Phái Diễn Xuất

Chương 43: “Đừng lo lắng, tôi bầu bạn với em.”

Thụy Mang

03/07/2021

Lý Mộ đương nhiên không thể để cậu mua vé cho, mà hỏi cậu mua vé chuyến bay nào, sau khi nhanh chóng đặt vé, sáng mai 10 giờ cậu sẽ qua đón anh.

Trang Khâm thấy tâm trạng anh có vẻ không tệ thì thuận miệng bảo: “Thực ra món quà anh tặng tôi kia, tôi vẫn chưa hiểu cách dùng lắm.”

Lý Mộ vừa định bảo thực ra rất đơn giản, Trang Khâm đã nhanh chóng gõ chữ gửi qua: “Tôi hơi ngốc, nghiên cứu lâu mà vẫn chưa hiểu, tìm trên mạng cũng không thấy…”

Lý Mộ: “Để tôi dạy cậu.”

Lý Mộ: “Tôi mới đầu cũng không biết dùng, thứ này đúng là hơi phức tạp, không phải do cậu ngốc.”

Trang Khâm chụp kính mắt gửi cho anh: “Tôi đã sạc đầy pin.”

“Tìm nút nguồn mở lên.”

Trang Khâm: “Nút nguồn ở đâu?”

“Nút nguồn ở…”

Hai người gõ qua gõ lại giải thích một hồi, Lý Mộ nói: “Cậu gọi video đi tôi dạy cậu.”

“Được, gọi ngay đây!” Trang Khâm cầm kính đi xuống tầng, phía dưới sáng hơn chút, dọn dẹp cũng sạch sẽ.

Tìm thấy giá đặt điện thoại, Trang Khâm mở giá ra, gọi video, mở góc rộng.

Trên màn hình xuất hiện cằm của Lý Mộ, người này chắc là rất ít khi gọi video cho người khác, nhiều lắm là mở cuộc họp online, góc quay rất chi là thẳng nam.

Lý Mộ thấy Trang Khâm ngồi bên một đống linh kiện, lúc này mới phát hiện góc quay của mình khó coi, mới cầm điện thoại, hướng vào giữa mặt mình, lại nghiêng mặt qua bên một chút, mũi nhìn sẽ cao hơn.

Lý Mộ đầu bên kia điều chỉnh đủ mọi góc độ, Trang Khâm bên này lại hơi sao nhãng, hoàn toàn không phát hiện ra, cậu hỏi: “Găng tay này phải đeo vào sao?”

“Đúng vậy, phải đeo găng vào mới lên được mạng…”

“Găng tay này là để làm gì?” Trang Khâm đeo kính lên, mở nút nguồn, trước mắt xuất hiện một màn hình thật lớn, logo hiện lên theo quá trình khởi động.

Cậu có hơi ngạc nhiên, cậu có biết tới kỹ thuật chiếu hình này, nhưng không ngờ hiệu quả có thể tốt như vậy, dưới điều kiện ánh sáng đầy đủ vẫn rõ như vậy, nếu như ở nơi tối, hiệu quả có thể sánh với rạp chiếu phim.

“Găng tay là để tương tác trên màn hình.” Lý Mộ giải thích, “Cách dùng đơn giản, nhưng cách màn hình, tôi không tiện giải thích.”

Trang Khâm giống như một đứa trẻ tò mò tháo kính ra rồi lại đeo lên, cứ lặp lại như vậy vài lần, Lý Mộ nói: “Chỉ cậu mới thấy được màn hình, người ngoài không thấy được.”

“Cái này gọi là gì? Có phải là rất đắt đúng không…” Thời gian khởi động hơi lâu, sau khi vào trang chủ, rất nhiều app hiện lên.

“Ừm… Tạm thời gọi nó là rạp chiếu phim gia đình di động AR,” Lý Mộ nói lên một cái tên, “Là một loại công nghệ thông minh, ở chỗ tôi có một cái đời đầu, của cậu là sản phẩm đời hai, có thêm chức năng sử dụng giọng nói.”

