được đâu.”
“Như bây giờ thì tớ thấy khá ổn mà.”
“Đàn ông ở đó đều là chó săn, ánh mắt sắc bén, nếu không phải cậu trang điểm son phấn xinh đẹp, cậu trở thành “bọn tớ” rồi. Cứ ở yên trong thế giới nhỏ bé, nhàn nhã sống một cuộc sống bình thường chẳng phải rất tốt sao?”
“Cuộc sống quá buồn tẻ, tớ muốn ra ngoài một chút cho vui vẻ.”
“Cậu có chơi nổi không? Đàn ông có thể phủi mông một cái rồi bỏ đi, cậu có như thế được không?”
Khương Lâm Tình gật đầu: “Tớ có thể.”
Có thể nói, cô đã mơ thấy một bạn nam cùng lớp.
Chỉ là bạn học, giữa hai người cũng chẳng có chuyện gì cả.
Nhưng bây giờ thì lại khác.
Cô nhất thời nói với Tống Khiên như vậy, không biết lấy dũng khí từ đâu, quá bốc đồng. Cô lao ra ngoài, sau đó thì do dự một lúc lâu.
Trước khi đi ngủ, cô vẫn còn nghĩ về Tống Khiên. Cứ thế, anh ta tiến vào giấc mơ của cô.
Người đàn ông trong mộng có khuôn mặt thanh tú, vóc người vạm vỡ như Hulk*. Cơ bắp trên cánh tay lần lượt nhô ra như mấy quả dưa hấu xâu chuỗi lại với nhau, hai cơ ngực thì phập phồng phản chiếu ánh sáng xanh lục.
*Hulk: nhân vật trong bộ phim “Người khổng lồ xanh” (tựa gốc tiếng Anh: The Incredible Hulk) - do Marvel sản xuất
Trong mơ, Khương Lâm Tình ra sức đếm đếm.
Anh ta có cơ bụng tám múi cân đối.
Hai mắt sáng lấp lánh gọi cô: “Này người đẹp.”
Cô không khỏi rùng mình một cái.
Bên dưới thắt lưng của Tống Khiên thì co rúm lại.
Cô không dám nhìn tiếp, liên tục lùi lại cho đến khi không còn đường lùi.
Cánh tay to lớn như gánh dưa hấu chống ở bên cạnh cô, anh ta cúi đầu, làm động tác muốn hôn cô.
Lúc này Khương Lâm Tình bỗng giật mình tỉnh lại, mồ hôi mỏng thấm đẫm sau lưng, cô thấy vừa nóng lại vừa lạnh.
Khi tỉnh dậy rồi, có thể thấy được đây là một cơn ác mộng.
Thật ra Tống Khiên cũng chẳng đáng sợ đến vậy. Anh ta anh tuấn lại cao lớn, thân mình vai rộng eo thon. Một người đàn ông được mệnh danh là móc treo quần áo thì sao có thể kém được.
Khương Lâm Tình đá văng chăn ra, khi mồ hôi từ từ giảm bớt, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không ngủ tiếp được nữa.
Có lẽ là ngày mai Tống Khiên sẽ đến tìm cô.
Không sao cả, anh ta nói rằng mình có năng lực rất đỉnh. Nhưng không rõ có đáng sợ giống như trong giấc mộng hay không.
Trời còn chưa sáng hẳn, cô nhận tin nhắn từ Hướng Bội.
Lần đầu tiên Khương Lâm Tình thấy như này.
Bình thường Hướng Bội phải bảy, tám giờ mới về, hôm nay lại sớm hơn mọi hôm.
Hướng Bội nói: “Tớ để quên chìa khóa ở nhà của một người bạn. Nếu cậu đang thức thì thu nạp tớ với, ở ngoài này lạnh chết đi được.”
Khương Lâm Tình lập tức trả lời: “Tớ đang thức này.”
Hướng Bội ngạc nhiên: “Mới có năm giờ, tớ đánh thức cậu à?”
Khương Lâm Tình phủ nhận: “Không phải đâu, hôm nay tớ dậy sớm.”
Tiết trời cuối tháng hai, Hướng Bội chỉ mặc một chiếc váy mỏng không tay. Cô rùng mình cả người, đi vào trong rồi ngồi xuống: “Hai người đàn ông đó ngủ say như heo chết vậy, đợi bọn họ tỉnh dậy mới có thể đưa cho tớ chìa khóa được.”
Hai người đàn ông mà cô ấy nhắc đến là thành viên của ban nhạc. Ban nhạc của họ có một phòng thu nhỏ ở khu vực gần nhà máy.
Không còn cách nào khác cả, nếu chơi bass và trống sẽ bị mọi người sẽ phàn nàn. Hướng Bội nói, phòng thu đó rất vắng vẻ và nếu la hét to thì cũng chẳng có ai quan tâm.
Khương Lâm Tình rót một cốc nước nóng cho Hướng Bội.
Hướng Bội đưa hai tay ra nhận lấy, sưởi ấm tay, nói: “Hôm nay là cuối tuần mà, cậu cứ ngủ tiếp đi, khi nào có chìa khóa thì tớ đi.”
“Bỏ đi, tớ tỉnh dậy không ngủ được nữa.”
Hướng Bội uống một cốc nước xong vẫn cảm thấy miệng vẫn khô khốc, cô ấy rút ra một điếu thuốc: “Ồ, cậu lại đi bar à?”
Khương Lâm Tình không đáp lại.
Hướng Bội nhấc chân, lắc đầu: “Tớ đã nói rồi, những chỗ đó không phải là chỗ mà cậu nên tới đâu.”
“Không phải là ngày nào cậu cũng tới hay sao?”
Hướng Bội liếc tới: “Người với người không giống nhau. Vòng tròn của bọn tớ gọi là gì, Underground. Mỗi người đều có thế giới của riêng mình. Cậu đừng bởi vì tò mò mà đi lang thang khắp nơi. Nếu bị lạc lối thì chẳng ai cứu cậu được đâu.”
“Như bây giờ thì tớ thấy khá ổn mà.”
“Đàn ông ở đó đều là chó săn, ánh mắt sắc bén, nếu không phải cậu trang điểm son phấn xinh đẹp, cậu trở thành “bọn tớ” rồi. Cứ ở yên trong thế giới nhỏ bé, nhàn nhã sống một cuộc sống bình thường chẳng phải rất tốt sao?”
“Cuộc sống quá buồn tẻ, tớ muốn ra ngoài một chút cho vui vẻ.”
“Cậu có chơi nổi không? Đàn ông có thể phủi mông một cái rồi bỏ đi, cậu có như thế được không?”
Khương Lâm Tình gật đầu: “Tớ có thể.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.