Chương 18: Cây cao đón gió.
Nguyễn Hoa Quỳnh Anh
21/08/2024
Nước cũng uống rồi, giận cũng giận rồi. Ninh Phàn bây giờ chẳng muốn quan tâm chuyện gì hết mà chỉ muốn đi ngủ thật nhanh. Cô nằm xuống mặc kệ ánh mắt kì lạ Phó Minh Trạch đang nhìn cô mà đi vào giấc ngủ. Anh cũng đành cười bất lực đặt ly nước lên tủ đầu giường rồi cũng nằm xuống ôm cô vào lòng cùng đi ngủ.
Qua một lúc sau trời vẫn chưa sáng, Ninh Phàn lại đột nhiên tỉnh dậy thêm lần nữa cô phát hiện mình đang tựa đầu vào lồng ngực anh, tai áp vào tim anh nghe tiếp tim đập mạnh mẽ nhưng nhịp nhàng và rõ ràng khiến cô có cảm giác thật an tâm. Cô điều chỉnh lại tư thế của mình cho thoải mái, tay cô rất tự nhiên vòng qua hông của anh định nhắm mắt ngủ. Nhưng cảm giác vùng da ở đầu ngón tay cô vừa lướt qua hình như có gì đó không đúng, giống như là một vết sẹo lồi.
Ninh Phàn hơi ngước đầu dậy muốn nhìn cho rõ. Thông qua ánh trăng sáng bên ngoài và ánh đèn ngủ mở ảo trong phòng, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy rất rõ một vết sẹo dài ở hông của anh. Ngón tay cô lướt theo vết sẹo, cô muốn chạm vào nhưng không dám, đau lòng khi tưởng tượng cảnh anh phải chịu đau đớn đến mức nào. Cô cảm giác lồng ngực mình đau nhói.
Đột nhiên tay cô bị một bàn tay khác nắm lấy. Cô liền ngước lên nhìn người vừa tỉnh dậy. Phó Minh Trạch thích thú nhìn Ninh Phàn hơi trêu chọc cô nói.
“Em có biết hông của đàn ông không nên chạm lung tung không?”
“Xin lỗi! Em làm anh thức giấc sao?”
Ninh Phàn không để ý lời nói trêu ghẹo của anh. Giọng của cô có chút khàn đi như muốn khóc. Anh thấy có gì đó không đúng liền ngồi dậy đưa tay chạm vào má cô lo lắng hỏi.
“Em sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?”
“Vết sẹo này của anh…”
Ninh Phàn định hỏi nhưng lời nói lại không thể nói ra hết. Phó Minh Trạnh nghe liền hiểu, anh liền an ủi cô.
“Đã qua lâu rồi! Đã không sao nữa rồi!”
Nghe vậy, Ninh Phàn liền muốn biết.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Phó Minh Trạch thở dài ngồi dựa lưng vào đầu giường, anh kéo cô để cô tựa vào lòng anh, một tay ôm lấy vai cô một tay nắm tay cô.
“Phàn Phàn, Phó gia tuy quyền lực lớn nhưng xung quanh cũng đầy rẫy kẻ thù. Bố mẹ anh chính là bị kẻ thù của Phó gia ám sát mà anh cũng trở thành mục tiêu của họ. Nhiều năm trước trong một lần bị ám sát anh luôn nghĩ mình đã chuẩn bị kỹ càng nhưng không ngờ tới trong đám thuộc hạ lại có nội gián. Anh bị đâm một nhát, vết thương khá sâu nhưng may mắn là không nghiêm trọng. Vết sẹo này của anh cũng chính là kể từ lúc đó mà có.”
Nghe anh kể, Ninh Phàn liền tưởng tượng đến cảnh anh bị thương mà đau lòng, ngón tay chạm vào vết sẹo của anh.
“Cây cao đón gió! Cũng chẳng trách tại sao anh luôn gặp phải những chuyện này.”
Ninh Phàn nhớ đến cốt truyện gốc, có lẽ chuyện Phó Minh Trạch mất tích ở đầu truyện do một trong những kẻ thù của anh gây nên. Nhưng sao anh có thể thoát khỏi cuộc truy sát mà xuất hiện. Đây chính là chuyện cô thắc mắc nhất nhưng lại không dám hỏi.
“Minh Trạch, sau này dù gặp phải bất cứ chuyện gì, anh cũng phải nói cho em biết. Chúng ta cùng nhau đối mặt, được không?”
Bàn tay to lớn của Phó Minh Trạch ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của Ninh Phàn.
“Em yên tâm! Nếu em đã là vợ của anh, anh nhất định sẽ bảo vệ em an toàn.”
Nhìn gương mặt buồn bã của Ninh Phàn, Phó Minh Trạch lại nhớ đến một gương mặt khác mà mấy năm trước anh từng gặp. Trong một lần bị truy sát, anh đã chạy lên xe của một người phụ nữ, anh nhớ rất rõ cùng một gương mặt như biểu cảm lại rất điểm tĩnh giúp anh thoát khỏi đám sát thủ một cách dễ dàng. Sau vụ truy sát đó, anh vì bận giải quyết chuyện ân oán của Phó gia nên mới không tìm đến. Đến khi mọi chuyện gần như đã ổn định, anh mới biết mình có hôn ước với nhà họ Ninh. Anh muốn bản thân mình hoàn toàn trong sạch đến trước mặt cô nên đã đến Ninh gia để hủy hôn thì lại không ngờ được cô là con gái nhà họ Ninh. Vậy nên anh đã lợi dụng chuyện hôn ước để kết hôn với cô. Bây giờ ngẫm lại, anh lại cảm thấy hạnh phúc.
(Phàn Phàn, có lẽ bản thân em không nhớ nhưng anh chưa bao giờ quên. Em đã từng cứu anh thoát khỏi đám sát thủ. Đó cũng là lần truy sát duy nhất anh cảm thấy may mắn vì anh được gặp em, vợ của anh.)
Rồi đưa tay ra sau đầu cô kéo cô vào một nụ hôn sâu.
Sáng hôm sau, vì công ty vẫn còn việc phải làm nên Ninh Phàn đành phải lết cái thân mệt mỏi thức dậy và hiện tại cả cô và anh đều đang ngồi ăn sáng nhưng lại chỉ có một mình cô là đang ăn còn anh thì cứ mãi nhìn cô. Cô cảm thấy lạ nên hỏi.
“Anh không đói sao?”
“Đói!”
Anh trả lời rất nhanh nhưng cô không để ý cầm ly sữa chuẩn bị uống.
“Vậy sao anh không ăn, nhìn em làm gì?”
Anh đột nhiên tiến gần cô nói nhỏ.
“Anh muốn ăn em!”
Cô đang uống sữa nghe anh nói liền bị sặc. Rồi đỏ mặt tức giận nhét mẩu bánh trong tay mình vào miệng anh.
“Ăn cái đầu của anh! Anh không thể nghiêm chỉnh một chút được sao?”
Phó Minh Trạch thấy Ninh Phàn đỏ mặt vì bị mình trêu, anh liền vui vẻ ăn miếng bánh trong miệng.
Trải qua bữa sáng đầy xấu hổ, Ninh Phàn cuối cùng cũng đến được công ty. Vừa vào phòng cô đã nhờ Lạc Phi lấy giúp mình một ly nước rồi thuần thục lấy thuốc từ trong túi ra. Lạc Phi vừa nhìn là biết đó là thuốc tránh thai nên thắc mắc.
“Ninh tổng! Cô không muốn có con với Phó thiếu sao?”
Ninh Phàn nghe vậy liền nhìn vào viên thuốc trong tay mà nhớ đến tối qua khi cô và Phó Minh Trạch còn nằm trên giường. Vẻ mặt anh hơi buồn nói.
