Phá Quán Tử Phá Suất

Chương 12

Phi Thiên Dạ Tường

12/06/2017

CHƯƠNG 12 – CON ĐƯỜNG PHÁT TÀI

Ách thị không biết đã đi đâu, đại quân ngoài thành đã lui, Lữ Mông hao binh tổn tướng, đánh lén không được còn suýt bị diệt toàn quân, quân Kinh Châu đang quét dọn chiến trường, Triệu Vân, Quan Vũ, Lưu Thiện ba người đứng ngoài thành, kể cho nhau nghe những chuyện từ lúc cáo biệt tới nay.

Triệu Vân nhặt thanh kích thép đã bị xoắn lưỡi kia lên, trầm mặc thật lâu, nói: “Quan tướng quân có thể làm được không?”

Quan Vũ nghĩ nghĩ, đáp: “Nếu một mình dùng Thanh long yển nguyệt đao phá trận, dọc đường giết hơn trăm người, có lẽ được”

Tuy nói có cả vạn người, nhưng nếu bày thành phương trận*, dàn ngang mấy trăm, chém giết trăm người một đường xông vào, thì chẳng phải việc gì khó đối với Quan Vũ, Quan Vũ lại nói: “Nhưng nếu chở thêm người phía sau ngựa, phải phân tâm chiếu cố đến tính mạng A Đẩu, trái lại rất nguy hiểm”[*là một loại trận thức được áp dụng ở những vùng đất trống trải, quân đội xếp theo hình vuông, xem hình minh họa bên dưới]

Triệu Vân gật đầu nói: “Ta cũng từng dùng kiếm Thanh Hồng mang hai người rời trận; nhưng nếu sử dụng thanh kích thép này thì rất nguy hiểm, đủ thấy thể lực người nọ cực cường, có thể biến một món vũ khí bình thường thành lợi khí chém sắt như chém bùn”

A Đẩu xen vào: “Khi đó sư phụ cũng cứu ta và mẹ từ trong mười vạn đại quân Tào tặc, giết cho bọn chúng tan đàn xẻ nghé…”

Triệu Vân mắng: “Không có chuyện đó, Tào Tháo trước giờ chuyên báo giả binh lực, trận chiến trên dốc Trường Bản, binh sĩ vây ta cùng lắm chừng sáu vạn thôi, sư phụ chém địch còn chưa tới năm trăm”

Tuy Triệu Vân khiêm tốn trách mắng, nhưng cũng đã khiến A Đẩu bắt đầu cảm thấy kính nể, vừa nãy một mạch xông trận chém giết, Ách thị chỉ chém hơn trăm người thôi mà đã làm mình chưa thể định thần đấn tận bây giờ, vậy mà Triệu Vân lại dẫn theo Cam phu nhân, thất tiến thất xuất(1), anh hùng khí khái biết nhường nào?

Mặt khác, lão mẹ tiện nghi không có lỡ tay quăng mình xuống ngựa, hoặc dùng mình cản tên giùm Triệu Vân, chứng tỏ cũng là một nhân vật bình tĩnh thấy chết không sờn.

Trong lúc nói chuyện lại thấy Ách thị ôm ngang một người, từ trong thành đi ra, A Đẩu và Quan Vũ đều sững sờ.

“Nàng chết rồi?!” A Đẩu thất thanh nói, định tiến lên, nhưng bị Triệu Vân túm lại.

Điêu Thiền đã chết ba ngày, nhưng thi thể vẫn bảo trì bộ dáng trước khi chết, chẳng qua trên mặt thiếu đi vài phần huyết sắc, trên cổ vẫn còn hằn vết dây tím đen xúc mục kinh tâm lúc treo cổ.

Ách thị đặt nàng trên một chiếc xe gỗ, nhặt cây gãy trên chiến trường, xếp chồng lên nhau, lấy đuốc châm.

Ngọn lửa bốc cháy hừng hực, một làn khói đen bay lên bầu trời.

Ách thị lung tụ nhìn, Quan Vũ lại chậm rãi tiến lên, quỳ xuống, cung cung kính kính dập đầu ba cái trước ngọn lửa ngùn ngụt kia.

