Chương 10: Đánh Thái Tử
Nhan Nhược Ưu Nhã
01/01/2022
Hoàng cung các đời đều hết sức nguy nga cùng xa hoa, chính cung Cửu Trọng liếc mắt một cái lại không thấy điểm cuối, phảng phất xa tận phía chân trời, cao tận mây trời, ngàn vạn năm qua, ít nhiều văn nhân nhã sĩ, thiếu nữ mỹ lệ chờ đợi một ngày phi thăng, bước qua tường cung, nhưng chân chính có mấy người đạt được mong muốn? Mặc dù như nguyện được tiến vào cung, nhưng mấy ai có thể bước ra một cách vẹn toàn? Đều không ngoại lệ cuối cùng trở thành tù binh của dục vọng, vật hi sinh cho quyền lợi.
Đứng ở ngoài Cửu Trọng cung nhìn tường cung nặng nề phía xa, Tà Vô Nhai không khỏi sinh cảm khái, ai có thể nghĩ đến, nhiều ngày trước hắn còn là một người bình thường ở thế kỷ 21, trong nháy mắt liền xuyên tới dị thế cổ đại, trở thành chính phi Vương gia, đây có được gọi là ngàn năm đã tu luyện nghiệt duyên vẫn là của tạo hóa?
"Làm sao vậy?"
Cưỡi trên lưng Phong Lang to lớn, Phong Hình Thiên kỳ quái nhìn về phía hắn, khó được có lúc hắn an tĩnh như vậy, cảm giác có chút không được quen cho lắm.
"Ân? Không có gì, nói Tiểu Thiên Thiên, ngươi sẽ không để ta đi bộ theo ngươi đi vào đấy chứ?"
Quay người lại, Tà Vô Nhai chỉ chỉ hắn dưới chân Phong Lang, mẹ nó, liền tính không ăn qua thịt heo cũng gặp qua heo đi đường a, hoàng cung cổ đại như mê cung như vậy, đại khái có đi đến ba ngày ba đêm cũng đi không hết, không khỏi nghĩ để hắn đi như vậy cũng không tàn thì phế a.
"Ha hả... Bổn vương sao có thể để Vương phi đi bộ đi vào được? Đến đây đi."
Nói đoạn, Phong Hình Thiên vươn tay về phía hắn, nhìn đôi bàn tay như nghệ sĩ đánh dương cầm thon dài trắng noãn, Tà Vô Nhai không cầm được mà si mê, run rẩy đem tay phải duỗi ra.
"Ngao!"
"Á..."
"Rầm!"
Phong Lang đột nhiên ngửa đầu rống một cái, nháy mắt dọa bay ba hồn bảy phác của Tà Vô Nhai, đồng thời thân thể không chịu khống chế lùi lại, khoa trương đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
"Ha ha..."
Thấy thế, Phong Hình Thiên thiếu đánh mà bật cười, Tà Vô Nhai sắc mặt tối sầm, hung hăng liếc mắt trừng một cái vị Vương gia nào đó cười đến hoa chi loạn chiến, một đôi mắt phượng mỹ lệ gắt gao trừng Phong Lang đang dùng mũi thay mắt nhìn hắn, súc sinh đáng chết, ngàn vạn lần đừng nằm trong tay của hắn, nếu không... Hừ hừ!
"Bổn cung còn tưởng là ai, nguyên lai là hoàng đệ cùng... người hầu Vương phủ, như thế nào? Hoàng đệ chắn ở cửa cung là muốn cho mọi người chiêm ngưỡng mỹ mạo của ngươi?"
Một đạo thanh âm trầm thấp đột ngột xuất hiện giữa hai người, đang lo tìm không thấy người xả giận, Tà Vô Nhai đột nhiên nhảy dựng lên, cũng mặc kệ người nghênh diện mà đến là ai, đâm đầu vào lúc này là kẻ ngu.
"Mẹ nó, cái miệng phun phân, hỗn đản chân chảy mủ dám nói bổn Vương phi là người hầu? Người đâu, kéo tên này xuống đánh tám mươi gậy lớn!"
Lời mắng thô lỗ vừa dứt, mọi người ở cửa cung nháy mắt lặng ngắt như tờ, mọi người yên lặng cúi đầu, ai cũng không dám đi nhìn sắc mặt khó coi của Thái Tử lúc này, trong lòng mỗi người lại đối với Chiến Vương phi giơ ngón tay, thật trâu bò a, dám trước mặt mọi người thoá mạ Thái Tử, quá mẹ nó cường hãm.
"Ngươi... to gan, bổn cung..."
"Cung muội ngươi, không thấy Vương gia nhà ta ở chỗ này sao? Còn không mau quỳ xuống hành lễ với lão tử?"
