Phải Chăng Chỉ Có Một Con Đường Dành Cho Cả Ba Chúng Ta?
Chương 16
Chieck
28/05/2013
- Anh.. có thể giải thích cho em.. chuyện gì đang xảy ra
được không.. – Khi Jen quay mặt bước vào trong nhà, Tuyết Cầm đang đứng
trước mặt anh.. nước mắt chảy ra từng dòng.. Linh Nhi tò mò về câu
chuyện nên cũng đứng ngay sau lưng Tuyết Cầm....
- Tuyết Cầm ! Anh xin lỗi ! Hôm nay anh định...
- Anh... không phải đến bên em vì nhớ em.. mà là định chia tay sao ? Vì.. em gái.. của em.. vì… Cầm Tử ư? – Tuyết Cầm nghẹn ngào, Jen chỉ gật đầu mà không nói…
- Tại sao? Tại sao lại là Cầm Tử? Em không yêu thể yêu anh sao? Em không hiểu được anh sao? Hay em không đủ sự chân thành… Tại sao.. không phải là em? – Tuyết Cầm đưa tay lên miệng chặn những tiếng nấc nghẹn ngào.. nhưng không thể
- Anh xin lỗi! Tuyết Cầm!
- Em không cần anh xin lỗi! – Tuyết Cầm lắc lắc đầu với đôi mắt van lơn, những giọt nước mắt đang chảy tràn trên gương mặt xinh xắn ấy... – Anh đừng đi! Đừng đi! Jen! Jen!. – Tuyết Cầm gục đầu vào lòng Jen... Quá quỵ lụy vì tình yêu! Tuyết Cầm giống hệt mẹ của mình – Phạm An!
- Anh xin lỗi! – Lời nói nhẹ nhàng và bối rối của Jen như càng cứa sâu vào trong tim của Tuyết Cầm. Cô không thể níu chân anh được ư? Cô không thể cứu vãn được tình yêu này ư? Cô không thể… “KHÔNG! Tôi có thể!” - Tuyết Cầm như hét lên với bản thân mình như vậy.. Khi Jen quay lưng bỏ đi, Linh Nhi bước lại gần Tuyết Cầm.
- Chuyện này là sao vậy? – Linh Nhi thành thật hỏi Tuyết Cầm. Cô bé đang ôm Tuyết Cầm trong vòng tay… Tự lúc nào mà hai người con gái có trái tim yếu đuối kia đã xích lại gần nhau để tìm một chút hơi ấm an ủi…Tuyết Cầm lắc lắc đầu… Thực sự cô không biết.. Cầm Tử và Jen… họ yêu nhau từ lúc nào cơ chứ.. Cầm Tử sao có thể được…
- Không.. không phải.. không phải đâu! Không đâu! – Tuyết Cầm liên tục lải nhải, cô bé ngất đi tự lúc nào bản thân cũng không biết nữa… Linh Nhi hét lớn
- Tuyết Cầm! Tuyết Cầm! Tỉnh lại đi Tuyết Cầm! – Phía ban công tầng hai nhà họ Từ có bóng người hớt hải chạy về phía có tiếng hét… Từ cổng nhà, tiếng xe ô tô thắng gấp, đỗ vội vàng bên lề đường, bóng người trên xe cũng gấp gáp chạy vào…. Là Ánh Tuyết và Anh Vũ – chồng của Ánh Tuyết.
***
- Chị! – Cầm Tử ngồi kế bên giường bệnh của Tuyết Cầm.
- Đi đi! – Tuyết Cầm lạnh lùng đáp..
- Chị!
- Mau lên… - Vẫn là cái giọng lạnh lùng đó… Cầm Tử bối rối bước ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa.. lúc quay lại, cô bé va vào một bóng người…
- Chị!
- Lại đây Cầm Tử! Em hãy nói rõ cho chị biết.. chuyện gì đang xảy ra.. – Ánh Tuyết nhấn mạnh cái câu “chuyện gì đang xảy ra” khiến sự việc như càng trở nên nghiêm trọng hơn…
- Không.. em không có gì cả! Nhưng.. em cũng không biết! – Cầm Tử lúc lắc cái đầu, ánh mắt trầm tư, điệu bộ khó hiểu..
- Nói dối một hai lần, rồi sẽ trở thành thói quen đó, Cầm Tử! – Ánh Tuyết nghiêm giọng.
- Chị.. Chúng em nói về…
- Về..
- Tình cảm…
- Tuyết Cầm đã nghe thấy.. tất cả! Đó là lý do.. tại sao nó lại bị chàng trai kia bỏ rơi.. Là vì em.. Cầm Tử..
- Nhưng em… - Cầm Tử lúng túng, dáng vẻ trông thấy rõ
- Chị biết! Vấn đề không phải là ở em.. mà nằm ở phía cậu ấy.. Nhưng… - Cầm Tử im lăng, Ánh Tuyết nói tiếp..
- Em.. yêu cậu ta.. có phải không? – câu nói ngập ngừng, ngắt quãng của Ánh Tuyết nhưng đủ để Cầm Tử hiểu.. chị gái cô đã nhìn ra cái điều mà từ trước đến nay.. chỉ có Triệu Vĩnh Nam nhận ra..
- Em.. không.. có…
- Em lại nói dối! – Ánh Tuyết vẫn giữ gương mặt bình thản, nhẹ nhàng buông ra câu nói như buộc tội Cầm Tử.
- Em không hề chia rẽ tình cảm của Tuyết Cầm và Jen
- Chị không hỏi việc đó.. Chị hỏi em.. có.. hay không? – Cầm Tử biết không thể giấu nổi cô chị tinh tường, cô bé lúng túng gật đầu, như thừa nhận mình đã làm một tội ác gì đó trời đất không dung thứ.. Cảm giác nặng nề vô cùng… Cầm Tử đứng dậy bỏ đi, để lại Ánh Tuyết ngồi một mình… Cô thở dài – tiếng thở dài não nề, khó nhọc… Hai người em gái của cô.. Một chàng trai.. Chẳng lẽ.. giữa ba con người đó, chỉ có duy nhất một con đường sao? Tuyết Cầm không thể từ bỏ Jen cũng như Jen không thể rời xa Cầm Tử.. nhưng Cầm Tử lại vì Tuyết Cầm mà phủ nhận tình yêu của mình.. Số phận.. thật oan nghiệt… Ánh Tuyết lặng lẽ tuôn trào nước mắt… Một bàn tay tiến lại gần đặt lên vai Ánh Tuyết.
- Đừng khóc! Sẽ không tốt cho đôi mắt của em đâu! – Anh Vũ ngồi xuống bên cạnh vợ mình. Ánh Tuyết lại thở dài…Dạo này Ánh Tuyết hay choáng váng, đầu óc nặng nhọc.. cô đến bệnh viện khám mới biết mình mang một khối u, nó đè nặng lên dây thần kinh thị giác, khiến cho đôi mắt của cô có nguy cơ bị mù hoàn toàn nếu không phẫu thuật. Nhưng tỷ lệ thành công chỉ có 50%. Lịch mổ đã sắp xếp xong xuôi.. Nhưng chỉ có 50%, Ánh Tuyết không an tâm nếu như để lại hai cô em gái đáng thương này; cả con người thân thiết đang ngồi sát bên cô nữa.. nhỡ có điều gì không may…
- Anh… em sợ…
- Em đừng sợ.. không sao cả! Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!
- Ông trời.. trừng phạt gia đình em phải không anh…Cha thì lạnh lùng, tàn nhẫn, chỉ biết có tiền và quyền… mẹ thì quá si tình mà cuối cùng cũng phải chết vì tình… em thì bệnh tật, mù lòa.. Nhưng.. hai đứa trẻ ấy có tội gì chứ…
- Em cũng không có tội gì cả! Tuyết Cầm và Cầm Tử cũng không! Mọi việc đều sẽ ổn thôi mà.. – Anh Vũ dịu dàng nói nhưng lòng Ánh Tuyết bất an vô cùng..
- Em linh cảm sắp có điều gì đó không may xảy đến. Em lo lắng cho hai đứa trẻ. Một Tuyết Cầm vô tư, hồn nhiên, trẻ trung, yêu đời lại đang héo úa vì tình yêu.. Một Cầm Tử… - Ánh Tuyết ngập ngừng, Anh Vũ im lặng để cho vợ mình nói tiếp
- Nó không hề nhìn thấy cuộc đời! Nó nghĩ trước mắt nó chỉ là màn đêm đen đặc của quá khứ mà thôi… 12 tuổi.. nó không đáng phải mang một kí ức tàn nhẫn đến như vậy…
- Em đang muốn bù đắp cho Cầm Tử sao? Em định làm gì vậy?
- Em.. – Ánh Tuyết lúng túng.. Quả thực cô đang định vào khuyên Tuyết Cầm từ bỏ.. Nhưng Tuyết Cầm.. nó giống hệt mẹ. Nó sẽ cố chấp để có được tình yêu này..Chỉ có cách nói cho Ánh Tuyết biết sự thật… nhưng.. một Cầm Tử đã quá đủ rồi.. không nên có thêm một số phận nữa phải gánh chịu oan nghiệt … Định mệnh ư?
- Ánh Tuyết! Em phải hiểu rằng.. con đường đó.. tự hai đứa trẻ.. cả cậu trai kia nữa phải lựa chọn, em không thể thay chúng quyết định, cũng không thể bước chân can thiệp vào.. Hai đứa cũng không còn nhỏ nữa.. em hãy để chúng tự vượt qua nỗi đau này bằng chính nghị lực của mình!. – Ánh Tuyết lại thở dài.. Nỗi buồn làm ánh mắt của cô trông càng tối hơn bao giờ hết.. Bóng tối sắp dìm cuộc đời của người phụ nữ này xuống sao?
- Tuyết Cầm ! Anh xin lỗi ! Hôm nay anh định...
- Anh... không phải đến bên em vì nhớ em.. mà là định chia tay sao ? Vì.. em gái.. của em.. vì… Cầm Tử ư? – Tuyết Cầm nghẹn ngào, Jen chỉ gật đầu mà không nói…
- Tại sao? Tại sao lại là Cầm Tử? Em không yêu thể yêu anh sao? Em không hiểu được anh sao? Hay em không đủ sự chân thành… Tại sao.. không phải là em? – Tuyết Cầm đưa tay lên miệng chặn những tiếng nấc nghẹn ngào.. nhưng không thể
- Anh xin lỗi! Tuyết Cầm!
- Em không cần anh xin lỗi! – Tuyết Cầm lắc lắc đầu với đôi mắt van lơn, những giọt nước mắt đang chảy tràn trên gương mặt xinh xắn ấy... – Anh đừng đi! Đừng đi! Jen! Jen!. – Tuyết Cầm gục đầu vào lòng Jen... Quá quỵ lụy vì tình yêu! Tuyết Cầm giống hệt mẹ của mình – Phạm An!
- Anh xin lỗi! – Lời nói nhẹ nhàng và bối rối của Jen như càng cứa sâu vào trong tim của Tuyết Cầm. Cô không thể níu chân anh được ư? Cô không thể cứu vãn được tình yêu này ư? Cô không thể… “KHÔNG! Tôi có thể!” - Tuyết Cầm như hét lên với bản thân mình như vậy.. Khi Jen quay lưng bỏ đi, Linh Nhi bước lại gần Tuyết Cầm.
- Chuyện này là sao vậy? – Linh Nhi thành thật hỏi Tuyết Cầm. Cô bé đang ôm Tuyết Cầm trong vòng tay… Tự lúc nào mà hai người con gái có trái tim yếu đuối kia đã xích lại gần nhau để tìm một chút hơi ấm an ủi…Tuyết Cầm lắc lắc đầu… Thực sự cô không biết.. Cầm Tử và Jen… họ yêu nhau từ lúc nào cơ chứ.. Cầm Tử sao có thể được…
- Không.. không phải.. không phải đâu! Không đâu! – Tuyết Cầm liên tục lải nhải, cô bé ngất đi tự lúc nào bản thân cũng không biết nữa… Linh Nhi hét lớn
- Tuyết Cầm! Tuyết Cầm! Tỉnh lại đi Tuyết Cầm! – Phía ban công tầng hai nhà họ Từ có bóng người hớt hải chạy về phía có tiếng hét… Từ cổng nhà, tiếng xe ô tô thắng gấp, đỗ vội vàng bên lề đường, bóng người trên xe cũng gấp gáp chạy vào…. Là Ánh Tuyết và Anh Vũ – chồng của Ánh Tuyết.
***
- Chị! – Cầm Tử ngồi kế bên giường bệnh của Tuyết Cầm.
- Đi đi! – Tuyết Cầm lạnh lùng đáp..
- Chị!
- Mau lên… - Vẫn là cái giọng lạnh lùng đó… Cầm Tử bối rối bước ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa.. lúc quay lại, cô bé va vào một bóng người…
- Chị!
- Lại đây Cầm Tử! Em hãy nói rõ cho chị biết.. chuyện gì đang xảy ra.. – Ánh Tuyết nhấn mạnh cái câu “chuyện gì đang xảy ra” khiến sự việc như càng trở nên nghiêm trọng hơn…
- Không.. em không có gì cả! Nhưng.. em cũng không biết! – Cầm Tử lúc lắc cái đầu, ánh mắt trầm tư, điệu bộ khó hiểu..
- Nói dối một hai lần, rồi sẽ trở thành thói quen đó, Cầm Tử! – Ánh Tuyết nghiêm giọng.
- Chị.. Chúng em nói về…
- Về..
- Tình cảm…
- Tuyết Cầm đã nghe thấy.. tất cả! Đó là lý do.. tại sao nó lại bị chàng trai kia bỏ rơi.. Là vì em.. Cầm Tử..
- Nhưng em… - Cầm Tử lúng túng, dáng vẻ trông thấy rõ
- Chị biết! Vấn đề không phải là ở em.. mà nằm ở phía cậu ấy.. Nhưng… - Cầm Tử im lăng, Ánh Tuyết nói tiếp..
- Em.. yêu cậu ta.. có phải không? – câu nói ngập ngừng, ngắt quãng của Ánh Tuyết nhưng đủ để Cầm Tử hiểu.. chị gái cô đã nhìn ra cái điều mà từ trước đến nay.. chỉ có Triệu Vĩnh Nam nhận ra..
- Em.. không.. có…
- Em lại nói dối! – Ánh Tuyết vẫn giữ gương mặt bình thản, nhẹ nhàng buông ra câu nói như buộc tội Cầm Tử.
- Em không hề chia rẽ tình cảm của Tuyết Cầm và Jen
- Chị không hỏi việc đó.. Chị hỏi em.. có.. hay không? – Cầm Tử biết không thể giấu nổi cô chị tinh tường, cô bé lúng túng gật đầu, như thừa nhận mình đã làm một tội ác gì đó trời đất không dung thứ.. Cảm giác nặng nề vô cùng… Cầm Tử đứng dậy bỏ đi, để lại Ánh Tuyết ngồi một mình… Cô thở dài – tiếng thở dài não nề, khó nhọc… Hai người em gái của cô.. Một chàng trai.. Chẳng lẽ.. giữa ba con người đó, chỉ có duy nhất một con đường sao? Tuyết Cầm không thể từ bỏ Jen cũng như Jen không thể rời xa Cầm Tử.. nhưng Cầm Tử lại vì Tuyết Cầm mà phủ nhận tình yêu của mình.. Số phận.. thật oan nghiệt… Ánh Tuyết lặng lẽ tuôn trào nước mắt… Một bàn tay tiến lại gần đặt lên vai Ánh Tuyết.
