Chương 29:
Giá Oản Chúc
16/10/2023
Tống Khiên lại liên lạc lần nữa, đúng như dự liệu.
Đêm mưa hôm đó trở thành quy cách nhất định giữa cô và Tống Khiên.
Khương Lâm Tình cảm thấy Tống Khiên là người tình hoàn hảo, nhưng không phải người tình lý tưởng của cô.
Rốt cục thì không phù hợp chỗ nào? Cô nhất thời chưa nghĩ ra.
Cô gửi cho anh ta một tấm ảnh chụp tiệm cà phê.
Anh ta nhìn một cái đã đoán được đây là chỗ nào.
Cô kinh ngạc: “Anh đã từng tới rồi sao?”
Tống Khiên: “Cách thiết kế không gian rất đặc biệt.”
‘Đặc biệt’ là một từ hay, nhất là trong lĩnh vực nghệ thuật. Bành Dần thích cái
hiếm, độc lạ và riêng biệt.
Khương Lâm Tình đang mắc kẹt trong đống công việc, câu có câu không mà đáp lại Tống Khiên.
Một lúc sau, anh ta không trả lời.
Cô ra ngoài mới phát hiện xe của Tống Khiên đã dừng ở bên ngoài từ lúc nào.
Anh ta đứng dưới tàng cây: “Đi thôi, đi ăn một bữa cơm với tôi.”
Bước chân của cô chậm lại: “Anh Tống mà cũng không tìm được người ăn cơm cùng cơ à?”
Tống Khiên: “Tạm thời vẫn chưa có ai. Vậy có thể nể mặt tôi không? Cô Khương Âm Thiên.”
Nếu như anh ta không giải thích rõ ràng được quy tắc của trò chơi, có lẽ Khương Lâm Tình còn coi đây là một người đàn ông tốt hiếm có.
Cô mang theo túi đựng quần áo hãng ‘Ch’, lên xe Tống Khiên.
Trong xe có nhiều thứ hơn một tuần trước. Ví dụ như một cái khay nhỏ bằng thủy tinh màu trà xanh trong suốt sáng vắt. Mùi nước hoa thiên về hương trà.
Khương Lâm Tình hỏi: “Anh Tống có biết nhiều về nước hoa không?”
Tống Khiên: “Không biết nhiều, tôi chỉ dùng một mùi này thôi, ngửi dễ chịu.”
Quả thật, mũi của con người quyết định mọi thứ về nước hoa.
Tống Khiên nghiêng người, nhẹ nhàng khẽ ngửi: “Mùi em dùng rất nhạt.”
Anh ta tới gần quá đột ngột khiến cô siết chặt cả hai tay.
Anh ta còn nói: “Đừng căng thẳng, chỉ ăn một bữa cơm mà thôi.”
Khương Lâm Tình vẫn hỏi: “Anh Tống, hôm đó xông vào nhà anh…”
“Xử lý xong rồi. Lần sau sẽ không có chuyện đó xảy ra nữa.” Đương nhiên Tống Khiên sẽ không nói sự thật cho cô. Đến nhà bạn chơi tình một đêm, thật sự không nói nên lời.
Huống hồ, bây giờ ngôi nhà ấy là của anh ta.
Hai người đi đến trang trại. Mặt đất trong sân có cỏ mọc um tùm, một cái lồng gà đầy đất, bên cạnh còn có một hồ nước nhỏ, mấy chú vịt đứng im trên nước.
Tống Khiên nhìn một cái rồi đi.
Anh ta cởi âu phục, ném lên thành ghế, cởi cà vạt, vén tay áo lên, chống một tay lên bàn.
Ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu vào, mặt bàn bóng loáng tỏa sáng.
Khương Lâm Tình hơi kinh ngạc: “Tôi còn tưởng anh Tống chỉ đến mấy nhà hàng cao cấp ăn cơm cơ đấy.”
