Chương 44: Tất cả đã kết thúc.
Nguyễn Hoa Quỳnh Anh
27/08/2024
Cuộc trò chuyện của Ninh Phàn và Mục Bắc Thần khiến những người có mặt ở đó đều không hiểu. Mục Bắc Thần nghe câu hỏi của Phó Minh Trạch lại như khám phá ra điều mới thích thú nói.
“À! Phải rồi! Chúng ta còn có một người cũng nằm ngoài cốt truyện này.
Rồi anh ta cười khoái trí nói.
“Phó Minh Trạch! Tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật. Một bí mật động trời. Thế giới này chì là một cuốn tiểu thuyết do tôi tạo ra mà thôi. Người này...
Anh ta chỉ vào bản thân.
“Anh...”
Chỉ vào Phó Minh Trạch.
“Hay là cô ta.”
Nhìn vào Ninh Phàn.
“Tất cả các người đều là do tôi tạo ra. Tôi viết lên thế giới mà các người đang sống. Nhưng mà không ngờ, Ninh Phàn, nữ phụ này lại không còn đi theo cốt truyện nữa.”
Mục Bắc Thần tức giận nắm lấy vết thương của Ninh Phàn, làm cô đau không thể tả. Nhưng anh ta không quan tâm mà nói tiếp.
“Vậy nên tôi đã trói buộc cô ta nhưng cô ta vẫn có thể thoát khỏi nguyên tác lại khiến nữ chính phải ra nước ngoài. Vậy nên tôi mới phải có mặt ở đây để sửa lại mọi thứ. Mà anh, Phó Minh Trạch...
Chỉ dao vào Phó Minh Trạch.
“Anh vốn không nên tồn tại đến bây giờ. Nhưng tại sao...tại sao anh vẫn còn tồn tại đến bây giờ?”
Mục Bắc Thần tức giận hét lên. Những người xung quanh nghe câu chuyện hoang đường này đương nhiên cho rằng anh ta đã bị diễn rồi. Nhưng Phó Minh Trạch lại không cho là như vậy. Anh đưa mắt nhìn Ninh Phàn, cô cũng thấy ánh mắt đo của anh, cô liền khẳng định.
“Những điều anh ta nói là thật. Phó Minh Trạch, thế giới này chỉ là một cuốn tiểu thuyết. Mục Bắc Thần và Ninh Vũ Mai là nhân vật chính của thế giới này, còn em và anh chỉ là nhân vật phụ, hơn nữa là nhân vật phản diện phải nhận kết cục bi thảm. Em từ thế giới khác xuyên vào nhân vật cùng họ cùng tên Ninh Phàn. Chính vì em biết trước kết cục của mình nên em vẫn luôn muôn chạy trốn nhưng lại bị ràng buộc với cốt truyện. Nhưng anh thì khác, nếu đúng theo nguyên tác thì anh phải mất tích và Phó gia bị Mục Bắc Thần thâu tóm.
Ninh Phàn hơi mệt, nghỉ một chút rồi nói tiếp.
“Chỉ là không ngờ anh không hề mất tích. Còn xuất hiện từ đầu câu chuyện, cốt truyện không trói được anh. Cũng chính vì vậy nên em mới tiếp cận anh ở bên anh. Xin lỗi anh! Ban đầu em chính là muốn lợi dụng anh nhưng mà...về sau thì hoàn toàn khác..”
Hơi thở của Ninh Phàn càng ngày càng gấp gáp, máu càng lúc càng thấm đẫm áo cô. Phó Minh Trạch vội ngăn cô lại không để cô nói tiếp.
“Phàn Phàn! Em đừng nói nữa! Em không phải nói nữa. Anh đã hiểu hết tất cả rồi. Phàn Phàn! Sự ràng buộc của em không phải là do em mà là do anh. Phàn Phàn! Hai năm trước em bị trói buộc là từ người anh chuyển sang cho em.
Ninh Phàn ngạc nhiên cũng không hiểu Phó Minh Trạch đang nói gì. Cái mà cô bị trói buộc là do anh chứ. Mục Bắc Thần cũng không hiểu hỏi lại.