A Đẩu và Triệu Vân đều lâm vào xúc động, thì ra Quan Vũ vẫn luôn giữ lòng kính trọng đối với nàng. A Đẩu hổ thẹn vô cùng, cảm thấy suy đoán của mình về mối quan hệ giữa Điêu Thiền và Quan Vũ lúc trước thật sự rất quá quắt, thở dài.

Một đời mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành cứ thế hôi phi yên diệt trong lửa đỏ. Quan Vũ hổ lệ ngang dọc, hát lên một bài ca dao không rõ xuất xứ, từng âm từng chữ khó phân biệt vô cùng, bay bổng trên cánh đồng hoang bao la. Hắn đi vào thành, nhìn dáng đi dường như hơi loạng choạng. Thi thể Điêu Thiền thiêu xong, một trận cuồng phong kéo tới trên bình nguyên, tro cốt hòa vào hoang dã, A Đẩu còn đang phát ngốc thì Ách thị đã đi tới bên cạnh hắn, cùng hắn nhìn lên bầu trời cao.

Tro cốt dập dờn bay trong gió, dưới màn trời sắc xám lại có vô số điểm trắng nhẹ nhàng rơi xuống, trận tuyết đầu tiên của năm nay đã rơi.

A Đẩu quay đầu nhìn Ách thị nói: “Chủ tử ngươi chết rồi, ngươi có tính toán gì không?”

Ách thị hơi cúi đầu, nhìn vào mắt A Đẩu, song mâu vào giờ khắc này tràn ngập ôn nhu, hao hao giống ánh mắt của Triệu Vân lúc nhìn mình.

A Đẩu nói: “Về sau ngươi theo ta đi, đừng trở về làm ruộng nữa, đợi ta làm hoàng đế rồi, nhất định sẽ…”

Triệu Vân vẫn bàng quan trầm mặc đột nhiên nói: “Công Tự, nặc bất khinh tín, cố nhân bất phụ ta; nặc bất khinh hứa, cố ta bất phụ nhân. Hãy nghĩ kỹ rồi hẳn nói” [*Không tùy tiện tin người thì ta sẽ không bị gạt, không tùy tiện hứa hẹn thì ta sẽ không phụ lòng người khác]

A Đẩu thầm rùng mình, nghiêm nghị nói: “Ngươi đi theo ta, ân, kỳ thực ta có bản lĩnh kia, muốn làm cái bát vàng* cũng chẳng phải việc gì khó…Nói thật, hiện giờ ta chưa có gì cho ngươi được, chỉ có thể để ngươi làm thị vệ của ta…” [*chỉ có vua mới ăn bát vàng, ý ẻm là ẻm có bản lĩnh làm hoàng đế]

A Đẩu nói tới đây, Ách thị liền gật gật đầu, xoay người qua, quỳ một gối xuống trước mặt A Đẩu, hai tay ôm quyền.

“Ai ai, đứng lên đứng lên” A Đẩu vội đưa tay ra đỡ.

Triệu Vân mỉm cười nói: “Hắn đáp ứng rồi” Chợt đưa tay vỗ vỗ vai A Đẩu, nói: “Năm đó khi ta đầu nhập chủ công, chủ công chưa từng hứa hẹn bất cứ chuyện gì, A Đẩu, ngươi còn phải học hỏi nhiều” Rồi mỉm cười đi vào thành Giang Lăng.

Ba ngày sau, Khương Duy từ Nam Quận thoát ra suất lĩnh tàn binh hội họp cùng Triệu Vân, Quan Vũ.

Phía Ích Châu rốt cuộc cũng có động tĩnh, Lạc Dương, Kiến Nghiệp, Thành Đô, vô số tín sứ qua qua lại lại, cuối cùng một bức thư chứa đầy lời lẽ sắc bén bay vào Giang Lăng thành.

Lưu Bị chỉ thị, vứt bỏ Nam Quận, Quan Vũ cố thủ Giang Lăng, không được tùy tiện xuất binh nữa, Triệu Vân dẫn Khương Duy, Lưu Thiện về Ích Châu. Mệnh lệnh của Lưu Bị chặn đứng quân Kinh Châu đang chuẩn bị xuất phát, đoạt lại Nam Quận.

