Chương 7: Tôi không phải là gay
Thụy Mang
03/07/2021
Chụp tạp chí xong, cậu lập tức bay tới một thành phố khác tham gia một chương trình, chính là một chương trình tài năng đột ngột hot lên của đài truyền hình trước khi cậu xảy ra chuyện, đài truyền hình mời Trang Khâm tới làm khách quý, là vì liên quan tới một chút quan hệ này nọ, nên phí thông cáo thực sự cao.
Liên tiếp trong suốt một tuần, cậu như một con quay, cuối cùng cũng có một ngày để nghỉ ngơi.
Trong lúc đó, Quách Bảo Châm nhiều lần nhắn tin cho cậu, còn gọi hai cuộc điện thoại.
Dành ra được thời gian rảnh rỗi, chuyện đầu tiên Trang Khâm làm khi về nhà, chính là liên hệ với đạo diễn Quách.
“Thầy Trang, cuối cùng ngài cũng rảnh rồi, à mà, hợp đồng tôi đã bảo luật sư soạn xong xuôi rồi! Chúng ta gặp nhau kí hợp đồng đi? Hẹn gặp ở đâu?”
Trang Khâm cũng đáp lại một cách khách khí: “Không biết nhà ngài ở đâu? Nếu tiện, tôi biết một nơi gặp mặt rất thích hợp nói chuyện.”
Nơi gặp mặt?
Quách Bảo Châm cân nhắc tới nơi gặp mặt của minh tinh, chắc chắn không phải hạng vừa, dù thế nào cũng sẽ tốn một khoản lớn.
Anh ta khẽ cắn môi, đáp: “Ngài gửi cho tôi địa chỉ đi, tôi tới ngay!”
40 phút sau, Tiểu Liên tự mình lái xe đưa Trang Khâm tới đích: “Anh Trang, anh ở đó khoảng bao lâu? Em tìm một chỗ đỗ xe, có cần em vào cùng anh không?”
“Không cần, chắc là tôi sẽ ra mau thôi, cậu có việc thì cứ về nhà đi.”
“Không có việc gì, em chờ anh.”
Trang Khâm nói là đi gặp đạo diễn, cũng chưa nói gì thêm, Tiểu Liên cũng không biết là có nên báo cáo cho chị Mân hay không.
Vào nơi gặp mặt, Trang Khâm gọi điện cho Quách Bảo Châm, nơi này gần với trường đại học của cậu, khung cảnh u tĩnh, bên ngoài có đình viện, thích hợp uống trà, cậu đã tới rất nhiều lần.
“Ây! Thầy Trang, ở đây!” Đúng lúc cậu đang gọi điện thoại tìm phòng, vừa định kéo, cửa lại đột nhiên được mở ra, một cái đầu xù xù cứ vậy thò ra, lén lút vẫy tay với Trang Khâm.
“Ngài là… đạo diễn Quách?”
Trang Khâm bước vào, tháo kính râm xuống, thấy đúng là Quách Bảo Châm nghèo túng.
Đạo diễn Quách năm nay vừa qua 30, sắp tới, qua bộ phim này sẽ trở nên thành công, trong giới đạo diễn, anh ta có thể coi là cực kì trẻ tuổi.
Hơn nữa nhìn mặt anh ta khá trẻ con, vóc dáng khoảng 1m78, da trắng, mắt to, ngũ quan tú khí, còn đeo kính gọng tròn, ăn mặc cũng ra dáng thư sinh, dáng người rất thẳng, nhìn càng trẻ hơn.
Hai người bắt tay, Quách Bảo Châm khen ngợi trước: “Thầy Trang ngọc thụ lâm phong, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu!”
Trang Khâm cười nói: “Đã nghe đại danh của đạo diễn Quách từ lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
“Ha ha ha.”
Hai người cười với nhau, Quách Bảo Châm nhiệt tình nói: “Nào nào, đừng khách sáo, chúng ta ngồi xuống đi! Uống trà!”
Trên bàn trà có bày trà cụ, Quách Bảo Châm rót chén trà nóng cho cậu, Trang Khâm nói lời cảm ơn: “Tôi tự rót được, tôi là người đọc trung thành của “Tuần Báo XX”, trước kia ngài có viết bài đăng tin, tôi đọc đều rất thích.”
“Cậu còn biết cả chuyện này?” Anh ta cảm thấy khá ngạc nhiên, bản thân không nổi tiếng, trên mạng cũng không thể tìm ra được những chuyện này, Trang Khâm sao lại biết được?
“Ừm, tôi đã đọc qua rất nhiều tác phẩm phi hư cấu của ngài, như là “Quý Sùng Ân Không Như Vậy”…”
“Chuyện này cậu cũng biết luôn?!” Anh ta càng chấn kinh rồi, cuối cùng cũng không còn nghi ngờ việc cậu nói thưởng thức văn chương của mình nữa, để có được tin bài của Quý lão tiên sinh, rất nhiều năm trước, anh ta thật vất vả mới hẹn được người, cố tình bay đến Mỹ, trước sau phải bay tới tận bốn năm lần.
Những lời này của Trang Khâm, bịa đặt có tầm khoảng 20%..
Bởi những tin này sau khi Quách Bảo Châm thành danh cậu mới đọc, rất nhiều tin đều có liên quan tới tội phạm.
Làm một người săn tin, Quách Bảo Châm theo sát điều tra chân tướng trong vòng sáu năm, bằng cấp của anh ta cao, sau khi tốt nghiệp lại làm việc ở Tân Hoa Xã*, hai năm sau thay đổi cương vị, trở thành người viết kịch bản chuyên nghiệp, nhưng anh ta không thỏa mãn với việc dùng con chữ để ghi lại hiện thực, càng muốn dùng một cách thức chân thật hơn để bày ra những tin tức mình đã ghi lại trong quá khứ.
*Tân Hoa Xã là hãng thông tấn chính thức của chính phủ Trung Quốc và là trung tâm thu thập thông tin lớn nhất, cơ quan ngôn luận lớn nhất của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Đây là một trong hai cơ quan ngôn luận lớn của Trung Quốc, cơ quan kia là Trung Quốc Tân Hoa Xã Tân Hoa Xã là một cơ quan của Quốc vụ viện.
Ba năm đầu tiên sau khi đổi nghề làm biên kịch, kịch bản anh ta sáng tác không nhà sản xuất hay đạo diễn nào muốn sử dụng, thế là anh ta quyết định tự quay, là mấy bộ phim ngắn, có liên quan tới nội dung bệnh truyền nhiễm viêm phổi vài năm trước, quan tâm tới 911, cũng chú ý tới cuộc sống của Imam* bên Washington, đó là một bộ phim hoàn chỉnh, dài hai tiếng đồng hồ, đề tài là về nhập liệm sư, bởi quá mẫn cảm, không thể chiếu phim nên cũng không tạo ra làn sóng lớn gì.
*Imam là một vị trí lãnh đạo trong Hồi giáo. Nó được sử dụng trong bối cảnh của một vị trí lãnh đạo việc thờ phụng của một nhà thờ và cộng đồng người Hồi giáo.
Thế nên Trang Khâm rất thấy hứng thú với chuyện này: “Đạo diễn Quách, “Tàng Tâm” cũng được cải biên từ sự kiện có thật sao?” Đây là tư liệu mà cậu tra trên mạng không ra.
Đạo diễn Quách uống ngụm trà, cười nói: “50% 60% là hư cấu, có một bộ phận thực ra là thật.”
“Nhân vật An Khả kia xem như là xây dựng 70-80% từ người thật, khi tôi đi phỏng vấn… Aiz, anh ta kể lại đoạn chuyện cũ khi ở nước ngoài kia, hồi ức ấy của anh ta rất đẹp, thế nên nhân vật Giang Trác này được gia công rất nhiều chi tiết nghệ thuật. Áng văn chương này năm đó không thể đưa ra ngoài, thế nên bây giờ tôi muốn quay thành phim điện ảnh cho mọi người xem.”
