Chương 4
Triệu Phương Vy
04/07/2023
Đỗ Thiên Phúc thuận lợi đến lớp, nhanh chóng hòa nhập vào môi trường mới.
Ở phía Dương Minh Phong bên công ty, thư ký của anh cảm thấy lạ lẫm vì hôm nay anh đi xe.
Tô Nhật: "Tổng giám đốc, hôm nay sao anh lại đi xe vậy?"
Dương Minh Phong: "Chở bảo bối"
Tô Nhật đứng hình, người như Dương Minh Phong vậy mà lại có người yêu sao?
Không phải là không có, Dương Minh Phong đẹp trai như vậy, bao nhiêu người đã phải lòng rồi, nhưng anh chưa từng yêu, thêm một phần là anh không giỏi thể hiện tình cảm của mình. Gương mặt và giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng, có thể đóng băng người khác, nhưng trong lòng anh lại vô cùng ấm áp.
"X-xin chào, mình là...Đỗ Thiên Phúc..."
Đỗ Thiên Phúc ấp a ấp úng giới thiệu tên mình trước lớp. Cái đầu nhỏ của cậu hơi cúi xuống, răng cắn nhẹ vào cái môi hồng hồng, mắt thì nhướng lên nhìn cả lớp làm cho mắt cậu to và tròn hơn.
"Đây là học sinh mới của lớp chúng ta, cậu ấy vì phải nằm viện nên mới vào trễ đó các em, các em nhớ giúp đỡ bạn nha."
Cả lớp đồng thanh nói lớn: "Dạ!!"
Cô chủ nhiệm cúi người xuống, một tay đặt lên vai Đỗ Thiên Phúc, tay còn lại chỉ vào cái bàn ở cuối lớp.
"Em ngồi ở cái bàn phía dưới nhé!"
Đỗ Thiên Phúc gật gật cái đầu nhỏ, nhanh chóng di chuyển xuống bàn mà cô đã chỉ, ngồi ngay ngắn và bắt đầu học.
Thời gian trôi qua, Đỗ Thiên Phúc học đến lớp 6, cậu học đến chương trình liên quan đến "tin tức tố, Alpha, Omega, Beta”.
Cuối tuần Đỗ Thiên Phúc đang ngồi trên sofa xem tivi với Dương Minh Phong, cậu lén lút nhìn anh rồi lại nhìn sang chỗ khác, như đang muốn nói gì đó. Dương Minh Phong cũng nhận ra điều đó mà bắt chuyện trước.
Dương Minh Phong: "Sao vậy? Có gì muốn nói?"
Đỗ Thiên Phúc: "À…Dạ..."
Đỗ Thiên Phúc mấp máy cái miệng nhỏ, không biết có nên nói hay không. Dương Minh Phong nghiêng đầu: "Hửm?"
"À..Chú...Chú là Alpha hay Omega vậy? Hay là Beta?"
Dương Minh Phong sững người, thì ra là cậu học đến chương trình đó rồi, im lặng một lúc mới trả lời.
Dương Minh Phong: “Là Alpha"
Đỗ Thiên Phúc: "Oa, ngầu quá đi, hèn gì chú đẹp trai, thông minh như thế! Lại còn ngầu nữa."
Đỗ Thiên Phúc: "Thích quá đi! Cháu cũng muốn được làm Alpha."
Dương Minh Phong: "Ừm, tới đó sẽ biết."
Đỗ Thiên Phúc nói xong thì lật đật chạy đến chỗ Bùi Khả Như. Hỏi câu hỏi tương tự như hỏi Dương Minh Phong.
"Chị ơi, chị là Alpha, Omega hay Beta vậy ạ?"
Bùi Khả Như vui vẻ mà trả lời mình là Beta.
Năm Đỗ Thiên Phúc lên 15 tuổi, cậu học lớp 10, Dương Minh Phong cũng đã cho phép cậu đi học một mình.
Buổi sáng, đến giờ ăn, cậu đi xuống để ăn cùng anh. Bùi Khả Như vẫn công việc cũ, mang đồ ăn sáng đến cho hai nguời.