Anh ta đẩy thực đơn cho cô: “Ẩm thực không liên quan đến chuyện có cao cấp hay không.”
“Anh Tống, mấy lần trước đi ăn đều là anh mời khách, lần này để tôi trả tiền đi.” Hôm nay cô đi với anh ta là muốn bù lại một chút.
Đôi môi như hoa của Tống Khiên nở nụ cười: “Chỗ này rất rẻ, không làm em tốn được bao nhiêu tiền. Lần sau đến phòng ăn sang trọng hơn thì tôi sẽ tặng em quyền mời khách.”
“Tôi cảm thấy như đang nợ anh…”
Tống Khiên tựa vào thành ghế: “Sao lại nghĩ như vậy?”
“Tôi đã ăn miễn phí mấy lần rồi.”
“Tôi cũng không bắt em lấy thân báo đáp. Ăn vài bữa cơm mà thôi, cứ cho là tôi rất buồn chán nên mời em qua đây tâm sự.”
“Cảm ơn anh Tống.” Anh ta dịu dàng thế này chỉ vì sự ham muốn chinh phục của đàn ông. Một khi xong việc rồi thì không chừng còn chạy nhanh hơn cô.
Cô với anh ta không hợp về thời gian sao? Cô đã mong chờ ít nhất ba tháng.
Tống Khiên nhìn thấy sự do dự của cô: “Không phải cuối tuần trước em đã quyết định rồi sao?”
“Có chuyện ngoài ý muốn.” Cô cho rằng có thể trấn tĩnh lại. Nào biết bỏ cuộc nửa đường lại dễ dàng đến thế.
“Tôi không ép em.” Anh ta rót một ly trà: “Dù sao thì cam tâm tình nguyện mới dễ chịu được.”
Ăn cơm xong, Tống Khiên nói lời giữ lời: “Đi thôi, tôi đưa em về.”
Lúc này, Khương Lâm Tình bấm vào vòng bạn bè.
Vưu Nguyệt Vũ cắn ống hút trong cốc nước trái cây, khuôn mặt tươi cười mê người. Ảnh chụp không dùng thêm hiệu ứng, không chỉnh sửa không căn chỉnh góc sáng, từ trước đến nay, cô ấy đều không muốn để ý.
Địa chỉ là ở một trung tâm thương mại cao cấp.
Khương Lâm Tình hỏi: “Anh Tống phải đi đâu vào buổi chiều?”
Tống Khiên thuận miệng nói một chỗ.
Khương Lâm Tình: “Tôi muốn đi trung tâm thương mại, tôi bắt xe đến đó.”
Anh ta nhìn thẳng vào cô: “Khương Âm Thiên, từ hôm đó, tính đề phòng của em cao hơn. Có phải đi chung xe với tôi cũng cảm thấy nguy hiểm không?”
“Không phải. Trung tâm thương mại ngược hướng với chỗ anh Tống muốn đi, không muốn làm phiền anh đi lại thêm lần nữa.”
“Được rồi. Nếu em đã nói như vậy thì tôi không làm tài xế nữa.” Tống Khiên đưa Khương Lâm Tình đến giao lộ, nhanh chóng rời đi.
*
Khương Lâm Tình đi dạo mấy cửa hàng nước hoa, lúc trở ra, dường như cái mũi đã không phân biệt được mùi nữa.
Cô đến cửa hàng nước trái cây ở tầng một.
Trên biển hiệu có bộ sưu tập bốn mùa, giống như nước hoa bốn mùa do Bành Dần tung ra. Khương Lâm Tình có cảm hứng, muốn nhớ rõ linh cảm này.
Vưu Nguyệt Vũ còn chưa đi. Cô ấy ngồi một mình ở nơi hẻo lánh, đang chỉnh lại tóc xoăn bằng camera trên điện thoại. Cô ấy xinh đẹp tự nhiên, không ngại bất cứ ống kính nào. Đối mặt với camera trước chuyên làm cho mặt xấu đi, cô ấy dám tự tin chụp ảnh tự sướng.