Thái Tử vừa muốn bão nổi, lại bị câu nói của nam nhân kia mà sặc trở về, ngón tay chỉ vào hắn run lên như đang phát bệnh phong gà, tiếp theo đó thân thể đều run rẩy lên, thử hỏi, đường đường Thái Tử một quốc gia có ai từng bị xấu mặt như vậy?
"Lớn mật, bổn cung chính là..."
"Ta mẹ nó quản ngươi là ai, con mẹ nó, dám khinh thường bổn Vương phi, lão tử hôm nay phải hảo hảo giáo huấn ngươi một chút."
"Chát chát chát..."
Lại lần nữa bị đánh gãy lời nói, Phong Hành Dục còn không kịp phản ứng lại, chỉ nghe thấy tiếng chát vang lên, theo đó gương mặt truyền đến từng trận đau đớn, nháy mắt ngốc lăng.
Thấy thế, không những thủ vệ cửa cung, ngay cả Phong Hình Thiên cũng hung hăng chấn động một phen, nhìn về phía Tà Vô Nhai đáy mắt nhiễm một chút tán thưởng, giống như hắn Vương phi của hắn thật thú vị, lá gan cũng đủ lớn a, làm hắn phải hảo ngẫm lại, trước mặt mọi người đánh chửi Thái Tử là cái tội danh gì? Chắc là chém đầu đi, không biết Vương phi sau khi biết có phải hay không bị dọa ngất đi?
"Ngươi ngươi ngươi..."
Phong Hành Dục che lại gương mặt sưng đỏ, hai mắt trừng đến như là muốn rơi xuống, nửa ngày cũng không thể tìm lại được thanh âm chính mình, nhưng thật ra người nào đó không kiên nhẫn, nhíu mày vẫy vẫy tay, khó chịu xoay người.
"Tay đau quá, niệm ngươi vi phạm lần đầu, lão tử liền tạm thời tha cho ngươi, lần sau nhìn thấy chúng ta nhớ đi đường vòng sớm một chút, nếu không lão tử đánh ngươi đến cha mẹ cũng không nhận ra."
Hung ác cảnh cáo cảnh từng chữ như va chạm vào tâm hồn mọi người, bao gồm cả đương sự, tất cả mọi người bị lời nói của hắn chấn đến ngốc, mẹ nó này rốt cuộc cục đá cực phẩm này là từ đâu nhảy ra a? Nếu không có thường thức cũng nên có chút ít tri thức a, từ trên xuống dưới, trừ bỏ nương nương trong cung, trên đời này chỉ có Đông Cung Thái Tử mới có thể tự xưng bổn cung, hắn là không nghe được hay thật sự không biết? Hay là ỷ vào sau lưng có Tà tướng cùng Chiến Vương chống lưng, đã là vô pháp vô thiên đến không đem đường đường Thái Tử gia đặt vào mắt?
"Hình Thiên, tay của ta đau quá..."
Giống như một chút cũng không cảm thấy mình vừa làm nên sự tình oanh động, vừa quay trở về Tà Vô Nhai đã sửa lại bộ dáng bạo nộ ban nãy, đáng thương hề hề vươn tay về phía Phong Hình Thiên, miễn bàn bao nhiêu manh liền có bấy nhiêu manh, lại làm mọi người hỗn độn trong gió chính là, ngươi mẹ nó khí phác cường hãm hồn đạm kia đi đâu rồi!
"Ha hả... Đi lên bổn vương nhìn xem."
"A!"
Chỉ thấy Phong Hình Thiên cầm cổ tay của hắn nhẹ nhàng nhấc lên, cùng với tiếng thét chói tai vang lên, giây tiếp theo, Tà Vô Nhai đã bình yên ngồi ở trước người Phong Hình Thiên, Phong Hình Thiên một bàn tay khoác éo hắn, một bàn tay yêu thương nâng tay phải hắn lên,đem đầu mình gác lên trên vai hắn nhìn về lòng bàn tay hơi phiếm phiếm hồng của hắn, đáy mắt lướt qua một mạt đau lòng mà chính hắn cũng không biết.
"Nhìn xem đỏ đến thế này, lần sau đừng xúc động như vậy, cẩu muốn kêu ngươi mặc cho hắn kêu, hà tất tự mình động tay chân?"
"Rầm Rầm!"
Nghe vậy, liếc mắt nhìn lại một cái, trên mặt đất nằm vô số thi thể, mọi người lệ rơi lệ đầy mặt nhìn lên cực phẩm phu phu trên lưng Phong Lang, mẹ nó Chiến Vương phi đã không hiểu chuyện thì chớ, có lẽ do hắn luôn ru rú trong nhà nên thật không biết thân phận Thái Tử đi, nhưng Chiến Vương ngươi cùng Thái Tử là thân huynh đệ a, sao lại cùng Chiến Vương phi hồ nháo như vậy a? Ô ô... Ông trời a, ngươi mau hàng sét đánh chết đôi phu phu này đi, chúng ta là phàm phu tục tử chịu không nổi bọn họ như vậy a!
