Chương 37: Làm tốt việc của mình
Jade M
17/10/2024
Những lời của Lưu Nhã Nhã nghe qua có vẻ nhún nhường, nhưng Minh Nghị biết rõ đây chỉ là một trò chiêu trò quen thuộc. Cô ta đã cố tình làm thế để tạo ra một “hiệu ứng cặp đôi” trước mắt truyền thông và người hâm mộ.
Câu trả lời của cô ta tỏ ra rất tự nhiên, nhưng Minh Nghị hiểu rõ đây không phải là ngẫu nhiên. Chắc chắn rằng Lưu Nhã Nhã đã có thông tin từ trước và cố tình sắp đặt chuyện này để gây chú ý, đặc biệt là với những người hâm mộ đang đẩy "thuyền" giữa hai người.
Trong suốt buổi ghi hình, sự tương đồng về trang phục khiến không ít ánh mắt dồn về phía họ. Các thành viên khác của chương trình cũng bắt đầu nói đùa về "cặp đôi đồng phục" như thể đây là một điều đáng yêu. Mỗi lần như vậy, Lưu Nhã Nhã lại mỉm cười ngọt ngào và nhìn về phía Minh Nghị, như thể đang tận hưởng toàn bộ sự chú ý đó.
Minh Nghị không thể che giấu sự khó chịu. Anh cố gắng giữ khoảng cách với Lưu Nhã Nhã, nhưng cô ta luôn tìm cách tiến lại gần, tạo ra những khoảnh khắc thân thiết như thể cả hai là một đôi thực sự. Đỉnh điểm là khi cô ta bước tới, giả vờ vô tình chạm vào tay anh khi họ cùng thực hiện một thử thách.
Sau khi buổi quay kết thúc, Minh Nghị lập tức rút lui vào phòng nghỉ, ánh mắt đầy bực bội. Duy Anh bước theo sau, cầm ly nước đưa cho anh.
"Cậu thấy không? Chắc chắn cô ta đã có thông tin từ trước. Stylist gì mà chuẩn bị giống hệt nhau như vậy? Nhưng mà cậu đừng để ý quá, chỉ là trò PR thôi, fan cậu đông hơn, Lưu Nhã Nhã chẳng qua chỉ muốn ké tí nhiệt, sẽ không làm chuyện gì quá đáng hơn đâu"
Minh Nghị nhìn ra xa, đôi mắt sâu thẳm, gương mặt đăm chiêu. Anh khẽ lắc đầu, nở một nụ cười mỉa mai. "Gia Nhi mà thấy mấy tin tức này... cô ấy sẽ không giết tôi chứ?"
Duy Anh cười nhẹ, vỗ vai Minh Nghị như muốn trấn an. "Cậu nghĩ nhiều rồi. Chị ấy ở trong nghề này bao nhiêu Năm, lại còn làm trong mảng truyền thông nữa.
Nina hiểu chuyện hơn cậu nghĩ đấy. Những trò này chẳng làm chị ấy bận tâm đâu."
Minh Nghị nhíu mày, trong lòng vẫn không yên. "Cậu không hiểu đâu, Gia Nhi không phải kiểu người dễ ghen tuông, nhưng với những tin đồn như thế này, không chừng cô ấy sẽ cảm thấy không thoải mái. Tôi không thể để cô ấy hiểu lầm, nhất là khi bây giờ mọi chuyện đang diễn ra khá tốt đẹp giữa chúng tôi"
Duy Anh phì cười, lắc đầu đầy bất lực. “Đúng là yêu vào rồi, cái gì cũng nghĩ đến người kia trước. Cậu sợ cô ấy giận đến thế à?”
“Không chỉ là giận. Cô ấy đã có quá nhiều tổn thương từ những mối quan hệ trước. Tôi không muốn cô ấy cảm thấy lo lắng hay nghi ngờ về tình cảm của tôi, nhất là với những tin đồn vớ vẩn này."
Duy Anh thở dài, giọng chùng xuống. "Tôi hiểu. Nhưng thật ra, dù cậu có gọi ngay bây giờ, thì những tin đồn kiểu này vẫn sẽ xuất hiện. "
11
Minh Nghị khẽ mím môi, rồi quyết định cầm điện thoại lên. “Mình vẫn phải báo trước cho cô ấy. Nếu cô ấy đọc được trước khi mình nói thì mọi chuyện sẽ rắc rối hơn."
Duy Anh giơ tay đầu hàng. “Tùy cậu thôi. Nhưng đừng làm quá lên nhé, kẻo cô ấy lại nghĩ cậu có tật giật mình”
Minh Nghị liếc nhìn Duy Anh, rồi quay người đi về phía ban công để gọi điện. Đầu dây bên kia vừa bắt máy, giọng nói quen thuộc của Gia Nhi vang lên, nhẹ nhàng nhưng không giấu được chút bất ngờ: “Minh Nghị? Có chuyện gì vậy? Sao anh gọi giờ này?”
