Chương 48:
Giá Oản Chúc
16/10/2023
“Không thành công.” Khương Lâm Tình thấp giọng.
“Tại sao?”
“Xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“À, người đàn ông này không được?”
“Tớ rút lui rồi, trước kia chưa từng nghĩ tới chuyện hoang đường này, tớ cho rằng có thể. Nhưng mà hai người xa lạ hoàn toàn không quen biết vẫn thấy xấu hổ quá.”
“Yêu đươngthì đến quán bar làm gì? Quán bar nào có đàn ông tốt? Cậu có thể dừng cương trước bờ vực là tốt rồi.”
Dừng cương trước bờ vực sao? Không có. Trì Cách cũng là một người đàn ông nguy hiểm.
Hướng Bội mở túi ra: “Tớ có mua tôm, không biết còn sống không?”
Khương Lâm Tình nhận lấy: “Để tớ cho.”
Hướng Bội là người theo chủ nghĩa ăn mặn, trình độ nấu nướng vô cùng kém cỏi, ngay cả nấu lẩu, cô ấy cũng cảm thấy mình làm nước sốt không bằng tay nghề của Khương Lâm Tình.
Khương Lâm Tình xào hành gừng tỏi, kết hợp với nước tương.
Hướng Bội ngửi thử, phát ra tiếng tán thưởng: “Nếu như cậu là đàn ông, tớ chắc chắn sẽ cưới cậu.”
Khương Lâm Tình mở nồi điện: “Lại đây ăn đi.”
Hướng Bội muốn hút thuốc, suy nghĩ một chút, tay trái đánh tay phải: “Bớt hút thuốc.” Miệng cứ nhàn nhạt, cô ấy cầm mấy lon bia, hỏi: “Cậu có uống không?”
“Tớ uống kém lắm.”
“Đúng vậy. Nhưng tớ lại nghĩ, nếu như cậu không tập uống, mỗi lần tớ ăn cùng cậu, tớ chỉ có thể uống rượu một mình giải sầu.” Hướng Bội nói: “Lần đầu tiên tớ uống rượu bị sặc cả đêm. Bây giờ mặt không đỏ cũng không thở gấp nữa. Hôm nay tớ mua nhiều, có phần của cậu. Mùi vị của nhãn hiệu này có chút ngọt.”
Khương Lâm Tình nhấp một ngụm, khá là ngọt.
Trong bữa tiệc, Hướng Bội nghe điện thoại, là người của ban nhạc. Không bất ngờ, cô ấy và đối phương cãi nhau mấy câu. Rượu này cô ấy không uống, đổi thành hút thuốc. Cô ấy nhả ra mấy ngụm khói, nhìn về phía đối diện.
Khương Lâm Tình mới uống được mấy ngụm mà sắc mặt đã ửng đỏ, người không thăng bằng.
Hướng Bội cười phá lên: “Nếu tớ là đàn ông, chắc chắn sẽ cưới cậu, đáng tiếc lại không phải. Nếu cậu muốn yêu đương, tớ giới thiệu cho cậu một người.”
Khương Lâm Tình mở to mắt: “Tớ không cần bạn trai, tớ chỉ chơi đùa thôi, không chịu trách nhiệm. Hơn nữa, cậu nói đàn ông cậu quen biết đều không đáng tin.”
Cũng phải, những người đàn ông đó toàn là bè bạn đàng điếm, không đáng nhắc tới. Hướng Bội hỏi: “Cậu có thích chàng trai nào không?”
Khương Lâm Tình mỉm cười, cười rất ngây thơ: “Có chứ, thích là phải cất giấu ở trong lòng, chỉ có thể nhìn từ xa không thể khinh nhờn.”
“Lá gan quá nhỏ.” Hướng Bội nói: “Cậu xinh đẹp, tính tình tốt, nếu như cố lấy can đảm để xông lên tỏ tình thì đã sớm thành công rồi.”
Khương Lâm Tình nằm lên bàn, nhắm mắt lại. Trong đầu óc mệt mỏi có chút hồi ức.
Cô đã từng lấy can đảm rồi. Cô từng viết cho Dương Phi Thiệp một bức thư. Sau khi anh ấy ra nước ngoài, trong một đêm cô trằn trọc khó ngủ. Cô đã gửi nó đến email thời trung học của anh ấy.
Mà anh ấy chưa từng trả lời.
Có lẽ anh ấy không nhìn thấy email, có lẽ anh ấy đã đổi email, có lẽ... Anh ấy đã đọc xong thư nhưng giả vờ không biết. Tóm lại là đá chìm đáy biển.
Tỏ tình là một màn đầu tư mạo hiểm. Tỷ lệ thành công và thất bại là một nửa. Thành công thì tất cả đều vui vẻ. Một khi thất bại thì sẽ xấu hổ đến chết cũng không qua lại với nhau nữa.
Rượu có ngọt, cũng vẫn kèm theo phần cay đắng.
Lúc choáng váng, Khương Lâm Tình nhớ tới Bành Dần nói đến hương đầu, hương giữa và hương cuối. Nước hoa chú trọng đến sức ngấm về sau.
Nếu nhớ tới Bành Dần, lại không khỏi nghĩ đến vị “khách quý” Trì Cách kia.
*
Buổi sáng, Khương Lâm Tình ngạc nhiên nhận ra, hai giờ rưỡi sáng hôm qua, cô và Trì Cách đã có một cuộc trò chuyện qua điện thoại, dài đến mười hai phút.
Là cô gọi nhưng cô hoàn toàn không nhớ gì hết.
