Chương 2:
Giá Oản Chúc
18/08/2023
Khó trách bạn cùng phòng của Hướng Bội bị đuổi đi bởi vì ảnh hưởng đến việc luyện trống của cô ấy.
Khương Lâm Tình chọn một chỗ ngồi ở quầy bar cách xa sân khấu.
Nhân viên pha chế ở quầy bar đi tới trước mặt cô: “Chào.”
“Chào.” Khương Lâm Tình chọn đại một loại đồ uống: “Cho tôi một ly Mojito.”
Loại đồ uống là nước hay rượu, cô còn không biết. Hôm nay là lần đầu tiên cô đến quán bar.
Đèn đỏ rượu xanh, mập mờ hào nhoáng. Nếu như đang mong đợi một cuộc gặp, đây là nơi hoàn hảo nhất.
Ánh mắt của những người phụ nữ xung quanh, cố ý hay vô tình đều liếc về một góc nào đó.
Một nhóm người ngồi trên ghế sô pha trong góc.
Trọng tâm của những người phụ nữ đều tập trung vào một trong số họ.
Một người đàn ông đang dựa vào chiếc ghế sô pha trong góc. Bên trái anh ta là một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo yếm, bên phải cũng là một người phụ nữ xinh đẹp khác mặc áo yếm.
Ôm trái ôm phải, thoải mái là bao.
Nhập gia tùy tục, hôm nay Khương Lâm Tình mặc một chiếc váy ngắn hai dây hở lưng. Hơn nữa, cô còn trang điểm trông xinh đẹp. Cô không quen mặc váy ngắn, cặp đùi trần của cô sớm đã nổi da gà. Chiếc ghế ở quầy bar vuông vắn nhưng khi ngồi lên lại không thoải mái, phần kim loại ở thành ghế ép vào đùi cô, khiến cô lạnh cóng.
Người thế tục không thể thoát khỏi sắc đẹp.
Một người đàn ông mặc bộ âu phục không cài hết cúc áo, để áo vest buông thõng như một chiếc đuôi cá. Anh ta cầm ly rượu ngồi xuống bên cạnh Khương Lâm Tình: “Người đẹp, đi một mình à?”
Cô giả vờ không nghe rõ lời anh ta nói.
Người đàn ông mặc complet dùng ly gõ hai cái xuống bàn, hét lên: “Người đẹp, đi một mình à?”
Khương Lâm Tình lắc đầu.
Người đàn ông mặc đồ âu hỏi tiếp: “Có người đi cùng hả? Ở đâu?”
Cô quay đầu sang một bên, nhìn người đàn ông trong góc.
Ánh đèn chập chờn. Khuôn mặt anh ta không hiện rõ, chỉ thấy được dáng vẻ phóng khoáng, khác với những người đàn ông khác.
Giữa đàn ông với nhau, đánh giá chỉ là chuyện vài giây. Người đàn ông mặc âu phục nhận thua rồi lại đi tìm đối tượng khác.
Nhân viên pha chế đẩy một ly rượu qua.
Vài lát chanh, vài lá bạc hà xanh tươi, làm nền cho ly rượu như màu sương trắng, bừng bừng sức sống. Đúng là rượu xuân.
Khương Lâm Tình hỏi: “Độ rượu cao không?”
Đêm giao thừa hôm đó, cô đã uống hai ly với Hướng Bội.
Hướng Bội nói rằng tửu lượng của cô đã kém, phản ứng khi say còn tệ hơn.
Người phục vụ hét: “Độ cồn thấp.” Làm việc ở đây rất dễ bị đau họng.
Khương Lâm Tình không nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông trong góc nhưng trực giác của cô mách bảo rằng người đàn ông này rất đẹp trai.
Cô ngắm mình bằng chiếc gương trang điểm. Trang điểm lộng lẫy đến mức cô không thể nhận ra mình. Đeo kính áp tròng, đôi mắt to và sâu một cách đáng sợ.
Khi cô nhìn vào góc lần thứ mười hai, người đàn ông đứng dậy.
Cuối cùng khuôn mặt của anh ta cũng được đưa ra ánh sáng. Ánh sáng xanh đỏ xen kẽ càng làm nổi bật các đường nét trên khuôn mặt thanh tú và đôi lông mày đa tình của anh ta.