“Tạm thời chúng ta không nên có con.”
Cô liền thắc mắc.
“Tại sao?”
Anh giải thích.
“Phó gia hiện tại bề ngoài nhìn có vẻ yên bình nhưng thực tế vẫn đang bị kẻ thù nhắm đến. Anh có thể bảo vệ em và bà nội an toàn. Nhưng nếu có con, em sẽ trở thành mục tiêu lớn nhất. Như vậy sẽ rất nguy hiểm. Đợi một khoảng thời gian nữa, khi anh giải quyết mọi nguy hiểm xung quanh đến lúc đó chúng ta có con cũng không muộn.”
Ninh Phàn hơi suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý.
Quay trở lại thực tại, Ninh Phàn đứng bên cửa sổ mà suy nghĩ.
(Thế giới này là thế giới trong tiểu thuyết. Nếu đã định sẵn Minh Trạch là nhân vật phản diện vậy thì kẻ thù lớn nhất của anh ấy là Mục Bắc Thần, nhân vật chính của tiểu thuyết. Vậy thì rất có khả năng những lần mà anh ấy bị ám sát Mục Bắc Thần cũng có liên quan đến. Cách duy nhất để giải quyết mọi chuyện là phải khiến nam chính nguyên tác không còn bất cứ quyền lực nào. Mà trước mắt quyền lực lớn nhất của Mục Bắc Thần chính là ở trong giới giải trí. Cũng có thể nói mình chính là đối thủ duy nhất hiện tại của anh ta, nhưng mình sợ ánh hào quang nhân vật chính của anh ta có thể biến nguy thành an. Như vậy mọi chuyện sẽ rất phiền phức. Mình phải làm sao mới có thể khiến ánh hòa quanh đó của anh ta biến mất?)
Lạc Phi gõ cửa bước vào rồi thông báo lịch trình của cô.
“Ninh tổng, 10 phút nữa cô có một cuộc họp. 8 giờ tối hôm nay có hẹn ăn tối với ekip chương trình Tomorrow star ở nhà hàng X.”
“Tôi biết rồi! Thông báo xuống dưới chuẩn bị cuộc họp.”
Lạc Phi cúi đầu nhận lệnh rồi ra ngoài làm việc. Ninh Phàn đứng tại chỗ lẩm bẩm một mình.
“Thôi bỏ đi! Hào quang thì hào quang. Tôi không tin tôi và Phó Minh Trạch không thoát được kết cục bi thảm đó.”
Nói rồi Ninh Phàn quay người bước đi.
Tối đến tại nhà hàng X trong phòng bao, Ninh Phàn đứng lên nâng ly rượu mời.
“Hôm nay tôi muốn cảm ơn Tần đạo diễn và mọi người, ly rượu này tôi kính mọi người.”
Nói rồi Ninh Phàn uống một hơi cạn sạch, Tần đạo diễn ngồi bên cạnh vỗ tay, mọi người xung quanh cũng khen ngợi.
“Ninh tổng tửu lượng thật tốt!”
“Ninh tổng không chỉ có dung mạo xinh đẹp, tính cánh cũng khá hào sảng. Thật đúng là một nữ trung hào kiệt!”
Ninh Phàn không để ý mấy lời khen vô nghĩa đó mà tự rót rượu cho mình đối diện với Tần đạo diễn nói.
“Tần đạo diễn, ly này tôi kính riêng với anh.”
Tần đạo diễn cũng giữ lịch sự cụng ly với Ninh Phàn rồi cả hai cùng uống. Đợi uống xong, Ninh Phàn mới vào vấn đề.
“Tần đạo diễn, anh nghĩ Bắc Thần giải trí như thế nào?”
Nhắc đến Bắc Thần giải trí, Tần đạo diễn lại như có biểu cảm khó chịu nói.
