Chương 177
Diệp Phàm
03/12/2022
Lại nghe thấy Lê Tuấn rống lên lần nữa, trong tiếng kêu của hắn còn có cả sự kinh hãi.
Chỉ thấy Diệp Phàm đấm mạnh một nhát vào chính giữa lồng ngực Lê Tuấn. Hắn vốn định thoát ra, nhưng lại bị Diệp Phàm túm chặt tay, không sao di chuyển được.
“Phù!”
Lê Tuấn cứ thế mà phun ra máu, một người đàn ông đứng gần đó, sợ tới mềm nhũn chân khi bị bắn máu lên người.
Advertisement
“Lê Tuấn!”
Chung Dật Phi hô lên một tiếng, vội vàng đi tới đỡ Lê Tuấn vừa ngã khuỵu xuống.
Advertisement
“Em không sao, chỉ có điều xương ức bị gãy rồi!”, Lê Tuấn lại nôn ra máu, nhưng vẫn nén đau nói một cách rành mạch.
Chung Dật Phi liền vén áo Lê Tuấn lên, chỉ thấy một vết lõm vừa bằng nắm đấm.
“Lần này vẫn là sơ ý sao?”, Diệp Phàm bình thản nói.
Tất cả mọi người im bặt!
Lời nói điềm đạm nhưng chứa đầy sự chế nhạo, giống như một cái tát mạnh giáng thẳng mặt Lê Tuấn.
Hai cú đấm, chỉ trong ba chiêu đã có thể đánh Lê Tuấn tàn phế, hơn nữa cũng chưa tới một hai phút, điều này lập tức làm thay đổi suy nghĩ của tất cả mọi người.
Mấy cô gái của Tần Ngữ Lan há hốc mồm, không dám tin vào mắt mình!
Hứa Linh Vi vô cùng hoang mang sợ hãi, vừa rồi cô ta còn lên mặt với Diệp Phàm, không biết lát nữa Diệp Phàm có tìm tới cô ta hay không?
“Diệp Phàm, mày đánh trọng thương Lê Tuấn, mày phải đền mạng!”, Chung Dật Phi tức giận rống lên, ánh mắt dữ tợn.
“Anh Phi, không cần, đưa em đi trước đã!”
Lê Tuấn kéo Chung Dật Phi lại, không để gã ta ra tay.
“Lê Tuấn, Lê Tuấn...”, Chung Dật Phi mặt biến sắc, khi thấy sắc mặt của Lê Tuấn trở nên bất thường.
“A... Diệp Phàm, nếu Lê Tuấn xảy ra chuyện gì, tao sẽ không tha cho mày, Lăng Tiêu Sơn bọn tao cũng sẽ không bỏ qua cho mày”, Chung Dật Phi lên tiếng dọa dẫm, rồi đỡ Lê Tuấn mau chóng rời đi.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Phàm, bọn họ vô cùng kinh ngạc trước sức mạnh phi phàm của anh.
Sở hữu sức mạnh đáng sợ như thế, dù cho không phải là danh gia vọng tộc thì đã sao chứ?
Chỉ cần Diệp Phàm gật đầu, thì bất kỳ vọng tộc nào cũng sẽ muốn mời anh về làm khách quý.
Lúc này đã có người bắt đầu dò la về thân phận của Diệp Phàm, bởi nếu có thể kết giao cùng anh nhất định sẽ rất có lợi.
Diệp Phàm đã chiếm trọn spotlight trong buổi tiệc hôm nay!
Mọi người thì kinh hãi, nhưng Diệp Phàm lại nhìn vào tay mình. Anh đi tới bên cạnh Hoắc Thanh Thanh, cảm thấy hơi cạn lời: "Tôi không cố tình mạnh tay như thế, cô có tin không?"
Hoắc Thanh Thanh ngơ ngác nhìn Diệp Phàm, lắc đầu nói: "Không tin..."
Nói thật, chính cô ta cũng không ngờ là Diệp Phàm lại mạnh tay như vậy. Người bình thường không nhìn ra được Lê Tuấn bị thương như thế nào, nhưng cô ta lại biết rất rõ.
Lần này trở về, ít nhất Lê Tuấn sẽ phải dưỡng thương hai tháng, nếu đen đủi hơn thì có thể sẽ để lại di chứng nữa.
"Sao bây giờ anh mạnh hơn lúc ở núi Bắc Manh nhiều vậy?", Hoắc Thanh Thanh hạ thấp giọng, hỏi với vẻ khó tin.
