Chương 18: Đối diễn ngượng ngùng
Thụy Mang
03/07/2021
Mấy ngày nay làm việc nhẹ nhàng, nhưng Trang Khâm cũng không rảnh.
Trong bộ phim này, có vài lời thoại là tiếng Thái, không quá nhiều, đa số đều là khi nói với hàng xóm, người bán rong đầu đường và cảnh sát. Nhưng dù sao cũng là một ngôn ngữ xa lạ, An Khả ở Đông Nam Á đã mười năm, nên nói rất trôi chảy, bản thân cậu đóng vai cậu ta, đương nhiên không thể để người khác lồng tiếng cho, chỉ có thể luyện tập trước.
Cậu đánh dấu lời thoại tiếng Trung và phiên âm tiếng Thái trên vở, mỗi ngày đều học nghe và luyện nói theo.
Ngoài ra, cậu còn mua vài cái áo phông trắng, nhân vật này có thói quen gì, ăn mặc thế nào, tất cả đều đã được cậu mường tượng trong đầu.
Muốn tạo ra được hình ảnh này, chỉ dựa vào nội tâm nhập vai là không đủ, thế nên trong đoàn phim nào cũng đều có tổ trang phục và chuyên viên trang điểm.
Nhân vật này của cậu vẫn còn đơn giản hơn của Lý Mộ nhiều, nhân vật Giang Trác phải học bắn súng, vật lộn, ném phi tiêu… Thậm chí còn cần cả kĩ năng thái rau.
Buổi đối diễn đã hẹn vào ba giờ chiều ngày mai, còn hẹn gặp ở đâu lại là một vấn đề khác.
“Ngoài khu dân cư của chúng tôi lúc nào cũng có xe của paparazzi túc trực, chắc là tôi không thể tới khách sạn được.” Trang Khâm nhắn tin bảo.
Lý Mộ: “Ừm.”
Trang Khâm im lặng chờ anh nhắn lại, kết quả đợi năm phút, bên kia không có tin nhắn nào mới được gửi tới.
Cậu đành phải gửi thêm một tin nhắn qua: “Chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?”
Lý Mộ tốn mười mấy giây để nhắn lại: “Cậu quyết định.”
Trang Khâm: “… Vậy để tôi nghĩ xem.”
Đối diễn là một chuyện rất riêng tư, ở nơi ầm ỹ chắc chắn là không được, quán café linh tinh lại quá đông người, cách âm ở những phòng gặp mặt không tồi, nhưng cậu không có bằng lái, cũng không mua xe, Tiểu Liên thật vất vả mới có một ngày nghỉ, sao cậu có thể vì việc tư mà gọi cậu ta tới?
Đang lúc cậu suy tư nên gặp nhau ở đâu thì thích hợp, bên kia gửi tin nhắn tới: “Nhà cậu ở đâu?”
Đến nhà mình đối diễn?
Trang Khâm hơi kinh ngạc.
Lý Mộ suy xét cậu hình như vừa mới thành niên, định lái xe tới để đón cậu.
Trang Khâm lại hiểu lầm, nhất thời không biết nhắn lại thế nào, mấy ngày trước để đạo diễn Quách tới, cũng là có nguyên nhân sự việc, mà đạo diễn Quách là người hiền hòa, còn Lý Mộ thì lại không giống vậy.
Anh nhìn không giống người sẽ nói ra việc tới nhà mình để đối diễn.
Nghĩ nửa phút, cuối cùng Trang Khâm gửi định vị qua.
“Là khu dân cư này, tôi ở tòa A, khu 3, tầng 17, khu dân cư của chúng tôi có bảo vệ, anh lái xe tới?”
“Phải.”
“Vậy khi vào tầng hầm bãi đỗ xe, anh đọc địa chỉ nhà của tôi ra, tôi bảo bảo vệ mở cửa cho anh, dưới tầng cũng có người gác cổng, ngày mai anh tới tôi sẽ xuống tầng hầm đón anh.”
Lý Mộ hiểu cậu làm nhân vật của công chúng nên không tiện ra cửa, đáp lại: “Được.”
Trang Khâm: “Chúng ta sẽ đối diễn cảnh nào? Kế hoạch quay bắt đầu từ đoạn giữa… chúng ta có thể thử đọc thoại cảnh đầu tiên, thừa thời gian sẽ tiến hành theo như kế hoạch quay đã sắp xếp.”
Lý Mộ: “Nghe cậu.”
Ngoài dự đoán, Lý Mộ cũng không giống như trong tưởng tượng, tuy rằng nói chuyện gõ rất ít chữ, nhưng cơ bản cũng hòa hảo. Trang Khâm sắp xếp tất cả mọi việc, buổi tối bắt đầu quét dọn nhà cửa, hai ngày trước giúp việc đã tới dọn một lần, nhưng cậu thích để đồ đạc lung tung, nhà hơi bừa.
