Chương 51: Bắt cóc
Jade M
25/10/2024
Anh xoay người úp mặt vào bụng cô, giọng nói càng thêm uất ức: "Em thử nghĩ xem, người ta mà biết anh chỉ mặc mỗi tạp dề trong bếp thì còn ra thể thống gì nữa."
Gia Nhi bật cười khúc khích, cúi xuống vuốt nhẹ sống lưng anh, giọng nói dịu dàng trêu chọc: "Thế mà anh còn tạo dáng khoe mông căng tròn nữa. Ai bảo anh tự tin thế, giờ lại lo xấu hổ."
Minh Nghị ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn cô đầy vẻ oan ức: "Anh chỉ định làm cho em bất ngờ, đâu ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này."
Cô vẫn cười nhưng dịu dàng cúi xuống, khẽ hôn lên trán anh: "Anh làm em bất ngờ quá. Đang tính dẫn mọi người vào nhà ăn uống, ai ngờ anh lại... ừm, tạo dáng như thế. Em thề là không ai thấy gì hết."
Anh thở dài, dù trong lòng vẫn còn chút ấm ức nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi thấy nụ cười rạng rỡ của Gia Nhi. Anh nắm lấy tay cô, kéo cô xuống ghế bên cạnh rồi ôm chặt vào lòng, giọng đầy vẻ trách móc nhưng ẩn chứa sự yêu thương: "Em lúc nào cũng cười trêu anh. Anh thì chỉ muốn làm bà xã bất ngờ, ai ngờ lại thành chuyện cười thế này"
Gia Nhi khẽ cười, vòng tay ôm lấy anh, ngả đầu vào lồng ngực rắn chắc, giọng nói pha chút nũng nịu: "Anh làm em bất ngờ thật đấy, nhưng sau này không được tùy tiện làm mấy trò bạo gan như thế nữa đâu nhé. Lỡ người khác trông thấy... thì đồ của mình em lại thành của công chúng mất rồi, thế thì em thiệt quá."
Minh Nghị cười khúc khích, đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, đôi mắt lóe lên vẻ tinh nghịch: "Thế à? Vậy bây giờ anh làm lại cho em xem riêng được không? Để bù đắp cho em, không để ai khác nhìn thấy"
Gia Nhi nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt tròn xoe ngạc nhiên, nhưng cũng xen lẫn chút thách thức: "Anh nói thật đấy à? Chưa gì đã muốn khoe với em lần nữa rồi hả?"
Minh Nghị mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ tinh quái: "Không phải em vừa bảo là thiệt thòi sao? Vậy thì anh phải đền bù cho em chứ. Chỉ hai chúng ta thôi, anh đảm bảo sẽ làm tốt hơn lúc nãy"
Cô bật cười, đẩy nhẹ vai anh: "Anh đúng là chẳng đứng đắn chút nào. Lúc trước thì giận dỗi, giờ lại muốn diễn lại trò đó hả?"
Minh Nghị kéo cô lại gần hơn, vòng tay ôm trọn lấy cơ thể mềm mại của cô, cười khẽ: "Anh chỉ muốn làm em vui thôi. Thấy em cười anh hạnh phúc mà. Vậy nên, nếu em thấy lỗ, anh sẽ bù đắp. Được chưa?"
Gia Nhi đỏ mặt, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh truyền sang, tim cô đập nhanh hơn. Cô biết Minh Nghị chỉ đang trêu đùa, nhưng cái cách anh nói chuyện lại khiến cô cảm thấy như bị cuốn vào một vòng xoáy tình cảm mãnh liệt. Cô cố giấu đi nụ cười bối rối, lẩm bẩm: "Anh lúc nào cũng biết cách làm em vừa ngại vừa vui."
Minh Nghị khẽ thì thầm bên tai cô: "Vì em là tất cả của anh mà. Anh không bù đắp cho em thì bù cho ai đây?"
Minh Nghị nhìn Gia Nhi, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, đầy khát khao và tình yêu. Anh cúi xuống, khẽ chạm môi cô, ban đầu là một nụ hôn dịu dàng, nhưng rồi dần dần trở nên mãnh liệt hơn, cuốn hút cả hai vào một thế giới chỉ có họ.
Cảm giác ngọt ngào, thân mật ấy khiến Gia Nhi không thể không đáp lại. Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, để cho bản thân chìm đắm trong từng nụ hôn, từng hơi thở. Nhiệt độ trong phòng dường như nóng lên từng chút một, không chỉ bởi không khí mà còn bởi ngọn lửa tình yêu cháy bỏng giữa hai người.
Minh Nghị không nói thêm lời nào, chỉ nhẹ nhàng bế cô lên bằng cả hai tay, như thể cô là thứ quý giá nhất trên đời. Anh bước từng bước vững chắc về
phía phòng ngủ, trong khi Gia Nhi chỉ biết dựa vào anh, cảm nhận từng cử chỉ, từng nhịp đập của trái tim anh.