"Ân, vẫn là Hình Thiên tốt nhất, nghe ngươi, lần sau ta sẽ tận lực lệnh lỗ tai mình xem nhẹ tiếng cẩu kêu."
Ngoan ngoãn gật gật đầu, Tà Vô Nhai quay người ôm chặt Phong Hình Thiên, mượn cơ hội quang minh chính đại ăn đậu hủ, không hề có bất luận ý tứ xấu hổ áy náy.
"Ha hả... Ngoan!"
Phong Hình Thiên tựa hồ đã quen thói cùng hắn thân mật, nét cười ôn hòa, túy ý để hắn làm loạn mái tóc dài sau lưng, bàn tay ôn nhu mà xoa đầu hắn.
Nhìn thấy cảnh này, nguyên bản còn mong thiên lôi cuồn cuộn kéo tới mọi người không cầm được si mê nhìn, ai cũng biết, Chiến Vương mĩ mạo như tiên, lại rất ít khi cười ôn hòa đến như vậy, người Tà gia phần lớn tuấn mỹ, có điều ai cũng treo bản mặt than lên, lúc này hai người thân mật ôm nhau, thế nhưng làm người khác cảm thấy ấm áp hạnh phúc hài hòa, các loại hâm mộ ghen tị hận cùng chúc phúc đột nhiên sinh ra.
"Đi thôi, đừng làm cho hoàng nãi nãi cùng Hoàng Hậu chờ lâu."
Đạm nhiên đảo qua Thái tử còn ngây ngốc nhìn bọn họ, làm lơ mọi người si ngốc ánh mắt, Phong Hình Thiên ôm lấy Tà Vô Nhai, một tay vỗ vỗ Phong Lang, Phong Lang cao lớn trắng như tuyết ngạo nghễ run run thân thể, ngẩng đầu bước đi vào.
Chủ nhân có dạng gì thì thú triệu hoán sẽ có cái dạng đó, Phong Lang cao ngạo cùng Phong Hình Thiên không coi ai ra gì quả thực không có sai biệt, Tà Vô Nhai nhìn còn có loại cảm xúc muốn phun tào, bất quá đều là nằm trên thân Phong Lang mà đi, hắn mới không phun tào mỹ nhân của hắn đâu!
"Đứng lại, vây lại cho ta, bổn cung hôm nay liền phải thay thế Tà tướng dạy dỗ nữ tử... Công tử nhà hắn!"
Chờ đến khi hai người một lang đều đi thật xa, Phong Hành Dục rốt cuộc thanh tỉnh lại, lạnh giọng rống một câu, tùy tùng nguyên bản ngốc lăng liền nhanh chóng đuổi theo, nhóm thủ vệ cửa cung liếc mắt ta nhìn ngươi ngươi xem ta, không thể không chạy theo sau, Thái Tử so với Vương gia, rõ ràng vẫn là Thái Tử lớn hơn a.
"Như thế nào? Còn muốn tìm đánh?"
Đột nhiên bị người ngăn lại, Tà Vô Nhai khó chịu nhíu nhíu mày, tầm mắt trực tiếp quét đến đối tượng đầu sỏ gây tội, mẹ nó, tưởng ỷ có nhiều người liền khi dễ bọn họ ít người? Không có cửa đâu, đến cửa sổ cũng không có!
Phong Hình Thiên mắt sủng nịch nháy mắt bị thay thế bằng hàn xương lanh lẽo đến tận xương tủy, khóe môi như cũ ánh lên ngân cười nhợt nhạt, đáy mắt lóe qua ý vị sát khí nhàn nhạt, ngày thường hắn có thể chịu đựng Thái Tử ngầm đê tiện vô sỉ, nhưng điều đó không đại biểu hắn một mực nhường nhịn, sự nhẫn nại của hắn cũng có mức hạn định.
"Tà Vô Nhai lớn mật, bổn cung chính là Đông Cung Thái Tử, tương lai là hoàng đế, ngươi hôm nay trước mặt mọi người nhục mạ ra tay với bổn cung, đã phạm phải tội khi quân, còn không mau xuống dưới chịu phạt!"
Phong Hành Dục chạy tới thiếu chút nữa đứt hơi, hít sâu vài lần sau đó mới lạnh giọng trách mắng, vẫn thể hiện ra vài phần uy nghiêm của Thái Tử.
Thái Tử?
Tà Vô Nhai hạ mắt chớp chớp hai mắt đáng yêu, quay đầu lại nhìn Phong Hình Thiên, như đang hỏi, cái tên miệng phun phân này là ca ca của ngươi? Thái Tử Tử Lăng Quốc?
