Chương 87: Gặp Lại
Vân Quá Thị Phi
26/05/2017
CHƯƠNG 87: GẶP LẠI
Thời gian trôi qua rất chậm, một giây như thể dài thêm vậy, nhưng dù trôi qua chậm thì nó vẫn cứ qua. Thiệu Đường hoàn toàn không có tin tức về Dương Quá, làm cho cậu mỗi ngày mỗi khắc đều nhớ mong hắn, nhớ đến người kia lúc băng lãnh, lúc cuồng ngạo lại càng nhớ hình ảnh người kia…lấy lòng mình. Nhưng dù vậy, trong lòng Thiệu Đường đã bình ổn rất nhiều, còn ít lo lắng, cậu tin tưởng, tin tưởng hắn còn sống…..
Thiệu Đường đôi khi suy nghĩ cậu đang ở trong cuốn Thần Điêu Đại Hiệp, nếu ngay cả nhân vật chính cũng không còn nữa…. Không biết này quyển sách có còn tồn tại hay không?
Người đến núi Chung Nam rất ít, trừ bỏ dưới chân núi là mấy hộ nhà làm nông, vì thế cực hiếm thấy có người đến, lại càng đừng nói đến căn nhà nhỏ nằm khuất sâu, một bóng người cũng khó thấy. Thiệu Đường trừ bỏ xuống núi kiếm chút đồ ăn, thời gian còn lại đều đứng ở cửa căn phòng nhỏ. Hắn không biết Dương Quá khi nào thì sẽ tìm đến, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới, người đến căn nhà nhỏ này lại là một người khác!……
Ngày ấy khi mới qua giờ ngọ, Thiệu Đường lại một mình ngồi ngốc ở trong phòng, bỗng nhiên nghe được bên ngoài có tiếng bước chân, tiếng càng ngày càng gần, không khỏi căng thẳng. Hắn không biết là ai đến đây. Là người xa lạ trùng hợp đi ngang qua? Hay là……
Tóm lại âm thanh vang lên khiến cho Thiệu Đường giật mình nhảy dựng lên, cơ hồ là dựa vào bản năng vài bước chạy ra tới cửa, một phen đã đem cửa gỗ kéo mở ra.
Cửa gỗ vừa mở, Thiệu Đường không khỏi choáng váng sửng sốt, người đứng ở ngoài cửa cũng đồng thời ngẩn ra, tựa hồ cũng không nghĩ đến người sẽ nhìn thấy sẽ là đối phương.
Người đứng ngoài cửa không phải ai xa lạ, chính là một thân áo trắng không thể nghi ngờ – Tiểu Long Nữ!
Thiệu Đường gặp Tiểu Long Nữ, đầu tiên là sửng sốt, trong lòng nhất thời trầm xuống, không còn vui sướng như lúc nãy.
“Là ngươi?!” Tiểu Long Nữ kinh ngạc mở to hai mắt, không khỏi nói, “Ngươi như thế nào lại ở chỗ này…… Quá nhi cũng ở…… Sao……” Nàng nhìn thấy Thiệu Đường đứng ở cửa, nói không kinh ngạc là không có khả năng, ngay sau đó đã nghĩ đến Dương Quá không phải luôn đi cùng Thiệu Đường sao? Nói như vậy Dương Quá cũng ở đây đi ?! Nghĩ đến đây, mặt nàng có chút trắng bệch, thần sắc lại có chút cổ quái, nói không nên lời, cũng không ai hiểu rõ được biểu tình của nàng là thế nào.
Thiệu Đường thấy Tiểu Long Nữ nhìn vào cửa mấy lần, lập tức hiểu ý nói: “Dương Quá không có ở đây.” Dứt lời đánh giá người trước mặt, do dự mở miệng nói: “Long cô nương, ngươi đây là……”
Tiểu Long Nữ trước mắt vẫn như cũ một thân áo trắng, chẳng qua quần áo đã nhìn không ra màu sắc ban đầu, trên áo phủ một tầng bụi, loang lổ, còn có mấy chỗ có vết đỏ đậm như vết máu khô, như thể là máu đã thấm lâu rồi. Hơn nữa đối phương mặt trắng bệch có chút dọa người, như màu da của người chết, thật sự là có chút chật vật.
Tiểu Long Nữ rất nhanh liền khôi phục vẻ mặt đạm mạc, nhìn không ra hỉ nộ ái ố, nói: “Quá nhi đã giải được độc chưa??”
Thiệu Đường theo bản năng nhíu mi, có chút cứng ngắc mở miệng, “…… Không biết.”
“Không biết?!” Tiểu Long Nữ nghe câu trả lời của Thiệu Đường liền có chút mơ hồ, lập lại một lần nói: “Ngươi không phải từ trước đến nay cùng Quá nhi ở một chỗ sao? Như thế nào lại không biết?!”
“Dương Quá lần trước đi quân doanh Mông Cổ phóng hỏa vốn chưa có đã trở lại……”
“Lần trước……” Tiểu Long Nữ thì thào.
Thiệu Đường trong lòng vốn đã cố gắng nhớ lại nội dung truyện trong suốt hai mươi ngày nay cậu đều nghĩ ra tám chín phần, nói: “…… Long cô nương, ngươi hiện tại có phải hay không muốn đi Trùng Dương cung ?”
