Chương 46:
Giá Oản Chúc
16/10/2023
Ngày tháng ba, khuôn mặt tuấn tú của tháng ba. Anh không lau mồ hôi trên mặt.
Cô nhìn mồ hôi trượt xuống theo khóe mắt của anh. Lông mi dài của anh giống như một cây quạt, quạt mấy cái.
Quạt không có gió.
Anh chính là gió.
Lần đầu tiên Khương Lâm Tình lộ ra vẻ thưởng thức trắng trợn đối với đàn ông.
Với những tình cảm thanh xuân trước kia, cô toàn giấu đi, có manh mối là dùng sức đè xuống. Bởi vì người đó không phải là người đàn ông của cô.
Đối với người đàn ông của mình thì cô mới cho phép mình thưởng thức không chớp mắt.
Trì Cách mỉm cười với cô.
Cô đưa cho anh một tờ khăn giấy: “Toàn là mồ hôi.”
“Công việc dùng sức mà. Không phải cô bảo tôi làm sao?” Anh không lau lung tung, dùng khăn giấy ấn từng cái một, thấm mồ hôi vào trong khăn giấy.
Gương mặt sạch sẽ nhưng nụ cười lại trở nên mông lung. Anh cúi người, hai tay chống lên bàn, nghiêng người về phía cô.
Khương Lâm Tình ngẩng đầu lên: “Đừng nói làm việc nặng rồi muốn đòi tôi phần thưởng nhé?”
“Phần thưởng đó, cô có cho không?”
“Anh muốn phần thưởng gì?”
Trì Cách nhếch môi, mặt càng lúc càng gần.
Đến phạm vi cảnh báo của cô, bả vai của cô vô thức căng lên, thẳng lưng. Cô cảm thấy gáy cứng đờ đến nỗi không nhúc nhích được.
Trì Cách càng hạ thấp, rồi lại thấp hơn: “Cô nói xem, tôi muốn phần thưởng gì?” Hơi thở của anh lướt qua.
Ấm áp nhưng nhiệt độ càng cao hơn. Mặt cô ửng hồng một mảng.
Tư thế của anh cực kỳ giống như muốn hôn cô.
Khương Lâm Tình muốn kêu lên một tiếng “Dừng”.
Cô chưa thốt ra, Trì Cách đã dừng lại. Anh hỏi: “Muốn thân mật không?”
Cô không dám mở miệng, sợ lời nói của mình phun vào mặt anh, có thể anh sẽ bốc đồng.
Bất ngờ là Trì Cách lại rút lui. Anh nghiêng đầu nói vào bên tai trái của cô: “Nếu muốn thân mật thì phải thêm tiền.”
Để lại cô với gương mặt đỏ tới mang tai.
Trì Cách đi đến quầy bar.
Khương Lâm Tình ép mình trở lại trạng thái làm việc, cô nói chuyện chính sự với anh: “Đúng rồi, sao anh biết Bành Dần thế?”
Bành Dần là một nghệ sĩ có ước mơ, có thể cắt đứt lý trí bất cứ lúc nào. Giống như hôm nay anh ta nói, chỗ này không thể mở cửa sổ, chỗ kia không thể thông gió. Gió nhẹ làm nhiễu loạn mùi thơm.
Khương Lâm Tình không thỏa hiệp. Anh ta tiến một bước, cô lùi một bước, cô lại tiến thêm một bước, anh ta lại lùi thêm một bước, lúc này mới quyết định được phương án.
Bành Dần hà khắc nhưng lại đối xử với Trì Cách bằng một con mắt khác.
Trì Cách nhìn lại, thật lâu không nói lời nào.
Khương Lâm Tình không muốn thừa nhận, mình và anh đã đạt được sự ăn ý ở mức độ nào đó. Vậy mà cô lại hiểu được anh có dụng ý gì. Trong ví của cô còn lại ba mươi hai đồng, toàn bộ đưa cho anh. Nhưng động tác không ngầu bằng lúc đưa hai tờ tiền một trăm đồng.
Trì Cách nói: “Sau này chuyển khoản đi.”
“Ồ.” Cô vẫn thích động tác đưa tiền này hơn.
“Tôi và anh ta quen biết cũng là cơ duyên, trước kia anh ta ở nước ngoài làm nước hoa, chính là pha chế nước hoa tại chỗ. Khách hàng đưa ra yêu cầu, anh ta hoàn thành tác phẩm trong vòng hai tiếng. Anh ta ở nước ngoài là bậc thầy nổi tiếng. Sau đó bởi vì một khách quen soi mói, Bành Dần không thoải mái nên từ chức. Hơn nữa trong nhà anh ta có việc nên về nước luôn. Anh ta có sự nhạy bén trời sinh với mùi hương, nhàn rỗi không có việc gì sẽ pha chế mấy loại nước hoa, lúc này mới bắt đầu cân nhắc đến việc làm thương hiệu nước hoa.”
Khương Lâm Tình gật đầu: “Nghe anh nói như vậy, chắc anh và anh ta rất thân?”
“Anh ta có nói vài câu, lời tôi nói trên chỉ là thuật lại thôi.” Trì Cách đếm tiền: “Nhận tiền rồi thì cũng hết cách, tôi truyền đạt từ đầu đến cuối lời anh ta nói cho cô nghe.”