“Mấy năm gần đây, tôi đã hợp tác với Bắc Thần giải trí rất nhiều. Hơn nữa, Mục tổng còn đặc biệt căn dặn phải chăm sóc nghệ sĩ tham gia chương trình. Mặt mũi của Mục tổng phải nể chứ, đúng không?”
Người đàn ông ngồi cạnh đạo diễn Tần dường như không đồng tình nên cố ý giả vờ đứng lên lại đụng vào người anh ta rồi vội vàng nói.
“Xin lỗi, Tần đạo diễn! Anh không sao chứ?”
Hình như giữa hai người có khúc mắc nào đó mà Ninh Phàn không biết nên khi người đàn ông kia đụng vào người Tần đạo diễn, anh ta liền hất ra. Nhưng cô không để ý lắm về chuyện đó.
“Bắc Thần giải trí và tôi có một vài khúc mắc. Nếu Mục Bắc Thần không can thiệp vào thì tôi tin mức độ chủ đề và thảo luận của Kỳ Mặc tuyệt đối là rất cao.”
Tần đạo diễn nghe vậy thì lại rất lúng túng nói năng cũng lắp bắp.
“Nói những chuyện này làm gì? Uống rượu!”
Nói rồi vội cầm ly rượu lên, mọi người theo đó cũng cầm lên, cô cũng cầm ly nhưng không uống.
“Tôi đã xem lại mùa một của chương trình và đã kết hợp một vài sản phẩm trong chương trình với mô hình tiếp thị lập thành một bản kế hoạch.”
Ninh Phàn vừa nói vừa đưa một tập tài liệu lên bàn, Tần đạo diễn liền nhận lấy.
“Ninh tổng yên tâm! Tôi nhất định sẽ xem bản kế hoạch này của cô.”
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại là của Tần đạo diễn. Anh ta lịch sự nói với Ninh Phàn.
“Tôi xin phép ra ngoài nghe điện thoại.”
Ninh Phàn lịch sự gật đầu rồi Tần đạo diễn đứng dậy bước ra ngoài.
Chờ Tần đạo diễn đi rồi người đàn ông ban nãy mới đứng dậy loạng choạng đến cạnh cô nói.
“Ninh tổng! Tôi mời cô một ly.”
Qua một lúc sau trời vẫn chưa sáng, Ninh Phàn lại đột nhiên tỉnh dậy thêm lần nữa cô phát hiện mình đang tựa đầu vào lồng ngực anh, tai áp vào tim anh nghe tiếp tim đập mạnh mẽ nhưng nhịp nhàng và rõ ràng khiến cô có cảm giác thật an tâm. Cô điều chỉnh lại tư thế của mình cho thoải mái, tay cô rất tự nhiên vòng qua hông của anh định nhắm mắt ngủ. Nhưng cảm giác vùng da ở đầu ngón tay cô vừa lướt qua hình như có gì đó không đúng, giống như là một vết sẹo lồi.
Ninh Phàn hơi ngước đầu dậy muốn nhìn cho rõ. Thông qua ánh trăng sáng bên ngoài và ánh đèn ngủ mở ảo trong phòng, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy rất rõ một vết sẹo dài ở hông của anh. Ngón tay cô lướt theo vết sẹo, cô muốn chạm vào nhưng không dám, đau lòng khi tưởng tượng cảnh anh phải chịu đau đớn đến mức nào. Cô cảm giác lồng ngực mình đau nhói.
Đột nhiên tay cô bị một bàn tay khác nắm lấy. Cô liền ngước lên nhìn người vừa tỉnh dậy. Phó Minh Trạch thích thú nhìn Ninh Phàn hơi trêu chọc cô nói.
“Em có biết hông của đàn ông không nên chạm lung tung không?”
“Xin lỗi! Em làm anh thức giấc sao?”