Tiểu Long Nữ vừa nghe lời hắn nói, cả người run lên, như là bị điện giật, sau một lúc lâu mới gật gật đầu, thì thào nói: “Đúng vậy, ta muốn đến Trùng Dương cung, lúc hai tên đạo sĩ kia bỏ trốn, bọn họ khẳng định là quay về Trùng Dương cung, ta muốn đi Trùng Dương cung giết chết bọn họ.”
Thiệu Đường nghe nàng đem chuyện giết người vô cùng thoải mái, không khỏi run run, nhưng ngẫm lại nguyên nhân, cũng là hai người kia gieo gió gặt bão. Xem ra ngày đó Tiểu Long Nữ không từ mà biệt, không có đi quân doanh Mông Cổ phóng hỏa có lẽ vì nàng đã biết người cùng nàng hoan hảo trên núi Chung Nam không phải Dương Quá đi……
Tiểu Long Nữ thấy hắn không nói, nàng cũng không nói gì, liền xoay người bước đi, Thiệu Đường vừa muốn mở miệng nói đối phương chờ một chút, lại chậm một bước, nơi này sớm đã không thấy bóng người. Tuy cậu đuổi theo ngay, nhưng cũng ngay cả một sợi tóc cũng không thấy, làm cho Thiệu Đường thực ảo não.
Thiệu Đường biết Tiểu Long Nữ lúc này nhất định là đi Trùng Dương cung, không dám chậm trễ, cũng tùy tay đóng cửa phòng lại, hướng Trùng Dương cung đi. Trong sách không phải đã viết, Tiểu Long Nữ cùng Dương Quá là ở Trùng Dương trong cung gặp đó thôi…… Không biết trước hiện tại Dương Quá có phải hay không ở ngay gần đây?
Thiệu Đường nghĩ tới khả năng này, trong lòng không khỏi cao hứng vài phần, đi nhanh hơn, loáng thoáng liền thấy bóng dáng Trùng Dương khuất sau tán lá cây, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng… Cậu làm sao có thể đi vào Trùng Dương Cung?
Quả nhiên, vừa tới đến trước Trùng Dương cung, Thiệu Đường liền bị vài tiểu đạo sĩ ngăn lại, không thể tiến lên nửa bước.
Thiệu Đường nóng nảy, hắn căn bản đánh không lại hai người kia, huống hồ đối phương trong tay còn có binh khí. Hắn vô ý thức nhoài người tới trước để nhìn, hắn không hề nhầm lẫn, bên trong có tiếng ầm ĩ, cơ hồ còn có tiếng binh khí “Leng keng” chạm vào nhau.
Chẳng lẽ là người Mông Cổ đã đến đây?! Hắn còn có thể nhớ rõ, thời điểm Tiểu Long Nữ đuổi theo Doãn Chí Bình cùng Triệu Chí Kính trở lại Trùng Dương cung, Triệu Chí Kính lúc đó cấu kết với người Mông Cổ muốn đoạt được vị trí chưởng giáo Toàn Chân giáo. Mọi người liền ở Trùng Dương Cung mà đánh nhau…… Dương Quá tựa hồ cũng là đến lúc đó đi……
Nghĩ đến Dương Quá, Thiệu Đường liền muốn nhanh chóng đi vào.
Thiệu Đường ở ngoài Trùng Dương cung chờ hơn nửa canh giờ, một chút biện pháp cũng không có, ngay lúc hắn muốn trực tiếp xông vào, bỗng dưng gặp một bóng người trong đám cỏ dại, đầu tiên là bị hoảng sợ, ngay sau đó mi vừa nhíu, bật thốt lên hô: “Uy! Chu Bá Thông !”
Bóng dáng kia vốn đã muốn chạy thật xa, cậu lại gọi lại một lần nữa, sau đó Thiệu Đường chỉ cảm thấy một trận gió vụt qua, trước mặt liền xuất hiện một người đầu tóc bạc trắng, người nọ không phải lão ngoan đồng Chu Bá Thông thì còn ai vào đây?!
Chu Bá Thông đứng cách Thiệu Đường không đến ba bước, ngóng cổ đánh giá đối phương, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ngươi không phải tiểu nha đầu mà Dương Quá nói thích sao! Ngươi như thế nào ở nơi này? Bất quá không quan hệ, chúng ta cùng nhau chơi, ta tìm được một thứ chơi vui lắm, cùng nhau chơi đi……”
Thiệu Đường nhìn thấy lão ngoan đồng Chu Bá Thông, trong lòng thật cao hứng, như vậy muốn vào Trùng Dương cung còn không phải dễ dàng sao? Vừa muốn cảm tạ ông trời ưu ái, chợt nghe Chu Bá Thông nói, sắc mặt lập tức liền đen, khóe miệng vốn đang cười cũng cười không nổi…… Cái gì tiểu nha đầu? Giật mình sửng sốt ba giây mới hiểu được lại đây…… Đối phương đến bây giờ vẫn còn tưởng rằng cậu là……
Chu Bá Thông thần kinh thô lại không bao giờ để ý đến biểu tình của người khác, đương nhiên hoàn toàn không có chú ý tới chút biến hóa trên mặt Thiệu Đường, lại còn hoa chân múa tay vui sướng khoe đồ chơi mới của hắn, từ trong lòng lấy ra một cái bình sứ nhỏ, nâng niu trong tay, vô cùng vui vẻ nói: “Nhìn xem! xem bình nhỏ này, ngươi có biết là dùng để làm gì không?”
Thiệu Đường khóe miệng run rẩy một chút, nói: “Ta nếu đoán đúng, ngươi giúp ta làm một chuyện!”
