Phải Làm Sao Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Là Cỏ Mèo Bạc Hà Mà Tui Lại Là Mèo
Chương 21: Con mèo nhỏ thứ hai mốt
Phù Tô Dữ Liễu Diệp
14/07/2022
◎Tình yêu đích thực ◎
Ngày hôm sau mặt trời vẫn mọc lên như mọi khi.
Tư Cảnh ngáp một cái rồi chui ra khỏi phòng, mái tóc xoăn sau khi ngủ dậy bị rối tung lên, bên trái rối một chút, bên phải cũng rối một chút. Y mất kiên nhẫn vuốt ngược tóc ra sau đầu, chị gái tạo mẫu cầm bình phun sương phun vài phát lên mặt y.
Cảm giác thật mát rười rượi, những giọt nước li ti nhanh chóng bốc hơi mất, cuối cùng ý thức cũng tỉnh táo hẳn lên.
Tư đại lão mở mắt ra, bắt gặp vẻ mặt niềm nở khác thường của Phòng Uyên Đạo ngày hôm nay.
"..... Gì?"
Tư Cảnh liếc mắt nhìn anh.
"Không có gì," Phòng Uyên Đạo nói, điềm nhiên như không có gì đẩy gọng kính trên mũi lên, "Có thể hôm nay sẽ phải quay chụp suốt tám tiếng, ngày hôm qua có nghỉ ngơi tốt không?
Vẻ mặt Tư Cảnh mệt mỏi, lại ngáp một cái.
"Không," y nói, "Cả đêm đều nằm mơ...."
Có lẽ vì đang dẫm chân lên mảnh đất này nên giấc mơ cũng trở nên thật viển vông, những chuyện cũ xảy ra trong quá khứ cứ lặp đi lặp lại liên tục, tràn ngập đều là một mảng màu máu bắt mắt.
Phòng Uyên Đạo: "Ác mộng?"
Tư Cảnh còn đang đi dép lê, lắc đầu.
"Cũng không hẳn."
".........."
Người đại diện Phòng nhìn y bằng ánh mắt chứa đầy vẻ xót thương, đưa cho y ly sữa, trong đó còn bỏ thêm một túi đường nhỏ nữa.
Người ta thường nói tâm tình của con người sẽ quyết định kết quả của người khác, nếu ngày trước Tư Cảnh mà nói ra lời như vậy, tất nhiên Phòng Uyên Đạo sẽ cho rằng y đang cố làm ra vẻ, chuyện bé xé ra to, trông chẳng khác gì hoa sen lòng dạ hiểm độc đang cố ngụy trang thành đóa hoa sen trắng thuần khiết trong sạch vậy.
Bây giờ khi nghe Tư Cảnh nói như vậy, Phòng Uyên Đạo chỉ cho rằng y sống ngay thẳng thành thật, nhanh mồm nhanh miệng, rõ ràng là một con người nhỏ bé đáng yêu cần được ôm vào lòng để yêu thương cưng chiều.
Ngày trước anh đúng là bị mù mà.
Nội dung quay chụp ngày hôm nay là hỗ trợ làm việc nhà nông, tổ tiết mục đã sắp xếp mấy trò chơi nhỏ, để nhóm khách mời thi đấu tẽ lõi ngô.
Trước mặt có một cái rổ to được đan bằng tre, mấy khách mời đều xắn ống tay áo lên, nhanh chóng chà xát hai tay. Ngô chưa nấu chín rất cứng và khó tẽ, mất sức lực mãi mà cũng chỉ chà tách được vài hạt ngô rớt xuống, tốc độ không thể nào nhanh hơn được.
Tư Cảnh chưa từng trải qua cách sống như thế này, vội đến mức đầu đầy mồ hôi, hận không thể cho lên mồm gặm luôn. Bàn tay Hám Trạch di chuyển rất nhanh, nhân lúc máy quay chỉ có thể quay được một góc của hắn, một bên khác đã có một chồi non xanh biếc lẳng lặng chui đầu ra, phần phật gảy một đống hạt ngô xuống.
Đến tận khi tiếng còi vang lên, trong chiếc giỏ tre đặt trước mặt mọi người thì trước mặt Hám Trạch có nhiều nhất, bên cạnh còn có vài cái lõi ngô nằm trơ trụi.