"...Ân"
Hàn ý đáy mắt chợt tắt, Phong Hình Thiên không thể không gật gật đầu, hai mắt Tà Vô Nhai tối sầm, cổ cứng đờ chuyển qua nhìn Phong Hành Dục đang ngẩng cao đầu hất hàm, một giọt lệ hoa lệ mạnh mẽ chảy xuống thái dương, mẹ nó! Tử Lăng Quốc không còn ai sao? Tên đầu heo này mà cũng là Thái Tử?
Cho rằng hắn bị thân phận của mình dọa sợ, Phong Hành Dục đầu không khỏi lại ngẩng cao hơn một chút, trực tiếp dùng tròng trắng mắt nhìn hắn, hừ, sợ rồi sao? Bổn cung không làm gì được Phong Hình Thiên, chẳng lẽ còn trị không được tên phế vật nhà ngươi?
"Khụ khụ... Hình Thiên, giả mạo người hoàng tộc có thể hay không bị chém đầu?"
Thấy thế, Tà Vô Nhai càng khinh thường hắn, thanh thanh cổ họng khụ hai tiếng ý vị không rõ quay đầu lại hỏi, Phong Hình Thiên đáy mắt lướt qua một mạt nghi hoặc, ngay sau đó cười khẽ, thuận theo hắn nói: "Ân, đương nhiên, giả mạo Thái Tử, chết không luận tội!"
"Thật tốt quá, người tới, đem cái tên dám giả danh đương triều Thái Tử ngay dưới chân thiên tử, còn không mau bắt lấy cho ta."
Ném cho hắn một ánh mắt cảm kích, Tà Vô Nhai vừa chuyển giọng nói, ngón tay thẳng chỉ Phong Hành Dục, khoảnh khắc chỉ kia, binh khí trong tay mọi người bạch bạch bạch rơi trên mặt đất, mỗi người đều trợn tròn mắt, bọn họ không nghe lầm đi? Vương phi ý bảo bọn họ đem Thái Tử thật thành Thái Tử giả bắt lấy? Mẹ nó, hắn là ăn gan hùm mật gấu sao?
"Ngươi ngươi ngươi... Bổn cung chân chân chính chính là Thái Tử Tử Lăng Quốc!"
Phong Hành Dục lại lần nữa tức giận đến cả người run rẩy, chỉ kém chửi tục thành tiếng.
"Gạt người, ai không biết đương kim thánh thượng tuyệt đỉnh thông minh, chính là nhất đế thiên cổ, Vương gia nhà ta lại càng là văn võ song toàn, uy chấn thiên hạ, sao lại có một tên làm xấu mặt người thân như ngươi kia chứ?"
Ủy khuất lương tâm, Tà Vô Nhai tiếp tục vô sỉ đổi trắng thay đen, rất có phong phạm không chỉnh chết ngươi ta tuyệt không bỏ qua, Phong Hình Thiên phía sau cái gì cũng không nói, vui vẻ ở một bên xem diễn, chỉ cần đừng đem người đùa chết là được.
So sánh mở một trình độ nào đó mà nói, Chiến Vương Phong Hình Thiên cùng Tà Vô Nhai đồng dạng ác liệt!
"Ngươi... Ta... Thất thần làm gì? Còn không mau thay bổn cung bắt lấy Tà Vô Nhai!"
Khí điên trên người Phong Hành Dục rốt cuộc cũng bất chấp cái gì tu dưỡng không tu dưỡng mà hét to, đấu không lại Tà Vô Nhai, dứt khoát trực tiếp dùng quyền lợi Thái tử chí cao vô thượng hành sử.
"Rõ!"
Tinh thần mọi người lập tức run lên, nhặt lên vũ khí nhắm vào Phong Lang, không, hẳn là Tà Vô Nhai tên lưng Phong Lang, trong thiên hạ không ai không biết thú triệu hoán Phong Lang của Phong Hình Thiên chính là lang vương chi tộc, ai dám đắc tội nó a? Hay chê mạng mình quá dài.
"Ngạch..."
Hiện tại nên làm sao? Tên kia dù sao cũng là Thái Tử thật, Tà Vô Nhai tức khắc nghĩ mà có điểm sợ, trên mặt lại không có bất luận cảm xúc sợ hãi gì, chỉ là nắm tay ôm chặt Phong Hình Thiên, trong đầu nhanh chóng xẹt qua ngàn vạn ý tưởng, lại bị hắn toàn bộ phủ định, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được biện pháp toàn vẹn.
"Bổn vương muốn xem ai có gan dám làm thương tổn một sợi lông của Vương phi!"
"Nhi tử Bổn tướng vẫn là không nhọc Thái Tử điện hạ tự mình động thủ."
