Chương 29: Vô Đề
Vân Quá Thị Phi
26/05/2017
CHƯƠNG 29: VÔ ĐỀ
.
“Dương Quá, sao tiểu tử Thiệu Đường kia còn chưa ra. Không phải chỉ thay y phục thôi sao? Lâu như vậy.” Quách Phù đi qua đi lại mấy vòng trước cửa, nhịn không được oán hận. Nàng đường đường là một đại tiểu thư, khi nào thì phải chờ người khác chứ, nếu có cũng phải là người khác chờ nàng.
“Phù muội, đợi thêm lát nữa đi.” Võ Đôn Nhu nói.
Dương Quá liếc mắt nhìn Quách Phù và đại Võ tiểu Võ, tiếp tục khoanh tay tựa cửa. Tối hôm qua khi mình ngủ đã là nửa đêm, sáng sớm đã nghe tiếng bước chân ngoài cửa, mới xoay người thức dậy.
Mà người đứng ngoài cửa chính là Quách Phù và đại Võ tiểu Võ, “bang bang” gõ cửa, nói gì mà mang y phục mới đến cho họ thay.
Lại chờ một lát, người trong phòng cũng không thấy động tĩnh, Quách Phù đã mất hết kiên nhẫn, mày liễu nhíu lại, “Rốt cuộc có xong chưa?”
“Nếu Quách cô nương có việc, thì hãy đi trước, không cần chờ.” Dương Quá cuối cùng cũng mở miệng, không nhanh không chậm nói. Trong phòng Thiệu Đường đang thay y phục mới, Dương Quá đương nhiên biết tốc độ thay y phục của Thiệu Đường chậm cỡ nào, đã đi cùng với nhau hai ngày, đều chính là y giúp hắn thay y phục.
“Ta, ta chờ một lát nữa.” Quách Phù thấy Dương Quá nói chuyện với mình, ngữ khí cũng bất giác nhuyễn xuống. Lại nhìn Dương Quá đang nhàn nhã tựa cửa, bỏ đi một thân phong trần, thay bộ y phục mới mà mình vừa mang đến, lúc này vẻ tuấn lãng lại trở về trên khuôn mặt. Đường nét phân minh, thần thái bất kham, tâm Quách Phù không khỏi động một chút, không dám nhìn Dương Quá nữa, thẹn thùng cúi đầu.
Hừ! Dương Quá thấy Quách Phù như thế không khỏi thầm hừ lạnh một tiếng, mặc kệ nàng. Cánh cửa phía sau “chi nha” một tiếng mở ra.
“Xong rồi sao? Thiệu Đường.” Dương Quá là người đầu tiên phản ứng, hỏi hắn.
“Xong rồi. Nhưng…” Thiệu Đường đi ra, cúi đầu kéo kéo ống tay thật dài, nói: “Có chút khó chịu.”
“A ––––” Dương Quá thấy thế không khỏi buồn cười, lắc lắc đầu, kéo Thiệu Đường đến trước mặt mình, “Ta giúp ngươi sửa lại.” Thiệu Đường mặc không đúng cách, thì sao mà không khó chịu chứ? Vì vậy vươn tay giúp hắn sửa lại cổ phần cổ và tay.
“Ân, tốt rồi.” Thiệu Đường ngượng ngùng cười, mình vẫn không biết mặc y phục cổ đại, thật phiền toái.
“Rất vừa người.” Dương Quá nói xong bỗng cảm thấy có chút không đúng, sao ba người luôn “líu ríu” phía sau hiện giờ lại không có âm thanh nào?
Quay đầu lại nhìn, quả nhiên, Quách Phù và đại Võ tiểu Võ đang hóa thạch đứng đó, trong mắt viết hai chữ “kinh diễm”.
Dương Quá cười khẽ, cũng đúng thôi, Thiệu Đường mặc y phục này thật sự rất xinh đẹp. Trường bào tơ lụa thủy lam sắc, màu sắc thật hợp với hắn, càng làm nổi bật làn da trắng nõn như phát sáng của Thiệu Đường. Càng xứng hơn với gương mặt nhỏ nhắn như được tinh chế ra, đuôi mắt thật dài, đôi mắt hoa đào mang theo chút ý cười, đôi môi cánh hoa hơi mỏng lại đỏ tươi và mềm mại. Hắn hiện tại, tựa như một con búp bê tuyệt đẹp.
Thiệu Đường cúi đầu kéo kéo ống tay, thật không tiện chút nào, căn bản không hề biết phản ứng hiện tại của những người đang đứng trước mặt mình. Dương Quá lại cười, tiểu thiên hạ này, sao lại hấp dẫn mắt người đến thế chứ? Bỗng cảm thấy có chút đắc ý, có chút vui sướng, tiểu thiên hạ này, đã nói qua rằng chỉ để ý đến một mình mình thôi…
“Đi nào.” Thiệu Đường nắm chặt tay Dương Quá, nói: “Không phải nói là ra ngoài chơi hay sao, đi nhanh thôi.”
Lòng bàn tay nóng lên, cảm giác được độ ấm của Thiệu Đường, thực ấm áp, cũng rất chân thật, khiến tâm người ta có cảm giác bình an. Dương Quá gật đầu, nắm lại tay Thiệu Đường, nhẹ nhàng nói: “Được, đi thôi.” Thật hy vọng có thể cứ như vậy, nắm tay ngươi, vĩnh viễn…
“A, đúng rồi!” Lúc này Quách Phù mới phản ứng lại, nhanh miệng nói: “Hôm nay khí trời tốt như thế, không bằng ra ngoài đua ngựa, thế nào?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Võ Đôn Nhu đáp lời: “Đề nghị của Phù muội rất hay, chúng ta đi đua ngựa!”
“Dương huynh, Thiệu huynh, các ngươi thấy sao?” Võ Tu Văn hỏi.
“Cũng tốt.” Con ngươi Thiệu Đường chuyển động, nghĩ nghĩ, nói.
“Vậy thì tốt quá. Đi thôi.” Võ Đôn Nhu cực kỳ vui mừng, “Chuồng ngựa ở bên này.” Nói xong dẫn đầu đi về phía chuồng ngựa.
“Thiệu Đường, ngươi muốn cưỡi ngựa?” Hai người Dương Quá đi sau cùng, thấy vẻ mặt có chút tính kế của Thiệu Đường, nhịn không được nhỏ giọng hỏi.
“Đương nhiên không.” Thiệu Đường sảng khoái đáp lời: “Ta ghét nhất là cưỡi ngựa. Trước kia trong nhà luôn bị bắt phải học, phiền muốn chết.”
“Vậy…”
“Ngươi lập tức sẽ biết!” Thiệu Đường ra vẻ thần bí.
Năm người đi đến chuồng ngựa, đều tự động dắt một con ngựa cho mình. Quách Phù nhìn hồng mã của mình, đắc ý nói: “Đua ngựa ư? Vậy các ngươi thua chắc rồi.”
“Vậy sao?” Thiệu Đường không cho là đúng, “Ngựa của ngươi tuy là Hãn Huyết Bảo Mã, nhưng đừng quên nó đã già rồi.” Hồng mã này tất nhiên lợi hại, nhưng sớm đã từ tiểu hồng mã biến thành lão hồng mã.
“Vậy đua thử xem!” Quách Phù sao có thể chịu thua, leo lên ngựa, đại Võ tiểu Võ bên cạnh cũng xoay người leo lên.
Dương Quá nhảy một cái, đã ngồi vững vàng trên lưng ngựa. Thiệu Đường lại đi quanh ngựa của mình mấy vòng, lấy tay vuốt ve lớp lông mao trên lưng ngựa, ngựa của cổ đại còn tốt hơn nhiều so với ngựa nhà mình, cao lớn hơn không ít, quả nhiên là nhờ ăn cỏ xanh tự nhiên.
“Thiệu Đường?” Dương Quá thấy hắn không lên ngựa, chỉ đứng cười một mình, khó hiểu gọi hắn.
Quách Phù liếc nhìn Thiệu Đường, cao hơn mình, nhưng người lại nhỏ nhắn giống mình, có vẻ như mỗi bước chân đều phải dùng hết sức, cũng không biết võ công, cười nói: “Ngươi sẽ không phải là không biết cách lên lưng ngựa chứ, có muốn ta giúp ngươi gọi người dắt một con ngựa nhỏ đến hay không?”
“Cao thì có cao, bất quá thay ngựa thì không cần.” Thiệu Đường xem nhẹ ý châm chọc trong lời nói của nàng, tay nắm lấy yên ngựa, mượn lực kéo một cái, nhẹ nhàng ngồi lên, động tác nhanh nhẹn tiêu sái.
