Chương 13: Ninh Phàn được bao dưỡng.
Nguyễn Hoa Quỳnh Anh
21/08/2024
Phó Minh Trạch đi vào nhìn thấy Ninh Phàn đang đứng một mình liền đi tới. Mọi người nhìn thấy người vừa bước vào là Phó thiếu của Phó gia lại còn đến nắm tay Ninh Phàn liền xôn xao bàn tán.
“Trời ạ! Đó là Phó tổng! Vậy mà anh ấy lại cùng với đại tiểu thư nhà họ Ninh ở bên nhau.”
“Phó thiếu rất hiếm khi tham dự những buổi tiệc như thế này. Nhà họ Ninh thực sự có thể mời anh ấy đến.”
“Vậy là anh không biết rồi. Phó gia và Ninh gia có hôn ước. Lần này tôi đoán họ đến là để đính hôn.”
“Hai vị tiểu thư nhà họ Ninh này, cô nghĩ Phó thiếu sẽ chọn ai?”
Người còn lại không trả lời câu hỏi mà chỉ cười như đã biết đáp án. Quay lại nhìn thì đã thấy Ninh Vũ Mai cầm một ly rượu đến chỗ Ninh Phàn. Bọn họ liền bật chế độ hóng chuyện vui.
Ninh Vũ Mai đứng một bên nghe hết những lời bàn tán. Trong lòng không cam tâm liền cầm một ly rượu trên tay gương mặt niềm nở đến trước mặt Ninh Phàn gọi.
“Chị, hôm nay chị thật đẹp! Bố còn đang chờ chị tới.”
Vừa nói còn vừa đưa ly rượu cho Ninh Phàn nhưng khi cô đưa tay ra định nhận lấy chưa kịp đụng tới thì Ninh Vũ Mai đã làm rơi cái ly xuống đất rồi hét toáng lên làm ra vẻ ủy khuất như vừa bị cô bắt nạt.
“Chị, rốt cuộc em đã làm gì sai mà khiến chị bất mãn?”
Ninh Phàn biết trước cô ta sẽ diễn trò nay nên cũng không mấy ngạc nhiên. Nhưng điều cô ngạc nhiên là chuyện rành rành ngay trước mắt vậy mà còn có kẻ mù bênh vực cô ta. Mục Bắc Thần nhìn thấy người mình thương khóc nên tức giận chất vấn Ninh Phàn.
“Ở nơi đông người, cô vậy mà còn muốn làm khó Vũ Mai. Rốt cuộc cô muốn cái gì?”
Ninh Phàn đến bó tay với tên chó liếm này, chán ghét nói với anh ta.
“Mục Bắc Thần, sao ở đâu cũng có anh vậy?”
Xong cô lại đổi mặt dịu dàng cầm tay nói với Ninh Vũ Mai.
“Em gái, có phải dạo gần đây sức khỏe em không được tốt không? Tại sao đến một ly rượu em cũng cầm không nổi vậy? Hay là vì lần trước sinh bệnh đến giờ vẫn chưa khỏi sao?”
Ninh Vũ Mai càng nghe càng biến sắc, nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại tinh thần lại ra vẻ sợ hãi.
“Chị, tất cả là lỗi của em. Chị không trách em chứ?”
Ninh Phàn vẻ mặt đau lòng giải thích.
“Tại sao em lại nghĩ chị đối với em bất mãn chứ? Chị vừa về Ninh gia, chị muốn hòa hợp với em còn không kịp. Em cứ như vậy mà hiểu lầm chị, càng nghĩ càng khiến chị đau lòng.”
Vừa nói cô còn vừa nặn ra vài giọt nước mắt, xong rồi cô lại dựa vào vai của Phó Minh Trạch mà khóc nức nở. Phó Minh Trạch cũng rất phối hợp mà ôm cô an ủi nhưng không hề có người nào nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của cô. Cô từ trong lòng của Phó Minh Trạch lén nhìn phản ứng khó xử của Ninh Vũ Mai cô càng vui vẻ.
