Chương 713
Diệp Phàm
04/04/2024
“Không được nhúc nhích, anh nhúc nhích tôi sẽ nổ súng!”, tên đô con lái xe vừa di chuyển Hạ Sương Nhi đã hét lớn.
“Tôi mở cửa xe cho cô, sẽ không lộn xộn!”
“Không được, anh nhúc nhích tôi sẽ nổ súng!”, Hạ Sương Nhi nhớ đến phim cảnh sát mình đã xem, cô ta không thể để tài xế xuống xe.
Một khi xuống xe thì không còn cách nào để khống chế uy hiếp hắn ta.
Trong lòng tên đô con lái xe vô cùng tức giận, hắn ta đang nghi ngờ phải chăng Hạ Sương Nhi đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp!
Hạ Sương Nhi đẩy cửa xe ra, một tay túm Hy Hy, từ từ lùi khỏi chiếc xe.
Cả quá trình vô cùng khó khăn, bởi vì Hy Hy vẫn chưa tỉnh lại.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Cô ta một tay cầm súng, một tay lôi Hy Hy, nét mặt căng thẳng đến cực điểm.
Hai chân cô ta đứng trên mặt đất, có điểm chống đỡ, cánh tay bắt đầu dùng lực.
Cũng ngay lúc này, dị biến đột nhiên phát sinh!
Tên đô con ôm bụng cuộn mình trong góc xe đột nhiên nhào lên, trực tiếp đè một nửa cơ thể Hy Hy vẫn còn ở trong xe.
“Pằng...”
Hạ Sương Nhi lại bóp cò lần nữa, viên đạn bắn trúng lên người tên đàn ông nhưng tên đàn ông lại giống như liều chết, mạnh mẽ đè lại Hy Hy.
“Vù...”
Chiếc xe vang lên tiếng nổ máy, tên đàn ông lái xe không quan tâm đau đớn trên cánh tay, ra sức hạ cần số.
Xe nổ máy, chạy về phía trước, Hạ Sương Nhi cũng bị cửa xe đang mở va đập làm cho bị thương.
Toàn thân văng sang một bên, trên cánh tay bị rạch một lỗ máu.
Sau khi xe lái đi, tên đàn ông lái xe giận dữ rống lớn.
Ba người bọn họ suýt chút nữa thua trong tay Hạ Sương Nhi, nỗi nhục này không thể nào chấp nhận được.
“Nhanh…cứu tao, cứu tao…”. Tên đàn ông đè Hy Hy phát ra tiếng kêu yếu ớt, rõ ràng hít vào thì ít thở ra thì nhiều, cả buồng xe phía sau dường như đều là máu.
“Lão Hoàng, kiên trì một chút, kiên trì thêm chút nữa…”, gã đô con lái xe kêu to, đây toàn là anh em của hắn ta, trong lòng hắn ta căm hận Hạ Sương Nhi, hận đến độ muốn lập tức trở về báo thù rửa hận!
Cánh tay Hạ Sương Nhi chảy máu, thế nhưng cô ta không thèm để ý chút nào, ngồi chồm hổm dưới đất gào khóc.
Hy Hy bị bắt mất rồi, cô ta vẫn không thể đưa Hy Hy về.
Tại Công nghệ Tuyết Phàm, trong phòng làm việc của Hàn Tuyết, Âu Dương Ngọc Quân, Hạ Ngọc Thiền, ngay cả Hàn Tại Dần đều ở đây.
Vẻ mặt Hạ Ngọc Thiền tràn đầy hối hận, trên bàn trước mặt chị ta còn có một đôi vòng tay phỉ thúy.
Nếu không phải chị ta nhẹ dạ tin lời Lưu Tú Cầm, Hy Hy và Hạ Sương Nhi vẫn luôn ở trong công ty, có Âu Dương Ngọc Quân bảo vệ thì sao có thể xảy ra cớ sự như hiện tại.
“Bố, bố nhìn thấy rồi đấy, mẹ đã điên rồi, chuyện này trăm phần trăm có liên quan đến bà ấy. Nếu Hy Hy và Sương Nhi bị thương, chỉ cần bắt được bà ấy, bất kể Ngọc Quân và Diệp Phàm xử lý thế nào, cho dù giết bà ấy, con cũng sẽ không cầu xin đâu!”, Hàn Tuyết lạnh lùng nói với Hàn Tại Dần.