Minh Nghị cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cảm giác bực bội cả ngày nay làm anh khó mà kìm lại được. “Gia Nhi... Anh có chuyện muốn nói với em. Anh không muốn em phải nghe từ đâu khác, nên anh phải kể ngay bây giờ.
Giọng điệu của anh có phần uất ức, khiến Gia Nhi khẽ nhíu mày. “Chuyện gì mà nghe nghiêm trọng vậy? Nói đi, em đang nghe đây.”
Minh Nghị thở dài một hơi, rồi bắt đầu kể lại hết mọi chuyện đã diễn ra hôm nay, từ việc Lưu Nhã Nhã mặc đồ đôi mà không hề thông báo trước, cho đến những hành động thân mật quá mức trong lúc phỏng vấn, và cả chuyện cô ta còn lên kế hoạch để nhân viên chụp ảnh những khoảnh khắc "vô tình" giữa hai người nhằm đẩy mạnh tin đồn. Từng lời nói của anh đều lộ rõ sự bất mãn và khó chịu.
“Anh không biết sao cô ta lại biết trước trang phục của anh. Cả ngày hôm nay, em không biết đâu, thật sự mệt mỏi khi cứ phải diễn trước mặt mọi người, cố gắng không làm hỏng buổi quay. Đã vậy, mấy thành viên khác còn liên tục hỏi về cái bộ đồ đôi kia, anh không biết phải nói sao cho đúng. Đến cuối cùng, cô ta còn nũng nịu, cố ý chạm vào anh, rồi làm như chẳng có chuyện gì cả.”
Gia Nhi ở đầu dây bên kia nghe anh kể, đôi môi mím chặt, nhưng đến lúc này, cô không nhịn được mà bật cười khẽ. “Anh làm như đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện này vậy. Những trò như thế này trong ngành mình đâu thiếu gì, anh đã trải qua bao nhiêu rồi mà còn căng thẳng thế?”
Minh Nghị bất ngờ trước phản ứng của cô, giọng anh có chút hụt hẫng. “Em... em thật sự không thấy khó chịu sao? Mấy tin đồn như vậy sẽ chẳng hay ho gì đâu. Anh sợ rằng chuyện này sẽ gây ra rắc rối giữa hai chúng ta.”
Gia Nhi yên lặng trong giây lát, có lẽ cô đang suy nghĩ. Sau đó, giọng cô mềm mại, bình tĩnh vang lên: “ Những tin đồn vô căn cứ như vậy, chỉ là chuyện thường ngày trong giới giải trí thôi. Đừng để chúng làm ảnh hưởng đến công việc của anh.”
Nghe Gia Nhi nói, Minh Nghị cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng. “Em chắc chắn sẽ không giận chứ? "
Gia Nhi bật cười, lần này rõ ràng hơn. “Minh Nghị, anh ngây thơ thật đấy. Anh nghĩ em dễ ghen đến mức đó à? Chỉ cần anh giữ đúng lòng mình, không để những thứ phù phiếm ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta, thì em sẽ chẳng có lý do gì để nghi ngờ cả. Em hiểu cách mà những trò PR này vận hành mà. Dù Lưu Nhã Nhã có cố gắng tạo ra bao nhiêu tin đồn đi nữa, chỉ cần anh không đáp lại, thì chúng cũng chỉ là trò hề mà thôi”
Minh Nghị khẽ mỉm cười, cảm giác biết ơn và yêu thương dâng lên trong lòng. “Cảm ơn em, Gia Nhi.”
“Không cần cảm ơn gì đâu, chỉ cần anh biết kiểm soát tình hình là được rồi. Em không lo lắng quá đâu, anh cứ yên tâm làm việc tốt nhé.”
“Ừ, anh biết rồi. Vậy em nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức khuya quá.
“Anh cũng vậy, đừng để những chuyện nhỏ nhặt này làm ảnh hưởng đến tâm trạng. Cố gắng hoàn thành tốt công việc rồi về nhà sớm nhé.”
Minh Nghị tắt máy, lòng tràn đầy cảm xúc. Anh quay lại phía Duy Anh, nở nụ cười nhẹ, một nụ cười chứa đầy sự tin tưởng và yêu thương dành cho Gia Nhi. Duy Anh nhướng mày, tỏ vẻ tò mò. “Sao rồi? Nói thế nào?”