“Đi!” Thiệu Đường vừa ngồi ổn, kéo cương ngựa, dễ dàng chạy lên trước. Đăng bởi: admin
.
“Dương Quá, sao tiểu tử Thiệu Đường kia còn chưa ra. Không phải chỉ thay y phục thôi sao? Lâu như vậy.” Quách Phù đi qua đi lại mấy vòng trước cửa, nhịn không được oán hận. Nàng đường đường là một đại tiểu thư, khi nào thì phải chờ người khác chứ, nếu có cũng phải là người khác chờ nàng.
“Phù muội, đợi thêm lát nữa đi.” Võ Đôn Nhu nói.
Dương Quá liếc mắt nhìn Quách Phù và đại Võ tiểu Võ, tiếp tục khoanh tay tựa cửa. Tối hôm qua khi mình ngủ đã là nửa đêm, sáng sớm đã nghe tiếng bước chân ngoài cửa, mới xoay người thức dậy.
Mà người đứng ngoài cửa chính là Quách Phù và đại Võ tiểu Võ, “bang bang” gõ cửa, nói gì mà mang y phục mới đến cho họ thay.
Lại chờ một lát, người trong phòng cũng không thấy động tĩnh, Quách Phù đã mất hết kiên nhẫn, mày liễu nhíu lại, “Rốt cuộc có xong chưa?”
“Nếu Quách cô nương có việc, thì hãy đi trước, không cần chờ.” Dương Quá cuối cùng cũng mở miệng, không nhanh không chậm nói. Trong phòng Thiệu Đường đang thay y phục mới, Dương Quá đương nhiên biết tốc độ thay y phục của Thiệu Đường chậm cỡ nào, đã đi cùng với nhau hai ngày, đều chính là y giúp hắn thay y phục.
“Ta, ta chờ một lát nữa.” Quách Phù thấy Dương Quá nói chuyện với mình, ngữ khí cũng bất giác nhuyễn xuống. Lại nhìn Dương Quá đang nhàn nhã tựa cửa, bỏ đi một thân phong trần, thay bộ y phục mới mà mình vừa mang đến, lúc này vẻ tuấn lãng lại trở về trên khuôn mặt. Đường nét phân minh, thần thái bất kham, tâm Quách Phù không khỏi động một chút, không dám nhìn Dương Quá nữa, thẹn thùng cúi đầu.
Hừ! Dương Quá thấy Quách Phù như thế không khỏi thầm hừ lạnh một tiếng, mặc kệ nàng. Cánh cửa phía sau “chi nha” một tiếng mở ra.
“Xong rồi sao? Thiệu Đường.” Dương Quá là người đầu tiên phản ứng, hỏi hắn.
“Xong rồi. Nhưng…” Thiệu Đường đi ra, cúi đầu kéo kéo ống tay thật dài, nói: “Có chút khó chịu.”
“A ––––” Dương Quá thấy thế không khỏi buồn cười, lắc lắc đầu, kéo Thiệu Đường đến trước mặt mình, “Ta giúp ngươi sửa lại.” Thiệu Đường mặc không đúng cách, thì sao mà không khó chịu chứ? Vì vậy vươn tay giúp hắn sửa lại cổ phần cổ và tay.
“Ân, tốt rồi.” Thiệu Đường ngượng ngùng cười, mình vẫn không biết mặc y phục cổ đại, thật phiền toái.
“Rất vừa người.” Dương Quá nói xong bỗng cảm thấy có chút không đúng, sao ba người luôn “líu ríu” phía sau hiện giờ lại không có âm thanh nào?
Quay đầu lại nhìn, quả nhiên, Quách Phù và đại Võ tiểu Võ đang hóa thạch đứng đó, trong mắt viết hai chữ “kinh diễm”.
Dương Quá cười khẽ, cũng đúng thôi, Thiệu Đường mặc y phục này thật sự rất xinh đẹp. Trường bào tơ lụa thủy lam sắc, màu sắc thật hợp với hắn, càng làm nổi bật làn da trắng nõn như phát sáng của Thiệu Đường. Càng xứng hơn với gương mặt nhỏ nhắn như được tinh chế ra, đuôi mắt thật dài, đôi mắt hoa đào mang theo chút ý cười, đôi môi cánh hoa hơi mỏng lại đỏ tươi và mềm mại. Hắn hiện tại, tựa như một con búp bê tuyệt đẹp.