Sau khi ăn xong, Đỗ Thiên Phúc đứng dậy đi lên phòng khách đợi đến giờ thì đi học, cậu đi ngang qua Dương Minh Phong, anh ngửi thấy thoang thoảng mùi gì đó ngọt ngọt: "Cháu dùng nước hoa sao?"
Đỗ Thiên Phúc quay lại nhìn Dương Minh Phong rồi lắc đầu.
Đỗ Thiên Phúc: "Không có ạ! Cháu không có mua nước hoa, tiền chú cho cháu toàn để dành thôi."
Dương Minh Phong: "Ừm! Chỉ hỏi thôi, tiền đã cho cháu muốn mua gì tùy cháu."
Đỗ Thiên Phúc gật gật đầu sau đó lại đi lên sofa ngồi.
Không phải Đỗ Thiên Phúc cố tình để dành tiền mà là tại thói quen để dành tiền từ lúc nhỏ nên cậu mới như vậy, cậu không dám tiêu quá nhiều tiền. Dương Minh Phong cũng đã nói cậu không cần phải tiết kiệm vì nhà anh không thiếu thốn tiền.
6 giờ rưỡi Đỗ Thiên Phúc bắt đầu đi học, cậu rời khỏi cái sofa, chào Dương Minh Phong và Bùi Khả Như sau đó đi đến trường. Trường của cậu cách công ty của anh cũng không quá xa, từ cổng trường nhìn sang đường bên kia cũng có thể thấy được.
Trên đường đi học, Đỗ Thiên Phúc cảm thấy cơ thể có chút nong nóng. Nhưng cậu không nghĩ nhiều vì cậu thường hay bị những bệnh vặt giống như vậy.
Khi đi vào lớp, mọi ánh nhìn luôn hướng về phía Đỗ Thiên Phúc, không phải ghét bỏ gì đâu, cậu thật sự rất đẹp, phải nói là vẻ đẹp phi giới tính, nam hay nữ gì cũng đều thích vẻ đẹp ấy của cậu. Càng lớn, Đỗ Thiên Phúc lại càng giống với mẹ, tuy không quá cao, cơ thể cũng nhỏ nhắn nhưng lại quá đổi xinh đẹp.
Vừa đặt mông xuống ghế lập tức có người đến chỗ cậu: "Thiên Phúc!!"
Đỗ Thiên Phúc ngước mặt lên, gương mặt quen thuộc ấy cậu đã nhìn suốt mấy năm liền.
Đỗ Thiên Phúc: “À...Minh Ngọc, xin lỗi nhé, mình khó chịu trong người nên hơi mất tập trung một chút."
Lê Minh Ngọc: "Ah...Lại bệnh rồi sao? Cái tên yếu đuối này."
Lê Minh Ngọc là người bạn thân của cậu từ năm lớp 1, khi vừa nhập học cô đã bắt chuyện và làm thân với cậu. Lê Minh Ngọc có mái tóc ngắn ngang vai, cô là Omega.
Đỗ Thiên Phúc: "Mình cũng đâu có muốn đâu chứ..."
Lê Minh Ngọc: "Được rồi... Có gì thì nói với mình nhé."
Đỗ Thiên Phúc gật gật đầu: "Được."
Lê Minh Ngọc nhìn cậu một lúc sao đó nghiêng đầu hỏi: "Cậu dùng nước hoa hả?"
Đỗ Thiên Phúc: "Không có, chú của mình cũng hỏi câu như vậy, trên người mình có sao?"
Lê Minh Ngọc: "Chỉ là tự nhiên thấy có mùi lạ thôi."
Đỗ Thiên Phúc: "Chắc là mùi sữa tắm?"
Lê Minh Ngọc đưa tay lên cằm: "Chắc là thế rồi."
Hai người không nghĩ nhiều nữa, Lê Minh Ngọc về lại chỗ của mình ngồi. Về phần Đỗ Thiên Phúc, cơn nóng trong người cậu càng lúc càng dữ dội hơn, mùi hương trên cơ thể bốc ra nồng hơn, những ai trong lớp là Alpha, Omega bắt đầu ngửi thấy mùi và cũng cảnh giác hơn.