Hai người đẹp cũng theo đó mà đứng dậy. Mỗi người chiếm giữ hai bên trái phải, đồng loạt di chuyển để nắm lấy tay anh ta.
Anh ta kéo một người, nói điều gì đó với người đẹp tóc xoăn còn lại.
Người đẹp tóc xoăn hậm hực.
Anh ta đi ra với người đẹp tóc đen dài thẳng.
Nhóm người đó lần lượt rời đi, để lại người đẹp tóc xoăn một mình nếm rượu.
Khương Lâm Tình đi qua đó. Cô không có kinh nghiệm, đắn đo nên nói cái gì.
Người đẹp tóc xoăn lên tiếng trước: “Hôm nay là ngày gì thế không biết. Không có lấy một người đàn ông nào, mà lại có một người phụ nữ đến đây.” Cô ấy cầm ly rượu, uống rượu, bộ nails và bộ trang sức sáng lấp lánh.
Lúc nãy Khương Lâm Tình biết rằng đây là một người đẹp. Đến gần mới nhận ra, đây là một người cực kỳ đẹp. Mỗi một cái cau mày và nụ cười đều hút hồn người khác.
Cô thận trọng nói: “Xin chào.”
Người đẹp tóc xoăn dùng đôi mắt phượng mê người quan sát Khương Lâm Tình một lượt: “Lần đầu tới đây?”
Khương Lâm Tình kinh ngạc: “Làm sao cô biết?”
Người đẹp tóc xoăn bật cười: “Số lông chân tôi rụng trong quán bar còn nhiều hơn tóc của cô.”
Người đẹp có vẻ đẹp quyến rũ gợi cảm mà lời nói ra lại như nói như một người lỗ mãng.
Khương Lâm Tình không tiếp lời nổi.
Người đẹp tóc xoăn nhấp một ngụm rượu: “Nói đi, qua đây là gì?”
Khương Lâm Tình ngồi gần hơn: “Tôi muốn hỏi, người đàn ông bên cạnh cô vừa rồi là người như thế nào?”
Người đẹp tóc xoăn kinh ngạc, sau đó ra vẻ hiểu mỉm cười: “Cô em xinh đẹp à, đây không phải nơi cô nên tới, anh ấy cũng cũng không phải người đàn ông mà cô có thể chinh phục.”
Khương Lâm Tình chọn một chỗ ngồi ở quầy bar cách xa sân khấu.
Nhân viên pha chế ở quầy bar đi tới trước mặt cô: “Chào.”
“Chào.” Khương Lâm Tình chọn đại một loại đồ uống: “Cho tôi một ly Mojito.”
Loại đồ uống là nước hay rượu, cô còn không biết. Hôm nay là lần đầu tiên cô đến quán bar.
Đèn đỏ rượu xanh, mập mờ hào nhoáng. Nếu như đang mong đợi một cuộc gặp, đây là nơi hoàn hảo nhất.
Ánh mắt của những người phụ nữ xung quanh, cố ý hay vô tình đều liếc về một góc nào đó.
Một nhóm người ngồi trên ghế sô pha trong góc.
Trọng tâm của những người phụ nữ đều tập trung vào một trong số họ.
Một người đàn ông đang dựa vào chiếc ghế sô pha trong góc. Bên trái anh ta là một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo yếm, bên phải cũng là một người phụ nữ xinh đẹp khác mặc áo yếm.
Ôm trái ôm phải, thoải mái là bao.
Nhập gia tùy tục, hôm nay Khương Lâm Tình mặc một chiếc váy ngắn hai dây hở lưng. Hơn nữa, cô còn trang điểm trông xinh đẹp. Cô không quen mặc váy ngắn, cặp đùi trần của cô sớm đã nổi da gà. Chiếc ghế ở quầy bar vuông vắn nhưng khi ngồi lên lại không thoải mái, phần kim loại ở thành ghế ép vào đùi cô, khiến cô lạnh cóng.
Người thế tục không thể thoát khỏi sắc đẹp.
Một người đàn ông mặc bộ âu phục không cài hết cúc áo, để áo vest buông thõng như một chiếc đuôi cá. Anh ta cầm ly rượu ngồi xuống bên cạnh Khương Lâm Tình: “Người đẹp, đi một mình à?”
Cô giả vờ không nghe rõ lời anh ta nói.