Dọn xong tầng một, lại dùng máy hút bụi nửa tiếng, cuối cùng cậu bật người máy quét dọn lên, Trang Khâm lên tầng, ngồi trên sofa nhỏ đặt cạnh giường đọc lời thoại một mình.
Lời thoại không thể đọc thầm, phải đọc ra miệng, có rất nhiều lời thoại nhìn viết trên giấy không thấy vấn đề, đọc ra rồi mới biết có ổn hay không.
Sáng ngày hôm sau.
Trang Khâm ngủ dậy tự mình rán trứng, trộn salad ăn, lại lấy thịt bò trong tủ lạnh ra làm bít tết. Cậu gần như không biết nấu ăn, chỉ biết làm những món đơn giản nhất, ăn uống xong thì đọc kịch bản tiếp, lại chạy chậm trên máy chạy bộ hai tiếng, vừa chạy vừa học thuộc lời thoại.
Khi Lý Mộ nhắn tin nói đã tới dưới tầng, Trang Khâm vừa mới tắm rửa xong.
Hả?
Sao lại tới sớm tận một tiếng? Không phải đã hẹn ba giờ rồi sao?
Trang Khâm sợ anh phải chờ lâu, chỉ mặc thêm một cái áo khoác dài mềm mại ngoài đồ ngủ đã đi thang máy xuống, khu dân cư này của cậu mỗi tầng một căn hộ, vào thang máy phải quẹt thẻ hoặc là ấn biển số nhà.
Cửa thang máy mở ra, Trang Khâm đi ra ngoài, không thấy người đâu, lại nghe thấy tiếng còi từ một chiếc siêu xe màu đen.
Chữ mở đầu trên biển số xe là 冀, biểu thị xe tới từ Hà Bắc.
Trang Khâm nhìn qua, không chắc chắn lắm, mơ hồ có thể thấy tài xế không phải là Lý Mộ.
Siêu xe trong khu dân cư của họ không ít, tuy chiếc xe này khá hiếm thấy, nhưng cũng không phải là không có.
“Tôi không tìm được anh, cái biển số xe có chữ 冀 kia là của anh à?”
Không thấy bên kia nhắn lại, nhưng chiếc xe mang biển 冀 lại mở cửa sau ra.
Lúc này Trang Khâm mới đi qua, thấy Lý Mộ mặc áo khoác màu trắng gạo ở ghế sau, lái xe là một tài xế trung niên.
“Chào ngài.” Trang Khâm nói.
Lý Mộ thấy cậu mặc áo bông với đồ ngủ, nhưng vẫn không quên đội mũ, hơi ngạc nhiên: “Lên xe trước đã.”
“À…” Trang Khâm ngồi lên xe, thấy hơi khó hiểu, sao lại lên xe?
Chờ tài xế khởi động xe, cậu mới phản ứng lại.
Chẳng lẽ hôm qua anh ấy hỏi địa chỉ nhà mình, không phải là định tới nhà mình đối diễn?
“Sao lại mặc áo ngủ?”
“Tôi ra ngoài vội quá, nên quên mất…” Trang Khâm không dám tưởng tượng, bộ dáng này của bản thân nếu có người nhận ra chụp ảnh lại thì hậu quả sẽ thế nào.
“Tôi hình như đã quên không mang theo kịch bản… nhưng mà trong điện thoại tôi có, đọc thoại không thành vấn đề.” Trang Khâm nghĩ, khẩu trang mình còn chưa đeo, xác suất bị nhận ra rất cao, “Giờ chúng ta đi đâu vậy?”
Lý Mộ đáp: “Văn phòng công ty của một người bạn tôi.”
Công ty truyền thông mới thành lập của Khâu Minh sáp nhập với một công ty quản lý nhỏ bị thu mua lại, đồng thời cũng cho thuê văn phòng.
“Hả? Công ty kia có nhiều người không? Tôi mặc thế này có được cho vào không? Hay là…” Mắt thấy xe lái ra khỏi bãi đỗ xe, Trang Khâm bất chấp nói, “Ở nhà chỉ có một mình tôi, cũng rất gần, hay là tới nhà tôi đi?”
Lý Mộ nhìn về phía cậu.
Trang Khâm nhét tay trong túi áo, hơi băn khoăn.
Lý Mộ bảo tài xế quay đầu xe về bãi.
Đi một vòng, lại quay về đường cũ.
Xuống xe, Lý Mộ bảo tài xế đi trước, cùng Trang Khâm lên tầng, thang máy cần quẹt thẻ, vào cửa nhà phải có vân tay, Trang Khâm cầm một đôi dép đi trong nhà mới tinh đưa cho anh: “Nhà hơi nhỏ, ngài vào tạm nhé.”
