Chương 43
Triệu Phương Vy
15/01/2024
“Chú đi làm có mệt không?”
Câu hỏi lẫn hành động, tất cả đều giống như một người đang tập làm vợ vừa mới gả về nhà chồng.
Dương Minh Phong bất ngờ cảm thấy buồn cười, cơn mệt mỏi khi nãy cũng vơi đi không ít.
“Đã ăn gì chưa?”
Đỗ Thiên Phúc lắc đầu, sự siêng năng của cậu cũng có giới hạn, hôm nay đã đi tản bộ hơn một tiếng, đã sử dụng tất cả sự siêng năng của bản thân.
Dương Minh Phong vừa bước vào bên trong, tay cởi cái áo vest bên ngoài vừa nói chuyện: “Có muốn ăn tối không?”
Nhìn cảnh tượng trước mắt cùng câu nói phát ra khiến Đỗ Thiên Phúc có suy nghĩ không mấy đứng đắn. Mặt đỏ tai hồng, giọng điệu hơi dấp nói: “Dạ…được!”
Trong thời gian Dương Minh Phong đi tắm, Đỗ Thiên Phúc ngồi trên cái sofa nhỏ trong góc phòng lướt mạng xã hội. Chỉ mới hơn một ngày không phát sóng trực tiếp, nhiều người đã bình luận vào bài viết mới nhất mong muốn anh nhanh chóng phát sóng lại.
“Thật sự nhớ Ladi quá đi, anh mau quay lại đi.”
“Đến cả người yêu tôi còn không mong gặp như vậy…”
“Ngày mai anh ấy mới phát sóng lại sao?”
“Cảm thấy thời gian trôi thật lâu a~.”
Đỗ Thiên Phúc vừa đọc bình luận vừa cười tủm tỉm, cảm thấy mình không xuất hiện thì không được.
Cũng không nên bỏ rơi những người hâm mộ yêu dấu, Đỗ Thiên Phúc quyết định đăng lên trang cá nhân một video nháp đã lưu từ lâu.
Sự thật là chiếc video đó Đỗ Thiên Phúc muốn giữ cho riêng mình, không có ý định sẽ đăng tải. Nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn đăng lên.
Đoạn video chỉ là một bản cover ngắn được hát trong phòng thu mang tên “nhà vệ sinh”. Góc quay từ phần ngực trở xuống, với bộ đồ ngủ hình gấu nhỏ.
Thời gian hiển thị một phút đã có hơn 100 người thích.
Đỗ Thiên Phúc đọc những bình luận của những người xem sớm mà cười tủm tỉm một mình.
“Ay do~ Phòng thu này xịn nha.”
“Sao bình thường anh không mặc đồ như vậy nhỉ?”
“Hahaha, anh ta hát nhạc buồn, nhưng bề ngoài thì không phải như vậy.”
Dương Minh Phong lúc này từ trong nhà tắm bước ra, khăn vẫn còn trùm trên đầu. Anh ngước lên nhìn đứa nhỏ, chỉ thấy đứa nhỏ nhìn vào điện thoại cười tủm tỉm, cũng chẳng có âm thanh của video gì đó hài hước. Không biết suy nghĩ theo hướng nào mà đôi mày cau lại, gần như là chạm vào nhau.
Giận cá chém thớt, người đàn ông to lớn cố tình lấy cốc nước để uống, sau đó mạnh bạo đặt xuống gây một âm thanh lớn.
Đỗ Thiên Phúc đang đọc bình luận liền giật bắn người, vội vàng ngước lên: “Chú tắm xong rồi ạ?!”
Giọng điệu gấp gáp, cố tình che giấu sự nổi tiếng trên mạng của bản thân.
Dương Minh Phong liếc nhìn đứa nhỏ, kĩ càng quan sát hành động giấu giấu diếm diếm của cậu.
Tức giận cũng không thể nói ra, đợi đến khi tâm trạng trở lại bình thường mới bắt đầu nói chuyện: “Muốn ăn cái gì?”
Đỗ Thiên Phúc nghe xong thì suy nghĩ tầm một lúc.
“Mình gọi đồ ăn về nhà được không ạ?”
Dương Minh Phong không chần chừ, nhanh chóng trả lời: “Được, ăn gì?”
Đỗ Thiên Phúc: “Cháu ăn gà rán!”
Vừa nói vừa cười, nụ cười sáng cùng đôi mắt đào hoa kết hợp lại làm người khác khó mà chịu đựng được. May mà Dương Minh Phong là một người đàn ông chính chắn, mạnh mẽ nếu không có lẽ đã đi đến mà hôn lên cái môi mèo con của cậu một cái.
Chưa ngừng ở đó, Đỗ Thiên Phúc còn nhanh chóng nói với người đàn ông trước mặt: “Thêm trà sữa nữa ạ!”
Buổi tối ăn như vậy thật sự không tốt cho sức khỏe, nhưng vì cả ngày đã bỏ rơi đứa nhỏ, hôm nay xem như là ngoại lệ.
Dương Minh Phong đi đến lấy cái điện thoại trong túi áo khoác, nhắn tin cho Tô Nhật những món Đỗ Thiên Phúc muốn ăn.
Khoảng gần một tiếng đồng hồ, Tô Nhật bên ngoài gõ cửa, Đỗ Thiên Phúc vui vẻ chạy theo phía sau Dương Minh Phong ra nhận đồ ăn, còn không quên cúi đầu cảm ơn Tô Nhật.
Tô Nhật bên ngoài kìm nén cảm xúc, nhìn con người nhỏ nhắn đứng cùng người đàn ông to lớn này quá là đáng yêu, thật sự rất muốn đi đến để nựng má một cái.
Đỗ Thiên Phúc ngồi gọn vào bàn, việc đầu tiên là cắm ống hút vào ly trà sữa và hút một ngụm lớn, uống xong còn hà hơi như người vừa uống rượu.
Dương Minh Phong chỉ ngồi đối diện nhìn đứa nhỏ, miệng không tự chủ mà cong lên, đôi mắt như vậy mà nhìn chằm chằm Đỗ Thiên Phúc.
Đỗ Thiên Phúc cảm nhận được ánh nhìn liền ngước mắt lên:“Chú không ăn sao?”
“Không đói.”
Giọng người đàn ông trả lời dứt khoát, giống như thật sự không đói bụng. Đỗ Thiên Phúc bên này vẫn nghĩ Dương Minh Phong đi làm đến giờ mới về, làm gì có thời gian ăn mà bảo không đói, không nghĩ nhiều liền đưa miếng gà lớn trên tay tới trước mặt anh.
Dương Minh Phong sau khi thấy miếng gà lớn được đưa trước mặt có chút rút người về phía sau, Đỗ Thiên Phúc nuốt thức ăn từ miệng xuống bụng sau đó nói.
“Chú ăn đi, để bụng đói không tốt đâu.”
Dương Minh Phong có chút ngạc nhiên không nhìn rõ, sau khi lấy lại bình tĩnh liền cười nhẹ một cái, đưa miệng tới mà cắn một miếng lớn.
Câu hỏi lẫn hành động, tất cả đều giống như một người đang tập làm vợ vừa mới gả về nhà chồng.
Dương Minh Phong bất ngờ cảm thấy buồn cười, cơn mệt mỏi khi nãy cũng vơi đi không ít.
“Đã ăn gì chưa?”
Đỗ Thiên Phúc lắc đầu, sự siêng năng của cậu cũng có giới hạn, hôm nay đã đi tản bộ hơn một tiếng, đã sử dụng tất cả sự siêng năng của bản thân.
Dương Minh Phong vừa bước vào bên trong, tay cởi cái áo vest bên ngoài vừa nói chuyện: “Có muốn ăn tối không?”
Nhìn cảnh tượng trước mắt cùng câu nói phát ra khiến Đỗ Thiên Phúc có suy nghĩ không mấy đứng đắn. Mặt đỏ tai hồng, giọng điệu hơi dấp nói: “Dạ…được!”
Trong thời gian Dương Minh Phong đi tắm, Đỗ Thiên Phúc ngồi trên cái sofa nhỏ trong góc phòng lướt mạng xã hội. Chỉ mới hơn một ngày không phát sóng trực tiếp, nhiều người đã bình luận vào bài viết mới nhất mong muốn anh nhanh chóng phát sóng lại.
“Thật sự nhớ Ladi quá đi, anh mau quay lại đi.”
“Đến cả người yêu tôi còn không mong gặp như vậy…”
“Ngày mai anh ấy mới phát sóng lại sao?”
“Cảm thấy thời gian trôi thật lâu a~.”
Đỗ Thiên Phúc vừa đọc bình luận vừa cười tủm tỉm, cảm thấy mình không xuất hiện thì không được.
Cũng không nên bỏ rơi những người hâm mộ yêu dấu, Đỗ Thiên Phúc quyết định đăng lên trang cá nhân một video nháp đã lưu từ lâu.
Sự thật là chiếc video đó Đỗ Thiên Phúc muốn giữ cho riêng mình, không có ý định sẽ đăng tải. Nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn đăng lên.
Đoạn video chỉ là một bản cover ngắn được hát trong phòng thu mang tên “nhà vệ sinh”. Góc quay từ phần ngực trở xuống, với bộ đồ ngủ hình gấu nhỏ.