Người đàn ông mặc complet dùng ly gõ hai cái xuống bàn, hét lên: “Người đẹp, đi một mình à?”
Khương Lâm Tình lắc đầu.
Người đàn ông mặc đồ âu hỏi tiếp: “Có người đi cùng hả? Ở đâu?”
Cô quay đầu sang một bên, nhìn người đàn ông trong góc.
Ánh đèn chập chờn. Khuôn mặt anh ta không hiện rõ, chỉ thấy được dáng vẻ phóng khoáng, khác với những người đàn ông khác.
Giữa đàn ông với nhau, đánh giá chỉ là chuyện vài giây. Người đàn ông mặc âu phục nhận thua rồi lại đi tìm đối tượng khác.
Nhân viên pha chế đẩy một ly rượu qua.
Vài lát chanh, vài lá bạc hà xanh tươi, làm nền cho ly rượu như màu sương trắng, bừng bừng sức sống. Đúng là rượu xuân.
Khương Lâm Tình hỏi: “Độ rượu cao không?”
Đêm giao thừa hôm đó, cô đã uống hai ly với Hướng Bội.
Hướng Bội nói rằng tửu lượng của cô đã kém, phản ứng khi say còn tệ hơn.
Người phục vụ hét: “Độ cồn thấp.” Làm việc ở đây rất dễ bị đau họng.
Khương Lâm Tình không nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông trong góc nhưng trực giác của cô mách bảo rằng người đàn ông này rất đẹp trai.
Cô ngắm mình bằng chiếc gương trang điểm. Trang điểm lộng lẫy đến mức cô không thể nhận ra mình. Đeo kính áp tròng, đôi mắt to và sâu một cách đáng sợ.
Khi cô nhìn vào góc lần thứ mười hai, người đàn ông đứng dậy.
Cuối cùng khuôn mặt của anh ta cũng được đưa ra ánh sáng. Ánh sáng xanh đỏ xen kẽ càng làm nổi bật các đường nét trên khuôn mặt thanh tú và đôi lông mày đa tình của anh ta.
Hai người đẹp cũng theo đó mà đứng dậy. Mỗi người chiếm giữ hai bên trái phải, đồng loạt di chuyển để nắm lấy tay anh ta.
Anh ta kéo một người, nói điều gì đó với người đẹp tóc xoăn còn lại.
Người đẹp tóc xoăn hậm hực.
Anh ta đi ra với người đẹp tóc đen dài thẳng.
Nhóm người đó lần lượt rời đi, để lại người đẹp tóc xoăn một mình nếm rượu.
Khương Lâm Tình đi qua đó. Cô không có kinh nghiệm, đắn đo nên nói cái gì.
Người đẹp tóc xoăn lên tiếng trước: “Hôm nay là ngày gì thế không biết. Không có lấy một người đàn ông nào, mà lại có một người phụ nữ đến đây.” Cô ấy cầm ly rượu, uống rượu, bộ nails và bộ trang sức sáng lấp lánh.
Lúc nãy Khương Lâm Tình biết rằng đây là một người đẹp. Đến gần mới nhận ra, đây là một người cực kỳ đẹp. Mỗi một cái cau mày và nụ cười đều hút hồn người khác.
Cô thận trọng nói: “Xin chào.”
Người đẹp tóc xoăn dùng đôi mắt phượng mê người quan sát Khương Lâm Tình một lượt: “Lần đầu tới đây?”
Khương Lâm Tình kinh ngạc: “Làm sao cô biết?”
Người đẹp tóc xoăn bật cười: “Số lông chân tôi rụng trong quán bar còn nhiều hơn tóc của cô.”
Người đẹp có vẻ đẹp quyến rũ gợi cảm mà lời nói ra lại như nói như một người lỗ mãng.
Khương Lâm Tình không tiếp lời nổi.
Người đẹp tóc xoăn nhấp một ngụm rượu: “Nói đi, qua đây là gì?”
Khương Lâm Tình ngồi gần hơn: “Tôi muốn hỏi, người đàn ông bên cạnh cô vừa rồi là người như thế nào?”
Người đẹp tóc xoăn kinh ngạc, sau đó ra vẻ hiểu mỉm cười: “Cô em xinh đẹp à, đây không phải nơi cô nên tới, anh ấy cũng cũng không phải người đàn ông mà cô có thể chinh phục.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.