“Sư phụ, đánh hay không” A Đẩu tức giận nói: “Đừng có thu dọn mấy cái đồ bỏ đó nữa, ta biết ngươi muốn đánh Nam Quận, đó là nơi chôn mẹ ta mà”

Triệu Vân nhìn bức thư, xuất thần một hồi, A Đẩu lại nói: “Đánh hay không, sư phụ, ngươi nói một câu đi”

Cuối cùng Triệu Vân lắc lắc đầu, mỉm cười sờ sờ đầu A Đẩu, đáp: “Sư phụ và ngươi cùng vào Xuyên, về nhà thôi. Thiến nhi sẽ hiểu”

.

Vào đông, Lạc Dương, Thành Đô, Kiến Nghiệp, ba phương thế lực tập trung tại Kinh Châu, điểm tập trung Kinh Châu lại ở Giang Lăng, rồi cuối cùng rơi xuống trên người Lưu Thiện, ấu hổ bộc lộ tài năng, phượng non bắt đầu cất tiếng hót, Lưu Thiện nhất cử thay đổi cả chiến cục hỗn loạn tại Kinh Châu.

Nhưng đề cập tới ảnh hưởng mà hắn chân chính đưa đến, lại không người nào nói rõ được, tên tiểu tử giả ngu giả đần này, rốt cuộc là đánh bậy đánh bạ, hay đã sớm có mưu tính trước, tiến hành một kế hoạch chính trị do Gia Cát Lượng thao túng từ xa, với sự trợ giúp của Triệu Vân, Quan Vũ?

Chiến báo cuối cùng cho rằng Quan Vũ bại trận, đánh mất thành Nam Quận, Lưu Bị vẫn giữ được ba quận Trường Sa, Linh Lăng, Quế Dương, mới được Phàn Thành, Tào Tháo lui giữ Tương Dương, hình thành thế tam gia phân Kinh. Tôn Quyền phái ra lực lượng hùng hậu, tiếp quản Nam Quận.

“Ngươi đang oán hận trong lòng, bởi vì vi phụ ngăn cản binh của Tử Long phải không?” Lưu Bị từ tốn nói.

A Đẩu cười cười, xoay người vặn sáng ngọn đèn dầu thêm chút, giễu cợt: “Cha nói gì vậy, không phải chỉ là một tòa thành thôi sao, tạm thời tặng chúng đi, đợi sau này A Đẩu rảnh rỗi, sẽ trói Tôn Quyền lôi tới Nam Quận, trút giận cho mẹ là xong”

Lưu Bị hơi tức giận: “Ngươi không thể nói chuyện đàng hoàng được hả? Ngươi cho rằng ta không muốn đoạt lại Nam Quận hay sao?”

A Đẩu ngắt lời: “Cha, ta đâu phải đứa con nít”

Hồi lâu sau, Lưu Bị mới nói: “Ta chưa bao giờ coi ngươi như trẻ nhỏ, bằng không hôm nay tuyên ngươi tới, há chỉ để nghe ngươi nói lời vô nghĩa?” Ngừng ngừng, rồi Lưu Bị lại nặng nề thở dài, nói: “Ngươi nhìn thấy gì?”

A Đẩu đáp: “Ta thấy được nhị thúc già rồi, hắn đã ngã một cú rất đau”

Lưu Bị gật gật đầu, nói: “Vân Trường trước giờ kiêu ngạo, bình sinh chưa từng bại trận; lần này mất Nam Quận, đối với hắn mà nói không phải chuyện hay ho gì”



Thì ra là vậy, thì ra ngươi muốn Quan Vũ bại, nên mới kêu hắn đóng giữ Kinh Châu, A Đẩu không còn lời nào để nói; nhưng lão ba à, thủ đoạn này của ngươi cũng hơi quá rồi đó, nếu ta không tới đó thì nó đã trở thành một bi kịch lịch sử rồi…Nghĩ tới đây, A Đẩu đột nhiên hiểu rõ nguyên nhân vì sao khi Quan Vũ bỏ mình, Lưu Bị lại bất chấp hết thảy để báo thù cho hắn, mà sau khi binh bại trở về Thành Đô không bao lâu liền buông tay quy tây.

Về trận chiến Kinh Châu, rốt cuộc vào thời khắc này, nghi điểm lịch sử đã được vạch trần chân tướng ngay trong thư phòng Lưu Bị.

Lưu Bị lại lạnh lùng nói: “Ngươi đang cảm thấy rằng mình đã lập được công lớn có phải không? Ta đây hỏi ngươi, nếu trận chiến này thiếu đi Bá Ước, Tử Long, Vân Trường, thậm chí quân sư phu nhân, và cả tên Vu Cấm tham sống sợ chết bị ngươi chê cười kia, thì hiện giờ ngươi sẽ ra sao?”

Lưu Thiện chưa từng nghĩ qua chuyện này, nay bị Lưu Bị nhắc tới, không được tự chủ mà đứng thẳng người.

Thiếu đi Hoàng Nguyệt Anh, Khương Duy, Triệu Tử Long, Quan Vũ, Vu Cấm, chỉ cần thiếu một người thôi, thì hiện tại mình sẽ có kết cục gì? Còn Ách thị nữa, nếu như không phải hắn đoạt lấy bức thư kia…A Đẩu nghiêm túc suy tư, liền sinh sợ hãi, chỉ cảm thấy sống lưng rét run một trận, tóc gáy toàn thân đều dựng đứng cả lên.

Lưu Bị thấy A Đẩu không đáp, biết hắn đang nghĩ gì, lại nói: “Trận chiến này không phải công của ngươi, bất quá chỉ nhờ vào nhân hòa mà thôi, ngươi thật sự xem mình là…”

A Đẩu hít sâu một hơi, cúi người nói: “Hài nhi kính cẩn lắng nghe phụ thân dạy bảo”

Lưu Bị thấy nhi tử đã hiểu, mục đích đã đạt thành, bèn nói: “Hảo hảo mà nghĩ cho kỹ, con của Lưu Huyền Đức ta, không phải phế vật”

 A Đẩu xoay người kéo cửa phòng, chợt nghe Lưu Bị từ gian trong nói vọng ra: “Ngày sau vi phụ thân chinh, sẽ cử ngươi làm tiên phong, nhất định sẽ đón Thiến nhi về, hiện giờ, cứ để mặc chúng lớn lối đi”

“Ngươi thích mẹ ta không?” A Đẩu nhịn không được đứng ngoài phòng hỏi vào: “Thích bao nhiêu?”

Lưu Bị thản nhiên nói: “Quân sư có chuyện cần tìm ngươi, đi đi”

.

Đầu đông, Gia Cát Lượng chỉ mặc một kiện đơn y, bút son trong tay khoanh tròn lên thư sách, thấy Lưu Thiện tới, nói: “Lần này ngươi làm rất tốt”

Gia Cát Lượng cư nhiên tán thành mình, thực sự là vô cùng ngoài ý muốn của A Đẩu, A Đẩu vội nói: “Đều là công lao của mọi người cả…Công lao của mọi người”

Lời này thực sự không hề làm ra vẻ khiêm nhường, trước đó A Đẩu bị Lưu Bị cảnh tỉnh, biết bản thân đã nảy sinh lòng kiêu ngạo. A Đẩu không muốn nhắc tới nữa, lại nói: “Tiên sinh gọi ta có chuyện gì?”

Gia Cát Lượng mỉm cười, nói: “Khen ngợi ngươi thôi, không có gì hết, ngươi đi được rồi” Trong lời nói mang theo tiếu ý, mắt vẫn không nhìn thẳng Lưu Thiện.

A Đẩu lặng nửa ngày, nhưng Gia Cát Lượng vẫn không nói gì, trực tiếp coi hắn như món tĩnh vật, A Đẩu hiếu kỳ hỏi: “Tiên sinh đang xem gì vậy?”

Gia Cát Lượng cũng không đuổi hắn đi, nói: “Đường lối trị châu”

A Đẩu đang muốn nói gì đó, Gia Cát Lượng lại bảo: “Pháp, Nho, Đạo, ngươi thích phái nào?”

Không hỏi phái nào hảo, mà lại hỏi hắn thích phái nào hơn, ý ngầm trong lời, quả nhiên là tác phong trước sau như một của Gia Cát Lượng. A Đẩu suy nghĩ, rồi đáp: “Ta thích Pháp gia, dựa vào pháp trị quốc, vương tử phạm pháp, đồng tội như thứ dân. Không theo quy củ thì chẳng ra thể thống gì”

Gia Cát Lượng “Ân” một tiếng, mỉm cười nói: “Ta cũng thích Pháp gia”

Tuy nhiên A Đẩu lại bảo: “Nhưng trị quốc không thể chỉ dựa vào Pháp gia, bằng không pháp luật hà khắc, nhân dân sẽ thống khổ. Phải lấy Pháp trị quốc, lấy Nho trị dân, lấy Đạo trị tâm”

“Tâm không bị câu thúc, sẽ một bước lên tận mây xanh, mới có khí phách vương giả; đối với thần tử dưới trướng, phải ấp ủ nhân tâm, thiên hạ thống nhất; trong việc cai trị, phải ngay ngắn rõ ràng. A Đẩu cảm thấy, chỉ bằng Pháp gia hoặc Nho gia, đều không làm được”

Gia Cát Lượng bật cười: “Lý luận suông thì ai nói chả được, quay về nhà, đem tất cả những gì ngươi nghĩ trong lòng, viết thành một bài văn lại đây”

A Đẩu suýt nữa ngất xỉu tại chỗ, chỉ muốn hung hăng tát mình hai cái

.

Một ngày sau, tại nơi ở của Hoàng Nguyệt Anh.

A Đẩu ném mạnh bút lông, phát điên la hét: “A a a, nhiều chữ quá không viết nữa! Không viết nữa!”

Hoàng Nguyệt Anh ngồi ở gian ngoài, tay thì may vá, miệng thì lười biếng nói: “Không viết nữa thì coi sách đi, chữ trong sách có hoàng kim ốc* đấy” [*ý nói chăm chỉ học hành, đọc nhiều sách thì sẽ đạt thành công danh, sống giàu sang sung túc]

A Đẩu chợt nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Sư nương, ta muốn làm cái diện cụ bạc cho thị vệ của ta, phải cần bao nhiêu vật liệu?” Vội vã chạy tới bên cạnh Hoàng Nguyệt Anh, nói: “Không phải ngươi giỏi mấy thứ này nhất sao. Dạy ta đi? Lớn cỡ này nè” Nói xong lấy tay diễn tả.

Hoàng Nguyệt Anh nghiêm mặt nói: “Viết bài văn của ngươi đi, lộn xộn cái gì, an phận vài ngày không được hả”

A Đẩu mặc kệ, cứ y như con khỉ léo nhéo cả ngày, rốt cuộc Hoàng Nguyệt Anh sợ hắn, nói: “Ba lượng phết bạc, một lượng tiền công, nếu ngươi tự mình làm, thì khỏi cần tiền công, nhìn theo mà học hỏi”

“Tốt! Ta tự làm!”A Đẩu kích động chạy đi.

Không tới nửa ngày sau đã trở về, vẻ mặt đưa đám nói: “Sư nương, trong bạc có thể trộn thêm chút gì khác không, một tháng ta chỉ có hai đồng…”

Hoàng Nguyệt Anh cười đến run rẩy cả người, tiện tay chỉ cối xây đá trong sân, nói: “Có sẵn công cụ kiếm tiền đó, đẩy cối xong, đem bột mì đi bán, trả ta tiền vốn”

.

Hai ngày sau.

A Đẩu hông nhức lưng đau, thở phù phù nói: “Sư nương, bột mì này có đủ ba lượng bạc chưa?”

Hoàng Nguyệt Anh nhìn cũng không nhìn, trêu ghẹo: “Sớm thôi, đẩy thêm một năm nữa đi”

Khóe miệng A Đẩu hơi co rút, nói: “Một năm?!”

Hoàng Nguyệt Anh tỉ mỉ tính toán: “Mỗi ngày ngươi xay được một túi bột mì mười cân, đổi được mười hai văn tiền, trăm văn xỏ thành một xâu…Sáu xâu tiền đổi được một lượng bạc, nhìn cái bộ dáng ngươi…”

Lời chưa dứt, A Đẩu đã bỏ chạy mất dạng.

Cùng ngày, trong phủ Thành Đô, gần như tất cả mọi người đều bị một tên lưu manh bất phân trình độ quấy rối, vơ vét của cải.

“Bá Ước, chúng ta là hảo huynh đệ mà phải không, cho ta mượn ba lượng bạc đi”

“…”



“Ngươi trưng cái bản mặt đó ra làm gì, miệng cũng đã hôn rồi, cho mượn ba lượng bạc sẽ chết chắc!”

“Ách ba, ngươi có hai lượng bảy đồng bạc cộng thêm một xâu rưỡi tiền lẻ không? Thôi quên đi, dòm cái bộ dạng nghèo kiết xác của ngươi là biết không có rồi”

“Tam thúc, ta biết ngươi có tiền, cho ta mượn mấy lượng xài đỡ đi”

“Mấy lượng! Mỗi tháng tức phụ của yêm chỉ phát cho yêm có một xâu tiền, A Đẩu, ngươi muốn mấy lượng?” Trương Phi trợn mắt nói: “Mấy chục đồng thì có, chứ mấy lượng thì không, ngươi muốn mấy lượng? Đợi ta viết một mẩu tin nhắn, đi tìm thẩm tử ngươi đòi đi”

“…Quên đi quên đi, ta làm sao dám chọc vào tam thẩm…”

 “Tiên sinh, A Đẩu tới mượn chút tiền xài. Qua vài tháng nữa sẽ trả cho ngươi gấp bội”

“…”

“Tiên sinh, ngươi là quân sư, sư nương lại khéo tay, ta biết trong nhà ngươi nhất định có rất nhiều tiền…”

“Ngươi cần nhiều tiền như vậy làm gì? Chuyện ăn uống, xa xỉ lãng phí, cờ bạc này nọ không được dây vào; có thời gian sao không lo dốc lòng xem sách, trái lại đi mượn tiền khắp nơi? Tới Ích Châu mới có mấy ngày mà đã kết giao với hồ bằng cẩu hữu nào rồi hả? Bài văn ta bảo ngươi viết…”

“Ta sai rồi! Tiên sinh! Ta nhất định là điên rồi mới tới mượn tiền ngươi!”

“Sư phụ” Dù biết khả năng Triệu Vân có tiền là không lớn, nhưng A Đẩu vẫn thấp thỏm trong lòng, ôm một tia hy vọng tới tìm Triệu Vân hỏi.

“Cho ta hai lượng bảy đồng bạc cộng thêm một xâu rưỡi tiền…Được không?”

“Hiện ngân thì không có, trong ngăn kéo có chiếc chìa khóa, mở cái rương ở hậu phòng, bên trong có vật đáng giá, ngươi cứ lấy đi cầm”

“Oa! Thứ gì vậy, đồ cổ sao? Cái gương này đâu chỉ đáng ba lượng bạc thôi, ở đâu ngươi có được đồ tốt này vậy sư phụ? Sao không nói sớm”

“Kính hộ tâm* gia truyền” [*là miếng gương đồng được cẩn vào phần lưng và ngực của trang phục chiến đấu, dùng để phòng tên, xem hình minh họa bên dưới]

“…Thôi vậy, ngươi để dành đeo đi”

“Ngươi muốn thì cho ngươi đó”

“Ta xin lỗi, sư phụ, cư nhiên lấy mạng ngươi đi đổi tiền…Ta đi trước đây, coi như ta chưa từng hỏi”

“Uy, chờ đã”

Triệu Vân mỉm cười nói: “Mạng cũng đã bán cho phụ tử các ngươi cả rồi, huống hồ chỉ là một miếng kính hộ tâm?” Nhưng lúc này A Đẩu đã chạy mất tăm mất tích.

“Bàng tiên sinh…Cho mượn vài lượng bạc xài đi”

“Ân, ngươi tới trù phòng lấy dao phay lại đây, chặt đầu ta xuống, đem treo lên hàng thịt heo chắc sẽ bán được hai xâu tiền lớn á”

“…” A Đẩu gào thét: “Thói đời gì mà bần cùng thế này! Ta không muốn sống nữa!”

Bàng Thống giảo hoạt cười một tiếng, nói: “Ta chỉ nói cho một mình ngươi biết thôi nhé; Pháp Chính chính là danh sĩ Ích Châu, lại là một tay chữ đẹp, phụ nhân tiểu thư Xuyên Trung đều ngưỡng mộ không thôi, ngươi đi xin hắn vài chữ, đem lên chợ bán, ba năm lượng bạc không thành vấn đề…Công Tự?”

A Đẩu rốt cuộc cũng tìm được con đường phát tài, vào phòng lục lọi đến gà bay chó sủa, tìm ra một đống giấy mực, run run mà lật coi.

“Ta thao, là của tiên sinh, thôi bỏ đi, nói không chừng cái này cũng đáng giá vài đồng”

Lục tiếp, rốt cuộc cũng tìm thấy nét bút của Pháp Chính bên dưới chung trà, đáng thương thay mặc bảo danh sĩ trị giá ba lượng bạc, đã bị thấm một bãi trà, A Đẩu lập tức như gặp thần tài mà tự tay dán hảo nó, cao hứng phấn chấn bê lên chợ bán.

Lại qua một ngày.

A Đẩu ủ rũ trở về viện Nguyệt Anh, nói: “Sư nương, sao kiếm có vài lượng bạc lại khó như vậy”

Hoàng Nguyệt Anh cười nghiêng ngã, nói: “Ngươi tốt nhất nên đẩy cối xay tiếp đi”

A Đẩu bi thương nói: “Thùng béo lừa ta! Còn nói chữ của Pháp Chính có thể bán được ba lượng…”

Đôi mắt đẹp của Hoàng Nguyệt Anh sáng ngời, nói: “Chữ của Pháp Chính? Lấy ta xem xem” A Đẩu móc một tờ giấy được dán ngay ngắn cẩn thận ra, đưa qua, trên giấy chính là thơ tả cảnh mà Pháp Chính viết giúp mình lúc về Thành Đô lần đầu.

Hoàng Nguyệt Anh giễu cợt: “Thơ thì như rắm chó, nhưng chữ có thể tạm chấp nhận được”

A Đẩu vội thuận nước đẩy thuyền nói: “Bằng không sư nương bán giùm ta đi? Bán nhiều bán ít gì cũng được, thiếu ta đi mượn tiếp?”

Hoàng Anh lại nhìn nhìn chốc lát, nói: “Sư nương mua cho ngươi! Ba lượng bạc nhé?”

Sét đánh ngang tai! Núi đồi sụp đổ!

Một luồng sáng rạng đông lướt qua chân trời! Sinh cơ trong tuyệt vọng! Hoàng Nguyệt Anh quả đúng là sao mai trong bóng tối! Là ánh sáng trước bình minh! Là thuyền cứu sinh trong sóng dữ!

A Đẩu nước mắt giàn giụa, thiếu chút nữa đã dập đầu trước Hoàng Nguyệt Anh, lại móc ra tờ giấy đen thùi lùi mà Gia Cát Lượng đưa cho mình, nói: “Cái này cũng cho sư nương luôn”

“Gì thế?” Hoàng Nguyệt Anh liếc sơ qua, nói: “Không cần”

“Sư phụ viết đó, mua một tặng một, ta biết cái này chẳng đáng giá một đồng, hắc hắc” A Đẩu cười xòa nói, nhét cục giấy dùng để chùi bút kia vào tay Hoàng Nguyệt Anh, cầm ba lượng bạc, chạy đi tìm bếp lò.

Sau khi A Đẩu đi, Hoàng Nguyệt Anh quay người vào phòng, lấy một thanh tiểu đao, rọc mép giấy bị dán ra, cẩn thận mở bài thơ đen thùi lùi của Gia Cát Lượng ra xem, sẳng giọng: “Bị lộng thành thế này, mất hết mặt mũi rồi”

Nhìn trái nhìn phải, rồi đọc qua một lần, sau đó Hoàng Nguyệt Anh mở ngăn tủ, cười khánh khách cất thơ của Gia Cát Lượng vào, khóa lại.

Còn tờ giấy Tuyên bị ố trà kia vẫn nằm lăn lốc trên bàn như cũ.

Hoàng Nguyệt Anh tiện tay đem bài thơ của Pháp Chính vò thành một cục, ném vào trong lò, đốt trụi. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phá Quán Tử Phá Suất

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook