Phải Làm Sao Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Là Cỏ Mèo Bạc Hà Mà Tui Lại Là Mèo
Chương 40: Con mèo nhỏ thứ bốn mươi
Phù Tô Dữ Liễu Diệp
23/07/2023
Tư Cảnh không phát hiện, y vẫn dáo dác nhòm ngó ở ngoài ban công. Nhìn một hồi mới meo meo đầy vẻ nghi ngờ.
Sao anh chăm mát tay vậy?
Mới để ở nơi này của anh có một ngày mà nụ hoa cũng sắp nở rồi?
Hám Trạch chỉ cười, tay cầm bình nước tưới cây, hắn không nói cho y biết sự rằng nụ hoa kia là do hắn thúc giục ra đó.
Dù sao đối với từng loài thực vật thì hoa của chúng đều có ý nghĩa đặc biệt. Nếu không bị kích thích thì sao có thể mọc ra sớm cơ chứ.
Trong nhà nhìn thì có vẻ yên tĩnh nhưng thực tế thì mấy nhánh phân chậu đang mon men ra chỗ Hám Trạch để vòi vĩnh.
"Nhiều nước quá!"
Hám Trạch thu bình tưới lại, chúng nó lại bắt đầu ồn ào.
"Thiếu nước rồi!"
Phân chậu lải nhải, "Tui cứ cảm thấy trên giường của tui có bọ ấy!"
Chắc là muốn nói trong chậu có bọ. Suy cho cùng thì tính theo tuổi tác, phân chậu kia bấy giờ mới có mười lăm mười sáu tuổi, đương nhiên không giống lão cỏ già ngàn năm như Hám Trạch, chỉ riêng sức sống căng tràn kia cũng đã khiến người ta đau đầu không dứt, chẳng khác nào đứa trẻ đang trong thời kỳ phản nghịch, Hám Trạch lẳng lặng liếc nó một cái bằng ánh mắt nhắc nhở.
Có bọ thì tự đi mà bắt.
...
Phân chậu không thể làm gì khác ngoài việc chăm chỉ lấy rễ bắt bọ làm chất dinh dưỡng cho mình.
Nó uống nước ùng ục, Tư Cảnh dựa sát cái đầu xù lông nghe ngóng một lát rồi mới hài lòng nhảy từ trên xuống. Y nhảy vụt lên tấm thảm, ung dung chậm rãi quay người.
Sau đó lại bị người đàn ông ôm lấy, hôn chụt một cái vào lỗ tai mềm mại.
Tư Cảnh đập móng vuốt vào mặt hắn.
Cái tên này.
Không thèm đi làm ư?
Hết thời rồi hả? Ngay cả một công việc đơn giản dễ dàng cũng không có ư?
Đương nhiên Hám Trạch vẫn chưa hết thời, giờ còn có một hàng dài công việc quay chụp đang đợi hắn kia kìa, lịch trình cũng dày đặc. Nhưng nghĩ tới phản ứng giống như bị bệnh của Tư Cảnh trước đó, hắn lại cảm thấy không yên tâm, suy nghĩ một hồi, hắn cụng trán của hắn vào trán mèo con, thấp giọng hỏi: "Có muốn đi làm với tôi không?"
Tư Cảnh nhấc mí mắt, liếc hắn một cái.
––––– Đi thì đi.
Dù sao thì ở nhà cũng rảnh rỗi quá, tui đây tiện tay đến chỉ đạo cho anh chút xíu, để anh có thể nuôi tui tốt hơn nhá.
... Phì phì.
Nói nhầm nói nhầm, ai thèm anh nuôi!
Hám Trạch không mang theo balo mèo mà dứt khoát nhét mèo con vào trong áo khoác rồi che lại, chỉ để y thò đầu ra từ cổ áo của mình rồi bắt đầu đi xuống tầng. Trợ lý với người đại diện đang ở trong xe chờ hắn, đột nhiên thấy hắn đi xuống kiểu này thì suýt làm rơi điếu thuốc trong tay xuống.
Phòng Uyên Đạo đẩy mắt kính, "Anh Hám mang cả nó đi hả?"
Hiển nhiên là anh không quá tán thành.
Hám Trạch đẩy cái mông của mèo nhỏ lên trên, điềm tĩnh nói: "Ừ."
Tư Cảnh bị chọc giận bèn hung hăng há mồm ngậm một vùng da ở cổ của hắn, tàn nhẫn cắn xuống.
Đột hot của Hám Trạch cao nên tài nguyên cũng tương đối ổn, nơi xe dừng lại là một studio có hiệu quả quay chụp tốt nhất trong thành phố, bộ ảnh chuẩn bị chụp cũng là ảnh chụp cho một trong những tạp chí nam giới nổi tiếng trong nước, còn là bìa đặc biệt. Ánh đèn, bối cảnh đã được chuẩn bị kỹ càng, nhân viên công tác trong sân chụp đang chạy tới chạy lui cũng phải tới ngó Tư Cảnh vài lần.
Tư Cảnh ngồi phịch trên ghế salon, duỗi đầu nhìn điện thoại di động trong tay Phòng Uyên Đạo.
Bấy giờ Phòng Uyên Đạo đang lướt weibo thì thấy một bài post, hơi nhướng mày.
Anh dừng một chút, zoom tấm ảnh lên.
Mấy ngày trước, bởi vì vấn đề Tư Cảnh nghỉ dài hạn mà y bị tung tin đồn bịa đặt, vì muốn làm sáng tỏ sự việc nên phòng công tác đã tung ra một tấm ảnh y đi nghỉ dưỡng. Ảnh nghỉ dưỡng gì đó thì cũng bình thường thôi, nhưng sắc mặt của Tư Cảnh lúc đang rúc đầu vào trong chăn thực sự không được tốt cho lắm, trắng bệch như một tờ giấy làm cho vô số fans mẹ fans dì đau lòng chết đi được.
"Cục cưng nhà chúng ta phải tự chăm sóc bản thân cho tốt đó!"
"Xảy ra chuyện gì vậy? Sốt rồi hả? Nhìn đáng thương quá huhuhu!"
"Trái tim cmn đau quá! *Heart đau đau*!" [*]
Phần bình luận toàn là mấy câu hỏi thăm đến tình trạng sức khỏe của Tư Cảnh, tiêu điểm trước đó thành công bị mọi người lờ đi. Đúng lúc bài đăng với lời lẽ chính đáng của luật sư được công khai đăng tải lên, fans của y lập tức quay đầu cắn xé đám người bịa đặt tin đồn.
Cho đến bây giờ, mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của Phòng Uyên Đạo.
Mãi tới khi bắt đầu xuất hiện vài bình luận không rõ ý nghĩa.
"Mấy người nhìn thấy cái gì ở góc bên trái không?"
"... Tui có thấy..."
"Ờ thì, xin lỗi vì đã quấy rầy, tui cũng thấy..."
"..."
"Hình như tui cũng hiểu được rồi."