Hai đạo thanh âm cường thế bá đạo cơ hồ đồng thời vang lên, một đạo tự nhiên là đến từ Phong Hình Thiên, mà một khác nói sao đây, nhìn theo phương hướng thanh âm truyền đến, chỉ thấy một thân quan bào màu đỏ, ngực thêu tiên hạc đó là Tà Ngạo Thiên cùng một vị ăn mặc áo giáp bạch kim cao lớn tuấn nam nghênh diện mà đến, thanh âm còn lại kia không phải ai khác, đúng là phụ thân Tà Vô Nhai, một người dưới một người trên vạn người, khuynh quyền triều dã Tà thừa tướng Tà Ngạo Thiên.
Đứng ở ngoài Cửu Trọng cung nhìn tường cung nặng nề phía xa, Tà Vô Nhai không khỏi sinh cảm khái, ai có thể nghĩ đến, nhiều ngày trước hắn còn là một người bình thường ở thế kỷ 21, trong nháy mắt liền xuyên tới dị thế cổ đại, trở thành chính phi Vương gia, đây có được gọi là ngàn năm đã tu luyện nghiệt duyên vẫn là của tạo hóa?
"Làm sao vậy?"
Cưỡi trên lưng Phong Lang to lớn, Phong Hình Thiên kỳ quái nhìn về phía hắn, khó được có lúc hắn an tĩnh như vậy, cảm giác có chút không được quen cho lắm.
"Ân? Không có gì, nói Tiểu Thiên Thiên, ngươi sẽ không để ta đi bộ theo ngươi đi vào đấy chứ?"
Quay người lại, Tà Vô Nhai chỉ chỉ hắn dưới chân Phong Lang, mẹ nó, liền tính không ăn qua thịt heo cũng gặp qua heo đi đường a, hoàng cung cổ đại như mê cung như vậy, đại khái có đi đến ba ngày ba đêm cũng đi không hết, không khỏi nghĩ để hắn đi như vậy cũng không tàn thì phế a.
"Ha hả... Bổn vương sao có thể để Vương phi đi bộ đi vào được? Đến đây đi."
Nói đoạn, Phong Hình Thiên vươn tay về phía hắn, nhìn đôi bàn tay như nghệ sĩ đánh dương cầm thon dài trắng noãn, Tà Vô Nhai không cầm được mà si mê, run rẩy đem tay phải duỗi ra.
"Ngao!"
"Á..."
"Rầm!"
Phong Lang đột nhiên ngửa đầu rống một cái, nháy mắt dọa bay ba hồn bảy phác của Tà Vô Nhai, đồng thời thân thể không chịu khống chế lùi lại, khoa trương đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
"Ha ha..."
Thấy thế, Phong Hình Thiên thiếu đánh mà bật cười, Tà Vô Nhai sắc mặt tối sầm, hung hăng liếc mắt trừng một cái vị Vương gia nào đó cười đến hoa chi loạn chiến, một đôi mắt phượng mỹ lệ gắt gao trừng Phong Lang đang dùng mũi thay mắt nhìn hắn, súc sinh đáng chết, ngàn vạn lần đừng nằm trong tay của hắn, nếu không... Hừ hừ!
"Bổn cung còn tưởng là ai, nguyên lai là hoàng đệ cùng... người hầu Vương phủ, như thế nào? Hoàng đệ chắn ở cửa cung là muốn cho mọi người chiêm ngưỡng mỹ mạo của ngươi?"
Một đạo thanh âm trầm thấp đột ngột xuất hiện giữa hai người, đang lo tìm không thấy người xả giận, Tà Vô Nhai đột nhiên nhảy dựng lên, cũng mặc kệ người nghênh diện mà đến là ai, đâm đầu vào lúc này là kẻ ngu.
"Mẹ nó, cái miệng phun phân, hỗn đản chân chảy mủ dám nói bổn Vương phi là người hầu? Người đâu, kéo tên này xuống đánh tám mươi gậy lớn!"
Lời mắng thô lỗ vừa dứt, mọi người ở cửa cung nháy mắt lặng ngắt như tờ, mọi người yên lặng cúi đầu, ai cũng không dám đi nhìn sắc mặt khó coi của Thái Tử lúc này, trong lòng mỗi người lại đối với Chiến Vương phi giơ ngón tay, thật trâu bò a, dám trước mặt mọi người thoá mạ Thái Tử, quá mẹ nó cường hãm.
"Ngươi... to gan, bổn cung..."
"Cung muội ngươi, không thấy Vương gia nhà ta ở chỗ này sao? Còn không mau quỳ xuống hành lễ với lão tử?"
Thái Tử vừa muốn bão nổi, lại bị câu nói của nam nhân kia mà sặc trở về, ngón tay chỉ vào hắn run lên như đang phát bệnh phong gà, tiếp theo đó thân thể đều run rẩy lên, thử hỏi, đường đường Thái Tử một quốc gia có ai từng bị xấu mặt như vậy?
"Lớn mật, bổn cung chính là..."
"Ta mẹ nó quản ngươi là ai, con mẹ nó, dám khinh thường bổn Vương phi, lão tử hôm nay phải hảo hảo giáo huấn ngươi một chút."