Chỉ thấy Diệp Phàm đấm mạnh một nhát vào chính giữa lồng ngực Lê Tuấn. Hắn vốn định thoát ra, nhưng lại bị Diệp Phàm túm chặt tay, không sao di chuyển được.
“Phù!”
Lê Tuấn cứ thế mà phun ra máu, một người đàn ông đứng gần đó, sợ tới mềm nhũn chân khi bị bắn máu lên người.
Advertisement
“Lê Tuấn!”
Chung Dật Phi hô lên một tiếng, vội vàng đi tới đỡ Lê Tuấn vừa ngã khuỵu xuống.
Advertisement
“Em không sao, chỉ có điều xương ức bị gãy rồi!”, Lê Tuấn lại nôn ra máu, nhưng vẫn nén đau nói một cách rành mạch.
Chung Dật Phi liền vén áo Lê Tuấn lên, chỉ thấy một vết lõm vừa bằng nắm đấm.
“Lần này vẫn là sơ ý sao?”, Diệp Phàm bình thản nói.
Tất cả mọi người im bặt!
Lời nói điềm đạm nhưng chứa đầy sự chế nhạo, giống như một cái tát mạnh giáng thẳng mặt Lê Tuấn.
Hai cú đấm, chỉ trong ba chiêu đã có thể đánh Lê Tuấn tàn phế, hơn nữa cũng chưa tới một hai phút, điều này lập tức làm thay đổi suy nghĩ của tất cả mọi người.
Mấy cô gái của Tần Ngữ Lan há hốc mồm, không dám tin vào mắt mình!
Hứa Linh Vi vô cùng hoang mang sợ hãi, vừa rồi cô ta còn lên mặt với Diệp Phàm, không biết lát nữa Diệp Phàm có tìm tới cô ta hay không?
“Diệp Phàm, mày đánh trọng thương Lê Tuấn, mày phải đền mạng!”, Chung Dật Phi tức giận rống lên, ánh mắt dữ tợn.
“Anh Phi, không cần, đưa em đi trước đã!”
Lê Tuấn kéo Chung Dật Phi lại, không để gã ta ra tay.
“Lê Tuấn, Lê Tuấn...”, Chung Dật Phi mặt biến sắc, khi thấy sắc mặt của Lê Tuấn trở nên bất thường.
“A... Diệp Phàm, nếu Lê Tuấn xảy ra chuyện gì, tao sẽ không tha cho mày, Lăng Tiêu Sơn bọn tao cũng sẽ không bỏ qua cho mày”, Chung Dật Phi lên tiếng dọa dẫm, rồi đỡ Lê Tuấn mau chóng rời đi.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Phàm, bọn họ vô cùng kinh ngạc trước sức mạnh phi phàm của anh.
Sở hữu sức mạnh đáng sợ như thế, dù cho không phải là danh gia vọng tộc thì đã sao chứ?
Chỉ cần Diệp Phàm gật đầu, thì bất kỳ vọng tộc nào cũng sẽ muốn mời anh về làm khách quý.
Lúc này đã có người bắt đầu dò la về thân phận của Diệp Phàm, bởi nếu có thể kết giao cùng anh nhất định sẽ rất có lợi.
Diệp Phàm đã chiếm trọn spotlight trong buổi tiệc hôm nay!
Mọi người thì kinh hãi, nhưng Diệp Phàm lại nhìn vào tay mình. Anh đi tới bên cạnh Hoắc Thanh Thanh, cảm thấy hơi cạn lời: "Tôi không cố tình mạnh tay như thế, cô có tin không?"
Hoắc Thanh Thanh ngơ ngác nhìn Diệp Phàm, lắc đầu nói: "Không tin..."
Nói thật, chính cô ta cũng không ngờ là Diệp Phàm lại mạnh tay như vậy. Người bình thường không nhìn ra được Lê Tuấn bị thương như thế nào, nhưng cô ta lại biết rất rõ.
Lần này trở về, ít nhất Lê Tuấn sẽ phải dưỡng thương hai tháng, nếu đen đủi hơn thì có thể sẽ để lại di chứng nữa.
"Sao bây giờ anh mạnh hơn lúc ở núi Bắc Manh nhiều vậy?", Hoắc Thanh Thanh hạ thấp giọng, hỏi với vẻ khó tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.