Ninh Phàn không để ý lời nói trêu ghẹo của anh. Giọng của cô có chút khàn đi như muốn khóc. Anh thấy có gì đó không đúng liền ngồi dậy đưa tay chạm vào má cô lo lắng hỏi.
“Em sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?”
“Vết sẹo này của anh…”
Ninh Phàn định hỏi nhưng lời nói lại không thể nói ra hết. Phó Minh Trạnh nghe liền hiểu, anh liền an ủi cô.
“Đã qua lâu rồi! Đã không sao nữa rồi!”
Nghe vậy, Ninh Phàn liền muốn biết.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Phó Minh Trạch thở dài ngồi dựa lưng vào đầu giường, anh kéo cô để cô tựa vào lòng anh, một tay ôm lấy vai cô một tay nắm tay cô.
“Phàn Phàn, Phó gia tuy quyền lực lớn nhưng xung quanh cũng đầy rẫy kẻ thù. Bố mẹ anh chính là bị kẻ thù của Phó gia ám sát mà anh cũng trở thành mục tiêu của họ. Nhiều năm trước trong một lần bị ám sát anh luôn nghĩ mình đã chuẩn bị kỹ càng nhưng không ngờ tới trong đám thuộc hạ lại có nội gián. Anh bị đâm một nhát, vết thương khá sâu nhưng may mắn là không nghiêm trọng. Vết sẹo này của anh cũng chính là kể từ lúc đó mà có.”
Nghe anh kể, Ninh Phàn liền tưởng tượng đến cảnh anh bị thương mà đau lòng, ngón tay chạm vào vết sẹo của anh.
“Cây cao đón gió! Cũng chẳng trách tại sao anh luôn gặp phải những chuyện này.”
Ninh Phàn nhớ đến cốt truyện gốc, có lẽ chuyện Phó Minh Trạch mất tích ở đầu truyện do một trong những kẻ thù của anh gây nên. Nhưng sao anh có thể thoát khỏi cuộc truy sát mà xuất hiện. Đây chính là chuyện cô thắc mắc nhất nhưng lại không dám hỏi.
“Minh Trạch, sau này dù gặp phải bất cứ chuyện gì, anh cũng phải nói cho em biết. Chúng ta cùng nhau đối mặt, được không?”
Bàn tay to lớn của Phó Minh Trạch ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của Ninh Phàn.
“Em yên tâm! Nếu em đã là vợ của anh, anh nhất định sẽ bảo vệ em an toàn.”
Nhìn gương mặt buồn bã của Ninh Phàn, Phó Minh Trạch lại nhớ đến một gương mặt khác mà mấy năm trước anh từng gặp. Trong một lần bị truy sát, anh đã chạy lên xe của một người phụ nữ, anh nhớ rất rõ cùng một gương mặt như biểu cảm lại rất điểm tĩnh giúp anh thoát khỏi đám sát thủ một cách dễ dàng. Sau vụ truy sát đó, anh vì bận giải quyết chuyện ân oán của Phó gia nên mới không tìm đến. Đến khi mọi chuyện gần như đã ổn định, anh mới biết mình có hôn ước với nhà họ Ninh. Anh muốn bản thân mình hoàn toàn trong sạch đến trước mặt cô nên đã đến Ninh gia để hủy hôn thì lại không ngờ được cô là con gái nhà họ Ninh. Vậy nên anh đã lợi dụng chuyện hôn ước để kết hôn với cô. Bây giờ ngẫm lại, anh lại cảm thấy hạnh phúc.
(Phàn Phàn, có lẽ bản thân em không nhớ nhưng anh chưa bao giờ quên. Em đã từng cứu anh thoát khỏi đám sát thủ. Đó cũng là lần truy sát duy nhất anh cảm thấy may mắn vì anh được gặp em, vợ của anh.)
Rồi đưa tay ra sau đầu cô kéo cô vào một nụ hôn sâu.