Thiệu Đường cúi đầu kéo kéo ống tay, thật không tiện chút nào, căn bản không hề biết phản ứng hiện tại của những người đang đứng trước mặt mình. Dương Quá lại cười, tiểu thiên hạ này, sao lại hấp dẫn mắt người đến thế chứ? Bỗng cảm thấy có chút đắc ý, có chút vui sướng, tiểu thiên hạ này, đã nói qua rằng chỉ để ý đến một mình mình thôi…
“Đi nào.” Thiệu Đường nắm chặt tay Dương Quá, nói: “Không phải nói là ra ngoài chơi hay sao, đi nhanh thôi.”
Lòng bàn tay nóng lên, cảm giác được độ ấm của Thiệu Đường, thực ấm áp, cũng rất chân thật, khiến tâm người ta có cảm giác bình an. Dương Quá gật đầu, nắm lại tay Thiệu Đường, nhẹ nhàng nói: “Được, đi thôi.” Thật hy vọng có thể cứ như vậy, nắm tay ngươi, vĩnh viễn…
“A, đúng rồi!” Lúc này Quách Phù mới phản ứng lại, nhanh miệng nói: “Hôm nay khí trời tốt như thế, không bằng ra ngoài đua ngựa, thế nào?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Võ Đôn Nhu đáp lời: “Đề nghị của Phù muội rất hay, chúng ta đi đua ngựa!”
“Dương huynh, Thiệu huynh, các ngươi thấy sao?” Võ Tu Văn hỏi.
“Cũng tốt.” Con ngươi Thiệu Đường chuyển động, nghĩ nghĩ, nói.
“Vậy thì tốt quá. Đi thôi.” Võ Đôn Nhu cực kỳ vui mừng, “Chuồng ngựa ở bên này.” Nói xong dẫn đầu đi về phía chuồng ngựa.
“Thiệu Đường, ngươi muốn cưỡi ngựa?” Hai người Dương Quá đi sau cùng, thấy vẻ mặt có chút tính kế của Thiệu Đường, nhịn không được nhỏ giọng hỏi.
“Đương nhiên không.” Thiệu Đường sảng khoái đáp lời: “Ta ghét nhất là cưỡi ngựa. Trước kia trong nhà luôn bị bắt phải học, phiền muốn chết.”
“Vậy…”
“Ngươi lập tức sẽ biết!” Thiệu Đường ra vẻ thần bí.
Năm người đi đến chuồng ngựa, đều tự động dắt một con ngựa cho mình. Quách Phù nhìn hồng mã của mình, đắc ý nói: “Đua ngựa ư? Vậy các ngươi thua chắc rồi.”
“Vậy sao?” Thiệu Đường không cho là đúng, “Ngựa của ngươi tuy là Hãn Huyết Bảo Mã, nhưng đừng quên nó đã già rồi.” Hồng mã này tất nhiên lợi hại, nhưng sớm đã từ tiểu hồng mã biến thành lão hồng mã.
“Vậy đua thử xem!” Quách Phù sao có thể chịu thua, leo lên ngựa, đại Võ tiểu Võ bên cạnh cũng xoay người leo lên.
Dương Quá nhảy một cái, đã ngồi vững vàng trên lưng ngựa. Thiệu Đường lại đi quanh ngựa của mình mấy vòng, lấy tay vuốt ve lớp lông mao trên lưng ngựa, ngựa của cổ đại còn tốt hơn nhiều so với ngựa nhà mình, cao lớn hơn không ít, quả nhiên là nhờ ăn cỏ xanh tự nhiên.
“Thiệu Đường?” Dương Quá thấy hắn không lên ngựa, chỉ đứng cười một mình, khó hiểu gọi hắn.
Quách Phù liếc nhìn Thiệu Đường, cao hơn mình, nhưng người lại nhỏ nhắn giống mình, có vẻ như mỗi bước chân đều phải dùng hết sức, cũng không biết võ công, cười nói: “Ngươi sẽ không phải là không biết cách lên lưng ngựa chứ, có muốn ta giúp ngươi gọi người dắt một con ngựa nhỏ đến hay không?”
“Cao thì có cao, bất quá thay ngựa thì không cần.” Thiệu Đường xem nhẹ ý châm chọc trong lời nói của nàng, tay nắm lấy yên ngựa, mượn lực kéo một cái, nhẹ nhàng ngồi lên, động tác nhanh nhẹn tiêu sái.
“Đi!” Thiệu Đường vừa ngồi ổn, kéo cương ngựa, dễ dàng chạy lên trước. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.