Đêm mưa hôm đó trở thành quy cách nhất định giữa cô và Tống Khiên.
Khương Lâm Tình cảm thấy Tống Khiên là người tình hoàn hảo, nhưng không phải người tình lý tưởng của cô.
Rốt cục thì không phù hợp chỗ nào? Cô nhất thời chưa nghĩ ra.
Cô gửi cho anh ta một tấm ảnh chụp tiệm cà phê.
Anh ta nhìn một cái đã đoán được đây là chỗ nào.
Cô kinh ngạc: “Anh đã từng tới rồi sao?”
Tống Khiên: “Cách thiết kế không gian rất đặc biệt.”
‘Đặc biệt’ là một từ hay, nhất là trong lĩnh vực nghệ thuật. Bành Dần thích cái
hiếm, độc lạ và riêng biệt.
Khương Lâm Tình đang mắc kẹt trong đống công việc, câu có câu không mà đáp lại Tống Khiên.
Một lúc sau, anh ta không trả lời.
Cô ra ngoài mới phát hiện xe của Tống Khiên đã dừng ở bên ngoài từ lúc nào.
Anh ta đứng dưới tàng cây: “Đi thôi, đi ăn một bữa cơm với tôi.”
Bước chân của cô chậm lại: “Anh Tống mà cũng không tìm được người ăn cơm cùng cơ à?”
Tống Khiên: “Tạm thời vẫn chưa có ai. Vậy có thể nể mặt tôi không? Cô Khương Âm Thiên.”
Nếu như anh ta không giải thích rõ ràng được quy tắc của trò chơi, có lẽ Khương Lâm Tình còn coi đây là một người đàn ông tốt hiếm có.
Cô mang theo túi đựng quần áo hãng ‘Ch’, lên xe Tống Khiên.
Trong xe có nhiều thứ hơn một tuần trước. Ví dụ như một cái khay nhỏ bằng thủy tinh màu trà xanh trong suốt sáng vắt. Mùi nước hoa thiên về hương trà.
Khương Lâm Tình hỏi: “Anh Tống có biết nhiều về nước hoa không?”
Tống Khiên: “Không biết nhiều, tôi chỉ dùng một mùi này thôi, ngửi dễ chịu.”
Quả thật, mũi của con người quyết định mọi thứ về nước hoa.
Tống Khiên nghiêng người, nhẹ nhàng khẽ ngửi: “Mùi em dùng rất nhạt.”
Anh ta tới gần quá đột ngột khiến cô siết chặt cả hai tay.
Anh ta còn nói: “Đừng căng thẳng, chỉ ăn một bữa cơm mà thôi.”
Khương Lâm Tình vẫn hỏi: “Anh Tống, hôm đó xông vào nhà anh…”
“Xử lý xong rồi. Lần sau sẽ không có chuyện đó xảy ra nữa.” Đương nhiên Tống Khiên sẽ không nói sự thật cho cô. Đến nhà bạn chơi tình một đêm, thật sự không nói nên lời.
Huống hồ, bây giờ ngôi nhà ấy là của anh ta.
Hai người đi đến trang trại. Mặt đất trong sân có cỏ mọc um tùm, một cái lồng gà đầy đất, bên cạnh còn có một hồ nước nhỏ, mấy chú vịt đứng im trên nước.
Tống Khiên nhìn một cái rồi đi.
Anh ta cởi âu phục, ném lên thành ghế, cởi cà vạt, vén tay áo lên, chống một tay lên bàn.
Ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu vào, mặt bàn bóng loáng tỏa sáng.
Khương Lâm Tình hơi kinh ngạc: “Tôi còn tưởng anh Tống chỉ đến mấy nhà hàng cao cấp ăn cơm cơ đấy.”
Anh ta đẩy thực đơn cho cô: “Ẩm thực không liên quan đến chuyện có cao cấp hay không.”