“Cái gì? Phó Minh Trạch, anh nói rõ một chút. Cái gì mà chuyển từ người anh sang người cô ta?”
Phó Minh Trạch nói ngắn gọn.
“Hai năm trước, tôi từng được Phàn Phàn cứu, có lẽ là từ lúc đó sự ràng buộc trên người tôi mới chuyển sang cho Phàn Phàn”
Ninh Phàn vẫn chưa rõ lắm. Hai năm trước, cô và Phó Minh Trạch từng gặp nhau sao? Sao cô lại không nhớ? Nhưng ngược lại Mục Bắc Thần như hiểu ra, tức giận nhìn cô nói.
“Hóa ra là cô. Hóa ra luôn là cô. Ngay từ đầu mọi thứ đã không còn theo nguyên tác đều là do cô. Ninh Phàn, cô nhất định phải chết.
Mục Bắc Thần đưa dao lên cao định đâm xuống kết thúc mạng sống của Ninh Phàn. Cô nhắm mắt định nhận kết cục của mình. Nhưng Phó Minh Trạch đã nhanh chóng chạy đến đá văng Mục Bắc Thần, kéo Ninh Phàn về phía minh.
Mục Bắc Thần định tiếp tục tấn công, nhưng đột nhiên tiếng còi hút vang lên. Cảnh sát đã tới, Mục Bắc Thần cũng đám người vội vàng chạy trốn. Thấy có cảnh sát tới, Ninh Phàn cũng ngất lịm đi. Phó Minh Trạch thấy vậy liền lo lắng gọi.
“Phàn Phàn! Không được! Phàn Phàn!...
Ninh Phàn mở mắt một lần nữa nhưng lần này không phải là nơi nào xa cá mà là bệnh viện, cả cô và anh đều đang mặc đồ bệnh nhân. Phó Minh Trạch thấy cô đã tỉnh liền bầm nút gọi bác sĩ rồi lo lắng hỏi.
“Phàn Phàn! Em tỉnh rồi? Em thấy trong người sao rồi?”
Vết thương của Ninh Phàn có hơi đau là cô nhăn mặt.
“Em hôn mê bao lâu rồi?”
Phó Minh Trạch trả lời.
“Em hôn mê đã một ngày một đêm rồi.”
Ninh Phàn hỏi tiếp.
“Vậy bên bà nội.”
“Em yên tâm anh đã cho người đưa bà đi du lịch rồi. Bà không biết em đã gặp chuyện đâu.”
Phó Minh Trạch biết Ninh Phàn đang lo điều gì liền an ủi cô. Nghe vậy thì cô mới yên tâm.
“Ừm! Đừng nói với bà chuyện này. Em không muốn bà lo lắng”
“Anh biết! Nhưng em cũng phải cố gắng tịnh dưỡng cho tốt để mau khỏe lại.
Ninh Phàn gật đầu đồng ý. Đúng lúc bác sĩ cũng tới để kiểm tra vết thương. Sau một loạt kiểm tra sơ bộ, bác sĩ liền nói.
“Thiếu phu nhân đã qua cơn nguy kịch. Giờ chỉ cần cố gắng nghỉ ngơi, thay băng thường xuyên tránh để vết thương chạm nước, hạn chế hoạt động mạnh. Qua một thời gian thì sẽ hoàn toàn hồi phục.
Phó Minh Trạch chỉ gật đầu nói.
“Được! Tôi biết rồi.”
Không còn việc gì bác sĩ cũng không ở lại. Phó Minh Trạch ngồi bên cạnh giường bệnh của Ninh Phàn nói.
“Phàn Phàn! Lần sau em không được làm chuyện ngốc như vậy nữa. Em bị thương anh rất lo lắng”
Ninh Phàn chỉ cười nói.
“Anh bị thương em cũng đau lòng vậy. À phải rồi! Đã bắt được Mục Bắc Thần chưa?”
Phó Minh Trạch lắc đầu.
“Anh ta đã bỏ trốn rồi. Cảnh sát cũng đã ra lệnh truy nã khắp nơi.
Ninh Phàn lại đột nhiên hỏi.
“Mấy người kia.”
Phó Minh Trạch tiếp tục nói.
“Đám côn đồ đó đều bị bắt rồi. Em yên tâm!”
Ninh Phàn vẻ mắt khó xử ấp úng nói.
“Minh Trạch, có thể giảm án cho bọn họ không?”
Phó Minh Trạch không hiểu.
“Tại sao? Em quen bọn họ sao?”
Ninh Phàn lắc đầu.
“Em không quen. Nhưng em biết bọn họ, họ là người ở Lão Thành. Lúc trước vì cải tạo thành phố, họ luôn cho rằng là do tập đoàn Phó thị mua lại đất với giá rẻ, vậy nên mới luôn muốn tìm anh để trả thù.”
Nghe Ninh Phàn kể lại, Phó Minh Trạch cũng nhớ ra nhưng cũng thắc mắc.
“Nhưng mà chuyện Lão Thành anh sớm đã chuyển nhượng lại rất lâu rồi mà.”
Ninh Phàn giải đáp.
“Em biết! Là Mục Bắc Thần tự biên tự diễn dựng lên một màn kịch. Anh ta sẽ trở thành một vị cứu tinh còn anh là một đại nhân vật phản diện tàn ác. Hơn nữa, những lần anh bị truy sát lúc trước anh ta cũng có phần tham gia và đã lên kế hoạch từ lâu. Mục đích là khiến anh chết hoặc mất tích sau đó liền thôn tính Phó thị.”
Ninh Phàn kể lại sự tình khiến trong lòng của Phó Minh Trạch cũng hoảng sợ một phen.
“Lần này nếu không nhờ có định vị kịp thời, hậu quả có thể sẽ càng thảm khốc hơn. Tạm thời anh sẽ cho bảo tiêu trông chừng phòng bệnh. Mục Bắc Thần chắc chắn sẽ không từ bỏ việc muốn giết em.”
Ninh Phàn gật đầu nhưng rồi sực nhớ ra chuyện gì.
“Phải rồi! Lúc em bị bắt, anh đã nói hai năm trước em từng cứu anh, sự trói buộc trên người em là được chuyển từ người anh sang là có ý gì?”
Hai năm trước, đó vừa hay chẳng phải là thời điểm lúc Ninh Phàn mới xuyên không tới đây sao? Bởi vì muốn thoát khỏi cái kết bị thảm nên mới chia tay Mục Bắc Thần rồi bay ra nước ngoài. Vậy thì cô cứu anh từ lúc nào?
Phó Minh Tranh mỉm cười vuốt tóc Ninh Phàn.
“Chờ sau khi em hồi phục hoàn toàn anh sẽ từ từ kể cho em nghe.”
Không có câu giải đáp, Ninh Phàn liền lườm nguýt Phó Minh Trạch. Anh chỉ ngồi đó cười thích thú với vẻ mặt này của cô.
Nửa tháng trôi qua mà không hề có chuyện gì xảy ra, Mục Bắc Thần vẫn còn lẩn trốn ở đâu đó chưa xuất hiện, Phó Minh Trạch gần như đã khôi phục hoàn tòa, vết thương của Ninh Phàn cũng đã có chuyển biến tốt nhưng vẫn cần phải ở lại bệnh viện để quan sát. Anh sợ cô nhàm chán nên vẫn luôn ở bệnh viện bầu bạn cùng cô.
Trong phòng bệnh, Ninh Phàn đang ngồi dựa lưng vào đầu giường hạnh phúc nhìn Phó Minh Trạch cẩn thận đút từng muỗng canh cho cô. Có một người đàn ông mặc áo blouse đeo khẩu trang đấy một xe đụng cụ y tế đi vào. Cô liền cảm thấy kỳ lạ liền hỏi.
“Hôm nay thay băng sớm vậy sao?”
