Chương 9
Triệu Phương Vy
04/07/2023
Tiếng va đập của da thịt tạo nên âm thanh lớn, nhiều ánh mắt đổ dồn vào một chỗ. Hai người ngồi đối diện trên đất với đôi mắt nhắm nghiền và khuôn mặt đau đớn.
Đỗ Thiên Phúc có thể nhìn rõ người phụ nữ lao thẳng tới mình nhưng không cách nào né được. Bàn tay cậu bị trầy nhẹ do phải chống tay lúc ngã xuống. Người phụ nữ nhanh chóng đứng dậy, đỡ cậu và liên tục cuối đầu xin lỗi: "Tôi xin lỗi cậu nhé, do tôi đang có một chút việc gấp."
Đỗ Thiên Phúc: "Không sao đâu, lần sau chị cẩn thận."
Mộc Tịnh bây giờ đang rất gấp, cô đưa danh thiếp của mình cho cậu, nói rằng về nhà hãy liên lạc với cô, lần sau cô sẽ đền bù. Nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Đỗ Thiên Phúc ngơ ngác đứng giữa vỉa hè bên đường, bàn tay trầy xước cầm danh thiếp, trên đó ghi rõ họ tên, số điện thoại và nghề nghiệp. Mộc Tịnh làm việc trong Streamer Club, một tập đoàn dẫn dắt những người có đam mê livestream.
Cảm thấy không nên đứng đây mãi, Đỗ Thiên Phúc nhét danh thiếp vào trong túi áo khoác rồi nhanh chân bước về nhà.
Chỉ mất khoảng 5 phút Đỗ Thiên Phúc đã đến nhà, Bùi Khả Như trước kia thắc mắc rằng ông chủ giàu như vậy sao không thuê cho cậu hẳn một tài xế riêng để đưa cậu đến trường. Nhưng sự thật là Đỗ Thiên Phúc thích như vậy, cậu thích âm thanh đường phố, âm thanh của từng lời nói của người đi đường, âm thanh của xe cộ,...
Lắng nghe âm thanh của sự bình yên này khiến lòng cậu cảm thấy rất thoải mái thay vì ngồi trong cái xe im lặng và đợi đến trường.
Tiếng cửa mở làm Bùi Khả Như bất giác nhìn lên, tay phải cầm máy hút bụi cũng dừng lại. Ánh nắng ban chiều chiếu vào nhà. Nhìn thấy người bước vào cửa là ai cô liền mỉm cười.
Thân hình nhỏ nhắn, mảnh mai, không một chút cơ bắp. Cái balo không lớn nhưng khi Đỗ Thiên Phúc mang trên vai lại thấy nó quá khổ.
Giọng nói của Bùi Khả Như xen lẫn vào âm thanh phát ra từ máy hút bụi.
"Mừng cậu chủ về nhà."
Dương Minh Phong có nói thông báo từ sáng sớm rằng anh sẽ về trễ vì còn có cuộc họp quan trọng.
Đỗ Thiên Phúc cởi giày sau đó cất lên kệ, tiện tay lấy dép lê trong nhà mang vào mới đi vào bên trong. Đặt ba lô trên vai xuống ghế, cậu như cọng bún rơi từ trên cao rơi xuống, mệt mỏi mà nằm lên ghế.
"Chị Khả Như, chị lấy giúp em băng keo cá nhân được không?"
Bùi Khả Như nghe nói cậu cần băng keo cá nhân có phần lo lắng: "Được, cậu bị thương ở đâu sao?"
"Em không cẩn thận bị ngã."
Bùi Khả Như đi lấy băng cá nhân được cất ở hộp y tế trong nhà, đem vài ba miếng đến cho Đỗ Thiên Phúc.
Thấy cậu bị thương phía tay thuận, sẽ khó khăn nếu tự dán nên cô đã giúp một tay. Bùi Khả Như cẩn thận dán lên vết thương bị trầy xước của cậu, sợ làm cậu đau.
"A!"
Thanh âm đau đớn phát ra bên miệng Đỗ Thiên Phúc. Bùi Khả Như giật mình đứng hình một cái.
Đỗ Thiên Phúc cười gượng: "Em không sao, chị làm tiếp đi."
Sau khi dán xong, vết thương nhìn gọn gàng hơn ban đầu, Bùi Khả Như đứng dậy quan tâm cậu: "Cậu không cần giúp việc nhà với tôi đâu, tôi làm được hết mà."
Đôi mắt tròn của Đỗ Thiên Phúc nhìn chằm chằm vào mặt Bùi Khả Như, khẽ cười một cái liền lắc đầu đáp lời cô: "Không sao đâu, ngồi không sẽ chán lắm."
Ánh sáng xung quanh dường như đang tụ lại thành một xung quanh gương mặt nhỏ nhắn của Đỗ Thiên Phúc trong ánh nhìn của Bùi Khả Như. Cô cảm thấy cậu chủ nhỏ nhà mình quả thật có lòng thương người, thật sự không còn từ nào có thể miêu tả được lòng tốt của cậu.
Đỗ Thiên Phúc sau khi nói chuyện với Bùi Khả Như một lát liền đi lên phòng. Dù gì cũng đến giờ cô tan làm, cô nói đã nấu sẵn đồ ăn tối, chỉ cần hâm lại là có thể ăn. Cậu gật đầu tỏ vẻ hiểu ý: "Dạ em biết rồi, chị về cẩn thận."
Bùi Khả Như vẫy tay với cậu chủ nhỏ rồi rời đi.
Đỗ Thiên Phúc đi lên phòng, cất balo cạnh bàn học rồi đi vào trong phòng tắm, quần áo bên ngoài có chút bẩn. Cậu cởi áo, để lộ bờ vai gầy trắng nõn, không phải Dương Minh Phong không cho cậu ăn, nhưng do cơ địa khiến cậu khó mà tăng cân lên được nên trông cậu khá ốm.
Không tới nỗi là da bọc xương, thân hình của cậu nhìn vào cũng thấy rất nuột nà, cái cơ thể nhỏ đó so với Dương Minh Phong thì hắn lớn hơn gấp hai ba lần.
Tắm một lúc thì Đỗ Thiên Phúc bước vào bồn tắm nước nóng đã được cậu xả nước từ trước, ngồi xuống bồn cẩn thận đặt lên thành bồn để không bị dính nước, nói là bị xước nhưng tay cậu gần như lát da, nếu dính phải nước thì thật sự rất rát.
Ngâm nước nóng thoải mái đến nỗi Đỗ Thiên Phúc có cảm giác buồn ngủ, ngả đầu ra đằng sau rồi nhắm mắt.
Đỗ Thiên Phúc bỗng nghĩ đến cảnh ban chiều, danh thiếp của Mộc Tịnh vẫn còn ở túi áo khoác trong phòng ngủ. Nếu livestream giấu mặt thì có thể thực hiện ước mơ ca hát của bản thân hay không?
Bất chợt có tiếng cún con sủa nho nhỏ ở dưới phòng khách, vì trong nhà chẳng có âm thanh nào nên có thể nghe được. Đỗ Thiên Phúc giật mình tự hỏi trong nhà của mình sao lại có tiếng của cún con?
Đỗ Thiên Phúc có thể nhìn rõ người phụ nữ lao thẳng tới mình nhưng không cách nào né được. Bàn tay cậu bị trầy nhẹ do phải chống tay lúc ngã xuống. Người phụ nữ nhanh chóng đứng dậy, đỡ cậu và liên tục cuối đầu xin lỗi: "Tôi xin lỗi cậu nhé, do tôi đang có một chút việc gấp."
Đỗ Thiên Phúc: "Không sao đâu, lần sau chị cẩn thận."
Mộc Tịnh bây giờ đang rất gấp, cô đưa danh thiếp của mình cho cậu, nói rằng về nhà hãy liên lạc với cô, lần sau cô sẽ đền bù. Nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Đỗ Thiên Phúc ngơ ngác đứng giữa vỉa hè bên đường, bàn tay trầy xước cầm danh thiếp, trên đó ghi rõ họ tên, số điện thoại và nghề nghiệp. Mộc Tịnh làm việc trong Streamer Club, một tập đoàn dẫn dắt những người có đam mê livestream.
Cảm thấy không nên đứng đây mãi, Đỗ Thiên Phúc nhét danh thiếp vào trong túi áo khoác rồi nhanh chân bước về nhà.
Chỉ mất khoảng 5 phút Đỗ Thiên Phúc đã đến nhà, Bùi Khả Như trước kia thắc mắc rằng ông chủ giàu như vậy sao không thuê cho cậu hẳn một tài xế riêng để đưa cậu đến trường. Nhưng sự thật là Đỗ Thiên Phúc thích như vậy, cậu thích âm thanh đường phố, âm thanh của từng lời nói của người đi đường, âm thanh của xe cộ,...
Lắng nghe âm thanh của sự bình yên này khiến lòng cậu cảm thấy rất thoải mái thay vì ngồi trong cái xe im lặng và đợi đến trường.
Tiếng cửa mở làm Bùi Khả Như bất giác nhìn lên, tay phải cầm máy hút bụi cũng dừng lại. Ánh nắng ban chiều chiếu vào nhà. Nhìn thấy người bước vào cửa là ai cô liền mỉm cười.
Thân hình nhỏ nhắn, mảnh mai, không một chút cơ bắp. Cái balo không lớn nhưng khi Đỗ Thiên Phúc mang trên vai lại thấy nó quá khổ.
Giọng nói của Bùi Khả Như xen lẫn vào âm thanh phát ra từ máy hút bụi.
"Mừng cậu chủ về nhà."
Dương Minh Phong có nói thông báo từ sáng sớm rằng anh sẽ về trễ vì còn có cuộc họp quan trọng.
Đỗ Thiên Phúc cởi giày sau đó cất lên kệ, tiện tay lấy dép lê trong nhà mang vào mới đi vào bên trong. Đặt ba lô trên vai xuống ghế, cậu như cọng bún rơi từ trên cao rơi xuống, mệt mỏi mà nằm lên ghế.
"Chị Khả Như, chị lấy giúp em băng keo cá nhân được không?"
Bùi Khả Như nghe nói cậu cần băng keo cá nhân có phần lo lắng: "Được, cậu bị thương ở đâu sao?"
"Em không cẩn thận bị ngã."
Bùi Khả Như đi lấy băng cá nhân được cất ở hộp y tế trong nhà, đem vài ba miếng đến cho Đỗ Thiên Phúc.
Thấy cậu bị thương phía tay thuận, sẽ khó khăn nếu tự dán nên cô đã giúp một tay. Bùi Khả Như cẩn thận dán lên vết thương bị trầy xước của cậu, sợ làm cậu đau.
"A!"
Thanh âm đau đớn phát ra bên miệng Đỗ Thiên Phúc. Bùi Khả Như giật mình đứng hình một cái.
Đỗ Thiên Phúc cười gượng: "Em không sao, chị làm tiếp đi."
Sau khi dán xong, vết thương nhìn gọn gàng hơn ban đầu, Bùi Khả Như đứng dậy quan tâm cậu: "Cậu không cần giúp việc nhà với tôi đâu, tôi làm được hết mà."
Đôi mắt tròn của Đỗ Thiên Phúc nhìn chằm chằm vào mặt Bùi Khả Như, khẽ cười một cái liền lắc đầu đáp lời cô: "Không sao đâu, ngồi không sẽ chán lắm."
Ánh sáng xung quanh dường như đang tụ lại thành một xung quanh gương mặt nhỏ nhắn của Đỗ Thiên Phúc trong ánh nhìn của Bùi Khả Như. Cô cảm thấy cậu chủ nhỏ nhà mình quả thật có lòng thương người, thật sự không còn từ nào có thể miêu tả được lòng tốt của cậu.
Đỗ Thiên Phúc sau khi nói chuyện với Bùi Khả Như một lát liền đi lên phòng. Dù gì cũng đến giờ cô tan làm, cô nói đã nấu sẵn đồ ăn tối, chỉ cần hâm lại là có thể ăn. Cậu gật đầu tỏ vẻ hiểu ý: "Dạ em biết rồi, chị về cẩn thận."
Bùi Khả Như vẫy tay với cậu chủ nhỏ rồi rời đi.
Đỗ Thiên Phúc đi lên phòng, cất balo cạnh bàn học rồi đi vào trong phòng tắm, quần áo bên ngoài có chút bẩn. Cậu cởi áo, để lộ bờ vai gầy trắng nõn, không phải Dương Minh Phong không cho cậu ăn, nhưng do cơ địa khiến cậu khó mà tăng cân lên được nên trông cậu khá ốm.
Không tới nỗi là da bọc xương, thân hình của cậu nhìn vào cũng thấy rất nuột nà, cái cơ thể nhỏ đó so với Dương Minh Phong thì hắn lớn hơn gấp hai ba lần.
Tắm một lúc thì Đỗ Thiên Phúc bước vào bồn tắm nước nóng đã được cậu xả nước từ trước, ngồi xuống bồn cẩn thận đặt lên thành bồn để không bị dính nước, nói là bị xước nhưng tay cậu gần như lát da, nếu dính phải nước thì thật sự rất rát.
Ngâm nước nóng thoải mái đến nỗi Đỗ Thiên Phúc có cảm giác buồn ngủ, ngả đầu ra đằng sau rồi nhắm mắt.
Đỗ Thiên Phúc bỗng nghĩ đến cảnh ban chiều, danh thiếp của Mộc Tịnh vẫn còn ở túi áo khoác trong phòng ngủ. Nếu livestream giấu mặt thì có thể thực hiện ước mơ ca hát của bản thân hay không?
Bất chợt có tiếng cún con sủa nho nhỏ ở dưới phòng khách, vì trong nhà chẳng có âm thanh nào nên có thể nghe được. Đỗ Thiên Phúc giật mình tự hỏi trong nhà của mình sao lại có tiếng của cún con?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.