“Hảo!” Chu Bá Thông sảng khoái đáp ứng, lại càng vui vẻ, đồ chơi này là hắn mơi tìm thấy, người kia làm sao biết được chứ?
Thiệu Đường nhìn hắn vẻ mặt cao hứng như tiểu hài tử, không khỏi muốn cười, cái chai nhỏ kia bất quá là Ngọc Phong tương của Tiểu Long Nữ, nếu cậu không đọc qua nguyên tác, đương nhiên sẽ không biết tác dụng của nó, đáng tiếc…… trong sách không phải viết rất rõ ràng sao.
“Dùng để gọi ong mật đến đúng không?” Thiệu Đường nói xong, bỗng nhiên cảm thấy có chút ác, giống như đang khi dễ tiểu hài tử, càng muốn cười.
Chu Bá Thông vừa nghe, nụ cười liền biến mất, tạc mao, nhảy dựng lên, hô: “Ngươi như thế nào biết! Ngươi như thế nào biết?! Ta đã biết! Ngươi khẳng định là nhìn lén ta gọi về ong mật đùng không! Là ngươi nhìn lén !……”
Thiệu Đường không có thời gian chơi đùa với hắn, vì thế thúc giục nói:v“Dù sao là ta đoán đúng rồi, ngươi dẫn ta tiến Trùng Dương cung đi!”
“Đi Trùng Dương cung ?!” Chu Bá Thông nghe xong lại tạc mao, nói: “Không đi! Đi vào trong đó để làm gì? Chơi không vui, không đi!”
Thiệu Đường đau đầu, lừa gạt nói: “Ai nói chơi không vui! Hiện tại Trùng Dương cung đang có đánh nhau, ở trong có thật nhiều người, ngươi không phải muốn gọi ong mật đến sao, có thể cho mọi người xem xem a, để cho người khác đều hâm mộ ngươi a!”
Chu Bá Thông vừa nghe như vậy, không khỏi tâm động, hoài nghi nói: “Không gạt ta chứ?”
Thiệu Đường vừa muốn tìm lý do tiếp tục thuyết phục, đối phương bỗng nhiên một phen nắm cổ tay hắn, chợt nghe người kia nói: “Kia chúng ta đi mau! Bằng không bọn họ đều chạy, sẽ không có người xem ta sử dụng ong mật !”
“……” Thiệu Đường trừng mắt nhìn, không hiểu được hắn như thế nào thay đổi nhanh như vậy, bỗng nhiên cảm thấy thấy hoa mắt, thân thể bay bỗng, đợi cho thời điểm cậu hiểu được chuyện gì xảy ra, trước mắt cảnh vật đã sớm thay đổi, là trong Trùng Dương cung!
Chu Bá Thông mang theo Thiệu Đường trèo tường vào Trùng Dương cung, bên trong truyền ra âm thanh va chạm của binh khí. Thiệu Đường không khỏi rùng mình, nói vậy bọn họ là đã đánh đến đây! Ngay lập tức chạy nhanh đến nơi phát ra âm thanh.
“Uy uy!” Chu Bá Thông chạy nhanh theo, hô: “Chờ ta!”
Qua sông đoạn cầu, lừa gạt người khác vốn không phải là chuyện cậu bình thường hay làm, nhưng hiện tại Thiệu Đường cũng quản không được nhiều như vậy, liền mặc kệ Chu Bá Thông ở đằng sau hô to gọi nhỏ, chạy tới cửa chính, muốn vào sân, liền nhìn thấy rất nhiều người tụ tập ở nơi nào, ở giữa một đạo bóng trắng nhanh nhẹn lên xuống, đúng là Tiểu Long Nữ !
Tiểu Long Nữ lúc này đang cùng một người so chiêu. Thiệu Đường chạy tới, lại bị người kéo lại, Chu Bá Thông giữ lấy, khẩn trương nói: “Uy uy, đừng đi qua, ta không thể đi qua a.”
Thiệu Đường liền cảm thấy buồn bực, bỗng nhiên nghĩ tới, Chu Bá Thông là trộm Ngọc Phong tương của Tiểu Long Nữ, cho nên mới không muốn đi vào trong, “Vậy ngươi trước đến nơi khác chơi đi.”
Thiệu Đường gạt tay hắn ra, ánh mắt đảo một vòng xung quanh đánh giá, tìm tung tích Dương Quá, đáng tiếc…… ngay cả cái bóng của người kia cũng không thấy.
“Nhưng là, nhưng là……” Chu Bá Thông không giữ chặt cậu, Thiệu Đường liền chạy qua, hắn đành phải do dự một chút, cuối cùng vẫn là không có đuổi theo, phẫn nộ một cái xoay người, nhảy qua tường biến mất không thấy bóng dáng.
Thiệu Đường còn chưa đi vào, đã sớm thấy người đánh với Tiểu Long Nữ quả nhiên là Kim Luân Pháp Vương, còn chưa kịp lo lắng liền thấy có mấy người nhảy vào vòng chiến, nhất thời ngân quang nổi lên, thanh âm đao kiếm va chạm liên tiếp không ngừng. Mấy người họ đánh nhau, ra chiêu nhanh đến hoa mắt, khiến người bình thường nhìn vào chẳng phân biệt được địch ta.
Mà một cái động cách đó không xa truyền tiếng tiếng động, truyền tới thanh âm của binh khí, lại “Ầm ầm” một tiếng như tiếng nổ, tảng đá lớn đột nhiên nát thành nhiều mảnh.