"Chát chát chát..."
Lại lần nữa bị đánh gãy lời nói, Phong Hành Dục còn không kịp phản ứng lại, chỉ nghe thấy tiếng chát vang lên, theo đó gương mặt truyền đến từng trận đau đớn, nháy mắt ngốc lăng.
Thấy thế, không những thủ vệ cửa cung, ngay cả Phong Hình Thiên cũng hung hăng chấn động một phen, nhìn về phía Tà Vô Nhai đáy mắt nhiễm một chút tán thưởng, giống như hắn Vương phi của hắn thật thú vị, lá gan cũng đủ lớn a, làm hắn phải hảo ngẫm lại, trước mặt mọi người đánh chửi Thái Tử là cái tội danh gì? Chắc là chém đầu đi, không biết Vương phi sau khi biết có phải hay không bị dọa ngất đi?
"Ngươi ngươi ngươi..."
Phong Hành Dục che lại gương mặt sưng đỏ, hai mắt trừng đến như là muốn rơi xuống, nửa ngày cũng không thể tìm lại được thanh âm chính mình, nhưng thật ra người nào đó không kiên nhẫn, nhíu mày vẫy vẫy tay, khó chịu xoay người.
"Tay đau quá, niệm ngươi vi phạm lần đầu, lão tử liền tạm thời tha cho ngươi, lần sau nhìn thấy chúng ta nhớ đi đường vòng sớm một chút, nếu không lão tử đánh ngươi đến cha mẹ cũng không nhận ra."
Hung ác cảnh cáo cảnh từng chữ như va chạm vào tâm hồn mọi người, bao gồm cả đương sự, tất cả mọi người bị lời nói của hắn chấn đến ngốc, mẹ nó này rốt cuộc cục đá cực phẩm này là từ đâu nhảy ra a? Nếu không có thường thức cũng nên có chút ít tri thức a, từ trên xuống dưới, trừ bỏ nương nương trong cung, trên đời này chỉ có Đông Cung Thái Tử mới có thể tự xưng bổn cung, hắn là không nghe được hay thật sự không biết? Hay là ỷ vào sau lưng có Tà tướng cùng Chiến Vương chống lưng, đã là vô pháp vô thiên đến không đem đường đường Thái Tử gia đặt vào mắt?
"Hình Thiên, tay của ta đau quá..."
Giống như một chút cũng không cảm thấy mình vừa làm nên sự tình oanh động, vừa quay trở về Tà Vô Nhai đã sửa lại bộ dáng bạo nộ ban nãy, đáng thương hề hề vươn tay về phía Phong Hình Thiên, miễn bàn bao nhiêu manh liền có bấy nhiêu manh, lại làm mọi người hỗn độn trong gió chính là, ngươi mẹ nó khí phác cường hãm hồn đạm kia đi đâu rồi!
"Ha hả... Đi lên bổn vương nhìn xem."
"A!"
Chỉ thấy Phong Hình Thiên cầm cổ tay của hắn nhẹ nhàng nhấc lên, cùng với tiếng thét chói tai vang lên, giây tiếp theo, Tà Vô Nhai đã bình yên ngồi ở trước người Phong Hình Thiên, Phong Hình Thiên một bàn tay khoác éo hắn, một bàn tay yêu thương nâng tay phải hắn lên,đem đầu mình gác lên trên vai hắn nhìn về lòng bàn tay hơi phiếm phiếm hồng của hắn, đáy mắt lướt qua một mạt đau lòng mà chính hắn cũng không biết.
"Nhìn xem đỏ đến thế này, lần sau đừng xúc động như vậy, cẩu muốn kêu ngươi mặc cho hắn kêu, hà tất tự mình động tay chân?"
"Rầm Rầm!"
Nghe vậy, liếc mắt nhìn lại một cái, trên mặt đất nằm vô số thi thể, mọi người lệ rơi lệ đầy mặt nhìn lên cực phẩm phu phu trên lưng Phong Lang, mẹ nó Chiến Vương phi đã không hiểu chuyện thì chớ, có lẽ do hắn luôn ru rú trong nhà nên thật không biết thân phận Thái Tử đi, nhưng Chiến Vương ngươi cùng Thái Tử là thân huynh đệ a, sao lại cùng Chiến Vương phi hồ nháo như vậy a? Ô ô... Ông trời a, ngươi mau hàng sét đánh chết đôi phu phu này đi, chúng ta là phàm phu tục tử chịu không nổi bọn họ như vậy a!
"Ân, vẫn là Hình Thiên tốt nhất, nghe ngươi, lần sau ta sẽ tận lực lệnh lỗ tai mình xem nhẹ tiếng cẩu kêu."