- Đừng khóc! Sẽ không tốt cho đôi mắt của em đâu! – Anh Vũ ngồi xuống bên cạnh vợ mình. Ánh Tuyết lại thở dài…Dạo này Ánh Tuyết hay choáng váng, đầu óc nặng nhọc.. cô đến bệnh viện khám mới biết mình mang một khối u, nó đè nặng lên dây thần kinh thị giác, khiến cho đôi mắt của cô có nguy cơ bị mù hoàn toàn nếu không phẫu thuật. Nhưng tỷ lệ thành công chỉ có 50%. Lịch mổ đã sắp xếp xong xuôi.. Nhưng chỉ có 50%, Ánh Tuyết không an tâm nếu như để lại hai cô em gái đáng thương này; cả con người thân thiết đang ngồi sát bên cô nữa.. nhỡ có điều gì không may…
- Anh… em sợ…
- Em đừng sợ.. không sao cả! Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!
- Ông trời.. trừng phạt gia đình em phải không anh…Cha thì lạnh lùng, tàn nhẫn, chỉ biết có tiền và quyền… mẹ thì quá si tình mà cuối cùng cũng phải chết vì tình… em thì bệnh tật, mù lòa.. Nhưng.. hai đứa trẻ ấy có tội gì chứ…
- Em cũng không có tội gì cả! Tuyết Cầm và Cầm Tử cũng không! Mọi việc đều sẽ ổn thôi mà.. – Anh Vũ dịu dàng nói nhưng lòng Ánh Tuyết bất an vô cùng..
- Em linh cảm sắp có điều gì đó không may xảy đến. Em lo lắng cho hai đứa trẻ. Một Tuyết Cầm vô tư, hồn nhiên, trẻ trung, yêu đời lại đang héo úa vì tình yêu.. Một Cầm Tử… - Ánh Tuyết ngập ngừng, Anh Vũ im lặng để cho vợ mình nói tiếp
- Nó không hề nhìn thấy cuộc đời! Nó nghĩ trước mắt nó chỉ là màn đêm đen đặc của quá khứ mà thôi… 12 tuổi.. nó không đáng phải mang một kí ức tàn nhẫn đến như vậy…
- Em đang muốn bù đắp cho Cầm Tử sao? Em định làm gì vậy?
- Em.. – Ánh Tuyết lúng túng.. Quả thực cô đang định vào khuyên Tuyết Cầm từ bỏ.. Nhưng Tuyết Cầm.. nó giống hệt mẹ. Nó sẽ cố chấp để có được tình yêu này..Chỉ có cách nói cho Ánh Tuyết biết sự thật… nhưng.. một Cầm Tử đã quá đủ rồi.. không nên có thêm một số phận nữa phải gánh chịu oan nghiệt … Định mệnh ư?
- Ánh Tuyết! Em phải hiểu rằng.. con đường đó.. tự hai đứa trẻ.. cả cậu trai kia nữa phải lựa chọn, em không thể thay chúng quyết định, cũng không thể bước chân can thiệp vào.. Hai đứa cũng không còn nhỏ nữa.. em hãy để chúng tự vượt qua nỗi đau này bằng chính nghị lực của mình!. – Ánh Tuyết lại thở dài.. Nỗi buồn làm ánh mắt của cô trông càng tối hơn bao giờ hết.. Bóng tối sắp dìm cuộc đời của người phụ nữ này xuống sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.