Thời gian hiển thị một phút đã có hơn 100 người thích.
Đỗ Thiên Phúc đọc những bình luận của những người xem sớm mà cười tủm tỉm một mình.
“Ay do~ Phòng thu này xịn nha.”
“Sao bình thường anh không mặc đồ như vậy nhỉ?”
“Hahaha, anh ta hát nhạc buồn, nhưng bề ngoài thì không phải như vậy.”
Dương Minh Phong lúc này từ trong nhà tắm bước ra, khăn vẫn còn trùm trên đầu. Anh ngước lên nhìn đứa nhỏ, chỉ thấy đứa nhỏ nhìn vào điện thoại cười tủm tỉm, cũng chẳng có âm thanh của video gì đó hài hước. Không biết suy nghĩ theo hướng nào mà đôi mày cau lại, gần như là chạm vào nhau.
Giận cá chém thớt, người đàn ông to lớn cố tình lấy cốc nước để uống, sau đó mạnh bạo đặt xuống gây một âm thanh lớn.
Đỗ Thiên Phúc đang đọc bình luận liền giật bắn người, vội vàng ngước lên: “Chú tắm xong rồi ạ?!”
Giọng điệu gấp gáp, cố tình che giấu sự nổi tiếng trên mạng của bản thân.
Dương Minh Phong liếc nhìn đứa nhỏ, kĩ càng quan sát hành động giấu giấu diếm diếm của cậu.
Tức giận cũng không thể nói ra, đợi đến khi tâm trạng trở lại bình thường mới bắt đầu nói chuyện: “Muốn ăn cái gì?”
Đỗ Thiên Phúc nghe xong thì suy nghĩ tầm một lúc.
“Mình gọi đồ ăn về nhà được không ạ?”
Dương Minh Phong không chần chừ, nhanh chóng trả lời: “Được, ăn gì?”
Đỗ Thiên Phúc: “Cháu ăn gà rán!”
Vừa nói vừa cười, nụ cười sáng cùng đôi mắt đào hoa kết hợp lại làm người khác khó mà chịu đựng được. May mà Dương Minh Phong là một người đàn ông chính chắn, mạnh mẽ nếu không có lẽ đã đi đến mà hôn lên cái môi mèo con của cậu một cái.
Chưa ngừng ở đó, Đỗ Thiên Phúc còn nhanh chóng nói với người đàn ông trước mặt: “Thêm trà sữa nữa ạ!”
Buổi tối ăn như vậy thật sự không tốt cho sức khỏe, nhưng vì cả ngày đã bỏ rơi đứa nhỏ, hôm nay xem như là ngoại lệ.
Dương Minh Phong đi đến lấy cái điện thoại trong túi áo khoác, nhắn tin cho Tô Nhật những món Đỗ Thiên Phúc muốn ăn.
Khoảng gần một tiếng đồng hồ, Tô Nhật bên ngoài gõ cửa, Đỗ Thiên Phúc vui vẻ chạy theo phía sau Dương Minh Phong ra nhận đồ ăn, còn không quên cúi đầu cảm ơn Tô Nhật.
Tô Nhật bên ngoài kìm nén cảm xúc, nhìn con người nhỏ nhắn đứng cùng người đàn ông to lớn này quá là đáng yêu, thật sự rất muốn đi đến để nựng má một cái.
Đỗ Thiên Phúc ngồi gọn vào bàn, việc đầu tiên là cắm ống hút vào ly trà sữa và hút một ngụm lớn, uống xong còn hà hơi như người vừa uống rượu.
Dương Minh Phong chỉ ngồi đối diện nhìn đứa nhỏ, miệng không tự chủ mà cong lên, đôi mắt như vậy mà nhìn chằm chằm Đỗ Thiên Phúc.
Đỗ Thiên Phúc cảm nhận được ánh nhìn liền ngước mắt lên:“Chú không ăn sao?”
“Không đói.”
Giọng người đàn ông trả lời dứt khoát, giống như thật sự không đói bụng. Đỗ Thiên Phúc bên này vẫn nghĩ Dương Minh Phong đi làm đến giờ mới về, làm gì có thời gian ăn mà bảo không đói, không nghĩ nhiều liền đưa miếng gà lớn trên tay tới trước mặt anh.
Dương Minh Phong sau khi thấy miếng gà lớn được đưa trước mặt có chút rút người về phía sau, Đỗ Thiên Phúc nuốt thức ăn từ miệng xuống bụng sau đó nói.
“Chú ăn đi, để bụng đói không tốt đâu.”
Dương Minh Phong có chút ngạc nhiên không nhìn rõ, sau khi lấy lại bình tĩnh liền cười nhẹ một cái, đưa miệng tới mà cắn một miếng lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.