Ngoan ngoãn gật gật đầu, Tà Vô Nhai quay người ôm chặt Phong Hình Thiên, mượn cơ hội quang minh chính đại ăn đậu hủ, không hề có bất luận ý tứ xấu hổ áy náy.
"Ha hả... Ngoan!"
Phong Hình Thiên tựa hồ đã quen thói cùng hắn thân mật, nét cười ôn hòa, túy ý để hắn làm loạn mái tóc dài sau lưng, bàn tay ôn nhu mà xoa đầu hắn.
Nhìn thấy cảnh này, nguyên bản còn mong thiên lôi cuồn cuộn kéo tới mọi người không cầm được si mê nhìn, ai cũng biết, Chiến Vương mĩ mạo như tiên, lại rất ít khi cười ôn hòa đến như vậy, người Tà gia phần lớn tuấn mỹ, có điều ai cũng treo bản mặt than lên, lúc này hai người thân mật ôm nhau, thế nhưng làm người khác cảm thấy ấm áp hạnh phúc hài hòa, các loại hâm mộ ghen tị hận cùng chúc phúc đột nhiên sinh ra.
"Đi thôi, đừng làm cho hoàng nãi nãi cùng Hoàng Hậu chờ lâu."
Đạm nhiên đảo qua Thái tử còn ngây ngốc nhìn bọn họ, làm lơ mọi người si ngốc ánh mắt, Phong Hình Thiên ôm lấy Tà Vô Nhai, một tay vỗ vỗ Phong Lang, Phong Lang cao lớn trắng như tuyết ngạo nghễ run run thân thể, ngẩng đầu bước đi vào.
Chủ nhân có dạng gì thì thú triệu hoán sẽ có cái dạng đó, Phong Lang cao ngạo cùng Phong Hình Thiên không coi ai ra gì quả thực không có sai biệt, Tà Vô Nhai nhìn còn có loại cảm xúc muốn phun tào, bất quá đều là nằm trên thân Phong Lang mà đi, hắn mới không phun tào mỹ nhân của hắn đâu!
"Đứng lại, vây lại cho ta, bổn cung hôm nay liền phải thay thế Tà tướng dạy dỗ nữ tử... Công tử nhà hắn!"
Chờ đến khi hai người một lang đều đi thật xa, Phong Hành Dục rốt cuộc thanh tỉnh lại, lạnh giọng rống một câu, tùy tùng nguyên bản ngốc lăng liền nhanh chóng đuổi theo, nhóm thủ vệ cửa cung liếc mắt ta nhìn ngươi ngươi xem ta, không thể không chạy theo sau, Thái Tử so với Vương gia, rõ ràng vẫn là Thái Tử lớn hơn a.
"Như thế nào? Còn muốn tìm đánh?"
Đột nhiên bị người ngăn lại, Tà Vô Nhai khó chịu nhíu nhíu mày, tầm mắt trực tiếp quét đến đối tượng đầu sỏ gây tội, mẹ nó, tưởng ỷ có nhiều người liền khi dễ bọn họ ít người? Không có cửa đâu, đến cửa sổ cũng không có!
Phong Hình Thiên mắt sủng nịch nháy mắt bị thay thế bằng hàn xương lanh lẽo đến tận xương tủy, khóe môi như cũ ánh lên ngân cười nhợt nhạt, đáy mắt lóe qua ý vị sát khí nhàn nhạt, ngày thường hắn có thể chịu đựng Thái Tử ngầm đê tiện vô sỉ, nhưng điều đó không đại biểu hắn một mực nhường nhịn, sự nhẫn nại của hắn cũng có mức hạn định.
"Tà Vô Nhai lớn mật, bổn cung chính là Đông Cung Thái Tử, tương lai là hoàng đế, ngươi hôm nay trước mặt mọi người nhục mạ ra tay với bổn cung, đã phạm phải tội khi quân, còn không mau xuống dưới chịu phạt!"
Phong Hành Dục chạy tới thiếu chút nữa đứt hơi, hít sâu vài lần sau đó mới lạnh giọng trách mắng, vẫn thể hiện ra vài phần uy nghiêm của Thái Tử.
Thái Tử?
Tà Vô Nhai hạ mắt chớp chớp hai mắt đáng yêu, quay đầu lại nhìn Phong Hình Thiên, như đang hỏi, cái tên miệng phun phân này là ca ca của ngươi? Thái Tử Tử Lăng Quốc?
"...Ân"
Hàn ý đáy mắt chợt tắt, Phong Hình Thiên không thể không gật gật đầu, hai mắt Tà Vô Nhai tối sầm, cổ cứng đờ chuyển qua nhìn Phong Hành Dục đang ngẩng cao đầu hất hàm, một giọt lệ hoa lệ mạnh mẽ chảy xuống thái dương, mẹ nó! Tử Lăng Quốc không còn ai sao? Tên đầu heo này mà cũng là Thái Tử?