Nhưng người đó lại không trả lời mà quay người đi lấy dụng cụ, Ninh Phàn liền đánh ánh mắt ra hiệu nhìn Phó Minh Trạch, anh liền hiểu ý cô mà gật nhẹ đầu. Người đàn ông đó đột nhiên quay người xông đến giường bệnh. Phó Minh Trạch phản ứng nhanh liền đứng dậy quay người đá anh ta một cái khiến anh ta ngã mạnh xuống đất.
Ninh Phàn nhìn kỹ người đàn ông mới phát hiện.
“Quả nhiên là anh, Mục Bắc Thần.
Nghe gọi tên, anh ta liền hoảng sợ vội đứng dậy quay người định bỏ chạy, Ninh Phàn liền hét lớn.
“Người đâu, bắt anh ta lại”
Bảo vệ từ ngoài cửa chạy vào, nhanh chóng khống chế người đàn ông rồi kéo khẩu trang của anh ta xuống. Quả thật gương mặt phía sau khẩu trang chính là Mục Bắc Thần. Anh ta không phục liền tức giận gắn giọng nguyền rủa.
“Tôi có làm ma cũng không bỏ qua cho các người.
Cả Ninh Phàn và Phó Minh Trạch đều không hề sợ trước lời nói của Mục Bắc Thần. Anh nhếch miệng cười khinh nói.
“Vậy đợi anh trở thành ma trước đi đã rồi hãy nói. Đưa đi.”
Mục Bắc Thần tức giận muốn xông lên nhưng lại bị hai bảo vệ khống chế rồi lôi đi. Ninh Phàn ngồi trên giường thở dài một tiếng.
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi.”
Phó Minh Trạch ngồi cạnh ôm lấy vai cô quan tâm hỏi.
“Em không sao chứ? Có bị dọa sợ không?
Ninh Phàn tựa đầu vào vai Phó Minh Trạch nói.
“Em không sao! Phó Minh Trạch, từ nay về sau chúng ta có thể sống một cách yên bình rồi.”
Phó Minh Trạch không đáp nhẹ nhàng hôn lên mái tóc Ninh Phàn. Quả thật mọi chuyện đều đã kết thúc rồi.
“À! Phải rồi! Chúng ta còn có một người cũng nằm ngoài cốt truyện này.
Rồi anh ta cười khoái trí nói.
“Phó Minh Trạch! Tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật. Một bí mật động trời. Thế giới này chì là một cuốn tiểu thuyết do tôi tạo ra mà thôi. Người này...
Anh ta chỉ vào bản thân.
“Anh...”
Chỉ vào Phó Minh Trạch.
“Hay là cô ta.”
Nhìn vào Ninh Phàn.
“Tất cả các người đều là do tôi tạo ra. Tôi viết lên thế giới mà các người đang sống. Nhưng mà không ngờ, Ninh Phàn, nữ phụ này lại không còn đi theo cốt truyện nữa.”
Mục Bắc Thần tức giận nắm lấy vết thương của Ninh Phàn, làm cô đau không thể tả. Nhưng anh ta không quan tâm mà nói tiếp.
“Vậy nên tôi đã trói buộc cô ta nhưng cô ta vẫn có thể thoát khỏi nguyên tác lại khiến nữ chính phải ra nước ngoài. Vậy nên tôi mới phải có mặt ở đây để sửa lại mọi thứ. Mà anh, Phó Minh Trạch...
Chỉ dao vào Phó Minh Trạch.
“Anh vốn không nên tồn tại đến bây giờ. Nhưng tại sao...tại sao anh vẫn còn tồn tại đến bây giờ?”
Mục Bắc Thần tức giận hét lên. Những người xung quanh nghe câu chuyện hoang đường này đương nhiên cho rằng anh ta đã bị diễn rồi. Nhưng Phó Minh Trạch lại không cho là như vậy. Anh đưa mắt nhìn Ninh Phàn, cô cũng thấy ánh mắt đo của anh, cô liền khẳng định.
“Những điều anh ta nói là thật. Phó Minh Trạch, thế giới này chỉ là một cuốn tiểu thuyết. Mục Bắc Thần và Ninh Vũ Mai là nhân vật chính của thế giới này, còn em và anh chỉ là nhân vật phụ, hơn nữa là nhân vật phản diện phải nhận kết cục bi thảm. Em từ thế giới khác xuyên vào nhân vật cùng họ cùng tên Ninh Phàn. Chính vì em biết trước kết cục của mình nên em vẫn luôn muôn chạy trốn nhưng lại bị ràng buộc với cốt truyện. Nhưng anh thì khác, nếu đúng theo nguyên tác thì anh phải mất tích và Phó gia bị Mục Bắc Thần thâu tóm.
Ninh Phàn hơi mệt, nghỉ một chút rồi nói tiếp.
“Chỉ là không ngờ anh không hề mất tích. Còn xuất hiện từ đầu câu chuyện, cốt truyện không trói được anh. Cũng chính vì vậy nên em mới tiếp cận anh ở bên anh. Xin lỗi anh! Ban đầu em chính là muốn lợi dụng anh nhưng mà...về sau thì hoàn toàn khác..”
Hơi thở của Ninh Phàn càng ngày càng gấp gáp, máu càng lúc càng thấm đẫm áo cô. Phó Minh Trạch vội ngăn cô lại không để cô nói tiếp.
“Phàn Phàn! Em đừng nói nữa! Em không phải nói nữa. Anh đã hiểu hết tất cả rồi. Phàn Phàn! Sự ràng buộc của em không phải là do em mà là do anh. Phàn Phàn! Hai năm trước em bị trói buộc là từ người anh chuyển sang cho em.
Ninh Phàn ngạc nhiên cũng không hiểu Phó Minh Trạch đang nói gì. Cái mà cô bị trói buộc là do anh chứ. Mục Bắc Thần cũng không hiểu hỏi lại.
“Cái gì? Phó Minh Trạch, anh nói rõ một chút. Cái gì mà chuyển từ người anh sang người cô ta?”
Phó Minh Trạch nói ngắn gọn.
“Hai năm trước, tôi từng được Phàn Phàn cứu, có lẽ là từ lúc đó sự ràng buộc trên người tôi mới chuyển sang cho Phàn Phàn”
Ninh Phàn vẫn chưa rõ lắm. Hai năm trước, cô và Phó Minh Trạch từng gặp nhau sao? Sao cô lại không nhớ? Nhưng ngược lại Mục Bắc Thần như hiểu ra, tức giận nhìn cô nói.
“Hóa ra là cô. Hóa ra luôn là cô. Ngay từ đầu mọi thứ đã không còn theo nguyên tác đều là do cô. Ninh Phàn, cô nhất định phải chết.
Mục Bắc Thần đưa dao lên cao định đâm xuống kết thúc mạng sống của Ninh Phàn. Cô nhắm mắt định nhận kết cục của mình. Nhưng Phó Minh Trạch đã nhanh chóng chạy đến đá văng Mục Bắc Thần, kéo Ninh Phàn về phía minh.
Mục Bắc Thần định tiếp tục tấn công, nhưng đột nhiên tiếng còi hút vang lên. Cảnh sát đã tới, Mục Bắc Thần cũng đám người vội vàng chạy trốn. Thấy có cảnh sát tới, Ninh Phàn cũng ngất lịm đi. Phó Minh Trạch thấy vậy liền lo lắng gọi.
“Phàn Phàn! Không được! Phàn Phàn!...
Ninh Phàn mở mắt một lần nữa nhưng lần này không phải là nơi nào xa cá mà là bệnh viện, cả cô và anh đều đang mặc đồ bệnh nhân. Phó Minh Trạch thấy cô đã tỉnh liền bầm nút gọi bác sĩ rồi lo lắng hỏi.
“Phàn Phàn! Em tỉnh rồi? Em thấy trong người sao rồi?”
Vết thương của Ninh Phàn có hơi đau là cô nhăn mặt.
“Em hôn mê bao lâu rồi?”
Phó Minh Trạch trả lời.
“Em hôn mê đã một ngày một đêm rồi.”
Ninh Phàn hỏi tiếp.
“Vậy bên bà nội.”
“Em yên tâm anh đã cho người đưa bà đi du lịch rồi. Bà không biết em đã gặp chuyện đâu.”
Phó Minh Trạch biết Ninh Phàn đang lo điều gì liền an ủi cô. Nghe vậy thì cô mới yên tâm.
“Ừm! Đừng nói với bà chuyện này. Em không muốn bà lo lắng”
“Anh biết! Nhưng em cũng phải cố gắng tịnh dưỡng cho tốt để mau khỏe lại.
Ninh Phàn gật đầu đồng ý. Đúng lúc bác sĩ cũng tới để kiểm tra vết thương. Sau một loạt kiểm tra sơ bộ, bác sĩ liền nói.
“Thiếu phu nhân đã qua cơn nguy kịch. Giờ chỉ cần cố gắng nghỉ ngơi, thay băng thường xuyên tránh để vết thương chạm nước, hạn chế hoạt động mạnh. Qua một thời gian thì sẽ hoàn toàn hồi phục.
Phó Minh Trạch chỉ gật đầu nói.
“Được! Tôi biết rồi.”
Không còn việc gì bác sĩ cũng không ở lại. Phó Minh Trạch ngồi bên cạnh giường bệnh của Ninh Phàn nói.
“Phàn Phàn! Lần sau em không được làm chuyện ngốc như vậy nữa. Em bị thương anh rất lo lắng”
Ninh Phàn chỉ cười nói.
“Anh bị thương em cũng đau lòng vậy. À phải rồi! Đã bắt được Mục Bắc Thần chưa?”
Phó Minh Trạch lắc đầu.
“Anh ta đã bỏ trốn rồi. Cảnh sát cũng đã ra lệnh truy nã khắp nơi.
Ninh Phàn lại đột nhiên hỏi.
“Mấy người kia.”
Phó Minh Trạch tiếp tục nói.
“Đám côn đồ đó đều bị bắt rồi. Em yên tâm!”
Ninh Phàn vẻ mắt khó xử ấp úng nói.
“Minh Trạch, có thể giảm án cho bọn họ không?”
Phó Minh Trạch không hiểu.
“Tại sao? Em quen bọn họ sao?”
Ninh Phàn lắc đầu.
“Em không quen. Nhưng em biết bọn họ, họ là người ở Lão Thành. Lúc trước vì cải tạo thành phố, họ luôn cho rằng là do tập đoàn Phó thị mua lại đất với giá rẻ, vậy nên mới luôn muốn tìm anh để trả thù.”
Nghe Ninh Phàn kể lại, Phó Minh Trạch cũng nhớ ra nhưng cũng thắc mắc.
“Nhưng mà chuyện Lão Thành anh sớm đã chuyển nhượng lại rất lâu rồi mà.”
Ninh Phàn giải đáp.
“Em biết! Là Mục Bắc Thần tự biên tự diễn dựng lên một màn kịch. Anh ta sẽ trở thành một vị cứu tinh còn anh là một đại nhân vật phản diện tàn ác. Hơn nữa, những lần anh bị truy sát lúc trước anh ta cũng có phần tham gia và đã lên kế hoạch từ lâu. Mục đích là khiến anh chết hoặc mất tích sau đó liền thôn tính Phó thị.”
Ninh Phàn kể lại sự tình khiến trong lòng của Phó Minh Trạch cũng hoảng sợ một phen.
“Lần này nếu không nhờ có định vị kịp thời, hậu quả có thể sẽ càng thảm khốc hơn. Tạm thời anh sẽ cho bảo tiêu trông chừng phòng bệnh. Mục Bắc Thần chắc chắn sẽ không từ bỏ việc muốn giết em.”
Ninh Phàn gật đầu nhưng rồi sực nhớ ra chuyện gì.
“Phải rồi! Lúc em bị bắt, anh đã nói hai năm trước em từng cứu anh, sự trói buộc trên người em là được chuyển từ người anh sang là có ý gì?”
Hai năm trước, đó vừa hay chẳng phải là thời điểm lúc Ninh Phàn mới xuyên không tới đây sao? Bởi vì muốn thoát khỏi cái kết bị thảm nên mới chia tay Mục Bắc Thần rồi bay ra nước ngoài. Vậy thì cô cứu anh từ lúc nào?
Phó Minh Tranh mỉm cười vuốt tóc Ninh Phàn.
“Chờ sau khi em hồi phục hoàn toàn anh sẽ từ từ kể cho em nghe.”
Không có câu giải đáp, Ninh Phàn liền lườm nguýt Phó Minh Trạch. Anh chỉ ngồi đó cười thích thú với vẻ mặt này của cô.
Nửa tháng trôi qua mà không hề có chuyện gì xảy ra, Mục Bắc Thần vẫn còn lẩn trốn ở đâu đó chưa xuất hiện, Phó Minh Trạch gần như đã khôi phục hoàn tòa, vết thương của Ninh Phàn cũng đã có chuyển biến tốt nhưng vẫn cần phải ở lại bệnh viện để quan sát. Anh sợ cô nhàm chán nên vẫn luôn ở bệnh viện bầu bạn cùng cô.
Trong phòng bệnh, Ninh Phàn đang ngồi dựa lưng vào đầu giường hạnh phúc nhìn Phó Minh Trạch cẩn thận đút từng muỗng canh cho cô. Có một người đàn ông mặc áo blouse đeo khẩu trang đấy một xe đụng cụ y tế đi vào. Cô liền cảm thấy kỳ lạ liền hỏi.
“Hôm nay thay băng sớm vậy sao?”
Nhưng người đó lại không trả lời mà quay người đi lấy dụng cụ, Ninh Phàn liền đánh ánh mắt ra hiệu nhìn Phó Minh Trạch, anh liền hiểu ý cô mà gật nhẹ đầu. Người đàn ông đó đột nhiên quay người xông đến giường bệnh. Phó Minh Trạch phản ứng nhanh liền đứng dậy quay người đá anh ta một cái khiến anh ta ngã mạnh xuống đất.
Ninh Phàn nhìn kỹ người đàn ông mới phát hiện.
“Quả nhiên là anh, Mục Bắc Thần.
Nghe gọi tên, anh ta liền hoảng sợ vội đứng dậy quay người định bỏ chạy, Ninh Phàn liền hét lớn.
“Người đâu, bắt anh ta lại”
Bảo vệ từ ngoài cửa chạy vào, nhanh chóng khống chế người đàn ông rồi kéo khẩu trang của anh ta xuống. Quả thật gương mặt phía sau khẩu trang chính là Mục Bắc Thần. Anh ta không phục liền tức giận gắn giọng nguyền rủa.
“Tôi có làm ma cũng không bỏ qua cho các người.
Cả Ninh Phàn và Phó Minh Trạch đều không hề sợ trước lời nói của Mục Bắc Thần. Anh nhếch miệng cười khinh nói.
“Vậy đợi anh trở thành ma trước đi đã rồi hãy nói. Đưa đi.”
Mục Bắc Thần tức giận muốn xông lên nhưng lại bị hai bảo vệ khống chế rồi lôi đi. Ninh Phàn ngồi trên giường thở dài một tiếng.
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi.”
Phó Minh Trạch ngồi cạnh ôm lấy vai cô quan tâm hỏi.
“Em không sao chứ? Có bị dọa sợ không?
Ninh Phàn tựa đầu vào vai Phó Minh Trạch nói.
“Em không sao! Phó Minh Trạch, từ nay về sau chúng ta có thể sống một cách yên bình rồi.”
Phó Minh Trạch không đáp nhẹ nhàng hôn lên mái tóc Ninh Phàn. Quả thật mọi chuyện đều đã kết thúc rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.