“Sư phụ!” Doãn Chí Bình vốn canh giữ ở cái động gặp tảng đá lớn vỡ ra, năm vị Toàn Chân giáo bình yên vô sự tiêu sái đi ra, y vô cùng cao hứng tới tiếp đón. Thiệu Đường nhưng không khỏi có chút đau đầu. Xem tình hình hiện tại, cùng trong sách viết cơ hồ giống nhau, lúc sau…… vậy lúc sau cũng giống như trong sách, mọi chuyện cũng đều sẽ trở nên hỗn loạn?! Vô lực nhìn mấy người vừa đi ra, nghĩ đến năm người kia càng làm mọi việc thêm rắc rối, thế nhưng lại chẳng phân biệt được địch ta đi giao đấu cùng Tiểu Long Nữ …… Này năm người vẫn là thành thành thật thật đứng ở trong động có vẻ tốt hơn……
Ngay đó, Tiểu Long Nữ không biết như thế nào vẻ mặt có chút hoảng hốt, trên tay song kiếm lại chậm vài phần, uy lực lập tức trở nên yếu đi, làm cho Kim Luân pháp vương đối diện thấy được khe hở, chuyển thành chủ động.
“Long cô nương!” Thiệu Đường tự nhiên biết, lúc này Tiểu Long Nữ lại suy nghĩ lung tung, lại vào lúc thời điểm sinh tử, có thể đừng suy nghĩ nhiều như thế có được không ?!
Tiểu Long Nữ bị tiếng gọi của Thiệu Đường làm giật mình cũng thanh tỉnh vài phần, nhanh chóng đưa kiếm ở tay trái ra chắn, tay phải trường kiếm ngay ra ba chiêu, làm cho bốn người đối diện đều thối lui ba bước. Thoáng vãn hồi một ít ưu thế.
Thiệu Đường thấy thế vừa muốn thở ra, đã thấy một cái kim luân gào thét bay tới,“Đinh” một tiếng, đánh vào trường kiếm trong tay Tiểu Long Nữ, kia trường kiếm lập tức phản chấn rớt khỏi tay nàng bay ra ngoài.
Hiện tại cậu đã nghĩ muốn mắng chửi người, Thiệu Đường chỉ nhìn thấy bên kia Tiểu Long Nữ mất một kiếm, cách đó không xa Doãn Chí Bình lập tức bối rối, nhanh chóng bay sang, đem chính mình bội kiếm nhét vào trong tay Tiểu Long Nữ, còn lấy thân giúp nàng chống đỡ, ngăn lại một đòn của Kim Luân pháp vương.
Nhìn cảnh quen thuộc trước mặt, Thiệu Đường đương nhiên biết, tình tiết này có viết trong sách…… Hắn còn nhớ rõ, sau đó, Doãn Chí Bình bị Tiểu Long Nữ ngộ sát.
“A!” Tiểu Long Nữ chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, trường kiếm không khỏi khó cầm chắc, run run, liền rơi trên mặt đất, không đợi nàng phản ứng tại sao lại như thế này, Doãn Chí Bình chắn phía trước nàng cũng là kêu lên một tiếng đau đớn, bị trúng kim luân, lảo đảo lui về phía sau vài bước, va phải bả vai nàng.
Thiệu Đường khẽ thở dài, lúc nãy là hắn đi lên, đánh rớt trường kiếm trong tay Tiểu Long Nữ, nếu không như vậy, hiện tại Doãn Chí Bình đã sớm bị kiếm kia xuyên qua rồi !
Doãn Chí Bình ngực bị kim luân đánh trọng thương, té ngã liền không thể đứng lên, Tiểu Long Nữ lại ngây ngẩn cả người, nhìn nhìn chăm chú Doãn Chí Bình, thần sắc có chút bất lực.
Bên cạnh đạo sĩ Toàn Chân giáo gặp Doãn Chí Bình trọng thương té trên mặt đất đều là một trận kinh hô.
Ngay trong tiếng kinh hô đó, Thiệu Đường bỗng dưng nghe được “Sưu” một tiếng, cổ tay phải cảm thấy một trận đau đớn, lạnh lẽo như là bị cái gì cuốn lấy. Cậu khẽ rên cúi đầu nhìn, là một dây thừng màu vàng cuốn lấy tay mình.
“…… Ngô!” Thiệu Đường cảm thấy dây thừng ở cổ tay tăng lực đạo, kéo một cái khiến cậu lảo đảo. Nhìn theo hướng dây thừng tới, kẻ kia quả nhiên là người bên Kim Luân Pháp Vương, Doãn Khắc Tây.
Doãn Khắc Tây thấy chỉ một chiêu đã đắc thủ, đắc ý cười rộ lên, nói: “Tiểu tử, dám đến quấy rối, xem ta giáo huấn ngươi thế nào!……”
Doãn Khắc Tây nói còn chưa dứt, đột nhiên chợt nghe “Leng keng”, chiếc roi ánh vàng rực rỡ bỗng nhiên đứt đôi.
Mọi việc diễn ra đường đột, Doãn Khắc Tây còn chưa có kịp phản ứng, cả mọi người đứng xung quanh cũng sửng sốt.
“Thiệu Đường, ngươi không sao chứ?”
Thiệu Đường cũng là ngẩn ra, roi trên cổ tay cũng không biết biến mất từ khi nào, không đợi cậu hiểu được đã xảy ra cái gì, bên tai vang lên thanh âm lại làm cho cậu ngơ ngẩn … Đăng bởi: admin
Thời gian trôi qua rất chậm, một giây như thể dài thêm vậy, nhưng dù trôi qua chậm thì nó vẫn cứ qua. Thiệu Đường hoàn toàn không có tin tức về Dương Quá, làm cho cậu mỗi ngày mỗi khắc đều nhớ mong hắn, nhớ đến người kia lúc băng lãnh, lúc cuồng ngạo lại càng nhớ hình ảnh người kia…lấy lòng mình. Nhưng dù vậy, trong lòng Thiệu Đường đã bình ổn rất nhiều, còn ít lo lắng, cậu tin tưởng, tin tưởng hắn còn sống…..
Thiệu Đường đôi khi suy nghĩ cậu đang ở trong cuốn Thần Điêu Đại Hiệp, nếu ngay cả nhân vật chính cũng không còn nữa…. Không biết này quyển sách có còn tồn tại hay không?
Người đến núi Chung Nam rất ít, trừ bỏ dưới chân núi là mấy hộ nhà làm nông, vì thế cực hiếm thấy có người đến, lại càng đừng nói đến căn nhà nhỏ nằm khuất sâu, một bóng người cũng khó thấy. Thiệu Đường trừ bỏ xuống núi kiếm chút đồ ăn, thời gian còn lại đều đứng ở cửa căn phòng nhỏ. Hắn không biết Dương Quá khi nào thì sẽ tìm đến, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới, người đến căn nhà nhỏ này lại là một người khác!……
Ngày ấy khi mới qua giờ ngọ, Thiệu Đường lại một mình ngồi ngốc ở trong phòng, bỗng nhiên nghe được bên ngoài có tiếng bước chân, tiếng càng ngày càng gần, không khỏi căng thẳng. Hắn không biết là ai đến đây. Là người xa lạ trùng hợp đi ngang qua? Hay là……
Tóm lại âm thanh vang lên khiến cho Thiệu Đường giật mình nhảy dựng lên, cơ hồ là dựa vào bản năng vài bước chạy ra tới cửa, một phen đã đem cửa gỗ kéo mở ra.
Cửa gỗ vừa mở, Thiệu Đường không khỏi choáng váng sửng sốt, người đứng ở ngoài cửa cũng đồng thời ngẩn ra, tựa hồ cũng không nghĩ đến người sẽ nhìn thấy sẽ là đối phương.
Người đứng ngoài cửa không phải ai xa lạ, chính là một thân áo trắng không thể nghi ngờ – Tiểu Long Nữ!
Thiệu Đường gặp Tiểu Long Nữ, đầu tiên là sửng sốt, trong lòng nhất thời trầm xuống, không còn vui sướng như lúc nãy.
“Là ngươi?!” Tiểu Long Nữ kinh ngạc mở to hai mắt, không khỏi nói, “Ngươi như thế nào lại ở chỗ này…… Quá nhi cũng ở…… Sao……” Nàng nhìn thấy Thiệu Đường đứng ở cửa, nói không kinh ngạc là không có khả năng, ngay sau đó đã nghĩ đến Dương Quá không phải luôn đi cùng Thiệu Đường sao? Nói như vậy Dương Quá cũng ở đây đi ?! Nghĩ đến đây, mặt nàng có chút trắng bệch, thần sắc lại có chút cổ quái, nói không nên lời, cũng không ai hiểu rõ được biểu tình của nàng là thế nào.
Thiệu Đường thấy Tiểu Long Nữ nhìn vào cửa mấy lần, lập tức hiểu ý nói: “Dương Quá không có ở đây.” Dứt lời đánh giá người trước mặt, do dự mở miệng nói: “Long cô nương, ngươi đây là……”
Tiểu Long Nữ trước mắt vẫn như cũ một thân áo trắng, chẳng qua quần áo đã nhìn không ra màu sắc ban đầu, trên áo phủ một tầng bụi, loang lổ, còn có mấy chỗ có vết đỏ đậm như vết máu khô, như thể là máu đã thấm lâu rồi. Hơn nữa đối phương mặt trắng bệch có chút dọa người, như màu da của người chết, thật sự là có chút chật vật.
Tiểu Long Nữ rất nhanh liền khôi phục vẻ mặt đạm mạc, nhìn không ra hỉ nộ ái ố, nói: “Quá nhi đã giải được độc chưa??”
Thiệu Đường theo bản năng nhíu mi, có chút cứng ngắc mở miệng, “…… Không biết.”
“Không biết?!” Tiểu Long Nữ nghe câu trả lời của Thiệu Đường liền có chút mơ hồ, lập lại một lần nói: “Ngươi không phải từ trước đến nay cùng Quá nhi ở một chỗ sao? Như thế nào lại không biết?!”
“Dương Quá lần trước đi quân doanh Mông Cổ phóng hỏa vốn chưa có đã trở lại……”
“Lần trước……” Tiểu Long Nữ thì thào.
Thiệu Đường trong lòng vốn đã cố gắng nhớ lại nội dung truyện trong suốt hai mươi ngày nay cậu đều nghĩ ra tám chín phần, nói: “…… Long cô nương, ngươi hiện tại có phải hay không muốn đi Trùng Dương cung ?”
Tiểu Long Nữ vừa nghe lời hắn nói, cả người run lên, như là bị điện giật, sau một lúc lâu mới gật gật đầu, thì thào nói: “Đúng vậy, ta muốn đến Trùng Dương cung, lúc hai tên đạo sĩ kia bỏ trốn, bọn họ khẳng định là quay về Trùng Dương cung, ta muốn đi Trùng Dương cung giết chết bọn họ.”
