Chương 18
Triệu Phương Vy
04/07/2023
Từng phút trôi qua, 5 phút...10 phút...rồi 15 phút, nửa tiếng cũng đã trôi qua. Tiếp tục trôi qua 1 tiếng, màn hình điện thoại luôn sáng bây giờ đã gần 9 giờ. Đỗ Thiên Phúc trong lòng cảm thấy thật thất vọng.
"Hôm nay chú đi xe mà...đâu có đi bộ đâu mà lại về muộn như vậy..."
Đỗ Thiên Phúc buồn bã than với Noãn Noãn, sự phấn khích và mong chờ ban sáng bây giờ đã dần dần biến mất, để lại đó là sự thất vọng.
"Nếu có về muộn như vậy thì ít ra cũng nên nhắn tin một tiếng chứ!"
Sự thất vọng dần trở thành sự tức giận.
"Công viên ban đêm đẹp như vậy... sau 12 giờ là đóng cửa mất rồi."
"Chú là đồ thất hứa."
Điện thoại vừa điểm 9 giờ, Đỗ Thiên Phúc đứng dậy tính đi lên phòng thì tiếng mở cửa phía sau lưng phát ra tiếng động. Người đàn ông cao lớn ngoài đó thở hổn hển như đã chạy thục mạng vào.
Đỗ Thiên Phúc: "Chú..."
Dương Minh Phong vừa thở vừa nói: "Chú xin lỗi, do cuộc họp kéo dài hơn so với dự tính nên là..."
Đỗ Thiên Phúc nghiêm túc nói tiếp: "Vậy mình có đi công viên nữa không ạ?"
Dương Minh Phong nhìn đứa nhỏ với gương mặt bình tĩnh đến lạ, khi nãy còn thấy đầy vẻ ngạc nhiên khi anh mở cửa.
"Đương nhiên. Trước 30 phút có mặt ngay xe."
Đỗ Thiên Phúc thay đổi sắc mặt, nụ cười trên miệng hé ra, bên má còn hơi đỏ vì vui mừng. "Dạ" một tiếng liền lên phòng tắm rửa lại.
Hai người ngồi trên xe cũng là thời gian của 20 phút sau. Dương Minh Phong không hay đi chơi nên đa số toàn mặt vest và áo sơ mi nhưng hôm nay anh lại khoác trên người một cái áo hoodie rộng, quần tây kèm đôi giày bata, tất cả đều là màu đen. Đỗ Thiên Phúc chỉ biết ngây ngốc nhìn chú.
Dương Minh Phong mặc đồ trẻ hơn so với tuổi thì nhìn qua Đỗ Thiên Phúc. Cậu muốn chững chạc nên đã mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen và đôi bata trắng, tuy nhiên trong cậu có vẻ tăng động và đáng yêu chứ không hề chững chạc hơn tí nào.
Đỗ Thiên Phúc hướng mắt về Dương Minh Phong, nghĩ bụng: "Chú thật tuyệt, một người đàn ông biết hack tuổi, chú tuyệt lắm! Sau này nhất định cháu sẽ hỏi bí quyết trẻ khỏe."
Dương Minh Phong cảm nhận có sức nóng phía nửa khuôn mặt, gãi gãi mấy cái rồi cũng tập trung tiếp tục láy xe.
Cả hai chạy đến công viên giải trí, ánh đèn ban đêm sáng rực rất giống lễ hội, không phải chủ nhật nhưng cũng rất đông.
Đỗ Thiên Phúc nhỏ con chạy lung tung khắp nơi, rất thích thú nhưng Dương Minh Phong không an tâm, vẫn chưa biết nên giữ đứa nhỏ ở gần mình bằng cách nào.
Dương Minh Phong đưa mắt khắp nơi, cũng có vài cặp đôi nối lại với nhau bằng một cái vòng tay lò xo đủ màu sắc. Anh cố quan sát, đưa mắt đến một cái quầy bán đủ loại kiểu vòng như vậy.
Anh kéo cậu ngược lại, cậu hoang mang chẳng hiểu chuyện gì, chẳng lẽ là đi về?
Một lúc sau.
Đỗ Thiên Phúc: "Chú à... Mình là đang làm cái gì vậy?"
Dương Minh Phong: "Chống lạc."
Đỗ Thiên Phúc: "Cháu đâu còn là con nít đâu."
Dương Minh Phong: "Chưa 18 tuổi vẫn là con nít."
Thấy anh chẳng có ý định thay đổi cậu cũng chấp nhận mang trên tay cái vòng màu xanh dương khá sáng này.
"Cũng đáng yêu mà nhỉ...Thôi kệ." Đỗ Thiên Phúc nghĩ thầm.