Cô nhìn mồ hôi trượt xuống theo khóe mắt của anh. Lông mi dài của anh giống như một cây quạt, quạt mấy cái.
Quạt không có gió.
Anh chính là gió.
Lần đầu tiên Khương Lâm Tình lộ ra vẻ thưởng thức trắng trợn đối với đàn ông.
Với những tình cảm thanh xuân trước kia, cô toàn giấu đi, có manh mối là dùng sức đè xuống. Bởi vì người đó không phải là người đàn ông của cô.
Đối với người đàn ông của mình thì cô mới cho phép mình thưởng thức không chớp mắt.
Trì Cách mỉm cười với cô.
Cô đưa cho anh một tờ khăn giấy: “Toàn là mồ hôi.”
“Công việc dùng sức mà. Không phải cô bảo tôi làm sao?” Anh không lau lung tung, dùng khăn giấy ấn từng cái một, thấm mồ hôi vào trong khăn giấy.
Gương mặt sạch sẽ nhưng nụ cười lại trở nên mông lung. Anh cúi người, hai tay chống lên bàn, nghiêng người về phía cô.
Khương Lâm Tình ngẩng đầu lên: “Đừng nói làm việc nặng rồi muốn đòi tôi phần thưởng nhé?”
“Phần thưởng đó, cô có cho không?”
“Anh muốn phần thưởng gì?”
Trì Cách nhếch môi, mặt càng lúc càng gần.
Đến phạm vi cảnh báo của cô, bả vai của cô vô thức căng lên, thẳng lưng. Cô cảm thấy gáy cứng đờ đến nỗi không nhúc nhích được.
Trì Cách càng hạ thấp, rồi lại thấp hơn: “Cô nói xem, tôi muốn phần thưởng gì?” Hơi thở của anh lướt qua.
Ấm áp nhưng nhiệt độ càng cao hơn. Mặt cô ửng hồng một mảng.
Tư thế của anh cực kỳ giống như muốn hôn cô.
Khương Lâm Tình muốn kêu lên một tiếng “Dừng”.
Cô chưa thốt ra, Trì Cách đã dừng lại. Anh hỏi: “Muốn thân mật không?”
Cô không dám mở miệng, sợ lời nói của mình phun vào mặt anh, có thể anh sẽ bốc đồng.
Bất ngờ là Trì Cách lại rút lui. Anh nghiêng đầu nói vào bên tai trái của cô: “Nếu muốn thân mật thì phải thêm tiền.”
Để lại cô với gương mặt đỏ tới mang tai.
Trì Cách đi đến quầy bar.
Khương Lâm Tình ép mình trở lại trạng thái làm việc, cô nói chuyện chính sự với anh: “Đúng rồi, sao anh biết Bành Dần thế?”
Bành Dần là một nghệ sĩ có ước mơ, có thể cắt đứt lý trí bất cứ lúc nào. Giống như hôm nay anh ta nói, chỗ này không thể mở cửa sổ, chỗ kia không thể thông gió. Gió nhẹ làm nhiễu loạn mùi thơm.
Khương Lâm Tình không thỏa hiệp. Anh ta tiến một bước, cô lùi một bước, cô lại tiến thêm một bước, anh ta lại lùi thêm một bước, lúc này mới quyết định được phương án.
Bành Dần hà khắc nhưng lại đối xử với Trì Cách bằng một con mắt khác.
Trì Cách nhìn lại, thật lâu không nói lời nào.
Khương Lâm Tình không muốn thừa nhận, mình và anh đã đạt được sự ăn ý ở mức độ nào đó. Vậy mà cô lại hiểu được anh có dụng ý gì. Trong ví của cô còn lại ba mươi hai đồng, toàn bộ đưa cho anh. Nhưng động tác không ngầu bằng lúc đưa hai tờ tiền một trăm đồng.
Trì Cách nói: “Sau này chuyển khoản đi.”
“Ồ.” Cô vẫn thích động tác đưa tiền này hơn.
“Tôi và anh ta quen biết cũng là cơ duyên, trước kia anh ta ở nước ngoài làm nước hoa, chính là pha chế nước hoa tại chỗ. Khách hàng đưa ra yêu cầu, anh ta hoàn thành tác phẩm trong vòng hai tiếng. Anh ta ở nước ngoài là bậc thầy nổi tiếng. Sau đó bởi vì một khách quen soi mói, Bành Dần không thoải mái nên từ chức. Hơn nữa trong nhà anh ta có việc nên về nước luôn. Anh ta có sự nhạy bén trời sinh với mùi hương, nhàn rỗi không có việc gì sẽ pha chế mấy loại nước hoa, lúc này mới bắt đầu cân nhắc đến việc làm thương hiệu nước hoa.”
Khương Lâm Tình gật đầu: “Nghe anh nói như vậy, chắc anh và anh ta rất thân?”
“Anh ta có nói vài câu, lời tôi nói trên chỉ là thuật lại thôi.” Trì Cách đếm tiền: “Nhận tiền rồi thì cũng hết cách, tôi truyền đạt từ đầu đến cuối lời anh ta nói cho cô nghe.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.