Trang Khâm rửa tay, mở tủ lạnh: “Tôi có nước ấm, nước khoáng, nước trái cây, sữa chua uống, có máy pha cà phê, nhưng mà tôi chưa dùng lần nào, ngài muốn uống gì?”
“Nước khoáng là được rồi.” Phong cách trang trí trong nhà này là hiện đại tối giản, phần lớn đồ đạc trong nhà màu trắng, ban công trồng không ít cây cối mọng nước sặc sỡ, bên sofa là một cái cây xanh mượt lá to, trên tường treo mấy bức ảnh chụp, hình như là ảnh chụp gia đình, gồm có sáu người.
Trang Khâm thấy anh vẫn còn đang đứng thì chỉ xuống sofa: “Ngài ngồi đi.”
Lý Mộ gật đầu, cũng không tiếp tục quan sát cách bài trí trong nhà, chỉ đặt kịch bản lên đùi.
Trang Khâm rửa sạch trái cây đặt vào khay, lại đưa nước cho anh, cởi áo khoác treo lên, sau đó ngồi xuống ghế sofa bên cạnh anh, tạo ra một khoảng cách nhất định.
“Bắt đầu đọc thoại luôn từ… cảnh bốn nhé?” Trang Khâm mở kịch bản dán đầy giấy note xanh xanh đỏ đỏ của mình ra, “Chúng ta cứ đọc tới khoảng cảnh bốn mươi này, sau đó nghỉ một lát rồi lại tiếp tục.”
Bốn cảnh trước đó, đều là lẩn trốn, bắn súng trên đường phố, chỉ có lời thoại của một vai phụ: “Nó kia kìa!”
Hai người bỏ qua luôn.
【 Cảnh 5 / cửa nhà / bên ngoài / ban ngày 】
Giang Trác chặn vết thương đang chảy máu trên bụng lại, dựa vào tường hành lang, trong tay nắm chặt một khẩu súng lục, nhìn về cửa ra.
An Khả cũng như mọi ngày, đang thổi Harmonica trong nhà, đột nhiên cậu nghe thấy có tiếng động, liền đi qua phòng khách mở cửa ra.
Trong tầm mắt mơ hồ, có chướng ngại vật gì đó.
An Khả: Anh tới sửa ống nước à?
Giang Trác nhíu mày, quay đầu nhìn cậu chằm chằm với ánh mắt nguy hiểm.
.
Trang Khâm dần bước vào trạng thái, gần như không cần xem kịch bản cũng có thể đọc thoại nối tiếp được. Vừa đọc thoại, vừa làm những động tác theo như kịch bản miêu tả, ví dụ như ăn cơm, cậu liền cầm lấy quả táo cắn một miếng, thổi Harmonica, cậu mới mua Harmonica, nhưng thổi rất khó nghe, thế nên cũng chỉ đặt bên miệng giả vờ.
Trí nhớ của Lý Mộ siêu khủng, tính ỷ lại vào kịch bản cũng không nhiều.
Trang Khâm phát hiện đọc thoại với anh rất thông thuận, Lý Mộ có cảm giác rất quen thuộc với lời thoại, gần như không gặp phải trạng thái mắc kẹt, giọng điệu khi nói, cũng rất giống với bản thân nhân vật.
Hai tiếng trôi qua, lời thoại đã tới được đoạn giữa sau.
Cảnh thân mật trở nên nhiều hơn.
Cảnh hôn đầu tiên, là sát thủ chủ động, thiếu niên thuận theo, ánh mắt Trang Khâm liếc nhanh qua đoạn miêu tả kia: “Ở đây không có lời thoại, chúng ta lật trang đi.”
Cậu thoáng thấy được cái nhíu mày của Lý Mộ, đoán anh hẳn đang thấy bất mãn với đoạn này.
Trang Khâm thử nói: “Thực ra tôi thấy cảnh hôn có hơi thừa.”
Lý Mộ uống ngụm nước khoáng nhuận họng: “Vẫn ổn.”
Hả?
Lý Mộ: “Tiếp tục từ cảnh thứ 85 này đi.”
Hai người trần trụi ngồi trong một bồn tắm nhỏ, tắm rửa cho nhau, tầm mắt mơ hồ của An Khả lờ mờ cảm nhận được những vết sẹo trên người hắn, sau lưng hắn bị đủ các loại sẹo che kín, cậu hỏi hắn: “Vì sao anh lại muốn giết người?”
Trang Khâm đọc những lời này ra, giọng điệu không ổn, câu nghĩ thầm cũng may chỉ phải đọc lời thoại, không cần phải làm động tác.
Giang Trác: “Mỗi người đều có một thân phận, tôi là sát thủ, lấy tiền làm việc.”
