Chương 96: “Tàng Tâm” bản hoàn chỉnh
Thụy Mang
03/07/2021
Hai người nắm một sợi dây, lúc người đại diện quay đầu lại tìm, thấy một màn.
… Đúng là giấu đầu hở đuôi.
Cô tìm một cái mũ bucket trong túi ra, đưa cho diễn viên không hề có chút tự giác là Lý Mộ: “Đội vào.”
Lý Mộ không nhận, đeo kính râm mắc trên cổ áo vào.
Trang Kham giải thích với Diệp Táp: “Anh ấy còn chưa tỉnh ngủ, không thích phản ứng với người khác, chờ anh ấy tỉnh táo lại là ổn.”
Cậu nhớ rõ Tết Âm năm trước, mình thấy anh trên máy bay, lễ phép chào hỏi anh, Lý Mộ vốn không để ý tới.
Giờ mới nhớ lại, lúc ấy hẳn là Lý Mộ đang ngủ bù, ngủ dậy xong chưa tỉnh táo, cảm giác với thế giới bên ngoài hơi đờ đẫn một chút.
Lý Mộ nắm sợi dây, đi theo ra khỏi sân bay.
Berlin tháng ba vẫn còn lạnh, đêm có tuyết rơi, vừa ra khỏi sân bay, mọi người đều mặc thêm áo khoác.
Khâu Minh sắp xếp không phải xe thương vụ cỡ lớn gì, mà là xe hơi dáng dài, trong nước vì giao thông quản chế, trên đường không thấy xe như vậy, đây cũng là lần đầu Trang Khâm ngồi.
Chiếc xe này xếp hai hàng ghế đối diện nhau, vì trên xe còn có diễn viên, trợ lý và stylist khác, Trang Khâm và Lý Mộ chỉ là ngồi cạnh nhau, Lý Mộ cầm dây mũ trong tay nghịch, Trang Khâm im lặng nghe đạo diễn Quách nói về lịch trình của liên hoan phim lần này.
Lễ khai mạc được xếp vào ngày mai, toàn thể đoàn đều phải đi thảm đỏ, nhiệm vụ chính của diễn viên là phối hợp tuyên truyền, tổng cộng tham gia ba thảm đỏ, một là khai mạc, hai là chiếu lần đầu, ba là bế mạc, ngày bế mạc đó chính là ngày bình xét giải thưởng. Cả liên hoan phim kéo dài trong hai tuần, Trang Khâm vốn định tham gia chiếu lần đầu xong rồi về nước đóng phim tiếp, đạo diễn Khương nghe cậu nói bộ phim cậu đóng được mang tới liên hoan phim Berlin tranh giải, thì để cậu dự bế mạc xong mới về.
Mà trong hai tuần này, đạo diễn và nhà sản xuất có nhiệm vụ lớn nhất là tìm bên chiếu phim đẩy mạnh tiêu thụ phim, bán phim sang nước ngoài.
Đạo diễn Quách nói xong lịch trình, hỏi mọi người: “Có còn vấn đề gì thắc mắc không?”
“Có.” Nam diễn viên vai phụ hỏi anh ta, “Đạo diễn Quách, thời gian cắt ghép phim của chúng ta ngắn như vậy, có mang đi thẩm tra không?”
“Chuyện này…” Đạo diễn Quách xấu hổ nói, “Chúng ta chuyển ngữ, thêm phụ đề tiếng Đức xong là đưa tới xét giải thưởng ngay, nào còn kịp biên tập để thẩm tra bên cục điện ảnh chứ.”
“Hả?” Diễn viên kia lo lắng sốt ruột hỏi, “Chúng ta bỏ qua xét duyệt, đến đây tham gia liên hoang luôn, cục điện ảnh nhỡ bất mãn, cấm chúng ta công chiếu thì sao?”
Quách Bảo Châm: “…”
Vấn đề này anh ta đương nhiên có nghĩ tới.
Nhưng ngay từ đầu không có nhiều thời gian cắt nối biên tập tạo ra phiên bản mang đi xét duyệt, hơn nữa nếu dùng phiên bản đã được thông qua thẩm tra để mang tới liên hoan phim Berlin, thì đừng nói tới thi vòng loại, ngay cả vòng thi cho đạo diễn nghiệp dư khéo còn không qua, giám khảo sao có thể thích chứ đã qua thẩm tra.
“Chuyện này mọi người yên tâm.” Đạo diễn Quách nói, “Có Khâu tổng mà.”
Khâu tổng: “…”
Khâu tổng cũng đang lo vấn đề này, dù sao cục điện ảnh có tiền lệ không tốt, rất nhiều phim điện ảnh đạt giải, cầm mấy giải thưởng, trong nước đều không có danh tiếng, không thể công chiếu, đoàn phim không có tiền tuyên truyền, mà kể cả có tuyên truyền, vẫn cả đống lớn người tìm xem bản lậu, đoàn phim hoàn toàn lỗ tiền.