(Có Phó Minh Trạch ở đây, tôi sẽ là nữ chính âm dương. Cốt truyện sẽ không làm được gì tôi nữa.)
Mục Bắc Thần thấy Ninh Vũ Mai không đối phó được với Ninh Phàn, anh ta liền âm dương quái gở nói to để cho mọi người trong phòng tiệc đều nghe thấy.
“Ninh Phàn, cô bây giờ đang được Phó thiếu bao dưỡng đúng không?”
Nghe được câu này đương nhiên trở thành chủ đề để mọi người bàn tán.
“Trời ơi! Đại tiểu thư nhà Ninh vậy mà được Phó thiếu bao dưỡng?”
Đến đây, Phó Minh Trạch cũng không chịu im lặng nữa mà lên tiếng.
“Mục Bắc Thần, có phải trí nhớ của anh rất kém không?”
Ban đầu Mục Bắc Thần nói Ninh Phàn bị bao dưỡng rất oai phong nhưng khi bị Phó Minh Trạch đe dọa thì lại hèn nhát, muốn giải thích.
“Phó thiếu, anh đừng để bị người phụ nữ này lừa.”
Phó Minh Trạch nghe không lọt tai càng tức giận.
“Tôi từng nói nếu anh còn vu khống cho thái thái của tôi thì đừng trách tôi không rủ lòng thương xót.”
Nghe Phó Minh Trạch nói Ninh Phàn là vợ của anh, cô đứng bên cạnh vẻ mặt rất tự hào, còn Mục Bắc Thần ngạc nhiên như không tin những gì mình vừa nghe mà hỏi lại.
“Ninh Phàn là thái thái của anh? Sao có thể được?”
Bây đến lượt Ninh Phàn tức giận đáp lại.
“Tại sao không thể được? Mục Bắc Thần, về sau anh hãy trách xa tôi càng xa càng tốt. Chồng của tôi tốt hơn anh gấp vạn lần. Đừng đến trước mặt tôi mà khoe khoang.”
Được Ninh Phàn khen, Phó Minh Trạch như nở mũi cười vui vẻ mà Mục Bắc Thần thì mặt mày càng lúc càng đen.
Ninh Vũ Mai tưởng đã nắm thóp được Ninh Phàn liền ra vẻ lo lắng. Vừa nói còn vừa liếc qua Phó Minh Trạch.
“Chị, chuyện chị kết hôn với Phó thiếu sao không nói với người nhà một tiếng? Lẽ nào chị xem mọi người là người ngoài sao?”
Lúc này Ninh Phàn lại ra vẻ không hiểu tiếp đến lại ra vẻ ngạc nhiên lấy tay che miệng.
“Bọn họ đều biết hết rồi mà. Lẽ nào họ không nói cho em biết sao? Chẳng lẽ họ coi em là người ngoài?”
Quả thật lần trước Phó Minh Trạch đến đón Ninh Phàn từ nhà họ Ninh về cũng có nói chuyện hai người họ đã kết hôn nhưng cô không hề biết là họ có nói cho Ninh Vũ Mai biết hay không, đến khi nghe Ninh Vũ Mai trách cô kết hôn mà không thông báo thì cô đã hiểu liền nắm lấy cơ hội mỉa mai cô ta một phen khiến cô ta cứng họng.
Khung cảnh đang lúng túng thì vợ chồng Ninh liền bước đến. Ninh Đức Hữu liền chào hỏi trước.
“Phó thiếu, Phàn Phàn hai người đến rồi. Đang nói chuyện gì vậy?”
Ninh Phàn thấy có cơ hội liền diễn tiếp một màn ủy khuất thảm thương.
“Bố, em gái bọn họ nói con được bao dưỡng. Con…con không còn mặt mũi gặp người khác nữa.”