Khi cánh cửa phòng ngủ khép lại, Minh Nghị nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Ánh mắt anh không rời khỏi Gia Nhi dù chỉ một giây, đôi tay anh nâng niu từng đường nét trên gương mặt cô, như thể muốn khắc sâu hình ảnh ấy vào trái tim mình. "Anh đã chờ khoảnh khắc này từ lâu rồi, mấy hôm đi nước ngoài anh nhớ em lắm." anh thì thầm, giọng khàn khàn đầy kìm nén.
Gia Nhi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng không phải là do lo lắng, mà là vì cảm giác hạnh phúc. Từ lúc An Nhiên không ở nhà, sự gần gũi của Minh Nghị càng trở nên mãnh liệt hơn, không còn gì để anh phải kiềm chế.
"Em cũng vậy." cô đáp lại, ánh mắt đầy tình yêu và sự mong đợi. Bàn tay cô nắm lấy tay anh, kéo anh xuống gần hơn, để khoảng cách giữa họ dần biến mất.
Minh Nghị không thể chờ đợi thêm nữa. Anh cúi xuống, đôi môi tìm kiếm đôi môi cô, một nụ hôn sâu và đắm say hơn bất kỳ lúc nào trước đó. Mọi suy nghĩ dường như tan biến, chỉ còn lại sự hòa quyện của hai cơ thể, hai trái tim cùng nhịp đập.
Đêm nay, không còn gì có thể ngăn cản họ nữa. Không có An Nhiên, không có những ràng buộc, chỉ có tình yêu cuồng nhiệt và sự khát khao mãnh liệt giữa hai người.
Hôm sau, khi Minh Nghị đến đón Gia Nhi sau giờ làm, tâm trạng của họ đang phấn khởi thì bất ngờ Gia Nhi nhận được một cuộc gọi. Đầu dây bên kia là giọng của Vương Dao, giọng bà run rẩy, đầy lo lắng: "Gia Nhi, con mau đến nhà trẻ của An Nhiên đi... An Nhiên ở nhà trẻ bị người ta bắt đi mất rồi!"
Minh Nghị cảm thấy trái tim mình như ngừng đập. Anh đưa tay nắm chặt chiếc điện thoại, đôi mắt anh trở nên sắc lạnh, không còn chút máu, như thể tất cả mọi sức sống đều bị hút ra khỏi cơ thể. "Mẹ, mẹ nói cái gì? Ai đã bắt An Nhiên?" Giọng anh run rẩy, nhưng cố gắng giữ sự bình tĩnh trong lúc khủng hoảng.
Đầu dây bên kia, Vương Dao im lặng một lúc lâu, dường như đang cố gắng tìm từ ngữ để diễn tả. Cuối cùng, bà thở dài nặng nhọc, giọng nói thấp thoáng sự lo lắng: "Hoàng Hiên... Mẹ vừa nhờ người kiểm tra camera an ninh. Hai đứa mau đến đây đi"
Gia Nhi bật cười khúc khích, cúi xuống vuốt nhẹ sống lưng anh, giọng nói dịu dàng trêu chọc: "Thế mà anh còn tạo dáng khoe mông căng tròn nữa. Ai bảo anh tự tin thế, giờ lại lo xấu hổ."
Minh Nghị ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn cô đầy vẻ oan ức: "Anh chỉ định làm cho em bất ngờ, đâu ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này."
Cô vẫn cười nhưng dịu dàng cúi xuống, khẽ hôn lên trán anh: "Anh làm em bất ngờ quá. Đang tính dẫn mọi người vào nhà ăn uống, ai ngờ anh lại... ừm, tạo dáng như thế. Em thề là không ai thấy gì hết."
Anh thở dài, dù trong lòng vẫn còn chút ấm ức nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi thấy nụ cười rạng rỡ của Gia Nhi. Anh nắm lấy tay cô, kéo cô xuống ghế bên cạnh rồi ôm chặt vào lòng, giọng đầy vẻ trách móc nhưng ẩn chứa sự yêu thương: "Em lúc nào cũng cười trêu anh. Anh thì chỉ muốn làm bà xã bất ngờ, ai ngờ lại thành chuyện cười thế này"
Gia Nhi khẽ cười, vòng tay ôm lấy anh, ngả đầu vào lồng ngực rắn chắc, giọng nói pha chút nũng nịu: "Anh làm em bất ngờ thật đấy, nhưng sau này không được tùy tiện làm mấy trò bạo gan như thế nữa đâu nhé. Lỡ người khác trông thấy... thì đồ của mình em lại thành của công chúng mất rồi, thế thì em thiệt quá."
Minh Nghị cười khúc khích, đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, đôi mắt lóe lên vẻ tinh nghịch: "Thế à? Vậy bây giờ anh làm lại cho em xem riêng được không? Để bù đắp cho em, không để ai khác nhìn thấy"
Gia Nhi nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt tròn xoe ngạc nhiên, nhưng cũng xen lẫn chút thách thức: "Anh nói thật đấy à? Chưa gì đã muốn khoe với em lần nữa rồi hả?"
Minh Nghị mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ tinh quái: "Không phải em vừa bảo là thiệt thòi sao? Vậy thì anh phải đền bù cho em chứ. Chỉ hai chúng ta thôi, anh đảm bảo sẽ làm tốt hơn lúc nãy"
Cô bật cười, đẩy nhẹ vai anh: "Anh đúng là chẳng đứng đắn chút nào. Lúc trước thì giận dỗi, giờ lại muốn diễn lại trò đó hả?"
Minh Nghị kéo cô lại gần hơn, vòng tay ôm trọn lấy cơ thể mềm mại của cô, cười khẽ: "Anh chỉ muốn làm em vui thôi. Thấy em cười anh hạnh phúc mà. Vậy nên, nếu em thấy lỗ, anh sẽ bù đắp. Được chưa?"
Gia Nhi đỏ mặt, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh truyền sang, tim cô đập nhanh hơn. Cô biết Minh Nghị chỉ đang trêu đùa, nhưng cái cách anh nói chuyện lại khiến cô cảm thấy như bị cuốn vào một vòng xoáy tình cảm mãnh liệt. Cô cố giấu đi nụ cười bối rối, lẩm bẩm: "Anh lúc nào cũng biết cách làm em vừa ngại vừa vui."
Minh Nghị khẽ thì thầm bên tai cô: "Vì em là tất cả của anh mà. Anh không bù đắp cho em thì bù cho ai đây?"
Minh Nghị nhìn Gia Nhi, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, đầy khát khao và tình yêu. Anh cúi xuống, khẽ chạm môi cô, ban đầu là một nụ hôn dịu dàng, nhưng rồi dần dần trở nên mãnh liệt hơn, cuốn hút cả hai vào một thế giới chỉ có họ.
Cảm giác ngọt ngào, thân mật ấy khiến Gia Nhi không thể không đáp lại. Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, để cho bản thân chìm đắm trong từng nụ hôn, từng hơi thở. Nhiệt độ trong phòng dường như nóng lên từng chút một, không chỉ bởi không khí mà còn bởi ngọn lửa tình yêu cháy bỏng giữa hai người.
Minh Nghị không nói thêm lời nào, chỉ nhẹ nhàng bế cô lên bằng cả hai tay, như thể cô là thứ quý giá nhất trên đời. Anh bước từng bước vững chắc về
phía phòng ngủ, trong khi Gia Nhi chỉ biết dựa vào anh, cảm nhận từng cử chỉ, từng nhịp đập của trái tim anh.
Khi cánh cửa phòng ngủ khép lại, Minh Nghị nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Ánh mắt anh không rời khỏi Gia Nhi dù chỉ một giây, đôi tay anh nâng niu từng đường nét trên gương mặt cô, như thể muốn khắc sâu hình ảnh ấy vào trái tim mình. "Anh đã chờ khoảnh khắc này từ lâu rồi, mấy hôm đi nước ngoài anh nhớ em lắm." anh thì thầm, giọng khàn khàn đầy kìm nén.
Gia Nhi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng không phải là do lo lắng, mà là vì cảm giác hạnh phúc. Từ lúc An Nhiên không ở nhà, sự gần gũi của Minh Nghị càng trở nên mãnh liệt hơn, không còn gì để anh phải kiềm chế.
"Em cũng vậy." cô đáp lại, ánh mắt đầy tình yêu và sự mong đợi. Bàn tay cô nắm lấy tay anh, kéo anh xuống gần hơn, để khoảng cách giữa họ dần biến mất.
Minh Nghị không thể chờ đợi thêm nữa. Anh cúi xuống, đôi môi tìm kiếm đôi môi cô, một nụ hôn sâu và đắm say hơn bất kỳ lúc nào trước đó. Mọi suy nghĩ dường như tan biến, chỉ còn lại sự hòa quyện của hai cơ thể, hai trái tim cùng nhịp đập.
Đêm nay, không còn gì có thể ngăn cản họ nữa. Không có An Nhiên, không có những ràng buộc, chỉ có tình yêu cuồng nhiệt và sự khát khao mãnh liệt giữa hai người.
Hôm sau, khi Minh Nghị đến đón Gia Nhi sau giờ làm, tâm trạng của họ đang phấn khởi thì bất ngờ Gia Nhi nhận được một cuộc gọi. Đầu dây bên kia là giọng của Vương Dao, giọng bà run rẩy, đầy lo lắng: "Gia Nhi, con mau đến nhà trẻ của An Nhiên đi... An Nhiên ở nhà trẻ bị người ta bắt đi mất rồi!"
Minh Nghị cảm thấy trái tim mình như ngừng đập. Anh đưa tay nắm chặt chiếc điện thoại, đôi mắt anh trở nên sắc lạnh, không còn chút máu, như thể tất cả mọi sức sống đều bị hút ra khỏi cơ thể. "Mẹ, mẹ nói cái gì? Ai đã bắt An Nhiên?" Giọng anh run rẩy, nhưng cố gắng giữ sự bình tĩnh trong lúc khủng hoảng.
Đầu dây bên kia, Vương Dao im lặng một lúc lâu, dường như đang cố gắng tìm từ ngữ để diễn tả. Cuối cùng, bà thở dài nặng nhọc, giọng nói thấp thoáng sự lo lắng: "Hoàng Hiên... Mẹ vừa nhờ người kiểm tra camera an ninh. Hai đứa mau đến đây đi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.