Sau khi Quách Bảo Châm hỏi ý đương sự, nhận được sự đồng ý, anh ta và người bạn là biên kịch đã cải biên phù hợp, ví dụ như chuyện vốn xảy ra ở Pháp, bởi đạo diễn kiêm nhà đầu tư không có tiền, nên đã chuyển thành một thành phố nhỏ ở Thái Lan để quay, quả thực là hàng ngon giá rẻ, sầu riêng chỉ cần tám đồng đã mua được một cân!
“Thật không dám giấu, trong khoảng thời gian này tôi vẫn luôn tìm diễn viên thích hợp, quá kém tôi chướng mắt, ngài như vậy, tốt quá, lại không mời về nổi, thực sự khó cả hai đường!” Quách Bảo Châm nói, lại lấy hợp đồng trong cặp ra, “Đây là hợp đồng tôi đã tìm luật sư soạn kĩ, thầy Trang hãy xem đi.”
Trang Khâm gật đầu, thuận miệng bảo: “Nhân vật Giang Trác này đã tìm được chưa?”
“Còn đang chọn người.” Hôm nay anh ta cố tình ăn mặc trẻ trung, chính là chuẩn bị trà trộn vào Học Viện Điện Ảnh tìm xem, nhân vật sát thủ này, tuổi hơn ba mươi, tầm bốn mươi, thế nên phải tìm kiểu đàn ông thành thục diễn, sinh viên đúng là không dễ tìm cho lắm.
Trang Khâm nghiêm túc đọc hợp đồng, một lát sau cậu nói: “Tôi xem xong rồi, không thành vấn đề.” Cậu sảng khoái kí tên, hỏi thêm một câu: “Đạo diễn Quách, không biết anh định chọn diễn viên như thế nào? Trong lòng đã có người thích hợp chưa?”
Anh ta vội vàng nhận lấy hợp đồng, cười khổ nói ra tên của một vài ảnh đế có kĩ thuật diễn xuất nổi tiếng: “Mỗi một người họ, tôi đều cảm thấy vô cùng thích hợp, chỉ là tôi thực sự không thể mời về nổi, kịch bản đưa cho bạn bè nhờ tìm hộ, cũng không thấy hồi âm gì cả. Không biết thầy Trang có bạn tốt gì trong giới… có thể giới thiệu không?”
Trang Khâm lắc đầu, nghĩ bộ phim điện ảnh này hình như chính là được khởi quay vào năm nay —— năm sau nhận được giải thưởng, thế nên chỉ có thể là năm nay.
Cậu rất tò mò, Lý Mộ sẽ được Quách Bảo Châm mời vào đoàn bằng cách nào?
Quách Bảo Châm thở dài: “Hơn nữa đây là phim đồng tính, đọc kịch bản của tôi xong… rất nhiều người đều từ chối.”
Vất vả quay không có tiền, cuối cùng còn không thể chiếu phim, đương nhiên không ai dám chịu nguy hiểm để diễn, mà nguyên nhân mấu chốt vẫn là bản thân không nổi tiếng, không đủ để hấp dẫn diễn viên tốt đến.
Anh ta vẫn không hiểu được động cơ của Trang Khâm: “Người đại diện của ngài có biết chuyện ngài vào đoàn phim của tôi không?”
“Vẫn chưa biết, nhưng không sao, hợp đồng giữa tôi và công ty có ghi, tôi có quyền tự chọn kịch bản.”
“Vậy thì tốt rồi, ngài đã đọc xong hết kịch bản chưa? Đã biết hết về cốt truyện chưa?”
“Đều biết rồi.”
“Vậy…” Vẻ mặt đạo diễn Quách trở nên kì lạ, “Vậy ngài có ý kiến gì không?” Nói ví dụ như cảnh giường chiếu, cảnh hôn?
Trang Khâm lắc đầu: “Không có ý kiến gì lớn…” Cậu mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Chuyện này không giống như trong tưởng tượng? Quách Bảo Châm cẩn thận nhìn vẻ mặt của cậu: “Không sao cả, có ý kiến ngài cứ việc nói ra! Kịch bản có không gian để thay đổi mà.”
“Tạm thời không có… À đúng rồi, tôi đã để quên kịch bản ở nước ngoài, ở chỗ này của ngài còn bản nào không?”
“Có có.” Anh ta vội móc một xấp kịch bản ra, rút một quyển hoàn chỉnh ra đưa cho Trang Khâm.
Trang Khâm nhìn trong cặp của anh ta ước chừng có mười quyển tập giống nhau, không khỏi líu lưỡi: “Những kịch bản trong cặp ngài kia sao lại mỏng vậy?”
Đạo diễn Quách đúng tình hợp lý nói: “Ngài nghĩ tôi thấy ai cũng đều sẽ đưa kịch bản hoàn chỉnh cho chắc? Với người khác, tôi chỉ đưa một phần ba quyển.”
Trang Khâm gật đầu tỏ ý hiểu, kịch bản bị tuồn ra ngoài là một chuyện rất nghiêm trọng, Quách Bảo Châm lại là người nhét kịch bản cho cả trường, đối với diễn viên không thân quen, không thể đưa cả kịch bản cho người ta được.
Chào tạm biệt đạo diễn Quách xong, Trang Khâm cầm kịch bản đi ra ngoài, Tiểu Liên lái xe tới đón cậu.
Cậu ta thăm dò đưa mắt nhìn vị đạo diễn tiễn Trang Khâm kia, thật lạ mặt.
“Anh Trang… đó là vị đạo diễn nào vậy? Sao chưa thấy bao giờ.”
“Anh ấy là Quách Bảo Châm.”
“À, hình như… chưa nghe nói tới bao giờ, anh ta đã quay phim gì chưa?” Trong lòng cậu ta thấy bồn chồn, đạo diễn kia nhìn rất trẻ, có đủ đáng tin không? Anh Trang sẽ không nhận phim linh tinh chứ?
Trang Khâm kiên nhẫn giải thích: “Đạo diễn Quách trước kia là phóng viên, làm việc ở Tân Hoa Xã, phim điện ảnh anh ấy quay chắc cậu chưa xem, nhưng bộ phim này chắc chắn sẽ hot, cậu phải tin ánh mắt chọn phim của tôi chứ?”
“Đương nhiên là em tin, chỉ là…” Ngữ khí của cậu ta vẫn bán tín bán nghi, thoáng nhìn kịch bản trên đùi cậu, viết hai chữ “Tàng Tâm”, Tiểu Liên đoán, “Đây là phim điện ảnh về tình yêu?”
“Cũng coi như là vậy đi,” Trang Khâm trầm ngâm nói, “Phim đồng tính.”
“Đồng tính ——” cậu ta kinh dị kêu ra thành tiếng, “Sao anh lại nhận cái phim này, chị Mân không thể đồng ý được đâu!”
“Ừ, tôi biết chị ấy sẽ không đồng ý, nên cậu tạm thời giữ bí mật cho tôi đi.” Trang Khâm không nói cho cậu ta biết chuyện hợp đồng mới của cậu với công ty, bản thân cậu có thể tự do chọn phim.
“Là để lấy giải thưởng sao?” Tiểu Liên lo lắng sốt ruột, “Nhưng mà nhận phim như vậy, sẽ làm ảnh hưởng tới hình tượng của anh.”
“Có thể có ảnh hưởng gì chứ? Yên tâm đi, bộ phim này không có mấy thứ như cậu nghĩ, cảnh hôn cũng không có.” Trang Khâm mở cửa sổ thông khí, ánh mắt dõi về phương xa, “Huống hồ, tôi cũng không phải là gay, ai để ý tới hình tượng chứ? Chỉ là diễn phim mà thôi, cũng không có khả năng diễn giả thành thật.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lỗ Dự: Tôi không tin.
Liên tiếp trong suốt một tuần, cậu như một con quay, cuối cùng cũng có một ngày để nghỉ ngơi.
Trong lúc đó, Quách Bảo Châm nhiều lần nhắn tin cho cậu, còn gọi hai cuộc điện thoại.
Dành ra được thời gian rảnh rỗi, chuyện đầu tiên Trang Khâm làm khi về nhà, chính là liên hệ với đạo diễn Quách.
“Thầy Trang, cuối cùng ngài cũng rảnh rồi, à mà, hợp đồng tôi đã bảo luật sư soạn xong xuôi rồi! Chúng ta gặp nhau kí hợp đồng đi? Hẹn gặp ở đâu?”
Trang Khâm cũng đáp lại một cách khách khí: “Không biết nhà ngài ở đâu? Nếu tiện, tôi biết một nơi gặp mặt rất thích hợp nói chuyện.”
Nơi gặp mặt?
Quách Bảo Châm cân nhắc tới nơi gặp mặt của minh tinh, chắc chắn không phải hạng vừa, dù thế nào cũng sẽ tốn một khoản lớn.
Anh ta khẽ cắn môi, đáp: “Ngài gửi cho tôi địa chỉ đi, tôi tới ngay!”
40 phút sau, Tiểu Liên tự mình lái xe đưa Trang Khâm tới đích: “Anh Trang, anh ở đó khoảng bao lâu? Em tìm một chỗ đỗ xe, có cần em vào cùng anh không?”
“Không cần, chắc là tôi sẽ ra mau thôi, cậu có việc thì cứ về nhà đi.”
“Không có việc gì, em chờ anh.”
Trang Khâm nói là đi gặp đạo diễn, cũng chưa nói gì thêm, Tiểu Liên cũng không biết là có nên báo cáo cho chị Mân hay không.
Vào nơi gặp mặt, Trang Khâm gọi điện cho Quách Bảo Châm, nơi này gần với trường đại học của cậu, khung cảnh u tĩnh, bên ngoài có đình viện, thích hợp uống trà, cậu đã tới rất nhiều lần.
“Ây! Thầy Trang, ở đây!” Đúng lúc cậu đang gọi điện thoại tìm phòng, vừa định kéo, cửa lại đột nhiên được mở ra, một cái đầu xù xù cứ vậy thò ra, lén lút vẫy tay với Trang Khâm.
“Ngài là… đạo diễn Quách?”
Trang Khâm bước vào, tháo kính râm xuống, thấy đúng là Quách Bảo Châm nghèo túng.
Đạo diễn Quách năm nay vừa qua 30, sắp tới, qua bộ phim này sẽ trở nên thành công, trong giới đạo diễn, anh ta có thể coi là cực kì trẻ tuổi.
Hơn nữa nhìn mặt anh ta khá trẻ con, vóc dáng khoảng 1m78, da trắng, mắt to, ngũ quan tú khí, còn đeo kính gọng tròn, ăn mặc cũng ra dáng thư sinh, dáng người rất thẳng, nhìn càng trẻ hơn.
Hai người bắt tay, Quách Bảo Châm khen ngợi trước: “Thầy Trang ngọc thụ lâm phong, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu!”
Trang Khâm cười nói: “Đã nghe đại danh của đạo diễn Quách từ lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
“Ha ha ha.”
Hai người cười với nhau, Quách Bảo Châm nhiệt tình nói: “Nào nào, đừng khách sáo, chúng ta ngồi xuống đi! Uống trà!”
Trên bàn trà có bày trà cụ, Quách Bảo Châm rót chén trà nóng cho cậu, Trang Khâm nói lời cảm ơn: “Tôi tự rót được, tôi là người đọc trung thành của “Tuần Báo XX”, trước kia ngài có viết bài đăng tin, tôi đọc đều rất thích.”
“Cậu còn biết cả chuyện này?” Anh ta cảm thấy khá ngạc nhiên, bản thân không nổi tiếng, trên mạng cũng không thể tìm ra được những chuyện này, Trang Khâm sao lại biết được?
“Ừm, tôi đã đọc qua rất nhiều tác phẩm phi hư cấu của ngài, như là “Quý Sùng Ân Không Như Vậy”…”
“Chuyện này cậu cũng biết luôn?!” Anh ta càng chấn kinh rồi, cuối cùng cũng không còn nghi ngờ việc cậu nói thưởng thức văn chương của mình nữa, để có được tin bài của Quý lão tiên sinh, rất nhiều năm trước, anh ta thật vất vả mới hẹn được người, cố tình bay đến Mỹ, trước sau phải bay tới tận bốn năm lần.
Những lời này của Trang Khâm, bịa đặt có tầm khoảng 20%..
Bởi những tin này sau khi Quách Bảo Châm thành danh cậu mới đọc, rất nhiều tin đều có liên quan tới tội phạm.
Làm một người săn tin, Quách Bảo Châm theo sát điều tra chân tướng trong vòng sáu năm, bằng cấp của anh ta cao, sau khi tốt nghiệp lại làm việc ở Tân Hoa Xã*, hai năm sau thay đổi cương vị, trở thành người viết kịch bản chuyên nghiệp, nhưng anh ta không thỏa mãn với việc dùng con chữ để ghi lại hiện thực, càng muốn dùng một cách thức chân thật hơn để bày ra những tin tức mình đã ghi lại trong quá khứ.
*Tân Hoa Xã là hãng thông tấn chính thức của chính phủ Trung Quốc và là trung tâm thu thập thông tin lớn nhất, cơ quan ngôn luận lớn nhất của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Đây là một trong hai cơ quan ngôn luận lớn của Trung Quốc, cơ quan kia là Trung Quốc Tân Hoa Xã Tân Hoa Xã là một cơ quan của Quốc vụ viện.
Ba năm đầu tiên sau khi đổi nghề làm biên kịch, kịch bản anh ta sáng tác không nhà sản xuất hay đạo diễn nào muốn sử dụng, thế là anh ta quyết định tự quay, là mấy bộ phim ngắn, có liên quan tới nội dung bệnh truyền nhiễm viêm phổi vài năm trước, quan tâm tới 911, cũng chú ý tới cuộc sống của Imam* bên Washington, đó là một bộ phim hoàn chỉnh, dài hai tiếng đồng hồ, đề tài là về nhập liệm sư, bởi quá mẫn cảm, không thể chiếu phim nên cũng không tạo ra làn sóng lớn gì.
*Imam là một vị trí lãnh đạo trong Hồi giáo. Nó được sử dụng trong bối cảnh của một vị trí lãnh đạo việc thờ phụng của một nhà thờ và cộng đồng người Hồi giáo.
Thế nên Trang Khâm rất thấy hứng thú với chuyện này: “Đạo diễn Quách, “Tàng Tâm” cũng được cải biên từ sự kiện có thật sao?” Đây là tư liệu mà cậu tra trên mạng không ra.
Đạo diễn Quách uống ngụm trà, cười nói: “50% 60% là hư cấu, có một bộ phận thực ra là thật.”
“Nhân vật An Khả kia xem như là xây dựng 70-80% từ người thật, khi tôi đi phỏng vấn… Aiz, anh ta kể lại đoạn chuyện cũ khi ở nước ngoài kia, hồi ức ấy của anh ta rất đẹp, thế nên nhân vật Giang Trác này được gia công rất nhiều chi tiết nghệ thuật. Áng văn chương này năm đó không thể đưa ra ngoài, thế nên bây giờ tôi muốn quay thành phim điện ảnh cho mọi người xem.”
Sau khi Quách Bảo Châm hỏi ý đương sự, nhận được sự đồng ý, anh ta và người bạn là biên kịch đã cải biên phù hợp, ví dụ như chuyện vốn xảy ra ở Pháp, bởi đạo diễn kiêm nhà đầu tư không có tiền, nên đã chuyển thành một thành phố nhỏ ở Thái Lan để quay, quả thực là hàng ngon giá rẻ, sầu riêng chỉ cần tám đồng đã mua được một cân!
“Thật không dám giấu, trong khoảng thời gian này tôi vẫn luôn tìm diễn viên thích hợp, quá kém tôi chướng mắt, ngài như vậy, tốt quá, lại không mời về nổi, thực sự khó cả hai đường!” Quách Bảo Châm nói, lại lấy hợp đồng trong cặp ra, “Đây là hợp đồng tôi đã tìm luật sư soạn kĩ, thầy Trang hãy xem đi.”
Trang Khâm gật đầu, thuận miệng bảo: “Nhân vật Giang Trác này đã tìm được chưa?”
“Còn đang chọn người.” Hôm nay anh ta cố tình ăn mặc trẻ trung, chính là chuẩn bị trà trộn vào Học Viện Điện Ảnh tìm xem, nhân vật sát thủ này, tuổi hơn ba mươi, tầm bốn mươi, thế nên phải tìm kiểu đàn ông thành thục diễn, sinh viên đúng là không dễ tìm cho lắm.
Trang Khâm nghiêm túc đọc hợp đồng, một lát sau cậu nói: “Tôi xem xong rồi, không thành vấn đề.” Cậu sảng khoái kí tên, hỏi thêm một câu: “Đạo diễn Quách, không biết anh định chọn diễn viên như thế nào? Trong lòng đã có người thích hợp chưa?”
Anh ta vội vàng nhận lấy hợp đồng, cười khổ nói ra tên của một vài ảnh đế có kĩ thuật diễn xuất nổi tiếng: “Mỗi một người họ, tôi đều cảm thấy vô cùng thích hợp, chỉ là tôi thực sự không thể mời về nổi, kịch bản đưa cho bạn bè nhờ tìm hộ, cũng không thấy hồi âm gì cả. Không biết thầy Trang có bạn tốt gì trong giới… có thể giới thiệu không?”
Trang Khâm lắc đầu, nghĩ bộ phim điện ảnh này hình như chính là được khởi quay vào năm nay —— năm sau nhận được giải thưởng, thế nên chỉ có thể là năm nay.
Cậu rất tò mò, Lý Mộ sẽ được Quách Bảo Châm mời vào đoàn bằng cách nào?
Quách Bảo Châm thở dài: “Hơn nữa đây là phim đồng tính, đọc kịch bản của tôi xong… rất nhiều người đều từ chối.”
Vất vả quay không có tiền, cuối cùng còn không thể chiếu phim, đương nhiên không ai dám chịu nguy hiểm để diễn, mà nguyên nhân mấu chốt vẫn là bản thân không nổi tiếng, không đủ để hấp dẫn diễn viên tốt đến.
Anh ta vẫn không hiểu được động cơ của Trang Khâm: “Người đại diện của ngài có biết chuyện ngài vào đoàn phim của tôi không?”
“Vẫn chưa biết, nhưng không sao, hợp đồng giữa tôi và công ty có ghi, tôi có quyền tự chọn kịch bản.”
“Vậy thì tốt rồi, ngài đã đọc xong hết kịch bản chưa? Đã biết hết về cốt truyện chưa?”
“Đều biết rồi.”
“Vậy…” Vẻ mặt đạo diễn Quách trở nên kì lạ, “Vậy ngài có ý kiến gì không?” Nói ví dụ như cảnh giường chiếu, cảnh hôn?
Trang Khâm lắc đầu: “Không có ý kiến gì lớn…” Cậu mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Chuyện này không giống như trong tưởng tượng? Quách Bảo Châm cẩn thận nhìn vẻ mặt của cậu: “Không sao cả, có ý kiến ngài cứ việc nói ra! Kịch bản có không gian để thay đổi mà.”
“Tạm thời không có… À đúng rồi, tôi đã để quên kịch bản ở nước ngoài, ở chỗ này của ngài còn bản nào không?”
“Có có.” Anh ta vội móc một xấp kịch bản ra, rút một quyển hoàn chỉnh ra đưa cho Trang Khâm.
Trang Khâm nhìn trong cặp của anh ta ước chừng có mười quyển tập giống nhau, không khỏi líu lưỡi: “Những kịch bản trong cặp ngài kia sao lại mỏng vậy?”
Đạo diễn Quách đúng tình hợp lý nói: “Ngài nghĩ tôi thấy ai cũng đều sẽ đưa kịch bản hoàn chỉnh cho chắc? Với người khác, tôi chỉ đưa một phần ba quyển.”
Trang Khâm gật đầu tỏ ý hiểu, kịch bản bị tuồn ra ngoài là một chuyện rất nghiêm trọng, Quách Bảo Châm lại là người nhét kịch bản cho cả trường, đối với diễn viên không thân quen, không thể đưa cả kịch bản cho người ta được.
Chào tạm biệt đạo diễn Quách xong, Trang Khâm cầm kịch bản đi ra ngoài, Tiểu Liên lái xe tới đón cậu.
Cậu ta thăm dò đưa mắt nhìn vị đạo diễn tiễn Trang Khâm kia, thật lạ mặt.
“Anh Trang… đó là vị đạo diễn nào vậy? Sao chưa thấy bao giờ.”
“Anh ấy là Quách Bảo Châm.”
“À, hình như… chưa nghe nói tới bao giờ, anh ta đã quay phim gì chưa?” Trong lòng cậu ta thấy bồn chồn, đạo diễn kia nhìn rất trẻ, có đủ đáng tin không? Anh Trang sẽ không nhận phim linh tinh chứ?
Trang Khâm kiên nhẫn giải thích: “Đạo diễn Quách trước kia là phóng viên, làm việc ở Tân Hoa Xã, phim điện ảnh anh ấy quay chắc cậu chưa xem, nhưng bộ phim này chắc chắn sẽ hot, cậu phải tin ánh mắt chọn phim của tôi chứ?”
“Đương nhiên là em tin, chỉ là…” Ngữ khí của cậu ta vẫn bán tín bán nghi, thoáng nhìn kịch bản trên đùi cậu, viết hai chữ “Tàng Tâm”, Tiểu Liên đoán, “Đây là phim điện ảnh về tình yêu?”
“Cũng coi như là vậy đi,” Trang Khâm trầm ngâm nói, “Phim đồng tính.”
“Đồng tính ——” cậu ta kinh dị kêu ra thành tiếng, “Sao anh lại nhận cái phim này, chị Mân không thể đồng ý được đâu!”
“Ừ, tôi biết chị ấy sẽ không đồng ý, nên cậu tạm thời giữ bí mật cho tôi đi.” Trang Khâm không nói cho cậu ta biết chuyện hợp đồng mới của cậu với công ty, bản thân cậu có thể tự do chọn phim.
“Là để lấy giải thưởng sao?” Tiểu Liên lo lắng sốt ruột, “Nhưng mà nhận phim như vậy, sẽ làm ảnh hưởng tới hình tượng của anh.”
“Có thể có ảnh hưởng gì chứ? Yên tâm đi, bộ phim này không có mấy thứ như cậu nghĩ, cảnh hôn cũng không có.” Trang Khâm mở cửa sổ thông khí, ánh mắt dõi về phương xa, “Huống hồ, tôi cũng không phải là gay, ai để ý tới hình tượng chứ? Chỉ là diễn phim mà thôi, cũng không có khả năng diễn giả thành thật.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lỗ Dự: Tôi không tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.