“Ổn. Cô ấy tin tôi”
Duy Anh cười lớn, vỗ mạnh vào vai Minh Nghị. “Thấy chưa? Tôi đã nói rồi mà. Gia Nhi không phải kiểu người dễ bị mấy chuyện này làm lung lay đâu. Cậu cứ tin tưởng cô ấy và làm tốt việc của mình là được.”
Câu trả lời của cô ta tỏ ra rất tự nhiên, nhưng Minh Nghị hiểu rõ đây không phải là ngẫu nhiên. Chắc chắn rằng Lưu Nhã Nhã đã có thông tin từ trước và cố tình sắp đặt chuyện này để gây chú ý, đặc biệt là với những người hâm mộ đang đẩy "thuyền" giữa hai người.
Trong suốt buổi ghi hình, sự tương đồng về trang phục khiến không ít ánh mắt dồn về phía họ. Các thành viên khác của chương trình cũng bắt đầu nói đùa về "cặp đôi đồng phục" như thể đây là một điều đáng yêu. Mỗi lần như vậy, Lưu Nhã Nhã lại mỉm cười ngọt ngào và nhìn về phía Minh Nghị, như thể đang tận hưởng toàn bộ sự chú ý đó.
Minh Nghị không thể che giấu sự khó chịu. Anh cố gắng giữ khoảng cách với Lưu Nhã Nhã, nhưng cô ta luôn tìm cách tiến lại gần, tạo ra những khoảnh khắc thân thiết như thể cả hai là một đôi thực sự. Đỉnh điểm là khi cô ta bước tới, giả vờ vô tình chạm vào tay anh khi họ cùng thực hiện một thử thách.
Sau khi buổi quay kết thúc, Minh Nghị lập tức rút lui vào phòng nghỉ, ánh mắt đầy bực bội. Duy Anh bước theo sau, cầm ly nước đưa cho anh.
"Cậu thấy không? Chắc chắn cô ta đã có thông tin từ trước. Stylist gì mà chuẩn bị giống hệt nhau như vậy? Nhưng mà cậu đừng để ý quá, chỉ là trò PR thôi, fan cậu đông hơn, Lưu Nhã Nhã chẳng qua chỉ muốn ké tí nhiệt, sẽ không làm chuyện gì quá đáng hơn đâu"
Minh Nghị nhìn ra xa, đôi mắt sâu thẳm, gương mặt đăm chiêu. Anh khẽ lắc đầu, nở một nụ cười mỉa mai. "Gia Nhi mà thấy mấy tin tức này... cô ấy sẽ không giết tôi chứ?"
Duy Anh cười nhẹ, vỗ vai Minh Nghị như muốn trấn an. "Cậu nghĩ nhiều rồi. Chị ấy ở trong nghề này bao nhiêu Năm, lại còn làm trong mảng truyền thông nữa.
Nina hiểu chuyện hơn cậu nghĩ đấy. Những trò này chẳng làm chị ấy bận tâm đâu."
Minh Nghị nhíu mày, trong lòng vẫn không yên. "Cậu không hiểu đâu, Gia Nhi không phải kiểu người dễ ghen tuông, nhưng với những tin đồn như thế này, không chừng cô ấy sẽ cảm thấy không thoải mái. Tôi không thể để cô ấy hiểu lầm, nhất là khi bây giờ mọi chuyện đang diễn ra khá tốt đẹp giữa chúng tôi"
Duy Anh phì cười, lắc đầu đầy bất lực. “Đúng là yêu vào rồi, cái gì cũng nghĩ đến người kia trước. Cậu sợ cô ấy giận đến thế à?”
“Không chỉ là giận. Cô ấy đã có quá nhiều tổn thương từ những mối quan hệ trước. Tôi không muốn cô ấy cảm thấy lo lắng hay nghi ngờ về tình cảm của tôi, nhất là với những tin đồn vớ vẩn này."
Duy Anh thở dài, giọng chùng xuống. "Tôi hiểu. Nhưng thật ra, dù cậu có gọi ngay bây giờ, thì những tin đồn kiểu này vẫn sẽ xuất hiện. "
11
Minh Nghị khẽ mím môi, rồi quyết định cầm điện thoại lên. “Mình vẫn phải báo trước cho cô ấy. Nếu cô ấy đọc được trước khi mình nói thì mọi chuyện sẽ rắc rối hơn."
Duy Anh giơ tay đầu hàng. “Tùy cậu thôi. Nhưng đừng làm quá lên nhé, kẻo cô ấy lại nghĩ cậu có tật giật mình”
Minh Nghị liếc nhìn Duy Anh, rồi quay người đi về phía ban công để gọi điện. Đầu dây bên kia vừa bắt máy, giọng nói quen thuộc của Gia Nhi vang lên, nhẹ nhàng nhưng không giấu được chút bất ngờ: “Minh Nghị? Có chuyện gì vậy? Sao anh gọi giờ này?”
Minh Nghị cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cảm giác bực bội cả ngày nay làm anh khó mà kìm lại được. “Gia Nhi... Anh có chuyện muốn nói với em. Anh không muốn em phải nghe từ đâu khác, nên anh phải kể ngay bây giờ.
Giọng điệu của anh có phần uất ức, khiến Gia Nhi khẽ nhíu mày. “Chuyện gì mà nghe nghiêm trọng vậy? Nói đi, em đang nghe đây.”
Minh Nghị thở dài một hơi, rồi bắt đầu kể lại hết mọi chuyện đã diễn ra hôm nay, từ việc Lưu Nhã Nhã mặc đồ đôi mà không hề thông báo trước, cho đến những hành động thân mật quá mức trong lúc phỏng vấn, và cả chuyện cô ta còn lên kế hoạch để nhân viên chụp ảnh những khoảnh khắc "vô tình" giữa hai người nhằm đẩy mạnh tin đồn. Từng lời nói của anh đều lộ rõ sự bất mãn và khó chịu.
“Anh không biết sao cô ta lại biết trước trang phục của anh. Cả ngày hôm nay, em không biết đâu, thật sự mệt mỏi khi cứ phải diễn trước mặt mọi người, cố gắng không làm hỏng buổi quay. Đã vậy, mấy thành viên khác còn liên tục hỏi về cái bộ đồ đôi kia, anh không biết phải nói sao cho đúng. Đến cuối cùng, cô ta còn nũng nịu, cố ý chạm vào anh, rồi làm như chẳng có chuyện gì cả.”
Gia Nhi ở đầu dây bên kia nghe anh kể, đôi môi mím chặt, nhưng đến lúc này, cô không nhịn được mà bật cười khẽ. “Anh làm như đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện này vậy. Những trò như thế này trong ngành mình đâu thiếu gì, anh đã trải qua bao nhiêu rồi mà còn căng thẳng thế?”
Minh Nghị bất ngờ trước phản ứng của cô, giọng anh có chút hụt hẫng. “Em... em thật sự không thấy khó chịu sao? Mấy tin đồn như vậy sẽ chẳng hay ho gì đâu. Anh sợ rằng chuyện này sẽ gây ra rắc rối giữa hai chúng ta.”
Gia Nhi yên lặng trong giây lát, có lẽ cô đang suy nghĩ. Sau đó, giọng cô mềm mại, bình tĩnh vang lên: “ Những tin đồn vô căn cứ như vậy, chỉ là chuyện thường ngày trong giới giải trí thôi. Đừng để chúng làm ảnh hưởng đến công việc của anh.”
Nghe Gia Nhi nói, Minh Nghị cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng. “Em chắc chắn sẽ không giận chứ? "
Gia Nhi bật cười, lần này rõ ràng hơn. “Minh Nghị, anh ngây thơ thật đấy. Anh nghĩ em dễ ghen đến mức đó à? Chỉ cần anh giữ đúng lòng mình, không để những thứ phù phiếm ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta, thì em sẽ chẳng có lý do gì để nghi ngờ cả. Em hiểu cách mà những trò PR này vận hành mà. Dù Lưu Nhã Nhã có cố gắng tạo ra bao nhiêu tin đồn đi nữa, chỉ cần anh không đáp lại, thì chúng cũng chỉ là trò hề mà thôi”
Minh Nghị khẽ mỉm cười, cảm giác biết ơn và yêu thương dâng lên trong lòng. “Cảm ơn em, Gia Nhi.”
“Không cần cảm ơn gì đâu, chỉ cần anh biết kiểm soát tình hình là được rồi. Em không lo lắng quá đâu, anh cứ yên tâm làm việc tốt nhé.”
“Ừ, anh biết rồi. Vậy em nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức khuya quá.
“Anh cũng vậy, đừng để những chuyện nhỏ nhặt này làm ảnh hưởng đến tâm trạng. Cố gắng hoàn thành tốt công việc rồi về nhà sớm nhé.”
Minh Nghị tắt máy, lòng tràn đầy cảm xúc. Anh quay lại phía Duy Anh, nở nụ cười nhẹ, một nụ cười chứa đầy sự tin tưởng và yêu thương dành cho Gia Nhi. Duy Anh nhướng mày, tỏ vẻ tò mò. “Sao rồi? Nói thế nào?”
“Ổn. Cô ấy tin tôi”
Duy Anh cười lớn, vỗ mạnh vào vai Minh Nghị. “Thấy chưa? Tôi đã nói rồi mà. Gia Nhi không phải kiểu người dễ bị mấy chuyện này làm lung lay đâu. Cậu cứ tin tưởng cô ấy và làm tốt việc của mình là được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.