Phải Chăng Chỉ Có Một Con Đường Dành Cho Cả Ba Chúng Ta?
Chương 14
Chieck
28/05/2013
Liệu rằng, qua hai ánh mắt giao nhau... anh có thể hiểu được tình cảm của em không, Jen ?
Cầm Tử mở cửa xe, bước ra ngoài.. Bình minh lên rồi, và cô phải để cho mọi thứ trở về đúng vị trí của nó !
- Em đi đâu vậy ? – Jen cuống cuồng mở cửa xe chạy theo Cầm Tử...
- Em mệt rồi ! Em muốn nghỉ ngơi ! Em có thể tự về được ! – Cầm Tử không quay đầu lại nhìn Jen... Sợ rằng, nếu như nhìn vào đôi mắt ấy, cô sẽ không thể cầm lòng mà chạy đến ôm anh.. Đối với Cầm Tử, tình yêu luôn là nỗi đau.. nhưng chính cô cũng không thể tự chủ lòng mình mà thoát khỏi vũng lầy đó... Cầm Tử đã lún sâu rồi.. lún quá sâu rồi !!!
Jen không nói gì, chỉ để cho Cầm Tử đi. Jen không hiểu vì sao Cầm Tử lại tránh anh... Nếu như là vì anh yêu cô.. thì có lẽ đối với tình yêu, lần đầu tiên anh đã đặt tấm lòng của mình sai chỗ ?... Jen thở dài, lặng lẽ quay đầu ngược lại, bước dọc bờ sông Hoàng Phố...
*** Quán Bar Caihong !
- Ai đây ? – Tuyết Cầm bước đến bên một bóng người ủ rũ ngồi cái bàn sát góc tường.. Linh Nhi ngước đôi mắt đỏ mọng lên nhìn Tuyết Cầm... Tuyết Cầm thoáng giật mình.. Chưa bao giờ cô thấy dáng vẻ đó của Linh Nhi – cô tiểu thư luôn tự phụ, cao ngạo của tập đoàn N.L đâu mất rồi, sao lại ngồi đây như con chuột ướt nước vậy ! Đôi mắt Linh Nhi ngân ngấn nước.. Nước mắt... rơi ra từ lúc nào cô bé cũng không biết nữa... Tuyết Cầm lúng túng ngồi xuống đối diện Linh Nhi... vốn định đến đây tìm chút cảm giác náo nhiệt.. không ngờ lại gặp đúng người cùng cảnh ngộ !
- Sao đây ? Tại sao tự dưng lại trốn vào cái xó này ? – Tuyết Cầm hỏi Linh Nhi. Linh Nhi không nói gì, chỉ lắc lắc đầu. Từ trước tới giờ, Linh Nhi không có nổi cho mình một người bạn. Luôn tự phụ, cao ngạo bởi Linh Nhi sợ rằng có người nhìn ra nhược điểm của mình.. vậy nên mới không kết bạn với bất kỳ ai... Tuyết Cầm luôn là đối thủ của Linh Nhi, là oan gia của cô... Lúc này đang thương hại cô sao ?
- Không cần cô thương hại đâu ! – Linh Nhi cáu kỉnh nói !
- Thương hại ! Cô chỉ đáng để cho người ta thương hại thôi sao ? Sao không nghĩ rằng... tôi đang an ủi cô ! – Tuyết Cầm nói mà hơi ngượng ngùng...
- Tại sao tôi lại cần cô an ủi ?
- Vì cô.. đang khóc kia kìa... – Tuyết Cầm trỏ vào Linh Nhi. Lúc này Linh Nhi mới để ý đến những giọt nước mắt của mình, cuống cuồng đưa tay quệt quệt ngang mặt...
- Nếu như muốn khóc thì cứ khóc.. việc gì phải tỏ ra cứng cỏi.. – Tuyết Cầm dịu giọng
- Tôi không khóc ! Cũng không có gì mà phải khóc... – Linh Nhi bao biện, nói lớn...