Tim Phòng Uyên Đạo bộp một tiếng.
Anh nhanh chóng phóng to góc bên trái bức ảnh lên, trợn trừng hai mắt nhìn một lúc mới nhìn ra được vấn đề ––––– trên tủ đầu giường lộ ra một nửa cái đồng hồ, còn có cả áo khoác vứt một bên trông như vội vã cởi ra, trùng hợp đó lại chính là cái áo Hám Trạch mặc đi dự họp ngày hôm đó, nếu không phóng lên vài lần thì đúng là không thấy thật, lúc đăng ảnh lên có lẽ phòng công tác cũng chẳng để ý.
Nhưng mạng xã hội thần thông quảng đại làm gì có chuyện không nhìn thấy cơ chứ? Cho dù có bỏ thêm kích lọc hay thay đổi màu sắc quần áo thì vẫn bị bọn họ lôi ra so sánh rồi cuối cùng dứt khoát rút ra được kết quả tàn nhẫn nhất, đây chính là quần áo của Hám Trạch. Bình thường đã có vô số fans CP đào đất ngàn trượng tìm đường ăn, huống chi bây giờ đất cũng không cần đào đã có chính chủ tự tay nhét đường vào miệng họ, chỉ cần click nhẹ một cái thì bạn có thể ngắm cảnh mọi người ăn mừng trong vui sướng hân hoan, bầu không khí tựa như mới trúng số, người người hưng phấn kêu to.
"Đường kim cương! Đường kim cương!!"
"Sắc mặt này, tư thế này của Cảnh bé bi, lại còn nằm trên giường nữa chứ, cái này thể hiện điều gì tui quả thực không dám nghĩ a a a a a!"
"Ahihi, Hám Trạch đã làm gì mà phải cởi quần áo vậy? Há há há..."
"Lầu trên ơi, ba chữ 'đã làm gì' thực sự không thể nghĩ tới! Tui cũng không biết Cảnh bé bi làm gì đâu! Há há, thơm ghê!"
...
Lông trên sống lưng của Tư Cảnh như muốn phát nổ.
Đám người này cmn có ý gì?
Nhìn y trông giống đã bị đè thế hả??
Y tức giận xoay một vòng trên ghế rồi nghiêng đầu đi chỗ khác, Phòng Uyên Đạo xoa huyệt thái dương. Tình cảnh hiện giờ nếu như cứ cố dẹp đi thì ắt hẳn nó sẽ lại càng bùng to, không bằng cứ xử lý lạnh, giả mù không nhìn thấy cho nhanh. Dù sao fans CP ăn đường cũng không lan truyền ẫm ĩ tới độ ai cũng biết đâu nhỉ.
Chỉ là CP Khán Cảnh này tương đối lớn mạnh, thực sự nằm ngoài dự kiến của Phòng Uyên Đạo.
Thôi thì cũng không trách quần chúng hóng hớt. Ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Tư Cảnh trong chương trình giải trí cũng có thể khiến fan hai bên cố chấp nhảy xuống cái hố to này. Khuôn mặt bé xinh hồng hồng của Tư Cảnh cũng làm fans của y không kiếm ra lý do giải thích, trừng mắt nửa ngày cũng không dám nói 'Chẳng lẽ Tư Cảnh nhà chúng ta sợ lãnh đạo công ty?"
Đừng hề hước thế, tin tức Tư Cảnh phá tung công ty trước đó giờ lên mạng search vẫn ra một đống nè. Nếu gọi đấy là sợ thì thế giới này phải định nghĩa lại từ 'sợ hãi' thôi.
Fan Tư Cảnh lăn qua lộn lại, suy tư hồi lâu, không thể không bóp mũi chấp nhận, cục cưng nhà bọn họ có thể đang thầm mến Hám Trạch.
Trọng điểm của bức ảnh vẫn là ở một mình, tương, tư.
Ôi ôi ôi, bé bi đáng thương.
Cũng có một fan lớn đưa ra nghi vấn, "Ủa vậy sao trước đó lại ghét nhà Hám Trạch?"
Fan lớn của Tư Cảnh nghĩ tới nghĩ lui, lập tức vung tay, "Có thể là vì yêu người đó quá nên muốn tô đen cả đường đi của người ta luôn!"
Cái logic quỷ quái này thế mà cũng thuyết phục được fans của hai bên, dù sao thì ở vài phương diện khác Tư Cảnh chẳng hơn đứa nhóc tiểu học là bao, nếu như chưa từng có kinh nghiệm gì thì hẳn là người nọ thích ai cũng sẽ dùng biện pháp mạnh mồm mềm lòng bắt nạt.
Thứ gọi là CP này thực ra rất vi diệu, nếu như độ hot của cả hai cách biệt hoặc một bên đơn phương đáp lại thì đó là kiểu cọ nhiệt, cũng may hai người này đang trong thời kỳ nổi tiếng, những biểu hiện thân mật trong show giải trí cũng không phải giả, đã thế còn chung một studio, người một nhà, muốn xé cũng khó.
Fan bấy giờ đối với CP đồng tính còn có chút khoan dung, dù sao thì cũng không thể kết hôn sinh con như những CP khác giới đúng không?
Huống chi nhìn lâu cũng thấy hơi xứng đôi.
Dưới sự đồng ý ngầm này, lá cờ Khán Cảnh đã oanh liệt phất lên. Chương trình lúc này mới chiếu được mấy tập mà lửa đã cháy lan ra hết đồng cỏ rồi.
Phòng Uyên Đạo nhìn bọn họ chuẩn bị in ấn thiệp cưới, thấy hơi nhức cái đầu rồi đó.
Anh làm mới newfeed một lần, bỗng nhiên thấy một cái hotsearch khác vọt lên trên.
#Trần Thải Thải chết vì bệnh #
Chết vì bệnh?
Tư Cảnh cũng thấy được cái này, nhất thời quên tém tém lại, lo lắng đặt móng vuốt lên cánh tay Phòng Uyên Đạo cào cào mấy phát. Người đại diện bấy giờ cũng chẳng còn tâm trạng để tâm đến, anh nhanh chóng mở tin tức ra, người trong hình bị phủ vải trắng đẩy lên xe cứu thương, phía sau là người đại diện của Trần Thải Thải đang cúi đầu khóc.
Bên dưới lớp vải là thân hình gầy gò, gầy tới độ tưởng như còn mỗi khung xương. Tư Cảnh nheo đôi mắt quả trám màu xanh ô liu, cẩn thận nhìn tấm ảnh một lúc.
"Thật đấy à?"
Lúc Hám Trạch chụp ảnh xong đi tới, Phòng Uyên Đạo nhỏ giọng nói. Anh không để cho những người khác nghe tiếng mình, chỉ thì thầm, "Tuổi còn trẻ lại chưa từng nghe tin bị bệnh tật, sao nói đi là đi?"
Anh có mạng lưới tin tức của mình nên đương nhiên biết nhiều hơn trên mạng một ít, "Nghe nói chết thảm lắm, toàn thân chảy máu, còn không thấy quần áo đâu –––––"
Hám Trạch nhăn mày, cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Trần Thải Thải nuôi Kumanthong, nhưng loại quỷ con này không thể đẩy người ta vào chỗ chết.
Hắn trầm ngâm một lát, cúi đầu đối diện với ánh mắt trợn trừng của Tư Cảnh.
Xảy ra chuyện gì rồi?
Hám Trạch cúi người, sờ sờ đầu y.
"Để tôi tra xem," Người đàn ông nhẹ giọng nói.
Bên cạnh có một nhân viên nữ đi giày cao gót yêu cầu Hám Trạch trở lại chụp tiếp, đôi giày cao gần mười phân mà cô nàng đi như lại như không. Tư Cảnh vốn dĩ đang nằm co người trên ghế, chợt y như phát hiện điều gì đó nên đã đột ngột bật dậy.
Phòng Uyên Đạo khó hiểu: "Bé Hoa?"
Tư Cảnh lúc này không thèm để ý việc anh gọi cái tên ngu xuẩn mà Hám Trạch đặt cho mình, chỉ nhảy từ trên ghế xuống, bốn cái chân ngắn béo múp chạy vài bước về phía trước. Y đuổi theo nữ nhân viên công tác ban nãy, nhưng chân đối phương dài, dù có đi giày cao gót đi nữa thì mỗi bước chân của người nọ vẫn gấp mấy lần y.
Tư Cảnh nhảy nhót nửa ngày cũng không đuổi kịp mà còn bị bao nhiêu ánh mắt nhìn vào, ai ai cũng nhiệt tình ngắm nhìn, muốn sờ thử một miếng.
Phòng Uyên Đạo không thích mèo lắm mà cũng run rẩy trước sự đáng yêu này, cúi đầu ôm lấy cục cưng be bé đang nhíu mày, "Đói rồi hả?"
Tư Cảnh không hé răng, hồi lâu mới ứng phó meo một tiếng.
Cảm giác dị dạng ngày ấy khi chạy theo Trần Thải Thải lại xuất hiện nữa rồi.
Bấy giờ Tư Cảnh mới biết cảm giác này là gì ––––– Trần Thải Thải là một nữ minh tinh nên đương nhiên cũng quen đi giày cao gót, tốc độ bước đi không quá chậm, sao có thể để y đuổi theo dễ dàng chứ?
Hay là nói, lần đó cô nàng cố ý chờ y chạy tới?
*
Vấn đề này y vẫn nên tự giải quyết thôi.
Tư Cảnh không thể nào kéo Hám Trạch vào được. Hám Trạch chỉ là một người bình thường, hắn không nên dính líu vào mấy chuyện yêu ma quỷ quái này, nếu như dây vào nhân quả thì kiểu gì cũng phải chịu thiên phạt. Ban đêm, y nhân cơ hội bò dậy, không thấy người đàn ông kia tỉnh giấc thì mới rón rén mở cửa đi ra ngoài.
Hám Trạch không tỉnh nhưng Nhị Hắc đã tỉnh rồi, nó phun hơi thở nóng hầm hập của mình vào mặt y, vô cùng phấn khởi đung đưa đuôi.
"Chó ngu." Tư Cảnh hạ thấp giọng, "Tao phải đi ra ngoài, mày ở nhà."
Nhị Hắc đương nhiên không hiểu, nó ngậm cái đĩa chạy tới, bên trong đôi mắt tràn ngập khát vọng.
Lúc này đéo phải giờ chơi ném đĩa!
Tư Cảnh kẹp đĩa ném xuống cánh tay vì sợ khiến Hám Trạch tỉnh giấc, do dự một lúc mới ngoắc ngoắc cánh tay ra hiệu cho Nhị Hắc.
"Lại đây."
Becgie Đức mấy ngày nay đã quen thuộc với y, nó không hề đề phòng chạy tới lại bị Tư Cảnh túm dây xích kéo đi.
Y xuống lầu mở cửa xe, nhét Nhị Hắc ra ghế sau rồi đạp chân ga chạy thẳng tới quán rượu yêu quái.
Quán rượu lúc bấy giờ đèn đuốc sáng choang. Hơn nửa đêm, không ít yêu quái đã đi làm việc rồi nghỉ ngơi theo quy luật, ở chỗ này chỉ còn cú đêm. Cú mèo yêu trừng đôi mắt thẳng đứng xanh biếc đứng đó, trên đỉnh đầu còn có một con dơi yêu đang móc chân treo ngược đèn bàn, tóc dài rủ xuống trông rất giống phim kinh dị.
Tư Cảnh quen cửa quen nẻo đi tìm hồ ly tinh nhưng lại phát hiện một người quen khác.
Là Bạch Hoành Lễ.
"Ân nhân!"
Nhìn thấy y, ảnh đế Bạch nhanh chóng đứng dậy vẫy vẫy tay, "Tôi đoán hôm nay ngài sẽ đến!"
Bạch Hoành Lễ bắt chuyện xong lại kinh ngạc cúi đầu, "Chó nhà ai đây?"
Mèo lại đi dắt chó, hình ảnh này sao trông dị dị nhỉ?
Tư Cảnh vỗ lưng becgie Đức, dạy dỗ: "Nhị Hắc, có người gọi phải lễ phép."
Nhị Hắc hít mũi ngửi, ngửi thử cái người có mùi hải sản tươi trước mặt, nghi ngờ mở miệng kêu một tiếng.
Tư đại lão ngồi xuống đối diện Bạch Hoành Lễ.
Cá chép bự này cũng do nghe tin tức nên mới tới, không đề cập việc này mà mở miệng hỏi vấn đề khác trước: "Đợt này sức khỏe của ân nhân thế nào?"
Bản mặt già nua của Tư Cảnh nóng lên, đáp: "Tốt lắm."
Chỉ là có chỗ hai ngày nay bị dùng hơi nhiều, tay mài cũng thấy nhưng nhức.
"Ba tôi định bảo ân nhân tới nhà cho đến khi qua được mấy ngày thiên phạt," Bạch Hoành Lễ giải thích, cung kính, "Nhưng mấy ngày đó không thể liên lạc với ngài..."
Tư Cảnh suy nghĩ, thật lòng nói: "Không cần đâu."
"Sao vậy?" Bạch Hoành Lễ nho nhã lễ độ, cật lực chào hàng, "Tháng tư ngài có thể tới nhà tôi trong đợt thiên phạt, chúng tôi nhất định sẽ phục vụ ngài thỏa đáng ——"
Mèo con đành nói thật.
"Nhìn mấy người nhà anh, tôi đói."
Lỡ như nửa đêm tui mộng du muốn ăn khuya thì sao?
"..."
Cá chép bự lập tức nuốt sạch lời còn lại xuống, không đề cập tới việc rủ y về nhà nữa.
Tư Cảnh thở dài.
"Chết như thế nào?"
Sắc mặt Bạch Hoành Lễ trở nên nghiêm trọng, thấp giọng nói: "Đấy là trọng điểm đó."
"Hả?"
"Không phải cái chết bình thường." Cá chép bự nói, "E là có chút liên quan tới chúng ta."
Hắn nói 'chúng ta' tức là yêu quái.
Tư Cảnh nhíu mày, "Không phải là do vật cô ta nuôi?"
Bạch Hoành Lễ khẳng định: "Không phải."
Hắn giải thích: "Tôi mời người tu quỷ đạo xem rồi."
Bọn họ đều là yêu, không tu quỷ đạo, đương nhiên không có quá nhiều hiểu biết với mấy thứ này, nói là biết nhưng cũng chỉ là vài thứ thô thiển. Ngón tay Tư Cảnh gõ lên mặt bàn, một lát mới chợt cười, "Hm, thế là cũng muốn thử hương vị thiên phạt?"
Nói đến hai chữ thiên phạt, vẻ mặt Bạch Hoành Lễ trầm hơn. Hắn nói: "Cô ả mặc dù đầu cơ trục lợi, tâm tư bất chính nhưng tội không đáng chết."
Chẳng biết là yêu quái dạng gì mà dám coi trời bằng vung, làm thiên phạt cũng phải diệt khẩu.
Tư Cảnh nói: "Tôi cũng có thiên phạt."
"Làm sao mà so được chứ!" Bạch Hoành Lễ trừng mắt cá, "Ngài —— ngài đây là vì dân trừ hại! Bọn chúng làm gì có cửa với ngài!"
Hắn có vẻ rất tôn sùng vị ân nhân ngày, giọng nói chứa đầy sự kính trọng, "Năm đó ngài cứu bao nhiêu người? Bao nhiêu động vật? Đáng ra ân đức phải hơn, ngài không nên gánh cái thứ thiên phạt kia!"
Bạch Hoành Lễ căm phẫn sục sôi, bỗng nhiên nhớ ra cái gì hạ giọng, dùng tay che miệng ra hiệu Tư Cảnh dựa lại gần.
Tư đại lão thăm dò đưa đầu qua, Bạch Hoành Lễ thì thầm bên tai nói xấu Thiên Đạo, "Cái Thiên Đạo đó không biết thay đổi chút nguyên tắc dựa theo tình hình gì cả, đúng là mắt toét."
Tư Cảnh: "... Anh nói nhỏ thế làm gì?"
Bạch Hoành Lễ vẫn hạ giọng: "Trước đó ba tôi nghe nói ngài vẫn phải chịu thiên phạt mới tức giận chửi ầm lên, chửi mười mấy phút không lặp câu nào."
Tư Cảnh: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, ông ấy đã bị sét đánh," Bạch Hoành Lễ nói, có chút chua xót, "Đến bây giờ chỗ vảy đấy vẫn chưa mọc lại..."
Hơn nữa vì bị sét đánh mà bây giờ cả người trơn bóng, lông từ trên xuống dưới bị thiêu bằng sạch. Không tóc không lông mày, chân cũng trắng trẻo, ngay cả lông chân cũng không có.
Cá không vảy, Tư Cảnh theo bản năng sờ sờ bụng, hơi đói.
Ảnh đế Bạch không hề hay biết, vẫn nói, cảm giác lo lắng: "Con yêu quái kia không sợ thiên phạt, có khả năng sau này nó vẫn sẽ hành động."
Tư Cảnh đồng ý. Thực tế thiên phạt chỉ là một kiểu dằn vặt, giết càng nhiều người thì mức độ nặng nhẹ cũng khác nhau. Nhưng nếu không để bụng thì cũng không có hạn chế, cũng giống như một người không có ràng buộc pháp lý, một mối nguy hại tự do đang lêu lổng ngoài kia.
Tư Cảnh nghĩ một chút, không nói rằng dường như đối phương đang muốn tìm y.
Hai người đơn giản hàn huyên vài câu rồi nói chuyện với hồ ly tinh một chút, không hỏi ra được bao nhiêu chuyện. Hồ ly tinh đã liên hệ mấy yêu quái lớn dự bị xử lý việc này, Tư Cảnh với Bạch Hoành Lễ ra khỏi quán rượu, đứng trước cửa thuận miệng hỏi.
"Anh đi về kiểu gì?"
Bạch Hoành Lễ kéo cổ tay áo bành tô, mặt bỗng nhiên nổi lên vệt hồng, ho khan.
"Tôi có người đón."
Trước cửa đã có một thanh niên đứng tựa vào xe ở trong góc tối, không thấy rõ mặt cậu ta mà chỉ thấy được vóc người thon dài, tỉ lệ tương đối, chắc hẳn trông rất được.
Mèo con lập tức sáng tỏ.
"Là con cá hồng kia ư?"
Tưởng bảo là sai giới tính cơ mà?
"Làm gì bây giờ," ảnh đế Bạch nói, giọng điệu yếu ớt, "Dù gì thì cũng là vợ chưa cưới của tôi."
Hơn nữa lúc mặc đồ nữ vẫn có thể tìm được chút cảm giác thơ ấu.
Lời này cá chép bự không ngại ngùng nói thẳng.
Hắn bước xuống dưới vài bước, xuống tới bậc thang bên dưới thì bị thanh niên dùng áo khoác bọc lại, giúp hắn ngăn lại chút gió lạnh đầu mùa xuân. Bạch Hoành Lễ bị áo khoác bao trùm lấy, giọng ồm ồm, "Ân nhân, ngài đi kiểu gì? Có cần tôi đưa về không?"
Tư Cảnh túm Nhị Hắc, đang định bảo mình lái xe tới thì nghe thấy có người nói.
"Cậu ấy cũng có người đón rồi."
Tư Cảnh: "..."
Tư Cảnh: "!"
Y đột nhiên quay đầu lại, Nhị Hắc trong tay cũng đứng thẳng lên nhào về phía người nọ. Hám Trạch vỗ đầu chó của nó, khóe môi nhếch lên nhưng trong mắt không có chút ý cười nào, lướt mắt qua nhìn mèo con nhà mình.
Bạch Hoành Lễ sửng sốt, "... Hám Trạch?"
Hám Trạch mở cửa xe, tư thế lịch thiệp.
"Bé Hoa, vào đi."
Tư bé Hoa tự nhiên dấy lên nỗi sợ không lên, y kéo căng dây xích chó, lo sợ: "Tôi lái xe."
Y nỗ lực dựa vào nơi hiểm yếu để chống trả.
Sao nhìn cứ như kiểu, khóa học bắn tên lại sắp có dạy buổi nâng cao vậy?
Hám Trạch không sợ, lấy ra từ bên trong một chậu bạc hà mèo be bé nâng trên tay, thăm thẳm nhìn Tư Cảnh.
"Đi vào?"
** mé!
Sao còn cầm cả cỏ của tui vậy!
Tư Cảnh nuốt nước bọt, không thể làm gì khác ngoài việc nghe lời chui vào. Y dựa lưng vào becgie Đức, trong đầu chửi bậy.
Vô liêm sỉ vừa thôi.
Lão biến thái chết tiệt.
Sao anh chăm mát tay vậy?
Mới để ở nơi này của anh có một ngày mà nụ hoa cũng sắp nở rồi?
Hám Trạch chỉ cười, tay cầm bình nước tưới cây, hắn không nói cho y biết sự rằng nụ hoa kia là do hắn thúc giục ra đó.
Dù sao đối với từng loài thực vật thì hoa của chúng đều có ý nghĩa đặc biệt. Nếu không bị kích thích thì sao có thể mọc ra sớm cơ chứ.
Trong nhà nhìn thì có vẻ yên tĩnh nhưng thực tế thì mấy nhánh phân chậu đang mon men ra chỗ Hám Trạch để vòi vĩnh.
"Nhiều nước quá!"
Hám Trạch thu bình tưới lại, chúng nó lại bắt đầu ồn ào.
"Thiếu nước rồi!"
Phân chậu lải nhải, "Tui cứ cảm thấy trên giường của tui có bọ ấy!"
Chắc là muốn nói trong chậu có bọ. Suy cho cùng thì tính theo tuổi tác, phân chậu kia bấy giờ mới có mười lăm mười sáu tuổi, đương nhiên không giống lão cỏ già ngàn năm như Hám Trạch, chỉ riêng sức sống căng tràn kia cũng đã khiến người ta đau đầu không dứt, chẳng khác nào đứa trẻ đang trong thời kỳ phản nghịch, Hám Trạch lẳng lặng liếc nó một cái bằng ánh mắt nhắc nhở.
Có bọ thì tự đi mà bắt.
...
Phân chậu không thể làm gì khác ngoài việc chăm chỉ lấy rễ bắt bọ làm chất dinh dưỡng cho mình.
Nó uống nước ùng ục, Tư Cảnh dựa sát cái đầu xù lông nghe ngóng một lát rồi mới hài lòng nhảy từ trên xuống. Y nhảy vụt lên tấm thảm, ung dung chậm rãi quay người.
Sau đó lại bị người đàn ông ôm lấy, hôn chụt một cái vào lỗ tai mềm mại.
Tư Cảnh đập móng vuốt vào mặt hắn.
Cái tên này.
Không thèm đi làm ư?
Hết thời rồi hả? Ngay cả một công việc đơn giản dễ dàng cũng không có ư?
Đương nhiên Hám Trạch vẫn chưa hết thời, giờ còn có một hàng dài công việc quay chụp đang đợi hắn kia kìa, lịch trình cũng dày đặc. Nhưng nghĩ tới phản ứng giống như bị bệnh của Tư Cảnh trước đó, hắn lại cảm thấy không yên tâm, suy nghĩ một hồi, hắn cụng trán của hắn vào trán mèo con, thấp giọng hỏi: "Có muốn đi làm với tôi không?"
Tư Cảnh nhấc mí mắt, liếc hắn một cái.
––––– Đi thì đi.
Dù sao thì ở nhà cũng rảnh rỗi quá, tui đây tiện tay đến chỉ đạo cho anh chút xíu, để anh có thể nuôi tui tốt hơn nhá.
... Phì phì.
Nói nhầm nói nhầm, ai thèm anh nuôi!
Hám Trạch không mang theo balo mèo mà dứt khoát nhét mèo con vào trong áo khoác rồi che lại, chỉ để y thò đầu ra từ cổ áo của mình rồi bắt đầu đi xuống tầng. Trợ lý với người đại diện đang ở trong xe chờ hắn, đột nhiên thấy hắn đi xuống kiểu này thì suýt làm rơi điếu thuốc trong tay xuống.
Phòng Uyên Đạo đẩy mắt kính, "Anh Hám mang cả nó đi hả?"
Hiển nhiên là anh không quá tán thành.
Hám Trạch đẩy cái mông của mèo nhỏ lên trên, điềm tĩnh nói: "Ừ."
Tư Cảnh bị chọc giận bèn hung hăng há mồm ngậm một vùng da ở cổ của hắn, tàn nhẫn cắn xuống.
Đột hot của Hám Trạch cao nên tài nguyên cũng tương đối ổn, nơi xe dừng lại là một studio có hiệu quả quay chụp tốt nhất trong thành phố, bộ ảnh chuẩn bị chụp cũng là ảnh chụp cho một trong những tạp chí nam giới nổi tiếng trong nước, còn là bìa đặc biệt. Ánh đèn, bối cảnh đã được chuẩn bị kỹ càng, nhân viên công tác trong sân chụp đang chạy tới chạy lui cũng phải tới ngó Tư Cảnh vài lần.
Tư Cảnh ngồi phịch trên ghế salon, duỗi đầu nhìn điện thoại di động trong tay Phòng Uyên Đạo.
Bấy giờ Phòng Uyên Đạo đang lướt weibo thì thấy một bài post, hơi nhướng mày.
Anh dừng một chút, zoom tấm ảnh lên.
Mấy ngày trước, bởi vì vấn đề Tư Cảnh nghỉ dài hạn mà y bị tung tin đồn bịa đặt, vì muốn làm sáng tỏ sự việc nên phòng công tác đã tung ra một tấm ảnh y đi nghỉ dưỡng. Ảnh nghỉ dưỡng gì đó thì cũng bình thường thôi, nhưng sắc mặt của Tư Cảnh lúc đang rúc đầu vào trong chăn thực sự không được tốt cho lắm, trắng bệch như một tờ giấy làm cho vô số fans mẹ fans dì đau lòng chết đi được.
"Cục cưng nhà chúng ta phải tự chăm sóc bản thân cho tốt đó!"
"Xảy ra chuyện gì vậy? Sốt rồi hả? Nhìn đáng thương quá huhuhu!"
"Trái tim cmn đau quá! *Heart đau đau*!" [*]
Phần bình luận toàn là mấy câu hỏi thăm đến tình trạng sức khỏe của Tư Cảnh, tiêu điểm trước đó thành công bị mọi người lờ đi. Đúng lúc bài đăng với lời lẽ chính đáng của luật sư được công khai đăng tải lên, fans của y lập tức quay đầu cắn xé đám người bịa đặt tin đồn.
Cho đến bây giờ, mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của Phòng Uyên Đạo.
Mãi tới khi bắt đầu xuất hiện vài bình luận không rõ ý nghĩa.
"Mấy người nhìn thấy cái gì ở góc bên trái không?"
"... Tui có thấy..."
"Ờ thì, xin lỗi vì đã quấy rầy, tui cũng thấy..."
"..."
"Hình như tui cũng hiểu được rồi."
Tim Phòng Uyên Đạo bộp một tiếng.
Anh nhanh chóng phóng to góc bên trái bức ảnh lên, trợn trừng hai mắt nhìn một lúc mới nhìn ra được vấn đề ––––– trên tủ đầu giường lộ ra một nửa cái đồng hồ, còn có cả áo khoác vứt một bên trông như vội vã cởi ra, trùng hợp đó lại chính là cái áo Hám Trạch mặc đi dự họp ngày hôm đó, nếu không phóng lên vài lần thì đúng là không thấy thật, lúc đăng ảnh lên có lẽ phòng công tác cũng chẳng để ý.
Nhưng mạng xã hội thần thông quảng đại làm gì có chuyện không nhìn thấy cơ chứ? Cho dù có bỏ thêm kích lọc hay thay đổi màu sắc quần áo thì vẫn bị bọn họ lôi ra so sánh rồi cuối cùng dứt khoát rút ra được kết quả tàn nhẫn nhất, đây chính là quần áo của Hám Trạch. Bình thường đã có vô số fans CP đào đất ngàn trượng tìm đường ăn, huống chi bây giờ đất cũng không cần đào đã có chính chủ tự tay nhét đường vào miệng họ, chỉ cần click nhẹ một cái thì bạn có thể ngắm cảnh mọi người ăn mừng trong vui sướng hân hoan, bầu không khí tựa như mới trúng số, người người hưng phấn kêu to.
"Đường kim cương! Đường kim cương!!"
"Sắc mặt này, tư thế này của Cảnh bé bi, lại còn nằm trên giường nữa chứ, cái này thể hiện điều gì tui quả thực không dám nghĩ a a a a a!"
"Ahihi, Hám Trạch đã làm gì mà phải cởi quần áo vậy? Há há há..."
"Lầu trên ơi, ba chữ 'đã làm gì' thực sự không thể nghĩ tới! Tui cũng không biết Cảnh bé bi làm gì đâu! Há há, thơm ghê!"
...
Lông trên sống lưng của Tư Cảnh như muốn phát nổ.
Đám người này cmn có ý gì?
Nhìn y trông giống đã bị đè thế hả??
Y tức giận xoay một vòng trên ghế rồi nghiêng đầu đi chỗ khác, Phòng Uyên Đạo xoa huyệt thái dương. Tình cảnh hiện giờ nếu như cứ cố dẹp đi thì ắt hẳn nó sẽ lại càng bùng to, không bằng cứ xử lý lạnh, giả mù không nhìn thấy cho nhanh. Dù sao fans CP ăn đường cũng không lan truyền ẫm ĩ tới độ ai cũng biết đâu nhỉ.
Chỉ là CP Khán Cảnh này tương đối lớn mạnh, thực sự nằm ngoài dự kiến của Phòng Uyên Đạo.
Thôi thì cũng không trách quần chúng hóng hớt. Ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Tư Cảnh trong chương trình giải trí cũng có thể khiến fan hai bên cố chấp nhảy xuống cái hố to này. Khuôn mặt bé xinh hồng hồng của Tư Cảnh cũng làm fans của y không kiếm ra lý do giải thích, trừng mắt nửa ngày cũng không dám nói 'Chẳng lẽ Tư Cảnh nhà chúng ta sợ lãnh đạo công ty?"
Đừng hề hước thế, tin tức Tư Cảnh phá tung công ty trước đó giờ lên mạng search vẫn ra một đống nè. Nếu gọi đấy là sợ thì thế giới này phải định nghĩa lại từ 'sợ hãi' thôi.
Fan Tư Cảnh lăn qua lộn lại, suy tư hồi lâu, không thể không bóp mũi chấp nhận, cục cưng nhà bọn họ có thể đang thầm mến Hám Trạch.
Trọng điểm của bức ảnh vẫn là ở một mình, tương, tư.
Ôi ôi ôi, bé bi đáng thương.
Cũng có một fan lớn đưa ra nghi vấn, "Ủa vậy sao trước đó lại ghét nhà Hám Trạch?"
Fan lớn của Tư Cảnh nghĩ tới nghĩ lui, lập tức vung tay, "Có thể là vì yêu người đó quá nên muốn tô đen cả đường đi của người ta luôn!"
Cái logic quỷ quái này thế mà cũng thuyết phục được fans của hai bên, dù sao thì ở vài phương diện khác Tư Cảnh chẳng hơn đứa nhóc tiểu học là bao, nếu như chưa từng có kinh nghiệm gì thì hẳn là người nọ thích ai cũng sẽ dùng biện pháp mạnh mồm mềm lòng bắt nạt.
Thứ gọi là CP này thực ra rất vi diệu, nếu như độ hot của cả hai cách biệt hoặc một bên đơn phương đáp lại thì đó là kiểu cọ nhiệt, cũng may hai người này đang trong thời kỳ nổi tiếng, những biểu hiện thân mật trong show giải trí cũng không phải giả, đã thế còn chung một studio, người một nhà, muốn xé cũng khó.
Fan bấy giờ đối với CP đồng tính còn có chút khoan dung, dù sao thì cũng không thể kết hôn sinh con như những CP khác giới đúng không?
Huống chi nhìn lâu cũng thấy hơi xứng đôi.
Dưới sự đồng ý ngầm này, lá cờ Khán Cảnh đã oanh liệt phất lên. Chương trình lúc này mới chiếu được mấy tập mà lửa đã cháy lan ra hết đồng cỏ rồi.
Phòng Uyên Đạo nhìn bọn họ chuẩn bị in ấn thiệp cưới, thấy hơi nhức cái đầu rồi đó.
Anh làm mới newfeed một lần, bỗng nhiên thấy một cái hotsearch khác vọt lên trên.
#Trần Thải Thải chết vì bệnh #
Chết vì bệnh?
Tư Cảnh cũng thấy được cái này, nhất thời quên tém tém lại, lo lắng đặt móng vuốt lên cánh tay Phòng Uyên Đạo cào cào mấy phát. Người đại diện bấy giờ cũng chẳng còn tâm trạng để tâm đến, anh nhanh chóng mở tin tức ra, người trong hình bị phủ vải trắng đẩy lên xe cứu thương, phía sau là người đại diện của Trần Thải Thải đang cúi đầu khóc.
Bên dưới lớp vải là thân hình gầy gò, gầy tới độ tưởng như còn mỗi khung xương. Tư Cảnh nheo đôi mắt quả trám màu xanh ô liu, cẩn thận nhìn tấm ảnh một lúc.
"Thật đấy à?"
Lúc Hám Trạch chụp ảnh xong đi tới, Phòng Uyên Đạo nhỏ giọng nói. Anh không để cho những người khác nghe tiếng mình, chỉ thì thầm, "Tuổi còn trẻ lại chưa từng nghe tin bị bệnh tật, sao nói đi là đi?"
Anh có mạng lưới tin tức của mình nên đương nhiên biết nhiều hơn trên mạng một ít, "Nghe nói chết thảm lắm, toàn thân chảy máu, còn không thấy quần áo đâu –––––"
Hám Trạch nhăn mày, cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Trần Thải Thải nuôi Kumanthong, nhưng loại quỷ con này không thể đẩy người ta vào chỗ chết.
Hắn trầm ngâm một lát, cúi đầu đối diện với ánh mắt trợn trừng của Tư Cảnh.
Xảy ra chuyện gì rồi?
Hám Trạch cúi người, sờ sờ đầu y.
"Để tôi tra xem," Người đàn ông nhẹ giọng nói.
Bên cạnh có một nhân viên nữ đi giày cao gót yêu cầu Hám Trạch trở lại chụp tiếp, đôi giày cao gần mười phân mà cô nàng đi như lại như không. Tư Cảnh vốn dĩ đang nằm co người trên ghế, chợt y như phát hiện điều gì đó nên đã đột ngột bật dậy.
Phòng Uyên Đạo khó hiểu: "Bé Hoa?"
Tư Cảnh lúc này không thèm để ý việc anh gọi cái tên ngu xuẩn mà Hám Trạch đặt cho mình, chỉ nhảy từ trên ghế xuống, bốn cái chân ngắn béo múp chạy vài bước về phía trước. Y đuổi theo nữ nhân viên công tác ban nãy, nhưng chân đối phương dài, dù có đi giày cao gót đi nữa thì mỗi bước chân của người nọ vẫn gấp mấy lần y.
Tư Cảnh nhảy nhót nửa ngày cũng không đuổi kịp mà còn bị bao nhiêu ánh mắt nhìn vào, ai ai cũng nhiệt tình ngắm nhìn, muốn sờ thử một miếng.
Phòng Uyên Đạo không thích mèo lắm mà cũng run rẩy trước sự đáng yêu này, cúi đầu ôm lấy cục cưng be bé đang nhíu mày, "Đói rồi hả?"
Tư Cảnh không hé răng, hồi lâu mới ứng phó meo một tiếng.
Cảm giác dị dạng ngày ấy khi chạy theo Trần Thải Thải lại xuất hiện nữa rồi.
Bấy giờ Tư Cảnh mới biết cảm giác này là gì ––––– Trần Thải Thải là một nữ minh tinh nên đương nhiên cũng quen đi giày cao gót, tốc độ bước đi không quá chậm, sao có thể để y đuổi theo dễ dàng chứ?
Hay là nói, lần đó cô nàng cố ý chờ y chạy tới?
*
Vấn đề này y vẫn nên tự giải quyết thôi.
Tư Cảnh không thể nào kéo Hám Trạch vào được. Hám Trạch chỉ là một người bình thường, hắn không nên dính líu vào mấy chuyện yêu ma quỷ quái này, nếu như dây vào nhân quả thì kiểu gì cũng phải chịu thiên phạt. Ban đêm, y nhân cơ hội bò dậy, không thấy người đàn ông kia tỉnh giấc thì mới rón rén mở cửa đi ra ngoài.
Hám Trạch không tỉnh nhưng Nhị Hắc đã tỉnh rồi, nó phun hơi thở nóng hầm hập của mình vào mặt y, vô cùng phấn khởi đung đưa đuôi.
"Chó ngu." Tư Cảnh hạ thấp giọng, "Tao phải đi ra ngoài, mày ở nhà."
Nhị Hắc đương nhiên không hiểu, nó ngậm cái đĩa chạy tới, bên trong đôi mắt tràn ngập khát vọng.
Lúc này đéo phải giờ chơi ném đĩa!
Tư Cảnh kẹp đĩa ném xuống cánh tay vì sợ khiến Hám Trạch tỉnh giấc, do dự một lúc mới ngoắc ngoắc cánh tay ra hiệu cho Nhị Hắc.
"Lại đây."
Becgie Đức mấy ngày nay đã quen thuộc với y, nó không hề đề phòng chạy tới lại bị Tư Cảnh túm dây xích kéo đi.
Y xuống lầu mở cửa xe, nhét Nhị Hắc ra ghế sau rồi đạp chân ga chạy thẳng tới quán rượu yêu quái.
Quán rượu lúc bấy giờ đèn đuốc sáng choang. Hơn nửa đêm, không ít yêu quái đã đi làm việc rồi nghỉ ngơi theo quy luật, ở chỗ này chỉ còn cú đêm. Cú mèo yêu trừng đôi mắt thẳng đứng xanh biếc đứng đó, trên đỉnh đầu còn có một con dơi yêu đang móc chân treo ngược đèn bàn, tóc dài rủ xuống trông rất giống phim kinh dị.
Tư Cảnh quen cửa quen nẻo đi tìm hồ ly tinh nhưng lại phát hiện một người quen khác.
Là Bạch Hoành Lễ.
"Ân nhân!"
Nhìn thấy y, ảnh đế Bạch nhanh chóng đứng dậy vẫy vẫy tay, "Tôi đoán hôm nay ngài sẽ đến!"
Bạch Hoành Lễ bắt chuyện xong lại kinh ngạc cúi đầu, "Chó nhà ai đây?"
Mèo lại đi dắt chó, hình ảnh này sao trông dị dị nhỉ?
Tư Cảnh vỗ lưng becgie Đức, dạy dỗ: "Nhị Hắc, có người gọi phải lễ phép."
Nhị Hắc hít mũi ngửi, ngửi thử cái người có mùi hải sản tươi trước mặt, nghi ngờ mở miệng kêu một tiếng.
Tư đại lão ngồi xuống đối diện Bạch Hoành Lễ.
Cá chép bự này cũng do nghe tin tức nên mới tới, không đề cập việc này mà mở miệng hỏi vấn đề khác trước: "Đợt này sức khỏe của ân nhân thế nào?"
Bản mặt già nua của Tư Cảnh nóng lên, đáp: "Tốt lắm."
Chỉ là có chỗ hai ngày nay bị dùng hơi nhiều, tay mài cũng thấy nhưng nhức.
"Ba tôi định bảo ân nhân tới nhà cho đến khi qua được mấy ngày thiên phạt," Bạch Hoành Lễ giải thích, cung kính, "Nhưng mấy ngày đó không thể liên lạc với ngài..."
Tư Cảnh suy nghĩ, thật lòng nói: "Không cần đâu."
"Sao vậy?" Bạch Hoành Lễ nho nhã lễ độ, cật lực chào hàng, "Tháng tư ngài có thể tới nhà tôi trong đợt thiên phạt, chúng tôi nhất định sẽ phục vụ ngài thỏa đáng ——"
Mèo con đành nói thật.
"Nhìn mấy người nhà anh, tôi đói."
Lỡ như nửa đêm tui mộng du muốn ăn khuya thì sao?
"..."
Cá chép bự lập tức nuốt sạch lời còn lại xuống, không đề cập tới việc rủ y về nhà nữa.
Tư Cảnh thở dài.
"Chết như thế nào?"
Sắc mặt Bạch Hoành Lễ trở nên nghiêm trọng, thấp giọng nói: "Đấy là trọng điểm đó."
"Hả?"
"Không phải cái chết bình thường." Cá chép bự nói, "E là có chút liên quan tới chúng ta."
Hắn nói 'chúng ta' tức là yêu quái.
Tư Cảnh nhíu mày, "Không phải là do vật cô ta nuôi?"
Bạch Hoành Lễ khẳng định: "Không phải."
Hắn giải thích: "Tôi mời người tu quỷ đạo xem rồi."
Bọn họ đều là yêu, không tu quỷ đạo, đương nhiên không có quá nhiều hiểu biết với mấy thứ này, nói là biết nhưng cũng chỉ là vài thứ thô thiển. Ngón tay Tư Cảnh gõ lên mặt bàn, một lát mới chợt cười, "Hm, thế là cũng muốn thử hương vị thiên phạt?"
Nói đến hai chữ thiên phạt, vẻ mặt Bạch Hoành Lễ trầm hơn. Hắn nói: "Cô ả mặc dù đầu cơ trục lợi, tâm tư bất chính nhưng tội không đáng chết."
Chẳng biết là yêu quái dạng gì mà dám coi trời bằng vung, làm thiên phạt cũng phải diệt khẩu.
Tư Cảnh nói: "Tôi cũng có thiên phạt."
"Làm sao mà so được chứ!" Bạch Hoành Lễ trừng mắt cá, "Ngài —— ngài đây là vì dân trừ hại! Bọn chúng làm gì có cửa với ngài!"
Hắn có vẻ rất tôn sùng vị ân nhân ngày, giọng nói chứa đầy sự kính trọng, "Năm đó ngài cứu bao nhiêu người? Bao nhiêu động vật? Đáng ra ân đức phải hơn, ngài không nên gánh cái thứ thiên phạt kia!"
Bạch Hoành Lễ căm phẫn sục sôi, bỗng nhiên nhớ ra cái gì hạ giọng, dùng tay che miệng ra hiệu Tư Cảnh dựa lại gần.
Tư đại lão thăm dò đưa đầu qua, Bạch Hoành Lễ thì thầm bên tai nói xấu Thiên Đạo, "Cái Thiên Đạo đó không biết thay đổi chút nguyên tắc dựa theo tình hình gì cả, đúng là mắt toét."
Tư Cảnh: "... Anh nói nhỏ thế làm gì?"
Bạch Hoành Lễ vẫn hạ giọng: "Trước đó ba tôi nghe nói ngài vẫn phải chịu thiên phạt mới tức giận chửi ầm lên, chửi mười mấy phút không lặp câu nào."
Tư Cảnh: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, ông ấy đã bị sét đánh," Bạch Hoành Lễ nói, có chút chua xót, "Đến bây giờ chỗ vảy đấy vẫn chưa mọc lại..."
Hơn nữa vì bị sét đánh mà bây giờ cả người trơn bóng, lông từ trên xuống dưới bị thiêu bằng sạch. Không tóc không lông mày, chân cũng trắng trẻo, ngay cả lông chân cũng không có.
Cá không vảy, Tư Cảnh theo bản năng sờ sờ bụng, hơi đói.
Ảnh đế Bạch không hề hay biết, vẫn nói, cảm giác lo lắng: "Con yêu quái kia không sợ thiên phạt, có khả năng sau này nó vẫn sẽ hành động."
Tư Cảnh đồng ý. Thực tế thiên phạt chỉ là một kiểu dằn vặt, giết càng nhiều người thì mức độ nặng nhẹ cũng khác nhau. Nhưng nếu không để bụng thì cũng không có hạn chế, cũng giống như một người không có ràng buộc pháp lý, một mối nguy hại tự do đang lêu lổng ngoài kia.
Tư Cảnh nghĩ một chút, không nói rằng dường như đối phương đang muốn tìm y.
Hai người đơn giản hàn huyên vài câu rồi nói chuyện với hồ ly tinh một chút, không hỏi ra được bao nhiêu chuyện. Hồ ly tinh đã liên hệ mấy yêu quái lớn dự bị xử lý việc này, Tư Cảnh với Bạch Hoành Lễ ra khỏi quán rượu, đứng trước cửa thuận miệng hỏi.
"Anh đi về kiểu gì?"
Bạch Hoành Lễ kéo cổ tay áo bành tô, mặt bỗng nhiên nổi lên vệt hồng, ho khan.
"Tôi có người đón."
Trước cửa đã có một thanh niên đứng tựa vào xe ở trong góc tối, không thấy rõ mặt cậu ta mà chỉ thấy được vóc người thon dài, tỉ lệ tương đối, chắc hẳn trông rất được.
Mèo con lập tức sáng tỏ.
"Là con cá hồng kia ư?"
Tưởng bảo là sai giới tính cơ mà?
"Làm gì bây giờ," ảnh đế Bạch nói, giọng điệu yếu ớt, "Dù gì thì cũng là vợ chưa cưới của tôi."
Hơn nữa lúc mặc đồ nữ vẫn có thể tìm được chút cảm giác thơ ấu.
Lời này cá chép bự không ngại ngùng nói thẳng.
Hắn bước xuống dưới vài bước, xuống tới bậc thang bên dưới thì bị thanh niên dùng áo khoác bọc lại, giúp hắn ngăn lại chút gió lạnh đầu mùa xuân. Bạch Hoành Lễ bị áo khoác bao trùm lấy, giọng ồm ồm, "Ân nhân, ngài đi kiểu gì? Có cần tôi đưa về không?"
Tư Cảnh túm Nhị Hắc, đang định bảo mình lái xe tới thì nghe thấy có người nói.
"Cậu ấy cũng có người đón rồi."
Tư Cảnh: "..."
Tư Cảnh: "!"
Y đột nhiên quay đầu lại, Nhị Hắc trong tay cũng đứng thẳng lên nhào về phía người nọ. Hám Trạch vỗ đầu chó của nó, khóe môi nhếch lên nhưng trong mắt không có chút ý cười nào, lướt mắt qua nhìn mèo con nhà mình.
Bạch Hoành Lễ sửng sốt, "... Hám Trạch?"
Hám Trạch mở cửa xe, tư thế lịch thiệp.
"Bé Hoa, vào đi."
Tư bé Hoa tự nhiên dấy lên nỗi sợ không lên, y kéo căng dây xích chó, lo sợ: "Tôi lái xe."
Y nỗ lực dựa vào nơi hiểm yếu để chống trả.
Sao nhìn cứ như kiểu, khóa học bắn tên lại sắp có dạy buổi nâng cao vậy?
Hám Trạch không sợ, lấy ra từ bên trong một chậu bạc hà mèo be bé nâng trên tay, thăm thẳm nhìn Tư Cảnh.
"Đi vào?"
** mé!
Sao còn cầm cả cỏ của tui vậy!
Tư Cảnh nuốt nước bọt, không thể làm gì khác ngoài việc nghe lời chui vào. Y dựa lưng vào becgie Đức, trong đầu chửi bậy.
Vô liêm sỉ vừa thôi.
Lão biến thái chết tiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.