“Công nghệ thông minh? Nghe rất cao cấp, rất đắt, không được, ngày mai tôi trả lại cho anh…” Cho dù có là bảy năm sau, Trang Khâm cũng chưa sử dụng sản phẩm như vậy bao giờ, cậu chỉ từng chơi trò chơi VR bình thường.

“Trả lại cho tôi làm gì?” Lý Mộ cảm thấy mình đã điều chỉnh được góc độ đẹp nhất, lại vừa nhìn Trang Khâm, sự chú ý của cậu đã không còn đặt trên người mình, “Cậu cứ dùng thử trước đi, sau này đưa ra thị trường, cậu lại quảng cáo giúp tôi.”

“Không thành vấn đề… Công nghệ thông minh này, là do anh đầu tư nghiên cứu phát minh?”

Lý Mộ: “Tôi tham gia nghiên cứu phát minh, cũng đầu tư một chút.”

“Được, chờ tôi dùng thử cho anh.” Nếu bảo cậu quảng cáo miễn phí, Trang Khâm sẽ bằng lòng dùng thử, dù sao bình thường một quảng cáo của cậu cũng phải mấy trăm vạn, hợp đồng đại diện phát ngôn cũng phải vài nghìn vạn mới ký.

Có điều nếu như cậu hiểu một chút về kỹ thuật chiếu hình hiện tại, sẽ biết rằng công nghệ thông minh này vì giá thành chế tác nên tạm thời trong vòng vài năm này sẽ không thể bán trong nước được, chỉ có thể tạo ra các sản phẩm cấp thấp hơn.

Lý Mộ đang nói cho cậu biết tai nghe dùng thế nào, chỉnh âm thanh ra sao, xem phim thế nào, rồi gửi tin nhắn, ngoài ra còn có công năng 3D, làm việc hay xem kịch bản đều có thể…

Trang Khâm có lúc nghe không hiểu sẽ cẩn thận ngắt lời anh, hỏi anh có thể nói lại được không, cậu nghe không hiểu lắm. Lý Mộ sẽ kiên nhẫn nói lại dùng như thế nào, ấn vào nút nào, giọng điệu rất ôn hòa.

Đúng lúc hai người nói chuyện tới là hăng say, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa.

Một tiếng rất nhỏ, nếu không chú ý có khi cũng không nghe thấy được.

Khựng lại vài giây, lại thêm hai tiếng nữa, lúc này âm thanh lại càng lớn hơn.

Mặt Trang Khâm biến sắc.

Lý Mộ thấy cậu im lặng: “Sao vậy?”

Trang Khâm thò tay ngắt cuộc gọi video, cầm điện thoại ngồi tại chỗ không đi ra mở cửa.

Cậu hy vọng chỉ là có người gõ nhầm cửa mà thôi.

Nhưng rồi một lát sau, lại có thêm vài tiếng gõ cửa, rồi bấm chuông, “Kính coong” vang lên, Trang Khâm trắng bệch mặt.

Công ty thuê căn nhà này cho cậu, chuông cửa có kết nối màn hình.

Video đen trắng, bên ngoài có một người không biết là nam hay nữ đang đứng, đeo khẩu trang che kín mặt.

“Kính coong.”

“Tít, tít, tít…” Tiếng ấn mã số vang lên.

Trang Khâm không biết mình đã khóa cửa hay chưa, nhưng theo phản xạ, cậu cử động, run rẩy sờ khóa cửa toàn nút. Mật mã cửa cậu đổi thường xuyên, nhưng cũng chưa chắc là không có ai biết.

Lúc này giọng nói AI ở khóa cửa vang lên, nhắc nhở đã nhập sai mã.

Cậu thở ra một hơi, thậm chí còn không dám tắt đèn, cầm lấy điện thoại, bắt bản thân bình tĩnh lại, ấn 110 trước, vài giây sau, cậu lại gọi cho bên chủ tòa nhà, bảo họ cho bảo vệ lên xem một chút.

“Có lẽ là… có người gõ nhầm cửa, nhưng người kia cứ ở bên ngoài mãi, mọi người tới xem thử đi.” Cậu đi vào nhà vệ sinh, hạ giọng xuống rất nhỏ, “Mau tới xem thử xem.”

Tiếng chuông cửa biến mất.

Trang Khâm cũng không đi xem, dao hoa quả đặt ngay bên cạnh người.

Đời trước có một khoảng thời gian, cậu thường xuyên gặp phải tình huống này, chưa được vài ngày cậu đã chuyển nhà, rời khỏi nơi này mãi mãi.

Cậu ngồi im, cũng không biết nên nhắn cho ai, cậu nghĩ Tiểu Liên hẳn là đã ngủ, thấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của Lý Mộ, anh hỏi cậu: “Tôi nghe có tiếng người gõ cửa?”

“Có ai tới à?”

“?”

“Xảy ra chuyện gì rồi?”

Lý Mộ có lẽ đã nhận ra vấn đề: “Tôi báo cảnh sát giúp cậu.”

“Không sao, không có việc gì, không cần báo cảnh sát.” Trang Khâm nhắn lại, “Có người uống say gõ cửa nhà tôi, tôi tưởng có ai tới… nên cúp máy anh.”

“Đã đi chưa?” Lý Mộ không tin lời cậu nói lắm, trực giác cho anh biết đã xảy ra chuyện, anh lên thay quần áo, lấy chìa khóa xe.

Trang Khâm không biết người kia đã đi chưa, cậu không xác định được.

“Đi rồi.” Cậu nhắn lại, “Không sao cả.”

“Kính coong!”

Ngoài cửa lại vang lên tiếng chuông cửa chói tai.

Trang Khâm giật mình, cầm lấy con dao gọt hoa quả.

“Chúng tôi là bảo vệ.” Người ngoài cửa nói, “Trang tiên sinh, nhận được điện thoại của ngài, xin hỏi bây giờ ngài có an toàn không?”

Trang Khâm đi về phía màn hình, thật sự là bảo vệ trực đêm, cậu đã từng gặp.

Nhưng lúc này Trang Khâm vẫn không dám mở cửa.

Cậu giống như chim sợ cành cong, nói qua một cánh cửa: “Tôi ở trong nhà rất an toàn, người vừa rồi gõ cửa… mọi người có thấy không?”

“Lúc chúng tôi lên không thấy có ai cả.”

“Tra camera được không? Hắn ta vào bằng cách nào?”



“Được Trang tiên sinh, lát nữa chúng tôi sẽ tra, có thông tin lập tức báo cho ngài. Xin hỏi ngài đang ở nhà một mình sao?”

“Không phải.” Trang Khâm mệt nhoài tựa vào tường, “Tôi đang ở cùng với bạn.”

Bảo vệ nói: “Ngài hãy nghỉ ngơi sớm đi, yên tâm, đêm nay chúng tôi sẽ thay phiên trực đêm ở đây.”

“Rất cảm ơn mọi người…” Lời nói của bảo vệ làm Trang Khâm hơi yên lòng, không còn quá sợ hãi.

Thực ra cậu nghĩ, bản thân chắc chắn có thể bảo vệ tốt cho mình, đối phương rất có thể không đánh lại được cậu.

Nhưng cậu vẫn rất sợ xảy ra chuyện gì đó.

Bên kia, Lý Mộ ra khỏi khách sạn, đến bãi đỗ xe, mở cửa.

“Thực sự không có việc gì?” Anh vừa lái xe, vừa gửi voice chat.

“Không sao cả.” Khi gõ chữ, tay cậu vẫn còn đang run lên.

Lý Mộ nói: “Cậu mở video tôi xem thử xem.”

Khu dân cư như Trang Khâm đang ở, ra vào phải có thẻ, lên thang máy cũng phải có thẻ, ai sẽ đến gõ cửa chứ?

Trừ khi là dùng thang hàng lên tầng, nhưng nếu là chủ nhà gõ nhầm cửa, thì sao có thể dùng thang hàng?

Cảnh cuối trong video call, Trang Khâm ngẩng đầu nhìn về phía cửa, đột nhiên im bặt, vẻ mặt cũng lạ, thò tay cúp máy, hiển nhiên không muốn người ngoài cửa nghe được âm thanh trong phòng.

Trang Khâm lên tầng, đóng kỹ cửa, khóa trái lại.

Cậu đeo tai nghe, đặt dao gọt hoa quả ở đầu giường, suy nghĩ, lại bỏ dao vào ngăn kéo, trừ phi là người cao 1m9 vạm vỡ, nếu là sasaeng fan, mình hẳn có thể chế phục được người bằng cách vật lộn, nếu cầm dao có thể sẽ lên bản tin trên TV mất.

Cậu đứng ngồi không yên, muốn đi xuống đổi mật mã cửa, lại cảm thấy sợ, cuối cùng cậu khênh đồ chặn trước cửa, lại lần nữa lên tầng.

Đã chịu đủ kinh hãi, trái tim đập mạnh vẫn chưa về lại nhịp tim ban đầu, Trang Khâm mở điện thoại, thấy Lý Mộ gửi cho mình vài tin nhắn, cậu ấn mở từng cái một lên nghe.

“Trợ lý của cậu đâu?”

“Cậu ấy không ở cùng với cậu à?”

“Tôi đang trên đường.”

“Chờ tôi một lát.”

Giọng Lý Mộ trầm ổn, vang lên qua tai nghe, không hiểu sao có cảm giác an toàn.

“Không cần đâu, cảm ơn anh, thực sự không có việc gì mà.”

Ngón tay cậu run lên nhè nhẹ, ấn một cái meme mèo con gửi qua.

Đường quốc lộ ban đêm, xe cộ không nhiều. Lý Mộ nhấn ga, gửi voice chat: “Tôi sắp tới rồi.”

Bãi đỗ xe khu dân cư Trang Khâm muốn vào phải có thẻ, hoặc là đưa chứng minh thư ra, hoặc liên lạc với chủ hộ, bảo vệ cửa sẽ hỏi chủ hộ chiếc xe này có phải là người tới thăm người thân hay không.

Khi anh tới lần đầu, tài xế đưa chứng minh thư cho bảo vệ cửa rồi vào.

Tay Trang Khâm đặt lên bàn phím điện thoại, vùi mình trong chăn, mũi hơi cay cay, Lý Mộ với mình rõ ràng không thân cũng chẳng quen, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, vậy mà nửa đêm rồi còn tới thẳng đây.

Với ấn tượng anh để lại đời trước, cậu thật không thể tưởng tượng được.

Trang Khâm biết, nếu bây giờ mình gọi cho Tiểu Liên, Tiểu Liên sẽ tới đây ngay, còn có thể tìm tới chị Mân, gọi vệ sĩ công ty tới.

Nhưng trong số những người trên, Lý Mộ không thuộc về bất cứ nhóm nào.

“Lúc nào tới anh bảo bảo vệ gọi cho tôi, sau đó anh lên tầng gửi tin nhắn cho tôi, tôi mở cửa cho anh.” Trang Khâm nghĩ, đêm nay chắc là mình sẽ không ngủ được.

Lý Mộ tới… Cũng không thể bảo người ta mất công tới rồi đi về được.

Trang Khâm xuống tầng lấy đồ uống, trái cây, đồ ăn vặt trong tủ lạnh ra, cậu nhìn về phía cửa, lại nhìn điện thoại.

Lý Mộ gần như cứ vài phút lại gửi cho cậu một tin: “Còn ở đó không?”

“Ừm ừm.”

Lý Mộ: “Chờ tôi thêm vài phút, quặt một khúc nữa là tới rồi.”

“Cảm ơn… muộn thế này rồi, anh còn cố ý tới đây, thực ra không có việc gì mà.”

Lý Mộ: “Cậu không biết dùng găng tay mà, để tôi tự mình dạy cậu.”

Trang Khâm nhìn đồng hồ, đã 12 giờ rồi.

Aiz.

Cậu thở dài, huyệt thái dương đập thình thịch, trong lòng trào lên sự cảm kích.

Nhớ lại hai tháng đóng phim, ở chung còn rất vui vẻ, có lẽ Lý Mộ thực sự coi mình như bạn.

Lý Mộ tới rồi, báo số nhà, bảo vệ cửa liên lạc với Trang Khâm, hỏi vài câu, Trang Khâm nói là bạn mình, biển số xe của anh bị chụp lại tự động, mới được cho vào.

Lý Mộ không có thẻ nên không lên tầng được.

Anh đoán Trang Khâm hẳn không dám ra khỏi cửa, liền tìm thang hàng đi lên.

Mới đi vào, đã thấy bên trong có một bác trung niên mặc quần áo bảo vệ, đầu dựa vào vách thang máy bóng loáng, mơ màng ngủ gà ngủ gật.

Lý Mộ đi vào, ông liền tỉnh, rất cảnh giác sụp mũ xuống, nhìn chằm chằm người đàn ông thân mình cao lớn này: “Cậu lên tầng bao nhiêu?”

“Tôi lên tầng 17, tìm bạn.”

“Tầng 17?” Bảo vệ càng cảnh giác, còn sờ xuống bộ đàm.

Lý Mộ: “Bạn tôi vừa rồi gọi cho tôi, cậu ấy gặp phải biến thái.”

Bảo vệ vẫn không dám mất cảnh giác, cho dù đối phương trông anh tuấn sang trọng, không giống người có khả năng phạm tội chút nào, nhưng cũng chưa chắc đã không phải là biến thái.

Ông lấy bộ đàm xuống: “Thang hàng thang hàng, lên tầng 17.”

Trang Khâm đang gửi tin nhắn cho Lý Mộ, thì nghe thấy có một bảo vệ bên ngoài gọi: “Trang tiên sinh, có phải ngài đã gọi điện cho một người bạn, gọi anh ta tới không?”

Cậu nhìn về phía màn hình, Lý Mộ đang đứng bên ngoài.

Trang Khâm mở cửa, trong chớp mắt kia thấy anh, liền yên tâm hơn rất nhiều.

Cậu thò tay kéo Lý Mộ vào: “Đúng vậy, là bạn của tôi.”

Bảo vệ lập tức nói xin lỗi với Lý Mộ: “Chúng tôi đang gia tăng cảnh vệ, tìm kiếm kẻ khả nghi…”

Lý Mộ gật đầu: “Không sao.”

Trang Khâm nói: “Vất vả cho mọi người phải trực đêm rồi.”

Bảo vệ: “Không thành vấn đề, bảo vệ an toàn cho chủ hộ là trách nhiệm của chúng tôi.” Tuy rằng Trang Khâm chỉ là người thuê, nhưng người ta là minh tinh, hơn nữa bất động sản còn là công ty người ta mua lại, không ai muốn thực sự xảy ra chuyện không may.

Bảo vệ nói tiếp: “Camera tạm thời tối nay chưa tra được, ngày mai mới có thể tra, tra được tin tức gì tôi sẽ lập tức báo lại cho ngài.”

Trang Khâm đưa mắt nhìn Lý Mộ, nói được.

Vừa rồi mình còn nói với Lý Mộ không sao, lúc này bảo vệ lại nói ra chuyện tra camera.

Bảo vệ đi rồi, Lý Mộ vẫn đứng bên cửa, dưới ánh đèn, anh cẩn thận xem xét, lần sờ khu vực tường xung quanh cửa.

Trang Khâm thường xuyên xem phim, vừa nhìn đã hiểu: “Anh đang tìm… máy theo dõi gì đó à?”

“Phải.” Lý Mộ sờ một hồi, không sờ được gì, đi vào cửa nói: “Cậu trước đó nói chuyển nhà, dọn sớm chút, lần tới về nước hãy dọn đi, chỗ này không thể ở nữa.”

“Tôi còn đang tìm căn thích hợp.” Trên người cậu không có nhiều tiền lắm, giá nhà ở Thủ đô còn kinh người, dù cậu có là minh tinh, cũng không thể kiếm được tiền mua nhà chỉ trong một năm.



Trang Khâm cầm cho anh đôi dép đi trong nhà lần trước: “Nếu anh không ngại thì tối nay ở lại chỗ tôi đi, có phòng dành cho khách, tôi đi thay chăn ga vỏ gối giường cho anh.”

Lý Mộ khựng lại trong chốt lát rồi mới nói.

“Tối nay vẫn còn ngủ được sao?” Lý Mộ cùng cậu đi lên tầng.

Trang Khâm tự biết không gạt được anh: “Không tới mức đó đâu, mệt thì sẽ chìm vào giấc ngủ thôi mà.” Cậu quay đầu lại cười nói, “Cảm ơn anh đêm nay cố tình tới bầu bạn với tôi.”

Lý Mộ nhìn vào khuôn mặt cậu, rõ ràng đã chịu phải kinh hãi, vẫn miễn cưỡng nở nụ cười.

“Không thành vấn đề.” Anh nói, nhưng lại chẳng nói lên được nguyên nhân tại sao bản thân lại làm như vậy.

“Tóm lại, cảm ơn anh.” Trang Khâm lấy chăn ga vỏ gối mới từ phòng quần áo ra: “Tôi tìm cho anh một bộ đồ ngủ tôi chưa mặc…”

Cậu tìm một lát, tìm quần đùi áo cộc rộng thùng thình ra: “Anh mặc chắc là sẽ hơi nhỏ.”

Lý Mộ nhận lấy, giúp cậu ôm chăn ga vỏ gối xuống tầng, hai người bắt đầu thay cho giường trong phòng cho khách, Trang Khâm chỉ sợ bệnh sạch sẽ của anh phát tác: “Tôi dùng máy hút bụi và máy khử khuẩn dọn giường một chút.”

“Muộn lắm rồi, không cần vậy đâu.”

“Thế anh có đói bụng không, muốn ăn chút bữa khuya không…?”

Mười phút sau, hai người cùng ngồi trên chiếc sofa trong phòng khách, Lý Mộ bắt đầu tay cầm tay dạy cậu sử dụng chiếc kính công nghệ thông minh này dùng thế nào: “Chỉ việc đeo găng tay cảm ứng lên, tôi bây giờ không xem được màn hình của cậu, không thể dùng chung, cậu giơ tay lên.”

Lý Mộ giơ tay Trang Khâm lên: “Có thấy con trỏ không? Đây chính là con chuột.”

Xuyên qua mắt kính, Trang Khâm vẫn có thể thấy được đồ đạc trong nhà, thấy Lý Mộ, thấy tay mình.

Đồng thời cũng có thể thấy được bản thân dùng tay thao tác con trỏ trên màn hình.

“Thật thần kỳ.” Cậu nói, “Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy sao?”

Dù sao cũng là lĩnh vực không hiểu biết, cậu cũng không rõ lắm, chỉ cảm thấy món quà này của Lý Mộ, thực sự không tầm thường.

Lý Mộ: “Thế nên cái này chỉ là sản phẩm ban đầu, về sau sẽ sản xuất nhiều hơn.”

Trang Khâm tìm phim điện ảnh, hiệu quả vô cùng xuất sắc, Lý Mộ tắt đèn, trong bóng tối, hiệu quả của màn hình càng gây chấn động, chỉ kém rạp chiếu phim một chút.

Ngay sau đó cậu nghĩ tới, thực ra phạm vi ứng dụng của thứ này rất rộng, nếu ở bên ngoài, đeo kính này chung với kính râm, người khác thậm chí còn không biết cậu thực ra đang xem phim.

Hai người ngồi sát lại nghiên cứu trong chốc lát, Trang Khâm rõ ràng đã thả lỏng ra nhiều, cả người nhũn ra trên sofa, lúc này có Lý Mộ bầu bạn, tâm thấy yên lạ thường.

Lý Mộ ngồi rất gần cậu, có thể ngửi thấy mùi hương trên cơ thể cậu, nhưng cũng chẳng có ích gì, anh bắt đầu nhận ra được nhược điểm của kính mắt.

Không dùng chung được, nói cách khác, bạn nhỏ tự mình xem phim, mình không xem được.

“Xem phim gì đó?” Lý Mộ hơi hối hận vì đã tặng cái này, nhưng thấy cậu thích thì cũng chỉ đành nhịn xuống: “Hay không?”

“Tôi tắt rồi, đang mở trò chơi.”

“Chơi vui không?”

“Vui, anh có muốn chơi không?” Trang Khâm tháo kính xuống, cậu phát hiện cái kính này, thực ra chỉ thích hợp chơi khi ngồi một mình.

Lý Mộ lắc đầu: “Cậu cứ chơi đi.”

“Tôi không chơi nữa.”

“Mệt rồi hả?”

“Không.” Cậu tắt kính đi, bóp bóp sống mũi, nhìn đồng hồ, lo Lý Mộ ngủ không đủ, “Đã một rưỡi rồi, thực ra chúng ta hẳn nên đi nghỉ.”

Chuyện xảy ra vừa rồi tới giờ cậu vẫn chưa hoàn hồn, người đã rất mỏi mệt mà dây thần kinh vẫn căng ra, huyệt thái dương đau đớn.

Lý Mộ nhìn mặt đoán ý, lại nhớ hôm nay lên mạng, thấy tin tức về sinh nhật cậu rất hot, Lý Mộ không hiểu hotsearch là cái gì, anh chỉ là phát hiện Internet thực sự có mặt trái, một vài người dùng rất ác ý, không chút kiêng nể chửi rủa minh tinh trên mạng.

Anh xem thử một chút, phát hiện cậu hát tiếng Anh bị người ta cười nhạo, nguyên nhân là do trước kia cậu tham gia một chương trình, phát âm tiếng Anh có vấn đề, đã bị cười nhạo thật lâu, lúc này còn dám hát bài hát tiếng Anh, giọng còn chênh phô.

Nhưng đa số những kẻ cười nhạo cậu bản thân đều không nghe hiểu lời bài hát, thực ra phát âm của Trang Khâm khi hát rất tiêu chuẩn, không sai sót gì cả.

Cả chiều Lý Mộ xem tới là không thoải mái, liền nghĩ cách cho đóng băng vài tài khoản.

Anh nghĩ, cả ngày Trang Khâm đều gặp phải những phê bình như vậy, áp lực nhất định rất lớn.

Nhưng biểu hiện bên ngoài của cậu, đều rất xán lạn vui vẻ, chỉ có khi ở một mình mới có thể ngây ra, có chút cô đơn.

Một cảm xúc mang tên “đau lòng” tràn ra, giọng điệu Lý Mộ dịu dàng đi nhiều, giọng anh trầm thấp: “Tôi chưa buồn ngủ lắm, cậu muốn ngủ thì bật đèn, tôi ở dưới tầng.”

“Ở dưới tầng làm gì?”

“Xem phim, không ngủ, trông coi cho cậu.”

“Tôi ở đây cùng anh.” Trang Khâm cảm nhận được sự dịu dàng này của anh, từ đáy lòng cậu cảm thấy Lý Mộ là một người bạn nghiêm túc, rất tốt, rất đáng tin cậu.

Cậu bật TV lên: “Anh muốn xem gì?”

Trong phòng rất tối, hơi thở khi cậu nói chuyện phun lên mặt anh, Lý Mộ uống ngụm nước: “Hẳn là cậu chưa xem đâu.”

“Đa số phim tôi đều đã xem.”

“Thế thì đề cử một bộ đi.”

Trang Khâm chọn lại chọn, cuối cùng lại chọn phim hoạt hình.