“Anh không phải là vì tiền.” An Khả biết hắn giết người, có người xấu tới cửa tìm chú cậu đòi nợ, người xấu xui xẻo chạm vào họng súng của sát thủ, chọc giận hắn, Giang Trác không nói một câu thừa thãi đã đi qua, dao gọt hoa quả trên bàn biến mất, người xấu trợn trừng hai mắt, ngã xuống đất.
Hắn thuần thục xử lí xác chết, buổi tối lái xe ra ngoài ném bọc thi thể xuống dưới biển.
An Khả: “Anh là vì em.”
Ở đây có cảnh hôn thứ hai.
Cuối cùng là hình ảnh nước trong bồn tắm chảy trên gạch men, chui vào cống thoát nước.
Cảnh 86 tiếp theo, là ở trên giường, vẫn không mặc quần áo, một người tựa vào ngực người kia, An Khả truy hỏi thân phận của hắn, hỏi hắn vì sao tới đây, còn phải rời khỏi đây nữa sao.
“Nếu anh phải rời khỏi đây, mang em đi cùng đi có được không?”
Tới khúc này, tình cảm của cậu đã mang theo sự ỷ lại bệnh trạng, nhưng lại rất đơn thuần, Trang Khâm đọc lời thoại, cảm thấy mình xử lí chỗ này cũng không được tốt.
Cậu chưa yêu bao giờ, trong quá trình quay hai bộ phim trước đó, cậu cũng gần như chưa tiếp xúc với cảnh diễn tình cảm.
Cậu có chút không biết phải xử lí ra sao.
Lý Mộ đọc xong đoạn cuối cùng, nhìn về phía cậu.
Trang Khâm nói: “Đoạn này tôi không tìm được cảm giác, chúng ta đọc lại lần nữa đi?”
Hai người đọc lại vài lần, Trang Khâm vẫn không tìm được giọng điệu chính xác để nói chuyện.
Chú của An Khả là một gã buôn lậu ma túy, đồng thời cũng bị nghiện, trong nhà thường xuyên có một vài người khó hiểu sẽ tới quấy rầy cậu, nhưng chú lại cực kì bạc nhược, trong lòng cậu hẳn là vô cùng sùng bái người như Giang Trác, dưới đáy lòng cậu, thực ra cũng có chút thô bạo.
Nội tâm con người rất phức tạp, để có thể phân tích sâu, cũng rất khó khăn.
Mãi không tìm được cảm giác, Trang Khâm trở nên nôn nóng, tuy không biểu hiện ra ngoài mặt, nhưng tốc độ đọc đã dần nhanh hơn.
Cậu uống nước không ngừng: “Lại đi.”
Lý Mộ phối hợp với cậu.
Một tiếng sau, Lý Mộ nói: “Thế này không được, nghỉ một lát đi.”
Trang Khâm hơi hoàn hồn lại, hiểu bản thân đã quá để tâm vào chuyện vụn vặt.
“Xin lỗi.” Tuy cậu không phải là đạo diễn, nhưng cậu rõ ràng có sự bén nhạy và sự OCD dành cho nhân vật, có vấn đề ở đâu, trong lòng cậu hiểu rất rõ.
Lý Mộ nói không sao, Trang Khâm đứng lên: “Ngồi lâu quá rồi, tôi đứng lên hoạt động một chút đây.”
Cậu vừa vặn tay, vừa nhìn sắc trời ảm đạm ngoài cửa sổ, sau đó nhìn đồng hồ trên tường: “Đã bảy giờ rồi à, muộn rồi, hay là hôm nay chúng ta đến đây thôi?”
“Ừm, tôi thử với cậu thêm lần nữa rồi kết thúc.”
“Được.” Trang Khâm vào nhà tắm, đối diện với gương, dùng năm phút để sửa soạn lại cảm xúc.
Cậu nhìn gương, lại tự thôi miên ý thức của mình, vào trạng thái một lần nữa.
Xuống tầng, Lý Mộ ngồi trên sofa, hỏi cậu: “Bữa tối của cậu giải quyết thế nào?”
“Trong tủ lạnh có bò bít tết.”
Lý Mộ cúi đầu nhìn đồng hồ: “Tôi đưa cậu ra ngoài ăn rồi lại đưa cậu về.”
Trang Khâm hơi khựng lại rồi gật đầu.
Lý Mộ vẫy tay bảo cậu đi tới: “Lần cuối, cậu vẫn luôn không tìm được cảm giác, lần này đối diễn luôn đi.”
Đối diễn…
Tức là phải thêm động tác.
Cảnh 86 này là cảnh gì nhỉ?
À… đúng rồi, cậu tựa vào lòng Giang Trác, toàn thân trần trụi.
Cảm xúc Trang Khâm thật vất vả mới sửa soạn được, lại trở nên nóng bỏng lên, mặt cậu thậm chí còn đỏ ửng: “Có phải… cởi quần áo không?”
Trong bộ phim này, có vài lời thoại là tiếng Thái, không quá nhiều, đa số đều là khi nói với hàng xóm, người bán rong đầu đường và cảnh sát. Nhưng dù sao cũng là một ngôn ngữ xa lạ, An Khả ở Đông Nam Á đã mười năm, nên nói rất trôi chảy, bản thân cậu đóng vai cậu ta, đương nhiên không thể để người khác lồng tiếng cho, chỉ có thể luyện tập trước.
Cậu đánh dấu lời thoại tiếng Trung và phiên âm tiếng Thái trên vở, mỗi ngày đều học nghe và luyện nói theo.
Ngoài ra, cậu còn mua vài cái áo phông trắng, nhân vật này có thói quen gì, ăn mặc thế nào, tất cả đều đã được cậu mường tượng trong đầu.
Muốn tạo ra được hình ảnh này, chỉ dựa vào nội tâm nhập vai là không đủ, thế nên trong đoàn phim nào cũng đều có tổ trang phục và chuyên viên trang điểm.
Nhân vật này của cậu vẫn còn đơn giản hơn của Lý Mộ nhiều, nhân vật Giang Trác phải học bắn súng, vật lộn, ném phi tiêu… Thậm chí còn cần cả kĩ năng thái rau.
Buổi đối diễn đã hẹn vào ba giờ chiều ngày mai, còn hẹn gặp ở đâu lại là một vấn đề khác.
“Ngoài khu dân cư của chúng tôi lúc nào cũng có xe của paparazzi túc trực, chắc là tôi không thể tới khách sạn được.” Trang Khâm nhắn tin bảo.
Lý Mộ: “Ừm.”
Trang Khâm im lặng chờ anh nhắn lại, kết quả đợi năm phút, bên kia không có tin nhắn nào mới được gửi tới.
Cậu đành phải gửi thêm một tin nhắn qua: “Chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?”
Lý Mộ tốn mười mấy giây để nhắn lại: “Cậu quyết định.”
Trang Khâm: “… Vậy để tôi nghĩ xem.”
Đối diễn là một chuyện rất riêng tư, ở nơi ầm ỹ chắc chắn là không được, quán café linh tinh lại quá đông người, cách âm ở những phòng gặp mặt không tồi, nhưng cậu không có bằng lái, cũng không mua xe, Tiểu Liên thật vất vả mới có một ngày nghỉ, sao cậu có thể vì việc tư mà gọi cậu ta tới?
Đang lúc cậu suy tư nên gặp nhau ở đâu thì thích hợp, bên kia gửi tin nhắn tới: “Nhà cậu ở đâu?”
Đến nhà mình đối diễn?
Trang Khâm hơi kinh ngạc.
Lý Mộ suy xét cậu hình như vừa mới thành niên, định lái xe tới để đón cậu.
Trang Khâm lại hiểu lầm, nhất thời không biết nhắn lại thế nào, mấy ngày trước để đạo diễn Quách tới, cũng là có nguyên nhân sự việc, mà đạo diễn Quách là người hiền hòa, còn Lý Mộ thì lại không giống vậy.
Anh nhìn không giống người sẽ nói ra việc tới nhà mình để đối diễn.
Nghĩ nửa phút, cuối cùng Trang Khâm gửi định vị qua.
“Là khu dân cư này, tôi ở tòa A, khu 3, tầng 17, khu dân cư của chúng tôi có bảo vệ, anh lái xe tới?”
“Phải.”
“Vậy khi vào tầng hầm bãi đỗ xe, anh đọc địa chỉ nhà của tôi ra, tôi bảo bảo vệ mở cửa cho anh, dưới tầng cũng có người gác cổng, ngày mai anh tới tôi sẽ xuống tầng hầm đón anh.”
Lý Mộ hiểu cậu làm nhân vật của công chúng nên không tiện ra cửa, đáp lại: “Được.”
Trang Khâm: “Chúng ta sẽ đối diễn cảnh nào? Kế hoạch quay bắt đầu từ đoạn giữa… chúng ta có thể thử đọc thoại cảnh đầu tiên, thừa thời gian sẽ tiến hành theo như kế hoạch quay đã sắp xếp.”
Lý Mộ: “Nghe cậu.”
Ngoài dự đoán, Lý Mộ cũng không giống như trong tưởng tượng, tuy rằng nói chuyện gõ rất ít chữ, nhưng cơ bản cũng hòa hảo. Trang Khâm sắp xếp tất cả mọi việc, buổi tối bắt đầu quét dọn nhà cửa, hai ngày trước giúp việc đã tới dọn một lần, nhưng cậu thích để đồ đạc lung tung, nhà hơi bừa.