“Anh Tống, mấy lần trước đi ăn đều là anh mời khách, lần này để tôi trả tiền đi.” Hôm nay cô đi với anh ta là muốn bù lại một chút.
Đôi môi như hoa của Tống Khiên nở nụ cười: “Chỗ này rất rẻ, không làm em tốn được bao nhiêu tiền. Lần sau đến phòng ăn sang trọng hơn thì tôi sẽ tặng em quyền mời khách.”
“Tôi cảm thấy như đang nợ anh…”
Tống Khiên tựa vào thành ghế: “Sao lại nghĩ như vậy?”
“Tôi đã ăn miễn phí mấy lần rồi.”
“Tôi cũng không bắt em lấy thân báo đáp. Ăn vài bữa cơm mà thôi, cứ cho là tôi rất buồn chán nên mời em qua đây tâm sự.”
“Cảm ơn anh Tống.” Anh ta dịu dàng thế này chỉ vì sự ham muốn chinh phục của đàn ông. Một khi xong việc rồi thì không chừng còn chạy nhanh hơn cô.
Cô với anh ta không hợp về thời gian sao? Cô đã mong chờ ít nhất ba tháng.
Tống Khiên nhìn thấy sự do dự của cô: “Không phải cuối tuần trước em đã quyết định rồi sao?”
“Có chuyện ngoài ý muốn.” Cô cho rằng có thể trấn tĩnh lại. Nào biết bỏ cuộc nửa đường lại dễ dàng đến thế.
“Tôi không ép em.” Anh ta rót một ly trà: “Dù sao thì cam tâm tình nguyện mới dễ chịu được.”
Ăn cơm xong, Tống Khiên nói lời giữ lời: “Đi thôi, tôi đưa em về.”
Lúc này, Khương Lâm Tình bấm vào vòng bạn bè.
Vưu Nguyệt Vũ cắn ống hút trong cốc nước trái cây, khuôn mặt tươi cười mê người. Ảnh chụp không dùng thêm hiệu ứng, không chỉnh sửa không căn chỉnh góc sáng, từ trước đến nay, cô ấy đều không muốn để ý.
Địa chỉ là ở một trung tâm thương mại cao cấp.
Khương Lâm Tình hỏi: “Anh Tống phải đi đâu vào buổi chiều?”
Tống Khiên thuận miệng nói một chỗ.
Khương Lâm Tình: “Tôi muốn đi trung tâm thương mại, tôi bắt xe đến đó.”
Anh ta nhìn thẳng vào cô: “Khương Âm Thiên, từ hôm đó, tính đề phòng của em cao hơn. Có phải đi chung xe với tôi cũng cảm thấy nguy hiểm không?”
“Không phải. Trung tâm thương mại ngược hướng với chỗ anh Tống muốn đi, không muốn làm phiền anh đi lại thêm lần nữa.”
“Được rồi. Nếu em đã nói như vậy thì tôi không làm tài xế nữa.” Tống Khiên đưa Khương Lâm Tình đến giao lộ, nhanh chóng rời đi.
*
Khương Lâm Tình đi dạo mấy cửa hàng nước hoa, lúc trở ra, dường như cái mũi đã không phân biệt được mùi nữa.
Cô đến cửa hàng nước trái cây ở tầng một.
Trên biển hiệu có bộ sưu tập bốn mùa, giống như nước hoa bốn mùa do Bành Dần tung ra. Khương Lâm Tình có cảm hứng, muốn nhớ rõ linh cảm này.
Vưu Nguyệt Vũ còn chưa đi. Cô ấy ngồi một mình ở nơi hẻo lánh, đang chỉnh lại tóc xoăn bằng camera trên điện thoại. Cô ấy xinh đẹp tự nhiên, không ngại bất cứ ống kính nào. Đối mặt với camera trước chuyên làm cho mặt xấu đi, cô ấy dám tự tin chụp ảnh tự sướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.