Thiệu Đường nghe nàng đem chuyện giết người vô cùng thoải mái, không khỏi run run, nhưng ngẫm lại nguyên nhân, cũng là hai người kia gieo gió gặt bão. Xem ra ngày đó Tiểu Long Nữ không từ mà biệt, không có đi quân doanh Mông Cổ phóng hỏa có lẽ vì nàng đã biết người cùng nàng hoan hảo trên núi Chung Nam không phải Dương Quá đi……
Tiểu Long Nữ thấy hắn không nói, nàng cũng không nói gì, liền xoay người bước đi, Thiệu Đường vừa muốn mở miệng nói đối phương chờ một chút, lại chậm một bước, nơi này sớm đã không thấy bóng người. Tuy cậu đuổi theo ngay, nhưng cũng ngay cả một sợi tóc cũng không thấy, làm cho Thiệu Đường thực ảo não.
Thiệu Đường biết Tiểu Long Nữ lúc này nhất định là đi Trùng Dương cung, không dám chậm trễ, cũng tùy tay đóng cửa phòng lại, hướng Trùng Dương cung đi. Trong sách không phải đã viết, Tiểu Long Nữ cùng Dương Quá là ở Trùng Dương trong cung gặp đó thôi…… Không biết trước hiện tại Dương Quá có phải hay không ở ngay gần đây?
Thiệu Đường nghĩ tới khả năng này, trong lòng không khỏi cao hứng vài phần, đi nhanh hơn, loáng thoáng liền thấy bóng dáng Trùng Dương khuất sau tán lá cây, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng… Cậu làm sao có thể đi vào Trùng Dương Cung?
Quả nhiên, vừa tới đến trước Trùng Dương cung, Thiệu Đường liền bị vài tiểu đạo sĩ ngăn lại, không thể tiến lên nửa bước.
Thiệu Đường nóng nảy, hắn căn bản đánh không lại hai người kia, huống hồ đối phương trong tay còn có binh khí. Hắn vô ý thức nhoài người tới trước để nhìn, hắn không hề nhầm lẫn, bên trong có tiếng ầm ĩ, cơ hồ còn có tiếng binh khí “Leng keng” chạm vào nhau.
Chẳng lẽ là người Mông Cổ đã đến đây?! Hắn còn có thể nhớ rõ, thời điểm Tiểu Long Nữ đuổi theo Doãn Chí Bình cùng Triệu Chí Kính trở lại Trùng Dương cung, Triệu Chí Kính lúc đó cấu kết với người Mông Cổ muốn đoạt được vị trí chưởng giáo Toàn Chân giáo. Mọi người liền ở Trùng Dương Cung mà đánh nhau…… Dương Quá tựa hồ cũng là đến lúc đó đi……
Nghĩ đến Dương Quá, Thiệu Đường liền muốn nhanh chóng đi vào.
Thiệu Đường ở ngoài Trùng Dương cung chờ hơn nửa canh giờ, một chút biện pháp cũng không có, ngay lúc hắn muốn trực tiếp xông vào, bỗng dưng gặp một bóng người trong đám cỏ dại, đầu tiên là bị hoảng sợ, ngay sau đó mi vừa nhíu, bật thốt lên hô: “Uy! Chu Bá Thông !”
Bóng dáng kia vốn đã muốn chạy thật xa, cậu lại gọi lại một lần nữa, sau đó Thiệu Đường chỉ cảm thấy một trận gió vụt qua, trước mặt liền xuất hiện một người đầu tóc bạc trắng, người nọ không phải lão ngoan đồng Chu Bá Thông thì còn ai vào đây?!
Chu Bá Thông đứng cách Thiệu Đường không đến ba bước, ngóng cổ đánh giá đối phương, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ngươi không phải tiểu nha đầu mà Dương Quá nói thích sao! Ngươi như thế nào ở nơi này? Bất quá không quan hệ, chúng ta cùng nhau chơi, ta tìm được một thứ chơi vui lắm, cùng nhau chơi đi……”
Thiệu Đường nhìn thấy lão ngoan đồng Chu Bá Thông, trong lòng thật cao hứng, như vậy muốn vào Trùng Dương cung còn không phải dễ dàng sao? Vừa muốn cảm tạ ông trời ưu ái, chợt nghe Chu Bá Thông nói, sắc mặt lập tức liền đen, khóe miệng vốn đang cười cũng cười không nổi…… Cái gì tiểu nha đầu? Giật mình sửng sốt ba giây mới hiểu được lại đây…… Đối phương đến bây giờ vẫn còn tưởng rằng cậu là……
Chu Bá Thông thần kinh thô lại không bao giờ để ý đến biểu tình của người khác, đương nhiên hoàn toàn không có chú ý tới chút biến hóa trên mặt Thiệu Đường, lại còn hoa chân múa tay vui sướng khoe đồ chơi mới của hắn, từ trong lòng lấy ra một cái bình sứ nhỏ, nâng niu trong tay, vô cùng vui vẻ nói: “Nhìn xem! xem bình nhỏ này, ngươi có biết là dùng để làm gì không?”
Thiệu Đường khóe miệng run rẩy một chút, nói: “Ta nếu đoán đúng, ngươi giúp ta làm một chuyện!”