- Trước giờ .. cô luôn mạnh mẽ như vậy sao ? Cô rất giống Cầm Tử... – Tuyết Cầm có chút buồn rầu khi nhắc tới em gái.. Cầm Tử chỉ mới rời khỏi nhà hơn một tuần nhưng Tuyết Cầm thấy khoảng thời gian này thật lâu...
- Cầm Tử ! – Linh Nhi nói...
- Nó luôn lạnh lùng, lãnh đạm.. không ai hiểu nối trong cái đầu nó đang tính toán điều gì ! Nhưng nó rất mạnh mẽ, cứng cỏi.. chưa bao giờ tôi thấy nó khóc.. chưa bao giờ thấy nó thay đổi sắc mặt... Cô.. có phần rất giống nó...
- Tôi !
- Hôm nay tôi đến đây giải sầu.. nhưng hình như sầu lại càng sầu thêm rồi ! – Tuyết Cầm đứng dậy..
- Nếu như đến để giải sầu.. thì hãy làm đi... Nói rồi, Linh Nhi đứng dậy, búng tay cho DJ mở nhạc sàn.. Mới đầu chiều thôi... sàn nhảy chỉ có hai cô bé đứng nhún nhảy, cười như chưa bao giờ được cười... cười để quên đi mình đang khóc...
*** Trung tâm thương mại thành phố Thượng Hải...
- Tôi chưa bao giờ đi mua sắm với bạn cả ! – Linh Nhi nói..
- Trước giờ tôi luôn mặc quần áo của hãng TCT – công ty đại diện của tôi, thỉnh thoảng thì lượn shop với Cầm Tử! Bây giờ mới thấy... mình thật cô đơn ! – Tuyết Cầm vừa cười vừa nói, trong lòng pha chút chua xót... Hai người con gái cô đơn đang đứng trước mặt nhau.. vô tình oan gia lại trở thành tri kỉ.....
Ring.. Tin nhắn mới : « Em đang ở đâu vậy, Tuyết Cầm ? - Jen »
Nhận được tin nhắn, Tuyết Cầm mỉm cười sung sướng.. Áng mây đen trên đầu cô dường như tan biến hết...
- Chuyện gì vậy ? Như trúng sổ số thế ? – Linh Nhi hỏi
- Còn hơn cả trúng sổ số ý ! Để tôi giới thiệu cho cô một người ! – Tuyết Cầm úp mở
- Ai vậy ? – Linh Nhi tò mò.
- Một người mà ai ai cũng biết ! – Tuyết Cầm càng thần bí hơn..Chuyện trò một lúc, hai cô đã về trước cửa nhà. Chiếc xe mui trần màu trắng đã đỗ lại trước cửa nhà họ Từ tự lúc nào...
- Jen ! – Tuyết Cầm chạy lại gõ gõ cửa kính xe. Gương mặt thất thểu, ảo não pha chút bối rối của Jen hiện lên sau cửa kính xe đang được hạ dần xuống ; càng bối rối hơn khi Jen nhận thấy một cô gái lạ đi đằng sau Tuyết Cầm...
- Chào em ! – Jen gượng cười.
- Đây là Linh Nhi – oan gia của em ! Linh Nhi – người mà ai ai đều biết là người này... – Tuyết Cầm vui vẻ giới thiệu trong khi đôi mắt của Linh Nhi trợn tròn, căng phồng ra vì ngạc nhiên...
- J.. Jen ! – Linh Nhi lắp bắp..
- Chào em! Linh Nhi! – Jen cười xã giao... Linh Nhi như chết đứng trước nụ cười của thần tượng.. Còn Jen thì mệt mỏi hơn khi xảy ra một tình huống ngoài ý muốn. Vốn định đến đây chia tay với Tuyết Cầm, nhưng không ngờ...
Tuyết Cầm bỗng chợt chạy nhanh về phía trước, ôm chặt lấy con người đang đi tới...
- Ngọn gió nào thổi em về đây vậy, Cầm Tử! – Tuyết Cầm hớn hở...
- Chị! – Cầm Tử nhẹ nhàng nói.. Cô bé ôm chị mình, ánh mắt hướng về phía con người đang đứng dựa vào thành xe.. “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ! Vô duyên đối diện bất tương phùng„... Trái đất này rộng thì rộng thật.. Nhưng không gian xung quanh sao chật hẹp thế này.. Muốn thở cũng không thở được..