Cậu đi trước kéo anh đi theo phía sau, đi hết chỗ này lại đi đến chỗ kia. Khi chiều cũng chưa ăn gì, bây giờ bụng lại có chút đói liền quay sang nói với anh: "Chú! Cháu đói ạ."
Dương Minh Phong: "Ăn gì thì mua."
Đỗ Thiên Phúc vui sướng, tiếp tục chạy lung tung khắp các quầy bán đồ ăn. Nào là cá viên rồi đến xiên nướng hết xiên nướng là mì cay, kết thúc bữa ăn là kem tươi. Dương Minh Phong nhiều lúc muốn cản cậu lại sợ cậu ăn nhiều sẽ đau bụng, nhưng nhìn vẻ mặt ấy thì không nỡ, để cậu tự tung tự tác.
Dương Minh Phong xưa nay không cười tươi bao giờ, nhiều lắm chỉ là cười mỉm qua loa rồi thôi, hôm nay đi chơi với đứa nhỏ không hay mình đã cười lộ hết cả hàm răng trắng sáng. Gương mặt đẹp trai lại càng đẹp hơn.
Vui đùa cả buổi tối, cả hai định sẽ kết thúc buổi đi chơi bằng cách đi vòng đu quay. Dương Minh Phong không từ chối, theo cậu đi đến vòng đu quay.
Vòng đu quay xoay chậm rãi, đến khi cả hai lên đến đỉnh cũng là lúc thấy được toàn bộ thành phố, những ánh đèn nhỏ lí nhí thật sự rất đẹp mắt. Không phải là lần đầu đi, nhưng khi đi với anh cảm thấy nó đẹp đến kì lạ, hớn hở gấp nhiều lần khi đi cùng Lê Minh Ngọc.
Dương Minh Phong bên này nhìn cậu đưa mặt áp sát cửa kính cũng mỉm cười, anh luôn mắt nhìn chằm chằm cậu. Vòng tay lò xo đã được gỡ ra từ lúc mới lên, chỉ có anh là còn đeo một bên còn lại.
"Vui đến vậy à?"
Nghe Dương Minh Phong hỏi Đỗ Thiên Phúc cũng quay đầu qua, đầu nhỏ gật gật mấy cái, miệng cười tươi cùng đôi mắt híp lại: "Vui lắm ạ! Khi khác mình lại đến đây được không?"
Dương Minh Phong như thể bị thôi miên, đăm chiêu nhìn đứa nhỏ nhà mình, yết hầu vô tình lăn lộn một vòng.
"Hôm nay chú đi xe mà...đâu có đi bộ đâu mà lại về muộn như vậy..."
Đỗ Thiên Phúc buồn bã than với Noãn Noãn, sự phấn khích và mong chờ ban sáng bây giờ đã dần dần biến mất, để lại đó là sự thất vọng.
"Nếu có về muộn như vậy thì ít ra cũng nên nhắn tin một tiếng chứ!"
Sự thất vọng dần trở thành sự tức giận.
"Công viên ban đêm đẹp như vậy... sau 12 giờ là đóng cửa mất rồi."
"Chú là đồ thất hứa."
Điện thoại vừa điểm 9 giờ, Đỗ Thiên Phúc đứng dậy tính đi lên phòng thì tiếng mở cửa phía sau lưng phát ra tiếng động. Người đàn ông cao lớn ngoài đó thở hổn hển như đã chạy thục mạng vào.
Đỗ Thiên Phúc: "Chú..."
Dương Minh Phong vừa thở vừa nói: "Chú xin lỗi, do cuộc họp kéo dài hơn so với dự tính nên là..."
Đỗ Thiên Phúc nghiêm túc nói tiếp: "Vậy mình có đi công viên nữa không ạ?"
Dương Minh Phong nhìn đứa nhỏ với gương mặt bình tĩnh đến lạ, khi nãy còn thấy đầy vẻ ngạc nhiên khi anh mở cửa.
"Đương nhiên. Trước 30 phút có mặt ngay xe."
Đỗ Thiên Phúc thay đổi sắc mặt, nụ cười trên miệng hé ra, bên má còn hơi đỏ vì vui mừng. "Dạ" một tiếng liền lên phòng tắm rửa lại.
Hai người ngồi trên xe cũng là thời gian của 20 phút sau. Dương Minh Phong không hay đi chơi nên đa số toàn mặt vest và áo sơ mi nhưng hôm nay anh lại khoác trên người một cái áo hoodie rộng, quần tây kèm đôi giày bata, tất cả đều là màu đen. Đỗ Thiên Phúc chỉ biết ngây ngốc nhìn chú.
Dương Minh Phong mặc đồ trẻ hơn so với tuổi thì nhìn qua Đỗ Thiên Phúc. Cậu muốn chững chạc nên đã mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen và đôi bata trắng, tuy nhiên trong cậu có vẻ tăng động và đáng yêu chứ không hề chững chạc hơn tí nào.
Đỗ Thiên Phúc hướng mắt về Dương Minh Phong, nghĩ bụng: "Chú thật tuyệt, một người đàn ông biết hack tuổi, chú tuyệt lắm! Sau này nhất định cháu sẽ hỏi bí quyết trẻ khỏe."
Dương Minh Phong cảm nhận có sức nóng phía nửa khuôn mặt, gãi gãi mấy cái rồi cũng tập trung tiếp tục láy xe.
Cả hai chạy đến công viên giải trí, ánh đèn ban đêm sáng rực rất giống lễ hội, không phải chủ nhật nhưng cũng rất đông.
Đỗ Thiên Phúc nhỏ con chạy lung tung khắp nơi, rất thích thú nhưng Dương Minh Phong không an tâm, vẫn chưa biết nên giữ đứa nhỏ ở gần mình bằng cách nào.
Dương Minh Phong đưa mắt khắp nơi, cũng có vài cặp đôi nối lại với nhau bằng một cái vòng tay lò xo đủ màu sắc. Anh cố quan sát, đưa mắt đến một cái quầy bán đủ loại kiểu vòng như vậy.
Anh kéo cậu ngược lại, cậu hoang mang chẳng hiểu chuyện gì, chẳng lẽ là đi về?
Một lúc sau.
Đỗ Thiên Phúc: "Chú à... Mình là đang làm cái gì vậy?"
Dương Minh Phong: "Chống lạc."
Đỗ Thiên Phúc: "Cháu đâu còn là con nít đâu."
Dương Minh Phong: "Chưa 18 tuổi vẫn là con nít."
Thấy anh chẳng có ý định thay đổi cậu cũng chấp nhận mang trên tay cái vòng màu xanh dương khá sáng này.
"Cũng đáng yêu mà nhỉ...Thôi kệ." Đỗ Thiên Phúc nghĩ thầm.
Cậu đi trước kéo anh đi theo phía sau, đi hết chỗ này lại đi đến chỗ kia. Khi chiều cũng chưa ăn gì, bây giờ bụng lại có chút đói liền quay sang nói với anh: "Chú! Cháu đói ạ."
Dương Minh Phong: "Ăn gì thì mua."
Đỗ Thiên Phúc vui sướng, tiếp tục chạy lung tung khắp các quầy bán đồ ăn. Nào là cá viên rồi đến xiên nướng hết xiên nướng là mì cay, kết thúc bữa ăn là kem tươi. Dương Minh Phong nhiều lúc muốn cản cậu lại sợ cậu ăn nhiều sẽ đau bụng, nhưng nhìn vẻ mặt ấy thì không nỡ, để cậu tự tung tự tác.
Dương Minh Phong xưa nay không cười tươi bao giờ, nhiều lắm chỉ là cười mỉm qua loa rồi thôi, hôm nay đi chơi với đứa nhỏ không hay mình đã cười lộ hết cả hàm răng trắng sáng. Gương mặt đẹp trai lại càng đẹp hơn.
Vui đùa cả buổi tối, cả hai định sẽ kết thúc buổi đi chơi bằng cách đi vòng đu quay. Dương Minh Phong không từ chối, theo cậu đi đến vòng đu quay.
Vòng đu quay xoay chậm rãi, đến khi cả hai lên đến đỉnh cũng là lúc thấy được toàn bộ thành phố, những ánh đèn nhỏ lí nhí thật sự rất đẹp mắt. Không phải là lần đầu đi, nhưng khi đi với anh cảm thấy nó đẹp đến kì lạ, hớn hở gấp nhiều lần khi đi cùng Lê Minh Ngọc.
Dương Minh Phong bên này nhìn cậu đưa mặt áp sát cửa kính cũng mỉm cười, anh luôn mắt nhìn chằm chằm cậu. Vòng tay lò xo đã được gỡ ra từ lúc mới lên, chỉ có anh là còn đeo một bên còn lại.
"Vui đến vậy à?"
Nghe Dương Minh Phong hỏi Đỗ Thiên Phúc cũng quay đầu qua, đầu nhỏ gật gật mấy cái, miệng cười tươi cùng đôi mắt híp lại: "Vui lắm ạ! Khi khác mình lại đến đây được không?"
Dương Minh Phong như thể bị thôi miên, đăm chiêu nhìn đứa nhỏ nhà mình, yết hầu vô tình lăn lộn một vòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.