Phải Làm Sao Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Là Cỏ Mèo Bạc Hà Mà Tui Lại Là Mèo

Chương 16: Con mèo nhỏ thứ mười sáu

Phù Tô Dữ Liễu Diệp

31/05/2022

Thật vất vả mới đi ra khỏi studio, nhân viên công tác đều mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Mới vừa tiễn được ác bá đi thì lại nhìn thấy ác bá thò đầu ra khỏi xe: "Đúng rồi."

Trái tim mọi người bị kéo cao lên, nín thở lấy hơi.

"Căn nhà kia của tôi," Tư Cảnh chậm rãi nói, "Trong đó vẫn còn đồ đạc chưa được chuyển đi, chốc nữa, trong số mấy người ai sẽ đến giúp tôi."

Khóe mắt y hơi nhướn lên, ánh mắt đảo quanh.

"Ai đến?"

Tình cảnh ban nãy vẽ bậy lên ảnh của người ta, lại còn viết mấy lời nói xấu vẫn còn rõ ràng trước mắt, vài người nuốt nước miếng, "Chúng tôi đều đến hết."

Nhân viên nam trong studio đều đi theo y, một lúc sau, bọn họ đi ra khỏi căn nhà ban đầu của Tư Cảnh, người nào người nấy đều mệt đến mức không đứng thẳng lưng được.

Đồ đạc của Tư đại lão thực sự không ít.

Đồ ăn đồ uống đồ chơi chuyên dùng của thú cưng.... Bọn họ mỗi người khiêng một cái thùng lớn vẫn còn chưa khiêng hết được, dùng hết sức người để sắp xếp đồ đạc, nhịn không được hỏi: "Tư tiên sinh, cậu cần nhiều thùng giấy như vậy để làm gì?"

Vừa mới khiêng một đống thùng giấy, mấy người ở tầng trên còn cho rằng bọn họ đến thu phế phẩm, còn có người hỏi bọn họ bao nhiêu một cân giấy vụn.

Tư Cảnh không thể nào nói rằng do mình thích nằm phơi nắng bên trong đó, y trừng mắt nhìn, hai tay nhét trong túi quần, bịa đặt nói: "Vì an toàn."

Vẻ mặt của mấy người đều là vẻ một lời khó nói hết, hiển nhiên vẫn không hiểu tại sao mấy hộp giấy chuyển phát nhanh này không được vứt đi vì an toàn.

Tư Cảnh nói: "Dù sao thì tôi cũng minh tinh...."

Nhóm nhân viên bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra là lo lắng về việc bị rò rỉ thông tin riêng tư.

Bọn họ giúp Tư Cảnh thu xếp đồ đạc, lại nhịn không được hỏi tiếp: "Tư tiên sinh, nhà cậu có nuôi mèo à? —— Nhưng mà cậu chuyển đi như thế, mèo nhà cậu...."

Nó không phát hiện ra à?

Tư Cảnh nói: "Không sao đâu, tôi đã để lại cho nó tấm bản đồ rồi."

".........."

Gì cơ?

Tư Cảnh lại hỏi: "Có bút không?"

Một nhân viên run rẩy lấy bút ra khỏi túi, Tư Cảnh nhận lấy rồi tùy tiện xé một miếng từ trên thùng giấy xuống, bắt đầu vẽ loạn lên. Vẽ vài nét ngang lại vẽ thêm vài nét dọc, cuối cùng vẽ ra một cái chai xiêu xiêu vẹo vẹo, chấm một chấm đen trên đó, "Được rồi đó."

Rõ ràng như vậy luôn.

Thần dân của y liếc mắt một cái là sẽ hiểu ngay.

Loài người tầm thường đương nhiên sẽ không hiểu gì rồi, ánh mắt lúc nhìn y càng ngày càng kỳ lạ, trao đổi ánh mắt với nhau một hồi rồi không nói gì nữa.

Thực ra trong lòng đã sớm đấm ngực dậm chân lớn giọng hò hét.

Cái hành động này, vừa nhìn đã thấy đầu óc không quá bình thường rồi mà.

Nếu đây vẫn còn là đối thủ một mất một còn thì tốt biết bao! Nếu vẫn là đối thủ một mất một còn, vậy có thể lên ngay Tianya cùng Khu thỏ xây cho y một tầng cao vút để bôi đen rồi, đảm bảo Tư Cảnh bay qua cái là đen xì luôn. [1]

[1] Tianya là một trang web mạng xã hội như weibo, douban... (giống facebook ấy), còn Khu thỏ là một diễn đàn trên Tấn Giang. Nói chung chỗ này nôm na là lập topic để nói xấu, chửi TC á.

Nhưng mà bây giờ lại là người một nhà rồi, mấy người bóp cổ tay rồi thở dài.