Cầm Tử mở cửa xe, bước ra ngoài.. Bình minh lên rồi, và cô phải để cho mọi thứ trở về đúng vị trí của nó !
- Em đi đâu vậy ? – Jen cuống cuồng mở cửa xe chạy theo Cầm Tử...
- Em mệt rồi ! Em muốn nghỉ ngơi ! Em có thể tự về được ! – Cầm Tử không quay đầu lại nhìn Jen... Sợ rằng, nếu như nhìn vào đôi mắt ấy, cô sẽ không thể cầm lòng mà chạy đến ôm anh.. Đối với Cầm Tử, tình yêu luôn là nỗi đau.. nhưng chính cô cũng không thể tự chủ lòng mình mà thoát khỏi vũng lầy đó... Cầm Tử đã lún sâu rồi.. lún quá sâu rồi !!!
Jen không nói gì, chỉ để cho Cầm Tử đi. Jen không hiểu vì sao Cầm Tử lại tránh anh... Nếu như là vì anh yêu cô.. thì có lẽ đối với tình yêu, lần đầu tiên anh đã đặt tấm lòng của mình sai chỗ ?... Jen thở dài, lặng lẽ quay đầu ngược lại, bước dọc bờ sông Hoàng Phố...
*** Quán Bar Caihong !
- Ai đây ? – Tuyết Cầm bước đến bên một bóng người ủ rũ ngồi cái bàn sát góc tường.. Linh Nhi ngước đôi mắt đỏ mọng lên nhìn Tuyết Cầm... Tuyết Cầm thoáng giật mình.. Chưa bao giờ cô thấy dáng vẻ đó của Linh Nhi – cô tiểu thư luôn tự phụ, cao ngạo của tập đoàn N.L đâu mất rồi, sao lại ngồi đây như con chuột ướt nước vậy ! Đôi mắt Linh Nhi ngân ngấn nước.. Nước mắt... rơi ra từ lúc nào cô bé cũng không biết nữa... Tuyết Cầm lúng túng ngồi xuống đối diện Linh Nhi... vốn định đến đây tìm chút cảm giác náo nhiệt.. không ngờ lại gặp đúng người cùng cảnh ngộ !
- Sao đây ? Tại sao tự dưng lại trốn vào cái xó này ? – Tuyết Cầm hỏi Linh Nhi. Linh Nhi không nói gì, chỉ lắc lắc đầu. Từ trước tới giờ, Linh Nhi không có nổi cho mình một người bạn. Luôn tự phụ, cao ngạo bởi Linh Nhi sợ rằng có người nhìn ra nhược điểm của mình.. vậy nên mới không kết bạn với bất kỳ ai... Tuyết Cầm luôn là đối thủ của Linh Nhi, là oan gia của cô... Lúc này đang thương hại cô sao ?
- Không cần cô thương hại đâu ! – Linh Nhi cáu kỉnh nói !
- Thương hại ! Cô chỉ đáng để cho người ta thương hại thôi sao ? Sao không nghĩ rằng... tôi đang an ủi cô ! – Tuyết Cầm nói mà hơi ngượng ngùng...
- Tại sao tôi lại cần cô an ủi ?
- Vì cô.. đang khóc kia kìa... – Tuyết Cầm trỏ vào Linh Nhi. Lúc này Linh Nhi mới để ý đến những giọt nước mắt của mình, cuống cuồng đưa tay quệt quệt ngang mặt...
- Nếu như muốn khóc thì cứ khóc.. việc gì phải tỏ ra cứng cỏi.. – Tuyết Cầm dịu giọng
- Tôi không khóc ! Cũng không có gì mà phải khóc... – Linh Nhi bao biện, nói lớn...
- Trước giờ .. cô luôn mạnh mẽ như vậy sao ? Cô rất giống Cầm Tử... – Tuyết Cầm có chút buồn rầu khi nhắc tới em gái.. Cầm Tử chỉ mới rời khỏi nhà hơn một tuần nhưng Tuyết Cầm thấy khoảng thời gian này thật lâu...
- Cầm Tử ! – Linh Nhi nói...
- Nó luôn lạnh lùng, lãnh đạm.. không ai hiểu nối trong cái đầu nó đang tính toán điều gì ! Nhưng nó rất mạnh mẽ, cứng cỏi.. chưa bao giờ tôi thấy nó khóc.. chưa bao giờ thấy nó thay đổi sắc mặt... Cô.. có phần rất giống nó...
- Tôi !
- Hôm nay tôi đến đây giải sầu.. nhưng hình như sầu lại càng sầu thêm rồi ! – Tuyết Cầm đứng dậy..
- Nếu như đến để giải sầu.. thì hãy làm đi... Nói rồi, Linh Nhi đứng dậy, búng tay cho DJ mở nhạc sàn.. Mới đầu chiều thôi... sàn nhảy chỉ có hai cô bé đứng nhún nhảy, cười như chưa bao giờ được cười... cười để quên đi mình đang khóc...
*** Trung tâm thương mại thành phố Thượng Hải...
- Tôi chưa bao giờ đi mua sắm với bạn cả ! – Linh Nhi nói..
- Trước giờ tôi luôn mặc quần áo của hãng TCT – công ty đại diện của tôi, thỉnh thoảng thì lượn shop với Cầm Tử! Bây giờ mới thấy... mình thật cô đơn ! – Tuyết Cầm vừa cười vừa nói, trong lòng pha chút chua xót... Hai người con gái cô đơn đang đứng trước mặt nhau.. vô tình oan gia lại trở thành tri kỉ.....
Ring.. Tin nhắn mới : « Em đang ở đâu vậy, Tuyết Cầm ? - Jen »
Nhận được tin nhắn, Tuyết Cầm mỉm cười sung sướng.. Áng mây đen trên đầu cô dường như tan biến hết...
- Chuyện gì vậy ? Như trúng sổ số thế ? – Linh Nhi hỏi
- Còn hơn cả trúng sổ số ý ! Để tôi giới thiệu cho cô một người ! – Tuyết Cầm úp mở
- Ai vậy ? – Linh Nhi tò mò.
- Một người mà ai ai cũng biết ! – Tuyết Cầm càng thần bí hơn..Chuyện trò một lúc, hai cô đã về trước cửa nhà. Chiếc xe mui trần màu trắng đã đỗ lại trước cửa nhà họ Từ tự lúc nào...
- Jen ! – Tuyết Cầm chạy lại gõ gõ cửa kính xe. Gương mặt thất thểu, ảo não pha chút bối rối của Jen hiện lên sau cửa kính xe đang được hạ dần xuống ; càng bối rối hơn khi Jen nhận thấy một cô gái lạ đi đằng sau Tuyết Cầm...
- Chào em ! – Jen gượng cười.
- Đây là Linh Nhi – oan gia của em ! Linh Nhi – người mà ai ai đều biết là người này... – Tuyết Cầm vui vẻ giới thiệu trong khi đôi mắt của Linh Nhi trợn tròn, căng phồng ra vì ngạc nhiên...
- J.. Jen ! – Linh Nhi lắp bắp..
- Chào em! Linh Nhi! – Jen cười xã giao... Linh Nhi như chết đứng trước nụ cười của thần tượng.. Còn Jen thì mệt mỏi hơn khi xảy ra một tình huống ngoài ý muốn. Vốn định đến đây chia tay với Tuyết Cầm, nhưng không ngờ...
Tuyết Cầm bỗng chợt chạy nhanh về phía trước, ôm chặt lấy con người đang đi tới...
- Ngọn gió nào thổi em về đây vậy, Cầm Tử! – Tuyết Cầm hớn hở...
- Chị! – Cầm Tử nhẹ nhàng nói.. Cô bé ôm chị mình, ánh mắt hướng về phía con người đang đứng dựa vào thành xe.. “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ! Vô duyên đối diện bất tương phùng„... Trái đất này rộng thì rộng thật.. Nhưng không gian xung quanh sao chật hẹp thế này.. Muốn thở cũng không thở được..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.