Ninh Phàn dựa vào vai Phó Minh Trạch làm ra vẻ chịu ủy khuất nặng nề khóc càng lớn. Ninh Đức Hữu nghe vậy cũng quay sang trách mắng Ninh Vũ Mai.
“Vũ Mai, con đúng là càng ngày càng hồ nháo. Sao con có thể giống như người ngoài vu khống chị gái của mình chứ?”
Ninh Vũ Mai bị trách mắng, cô ta chỉ có thể cúi mặt. Ninh Phàn càng có đất diễn tiếp tục ra vẻ người chị hiểu chuyện.
“Con mới về Ninh gia được vài ngày. Em gái cứ như vậy mà hiểu lầm con nhưng con không trách em gái. Tất cả đều trách người làm chị như con. Con đã không nói với em ấy chuyện con và Minh Trạch kết hôn.”
Ninh Vũ Mai vội vàng lắc đầu định giải thích.
“Không phải…”
Ninh Đức Hữu lại nói trước.
“Chuyện Phó thiếu và Ninh Phàn kết hôn không phải đã được quyết định khi con trở về rồi sao? Sao con lại ở trước mặt mọi người nói năng lung tung cái gì vậy? Thật là càng ngày càng không hiểu chuyện.”
Ninh Đức Hữu giáo huấn Ninh Vũ Mai một hồi, Ninh Phàn liền đứng ra khuyên nhủ.
“Hôm nay là sinh nhật của bố. Đừng vì những chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận. Mọi người còn đang nhìn.”
Nghe Ninh Phàn khuyên nhủ, Ninh Đức Hữu liền khen một tiếng.
“Vẫn là Phàn Phàn hiểu chuyện.”
Mọi người nhìn thấy một cảnh cha con hòa thuận liền khen ngợi.
“Ninh tổng thật có phúc khí! Vậy mà có một người con rể như Phó thiếu. Chúc mừng! Chúc mừng!”
“Đến khi tổ chức hôn lễ, đừng quên mời chúng tôi đến uống rượu mừng.”
Ninh Đức Hữu được tung hô nên cũng vui vẻ.
“Không thành vấn đề!”
Ninh Vũ Mai biết mình không làm gì được Ninh Phàn liền quay sang thì thầm ủy khuất với Mục Bắc Thần.
“Em nghĩ là em đã làm cho chị không được vui.”
Mục Bắc Thần đương nhiên không muốn để Ninh Phàn đắc ý như vậy càng không muốn Ninh Vũ Mai chịu tổn thương lại lên kế hoạch.
“Vũ Mai, Ninh Phàn chỉ là dựa vào Phó Minh Trạch nên mới kiêu ngạo. Cứ để anh, cô ta sẽ không đắc ý được lâu đâu.”
Ninh Vũ Mai lại ra vẻ ngăn cản.
“Nhưng hôm nay là sinh nhật của bố em. Em không muốn làm ông ấy không vui.”
Nói xong liền quay người gọi người phục vụ mang một chiếc bình sứ đến.
Bên phía Ninh Phàn, Ninh Đức Hữu đang vui vẻ nói chuyện.
“Phó thiếu kết hôn với Phàn Phàn khiến tôi cũng thấy yên tâm.”
Đột nhiên Ninh Vũ Mai đưa chiếc bình sứ đến trước mặt Ninh Đức Hữu chuyển dời sự chú ý của ông.
“Bố, sinh nhật vui vẻ. Vừa rồi là con không tốt khiến bố không được vui. Nhưng con mong bố luôn vui vẻ và khỏe mạnh.”
Ninh Đức Hữu được tặng đồ vật mình yêu thích nên chuyện không vui trước đó liền như chưa từng xảy ra. Nhận lấy món quả, cũng an ủi Ninh Vũ Mai.
“Vũ Mai, chỉ cần con có tâm là được. Chị của con cũng không có hẹp hòi như vậy.”
Ông cầm chiếc bình trên tay vừa quan sát vừa nhận xét.
“Cái bình này…”
Mọi người nhìn thấy cái bình cũng bắt đầu khen ngợi.
“Ôi trời ơi! Đây là đồ cổ từ một ngàn năm trước, chỉ có một cái duy nhất. Vũ Mai tiểu thư đúng là một người con hiếu thảo hiếm có.”
“Nghe nói chiếc bình sứ này được một người thần bí mua với giá 30 vạn. Thật không ngờ sẽ có một ngày tôi thực sự có thể nhìn thấy nó.”
“Nhị tiểu thư quả thực hào phóng.”
Ninh Vũ Mai được khen ngợi nên trong lòng cũng thầm đắc ý. Ninh Đức Hữu được tặng món quà mình thích nên liền đổi giọng an ủi con gái.
“Vũ Mai, lúc nãy bố có hơi gay gắt với con, con đừng để trong lòng. Mấy năm nay vẫn là con hiểu bố nhất.”
Được bố khen Ninh Vũ Mai cười vui vẻ đáp.
“Chỉ cần bố thích là được.”
Khi chiếc bình sứ được đưa ra Ninh Phàn có chút ngạc nhiên liên tục nhìn chằm chằm vào nó. Mà Phó Minh Trạch khi nhìn thấy cái bình cũng ngạc nhiên hết nhìn cái bình rồi lại nhìn cô. Cô liền thầm nghĩ.
(Cái bình sứ này Phó Minh Trạch đã tặng cho mình. Mình muốn tận dụng cơ hội này để tặng cho Ninh Đức Hữu. Không ngờ cốt truyện lại có thể tạo ra một chiếc bình giống y hết. Phó Minh Trạch là một sự tồn tại tách biệt khỏi câu chuyện, không thể nào mua phải chiếc bình giả được.)
Được đà đắc ý, Ninh Vũ Mai liền quay sang Ninh Phàn hỏi chuyện muốn cô bị mất mặt.
“Chị và Phó thiếu chắc chắn dã chuẩn bị một món quà tốt hơn tặng cho bố chứ?”
Ninh Phàn biết cô ta định làm gì nhưng cô luôn có cách đối phó với cô ta. Chỉ cần có Phó Minh Trạch ở đây, cô ta sẽ không thể hại được cô.
“Trời ạ! Đó là Phó tổng! Vậy mà anh ấy lại cùng với đại tiểu thư nhà họ Ninh ở bên nhau.”
“Phó thiếu rất hiếm khi tham dự những buổi tiệc như thế này. Nhà họ Ninh thực sự có thể mời anh ấy đến.”
“Vậy là anh không biết rồi. Phó gia và Ninh gia có hôn ước. Lần này tôi đoán họ đến là để đính hôn.”
“Hai vị tiểu thư nhà họ Ninh này, cô nghĩ Phó thiếu sẽ chọn ai?”
Người còn lại không trả lời câu hỏi mà chỉ cười như đã biết đáp án. Quay lại nhìn thì đã thấy Ninh Vũ Mai cầm một ly rượu đến chỗ Ninh Phàn. Bọn họ liền bật chế độ hóng chuyện vui.
Ninh Vũ Mai đứng một bên nghe hết những lời bàn tán. Trong lòng không cam tâm liền cầm một ly rượu trên tay gương mặt niềm nở đến trước mặt Ninh Phàn gọi.
“Chị, hôm nay chị thật đẹp! Bố còn đang chờ chị tới.”
Vừa nói còn vừa đưa ly rượu cho Ninh Phàn nhưng khi cô đưa tay ra định nhận lấy chưa kịp đụng tới thì Ninh Vũ Mai đã làm rơi cái ly xuống đất rồi hét toáng lên làm ra vẻ ủy khuất như vừa bị cô bắt nạt.
“Chị, rốt cuộc em đã làm gì sai mà khiến chị bất mãn?”
Ninh Phàn biết trước cô ta sẽ diễn trò nay nên cũng không mấy ngạc nhiên. Nhưng điều cô ngạc nhiên là chuyện rành rành ngay trước mắt vậy mà còn có kẻ mù bênh vực cô ta. Mục Bắc Thần nhìn thấy người mình thương khóc nên tức giận chất vấn Ninh Phàn.
“Ở nơi đông người, cô vậy mà còn muốn làm khó Vũ Mai. Rốt cuộc cô muốn cái gì?”
Ninh Phàn đến bó tay với tên chó liếm này, chán ghét nói với anh ta.
“Mục Bắc Thần, sao ở đâu cũng có anh vậy?”
Xong cô lại đổi mặt dịu dàng cầm tay nói với Ninh Vũ Mai.
“Em gái, có phải dạo gần đây sức khỏe em không được tốt không? Tại sao đến một ly rượu em cũng cầm không nổi vậy? Hay là vì lần trước sinh bệnh đến giờ vẫn chưa khỏi sao?”
Ninh Vũ Mai càng nghe càng biến sắc, nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại tinh thần lại ra vẻ sợ hãi.
“Chị, tất cả là lỗi của em. Chị không trách em chứ?”
Ninh Phàn vẻ mặt đau lòng giải thích.
“Tại sao em lại nghĩ chị đối với em bất mãn chứ? Chị vừa về Ninh gia, chị muốn hòa hợp với em còn không kịp. Em cứ như vậy mà hiểu lầm chị, càng nghĩ càng khiến chị đau lòng.”
Vừa nói cô còn vừa nặn ra vài giọt nước mắt, xong rồi cô lại dựa vào vai của Phó Minh Trạch mà khóc nức nở. Phó Minh Trạch cũng rất phối hợp mà ôm cô an ủi nhưng không hề có người nào nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của cô. Cô từ trong lòng của Phó Minh Trạch lén nhìn phản ứng khó xử của Ninh Vũ Mai cô càng vui vẻ.
(Có Phó Minh Trạch ở đây, tôi sẽ là nữ chính âm dương. Cốt truyện sẽ không làm được gì tôi nữa.)
Mục Bắc Thần thấy Ninh Vũ Mai không đối phó được với Ninh Phàn, anh ta liền âm dương quái gở nói to để cho mọi người trong phòng tiệc đều nghe thấy.
“Ninh Phàn, cô bây giờ đang được Phó thiếu bao dưỡng đúng không?”
Nghe được câu này đương nhiên trở thành chủ đề để mọi người bàn tán.
“Trời ơi! Đại tiểu thư nhà Ninh vậy mà được Phó thiếu bao dưỡng?”
Đến đây, Phó Minh Trạch cũng không chịu im lặng nữa mà lên tiếng.
“Mục Bắc Thần, có phải trí nhớ của anh rất kém không?”
Ban đầu Mục Bắc Thần nói Ninh Phàn bị bao dưỡng rất oai phong nhưng khi bị Phó Minh Trạch đe dọa thì lại hèn nhát, muốn giải thích.
“Phó thiếu, anh đừng để bị người phụ nữ này lừa.”
Phó Minh Trạch nghe không lọt tai càng tức giận.
“Tôi từng nói nếu anh còn vu khống cho thái thái của tôi thì đừng trách tôi không rủ lòng thương xót.”
Nghe Phó Minh Trạch nói Ninh Phàn là vợ của anh, cô đứng bên cạnh vẻ mặt rất tự hào, còn Mục Bắc Thần ngạc nhiên như không tin những gì mình vừa nghe mà hỏi lại.
“Ninh Phàn là thái thái của anh? Sao có thể được?”
Bây đến lượt Ninh Phàn tức giận đáp lại.
“Tại sao không thể được? Mục Bắc Thần, về sau anh hãy trách xa tôi càng xa càng tốt. Chồng của tôi tốt hơn anh gấp vạn lần. Đừng đến trước mặt tôi mà khoe khoang.”
Được Ninh Phàn khen, Phó Minh Trạch như nở mũi cười vui vẻ mà Mục Bắc Thần thì mặt mày càng lúc càng đen.
Ninh Vũ Mai tưởng đã nắm thóp được Ninh Phàn liền ra vẻ lo lắng. Vừa nói còn vừa liếc qua Phó Minh Trạch.
“Chị, chuyện chị kết hôn với Phó thiếu sao không nói với người nhà một tiếng? Lẽ nào chị xem mọi người là người ngoài sao?”
Lúc này Ninh Phàn lại ra vẻ không hiểu tiếp đến lại ra vẻ ngạc nhiên lấy tay che miệng.
“Bọn họ đều biết hết rồi mà. Lẽ nào họ không nói cho em biết sao? Chẳng lẽ họ coi em là người ngoài?”
Quả thật lần trước Phó Minh Trạch đến đón Ninh Phàn từ nhà họ Ninh về cũng có nói chuyện hai người họ đã kết hôn nhưng cô không hề biết là họ có nói cho Ninh Vũ Mai biết hay không, đến khi nghe Ninh Vũ Mai trách cô kết hôn mà không thông báo thì cô đã hiểu liền nắm lấy cơ hội mỉa mai cô ta một phen khiến cô ta cứng họng.
Khung cảnh đang lúng túng thì vợ chồng Ninh liền bước đến. Ninh Đức Hữu liền chào hỏi trước.
“Phó thiếu, Phàn Phàn hai người đến rồi. Đang nói chuyện gì vậy?”
Ninh Phàn thấy có cơ hội liền diễn tiếp một màn ủy khuất thảm thương.
“Bố, em gái bọn họ nói con được bao dưỡng. Con…con không còn mặt mũi gặp người khác nữa.”
Ninh Phàn dựa vào vai Phó Minh Trạch làm ra vẻ chịu ủy khuất nặng nề khóc càng lớn. Ninh Đức Hữu nghe vậy cũng quay sang trách mắng Ninh Vũ Mai.
“Vũ Mai, con đúng là càng ngày càng hồ nháo. Sao con có thể giống như người ngoài vu khống chị gái của mình chứ?”
Ninh Vũ Mai bị trách mắng, cô ta chỉ có thể cúi mặt. Ninh Phàn càng có đất diễn tiếp tục ra vẻ người chị hiểu chuyện.
“Con mới về Ninh gia được vài ngày. Em gái cứ như vậy mà hiểu lầm con nhưng con không trách em gái. Tất cả đều trách người làm chị như con. Con đã không nói với em ấy chuyện con và Minh Trạch kết hôn.”
Ninh Vũ Mai vội vàng lắc đầu định giải thích.
“Không phải…”
Ninh Đức Hữu lại nói trước.
“Chuyện Phó thiếu và Ninh Phàn kết hôn không phải đã được quyết định khi con trở về rồi sao? Sao con lại ở trước mặt mọi người nói năng lung tung cái gì vậy? Thật là càng ngày càng không hiểu chuyện.”
Ninh Đức Hữu giáo huấn Ninh Vũ Mai một hồi, Ninh Phàn liền đứng ra khuyên nhủ.
“Hôm nay là sinh nhật của bố. Đừng vì những chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận. Mọi người còn đang nhìn.”
Nghe Ninh Phàn khuyên nhủ, Ninh Đức Hữu liền khen một tiếng.
“Vẫn là Phàn Phàn hiểu chuyện.”
Mọi người nhìn thấy một cảnh cha con hòa thuận liền khen ngợi.
“Ninh tổng thật có phúc khí! Vậy mà có một người con rể như Phó thiếu. Chúc mừng! Chúc mừng!”
“Đến khi tổ chức hôn lễ, đừng quên mời chúng tôi đến uống rượu mừng.”
Ninh Đức Hữu được tung hô nên cũng vui vẻ.
“Không thành vấn đề!”
Ninh Vũ Mai biết mình không làm gì được Ninh Phàn liền quay sang thì thầm ủy khuất với Mục Bắc Thần.
“Em nghĩ là em đã làm cho chị không được vui.”
Mục Bắc Thần đương nhiên không muốn để Ninh Phàn đắc ý như vậy càng không muốn Ninh Vũ Mai chịu tổn thương lại lên kế hoạch.
“Vũ Mai, Ninh Phàn chỉ là dựa vào Phó Minh Trạch nên mới kiêu ngạo. Cứ để anh, cô ta sẽ không đắc ý được lâu đâu.”
Ninh Vũ Mai lại ra vẻ ngăn cản.
“Nhưng hôm nay là sinh nhật của bố em. Em không muốn làm ông ấy không vui.”
Nói xong liền quay người gọi người phục vụ mang một chiếc bình sứ đến.
Bên phía Ninh Phàn, Ninh Đức Hữu đang vui vẻ nói chuyện.
“Phó thiếu kết hôn với Phàn Phàn khiến tôi cũng thấy yên tâm.”
Đột nhiên Ninh Vũ Mai đưa chiếc bình sứ đến trước mặt Ninh Đức Hữu chuyển dời sự chú ý của ông.
“Bố, sinh nhật vui vẻ. Vừa rồi là con không tốt khiến bố không được vui. Nhưng con mong bố luôn vui vẻ và khỏe mạnh.”
Ninh Đức Hữu được tặng đồ vật mình yêu thích nên chuyện không vui trước đó liền như chưa từng xảy ra. Nhận lấy món quả, cũng an ủi Ninh Vũ Mai.
“Vũ Mai, chỉ cần con có tâm là được. Chị của con cũng không có hẹp hòi như vậy.”
Ông cầm chiếc bình trên tay vừa quan sát vừa nhận xét.
“Cái bình này…”
Mọi người nhìn thấy cái bình cũng bắt đầu khen ngợi.
“Ôi trời ơi! Đây là đồ cổ từ một ngàn năm trước, chỉ có một cái duy nhất. Vũ Mai tiểu thư đúng là một người con hiếu thảo hiếm có.”
“Nghe nói chiếc bình sứ này được một người thần bí mua với giá 30 vạn. Thật không ngờ sẽ có một ngày tôi thực sự có thể nhìn thấy nó.”
“Nhị tiểu thư quả thực hào phóng.”
Ninh Vũ Mai được khen ngợi nên trong lòng cũng thầm đắc ý. Ninh Đức Hữu được tặng món quà mình thích nên liền đổi giọng an ủi con gái.
“Vũ Mai, lúc nãy bố có hơi gay gắt với con, con đừng để trong lòng. Mấy năm nay vẫn là con hiểu bố nhất.”
Được bố khen Ninh Vũ Mai cười vui vẻ đáp.
“Chỉ cần bố thích là được.”
Khi chiếc bình sứ được đưa ra Ninh Phàn có chút ngạc nhiên liên tục nhìn chằm chằm vào nó. Mà Phó Minh Trạch khi nhìn thấy cái bình cũng ngạc nhiên hết nhìn cái bình rồi lại nhìn cô. Cô liền thầm nghĩ.
(Cái bình sứ này Phó Minh Trạch đã tặng cho mình. Mình muốn tận dụng cơ hội này để tặng cho Ninh Đức Hữu. Không ngờ cốt truyện lại có thể tạo ra một chiếc bình giống y hết. Phó Minh Trạch là một sự tồn tại tách biệt khỏi câu chuyện, không thể nào mua phải chiếc bình giả được.)
Được đà đắc ý, Ninh Vũ Mai liền quay sang Ninh Phàn hỏi chuyện muốn cô bị mất mặt.
“Chị và Phó thiếu chắc chắn dã chuẩn bị một món quà tốt hơn tặng cho bố chứ?”
Ninh Phàn biết cô ta định làm gì nhưng cô luôn có cách đối phó với cô ta. Chỉ cần có Phó Minh Trạch ở đây, cô ta sẽ không thể hại được cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.