Trên TV là đoạn hình hiệu kinh điển của Disney, Trang Khâm ngồi xếp bằng, ôm gối trong ngực, xé mở một bịch snack khoai tây, đặt trên đùi ăn chung với Lý Mộ.

Sự chú ý của Lý Mộ hoàn toàn không đặt trên phim, nương theo bóng tối che giấu, anh nhìn cậu, Trang Khâm đang nghiêng đầu dựa vào chiếc gối cực to trên sofa, trông cậu xem rất nghiêm túc, ánh sáng màn hình TV hắt ra bao phủ lên khuôn mặt cậu, làn mi rậm dài tạo bóng phủ lên khuôn mặt, hai mắt đen láy trong căn phòng tối càng được nổi bật tới thêm sáng ngời.

Diễn viên hí khúc thực ra là dựa vào đôi mắt để nói chuyện, hai mắt cậu có thể truyền được tình cảm sâu sắc, khi đối diễn với cậu, cảm xúc của Lý Mộ luôn bị khơi ra, cho dù trong phim, cậu diễn nhân vật bị cận thị độ cao, nhưng rất nhiều lúc diễn tình cảm, không nhiều thì ít, Lý Mộ đều bị tình cảm của cậu tác động.

Phim vẫn đang chiếu, Trang Khâm ngủ rồi, Lý Mộ rất nhanh đã phát hiện ra.

Anh chỉnh tiếng TV xuống thấp nhất, cẩn thận đứng lên.

Dáng vẻ nghiêng đầu dựa vào gối, cực kì giống cảnh tượng đứa trẻ xa lạ ngủ quên bên lò sưởi hồng của quán bar trong khách sạn kia vào ngày bão tuyết ấy.

Lý Mộ đứng bên cạnh cậu, một lát sau, anh khom lưng bế người lên.

Trang Khâm gần đây giảm cân, cân nặng giảm xuống một chút, cánh tay Lý Mộ vòng qua hai chân và sau lưng cậu, có thể cảm nhận được rõ ràng trọng lượng khung xương.

Trang Khâm tuy đã ngủ, nhưng mày còn chưa giãn ra, song cũng chẳng bài xích hương hoa hồng trong tủ quần áo của mình còn vương trên người Lý Mộ, đầu cậu tựa vào bả vai rộng của anh, hơi thở vờn nơi cổ Lý Mộ.

Hầu kết Lý Mộ thấy ngứa ngáy, anh kiềm chế bế cậu lên tầng, động tác nhẹ nhàng đặt cậu lên giường.

Động tĩnh này làm Trang Khâm hơi tỉnh một chút, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê cùng sự sợ hãi bén rễ, cậu gần như nói mớ vài tiếng, Lý Mộ cúi đầu, chăm chú lắng tai nghe xem cậu nói gì.

“Đừng đi…”

Lý Mộ nghe rõ rồi.

“Không đi.” Anh ngồi bên mép giường, cúi đầu dán tới cực gần mà nhìn chăm chú vào Trang Khâm, nhịn không được duỗi phẳng hai đầu lông mày cậu, “Đừng lo, ở bên em đây mà.”

Tay đặt trên mặt cậu rồi, thì không rời ra được nữa, Lý Mộ càng nhìn cậu, cảm giác lại càng khác lạ, ngón tay theo mũi cậu trượt xuống chóp mũi, có lẽ là do nhột, Trang Khâm xoay người, cũng quay đầu đi, chừa lại cái gáy cho anh.

Ngón tay Lý Mộ khựng lại trên không trung, không khỏi bật cười, trong lòng lại ngập tràn sự dịu dàng.

Giọng nói kia nhẹ tới gần như không thể nghe thấy: “Đứa nhỏ không có lương tâm, vừa rồi bảo tôi đừng đi, bây giờ lại quay gáy vào mặt tôi, không phải thích tôi sao?”

Trong lúc ngủ Trang Khâm cũng ngại ồn, cậu phát ra giọng mũi, đuổi người một tiếng: “Ừm…”

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Mộ: Em thừa nhận rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phái Diễn Xuất

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook