Phải Lòng Ảnh Hậu "đã Có Chồng"
Chương 93
Thiểm Điện
11/08/2022
Vở kịch <<Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài>> công diễn 7 ngày, 7 ngày này nói chung là cũng tra tấn hai người, đặc biệt là An Cát.
Ở mảng sân khấu kịch nói, chưa bao giờ lại được tưng bừng như thế này, cho nên nhà sản xuất kiếm được rất nhiều tiền, đột nổi tiếng tăng lên không ngừng.
Các phương tiện truyền thông lớn nhỏ đua nhau đưa tin về kỹ năng diễn xuất của hai diễn viên chính và sự ăn ý ngầm của họ như mà một mũi hoả tiễn bắn tứ phía.
Đối với Du Quân Diệp và An Cát, sau buổi biểu diễn mỗi ngày, việc gặp gỡ giao lưu với người hâm mộ đã trở thành một việc quen thuộc và không thể thiếu, người hâm mộ sẽ tự giác chờ đợi ở một vị trí cố định và trật tự.
Du Quân Diệp hăng say giao lưu không biết mệt.
Bởi vì Du Quân Diệp không xuất hiện trước mặt công chúng nhiều, cho nên các fans rất nhiệt tình, thậm chí có fans ở xa bay đến đây cũng chỉ vì cái màn gặp gỡ giao lưu sau buổi biểu diễn, được ở chung với thần tượng, mọi người vây quanh Du Quân Diệp, không chịu dứt, muốn ôm, muốn chụp ảnh, muốn ký tên.
Các fan cũng không ngoại lệ với An Cát, nhưng sau khi biểu diễn xong, lần nào An Cát cũng ra khá trễ, cho nên lúc nào cũng thấy Du Quân Diệp bị một nhóm nữ đông đảo vây quanh, vừa kéo vừa ôm.
Nói thật thì, Du Quân Diệp không thể ôm ôm ấp ấp với An Cát ở bên ngoài, nhưng mà lại hoà mình vào với fans, ôm thành một cụm, làm cho cái người vốn dĩ thích ăn dấm, trong lòng chua không còn gì để nói, chua từ lúc ở rạp kịch về đến nhà.
Vốn đã không ổn định về mặt cảm xúc, nay lại càng hay cáu gắt, nên mỗi lần ra khỏi rạp, An Cát đều phải nán lại một lúc, ước chừng Du Quân Diệp và các fan gần như giao lưu gần xong rồi mới xuất hiện.
Buổi biểu diễn kéo dài bảy ngày mới kết thúc, ban đầu trạng thái của An Cát mất khống chế dần dần cũng ổn lại.
Mặc dù không thoải mái lắm, nhưng mà cũng không xuất hiện tình cảnh bật khóc khi vừa nhìn thấy Du Quân Diệp hay nghe giọng nói của cô ấy.
Trái tim của Du Quân Diệp luôn co thắt, cô luôn theo dõi mọi hành động của An Cát.
Cho đến một khoảng thời gian sau khi kết thúc vở kịch, tâm trạng của An Cát vẫn chưa trở lại trạng thái bình thường.
Thỉnh thoảng, cô ở trước mặt Du Quân Diệp nhắc bài lai.
Chẳng hạn như:
Em thật sự có quá nhiều người thích, liệu có khi nào em ngừng yêu chị không?
Em thích đi chọc mấy cô gái trẻ, có phải chê chị đây già rồi không?
Chị không để dán lên mặt em cái nhãn, công bố với mọi người em là của chị, liệu có một ngày em ở bên ngoài bị người ta dẫn đi mất không?
Những lời nói ngốc này, An Cát sẽ thay đổi nhiều kiểu để hỏi.
Ở trong mắt Du Quân Diệp, khi thấy An Cát như thế, cô chỉ biết đau lòng, cô biết cảm giác an toàn trong lòng An Cát đã vơi bớt đi, cho dù bản thân vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy, nhưng mà vẫn luôn dấy lên những nghi ngờ này.
Đây có lẽ là vấn đề chung của phụ nữ tuổi tứ tuần!
Đương nhiên nguyên nhân chính vẫn là chuyện hai người không thể nắm tay đi dưới mặt trời, nó dần dần như trở thành một cái ám ảnh trong tâm lý.