Khâu Minh là nhà tư bản, bộ phim này đương nhiên hắn cũng muốn kiếm tiền, kiếm không được giải thưởng kia, tuyên truyền trong nước một chút, đề cao mức độ nổi tiếng của đạo diễn, nói đây là sản phẩm chứa nhiều công sức tâm huyết nhất của đạo diễn, cũng không tồi.
Hắn căng da đầu nói: “Mọi người yên tâm, bản quyền bên Mỹ tôi đã tìm được nguồn tiêu thụ, đã có bên chiếu phim xem qua bộ phim của chúng ta, giá cả cũng đang bàn, bản quyền bên nước ngoài chắc chắn có thể bán đi, không phải lo. Về phần công chiếu trong nước, tôi cũng sẽ đi xem, nếu phim của chúng ta có thể lấy được giải Gấu Vàng, giá sẽ còn nâng lên nữa.
Họ là diễn viên đóng phim nhận catse, phim điện ảnh có kiếm được tiền hay không thực ra không liên quan tới họ, nhưng phim điện ảnh mình đóng, xuất hiện ở khắp nơi trên thế giới, vẫn là chuyện tốt đối với diễn viên, nhưng quan trọng nhất là vẫn là chiếu trong nước.
Sau khi xuống xe, Trang Khâm trộm hỏi Quách Bảo Châm: “Đạo diễn Quách, lễ chiếu phim điện ảnh đầu tiên kia, tôi có thể vắng mặt mấy ngày được không?”
“Cậu đi đâu? Phải về nước à?”
Trang Kham thành thật trả lời: “Có nhãn hiệu mời tôi tới Paris tham gia tuần lễ thời trang, tôi đã đồng ý sẽ tới xem show rồi.” Sau đó Lý Mộ còn nói tiện đường mua cà phê đậu ở Bavaria.
“À à, tuần lễ thời trang à, vậy cậu đi đi.”
Trang Khâm: “Tôi đưa Lý Mộ đi cùng.”
Đạo diễn Quách: “Cậu ta cũng được mời?”
Trang Khâm: “Anh ấy… mua quần áo, anh có muốn mua ít quần áo không, tôi mua cho anh hai bộ về nhé?”
“Tôi thì thôi, quần áo tuần lễ thời trang tôi không thưởng thức được ha ha, quá tốn tiền, tôi đã 30 rồi còn làm fashionista gì nữa, già rồi gài rồi, không cần, tuổi trẻ còn có thể chạy theo mốt này nọ.”
Đúng lúc Lý Mộ đã tỉnh ngủ đi tới sau lưng họ, trùng hợp nghe được lời Quách Bảo Châm nói, mặt sa sầm lại.
Anh đẩy Quách Bảo Châm ra, kéo Trang Khâm đi.
Khâu Minh thuê nhà cho họ, nhà có vài phòng ngủ, Lý Mộ buổi tối bất cẩn làm bẩn giường, cũng mặc kệ, ôm Trang Khâm sang một phòng khác ngủ.
Cùng ngày diễn ra lễ khai mạc, buổi sáng, stylist tới phòng làm tóc, trang điểm nhẹ cho Trang Khâm, để ý dưới cổ cậu có vệt đỏ, trong lòng ngạc nhiên, dùng che khuyết điểm che đi cho cậu.
Buổi chiều, đoàn người leo lên con siêu xe dài, tới cung điện ảnh Berlin tham gia lễ khai mạc.
Liên hoan phim Berlin không phải là nơi siêu sao tụ tập, nhưng nhân vật nổi tiếng tụ tập ở đây cũng không ít.
Hơn 30 vạn tấm vé bán ra, cùng với hơn 500 vạn người xem phim, đây là liên haon phim có số người xem lớn nhất toàn thế giới, có bốn bộ phim nguyên tốc nói tiếng Trung tham gia liên hoan lần này, Trang Khâm còn thấy một vài người quen, nhưng bộ phim “Tàng Tâm” là phim điện ảnh duy nhất tham gia đấu vong loại.
Khu truyền thông ngoài cung điện ảnh, phần lớn đều là người nước ngoài, cũng có khuôn mặt châu Á, không thể được hoan nghênh bằng như được trong nước, ở nước ngoài không ai biết tới Trang Khâm, vì không chuẩn bị fans tiếp ứng, cũng không có fans từ ngàn dặm xa xôi tới cổ vũ, phía trước đi qua hình như là minh tinh nữ Hollywood nào đó, đèn flash dừng lại trên người cô rất lâu, tới đoàn phim của họ, sự hưởng ứng đã giảm đi rất nhiều.
Khai mạc phim điện ảnh là một bộ phim của Đức, phụ đề Đức, chỗ ngồi của họ ở hàng sau, Trang Khâm đọc phụ đề không hiểu, cũng chỉ có thể đoán cốt truyện, Lý Mộ bình thường xem phim ở nơi công cộng đều không thích phát ra tiếng động, nhưng anh để ý thấy Trang Khâm xem không hiểu, thì liền gõ chữ bằng điện thoại, giảng cho cậu hiểu nội dung bộ phim.