Sáng hôm sau, vì công ty vẫn còn việc phải làm nên Ninh Phàn đành phải lết cái thân mệt mỏi thức dậy và hiện tại cả cô và anh đều đang ngồi ăn sáng nhưng lại chỉ có một mình cô là đang ăn còn anh thì cứ mãi nhìn cô. Cô cảm thấy lạ nên hỏi.
“Anh không đói sao?”
“Đói!”
Anh trả lời rất nhanh nhưng cô không để ý cầm ly sữa chuẩn bị uống.
“Vậy sao anh không ăn, nhìn em làm gì?”
Anh đột nhiên tiến gần cô nói nhỏ.
“Anh muốn ăn em!”
Cô đang uống sữa nghe anh nói liền bị sặc. Rồi đỏ mặt tức giận nhét mẩu bánh trong tay mình vào miệng anh.
“Ăn cái đầu của anh! Anh không thể nghiêm chỉnh một chút được sao?”
Phó Minh Trạch thấy Ninh Phàn đỏ mặt vì bị mình trêu, anh liền vui vẻ ăn miếng bánh trong miệng.
Trải qua bữa sáng đầy xấu hổ, Ninh Phàn cuối cùng cũng đến được công ty. Vừa vào phòng cô đã nhờ Lạc Phi lấy giúp mình một ly nước rồi thuần thục lấy thuốc từ trong túi ra. Lạc Phi vừa nhìn là biết đó là thuốc tránh thai nên thắc mắc.
“Ninh tổng! Cô không muốn có con với Phó thiếu sao?”
Ninh Phàn nghe vậy liền nhìn vào viên thuốc trong tay mà nhớ đến tối qua khi cô và Phó Minh Trạch còn nằm trên giường. Vẻ mặt anh hơi buồn nói.
“Tạm thời chúng ta không nên có con.”
Cô liền thắc mắc.
“Tại sao?”
Anh giải thích.
“Phó gia hiện tại bề ngoài nhìn có vẻ yên bình nhưng thực tế vẫn đang bị kẻ thù nhắm đến. Anh có thể bảo vệ em và bà nội an toàn. Nhưng nếu có con, em sẽ trở thành mục tiêu lớn nhất. Như vậy sẽ rất nguy hiểm. Đợi một khoảng thời gian nữa, khi anh giải quyết mọi nguy hiểm xung quanh đến lúc đó chúng ta có con cũng không muộn.”
Ninh Phàn hơi suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý.
Quay trở lại thực tại, Ninh Phàn đứng bên cửa sổ mà suy nghĩ.
(Thế giới này là thế giới trong tiểu thuyết. Nếu đã định sẵn Minh Trạch là nhân vật phản diện vậy thì kẻ thù lớn nhất của anh ấy là Mục Bắc Thần, nhân vật chính của tiểu thuyết. Vậy thì rất có khả năng những lần mà anh ấy bị ám sát Mục Bắc Thần cũng có liên quan đến. Cách duy nhất để giải quyết mọi chuyện là phải khiến nam chính nguyên tác không còn bất cứ quyền lực nào. Mà trước mắt quyền lực lớn nhất của Mục Bắc Thần chính là ở trong giới giải trí. Cũng có thể nói mình chính là đối thủ duy nhất hiện tại của anh ta, nhưng mình sợ ánh hào quang nhân vật chính của anh ta có thể biến nguy thành an. Như vậy mọi chuyện sẽ rất phiền phức. Mình phải làm sao mới có thể khiến ánh hòa quanh đó của anh ta biến mất?)
Lạc Phi gõ cửa bước vào rồi thông báo lịch trình của cô.
“Ninh tổng, 10 phút nữa cô có một cuộc họp. 8 giờ tối hôm nay có hẹn ăn tối với ekip chương trình Tomorrow star ở nhà hàng X.”
“Tôi biết rồi! Thông báo xuống dưới chuẩn bị cuộc họp.”
Lạc Phi cúi đầu nhận lệnh rồi ra ngoài làm việc. Ninh Phàn đứng tại chỗ lẩm bẩm một mình.
“Thôi bỏ đi! Hào quang thì hào quang. Tôi không tin tôi và Phó Minh Trạch không thoát được kết cục bi thảm đó.”
Nói rồi Ninh Phàn quay người bước đi.
Tối đến tại nhà hàng X trong phòng bao, Ninh Phàn đứng lên nâng ly rượu mời.
“Hôm nay tôi muốn cảm ơn Tần đạo diễn và mọi người, ly rượu này tôi kính mọi người.”
Nói rồi Ninh Phàn uống một hơi cạn sạch, Tần đạo diễn ngồi bên cạnh vỗ tay, mọi người xung quanh cũng khen ngợi.
“Ninh tổng tửu lượng thật tốt!”
“Ninh tổng không chỉ có dung mạo xinh đẹp, tính cánh cũng khá hào sảng. Thật đúng là một nữ trung hào kiệt!”
Ninh Phàn không để ý mấy lời khen vô nghĩa đó mà tự rót rượu cho mình đối diện với Tần đạo diễn nói.
“Tần đạo diễn, ly này tôi kính riêng với anh.”
Tần đạo diễn cũng giữ lịch sự cụng ly với Ninh Phàn rồi cả hai cùng uống. Đợi uống xong, Ninh Phàn mới vào vấn đề.
“Tần đạo diễn, anh nghĩ Bắc Thần giải trí như thế nào?”
Nhắc đến Bắc Thần giải trí, Tần đạo diễn lại như có biểu cảm khó chịu nói.
“Mấy năm gần đây, tôi đã hợp tác với Bắc Thần giải trí rất nhiều. Hơn nữa, Mục tổng còn đặc biệt căn dặn phải chăm sóc nghệ sĩ tham gia chương trình. Mặt mũi của Mục tổng phải nể chứ, đúng không?”
Người đàn ông ngồi cạnh đạo diễn Tần dường như không đồng tình nên cố ý giả vờ đứng lên lại đụng vào người anh ta rồi vội vàng nói.
“Xin lỗi, Tần đạo diễn! Anh không sao chứ?”
Hình như giữa hai người có khúc mắc nào đó mà Ninh Phàn không biết nên khi người đàn ông kia đụng vào người Tần đạo diễn, anh ta liền hất ra. Nhưng cô không để ý lắm về chuyện đó.
“Bắc Thần giải trí và tôi có một vài khúc mắc. Nếu Mục Bắc Thần không can thiệp vào thì tôi tin mức độ chủ đề và thảo luận của Kỳ Mặc tuyệt đối là rất cao.”
Tần đạo diễn nghe vậy thì lại rất lúng túng nói năng cũng lắp bắp.
“Nói những chuyện này làm gì? Uống rượu!”
Nói rồi vội cầm ly rượu lên, mọi người theo đó cũng cầm lên, cô cũng cầm ly nhưng không uống.
“Tôi đã xem lại mùa một của chương trình và đã kết hợp một vài sản phẩm trong chương trình với mô hình tiếp thị lập thành một bản kế hoạch.”
Ninh Phàn vừa nói vừa đưa một tập tài liệu lên bàn, Tần đạo diễn liền nhận lấy.
“Ninh tổng yên tâm! Tôi nhất định sẽ xem bản kế hoạch này của cô.”
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại là của Tần đạo diễn. Anh ta lịch sự nói với Ninh Phàn.
“Tôi xin phép ra ngoài nghe điện thoại.”
Ninh Phàn lịch sự gật đầu rồi Tần đạo diễn đứng dậy bước ra ngoài.
Chờ Tần đạo diễn đi rồi người đàn ông ban nãy mới đứng dậy loạng choạng đến cạnh cô nói.
“Ninh tổng! Tôi mời cô một ly.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.