Mỗi khi như vậy, Du Quân Diệp luôn phải dùng lẫn sức và thủ đoạn, chỉ là có hiệu quả nhất thời, không lâu sau An Cát lại trở lại như thế, còn Du Quân Diệp thì dở khóc dở cười.
Vốn dĩ, kể từ khi cả hai cùng nhau tham gia ghi hình cho cho chương trình cuối năm ngoái, chương trình hoài niệm đã dần trở nên phổ biến, khán giả không yêu cầu làm tiếp. Sau đó, có không biết bao nhiêu ekip liên hệ, hy vọng dùng danh tiếng của cả hai để đẩy chương trình hoài niệm lên một cao trào mới.
Nhưng tất cả đều bị từ chối.
Sự nổi tiếng chưa từng có của vở kịch <<Lương Chúc>> đã đưa hai người họ lên đầu ngọn sóng một lần nữa, những lời mời từ các chương trình tạp kỹ và đại ngôn liên tục gửi đến.
Khi một chương trình tạp kỹ hàng đầu "Chuyện Xưa", một chương trình hoài niệm hàng đầu, lại gửi thư mời cho Du Quân Diệp, Du Quân Diệp đột nhiên suy nghĩ một chút, không từ chối, chỉ nói để suy nghĩ và kiểm tra lịch trình, cho ekip một tia hy vọng.
Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, khi cả hai đang trò chuyện, Du Quân Diệp đã đề cập đến vấn đề này.
"Chị từng tham gia chương trình <<Chuyện Xưa>> phải không?" Du Quân Diệp hỏi.
"Ừ, chị đã tham gia nó vào năm ngoái, chủ yếu nói những ký ức khó quên. Đa số là những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, có chuyện gì sao?" An Cát ngạc nhiên nhìn Du Quân Diệp.
"Bên đó mời chúng ta nhiều lần rồi." Du Quân Diệp trầm ngâm nói.
"Ừ! Chị có nghe Cố Hiểu Phi nhắc đến." An Cát thành thật gật đầu.
"Hay là chúng ta tham gia đi?" Du Quân Diệp nhìn An Cát với đôi mắt sáng ngời.
An Cát ngưng mi nhìn Du Quân Diệp, người đột nhiên cao hứng, khó hiểu hỏi: "Chẳng phải em luôn không có hứng thú với mấy chương trình này sao? Sao đột nhiên..."
"Trước giờ, chúng ta chưa có tham gia chương trình tạp kỹ cùng nhau đâu!" Du Quân Diệp dựa vào vai An Cát, nũng nịu nói.
"Chúng ta không tham gia chương trình cùng nhau. Chẳng phải là do chúng ta từ chối sao?" An Cát buồn cười nói.
Trong lòng thật sự không đoán ra được tên oan gia này đột nhiên muốn làm gì.
Không phải An Cát không muốn đi, mà là ở nơi công cộng như vậy, An Cát không biết phải cư xử thế nào với Du Quân Diệp.
Xa lạ hay thân mật thì cũng đều bị người ta mang lên bàn tán, còn làm vẻ như bạn bè bình thường, thì An Cát không làm được.
Thời gian ghi hình của chương trình tạp kỹ này tương đối dài, còn quay một phần thực tế nữa, đem thói quen sinh hoạt thường ngày lên chương trình, cho nên An Cát tương đối bài xích.
"Trước kia là trước kia, nhưng bây giờ đột nhiên muốn tham gia." Du Quân Diệp bĩu môi, nghiêng mặt, ánh mắt đầy chờ mong nhìn An Cát.
"Nhưng..." An Cát ngập ngừng.
"Em sẽ chú ý lời nói và hành động của em, chị cứ yên tâm về chuyện này!" Du Quân Diệp nhanh chóng trấn an.
"Chị rất yên tâm về em, nhưng chị không yên tâm về chị cơ!" An Cát nói bất lực nhìn Du Quân Diệp.
"Thời gian ghi hình không dài lắm, chỉ có hai ba tiếng." Du Quân Diệp suy nghĩ một chút rồi cúi đầu xuống.
"Nhưng có một phần thực tế. Chị chỉ lo là ở dưới tình trạng thế, lại nghĩ dính đến em. Làm sao mà ghi hình được!" An Cát buồn rầu nhíu mày.
Cô nhớ lại khi tham gia chương trình tạp kỹ này năm ngoái, bị cộng sự chọc ghẹo tại chỗ rất lâu, cô chỉ khẽ mỉm cười, trên sân khấu luôn có cảm giác đơn độc, không có cảm giác an toàn, chỉ mong chờ kết thúc sớm.
Nếu tham gia cùng Du Quân Diệp, cô nhất định sẽ muốn theo sát từng bước của cô ấy không muốn rời, dĩ nhiên có Du Quân Diệp ở đó, thì cô tự nhiên sẽ tránh được rất nhiều rắc rối và cạm bẫy trong mấy chuyện thăm dò.
"Nếu nói vậy, hay là chúng ta có chút yêu cầu nhỏ, ví dụ như là diễn với nhau một màn kịch nhỏ, hoặc là thể hiện chút tài lẻ, hay là đem thời gian hỏi đáp kéo dài chút, nhưng vậy cũng đủ để cho bọn họ edit rồi, có khi còn hiệu quả hơn nhiều." Du Quân Diệp nói nghiêm túc.
"Em rất muốn tham gia sao?" An Cát thấy vẻ mặt nghiêm túc của Du Quân Diệp, cho nên hỏi lại.
"Ừm! Bỗng nhiên rất muốn, cực kỳ muốn." Du Quân Diệp chân thành gật đầu.
"Có phải chương trình này có nhiều cô gái trẻ tuổi, cho nên em muốn đến tham gia náo nhiệt không?" An Cát bỗng nhiên nhìn Du Quân Diệp cười.
"Gì chứ, trẻ hay không trẻ liên quan gì đến em, đâu phải có một mình em tham gia, chị cũng đi mà. Chị ở đó, em nào dám nhìn ai? Còn ai có thể sánh bằng chị chứ, mắc chi mà tốn sức đi nhìn?" Du Quân Diệp đến gần An Cát nói trong khi vuốt má An Cát.
"Vậy thì Ngải Lâm cũng phải có thời gian, không thể chỉ có hai chúng ta đi thôi, muốn đi là cả đội phải đi chứ?" An Cát nắm lấy tay Du Quân Diệp, kéo xuống và nắm trong tay, xoa xoa.
"Ngải Lâm đơn giản thôi, em đã hỏi cô ấy rồi và cô ấy nói không sao cả. Dù sao thì hiện tại thì cô ấy cũng không đóng phim, có rất nhiều thời gian." Du Quân Diệp cười nói.
"Em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi à?" An Cát hỏi.
"Cũng không tính là vậy, chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Đến nỗi kế hoạch của chương trình em cũng không rõ lắm." Du Quân Diệp trầm ngâm nói.
"Muốn tham gia... thì tham gia đi." An Cát thở phào nhẹ nhõm.
Du Quân Diệp nhoẻn miệng cười, vui mừng như một đứa trẻ, cúi người hôn An Cát, "Chị là tốt nhất, biết ngay chị sẽ đồng ý mà."
"Nhưng mà phải sau tháng bảy, Hiên Hiên sắp thi đại học rồi. Sau khi thi đại học xong, chị sẽ dẫn thằng bé ra ngoài thư giãn một thời gian, sau đó mới đến cái chương trình này." An Cát mím môi, giơ tay véo má Du Quân Diệp, nói rất nghiêm túc.
"Được, có thể, không thành vấn đề." Du Quân Diệp gật đầu, cô biết lúc An Cát nhắc đến Hiên Hiên, trong lòng vẫn còn nhiều bất an, nhưng mà cô cũng không thể thay đổi được gì, cho nên đành tự điều chỉnh.
Đột nhiên, như nhớ ra điều gì đó, Du Quân Diệp ôm lấy vai An Cát hỏi: "Chị định đưa Hiên Hiên ra ngoài thư giãn bao lâu?"
"Ít nhất là một tuần, khả năng dưới nửa tháng tương đối cao." An Cát suy nghĩ một chút rồi đáp.
"Ah ~, vẫn nên đi ra ngoài vui chơi thỏa thích, vậy hai người đi chơi vui vẻ." Du Quân Diệp cong khóe môi.
"Chị xin lỗi, chị không thể ở cùng em trong khoảng thời gian đó." An Cát nhìn Du Quân Diệp có lỗi.
"Nữa, chị lại nữa rồi. Sau này, chúng ta sẽ có nhiều thời gian ở bên nhau hơn. Hiên Hiên vất vả thi đại học, nên đi ra ngoài chơi không đúng sao, chị đừng nghĩ quá nhiều." Du Quân Diệp ôm chặt cánh tay An Cát.
"Vậy chị đi mang quà về cho em." An Cát lại ngả vào vòng tay của Du Quân Diệp, nói với giọng nũng nịu.
"Ừm ~, em chờ quà của chị." Nói xong, cô quay sang hôn lên trán An Cát.
Hai người mỉm cười với nhau, ấm áp và mềm mại.
Chuyện cứ thế đã định.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, kỳ thi tuyển sinh đại học trong nháy mắt đã kết thúc, sau hai ngày nghỉ ngơi, An Cát liền đưa Mạch Trí Hiên đi du ngoạn.
Du Quân Diệp cũng không nhàn rỗi, cô cũng bay ra nước ngoài, sau đó liền tĩnh tâm chuẩn bị tiết mục nhỏ mà cô yêu cầu trên chương trình tạp kỹ.
Khi có việc gì đó phải làm, thời gian trôi nhanh như nước chảy, còn chưa kịp nhận ra thì đã gần đến ngày quay <<Chuyện Xưa>>.
Chuyến du lịch của An Cát và Mạch Trí Hiên cũng kết thúc. Ngay khi vừa về nước, Mạch Trí Hiên đã tham gia huấn luyện, học thêm các kỹ năng mới.
Công việc ở nước ngoài của Du Quân Diệp cũng diễn ra suôn sẻ, tiết mục nhỏ gần như đã sẵn sàng.
Chỉ chờ chương trình bắt đầu ghi hình.
Gần đến giờ ghi hình, ba người đến trường quay trước hai ngày, bởi vì bọn họ cần phải làm quen lưu trình, còn có một đoạn kịch ngắn cần tập luyện, bọn họ phải có đủ thời gian chuẩn bị.
Đoạn kịch ngắn này là dựa theo bộ phim <<Duyên Nợ>>, viết lại cái kết mở, đặt tên là <<Duyên Nợ Ngàn Năm>>
Trong bộ phim <<Duyên Nợ>>, bởi vì những hận thù của con người với nhau, mà thư sinh và nương tử phải chia lìa, nương tử bị Thiên Đình giam giữ, tu hành, thư sinh khổ cực chờ đợi không có kết quả, cuối cùng chết vì tình.
Mà <<Duyên Nợ Ngàn Năm>> kể về câu chuyện thư sinh luân hồi chuyển kiếp đến thời hiện đại, lại mang theo ký ức của kiếp trước, trong quá trình luân hồi, vẫn còn nhớ nương tử bị giam ở Thiên Đình, chờ tu thành chính quả, sau khi hai người ở thời hiện đại hoàn thành xong kiếp nạn mới được gặp nhau, có thể cùng nhau trở về chốn xưa.
Bởi vì là một đoạn kịch ngắn, cho nên nội dung rất đơn giản xúc tích, coi như là hoàn thiện cái kết cho <<Duyên Nợ>>, đây là cái kết đẹp nhất cho hai người.
Lần đầu tiên xem kịch bản, An Cát đã rất ngạc nhiên, bởi vì chương trình <<Chuyện Xưa>> này, trên cơ bản đều quay theo kiểu hài hước, sau đó còn xen kẽ mấy kiểu lừa tình, để moi ra đủ lại ký ức, nhưng mà cái đoạn kịch ngắn này thật sự quá sức sáng tạo.
Nhưng mà, An Cát đối với cái kết của kịch bản rất hài lòng, rốt cuộc chuyện bản thân canh cánh mười mấy năm, chính là sinh ly tử biệt của hai nhân vật chính, cho nên vẫn luôn không quên được bộ phim này. An Cát muốn không có sự chia lìa, rốt cuộc ân oán của người và yêu, luôn tạo ra những thời khắc bi thương.
Nói đến cùng, đều không thể thoát khỏi nhân gian thế tục.
Rất giống tình trạng của cô và Du Quân Diệp, không thể nào quang minh chính đại nắm tay nhau, rốt cuộc thì bọn họ vẫn bị trói buộc bởi nhân gian thế tục.
Đoạn kịch ngắn này thực sự rất tốt, coi như đền bù được tiếc nuối của An Cát nhất thời, hoá ra chỉ có thể phá tan thế tục mới có thể có cái kết viên mãn.
Ở mảng sân khấu kịch nói, chưa bao giờ lại được tưng bừng như thế này, cho nên nhà sản xuất kiếm được rất nhiều tiền, đột nổi tiếng tăng lên không ngừng.
Các phương tiện truyền thông lớn nhỏ đua nhau đưa tin về kỹ năng diễn xuất của hai diễn viên chính và sự ăn ý ngầm của họ như mà một mũi hoả tiễn bắn tứ phía.
Đối với Du Quân Diệp và An Cát, sau buổi biểu diễn mỗi ngày, việc gặp gỡ giao lưu với người hâm mộ đã trở thành một việc quen thuộc và không thể thiếu, người hâm mộ sẽ tự giác chờ đợi ở một vị trí cố định và trật tự.
Du Quân Diệp hăng say giao lưu không biết mệt.
Bởi vì Du Quân Diệp không xuất hiện trước mặt công chúng nhiều, cho nên các fans rất nhiệt tình, thậm chí có fans ở xa bay đến đây cũng chỉ vì cái màn gặp gỡ giao lưu sau buổi biểu diễn, được ở chung với thần tượng, mọi người vây quanh Du Quân Diệp, không chịu dứt, muốn ôm, muốn chụp ảnh, muốn ký tên.
Các fan cũng không ngoại lệ với An Cát, nhưng sau khi biểu diễn xong, lần nào An Cát cũng ra khá trễ, cho nên lúc nào cũng thấy Du Quân Diệp bị một nhóm nữ đông đảo vây quanh, vừa kéo vừa ôm.
Nói thật thì, Du Quân Diệp không thể ôm ôm ấp ấp với An Cát ở bên ngoài, nhưng mà lại hoà mình vào với fans, ôm thành một cụm, làm cho cái người vốn dĩ thích ăn dấm, trong lòng chua không còn gì để nói, chua từ lúc ở rạp kịch về đến nhà.
Vốn đã không ổn định về mặt cảm xúc, nay lại càng hay cáu gắt, nên mỗi lần ra khỏi rạp, An Cát đều phải nán lại một lúc, ước chừng Du Quân Diệp và các fan gần như giao lưu gần xong rồi mới xuất hiện.
Buổi biểu diễn kéo dài bảy ngày mới kết thúc, ban đầu trạng thái của An Cát mất khống chế dần dần cũng ổn lại.
Mặc dù không thoải mái lắm, nhưng mà cũng không xuất hiện tình cảnh bật khóc khi vừa nhìn thấy Du Quân Diệp hay nghe giọng nói của cô ấy.
Trái tim của Du Quân Diệp luôn co thắt, cô luôn theo dõi mọi hành động của An Cát.
Cho đến một khoảng thời gian sau khi kết thúc vở kịch, tâm trạng của An Cát vẫn chưa trở lại trạng thái bình thường.
Thỉnh thoảng, cô ở trước mặt Du Quân Diệp nhắc bài lai.
Chẳng hạn như:
Em thật sự có quá nhiều người thích, liệu có khi nào em ngừng yêu chị không?
Em thích đi chọc mấy cô gái trẻ, có phải chê chị đây già rồi không?
Chị không để dán lên mặt em cái nhãn, công bố với mọi người em là của chị, liệu có một ngày em ở bên ngoài bị người ta dẫn đi mất không?
Những lời nói ngốc này, An Cát sẽ thay đổi nhiều kiểu để hỏi.
Ở trong mắt Du Quân Diệp, khi thấy An Cát như thế, cô chỉ biết đau lòng, cô biết cảm giác an toàn trong lòng An Cát đã vơi bớt đi, cho dù bản thân vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy, nhưng mà vẫn luôn dấy lên những nghi ngờ này.
Đây có lẽ là vấn đề chung của phụ nữ tuổi tứ tuần!
Đương nhiên nguyên nhân chính vẫn là chuyện hai người không thể nắm tay đi dưới mặt trời, nó dần dần như trở thành một cái ám ảnh trong tâm lý.
Mỗi khi như vậy, Du Quân Diệp luôn phải dùng lẫn sức và thủ đoạn, chỉ là có hiệu quả nhất thời, không lâu sau An Cát lại trở lại như thế, còn Du Quân Diệp thì dở khóc dở cười.
Vốn dĩ, kể từ khi cả hai cùng nhau tham gia ghi hình cho cho chương trình cuối năm ngoái, chương trình hoài niệm đã dần trở nên phổ biến, khán giả không yêu cầu làm tiếp. Sau đó, có không biết bao nhiêu ekip liên hệ, hy vọng dùng danh tiếng của cả hai để đẩy chương trình hoài niệm lên một cao trào mới.
Nhưng tất cả đều bị từ chối.
Sự nổi tiếng chưa từng có của vở kịch <<Lương Chúc>> đã đưa hai người họ lên đầu ngọn sóng một lần nữa, những lời mời từ các chương trình tạp kỹ và đại ngôn liên tục gửi đến.
Khi một chương trình tạp kỹ hàng đầu "Chuyện Xưa", một chương trình hoài niệm hàng đầu, lại gửi thư mời cho Du Quân Diệp, Du Quân Diệp đột nhiên suy nghĩ một chút, không từ chối, chỉ nói để suy nghĩ và kiểm tra lịch trình, cho ekip một tia hy vọng.
Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, khi cả hai đang trò chuyện, Du Quân Diệp đã đề cập đến vấn đề này.
"Chị từng tham gia chương trình <<Chuyện Xưa>> phải không?" Du Quân Diệp hỏi.
"Ừ, chị đã tham gia nó vào năm ngoái, chủ yếu nói những ký ức khó quên. Đa số là những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, có chuyện gì sao?" An Cát ngạc nhiên nhìn Du Quân Diệp.
"Bên đó mời chúng ta nhiều lần rồi." Du Quân Diệp trầm ngâm nói.
"Ừ! Chị có nghe Cố Hiểu Phi nhắc đến." An Cát thành thật gật đầu.
"Hay là chúng ta tham gia đi?" Du Quân Diệp nhìn An Cát với đôi mắt sáng ngời.
An Cát ngưng mi nhìn Du Quân Diệp, người đột nhiên cao hứng, khó hiểu hỏi: "Chẳng phải em luôn không có hứng thú với mấy chương trình này sao? Sao đột nhiên..."
"Trước giờ, chúng ta chưa có tham gia chương trình tạp kỹ cùng nhau đâu!" Du Quân Diệp dựa vào vai An Cát, nũng nịu nói.
"Chúng ta không tham gia chương trình cùng nhau. Chẳng phải là do chúng ta từ chối sao?" An Cát buồn cười nói.
Trong lòng thật sự không đoán ra được tên oan gia này đột nhiên muốn làm gì.
Không phải An Cát không muốn đi, mà là ở nơi công cộng như vậy, An Cát không biết phải cư xử thế nào với Du Quân Diệp.
Xa lạ hay thân mật thì cũng đều bị người ta mang lên bàn tán, còn làm vẻ như bạn bè bình thường, thì An Cát không làm được.
Thời gian ghi hình của chương trình tạp kỹ này tương đối dài, còn quay một phần thực tế nữa, đem thói quen sinh hoạt thường ngày lên chương trình, cho nên An Cát tương đối bài xích.
"Trước kia là trước kia, nhưng bây giờ đột nhiên muốn tham gia." Du Quân Diệp bĩu môi, nghiêng mặt, ánh mắt đầy chờ mong nhìn An Cát.
"Nhưng..." An Cát ngập ngừng.
"Em sẽ chú ý lời nói và hành động của em, chị cứ yên tâm về chuyện này!" Du Quân Diệp nhanh chóng trấn an.
"Chị rất yên tâm về em, nhưng chị không yên tâm về chị cơ!" An Cát nói bất lực nhìn Du Quân Diệp.
"Thời gian ghi hình không dài lắm, chỉ có hai ba tiếng." Du Quân Diệp suy nghĩ một chút rồi cúi đầu xuống.
"Nhưng có một phần thực tế. Chị chỉ lo là ở dưới tình trạng thế, lại nghĩ dính đến em. Làm sao mà ghi hình được!" An Cát buồn rầu nhíu mày.
Cô nhớ lại khi tham gia chương trình tạp kỹ này năm ngoái, bị cộng sự chọc ghẹo tại chỗ rất lâu, cô chỉ khẽ mỉm cười, trên sân khấu luôn có cảm giác đơn độc, không có cảm giác an toàn, chỉ mong chờ kết thúc sớm.
Nếu tham gia cùng Du Quân Diệp, cô nhất định sẽ muốn theo sát từng bước của cô ấy không muốn rời, dĩ nhiên có Du Quân Diệp ở đó, thì cô tự nhiên sẽ tránh được rất nhiều rắc rối và cạm bẫy trong mấy chuyện thăm dò.
"Nếu nói vậy, hay là chúng ta có chút yêu cầu nhỏ, ví dụ như là diễn với nhau một màn kịch nhỏ, hoặc là thể hiện chút tài lẻ, hay là đem thời gian hỏi đáp kéo dài chút, nhưng vậy cũng đủ để cho bọn họ edit rồi, có khi còn hiệu quả hơn nhiều." Du Quân Diệp nói nghiêm túc.
"Em rất muốn tham gia sao?" An Cát thấy vẻ mặt nghiêm túc của Du Quân Diệp, cho nên hỏi lại.
"Ừm! Bỗng nhiên rất muốn, cực kỳ muốn." Du Quân Diệp chân thành gật đầu.
"Có phải chương trình này có nhiều cô gái trẻ tuổi, cho nên em muốn đến tham gia náo nhiệt không?" An Cát bỗng nhiên nhìn Du Quân Diệp cười.
"Gì chứ, trẻ hay không trẻ liên quan gì đến em, đâu phải có một mình em tham gia, chị cũng đi mà. Chị ở đó, em nào dám nhìn ai? Còn ai có thể sánh bằng chị chứ, mắc chi mà tốn sức đi nhìn?" Du Quân Diệp đến gần An Cát nói trong khi vuốt má An Cát.
"Vậy thì Ngải Lâm cũng phải có thời gian, không thể chỉ có hai chúng ta đi thôi, muốn đi là cả đội phải đi chứ?" An Cát nắm lấy tay Du Quân Diệp, kéo xuống và nắm trong tay, xoa xoa.
"Ngải Lâm đơn giản thôi, em đã hỏi cô ấy rồi và cô ấy nói không sao cả. Dù sao thì hiện tại thì cô ấy cũng không đóng phim, có rất nhiều thời gian." Du Quân Diệp cười nói.
"Em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi à?" An Cát hỏi.
"Cũng không tính là vậy, chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Đến nỗi kế hoạch của chương trình em cũng không rõ lắm." Du Quân Diệp trầm ngâm nói.
"Muốn tham gia... thì tham gia đi." An Cát thở phào nhẹ nhõm.
Du Quân Diệp nhoẻn miệng cười, vui mừng như một đứa trẻ, cúi người hôn An Cát, "Chị là tốt nhất, biết ngay chị sẽ đồng ý mà."
"Nhưng mà phải sau tháng bảy, Hiên Hiên sắp thi đại học rồi. Sau khi thi đại học xong, chị sẽ dẫn thằng bé ra ngoài thư giãn một thời gian, sau đó mới đến cái chương trình này." An Cát mím môi, giơ tay véo má Du Quân Diệp, nói rất nghiêm túc.
"Được, có thể, không thành vấn đề." Du Quân Diệp gật đầu, cô biết lúc An Cát nhắc đến Hiên Hiên, trong lòng vẫn còn nhiều bất an, nhưng mà cô cũng không thể thay đổi được gì, cho nên đành tự điều chỉnh.
Đột nhiên, như nhớ ra điều gì đó, Du Quân Diệp ôm lấy vai An Cát hỏi: "Chị định đưa Hiên Hiên ra ngoài thư giãn bao lâu?"
"Ít nhất là một tuần, khả năng dưới nửa tháng tương đối cao." An Cát suy nghĩ một chút rồi đáp.
"Ah ~, vẫn nên đi ra ngoài vui chơi thỏa thích, vậy hai người đi chơi vui vẻ." Du Quân Diệp cong khóe môi.
"Chị xin lỗi, chị không thể ở cùng em trong khoảng thời gian đó." An Cát nhìn Du Quân Diệp có lỗi.
"Nữa, chị lại nữa rồi. Sau này, chúng ta sẽ có nhiều thời gian ở bên nhau hơn. Hiên Hiên vất vả thi đại học, nên đi ra ngoài chơi không đúng sao, chị đừng nghĩ quá nhiều." Du Quân Diệp ôm chặt cánh tay An Cát.
"Vậy chị đi mang quà về cho em." An Cát lại ngả vào vòng tay của Du Quân Diệp, nói với giọng nũng nịu.
"Ừm ~, em chờ quà của chị." Nói xong, cô quay sang hôn lên trán An Cát.
Hai người mỉm cười với nhau, ấm áp và mềm mại.
Chuyện cứ thế đã định.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, kỳ thi tuyển sinh đại học trong nháy mắt đã kết thúc, sau hai ngày nghỉ ngơi, An Cát liền đưa Mạch Trí Hiên đi du ngoạn.
Du Quân Diệp cũng không nhàn rỗi, cô cũng bay ra nước ngoài, sau đó liền tĩnh tâm chuẩn bị tiết mục nhỏ mà cô yêu cầu trên chương trình tạp kỹ.
Khi có việc gì đó phải làm, thời gian trôi nhanh như nước chảy, còn chưa kịp nhận ra thì đã gần đến ngày quay <<Chuyện Xưa>>.
Chuyến du lịch của An Cát và Mạch Trí Hiên cũng kết thúc. Ngay khi vừa về nước, Mạch Trí Hiên đã tham gia huấn luyện, học thêm các kỹ năng mới.
Công việc ở nước ngoài của Du Quân Diệp cũng diễn ra suôn sẻ, tiết mục nhỏ gần như đã sẵn sàng.
Chỉ chờ chương trình bắt đầu ghi hình.
Gần đến giờ ghi hình, ba người đến trường quay trước hai ngày, bởi vì bọn họ cần phải làm quen lưu trình, còn có một đoạn kịch ngắn cần tập luyện, bọn họ phải có đủ thời gian chuẩn bị.
Đoạn kịch ngắn này là dựa theo bộ phim <<Duyên Nợ>>, viết lại cái kết mở, đặt tên là <<Duyên Nợ Ngàn Năm>>
Trong bộ phim <<Duyên Nợ>>, bởi vì những hận thù của con người với nhau, mà thư sinh và nương tử phải chia lìa, nương tử bị Thiên Đình giam giữ, tu hành, thư sinh khổ cực chờ đợi không có kết quả, cuối cùng chết vì tình.
Mà <<Duyên Nợ Ngàn Năm>> kể về câu chuyện thư sinh luân hồi chuyển kiếp đến thời hiện đại, lại mang theo ký ức của kiếp trước, trong quá trình luân hồi, vẫn còn nhớ nương tử bị giam ở Thiên Đình, chờ tu thành chính quả, sau khi hai người ở thời hiện đại hoàn thành xong kiếp nạn mới được gặp nhau, có thể cùng nhau trở về chốn xưa.
Bởi vì là một đoạn kịch ngắn, cho nên nội dung rất đơn giản xúc tích, coi như là hoàn thiện cái kết cho <<Duyên Nợ>>, đây là cái kết đẹp nhất cho hai người.
Lần đầu tiên xem kịch bản, An Cát đã rất ngạc nhiên, bởi vì chương trình <<Chuyện Xưa>> này, trên cơ bản đều quay theo kiểu hài hước, sau đó còn xen kẽ mấy kiểu lừa tình, để moi ra đủ lại ký ức, nhưng mà cái đoạn kịch ngắn này thật sự quá sức sáng tạo.
Nhưng mà, An Cát đối với cái kết của kịch bản rất hài lòng, rốt cuộc chuyện bản thân canh cánh mười mấy năm, chính là sinh ly tử biệt của hai nhân vật chính, cho nên vẫn luôn không quên được bộ phim này. An Cát muốn không có sự chia lìa, rốt cuộc ân oán của người và yêu, luôn tạo ra những thời khắc bi thương.
Nói đến cùng, đều không thể thoát khỏi nhân gian thế tục.
Rất giống tình trạng của cô và Du Quân Diệp, không thể nào quang minh chính đại nắm tay nhau, rốt cuộc thì bọn họ vẫn bị trói buộc bởi nhân gian thế tục.
Đoạn kịch ngắn này thực sự rất tốt, coi như đền bù được tiếc nuối của An Cát nhất thời, hoá ra chỉ có thể phá tan thế tục mới có thể có cái kết viên mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.