Khương Lâm Tình vừa ra khỏi cửa, lại nhận được tin nhắn của Lưu Thiến.
“Tại sao?”
“Xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“À, người đàn ông này không được?”
“Tớ rút lui rồi, trước kia chưa từng nghĩ tới chuyện hoang đường này, tớ cho rằng có thể. Nhưng mà hai người xa lạ hoàn toàn không quen biết vẫn thấy xấu hổ quá.”
“Yêu đươngthì đến quán bar làm gì? Quán bar nào có đàn ông tốt? Cậu có thể dừng cương trước bờ vực là tốt rồi.”
Dừng cương trước bờ vực sao? Không có. Trì Cách cũng là một người đàn ông nguy hiểm.
Hướng Bội mở túi ra: “Tớ có mua tôm, không biết còn sống không?”
Khương Lâm Tình nhận lấy: “Để tớ cho.”
Hướng Bội là người theo chủ nghĩa ăn mặn, trình độ nấu nướng vô cùng kém cỏi, ngay cả nấu lẩu, cô ấy cũng cảm thấy mình làm nước sốt không bằng tay nghề của Khương Lâm Tình.
Khương Lâm Tình xào hành gừng tỏi, kết hợp với nước tương.
Hướng Bội ngửi thử, phát ra tiếng tán thưởng: “Nếu như cậu là đàn ông, tớ chắc chắn sẽ cưới cậu.”
Khương Lâm Tình mở nồi điện: “Lại đây ăn đi.”
Hướng Bội muốn hút thuốc, suy nghĩ một chút, tay trái đánh tay phải: “Bớt hút thuốc.” Miệng cứ nhàn nhạt, cô ấy cầm mấy lon bia, hỏi: “Cậu có uống không?”
“Tớ uống kém lắm.”
“Đúng vậy. Nhưng tớ lại nghĩ, nếu như cậu không tập uống, mỗi lần tớ ăn cùng cậu, tớ chỉ có thể uống rượu một mình giải sầu.” Hướng Bội nói: “Lần đầu tiên tớ uống rượu bị sặc cả đêm. Bây giờ mặt không đỏ cũng không thở gấp nữa. Hôm nay tớ mua nhiều, có phần của cậu. Mùi vị của nhãn hiệu này có chút ngọt.”
Khương Lâm Tình nhấp một ngụm, khá là ngọt.
Trong bữa tiệc, Hướng Bội nghe điện thoại, là người của ban nhạc. Không bất ngờ, cô ấy và đối phương cãi nhau mấy câu. Rượu này cô ấy không uống, đổi thành hút thuốc. Cô ấy nhả ra mấy ngụm khói, nhìn về phía đối diện.
Khương Lâm Tình mới uống được mấy ngụm mà sắc mặt đã ửng đỏ, người không thăng bằng.
Hướng Bội cười phá lên: “Nếu tớ là đàn ông, chắc chắn sẽ cưới cậu, đáng tiếc lại không phải. Nếu cậu muốn yêu đương, tớ giới thiệu cho cậu một người.”
Khương Lâm Tình mở to mắt: “Tớ không cần bạn trai, tớ chỉ chơi đùa thôi, không chịu trách nhiệm. Hơn nữa, cậu nói đàn ông cậu quen biết đều không đáng tin.”
Cũng phải, những người đàn ông đó toàn là bè bạn đàng điếm, không đáng nhắc tới. Hướng Bội hỏi: “Cậu có thích chàng trai nào không?”
Khương Lâm Tình mỉm cười, cười rất ngây thơ: “Có chứ, thích là phải cất giấu ở trong lòng, chỉ có thể nhìn từ xa không thể khinh nhờn.”
“Lá gan quá nhỏ.” Hướng Bội nói: “Cậu xinh đẹp, tính tình tốt, nếu như cố lấy can đảm để xông lên tỏ tình thì đã sớm thành công rồi.”
Khương Lâm Tình nằm lên bàn, nhắm mắt lại. Trong đầu óc mệt mỏi có chút hồi ức.
Cô đã từng lấy can đảm rồi. Cô từng viết cho Dương Phi Thiệp một bức thư. Sau khi anh ấy ra nước ngoài, trong một đêm cô trằn trọc khó ngủ. Cô đã gửi nó đến email thời trung học của anh ấy.
Mà anh ấy chưa từng trả lời.
Có lẽ anh ấy không nhìn thấy email, có lẽ anh ấy đã đổi email, có lẽ... Anh ấy đã đọc xong thư nhưng giả vờ không biết. Tóm lại là đá chìm đáy biển.
Tỏ tình là một màn đầu tư mạo hiểm. Tỷ lệ thành công và thất bại là một nửa. Thành công thì tất cả đều vui vẻ. Một khi thất bại thì sẽ xấu hổ đến chết cũng không qua lại với nhau nữa.
Rượu có ngọt, cũng vẫn kèm theo phần cay đắng.
Lúc choáng váng, Khương Lâm Tình nhớ tới Bành Dần nói đến hương đầu, hương giữa và hương cuối. Nước hoa chú trọng đến sức ngấm về sau.
Nếu nhớ tới Bành Dần, lại không khỏi nghĩ đến vị “khách quý” Trì Cách kia.
*
Buổi sáng, Khương Lâm Tình ngạc nhiên nhận ra, hai giờ rưỡi sáng hôm qua, cô và Trì Cách đã có một cuộc trò chuyện qua điện thoại, dài đến mười hai phút.
Là cô gọi nhưng cô hoàn toàn không nhớ gì hết.
Khương Lâm Tình vừa ra khỏi cửa, lại nhận được tin nhắn của Lưu Thiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.