Dọn xong tầng một, lại dùng máy hút bụi nửa tiếng, cuối cùng cậu bật người máy quét dọn lên, Trang Khâm lên tầng, ngồi trên sofa nhỏ đặt cạnh giường đọc lời thoại một mình.
Lời thoại không thể đọc thầm, phải đọc ra miệng, có rất nhiều lời thoại nhìn viết trên giấy không thấy vấn đề, đọc ra rồi mới biết có ổn hay không.
Sáng ngày hôm sau.
Trang Khâm ngủ dậy tự mình rán trứng, trộn salad ăn, lại lấy thịt bò trong tủ lạnh ra làm bít tết. Cậu gần như không biết nấu ăn, chỉ biết làm những món đơn giản nhất, ăn uống xong thì đọc kịch bản tiếp, lại chạy chậm trên máy chạy bộ hai tiếng, vừa chạy vừa học thuộc lời thoại.
Khi Lý Mộ nhắn tin nói đã tới dưới tầng, Trang Khâm vừa mới tắm rửa xong.
Hả?
Sao lại tới sớm tận một tiếng? Không phải đã hẹn ba giờ rồi sao?
Trang Khâm sợ anh phải chờ lâu, chỉ mặc thêm một cái áo khoác dài mềm mại ngoài đồ ngủ đã đi thang máy xuống, khu dân cư này của cậu mỗi tầng một căn hộ, vào thang máy phải quẹt thẻ hoặc là ấn biển số nhà.
Cửa thang máy mở ra, Trang Khâm đi ra ngoài, không thấy người đâu, lại nghe thấy tiếng còi từ một chiếc siêu xe màu đen.
Chữ mở đầu trên biển số xe là 冀, biểu thị xe tới từ Hà Bắc.
Trang Khâm nhìn qua, không chắc chắn lắm, mơ hồ có thể thấy tài xế không phải là Lý Mộ.
Siêu xe trong khu dân cư của họ không ít, tuy chiếc xe này khá hiếm thấy, nhưng cũng không phải là không có.
“Tôi không tìm được anh, cái biển số xe có chữ 冀 kia là của anh à?”
Không thấy bên kia nhắn lại, nhưng chiếc xe mang biển 冀 lại mở cửa sau ra.
Lúc này Trang Khâm mới đi qua, thấy Lý Mộ mặc áo khoác màu trắng gạo ở ghế sau, lái xe là một tài xế trung niên.
“Chào ngài.” Trang Khâm nói.
Lý Mộ thấy cậu mặc áo bông với đồ ngủ, nhưng vẫn không quên đội mũ, hơi ngạc nhiên: “Lên xe trước đã.”
“À…” Trang Khâm ngồi lên xe, thấy hơi khó hiểu, sao lại lên xe?
Chờ tài xế khởi động xe, cậu mới phản ứng lại.
Chẳng lẽ hôm qua anh ấy hỏi địa chỉ nhà mình, không phải là định tới nhà mình đối diễn?
“Sao lại mặc áo ngủ?”
“Tôi ra ngoài vội quá, nên quên mất…” Trang Khâm không dám tưởng tượng, bộ dáng này của bản thân nếu có người nhận ra chụp ảnh lại thì hậu quả sẽ thế nào.
“Tôi hình như đã quên không mang theo kịch bản… nhưng mà trong điện thoại tôi có, đọc thoại không thành vấn đề.” Trang Khâm nghĩ, khẩu trang mình còn chưa đeo, xác suất bị nhận ra rất cao, “Giờ chúng ta đi đâu vậy?”
Lý Mộ đáp: “Văn phòng công ty của một người bạn tôi.”
Công ty truyền thông mới thành lập của Khâu Minh sáp nhập với một công ty quản lý nhỏ bị thu mua lại, đồng thời cũng cho thuê văn phòng.
“Hả? Công ty kia có nhiều người không? Tôi mặc thế này có được cho vào không? Hay là…” Mắt thấy xe lái ra khỏi bãi đỗ xe, Trang Khâm bất chấp nói, “Ở nhà chỉ có một mình tôi, cũng rất gần, hay là tới nhà tôi đi?”
Lý Mộ nhìn về phía cậu.
Trang Khâm nhét tay trong túi áo, hơi băn khoăn.
Lý Mộ bảo tài xế quay đầu xe về bãi.
Đi một vòng, lại quay về đường cũ.
Xuống xe, Lý Mộ bảo tài xế đi trước, cùng Trang Khâm lên tầng, thang máy cần quẹt thẻ, vào cửa nhà phải có vân tay, Trang Khâm cầm một đôi dép đi trong nhà mới tinh đưa cho anh: “Nhà hơi nhỏ, ngài vào tạm nhé.”
Trang Khâm rửa tay, mở tủ lạnh: “Tôi có nước ấm, nước khoáng, nước trái cây, sữa chua uống, có máy pha cà phê, nhưng mà tôi chưa dùng lần nào, ngài muốn uống gì?”
“Nước khoáng là được rồi.” Phong cách trang trí trong nhà này là hiện đại tối giản, phần lớn đồ đạc trong nhà màu trắng, ban công trồng không ít cây cối mọng nước sặc sỡ, bên sofa là một cái cây xanh mượt lá to, trên tường treo mấy bức ảnh chụp, hình như là ảnh chụp gia đình, gồm có sáu người.
Trang Khâm thấy anh vẫn còn đang đứng thì chỉ xuống sofa: “Ngài ngồi đi.”
Lý Mộ gật đầu, cũng không tiếp tục quan sát cách bài trí trong nhà, chỉ đặt kịch bản lên đùi.
Trang Khâm rửa sạch trái cây đặt vào khay, lại đưa nước cho anh, cởi áo khoác treo lên, sau đó ngồi xuống ghế sofa bên cạnh anh, tạo ra một khoảng cách nhất định.
“Bắt đầu đọc thoại luôn từ… cảnh bốn nhé?” Trang Khâm mở kịch bản dán đầy giấy note xanh xanh đỏ đỏ của mình ra, “Chúng ta cứ đọc tới khoảng cảnh bốn mươi này, sau đó nghỉ một lát rồi lại tiếp tục.”
Bốn cảnh trước đó, đều là lẩn trốn, bắn súng trên đường phố, chỉ có lời thoại của một vai phụ: “Nó kia kìa!”
Hai người bỏ qua luôn.
【 Cảnh 5 / cửa nhà / bên ngoài / ban ngày 】
Giang Trác chặn vết thương đang chảy máu trên bụng lại, dựa vào tường hành lang, trong tay nắm chặt một khẩu súng lục, nhìn về cửa ra.
An Khả cũng như mọi ngày, đang thổi Harmonica trong nhà, đột nhiên cậu nghe thấy có tiếng động, liền đi qua phòng khách mở cửa ra.
Trong tầm mắt mơ hồ, có chướng ngại vật gì đó.
An Khả: Anh tới sửa ống nước à?
Giang Trác nhíu mày, quay đầu nhìn cậu chằm chằm với ánh mắt nguy hiểm.
.
Trang Khâm dần bước vào trạng thái, gần như không cần xem kịch bản cũng có thể đọc thoại nối tiếp được. Vừa đọc thoại, vừa làm những động tác theo như kịch bản miêu tả, ví dụ như ăn cơm, cậu liền cầm lấy quả táo cắn một miếng, thổi Harmonica, cậu mới mua Harmonica, nhưng thổi rất khó nghe, thế nên cũng chỉ đặt bên miệng giả vờ.
Trí nhớ của Lý Mộ siêu khủng, tính ỷ lại vào kịch bản cũng không nhiều.
Trang Khâm phát hiện đọc thoại với anh rất thông thuận, Lý Mộ có cảm giác rất quen thuộc với lời thoại, gần như không gặp phải trạng thái mắc kẹt, giọng điệu khi nói, cũng rất giống với bản thân nhân vật.
Hai tiếng trôi qua, lời thoại đã tới được đoạn giữa sau.
Cảnh thân mật trở nên nhiều hơn.
Cảnh hôn đầu tiên, là sát thủ chủ động, thiếu niên thuận theo, ánh mắt Trang Khâm liếc nhanh qua đoạn miêu tả kia: “Ở đây không có lời thoại, chúng ta lật trang đi.”
Cậu thoáng thấy được cái nhíu mày của Lý Mộ, đoán anh hẳn đang thấy bất mãn với đoạn này.
Trang Khâm thử nói: “Thực ra tôi thấy cảnh hôn có hơi thừa.”
Lý Mộ uống ngụm nước khoáng nhuận họng: “Vẫn ổn.”
Hả?
Lý Mộ: “Tiếp tục từ cảnh thứ 85 này đi.”
Hai người trần trụi ngồi trong một bồn tắm nhỏ, tắm rửa cho nhau, tầm mắt mơ hồ của An Khả lờ mờ cảm nhận được những vết sẹo trên người hắn, sau lưng hắn bị đủ các loại sẹo che kín, cậu hỏi hắn: “Vì sao anh lại muốn giết người?”
Trang Khâm đọc những lời này ra, giọng điệu không ổn, câu nghĩ thầm cũng may chỉ phải đọc lời thoại, không cần phải làm động tác.
Giang Trác: “Mỗi người đều có một thân phận, tôi là sát thủ, lấy tiền làm việc.”
“Anh không phải là vì tiền.” An Khả biết hắn giết người, có người xấu tới cửa tìm chú cậu đòi nợ, người xấu xui xẻo chạm vào họng súng của sát thủ, chọc giận hắn, Giang Trác không nói một câu thừa thãi đã đi qua, dao gọt hoa quả trên bàn biến mất, người xấu trợn trừng hai mắt, ngã xuống đất.
Hắn thuần thục xử lí xác chết, buổi tối lái xe ra ngoài ném bọc thi thể xuống dưới biển.
An Khả: “Anh là vì em.”
Ở đây có cảnh hôn thứ hai.
Cuối cùng là hình ảnh nước trong bồn tắm chảy trên gạch men, chui vào cống thoát nước.
Cảnh 86 tiếp theo, là ở trên giường, vẫn không mặc quần áo, một người tựa vào ngực người kia, An Khả truy hỏi thân phận của hắn, hỏi hắn vì sao tới đây, còn phải rời khỏi đây nữa sao.
“Nếu anh phải rời khỏi đây, mang em đi cùng đi có được không?”
Tới khúc này, tình cảm của cậu đã mang theo sự ỷ lại bệnh trạng, nhưng lại rất đơn thuần, Trang Khâm đọc lời thoại, cảm thấy mình xử lí chỗ này cũng không được tốt.
Cậu chưa yêu bao giờ, trong quá trình quay hai bộ phim trước đó, cậu cũng gần như chưa tiếp xúc với cảnh diễn tình cảm.
Cậu có chút không biết phải xử lí ra sao.
Lý Mộ đọc xong đoạn cuối cùng, nhìn về phía cậu.
Trang Khâm nói: “Đoạn này tôi không tìm được cảm giác, chúng ta đọc lại lần nữa đi?”
Hai người đọc lại vài lần, Trang Khâm vẫn không tìm được giọng điệu chính xác để nói chuyện.
Chú của An Khả là một gã buôn lậu ma túy, đồng thời cũng bị nghiện, trong nhà thường xuyên có một vài người khó hiểu sẽ tới quấy rầy cậu, nhưng chú lại cực kì bạc nhược, trong lòng cậu hẳn là vô cùng sùng bái người như Giang Trác, dưới đáy lòng cậu, thực ra cũng có chút thô bạo.
Nội tâm con người rất phức tạp, để có thể phân tích sâu, cũng rất khó khăn.
Mãi không tìm được cảm giác, Trang Khâm trở nên nôn nóng, tuy không biểu hiện ra ngoài mặt, nhưng tốc độ đọc đã dần nhanh hơn.
Cậu uống nước không ngừng: “Lại đi.”
Lý Mộ phối hợp với cậu.
Một tiếng sau, Lý Mộ nói: “Thế này không được, nghỉ một lát đi.”
Trang Khâm hơi hoàn hồn lại, hiểu bản thân đã quá để tâm vào chuyện vụn vặt.
“Xin lỗi.” Tuy cậu không phải là đạo diễn, nhưng cậu rõ ràng có sự bén nhạy và sự OCD dành cho nhân vật, có vấn đề ở đâu, trong lòng cậu hiểu rất rõ.
Lý Mộ nói không sao, Trang Khâm đứng lên: “Ngồi lâu quá rồi, tôi đứng lên hoạt động một chút đây.”
Cậu vừa vặn tay, vừa nhìn sắc trời ảm đạm ngoài cửa sổ, sau đó nhìn đồng hồ trên tường: “Đã bảy giờ rồi à, muộn rồi, hay là hôm nay chúng ta đến đây thôi?”
“Ừm, tôi thử với cậu thêm lần nữa rồi kết thúc.”
“Được.” Trang Khâm vào nhà tắm, đối diện với gương, dùng năm phút để sửa soạn lại cảm xúc.
Cậu nhìn gương, lại tự thôi miên ý thức của mình, vào trạng thái một lần nữa.
Xuống tầng, Lý Mộ ngồi trên sofa, hỏi cậu: “Bữa tối của cậu giải quyết thế nào?”
“Trong tủ lạnh có bò bít tết.”
Lý Mộ cúi đầu nhìn đồng hồ: “Tôi đưa cậu ra ngoài ăn rồi lại đưa cậu về.”
Trang Khâm hơi khựng lại rồi gật đầu.
Lý Mộ vẫy tay bảo cậu đi tới: “Lần cuối, cậu vẫn luôn không tìm được cảm giác, lần này đối diễn luôn đi.”
Đối diễn…
Tức là phải thêm động tác.
Cảnh 86 này là cảnh gì nhỉ?
À… đúng rồi, cậu tựa vào lòng Giang Trác, toàn thân trần trụi.
Cảm xúc Trang Khâm thật vất vả mới sửa soạn được, lại trở nên nóng bỏng lên, mặt cậu thậm chí còn đỏ ửng: “Có phải… cởi quần áo không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.