“Tôi mở cửa xe cho cô, sẽ không lộn xộn!”
“Không được, anh nhúc nhích tôi sẽ nổ súng!”, Hạ Sương Nhi nhớ đến phim cảnh sát mình đã xem, cô ta không thể để tài xế xuống xe.
Một khi xuống xe thì không còn cách nào để khống chế uy hiếp hắn ta.
Trong lòng tên đô con lái xe vô cùng tức giận, hắn ta đang nghi ngờ phải chăng Hạ Sương Nhi đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp!
Hạ Sương Nhi đẩy cửa xe ra, một tay túm Hy Hy, từ từ lùi khỏi chiếc xe.
Cả quá trình vô cùng khó khăn, bởi vì Hy Hy vẫn chưa tỉnh lại.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Cô ta một tay cầm súng, một tay lôi Hy Hy, nét mặt căng thẳng đến cực điểm.
Hai chân cô ta đứng trên mặt đất, có điểm chống đỡ, cánh tay bắt đầu dùng lực.
Cũng ngay lúc này, dị biến đột nhiên phát sinh!
Tên đô con ôm bụng cuộn mình trong góc xe đột nhiên nhào lên, trực tiếp đè một nửa cơ thể Hy Hy vẫn còn ở trong xe.
“Pằng...”
Hạ Sương Nhi lại bóp cò lần nữa, viên đạn bắn trúng lên người tên đàn ông nhưng tên đàn ông lại giống như liều chết, mạnh mẽ đè lại Hy Hy.
“Vù...”
Chiếc xe vang lên tiếng nổ máy, tên đàn ông lái xe không quan tâm đau đớn trên cánh tay, ra sức hạ cần số.
Xe nổ máy, chạy về phía trước, Hạ Sương Nhi cũng bị cửa xe đang mở va đập làm cho bị thương.
Toàn thân văng sang một bên, trên cánh tay bị rạch một lỗ máu.
Sau khi xe lái đi, tên đàn ông lái xe giận dữ rống lớn.
Ba người bọn họ suýt chút nữa thua trong tay Hạ Sương Nhi, nỗi nhục này không thể nào chấp nhận được.
“Nhanh…cứu tao, cứu tao…”. Tên đàn ông đè Hy Hy phát ra tiếng kêu yếu ớt, rõ ràng hít vào thì ít thở ra thì nhiều, cả buồng xe phía sau dường như đều là máu.
“Lão Hoàng, kiên trì một chút, kiên trì thêm chút nữa…”, gã đô con lái xe kêu to, đây toàn là anh em của hắn ta, trong lòng hắn ta căm hận Hạ Sương Nhi, hận đến độ muốn lập tức trở về báo thù rửa hận!
Cánh tay Hạ Sương Nhi chảy máu, thế nhưng cô ta không thèm để ý chút nào, ngồi chồm hổm dưới đất gào khóc.
Hy Hy bị bắt mất rồi, cô ta vẫn không thể đưa Hy Hy về.
Tại Công nghệ Tuyết Phàm, trong phòng làm việc của Hàn Tuyết, Âu Dương Ngọc Quân, Hạ Ngọc Thiền, ngay cả Hàn Tại Dần đều ở đây.
Vẻ mặt Hạ Ngọc Thiền tràn đầy hối hận, trên bàn trước mặt chị ta còn có một đôi vòng tay phỉ thúy.
Nếu không phải chị ta nhẹ dạ tin lời Lưu Tú Cầm, Hy Hy và Hạ Sương Nhi vẫn luôn ở trong công ty, có Âu Dương Ngọc Quân bảo vệ thì sao có thể xảy ra cớ sự như hiện tại.
“Bố, bố nhìn thấy rồi đấy, mẹ đã điên rồi, chuyện này trăm phần trăm có liên quan đến bà ấy. Nếu Hy Hy và Sương Nhi bị thương, chỉ cần bắt được bà ấy, bất kể Ngọc Quân và Diệp Phàm xử lý thế nào, cho dù giết bà ấy, con cũng sẽ không cầu xin đâu!”, Hàn Tuyết lạnh lùng nói với Hàn Tại Dần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.