“Sao anh lại biết tiếng Đức?” Trang Khâm gõ chữ hỏi anh.
Lý Mộ: “Học.”
Trang Khâm: “…”
Lý Mộ gõ: “Muốn học anh có thể dạy em.”
Trang Khâm: “Em nghe nói phải học mười năm.”
Lý Mộ: “Không cần.”
Lý Mộ: “Em rất thông minh, học 5 năm hẳn là có thể giao tiếp với người khác.”
Trang Khâm cảm thấy bị đả kích IQ, không nói chuyện với anh nữa.
Lý Mộ: “Giận à?”
Trang Khâm nhìn màn hình điện thoại của anh, chỉ chỉ màn hình, tỏ ý anh tập trung xem phim đi.
Lý Mộ lại gõ chữ tiếp: “Nếu em nghiêm túc học với anh, anh đảm bảo hai năm có thể dạy được cho em.”
Trang Khâm nghĩ thầm mình học tiếng Đức làm gì chứ, nhưng vẫn gật đầu có lệ.
Lý Mộ thấp giọng hỏi: “Tối nay dạy em nhé?”
“Buổi tối có một bữa tiệc mà?” Là Khâu Minh mời tới đại sứ quán ăn cơm.
“Tiệc thương nghiệp kiểu này chúng ta không cần phải đi, mời phiên dịch không cần anh.”
Trang Khâm không lay chuyển được, nói được được: “Học tiếng Đức.”
Phim điện ảnh kết thúc, người xem lục tục rời khỏi phòng chiếu, trong miệng đều đang bàn tán về bộ phim khai mạc này.
Trang Khâm hỏi Quách Bảo Châm: “Đạo diễn Quách, nhiều người nước ngoài tới tham gia phim như vậy, tại sao ban tổ chức không làm thêm phụ đề tiếng Anh?”
Đạo diễn Quách diss: “Người Đức chắc cho rằng toàn thế giới đều hiểu ngô ngữ của họ, tôi cũng muốn thêm phụ đề tiếng Anh vào, đã tìm người phiên dịch rồi, ban tổ chức lại không cho thêm, thôi kệ, mấy ngày nay còn có rất nhiều phim điện ảnh tốt triển lãm, vốn nói đi xem, giờ thì hay rồi, không hiểu ngôn ngữ xem chả hiểu gì.”
Thi vòng loại hoàn toàn bằng bản lĩnh, có thể được giải thưởng hay không, phải xem rất nhiều nhân tố, có nguyên nhân chính trị, có thế cờ của tư bản.
Khâu Minh gần đây đang mượn sức giám khảo của liên hoan phim, nhưng mạng lưới quan hệ trong nước của hắn còn tốt, ở nước ngoài không thể vận dụng tốt, nếu Lý Mộ khinh thường dùng thủ đoạn để giành được hảo cảm của giám khảo, kéo chút tình hữu nghị, thì xác suất đoạt giải của “Tàng Tâm” sẽ càng nhỏ hơn.
Ăn cơm với người ở đại sứ quán về, Khâu Minh cầm một hộp thuốc xì gà Cuba, gõ cửa phòng Lý Mộ, Lý Mộ đang chuyên tập dạy Trang Khâm học tiếng Đức, vì Trang Khâm đúng lúc đang ở Đức, quyết định học vài thứ đơn giản, cũng rất phối hợp với anh.
Khâu Minh nói: “Này, Trang Khâm, đạo diễn Quách tìm cậu có việc.”
“Ok.” Cậu cũng thay quần áo, giày, đi dép trong phòng sang phòng bên cạnh tìm đạo diễn Quách, đạo diễn Quách hỏi ban tổ chức mượn thiết bị chiếu phim loại nhỏ đưa tới, chiếu phim điện ảnh trong phòng khách.
“Cậu đến rồi đấy à?” Quách Bảo Châm thấy cậu, nói, “Phim điện ảnh cắt ra, cậu còn chưa xem bản hoàn chỉnh, đúng lúc để cậu tới đây xem.”
“Trên máy bay anh còn bảo để xem ở cung điện ảnh vào ngày chiếu đầu hay sao?” Quách Bảo Châm hôm qua còn nói, xem phim lần đầu ở cung điện ảnh, hiệu quả là tốt nhất.
Anh ta khụ một tiếng, nói: “Xem trước xem sao, để cậu có chút ấn tượng trước trong lòng.”
Vừa rồi Khâu tổng bảo anh ta tìm cớ ở chung với Trang Khâm, nói hắn có việc muốn nói với Lý Mộ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Quách Bảo Châm không nghĩ ra cách nào khác có thể kéo Trang Khâm đi, đành phải dùng đại sát chiêu, đối với tên mê phim như Trang Khâm, chỉ có thể cho cậu xem phim điện ảnh chưa xem.
“Tôi gọi Lý Mộ đến xem nhé? Anh ấy cũng chưa xem.” Trang Khâm bảo.
“Ấy, chỉ tôi với cậu, hai người chúng ta xem là được rồi, đừng để cậu ta tới.”
Trang Khâm nhìn về phía anh ta, Quách Bảo Châm giải thích: “Cậu ta khó tính, đợi lát nữa khó chịu với chỗ này chỗ nọ, lại thối mặt ra, cứ như tôi nợ tiền cậu ta ấy.”
“Tôi nói cho anh ấy một tiếng, bản cắt nối này dài bao lâu?”
“Bản này 140 phút, cậu đừng quay lại, nhà làm phim khéo có chuyện muốn nói với Lý Mộ.”
Ngay sau đó, đèn tắ, hai người ngồi xuống, phim điện ảnh bắt đầu chiếu.
Phần đầu bắt đầu bằng lời kể tự sự, Lý Mộ sắm vai sát thủ lẩn trốn trong góc hẹp trên đường phố ở thành thị nhỏ Thái Lan, mặc tây trang trên người, dáng người cao lớn, tứ chi thon dài được vải vóc bọc quanh, trang phục của anh vô cùng không hòa hợp với hoàn cảnh bẩn thỉu ồn ào ở Đông Nam Á, áo khoác âu phục bị máu thấm vào màu càng đậm, ống kinh đong đưa đọng lại ở khuôn mặt đặc tả mướt mồ hôi của anh, dưới cặp mày rậm sắc như hai thanh đao là hốc mắt sâu, diện mạo anh tuấn của anh kết hợp cả phương đông và phương tây, rất hút mắt, làm người ta không thể dời mắt đi được.
Ngay cả đạo diễn Quách Bảo Châm thường ngày thích mắng người đầu tư này cũng không thể không thừa nhận, Lý Mộ là một người mới bước vào nghiệp diễn nhưng anh chính là một thiên tài, còn cả năng khiếu trời cho, diện mạo như vậy, tuyệt đối là trong nghìn vạn mới có được một người.
Cặp mắt nhìn thẳng vào ống kính kia đã xử lý hậu kì, đen như bóng đêm âm thầm, trong ánh mắt anh có sự bình tĩnh vượt quá mức bình thường, có nền tảng được huấn luyện, xuyên qua màn hình, như có thể nhìn vào người xem bên ngoài, có thể thấy được nội tâm sâu thẳm của họ.
Âm thanh là tiếng thở dốc rõ ràng của Lý Mộ, mắt hơi nheo lại, nhắm chuẩn, tiếng súng vang lên, một đóa hoa máu tràn ra trong màn hình lớn, tên tiếng Đức của bộ phim dần hiện lên, ngay sau đó là tiếng Trung.
Trên phố xá sầm uất, ống kính thông qua góc nhìn của nhân vật, quay hình ảnh đường phố nhỏ hẹp mà náo nhiệt, trên đường cái gì cũng bán, diện mạo đặc thù của người Đông Nam Á, và ngôn ngữ tiếng Thái phong phú, giữa màn ảnh, Trang Khâm đều đeo kính râm màu đen, cậu mua chục trứng của ông chủ tiệm tạp hóa dưới tầng, ống kính đặc tả quảng cáo cho thuê một cái.
Cậu xách một rổ trứng gà, tay kia cầm một hộp sữa to, lần mò đi vào tòa nhà, lên tầng, cầm chìa khóa mở ra cánh cửa sắt màu xanh đồng đã rỉ.
Vừa mở cửa, dưới màn hình màu xanh đồng hiện ra những con chữ màu trắng, gồm tên đạo diễn, tên nhà làm phim, tên diễn viên.
Màn hình chiếu toàn cảnh ngôi nhà, thiếu niên tháo kính râm xuống, đôi mắt như pha lê đen, xinh đẹp nhưng lại vô thần, cánh quạt trần quay khẽ, trong radio là câu hát tiếng Trung, là một bài hát tiếng Quảng cũ. Cậu mặc áo thun rộng, đã giặt tới trắng bệch, cầm nước tưới cho hoa trên ban công, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt cậu.
Tuy là phim do mình đóng, xem đúng là không khỏi ngại ngùng nhưng Trang Khâm vẫn không khỏi bị hấp dẫn.
Cách cắt nối phim điện ảnh, từ bắt đầu bộ phim, khác với đời trước một chút.
Càng nghệ thuật, càng xuất sắc hơn.
Tất cả cảnh quay, đổi thành góc nhìn của Lý Mộ, Lý Mộ trốn vào tòa nhà có hai sân nhỏ này, bốn phía đều đang phơi quần áo, có rất nhiều hộ gia đình sinh sống.
Anh xuyên qua những hàng quần áo, chăn đang phơi, ngón tay để lại dấu tay máu trên chiếc chăn trắng.
Cầm súng trong tay đứng trước cánh cửa màu xanh đồng, anh nghe thấy tiếng bước chân, khí chất cả người càng thêm nguy hiểm, trong chớp mắt phải rút súng ra kia, cửa mở.
Thiếu niên kia mặc quần áo cũ, dáng người rất gầy, tóc rất ngắn, cứ vậy đứng ở cửa nhìn anh, không chút sợ hãi, giống một con chim non không biết sợ.
… Đúng là giấu đầu hở đuôi.
Cô tìm một cái mũ bucket trong túi ra, đưa cho diễn viên không hề có chút tự giác là Lý Mộ: “Đội vào.”
Lý Mộ không nhận, đeo kính râm mắc trên cổ áo vào.
Trang Kham giải thích với Diệp Táp: “Anh ấy còn chưa tỉnh ngủ, không thích phản ứng với người khác, chờ anh ấy tỉnh táo lại là ổn.”
Cậu nhớ rõ Tết Âm năm trước, mình thấy anh trên máy bay, lễ phép chào hỏi anh, Lý Mộ vốn không để ý tới.
Giờ mới nhớ lại, lúc ấy hẳn là Lý Mộ đang ngủ bù, ngủ dậy xong chưa tỉnh táo, cảm giác với thế giới bên ngoài hơi đờ đẫn một chút.
Lý Mộ nắm sợi dây, đi theo ra khỏi sân bay.
Berlin tháng ba vẫn còn lạnh, đêm có tuyết rơi, vừa ra khỏi sân bay, mọi người đều mặc thêm áo khoác.
Khâu Minh sắp xếp không phải xe thương vụ cỡ lớn gì, mà là xe hơi dáng dài, trong nước vì giao thông quản chế, trên đường không thấy xe như vậy, đây cũng là lần đầu Trang Khâm ngồi.
Chiếc xe này xếp hai hàng ghế đối diện nhau, vì trên xe còn có diễn viên, trợ lý và stylist khác, Trang Khâm và Lý Mộ chỉ là ngồi cạnh nhau, Lý Mộ cầm dây mũ trong tay nghịch, Trang Khâm im lặng nghe đạo diễn Quách nói về lịch trình của liên hoan phim lần này.
Lễ khai mạc được xếp vào ngày mai, toàn thể đoàn đều phải đi thảm đỏ, nhiệm vụ chính của diễn viên là phối hợp tuyên truyền, tổng cộng tham gia ba thảm đỏ, một là khai mạc, hai là chiếu lần đầu, ba là bế mạc, ngày bế mạc đó chính là ngày bình xét giải thưởng. Cả liên hoan phim kéo dài trong hai tuần, Trang Khâm vốn định tham gia chiếu lần đầu xong rồi về nước đóng phim tiếp, đạo diễn Khương nghe cậu nói bộ phim cậu đóng được mang tới liên hoan phim Berlin tranh giải, thì để cậu dự bế mạc xong mới về.
Mà trong hai tuần này, đạo diễn và nhà sản xuất có nhiệm vụ lớn nhất là tìm bên chiếu phim đẩy mạnh tiêu thụ phim, bán phim sang nước ngoài.
Đạo diễn Quách nói xong lịch trình, hỏi mọi người: “Có còn vấn đề gì thắc mắc không?”
“Có.” Nam diễn viên vai phụ hỏi anh ta, “Đạo diễn Quách, thời gian cắt ghép phim của chúng ta ngắn như vậy, có mang đi thẩm tra không?”
“Chuyện này…” Đạo diễn Quách xấu hổ nói, “Chúng ta chuyển ngữ, thêm phụ đề tiếng Đức xong là đưa tới xét giải thưởng ngay, nào còn kịp biên tập để thẩm tra bên cục điện ảnh chứ.”
“Hả?” Diễn viên kia lo lắng sốt ruột hỏi, “Chúng ta bỏ qua xét duyệt, đến đây tham gia liên hoang luôn, cục điện ảnh nhỡ bất mãn, cấm chúng ta công chiếu thì sao?”
Quách Bảo Châm: “…”
Vấn đề này anh ta đương nhiên có nghĩ tới.
Nhưng ngay từ đầu không có nhiều thời gian cắt nối biên tập tạo ra phiên bản mang đi xét duyệt, hơn nữa nếu dùng phiên bản đã được thông qua thẩm tra để mang tới liên hoan phim Berlin, thì đừng nói tới thi vòng loại, ngay cả vòng thi cho đạo diễn nghiệp dư khéo còn không qua, giám khảo sao có thể thích chứ đã qua thẩm tra.
“Chuyện này mọi người yên tâm.” Đạo diễn Quách nói, “Có Khâu tổng mà.”
Khâu tổng: “…”
Khâu tổng cũng đang lo vấn đề này, dù sao cục điện ảnh có tiền lệ không tốt, rất nhiều phim điện ảnh đạt giải, cầm mấy giải thưởng, trong nước đều không có danh tiếng, không thể công chiếu, đoàn phim không có tiền tuyên truyền, mà kể cả có tuyên truyền, vẫn cả đống lớn người tìm xem bản lậu, đoàn phim hoàn toàn lỗ tiền.
Khâu Minh là nhà tư bản, bộ phim này đương nhiên hắn cũng muốn kiếm tiền, kiếm không được giải thưởng kia, tuyên truyền trong nước một chút, đề cao mức độ nổi tiếng của đạo diễn, nói đây là sản phẩm chứa nhiều công sức tâm huyết nhất của đạo diễn, cũng không tồi.
Hắn căng da đầu nói: “Mọi người yên tâm, bản quyền bên Mỹ tôi đã tìm được nguồn tiêu thụ, đã có bên chiếu phim xem qua bộ phim của chúng ta, giá cả cũng đang bàn, bản quyền bên nước ngoài chắc chắn có thể bán đi, không phải lo. Về phần công chiếu trong nước, tôi cũng sẽ đi xem, nếu phim của chúng ta có thể lấy được giải Gấu Vàng, giá sẽ còn nâng lên nữa.
Họ là diễn viên đóng phim nhận catse, phim điện ảnh có kiếm được tiền hay không thực ra không liên quan tới họ, nhưng phim điện ảnh mình đóng, xuất hiện ở khắp nơi trên thế giới, vẫn là chuyện tốt đối với diễn viên, nhưng quan trọng nhất là vẫn là chiếu trong nước.
Sau khi xuống xe, Trang Khâm trộm hỏi Quách Bảo Châm: “Đạo diễn Quách, lễ chiếu phim điện ảnh đầu tiên kia, tôi có thể vắng mặt mấy ngày được không?”
“Cậu đi đâu? Phải về nước à?”
Trang Kham thành thật trả lời: “Có nhãn hiệu mời tôi tới Paris tham gia tuần lễ thời trang, tôi đã đồng ý sẽ tới xem show rồi.” Sau đó Lý Mộ còn nói tiện đường mua cà phê đậu ở Bavaria.
“À à, tuần lễ thời trang à, vậy cậu đi đi.”
Trang Khâm: “Tôi đưa Lý Mộ đi cùng.”
Đạo diễn Quách: “Cậu ta cũng được mời?”
Trang Khâm: “Anh ấy… mua quần áo, anh có muốn mua ít quần áo không, tôi mua cho anh hai bộ về nhé?”
“Tôi thì thôi, quần áo tuần lễ thời trang tôi không thưởng thức được ha ha, quá tốn tiền, tôi đã 30 rồi còn làm fashionista gì nữa, già rồi gài rồi, không cần, tuổi trẻ còn có thể chạy theo mốt này nọ.”
Đúng lúc Lý Mộ đã tỉnh ngủ đi tới sau lưng họ, trùng hợp nghe được lời Quách Bảo Châm nói, mặt sa sầm lại.
Anh đẩy Quách Bảo Châm ra, kéo Trang Khâm đi.
Khâu Minh thuê nhà cho họ, nhà có vài phòng ngủ, Lý Mộ buổi tối bất cẩn làm bẩn giường, cũng mặc kệ, ôm Trang Khâm sang một phòng khác ngủ.
Cùng ngày diễn ra lễ khai mạc, buổi sáng, stylist tới phòng làm tóc, trang điểm nhẹ cho Trang Khâm, để ý dưới cổ cậu có vệt đỏ, trong lòng ngạc nhiên, dùng che khuyết điểm che đi cho cậu.
Buổi chiều, đoàn người leo lên con siêu xe dài, tới cung điện ảnh Berlin tham gia lễ khai mạc.
Liên hoan phim Berlin không phải là nơi siêu sao tụ tập, nhưng nhân vật nổi tiếng tụ tập ở đây cũng không ít.
Hơn 30 vạn tấm vé bán ra, cùng với hơn 500 vạn người xem phim, đây là liên haon phim có số người xem lớn nhất toàn thế giới, có bốn bộ phim nguyên tốc nói tiếng Trung tham gia liên hoan lần này, Trang Khâm còn thấy một vài người quen, nhưng bộ phim “Tàng Tâm” là phim điện ảnh duy nhất tham gia đấu vong loại.
Khu truyền thông ngoài cung điện ảnh, phần lớn đều là người nước ngoài, cũng có khuôn mặt châu Á, không thể được hoan nghênh bằng như được trong nước, ở nước ngoài không ai biết tới Trang Khâm, vì không chuẩn bị fans tiếp ứng, cũng không có fans từ ngàn dặm xa xôi tới cổ vũ, phía trước đi qua hình như là minh tinh nữ Hollywood nào đó, đèn flash dừng lại trên người cô rất lâu, tới đoàn phim của họ, sự hưởng ứng đã giảm đi rất nhiều.
Khai mạc phim điện ảnh là một bộ phim của Đức, phụ đề Đức, chỗ ngồi của họ ở hàng sau, Trang Khâm đọc phụ đề không hiểu, cũng chỉ có thể đoán cốt truyện, Lý Mộ bình thường xem phim ở nơi công cộng đều không thích phát ra tiếng động, nhưng anh để ý thấy Trang Khâm xem không hiểu, thì liền gõ chữ bằng điện thoại, giảng cho cậu hiểu nội dung bộ phim.
“Sao anh lại biết tiếng Đức?” Trang Khâm gõ chữ hỏi anh.
Lý Mộ: “Học.”
Trang Khâm: “…”
Lý Mộ gõ: “Muốn học anh có thể dạy em.”
Trang Khâm: “Em nghe nói phải học mười năm.”
Lý Mộ: “Không cần.”
Lý Mộ: “Em rất thông minh, học 5 năm hẳn là có thể giao tiếp với người khác.”
Trang Khâm cảm thấy bị đả kích IQ, không nói chuyện với anh nữa.
Lý Mộ: “Giận à?”
Trang Khâm nhìn màn hình điện thoại của anh, chỉ chỉ màn hình, tỏ ý anh tập trung xem phim đi.
Lý Mộ lại gõ chữ tiếp: “Nếu em nghiêm túc học với anh, anh đảm bảo hai năm có thể dạy được cho em.”
Trang Khâm nghĩ thầm mình học tiếng Đức làm gì chứ, nhưng vẫn gật đầu có lệ.
Lý Mộ thấp giọng hỏi: “Tối nay dạy em nhé?”
“Buổi tối có một bữa tiệc mà?” Là Khâu Minh mời tới đại sứ quán ăn cơm.
“Tiệc thương nghiệp kiểu này chúng ta không cần phải đi, mời phiên dịch không cần anh.”
Trang Khâm không lay chuyển được, nói được được: “Học tiếng Đức.”
Phim điện ảnh kết thúc, người xem lục tục rời khỏi phòng chiếu, trong miệng đều đang bàn tán về bộ phim khai mạc này.
Trang Khâm hỏi Quách Bảo Châm: “Đạo diễn Quách, nhiều người nước ngoài tới tham gia phim như vậy, tại sao ban tổ chức không làm thêm phụ đề tiếng Anh?”
Đạo diễn Quách diss: “Người Đức chắc cho rằng toàn thế giới đều hiểu ngô ngữ của họ, tôi cũng muốn thêm phụ đề tiếng Anh vào, đã tìm người phiên dịch rồi, ban tổ chức lại không cho thêm, thôi kệ, mấy ngày nay còn có rất nhiều phim điện ảnh tốt triển lãm, vốn nói đi xem, giờ thì hay rồi, không hiểu ngôn ngữ xem chả hiểu gì.”
Thi vòng loại hoàn toàn bằng bản lĩnh, có thể được giải thưởng hay không, phải xem rất nhiều nhân tố, có nguyên nhân chính trị, có thế cờ của tư bản.
Khâu Minh gần đây đang mượn sức giám khảo của liên hoan phim, nhưng mạng lưới quan hệ trong nước của hắn còn tốt, ở nước ngoài không thể vận dụng tốt, nếu Lý Mộ khinh thường dùng thủ đoạn để giành được hảo cảm của giám khảo, kéo chút tình hữu nghị, thì xác suất đoạt giải của “Tàng Tâm” sẽ càng nhỏ hơn.
Ăn cơm với người ở đại sứ quán về, Khâu Minh cầm một hộp thuốc xì gà Cuba, gõ cửa phòng Lý Mộ, Lý Mộ đang chuyên tập dạy Trang Khâm học tiếng Đức, vì Trang Khâm đúng lúc đang ở Đức, quyết định học vài thứ đơn giản, cũng rất phối hợp với anh.
Khâu Minh nói: “Này, Trang Khâm, đạo diễn Quách tìm cậu có việc.”
“Ok.” Cậu cũng thay quần áo, giày, đi dép trong phòng sang phòng bên cạnh tìm đạo diễn Quách, đạo diễn Quách hỏi ban tổ chức mượn thiết bị chiếu phim loại nhỏ đưa tới, chiếu phim điện ảnh trong phòng khách.
“Cậu đến rồi đấy à?” Quách Bảo Châm thấy cậu, nói, “Phim điện ảnh cắt ra, cậu còn chưa xem bản hoàn chỉnh, đúng lúc để cậu tới đây xem.”
“Trên máy bay anh còn bảo để xem ở cung điện ảnh vào ngày chiếu đầu hay sao?” Quách Bảo Châm hôm qua còn nói, xem phim lần đầu ở cung điện ảnh, hiệu quả là tốt nhất.
Anh ta khụ một tiếng, nói: “Xem trước xem sao, để cậu có chút ấn tượng trước trong lòng.”
Vừa rồi Khâu tổng bảo anh ta tìm cớ ở chung với Trang Khâm, nói hắn có việc muốn nói với Lý Mộ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Quách Bảo Châm không nghĩ ra cách nào khác có thể kéo Trang Khâm đi, đành phải dùng đại sát chiêu, đối với tên mê phim như Trang Khâm, chỉ có thể cho cậu xem phim điện ảnh chưa xem.
“Tôi gọi Lý Mộ đến xem nhé? Anh ấy cũng chưa xem.” Trang Khâm bảo.
“Ấy, chỉ tôi với cậu, hai người chúng ta xem là được rồi, đừng để cậu ta tới.”
Trang Khâm nhìn về phía anh ta, Quách Bảo Châm giải thích: “Cậu ta khó tính, đợi lát nữa khó chịu với chỗ này chỗ nọ, lại thối mặt ra, cứ như tôi nợ tiền cậu ta ấy.”
“Tôi nói cho anh ấy một tiếng, bản cắt nối này dài bao lâu?”
“Bản này 140 phút, cậu đừng quay lại, nhà làm phim khéo có chuyện muốn nói với Lý Mộ.”
Ngay sau đó, đèn tắ, hai người ngồi xuống, phim điện ảnh bắt đầu chiếu.
Phần đầu bắt đầu bằng lời kể tự sự, Lý Mộ sắm vai sát thủ lẩn trốn trong góc hẹp trên đường phố ở thành thị nhỏ Thái Lan, mặc tây trang trên người, dáng người cao lớn, tứ chi thon dài được vải vóc bọc quanh, trang phục của anh vô cùng không hòa hợp với hoàn cảnh bẩn thỉu ồn ào ở Đông Nam Á, áo khoác âu phục bị máu thấm vào màu càng đậm, ống kinh đong đưa đọng lại ở khuôn mặt đặc tả mướt mồ hôi của anh, dưới cặp mày rậm sắc như hai thanh đao là hốc mắt sâu, diện mạo anh tuấn của anh kết hợp cả phương đông và phương tây, rất hút mắt, làm người ta không thể dời mắt đi được.
Ngay cả đạo diễn Quách Bảo Châm thường ngày thích mắng người đầu tư này cũng không thể không thừa nhận, Lý Mộ là một người mới bước vào nghiệp diễn nhưng anh chính là một thiên tài, còn cả năng khiếu trời cho, diện mạo như vậy, tuyệt đối là trong nghìn vạn mới có được một người.
Cặp mắt nhìn thẳng vào ống kính kia đã xử lý hậu kì, đen như bóng đêm âm thầm, trong ánh mắt anh có sự bình tĩnh vượt quá mức bình thường, có nền tảng được huấn luyện, xuyên qua màn hình, như có thể nhìn vào người xem bên ngoài, có thể thấy được nội tâm sâu thẳm của họ.
Âm thanh là tiếng thở dốc rõ ràng của Lý Mộ, mắt hơi nheo lại, nhắm chuẩn, tiếng súng vang lên, một đóa hoa máu tràn ra trong màn hình lớn, tên tiếng Đức của bộ phim dần hiện lên, ngay sau đó là tiếng Trung.
Trên phố xá sầm uất, ống kính thông qua góc nhìn của nhân vật, quay hình ảnh đường phố nhỏ hẹp mà náo nhiệt, trên đường cái gì cũng bán, diện mạo đặc thù của người Đông Nam Á, và ngôn ngữ tiếng Thái phong phú, giữa màn ảnh, Trang Khâm đều đeo kính râm màu đen, cậu mua chục trứng của ông chủ tiệm tạp hóa dưới tầng, ống kính đặc tả quảng cáo cho thuê một cái.
Cậu xách một rổ trứng gà, tay kia cầm một hộp sữa to, lần mò đi vào tòa nhà, lên tầng, cầm chìa khóa mở ra cánh cửa sắt màu xanh đồng đã rỉ.
Vừa mở cửa, dưới màn hình màu xanh đồng hiện ra những con chữ màu trắng, gồm tên đạo diễn, tên nhà làm phim, tên diễn viên.
Màn hình chiếu toàn cảnh ngôi nhà, thiếu niên tháo kính râm xuống, đôi mắt như pha lê đen, xinh đẹp nhưng lại vô thần, cánh quạt trần quay khẽ, trong radio là câu hát tiếng Trung, là một bài hát tiếng Quảng cũ. Cậu mặc áo thun rộng, đã giặt tới trắng bệch, cầm nước tưới cho hoa trên ban công, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt cậu.
Tuy là phim do mình đóng, xem đúng là không khỏi ngại ngùng nhưng Trang Khâm vẫn không khỏi bị hấp dẫn.
Cách cắt nối phim điện ảnh, từ bắt đầu bộ phim, khác với đời trước một chút.
Càng nghệ thuật, càng xuất sắc hơn.
Tất cả cảnh quay, đổi thành góc nhìn của Lý Mộ, Lý Mộ trốn vào tòa nhà có hai sân nhỏ này, bốn phía đều đang phơi quần áo, có rất nhiều hộ gia đình sinh sống.
Anh xuyên qua những hàng quần áo, chăn đang phơi, ngón tay để lại dấu tay máu trên chiếc chăn trắng.
Cầm súng trong tay đứng trước cánh cửa màu xanh đồng, anh nghe thấy tiếng bước chân, khí chất cả người càng thêm nguy hiểm, trong chớp mắt phải rút súng ra kia, cửa mở.
Thiếu niên kia mặc quần áo cũ, dáng người rất gầy, tóc rất ngắn, cứ vậy đứng ở cửa nhìn anh, không chút sợ hãi, giống một con chim non không biết sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.