Ở phía Dương Minh Phong bên công ty, thư ký của anh cảm thấy lạ lẫm vì hôm nay anh đi xe.
Tô Nhật: "Tổng giám đốc, hôm nay sao anh lại đi xe vậy?"
Dương Minh Phong: "Chở bảo bối"
Tô Nhật đứng hình, người như Dương Minh Phong vậy mà lại có người yêu sao?
Không phải là không có, Dương Minh Phong đẹp trai như vậy, bao nhiêu người đã phải lòng rồi, nhưng anh chưa từng yêu, thêm một phần là anh không giỏi thể hiện tình cảm của mình. Gương mặt và giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng, có thể đóng băng người khác, nhưng trong lòng anh lại vô cùng ấm áp.
"X-xin chào, mình là...Đỗ Thiên Phúc..."
Đỗ Thiên Phúc ấp a ấp úng giới thiệu tên mình trước lớp. Cái đầu nhỏ của cậu hơi cúi xuống, răng cắn nhẹ vào cái môi hồng hồng, mắt thì nhướng lên nhìn cả lớp làm cho mắt cậu to và tròn hơn.
"Đây là học sinh mới của lớp chúng ta, cậu ấy vì phải nằm viện nên mới vào trễ đó các em, các em nhớ giúp đỡ bạn nha."
Cả lớp đồng thanh nói lớn: "Dạ!!"
Cô chủ nhiệm cúi người xuống, một tay đặt lên vai Đỗ Thiên Phúc, tay còn lại chỉ vào cái bàn ở cuối lớp.
"Em ngồi ở cái bàn phía dưới nhé!"
Đỗ Thiên Phúc gật gật cái đầu nhỏ, nhanh chóng di chuyển xuống bàn mà cô đã chỉ, ngồi ngay ngắn và bắt đầu học.
Thời gian trôi qua, Đỗ Thiên Phúc học đến lớp 6, cậu học đến chương trình liên quan đến "tin tức tố, Alpha, Omega, Beta”.
Cuối tuần Đỗ Thiên Phúc đang ngồi trên sofa xem tivi với Dương Minh Phong, cậu lén lút nhìn anh rồi lại nhìn sang chỗ khác, như đang muốn nói gì đó. Dương Minh Phong cũng nhận ra điều đó mà bắt chuyện trước.
Dương Minh Phong: "Sao vậy? Có gì muốn nói?"
Đỗ Thiên Phúc: "À…Dạ..."
Đỗ Thiên Phúc mấp máy cái miệng nhỏ, không biết có nên nói hay không. Dương Minh Phong nghiêng đầu: "Hửm?"
"À..Chú...Chú là Alpha hay Omega vậy? Hay là Beta?"
Dương Minh Phong sững người, thì ra là cậu học đến chương trình đó rồi, im lặng một lúc mới trả lời.
Dương Minh Phong: “Là Alpha"
Đỗ Thiên Phúc: "Oa, ngầu quá đi, hèn gì chú đẹp trai, thông minh như thế! Lại còn ngầu nữa."
Đỗ Thiên Phúc: "Thích quá đi! Cháu cũng muốn được làm Alpha."
Dương Minh Phong: "Ừm, tới đó sẽ biết."
Đỗ Thiên Phúc nói xong thì lật đật chạy đến chỗ Bùi Khả Như. Hỏi câu hỏi tương tự như hỏi Dương Minh Phong.
"Chị ơi, chị là Alpha, Omega hay Beta vậy ạ?"
Bùi Khả Như vui vẻ mà trả lời mình là Beta.
Năm Đỗ Thiên Phúc lên 15 tuổi, cậu học lớp 10, Dương Minh Phong cũng đã cho phép cậu đi học một mình.
Buổi sáng, đến giờ ăn, cậu đi xuống để ăn cùng anh. Bùi Khả Như vẫn công việc cũ, mang đồ ăn sáng đến cho hai nguời.
Sau khi ăn xong, Đỗ Thiên Phúc đứng dậy đi lên phòng khách đợi đến giờ thì đi học, cậu đi ngang qua Dương Minh Phong, anh ngửi thấy thoang thoảng mùi gì đó ngọt ngọt: "Cháu dùng nước hoa sao?"
Đỗ Thiên Phúc quay lại nhìn Dương Minh Phong rồi lắc đầu.
Đỗ Thiên Phúc: "Không có ạ! Cháu không có mua nước hoa, tiền chú cho cháu toàn để dành thôi."
Dương Minh Phong: "Ừm! Chỉ hỏi thôi, tiền đã cho cháu muốn mua gì tùy cháu."
Đỗ Thiên Phúc gật gật đầu sau đó lại đi lên sofa ngồi.
Không phải Đỗ Thiên Phúc cố tình để dành tiền mà là tại thói quen để dành tiền từ lúc nhỏ nên cậu mới như vậy, cậu không dám tiêu quá nhiều tiền. Dương Minh Phong cũng đã nói cậu không cần phải tiết kiệm vì nhà anh không thiếu thốn tiền.
6 giờ rưỡi Đỗ Thiên Phúc bắt đầu đi học, cậu rời khỏi cái sofa, chào Dương Minh Phong và Bùi Khả Như sau đó đi đến trường. Trường của cậu cách công ty của anh cũng không quá xa, từ cổng trường nhìn sang đường bên kia cũng có thể thấy được.
Trên đường đi học, Đỗ Thiên Phúc cảm thấy cơ thể có chút nong nóng. Nhưng cậu không nghĩ nhiều vì cậu thường hay bị những bệnh vặt giống như vậy.
Khi đi vào lớp, mọi ánh nhìn luôn hướng về phía Đỗ Thiên Phúc, không phải ghét bỏ gì đâu, cậu thật sự rất đẹp, phải nói là vẻ đẹp phi giới tính, nam hay nữ gì cũng đều thích vẻ đẹp ấy của cậu. Càng lớn, Đỗ Thiên Phúc lại càng giống với mẹ, tuy không quá cao, cơ thể cũng nhỏ nhắn nhưng lại quá đổi xinh đẹp.
Vừa đặt mông xuống ghế lập tức có người đến chỗ cậu: "Thiên Phúc!!"
Đỗ Thiên Phúc ngước mặt lên, gương mặt quen thuộc ấy cậu đã nhìn suốt mấy năm liền.
Đỗ Thiên Phúc: “À...Minh Ngọc, xin lỗi nhé, mình khó chịu trong người nên hơi mất tập trung một chút."
Lê Minh Ngọc: "Ah...Lại bệnh rồi sao? Cái tên yếu đuối này."
Lê Minh Ngọc là người bạn thân của cậu từ năm lớp 1, khi vừa nhập học cô đã bắt chuyện và làm thân với cậu. Lê Minh Ngọc có mái tóc ngắn ngang vai, cô là Omega.
Đỗ Thiên Phúc: "Mình cũng đâu có muốn đâu chứ..."
Lê Minh Ngọc: "Được rồi... Có gì thì nói với mình nhé."
Đỗ Thiên Phúc gật gật đầu: "Được."
Lê Minh Ngọc nhìn cậu một lúc sao đó nghiêng đầu hỏi: "Cậu dùng nước hoa hả?"
Đỗ Thiên Phúc: "Không có, chú của mình cũng hỏi câu như vậy, trên người mình có sao?"
Lê Minh Ngọc: "Chỉ là tự nhiên thấy có mùi lạ thôi."
Đỗ Thiên Phúc: "Chắc là mùi sữa tắm?"
Lê Minh Ngọc đưa tay lên cằm: "Chắc là thế rồi."
Hai người không nghĩ nhiều nữa, Lê Minh Ngọc về lại chỗ của mình ngồi. Về phần Đỗ Thiên Phúc, cơn nóng trong người cậu càng lúc càng dữ dội hơn, mùi hương trên cơ thể bốc ra nồng hơn, những ai trong lớp là Alpha, Omega bắt đầu ngửi thấy mùi và cũng cảnh giác hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.