Cho rằng hắn bị thân phận của mình dọa sợ, Phong Hành Dục đầu không khỏi lại ngẩng cao hơn một chút, trực tiếp dùng tròng trắng mắt nhìn hắn, hừ, sợ rồi sao? Bổn cung không làm gì được Phong Hình Thiên, chẳng lẽ còn trị không được tên phế vật nhà ngươi?
"Khụ khụ... Hình Thiên, giả mạo người hoàng tộc có thể hay không bị chém đầu?"
Thấy thế, Tà Vô Nhai càng khinh thường hắn, thanh thanh cổ họng khụ hai tiếng ý vị không rõ quay đầu lại hỏi, Phong Hình Thiên đáy mắt lướt qua một mạt nghi hoặc, ngay sau đó cười khẽ, thuận theo hắn nói: "Ân, đương nhiên, giả mạo Thái Tử, chết không luận tội!"
"Thật tốt quá, người tới, đem cái tên dám giả danh đương triều Thái Tử ngay dưới chân thiên tử, còn không mau bắt lấy cho ta."
Ném cho hắn một ánh mắt cảm kích, Tà Vô Nhai vừa chuyển giọng nói, ngón tay thẳng chỉ Phong Hành Dục, khoảnh khắc chỉ kia, binh khí trong tay mọi người bạch bạch bạch rơi trên mặt đất, mỗi người đều trợn tròn mắt, bọn họ không nghe lầm đi? Vương phi ý bảo bọn họ đem Thái Tử thật thành Thái Tử giả bắt lấy? Mẹ nó, hắn là ăn gan hùm mật gấu sao?
"Ngươi ngươi ngươi... Bổn cung chân chân chính chính là Thái Tử Tử Lăng Quốc!"
Phong Hành Dục lại lần nữa tức giận đến cả người run rẩy, chỉ kém chửi tục thành tiếng.
"Gạt người, ai không biết đương kim thánh thượng tuyệt đỉnh thông minh, chính là nhất đế thiên cổ, Vương gia nhà ta lại càng là văn võ song toàn, uy chấn thiên hạ, sao lại có một tên làm xấu mặt người thân như ngươi kia chứ?"
Ủy khuất lương tâm, Tà Vô Nhai tiếp tục vô sỉ đổi trắng thay đen, rất có phong phạm không chỉnh chết ngươi ta tuyệt không bỏ qua, Phong Hình Thiên phía sau cái gì cũng không nói, vui vẻ ở một bên xem diễn, chỉ cần đừng đem người đùa chết là được.
So sánh mở một trình độ nào đó mà nói, Chiến Vương Phong Hình Thiên cùng Tà Vô Nhai đồng dạng ác liệt!
"Ngươi... Ta... Thất thần làm gì? Còn không mau thay bổn cung bắt lấy Tà Vô Nhai!"
Khí điên trên người Phong Hành Dục rốt cuộc cũng bất chấp cái gì tu dưỡng không tu dưỡng mà hét to, đấu không lại Tà Vô Nhai, dứt khoát trực tiếp dùng quyền lợi Thái tử chí cao vô thượng hành sử.
"Rõ!"
Tinh thần mọi người lập tức run lên, nhặt lên vũ khí nhắm vào Phong Lang, không, hẳn là Tà Vô Nhai tên lưng Phong Lang, trong thiên hạ không ai không biết thú triệu hoán Phong Lang của Phong Hình Thiên chính là lang vương chi tộc, ai dám đắc tội nó a? Hay chê mạng mình quá dài.
"Ngạch..."
Hiện tại nên làm sao? Tên kia dù sao cũng là Thái Tử thật, Tà Vô Nhai tức khắc nghĩ mà có điểm sợ, trên mặt lại không có bất luận cảm xúc sợ hãi gì, chỉ là nắm tay ôm chặt Phong Hình Thiên, trong đầu nhanh chóng xẹt qua ngàn vạn ý tưởng, lại bị hắn toàn bộ phủ định, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được biện pháp toàn vẹn.
"Bổn vương muốn xem ai có gan dám làm thương tổn một sợi lông của Vương phi!"
"Nhi tử Bổn tướng vẫn là không nhọc Thái Tử điện hạ tự mình động thủ."
Hai đạo thanh âm cường thế bá đạo cơ hồ đồng thời vang lên, một đạo tự nhiên là đến từ Phong Hình Thiên, mà một khác nói sao đây, nhìn theo phương hướng thanh âm truyền đến, chỉ thấy một thân quan bào màu đỏ, ngực thêu tiên hạc đó là Tà Ngạo Thiên cùng một vị ăn mặc áo giáp bạch kim cao lớn tuấn nam nghênh diện mà đến, thanh âm còn lại kia không phải ai khác, đúng là phụ thân Tà Vô Nhai, một người dưới một người trên vạn người, khuynh quyền triều dã Tà thừa tướng Tà Ngạo Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.