Giọng nói của Trần Thải Thải mềm mại lại ngọt ngào: "Sao cái gì anh Hám cũng giỏi thế ạ? Làm công việc nhà nông cũng lợi hại như vậy, thật hiếm thấy."
"..........."
Vẻ mặt Tư Cảnh không chút thay đổi, đáy lòng lại cười lạnh một tiếng.
A.
Có khi tốc độ tay luyện được là do độc thân lâu ngày ấy chứ nhỉ?
Y nín thở, cố gắng giữ khoảng cách với mùi thơm của người đàn ông này càng xa càng tốt, đợi đến khi thay dây lưng xong, ngay lập tức dùng khẩu trang để bịt kín mặt mũi rồi đi sang một góc ngồi lên ghế nghỉ ngơi. Bên kia Trần Thải Thải vẫn còn đang nói chuyện với Hám Trạch, tiếng cười bay thật xa, khanh khách không ngừng.
Tư Cảnh từ từ nhắm hai mắt lại, đắm mình trong ánh nắng ấm áp cuối thu, dần dần cảm thấy hơi buồn ngủ.
Đột nhiên y bị đẩy vài cái, mở mắt ra thì nhìn thấy vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Phòng Uyên Đạo.
"Cậu cứ ngồi ở đây sao?"
Tư đại lão không hiểu, "Bằng không thì sao?"
Tui phải bay chắc?
Phòng Uyên Đạo dứt khoát ngồi xuống, nghiêm túc nhìn y, chỉ tay về phía bên kia. Trần Thải Thải cùng với Hám Trạch đang đứng ở giữa đó, trông rất giống hai tạo vật hoàn mỹ được thượng đế sáng tạo ra, nhìn thôi cũng khiến cho người ta thấy sướng cả con mắt, bây giờ không biết Trần Thải Thải vừa mới nghe được cái gì mà cười đến mức nghiêng người về phía người đàn ông, nhưng lại bị Hám Trạch không dấu vết né tránh đi, "Cậu dự định mặc kệ sao?"
"..........." Tư đại lão nói, "Anh nghĩ tôi nên mở một bài topic bôi đen cho anh ta vì cái cảnh này ư?"
Nhìn không ra đó chàng trai, anh cũng rất có ý tưởng đấy nhỉ!
Liệu có phải đang tính toán tự bôi đen tự PR bản thân không?
Bôi đen cái con khỉ.
Phòng Uyên Đạo - người có trái tim tấm lòng của một người mẹ đang đứng ở trạm CP - đã đẩy y một cái, một phát đẩy y ra giữa sân, "Nhanh đi nhanh lên, làm cái gì cũng được, đừng có đứng nhìn ở đây."
Tư đại lão bất ngờ không kịp đề phòng, liêu xiêu đi qua, đầu đầy mờ mịt không hiểu.
Tui thậm chí còn không thèm nhìn cơ?
Chuyện này có liên quan gì đến tui đâu??
Y đứng ở trước mặt, một đôi nam nữ kia đều ngừng nói chuyện, quay sang nhìn y. Hám Trạch dường như đã nhìn thấu cái gì, ánh mắt hắn hàm chứa ý cười, ý cười trong mắt hắn còn nóng bỏng hơn cả ánh nắng ngày thu, Tư đại lão cảm thấy không được tự nhiên, đành phải giơ tay lên, tẻ nhạt chào hỏi: "Yo."
Đừng để ý, tui chỉ đi ghé qua chút thôi.
Không khí rơi vào yên tĩnh. Tư Cảnh quay đầu lại, Phòng Uyên Đao còn đang liều mạng ra sức dùng khẩu âm và ra hiệu với y, rất giống dáng vẻ không trâu bắt chó đi cày: nhanh lên nào, đừng có thẹn thùng!
Tư Cảnh đành phải quay mặt lại lần nữa, tiếp tục dùng vẻ mặt không chút thay đổi để nhìn hai người này.
Nhất thời cả ba người đều không nói gì. Cuối cùng vẫn là Trần Thải Thải cười một tiếng để phá vỡ sự yên tĩnh này: "Vừa rồi anh Tư có nghe thấy bọn em nói chuyện gì không ạ?"
Tư Cảnh lắc đầu, hai tay nhét vào trong túi quần, câu được câu không lắc lư đầu tóc mềm mại của mình.
"Nói gì?"
Trần Thải Thải: "Anh Hám cho em xem con mèo anh Tư nuôi, rất đáng yêu."
Tư Cảnh kinh hoàng sợ hãi. Hám Trạch lắc lắc điện thoại, trên màn hình chính là hình ảnh một con mèo con chân ngắn đang ngủ đến mức không biết ngày đêm là gì, nằm ngửa tại chỗ, bốn chân ngắn giơ thẳng lên trên trời, để lộ ra cái bụng lông trắng nõn mềm mại, đến cả lỗ tai cũng rủ xuống, cái đuôi vắt lên, trông rất giống một quả cầu len.
Chụp trộm tư thế ngủ của người ta!
Đôi mắt Tư Cảnh tràn ngập dáng vẻ khó có thể nói lên thành lời.
Đây chính là một tên biến thái, thuần chủng, không lai tạp, 100%.
Người này có bao nhiêu mặt dày trơ tráo đây hả?
"Thật đáng yêu lắm," Trần Thải Thải còn cảm thán, "Tại sao bình thường anh Tư ít đăng ảnh mèo lên thế?"
Cô ả lại đưa mắt nhìn xuống, tự đáy lòng nói: "Chân ngắn nhỏ nhắn rất đáng yêu."
Tư Cảnh suýt chút nhảy dựng lên.
Y còn chưa kịp bác bỏ thì tổ tiết mục đã đưa đạo cũ dùng cho trò chơi tiếp theo đến —— kèm theo đó là một tiếng kêu ầm ĩ, được dắt tới chính là một bầy chó to béo hung hăng.
Đạo diễn chương trình giơ microphone lên: "Đây là nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta, dắt chó chạy bộ, mọi người nhìn xem, bên kia chính là điểm cuối của chúng ta...."
Chỉ ngón tay về phía xa, điểm cuối chính là lá cờ đỏ được cắm ở chỗ cánh đồng bên kia.
Việc này cũng không quá khó khăn với các vị khách mời, cùng lắm chỉ là chút thử thách nho nhỏ. Tiếng còi vang lên, mấy người đã cầm dây thừng chạy về phía trước, sức lực của mấy con chó mạnh mẽ vô cùng, không phải là người dắt nó mà là nó kéo người. Vừa mới giơ chân ra đã có khách mời bị nó kéo đến mức lảo đảo cả người, suýt chút ngã ngửa trên mặt đất.
Hiện trường rối loạn, chỉ có con chó Tư Cảnh đang dắt là có linh hồn tự do, vẫn còn đang đứng tại chỗ không hề nhúc nhích.
Con mèo nhỏ meo meo nào đó cứng ngắc túm sợi dây thừng, ý đồ muốn giảng giải đạo lý với con chó ngốc này: "Chạy đi, đúng vậy đó. Mày nhìn các bạn của mày đi, tất cả đều chạy mất tăm rồi."
Chó bự vẫn không hề nhúc nhích, ánh mắt nó lóe sáng.
Tư Cảnh nuốt một ngụm nước bọt. Ngày trước y từng bị giống chó như này đuổi theo cắn, bây giờ nhìn thấy, trong lòng vẫn có chút lo lắng, nhưng mà vẫn phải cố duy trì phẩm giá của một đại lão, "Tao ra lệnh cho mày, ba, hai, một —— a a a a a a a!"
Giây tiếp theo, con chó chợt thay đổi phương hướng lao thẳng về phía người y. Tư Cảnh nhảy dựng lên, nhanh chóng nhảy vọt ra phía xa, cái đuôi xù lông suýt lòi hẳn ra, không che giấu được vẻ hoảng sợ chạy thẳng về phía ảnh đế Bạch.
Bạch Hoành Lễ bị y đuổi theo như vậy, sợ tới mức ném cả sợi dây thừng trong tay, cắm đầu bỏ chạy trối chết. Chó đuổi mèo, mèo đuổi cá, mắt xích sinh thái hiển hiện ngay trước mắt.
Trong lòng hai người dẫn đầu này đều sụp đổ mất.
..... Đặc biệt làm sao.
Thiên địch ở ngay phía sau có thể đừng đuổi theo tui nữa được không?
[15/07/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Cảnh: Đến đây, chó ngu, có bản lĩnh thì đuổi theo tao a a a a!
....
Đợi chút đã, thật, đuổi thật à.... Cứu, cứu mạng a!!
---
Tao thấy mày đang gây khó khăn cho con mèo con là tao đấy (╯‵□′)╯︵┻━┻
Ngày hôm sau mặt trời vẫn mọc lên như mọi khi.
Tư Cảnh ngáp một cái rồi chui ra khỏi phòng, mái tóc xoăn sau khi ngủ dậy bị rối tung lên, bên trái rối một chút, bên phải cũng rối một chút. Y mất kiên nhẫn vuốt ngược tóc ra sau đầu, chị gái tạo mẫu cầm bình phun sương phun vài phát lên mặt y.
Cảm giác thật mát rười rượi, những giọt nước li ti nhanh chóng bốc hơi mất, cuối cùng ý thức cũng tỉnh táo hẳn lên.
Tư đại lão mở mắt ra, bắt gặp vẻ mặt niềm nở khác thường của Phòng Uyên Đạo ngày hôm nay.
"..... Gì?"
Tư Cảnh liếc mắt nhìn anh.
"Không có gì," Phòng Uyên Đạo nói, điềm nhiên như không có gì đẩy gọng kính trên mũi lên, "Có thể hôm nay sẽ phải quay chụp suốt tám tiếng, ngày hôm qua có nghỉ ngơi tốt không?
Vẻ mặt Tư Cảnh mệt mỏi, lại ngáp một cái.
"Không," y nói, "Cả đêm đều nằm mơ...."
Có lẽ vì đang dẫm chân lên mảnh đất này nên giấc mơ cũng trở nên thật viển vông, những chuyện cũ xảy ra trong quá khứ cứ lặp đi lặp lại liên tục, tràn ngập đều là một mảng màu máu bắt mắt.
Phòng Uyên Đạo: "Ác mộng?"
Tư Cảnh còn đang đi dép lê, lắc đầu.
"Cũng không hẳn."
".........."
Người đại diện Phòng nhìn y bằng ánh mắt chứa đầy vẻ xót thương, đưa cho y ly sữa, trong đó còn bỏ thêm một túi đường nhỏ nữa.
Người ta thường nói tâm tình của con người sẽ quyết định kết quả của người khác, nếu ngày trước Tư Cảnh mà nói ra lời như vậy, tất nhiên Phòng Uyên Đạo sẽ cho rằng y đang cố làm ra vẻ, chuyện bé xé ra to, trông chẳng khác gì hoa sen lòng dạ hiểm độc đang cố ngụy trang thành đóa hoa sen trắng thuần khiết trong sạch vậy.
Bây giờ khi nghe Tư Cảnh nói như vậy, Phòng Uyên Đạo chỉ cho rằng y sống ngay thẳng thành thật, nhanh mồm nhanh miệng, rõ ràng là một con người nhỏ bé đáng yêu cần được ôm vào lòng để yêu thương cưng chiều.
Ngày trước anh đúng là bị mù mà.
Nội dung quay chụp ngày hôm nay là hỗ trợ làm việc nhà nông, tổ tiết mục đã sắp xếp mấy trò chơi nhỏ, để nhóm khách mời thi đấu tẽ lõi ngô.
Trước mặt có một cái rổ to được đan bằng tre, mấy khách mời đều xắn ống tay áo lên, nhanh chóng chà xát hai tay. Ngô chưa nấu chín rất cứng và khó tẽ, mất sức lực mãi mà cũng chỉ chà tách được vài hạt ngô rớt xuống, tốc độ không thể nào nhanh hơn được.
Tư Cảnh chưa từng trải qua cách sống như thế này, vội đến mức đầu đầy mồ hôi, hận không thể cho lên mồm gặm luôn. Bàn tay Hám Trạch di chuyển rất nhanh, nhân lúc máy quay chỉ có thể quay được một góc của hắn, một bên khác đã có một chồi non xanh biếc lẳng lặng chui đầu ra, phần phật gảy một đống hạt ngô xuống.
Đến tận khi tiếng còi vang lên, trong chiếc giỏ tre đặt trước mặt mọi người thì trước mặt Hám Trạch có nhiều nhất, bên cạnh còn có vài cái lõi ngô nằm trơ trụi.
Giọng nói của Trần Thải Thải mềm mại lại ngọt ngào: "Sao cái gì anh Hám cũng giỏi thế ạ? Làm công việc nhà nông cũng lợi hại như vậy, thật hiếm thấy."
"..........."
Vẻ mặt Tư Cảnh không chút thay đổi, đáy lòng lại cười lạnh một tiếng.
A.
Có khi tốc độ tay luyện được là do độc thân lâu ngày ấy chứ nhỉ?
Y nín thở, cố gắng giữ khoảng cách với mùi thơm của người đàn ông này càng xa càng tốt, đợi đến khi thay dây lưng xong, ngay lập tức dùng khẩu trang để bịt kín mặt mũi rồi đi sang một góc ngồi lên ghế nghỉ ngơi. Bên kia Trần Thải Thải vẫn còn đang nói chuyện với Hám Trạch, tiếng cười bay thật xa, khanh khách không ngừng.
Tư Cảnh từ từ nhắm hai mắt lại, đắm mình trong ánh nắng ấm áp cuối thu, dần dần cảm thấy hơi buồn ngủ.
Đột nhiên y bị đẩy vài cái, mở mắt ra thì nhìn thấy vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Phòng Uyên Đạo.
"Cậu cứ ngồi ở đây sao?"
Tư đại lão không hiểu, "Bằng không thì sao?"
Tui phải bay chắc?
Phòng Uyên Đạo dứt khoát ngồi xuống, nghiêm túc nhìn y, chỉ tay về phía bên kia. Trần Thải Thải cùng với Hám Trạch đang đứng ở giữa đó, trông rất giống hai tạo vật hoàn mỹ được thượng đế sáng tạo ra, nhìn thôi cũng khiến cho người ta thấy sướng cả con mắt, bây giờ không biết Trần Thải Thải vừa mới nghe được cái gì mà cười đến mức nghiêng người về phía người đàn ông, nhưng lại bị Hám Trạch không dấu vết né tránh đi, "Cậu dự định mặc kệ sao?"
"..........." Tư đại lão nói, "Anh nghĩ tôi nên mở một bài topic bôi đen cho anh ta vì cái cảnh này ư?"
Nhìn không ra đó chàng trai, anh cũng rất có ý tưởng đấy nhỉ!
Liệu có phải đang tính toán tự bôi đen tự PR bản thân không?
Bôi đen cái con khỉ.
Phòng Uyên Đạo - người có trái tim tấm lòng của một người mẹ đang đứng ở trạm CP - đã đẩy y một cái, một phát đẩy y ra giữa sân, "Nhanh đi nhanh lên, làm cái gì cũng được, đừng có đứng nhìn ở đây."
Tư đại lão bất ngờ không kịp đề phòng, liêu xiêu đi qua, đầu đầy mờ mịt không hiểu.
Tui thậm chí còn không thèm nhìn cơ?
Chuyện này có liên quan gì đến tui đâu??
Y đứng ở trước mặt, một đôi nam nữ kia đều ngừng nói chuyện, quay sang nhìn y. Hám Trạch dường như đã nhìn thấu cái gì, ánh mắt hắn hàm chứa ý cười, ý cười trong mắt hắn còn nóng bỏng hơn cả ánh nắng ngày thu, Tư đại lão cảm thấy không được tự nhiên, đành phải giơ tay lên, tẻ nhạt chào hỏi: "Yo."
Đừng để ý, tui chỉ đi ghé qua chút thôi.
Không khí rơi vào yên tĩnh. Tư Cảnh quay đầu lại, Phòng Uyên Đao còn đang liều mạng ra sức dùng khẩu âm và ra hiệu với y, rất giống dáng vẻ không trâu bắt chó đi cày: nhanh lên nào, đừng có thẹn thùng!
Tư Cảnh đành phải quay mặt lại lần nữa, tiếp tục dùng vẻ mặt không chút thay đổi để nhìn hai người này.
Nhất thời cả ba người đều không nói gì. Cuối cùng vẫn là Trần Thải Thải cười một tiếng để phá vỡ sự yên tĩnh này: "Vừa rồi anh Tư có nghe thấy bọn em nói chuyện gì không ạ?"
Tư Cảnh lắc đầu, hai tay nhét vào trong túi quần, câu được câu không lắc lư đầu tóc mềm mại của mình.
"Nói gì?"
Trần Thải Thải: "Anh Hám cho em xem con mèo anh Tư nuôi, rất đáng yêu."
Tư Cảnh kinh hoàng sợ hãi. Hám Trạch lắc lắc điện thoại, trên màn hình chính là hình ảnh một con mèo con chân ngắn đang ngủ đến mức không biết ngày đêm là gì, nằm ngửa tại chỗ, bốn chân ngắn giơ thẳng lên trên trời, để lộ ra cái bụng lông trắng nõn mềm mại, đến cả lỗ tai cũng rủ xuống, cái đuôi vắt lên, trông rất giống một quả cầu len.
Chụp trộm tư thế ngủ của người ta!
Đôi mắt Tư Cảnh tràn ngập dáng vẻ khó có thể nói lên thành lời.
Đây chính là một tên biến thái, thuần chủng, không lai tạp, 100%.
Người này có bao nhiêu mặt dày trơ tráo đây hả?
"Thật đáng yêu lắm," Trần Thải Thải còn cảm thán, "Tại sao bình thường anh Tư ít đăng ảnh mèo lên thế?"
Cô ả lại đưa mắt nhìn xuống, tự đáy lòng nói: "Chân ngắn nhỏ nhắn rất đáng yêu."
Tư Cảnh suýt chút nhảy dựng lên.
Y còn chưa kịp bác bỏ thì tổ tiết mục đã đưa đạo cũ dùng cho trò chơi tiếp theo đến —— kèm theo đó là một tiếng kêu ầm ĩ, được dắt tới chính là một bầy chó to béo hung hăng.
Đạo diễn chương trình giơ microphone lên: "Đây là nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta, dắt chó chạy bộ, mọi người nhìn xem, bên kia chính là điểm cuối của chúng ta...."
Chỉ ngón tay về phía xa, điểm cuối chính là lá cờ đỏ được cắm ở chỗ cánh đồng bên kia.
Việc này cũng không quá khó khăn với các vị khách mời, cùng lắm chỉ là chút thử thách nho nhỏ. Tiếng còi vang lên, mấy người đã cầm dây thừng chạy về phía trước, sức lực của mấy con chó mạnh mẽ vô cùng, không phải là người dắt nó mà là nó kéo người. Vừa mới giơ chân ra đã có khách mời bị nó kéo đến mức lảo đảo cả người, suýt chút ngã ngửa trên mặt đất.
Hiện trường rối loạn, chỉ có con chó Tư Cảnh đang dắt là có linh hồn tự do, vẫn còn đang đứng tại chỗ không hề nhúc nhích.
Con mèo nhỏ meo meo nào đó cứng ngắc túm sợi dây thừng, ý đồ muốn giảng giải đạo lý với con chó ngốc này: "Chạy đi, đúng vậy đó. Mày nhìn các bạn của mày đi, tất cả đều chạy mất tăm rồi."
Chó bự vẫn không hề nhúc nhích, ánh mắt nó lóe sáng.
Tư Cảnh nuốt một ngụm nước bọt. Ngày trước y từng bị giống chó như này đuổi theo cắn, bây giờ nhìn thấy, trong lòng vẫn có chút lo lắng, nhưng mà vẫn phải cố duy trì phẩm giá của một đại lão, "Tao ra lệnh cho mày, ba, hai, một —— a a a a a a a!"
Giây tiếp theo, con chó chợt thay đổi phương hướng lao thẳng về phía người y. Tư Cảnh nhảy dựng lên, nhanh chóng nhảy vọt ra phía xa, cái đuôi xù lông suýt lòi hẳn ra, không che giấu được vẻ hoảng sợ chạy thẳng về phía ảnh đế Bạch.
Bạch Hoành Lễ bị y đuổi theo như vậy, sợ tới mức ném cả sợi dây thừng trong tay, cắm đầu bỏ chạy trối chết. Chó đuổi mèo, mèo đuổi cá, mắt xích sinh thái hiển hiện ngay trước mắt.
Trong lòng hai người dẫn đầu này đều sụp đổ mất.
..... Đặc biệt làm sao.
Thiên địch ở ngay phía sau có thể đừng đuổi theo tui nữa được không?
[15/07/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Cảnh: Đến đây, chó ngu, có bản lĩnh thì đuổi theo tao a a a a!
....
Đợi chút đã, thật, đuổi thật à.... Cứu, cứu mạng a!!
---
Tao thấy mày đang gây khó khăn cho con mèo con là tao đấy (╯‵□′)╯︵┻━┻
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.