“Hảo!” Chu Bá Thông sảng khoái đáp ứng, lại càng vui vẻ, đồ chơi này là hắn mơi tìm thấy, người kia làm sao biết được chứ?
Thiệu Đường nhìn hắn vẻ mặt cao hứng như tiểu hài tử, không khỏi muốn cười, cái chai nhỏ kia bất quá là Ngọc Phong tương của Tiểu Long Nữ, nếu cậu không đọc qua nguyên tác, đương nhiên sẽ không biết tác dụng của nó, đáng tiếc…… trong sách không phải viết rất rõ ràng sao.
“Dùng để gọi ong mật đến đúng không?” Thiệu Đường nói xong, bỗng nhiên cảm thấy có chút ác, giống như đang khi dễ tiểu hài tử, càng muốn cười.
Chu Bá Thông vừa nghe, nụ cười liền biến mất, tạc mao, nhảy dựng lên, hô: “Ngươi như thế nào biết! Ngươi như thế nào biết?! Ta đã biết! Ngươi khẳng định là nhìn lén ta gọi về ong mật đùng không! Là ngươi nhìn lén !……”
Thiệu Đường không có thời gian chơi đùa với hắn, vì thế thúc giục nói:v“Dù sao là ta đoán đúng rồi, ngươi dẫn ta tiến Trùng Dương cung đi!”
“Đi Trùng Dương cung ?!” Chu Bá Thông nghe xong lại tạc mao, nói: “Không đi! Đi vào trong đó để làm gì? Chơi không vui, không đi!”
Thiệu Đường đau đầu, lừa gạt nói: “Ai nói chơi không vui! Hiện tại Trùng Dương cung đang có đánh nhau, ở trong có thật nhiều người, ngươi không phải muốn gọi ong mật đến sao, có thể cho mọi người xem xem a, để cho người khác đều hâm mộ ngươi a!”
Chu Bá Thông vừa nghe như vậy, không khỏi tâm động, hoài nghi nói: “Không gạt ta chứ?”
Thiệu Đường vừa muốn tìm lý do tiếp tục thuyết phục, đối phương bỗng nhiên một phen nắm cổ tay hắn, chợt nghe người kia nói: “Kia chúng ta đi mau! Bằng không bọn họ đều chạy, sẽ không có người xem ta sử dụng ong mật !”
“……” Thiệu Đường trừng mắt nhìn, không hiểu được hắn như thế nào thay đổi nhanh như vậy, bỗng nhiên cảm thấy thấy hoa mắt, thân thể bay bỗng, đợi cho thời điểm cậu hiểu được chuyện gì xảy ra, trước mắt cảnh vật đã sớm thay đổi, là trong Trùng Dương cung!
Chu Bá Thông mang theo Thiệu Đường trèo tường vào Trùng Dương cung, bên trong truyền ra âm thanh va chạm của binh khí. Thiệu Đường không khỏi rùng mình, nói vậy bọn họ là đã đánh đến đây! Ngay lập tức chạy nhanh đến nơi phát ra âm thanh.
“Uy uy!” Chu Bá Thông chạy nhanh theo, hô: “Chờ ta!”
Qua sông đoạn cầu, lừa gạt người khác vốn không phải là chuyện cậu bình thường hay làm, nhưng hiện tại Thiệu Đường cũng quản không được nhiều như vậy, liền mặc kệ Chu Bá Thông ở đằng sau hô to gọi nhỏ, chạy tới cửa chính, muốn vào sân, liền nhìn thấy rất nhiều người tụ tập ở nơi nào, ở giữa một đạo bóng trắng nhanh nhẹn lên xuống, đúng là Tiểu Long Nữ !
Tiểu Long Nữ lúc này đang cùng một người so chiêu. Thiệu Đường chạy tới, lại bị người kéo lại, Chu Bá Thông giữ lấy, khẩn trương nói: “Uy uy, đừng đi qua, ta không thể đi qua a.”
Thiệu Đường liền cảm thấy buồn bực, bỗng nhiên nghĩ tới, Chu Bá Thông là trộm Ngọc Phong tương của Tiểu Long Nữ, cho nên mới không muốn đi vào trong, “Vậy ngươi trước đến nơi khác chơi đi.”
Thiệu Đường gạt tay hắn ra, ánh mắt đảo một vòng xung quanh đánh giá, tìm tung tích Dương Quá, đáng tiếc…… ngay cả cái bóng của người kia cũng không thấy.
“Nhưng là, nhưng là……” Chu Bá Thông không giữ chặt cậu, Thiệu Đường liền chạy qua, hắn đành phải do dự một chút, cuối cùng vẫn là không có đuổi theo, phẫn nộ một cái xoay người, nhảy qua tường biến mất không thấy bóng dáng.
Thiệu Đường còn chưa đi vào, đã sớm thấy người đánh với Tiểu Long Nữ quả nhiên là Kim Luân Pháp Vương, còn chưa kịp lo lắng liền thấy có mấy người nhảy vào vòng chiến, nhất thời ngân quang nổi lên, thanh âm đao kiếm va chạm liên tiếp không ngừng. Mấy người họ đánh nhau, ra chiêu nhanh đến hoa mắt, khiến người bình thường nhìn vào chẳng phân biệt được địch ta.
Mà một cái động cách đó không xa truyền tiếng tiếng động, truyền tới thanh âm của binh khí, lại “Ầm ầm” một tiếng như tiếng nổ, tảng đá lớn đột nhiên nát thành nhiều mảnh.
“Sư phụ!” Doãn Chí Bình vốn canh giữ ở cái động gặp tảng đá lớn vỡ ra, năm vị Toàn Chân giáo bình yên vô sự tiêu sái đi ra, y vô cùng cao hứng tới tiếp đón. Thiệu Đường nhưng không khỏi có chút đau đầu. Xem tình hình hiện tại, cùng trong sách viết cơ hồ giống nhau, lúc sau…… vậy lúc sau cũng giống như trong sách, mọi chuyện cũng đều sẽ trở nên hỗn loạn?! Vô lực nhìn mấy người vừa đi ra, nghĩ đến năm người kia càng làm mọi việc thêm rắc rối, thế nhưng lại chẳng phân biệt được địch ta đi giao đấu cùng Tiểu Long Nữ …… Này năm người vẫn là thành thành thật thật đứng ở trong động có vẻ tốt hơn……
Ngay đó, Tiểu Long Nữ không biết như thế nào vẻ mặt có chút hoảng hốt, trên tay song kiếm lại chậm vài phần, uy lực lập tức trở nên yếu đi, làm cho Kim Luân pháp vương đối diện thấy được khe hở, chuyển thành chủ động.
“Long cô nương!” Thiệu Đường tự nhiên biết, lúc này Tiểu Long Nữ lại suy nghĩ lung tung, lại vào lúc thời điểm sinh tử, có thể đừng suy nghĩ nhiều như thế có được không ?!
Tiểu Long Nữ bị tiếng gọi của Thiệu Đường làm giật mình cũng thanh tỉnh vài phần, nhanh chóng đưa kiếm ở tay trái ra chắn, tay phải trường kiếm ngay ra ba chiêu, làm cho bốn người đối diện đều thối lui ba bước. Thoáng vãn hồi một ít ưu thế.
Thiệu Đường thấy thế vừa muốn thở ra, đã thấy một cái kim luân gào thét bay tới,“Đinh” một tiếng, đánh vào trường kiếm trong tay Tiểu Long Nữ, kia trường kiếm lập tức phản chấn rớt khỏi tay nàng bay ra ngoài.
Hiện tại cậu đã nghĩ muốn mắng chửi người, Thiệu Đường chỉ nhìn thấy bên kia Tiểu Long Nữ mất một kiếm, cách đó không xa Doãn Chí Bình lập tức bối rối, nhanh chóng bay sang, đem chính mình bội kiếm nhét vào trong tay Tiểu Long Nữ, còn lấy thân giúp nàng chống đỡ, ngăn lại một đòn của Kim Luân pháp vương.
Nhìn cảnh quen thuộc trước mặt, Thiệu Đường đương nhiên biết, tình tiết này có viết trong sách…… Hắn còn nhớ rõ, sau đó, Doãn Chí Bình bị Tiểu Long Nữ ngộ sát.
“A!” Tiểu Long Nữ chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, trường kiếm không khỏi khó cầm chắc, run run, liền rơi trên mặt đất, không đợi nàng phản ứng tại sao lại như thế này, Doãn Chí Bình chắn phía trước nàng cũng là kêu lên một tiếng đau đớn, bị trúng kim luân, lảo đảo lui về phía sau vài bước, va phải bả vai nàng.
Thiệu Đường khẽ thở dài, lúc nãy là hắn đi lên, đánh rớt trường kiếm trong tay Tiểu Long Nữ, nếu không như vậy, hiện tại Doãn Chí Bình đã sớm bị kiếm kia xuyên qua rồi !
Doãn Chí Bình ngực bị kim luân đánh trọng thương, té ngã liền không thể đứng lên, Tiểu Long Nữ lại ngây ngẩn cả người, nhìn nhìn chăm chú Doãn Chí Bình, thần sắc có chút bất lực.
Bên cạnh đạo sĩ Toàn Chân giáo gặp Doãn Chí Bình trọng thương té trên mặt đất đều là một trận kinh hô.
Ngay trong tiếng kinh hô đó, Thiệu Đường bỗng dưng nghe được “Sưu” một tiếng, cổ tay phải cảm thấy một trận đau đớn, lạnh lẽo như là bị cái gì cuốn lấy. Cậu khẽ rên cúi đầu nhìn, là một dây thừng màu vàng cuốn lấy tay mình.
“…… Ngô!” Thiệu Đường cảm thấy dây thừng ở cổ tay tăng lực đạo, kéo một cái khiến cậu lảo đảo. Nhìn theo hướng dây thừng tới, kẻ kia quả nhiên là người bên Kim Luân Pháp Vương, Doãn Khắc Tây.
Doãn Khắc Tây thấy chỉ một chiêu đã đắc thủ, đắc ý cười rộ lên, nói: “Tiểu tử, dám đến quấy rối, xem ta giáo huấn ngươi thế nào!……”
Doãn Khắc Tây nói còn chưa dứt, đột nhiên chợt nghe “Leng keng”, chiếc roi ánh vàng rực rỡ bỗng nhiên đứt đôi.
Mọi việc diễn ra đường đột, Doãn Khắc Tây còn chưa có kịp phản ứng, cả mọi người đứng xung quanh cũng sửng sốt.
“Thiệu Đường, ngươi không sao chứ?”
Thiệu Đường cũng là ngẩn ra, roi trên cổ tay cũng không biết biến mất từ khi nào, không đợi cậu hiểu được đã xảy ra cái gì, bên tai vang lên thanh âm lại làm cho cậu ngơ ngẩn … Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.