Hắc liêu lâu là không thể rồi, đã vậy bọn họ còn phải cung kính hộ tống ác bá trở về.

"Hai ngày tới ngài cứ nghỉ ngơi một chút đi."

Vấn đề hợp đồng vẫn chưa được giải quyết xong, Viên Phương giống như một con gà trống sục sôi ý chí chiến đấu, đã nhanh chóng liên hệ luật sư nổi tiếng để chuẩn bị cho tiểu Thôi tổng một kích trí mạng. Trước khi giải trừ hoàn toàn quan hệ với ông chủ cũ thì Tư Cảnh vẫn chưa thích hợp để lộ diện, mọi công việc trong tay đều tạm thời gác lại.

Điện thoại của y lâu không mở lên, lúc này vừa mới mở ra, các cuộc gọi và tin nhắn điên cuồng tràn đến.

Tư Cảnh chọn mấy cái quan trọng để xem.

Có người giả vờ giả vịt hỏi y có sao không, Tư Cảnh trả lời lại: Răng khỏe ăn uống được, răng rất khỏe nên ăn uống ngon miệng

Còn có một số đồng bọn có quan hệ hợp tác không tệ lắm, Tư Cảnh cũng trả lời lại.

Y kéo xuống thêm một chút thì nhìn thấy một đoạn tin nhắn, không nhịn được nhíu mày.

Là Bạch Hoành Lễ gửi tới.

Giọng điệu của ảnh đế Bạch rối rắm khó tả, dè dặt hoi: "Cậu.... lui giới thật sao?"

Tư Cảnh suy nghĩ, Viên Phương luôn dạy y rằng nhất định phải vui tươi ấm áp khi trả lời tiền bối, tôn kính lễ phép hệt như đang đối xử với giáo viên. Vì thế y kính cẩn cầm điện thoại rồi gọi lại.

Chuông reo khoảng hai lần, vẫn không ai nhấc máy. Tư Cảnh lại tôn kính gọi thêm lần nữa, gọi cho đến khi đầu dây bên kia bắt máy mới thôi.

"Tiền bối Bạch?"

Giọng nói của tiền bối Bạch ở đầu bên kia run lên như rây bột.

"A.... à."



Tư Cảnh nói: "Cảm ơn ngài đã quan tâm đến tôi. Tôi gọi đến báo với ngài một tiếng, tôi sẽ không lui giới, tôi vẫn còn một chặng đường dài phía trước cần phải đi."

Giọng điệu của ảnh đế Bạch khá thất vọng: "Không lui giới sao?"

Vậy mấy ngày vừa rồi hắn chỉ vui mừng mù quáng thôi à?

Tư đại lão vẫn còn khách khí, tôn trọng kính mộ người ta giống như bậc thầy, "Không lui, không lui đâu. Hy vọng sau này ngài có thể chỉ bảo thêm cho ạ."

Thái dương Bạch Hoành Lễ bắt đầu giật đùng đùng. Hắn ôm tim mình lại, giọng nói căng thẳng, lại à một tiếng nữa.

Không chỉ bảo có được không?

Cầu xin cậu đó.

Tư Cảnh dựa theo lời chỉ dạy của Viên Phương về đạo lý đối nhân xử thế, nhiệt tỉnh hỏi một câu: "Có thời gian mời ngài ra ngoài ăn một bữa cơm nhé? Tôi biết một quán cá nướng không tệ trong thành phố, cá chép chua ngọt cùng cá chép hầm rượu vang của quán đó rất ngon. Tôi sẽ gọi điện đặt chỗ với bên bọn họ, không thì thứ sáu tuần này ——"

A!

A a a a a!

Bạch Hoành Lễ lập tức kẹp chặt đuôi cá lại rồi nhanh chóng cúp máy. Hắn lẳng lặng nhìn chòng chọc điện thoại di động trên tay mình trong chốc lát, khẽ khàng yếu ớt nhét đuôi cá vào trong chăn bông, hòng bổ sung thêm chút cảm giác an toàn cho tâm linh của bản thân.

Nhưng mà vô dụng, đến cả giấc mơ đêm hôm đó cũng là cảnh tượng con mèo kia khăng khăng muốn dùng rượu vang tắm rửa cho hắn, gột rửa sạch sẽ xong thì bắt đầu nấu hắn lên ăn.

Thực sự quá mức đáng sợ.

Trong vài ngày này, ảnh đế Bạch luôn mơ thấy một trăm lẻ tám phương pháp ăn cá chép, khi tham gia hoạt động, quầng thâm mắt tưởng chừng bám chặt trên mặt, đến cả nói chuyện cũng mệt mỏi không có hơi sức.

Hám Trạch có hợp tác cùng với hắn ta, tình cờ nhìn thấy vẻ mặt này, không khỏi sửng sốt, "Ảnh đế Bạch, ngài...."

Sao lại tiều tụy đến mức này?

Bạch Hoành Lễ lại đeo kính râm lên mặt, lời ít ý nhiều: "Ngủ không ngon."

Ngày nào cũng mơ thấy cảnh tượng bản thân bị ăn thịt, Bạch Hoành Lễ chỉ hận mình không thể tách ra được bốn cái đuôi, tốt nhất là có thể bay được.

Hám Trạch kinh ngạc trong lòng, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa, hắn lễ phép cáo biệt, nói: "Vậy hẹn lần sau gặp lại."

Bạch Hoành Lễ đột nhiên lại thấy đau đầu, căn bản không muốn đi ghi hình cái show tống nghệ kia.

Hiếm khi hắn văng tục một câu trong lòng.

** mé!

Tại sao con mèo xấu xa Tư Cảnh kia không lui giới đi chứ, việc này khiến cho đám cá nhỏ bé bọn họ còn ở trong giới này kiểu gì!

- ---

Dư luận lan truyền trên mạng mỗi ngày một tồi tệ hơn. Tin tức Tư Cảnh bị người đại diện của Hám Trạch đưa đi vào ngày hôm đó cũng lan truyền ra bên ngoài, fan Tư Cảnh nghe được cũng cảm thấy vô cùng lo lắng, nhưng kỳ quái chính là, mặc kệ mấy tài khoản marketing kia suy đoán như nào thì mấy fan lớn đều không có phản ứng gì cả. Sóng gió trong siêu thoại cũng bình lặng hẳn xuống, chỉ yên lặng làm nhiệm vụ đánh bảng xếp hạng.

Tư Cảnh quẹo vào nhóm cũng rất khó hiểu.

Không có đạo lý nào.

Y chỉ mới không xuất hiện có vài ngày thôi mà, các quan hốt phân của y đã chạy theo tiểu yêu tinh khác rồi sao?

Tư Cảnh xin gia nhập vào diễn đàn fan lớn. Y dùng cái tên "Tư Cảnh Cảnh khí phách uy vũ nhất" để xét duyệt, bên xét duyệt đã gửi đến cho y một đống vấn đề trả lời để nghiệm chứng thân phận fan hâm mộ.

"Tư Cảnh giỏi cái gì nhất?"

Tư đại lão mắt không thèm chớp lấy một cái, nhanh chóng trả lời: "Khí phách tỏa ra bốn phía."

Chắc chắn đúng!"

"Sai rồi!" Quản trị viên không thương tiếc trả lời y, "Vấn đề đầu tiên của cậu sai rồi, Tư Cảnh giỏi nhất chính là làm hành động dễ thương một cách vô thức."

"Dễ...."

Tư đại lão hoài nghi miêu sinh.

Dễ cái gì cơ?

"Vấn đề thứ hai," quản trị viên nói, "Mèo mà Tư Cảnh nuôi trong nhà có đặc trưng như nào?"

Cái này cũng dễ trả lời thôi, Tư Cảnh đáp ngay lập tức: "Vừa thông minh lại còn đẹp trai!"

Có thể nói là rất tự kỷ.

"Lại sai," Quản trị viên nói, "Chắc chắn cậu không phải fan cứng của Tư Cảnh, nếu không thì sao cậu lại không biết nhà cậu ấy muôi mèo chân ngắn hả? Ui chao, anti giả làm fan, nhanh chóng biến đi!"

Sau khi nói xong, người này nhanh chóng kéo Tư Cảnh vào danh sách đen.

Tư Cảnh: "........."

Tư Cảnh: "........."

Tư Cảnh: "........."

Mi mới chân ngắn, cả nhà mi chân ngắn ấy!



Y giận dữ gọi điện thoại cho Viên Phương, "Có phải anh ở trong diễn đàn fan của tôi đúng không?"

Viên Phương luôn thận trọng từ lời nói cho đến cách làm việc, vì tiện cho việc chú ý động thái của fandom nên đã tạo một acc phụ để nằm vùng trong đó. Sau khi nghe xong còn thấy mờ mịt, "Đúng thế, sao?"

Tư đại lão nói: "Tôi trưng dụng."

"...... A?"

Tư Cảnh không trả lời anh nữa, hùng hổ lấy acc phụ của người đại diện rồi ấn vào nhóm fan Tư Cảnh.

999+ thông tin mới chưa đọc.

Lướt xem tin tức trong nhóm thật nhanh, soàn soạt kéo thẳng xuống dưới, Tư Cảnh liếc mắt một cái đã nhìn thấy người quản trị viên ban nãy vừa mới từ chối mình, lúc này đang lo lắng phát biểu ngôn luận: "Liệu bọn họ có làm gì đó với Cảnh của chúng ta không?"

"Tui nghĩ là có ấy," quản trị viên nói, "Phải làm sao bây giờ? Lo lắng quá đi mất...."

"Tui cũng vậy, bên Hám Trạch bọn đấy đều là loại quái quỷ, chắc chắn bọn đấy muốn bắt bé cưng của chúng ta đi khai đao!"

"Vậy phải làm sao, không thì chúng ta đến studio của bọn họ để thăm dò, cứu bé cưng của chúng ta trở về?"

"Không, tui nghĩ vẫn nên gọi cảnh sát! Nhỡ đâu là bắt cóc trả thù trút giận thì sao!"

"(Mickey khóc to)"

"(Mickey khóc to)"

................

Tư Cảnh nhìn một lúc lâu, cuối cùng định dạng được những nhân vật được nhắc đến trong này.

Bé cưng nhỏ bé giống như bông hoa trắng nhỏ yếu ớt đụng cái là gãy trong miệng mấy cô ấy, chính là bản thân y.

Còn ác bá đã giam cầm y ở nơi nào đó, hạn chế quyền tự do cá nhân của y rồi lại dùng roi da đánh y ấy, là chỉ Hám Trạch.

Còn cả ma cọp vồ đã giúp hắn đánh y, là chỉ Phòng Uyên Đạo.

".................."

Tư Cảnh cho rằng những cô gái này gặp vấn đề lớn ở phương diện lý giải thì phải.

Bây giờ cũng đâu phải thời loạn thế lúc y thành tinh đâu, hình thái chủ nghĩa xã hội khoa học hài hòa như thế này, đâu ra mấy cái trò đánh tới quất lui như thế?

Trông chẳng có tí trong sáng nào!

Tư Cảnh dự định uốn nắn lại lối suy nghĩ của quan hốt phân nhà mình: "Việc này không có khả năng, Tư Cảnh rất lợi hại, có thể tự bảo vệ tốt bản thân. Có khi cậu ấy với Hám Trạch còn đang bàn chuyện hợp tác."

Là thật đó, hơn nữa giờ cả hai còn thành châu chấu đứng trên cùng một sợi dây thừng rồi.

Ai mà ngờ một câu nói thật thà này của y lại khơi dậy sóng gió. Vô số fan giận dữ trả lời y, mọi người đều tức tối trong lòng.

"Mày có còn lương tâm không đấy? Mày có biết quan hệ của hai người họ là dạng gì không, lại còn hợp tác?"

"Hợp cái cục cứt, tối cổ vừa thôi, tao xin mày bớt ngu giùm tao cái? Bọn tao bây giờ còn đang lo lắng đến chết đi sống lại đây này, thế nên đéo muốn nghe mấy lời xàm chó của mày đâu, oke chưa?"

"Trong nhóm của chúng ta sao lại có cái thứ não tàn không biết nhận thức này hả? Chẳng lẽ là fan CP não tàn, gặm đường bậy bạ ư?"

"Nếu hai người bọn họ bàn chuyện hợp tác, tao sẽ livestream biểu diễn ăn shit luôn!"

"Tao không có kỹ năng gì, nhưng tao có thể gửi Ant check later [2] vẫn chưa xài hết cho mày!"

[2] Là một app có chức năng như thẻ tín dụng.

...............

Bên trong một mảnh rối loạn, cuối cùng vẫn phải để cái người quản trị viên ban nãy từ chối Tư Cảnh lên tiếng. Giọng nói của cô ấy nghe có vẻ rất tốt, "Em gái nhỏ, học tiểu học sao? Thế giới của người lớn rất phức tạp, em không hiểu được đâu. Gửi tặng em bài hát 《Bừng tỉnh cơn mơ 》, xã hội vẫn luôn tàn khốc, nhớ kỹ đó nha."

【Đinh! Hệ thống nhắc nhở, ngài đã bị quản trị viên "Dù thế nào Tư Cảnh vẫn là con tui" xóa khỏi cuộc trò chuyện. 】

Chính chủ Tư Cảnh: "............"

Chính chủ Tư Cảnh: "A."

Mẹ nó đây thực sự là fan hâm mộ của y à.

Rốt cuộc cái bài hát 《Bừng tỉnh cơn mơ 》này nên đưa cho ai, có quỷ mới biết.

Đêm ngày hôm đó, studio Hám Trạch chính thức đăng bài tuyên bố, lấy danh nghĩa của Tư Cảnh, bán manh.

"Về sau chính là người một nhà, còn mong được chiếu cố nhiều hơn, cùng nhau tiến bộ nhé ~"

Người một nhà.....

Một nhà....

Nhà.....

Fan Tư Cảnh cắn răng nuốt mái, yên lặng tặng cho bản thân bài hát 《Bừng tỉnh cơn mơ》 này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phải Làm Sao Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Là Cỏ Mèo Bạc Hà Mà Tui Lại Là Mèo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook