Chương 49: Vết sẹo
Bán Nguyệt Bán Tiêu
29/08/2023
Vết sẹo.
Sau khi tiếp xúc da thịt với Nhiễm Vũ Đồng thì Bùi Thư Ngôn mới cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ lúc bấy giờ là chân thật.
Lại nhìn về "ánh trăng sáng giọt sương sớm" đang ngồi ở đối diện kia, giờ phút này đang hạnh phúc ăn bánh mì chấm súp bơ nấm khai vị. Ăn hết trong chén rồi mà vẫn còn thấy chưa đủ, cậu nhỏ giọng hỏi thử xem chỗ này mình có gói mang về được không, có thể mang về trường để mai ăn sáng.
"Tất nhiên rồi." Vẻ mặt Bùi Thư Ngôn dịu dàng, bỗng dưng cảm thấy trong lòng bình tĩnh lại: "Thật ra nhà hàng này có đặt trước bữa sáng riêng được, nếu như em thích thì anh đặt họ đưa tới công ty một tháng luôn."
"Không cần đâu." Hai mắt Nhiễm Vũ Đồng nhìn chằm chằm miếng bò bít tết Wellington phục vụ vừa mang lên, không ngại ngùng gì mà nói thẳng ra sự thật.
"Chủ yếu là bạn em muốn ăn, em mang về cho cậu ấy."
Bùi Thư Ngôn vừa thuần thục cắt bít tết giúp cậu, vừa nghiến răng nghiến lợi ghen tị một chút.
... Đối xử với ai cũng để tâm vậy sao?
"Bạn em?" Bùi Thư Ngôn nhắm chuẩn hỏi lại: "Ôn Nam à?"
Nhiễm Vũ Đồng gật đầu, không để ý lắm "Ừ" nhẹ một tiếng.
Bùi Thư Ngôn đặt đĩa bít tết đã cắt gọn đến trước mặt cậu, lại còn ấp ủ ý đồ khác dừng lại bên cạnh Nhiễm Vũ Đồng lâu hơn hai giây.
Hôm nay cậu đóng vin áo sơ mi vào trong quần tây càng tôn lên vòng eo thon gọn của mình hơn. Vốn dĩ dáng vẻ này đã đủ để người ta suy nghĩ lung tung rồi mà cậu còn học hư giống như Bùi Thư Ngôn trong công ty, bốn cúc áo phía trên mở bung ra để lộ xương quai xanh hằn rõ lại như châm thêm một mồi lửa vào gương mặt thuần khiết của cậu.
Bùi Thư Ngôn ấn ấn bên má mình, giả vờ lơ đãng tán gẫu: "Dạo gần đây Ôn Nam thế nào rồi? Với người yêu qua mạng kia của cậu ấy đó?"
"Không rõ lắm." Dạo gần đây Nhiễm Vũ Đồng chỉ lo quấn nhau với người trước mặt này, đúng thật là đã lâu rồi chưa xen vào đời sống tình cảm của Ôn Nam.
"Em đến đây bằng gì đấy?" Bùi Thư Ngôn lại chèn thêm một câu không liên quan vào: "Gọi xe à?"
Gan ngỗng vừa đặt lên đầu lưỡi đã tan ra, kết hợp với thịt bò vừa tươi vừa mọng nước, sự hoà hợp này đúng là không gì có thể cưỡng lại. Vì vậy nên câu hỏi của Bùi Thư Ngôn lúc này lại càng thêm vẻ cứng nhắc và đột ngột.
"... Hả?" Nhiễm Vũ Đồng dừng dao nĩa lại, khó hiểu nhìn anh.
"Không phải em bảo là, khi nãy còn có cuộc hẹn khác hay sao."
Bùi Thư Ngôn vòng vo một vòng lớn, cuối cùng cũng dẫn dắt được câu chuyện đến chủ đề mà mình quan tâm nhất.
"Hẹn đi với ai? Là Ôn Nam à? Em ấy đưa em tới đây à? Cũng mặc bộ quần áo này sao?"
Đừng nói tới Nhiễm Vũ Đồng mà ngay cả sau khi Bùi Thư Ngôn hỏi xong thì cũng tự cảm thấy hối hận. Sao anh lại hành động như bị rồ vậy nhỉ, sao tự nhiên lại nói mấy cái chuyện có có không không này.
Không ngoài dự liệu, một giây sau, đương sự cũng chậm chạp nhíu mày lại.
"Anh..." Cậu không chắc chắn lắm nên hỏi dò thử: "Chắc không phải là cái ý mà em nghĩ đó chứ? Anh cảm thấy Ôn Nam với em...?"
Bùi Thư Ngôn không trả lời lại ngay, vẻ mặt hối hận như thể hận không thể cắt lưỡi của mình khi nãy. Nhiễm Vũ Đồng dứt khoát nói thẳng với anh luôn: "Anh nói thẳng đi, em sợ em hiểu lầm mất."
Đối phương đã nói rõ tới mức này rồi, Bùi Thư Ngôn tự bê đá đến trên chân mình thì cũng chỉ có thể tự chịu. Anh đau đầu thở dài một hơi, cau mày nhăn trán nói: "Ngại quá Đồng Đồng, là anh nói sai rồi."
"Thật luôn đấy?" Nhiễm Vũ Đồng không hề lộ ra vẻ không vui nào mà còn hứng thú nghiêng người về phía trước: "Em và Ôn Nam vừa nhìn là đã biết không thể rồi, sao anh nghĩ được thế vậy?"
Sao mình nghĩ được thế vậy?
Bùi Thư Ngôn cũng tự hỏi bản thân mình câu hỏi đó.
Mới nãy lúc anh nói chuyện hoàn toàn là không suy nghĩ gì, câu này thốt tiếp câu kia nên nếu nói chuyện anh hiểu lầm Nhiễm Vũ Đồng và Ôn Nam là có nguyên do gì khác thì quá là khiên cưỡng.
Nhưng trước giờ anh đối xử với người trong lòng đều vừa tỉ mỉ vừa cẩn thận, ngay cả thở anh cũng sợ là giọng của mình không hay. Vì thế thứ duy nhất có thể khiến cho anh đột nhiên mất đi lí trí trở nên lỗ mãng thế này chỉ là khi có một thứ cảm xúc mãnh liệt khác lấn chiếm hết đầu óc của anh.
Bùi Thư Ngôn vừa đưa tay ra lột tôm giúp Nhiễm Vũ Đồng vừa bày ra vẻ vô cùng nghiêm túc suy tư.
"Chắc là anh bị lên cơn động kinh rồi."
Trong giọng nói trầm thấp của anh tràn đầy sự bất đắc dĩ, hai thứ cảm xúc thành thật và xấu hổ cùng giao chiến với nhau khiến cho lời giải thích của anh nghe hơi khiên cưỡng.
"Thật ra kể từ lúc em bước vào là anh đã nổi cơn động kinh rồi." Bùi Thư Ngôn rũ mắt xuống nói: "Anh không muốn thừa nhận chỉ là do em quá quyến rũ, vì nếu làm thế thì trông anh có vẻ rất nông cạn. Nhưng quả thật đây chính là một trong những nguyên do chủ yếu."
Nhiễm Vũ Đồng nhẹ giọng "Hừ" một tiếng, hếch cằm lên ra hiệu cho đối phương tiếp tục.
"Bỗng dưng anh lại nhớ lại quá khứ, nhớ lại lúc em vừa mới học đại học. Khi đó em vẫn còn chưa vào trường nhưng có rất nhiều người xem danh sách tân sinh viên đã bắt đầu nhớ thương em rồi. Trong đó cũng có không ít đối tượng ưu tú vừa nhìn đã vừa ý em rồi."
"Anh cũng không có tư cách đánh giá người ta là chân tình hay chỉ là giả ý, nhưng khi đó anh thật sự rất tự tin. Dù sao thì em cũng đã lớn lên dưới mí mắt của anh từ nhỏ, thói quen bồi dưỡng lâu ngày và tình cảm được thời gian tôi luyện này, cho dù người khác có xuất sắc tới mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể so được."
Bùi Thư Ngôn lấy khăn tay lên lau sạch tay rồi đưa cái chén đầy tôm qua cho Nhiễm Vũ Đồng.
"Nói đến đây thì anh lại phải nói xin lỗi với em." Bùi Thư Ngôn tự giễu cười cười như muốn khiến cho nỗi đau chia tay khi đó trông có vẻ không quá nghiêm trọng.
"Sau đó những thứ mà anh có thể đạt được tới tay này cũng bị chính bản thân anh tự huỷ rồi."
Cổ tay của Nhiễm Vũ Đồng cứng đờ, thịt tôm vừa mới đưa đến bên miệng lại đột nhiên rớt xuống chén.
"Em đã trưởng thành rất tốt ở một nơi mà anh không thể nhìn thấy được.
Hàng mi rậm rạp dưới mi mắt của Bùi Thư Ngôn rơi thành hai bóng đen hình cánh quạt, anh nhìn Nhiễm Vũ Đồng chăm chú hồi lâu như thể muốn dùng ánh mắt để phác hoạ lại hình dáng lúc trưởng thành của cậu.
"Thế nên bây giờ anh... thật ra cực kì không có lòng tự tin." Bùi Thư Ngôn lại xoay chủ đề về bản thân: "Em đã trở nên tốt thế này rồi nhưng anh lại đánh mất ưu thế của trước đó, chính bản thân anh cũng không thể tìm được lí do gì có thể khiến em kiên định chọn anh thêm lần nữa."
"Thật ra không phải là anh hiểu lầm em với Ôn Nam, chỉ là khi đó suy nghĩ hỗn loạn của anh bỗng trỗi dậy nên nhất thời không khống chế được, anh xin lỗi Đồng Đồng."
Nhiễm Vũ Đồng cố nén nỗi hoảng hốt trong lòng mình xuống, gắng hết sức để dùng cảm xúc tỉnh táo hiểu rõ được thâm ý trong lời của đối phương.
"Anh không có lòng tự tin..." Nhiễm Vũ Đồng lẩm bẩm lập lại: "Nhưng lần trước ở nhà của anh, rõ ràng là anh rất kiên định---"
"Tất nhiên là anh rất kiên định rồi." Bùi Thư Ngôn vội vàng bày tỏ: "Bây giờ anh cũng rất kiên định, anh bám dính lấy em, có đánh chết cũng không buông tất cả những điều này đều là vì kiên định. Nhưng mà anh bỗng dưng hành xử sai trái, ăn nói hồ đồ cũng là vì do không có lòng tự tin, hai thứ này không hề mâu thuẫn với nhau."
Như là sợ Nhiễm Vũ Đồng vẫn còn chưa hiểu hết, Bùi Thư Ngôn lại tóm gọn ý bổ sung thêm một câu.
"Không có lòng tự tin là vì anh biết bản thân mình không tốt đến như vậy, rất kiên định là vì anh biết em cực kì tốt."
Nhiễm Vũ Đồng chậm chạp chớp chớp mắt, trong chốc lát mới miễn cưỡng tìm ra một lý do có thể chấp nhận được cho cái bệnh có chuyện gì cũng không chịu nói của Bùi Thư Ngôn.
Là vì không có lòng tự tin sao? Không phải là không có lòng tự tin với mình mà là với chính bản thân của anh ấy.
Cậu cực kì chấn động trước hai chuyện trông có vẻ không có gì liên quan gì tới nhau này, vậy mà hình như cậu đã mơ hồ bắt được chút tiền căn hậu quả của trước kia rồi. Miếng dán nóng lén đặt trên bàn của mình, vận đào hoa dây dưa mãi không chịu nói rõ, còn có cả sukiyaki giả vờ bảo là đặt giao hàng, có khi nào tất cả đều là vì...
Là vì kể từ sau khi hai người họ gặp lại nhau, một bên kia hoàn toàn chưa từng tin tưởng vào bản thân của anh ấy.
Sau khi bộc bạch cả đoạn dài thế kia, Bùi Thư Ngôn cũng để cho Nhiễm Vũ Đồng một khoảng thời gian đủ dài để suy nghĩ. Anh trầm mặc theo thói quen, ánh nến nhu hoà cũng biết điều mà không nhún nhảy nữa, hiếm khi yên tĩnh lại.
Nhiễm Vũ Đồng thấy anh lấy cái khăn tay mới thay lên, vừa tự nhiên vừa gượng gạo lau lau chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình.
"Bùi Thư Ngôn." Trong đầu Nhiễm Vũ Đồng bỗng dưng loé lên một ý nghĩ, theo bản năng thốt lên tên anh.
"Chiếc nhẫn của anh, là chuyện thế nào vậy?"
Động tác trên tay của Bùi Thư Ngôn khựng lại rõ ràng, chắc là cũng không ngờ đến đối phương lại đột nhiên nhắc đến chủ đề mà anh hoàn toàn chưa chuẩn bị trước thế này.
Nhưng bây giờ anh đã có thói quen hỏi gì đáp nấy rồi, thế là vội vàng trả lời hai câu qua loa ngay theo phản xạ có điều kiện.
"Mua hồi còn ở bên nước ngoài, khi đó thấy cũng khá đẹp."
"Anh biết em không phải đang nói tới chuyện này mà." Nhiễm Vũ Đồng không vòng vo nữa, cũng không chừa cho anh cơ hội để quanh co mà nhìn thẳng vào đáy mắt sâu thẳm của anh.
"Có thể cản được rất nhiều ong bướm trong một mức độ nào đó---"
"Bùi Thư Ngôn." người đối diện bỗng nhiên đứng dậy, nâng cao giọng nói: "Bây giờ em đã có đủ can đảm để nghe rồi."
Bầu trời đầy ướt át đột ngột mạnh mẽ ập tới che lấp hết mọi thứ, Bùi Thư Ngôn siết chặt lòng bàn tay mình, ngơ ngác nhìn ra ngoài phía cửa sổ.
Trời đổ mưa rồi sao?
Đang đổ cơn mưa nào vậy? Là vào trước khi rời đi, em ấy đã đau buồn nói: "Đây là lần cuối cùng" sao, hay là bóng lưng quả quyết chạy trối chết khi vừa gặp lại, dù sao cũng không thể nào là một tuần trước đâu nhỉ? Khi đó không phải em ấy đã nói với mình rồi sao?
"Nếu không thì chúng ta... cứ như vậy thôi."
"Em đã không còn can đảm để nghe nữa rồi."
"Em đồng ý nghe."
Bùi Thư Ngôn như thể bị từng đoạn hồi ức chồng chất lên nhau kia cướp đi hết mọi giác quan, cuối cùng vẫn là âm thanh trong trẻo của Nhiễm Vũ Đồng kéo anh về lại hiện thực lần nữa.
"Còn anh thì sao? Anh có muốn nói cho em ngay bây giờ không?"
Khi nãy chỉ vì một câu nói vu vơ mà ngay cả ăn tôm đối phương cũng không thể ăn thoải mái được, vì thế Bùi Thư Ngôn cho là không thể nhắc đến, cũng không định nhắc đến.
Nhưng không phải lúc nào mình cũng đánh giá thấp lòng can đảm của cậu hay sao? Ngay cả khi cậu vừa thấy lo lắng vừa thấy sợ hãi cũng chưa từng dừng hồi đáp lại mình cơ mà.
Bùi Thư Ngôn từ từ thả lỏng nắm đấm ra, thở dài một hơi.
Thật ra chẳng có cơn mưa nào cả.
Chỉ là mồ hôi đã thấm ướt hết lòng bàn tay anh mà thôi.
Can đảm không nên là chuyện của một phía, chỉ dựa vào lòng can đảm của một người thì dù có nhiều thế nào cũng không thể bù đắp được.
Bùi Thư Ngôn không có lí do gì để thoái thoác nữa, anh cũng đứng dậy giống Nhiễm Vũ Đồng. Sau khi lau khô lòng bàn tay xong thì mới vững vàng bước đến gần đối phương.
Anh đứng thẳng người, giơ tay lên, dưới ánh nhìn chăm chú nghiêm túc của Nhiễm Vũ Đồng, từ từ tháo nhẫn ra.
Đợi đến sau khi Bùi Thư Ngôn tháo hẳn chiếc nhẫn kia ra thì Nhiễm Vũ Đồng mới ngạc nhiên phát hiện ra, trên ngón áp út kia của đối phương thế mà lại có một vết cắn nhạt nhạt.
"Đây là..."
Bàn tay này cậu đã nắm qua cả ngàn lần rồi, cậu chưa từng nhớ là trên đây lại có một vết sẹo.
"Vào hôm em xảy ra tai nạn xe, vì quá sợ nên bị hạ kali máu."
Bùi Thư Ngôn muốn lược bỏ hết những chi tiết có thể khiến tâm trạng của đối phương suy sụp nên chỉ nói ngắn gọn lại bằng vài câu.
Chỉ thấy hai mắt Nhiễm Vũ Đồng mờ mịt, bởi vì vậy giờ muốn cậu hồi tưởng lại những gì xảy ra sau trận tai nạn kia thì cậu đã không còn nhớ được rõ nữa rồi.
Trên thực tế là đầu óc của cậu khi đó đúng thật là rất hỗn loạn, giống như những gì Bùi Thư Ngôn nói, vì căng thẳng quá mức nên dẫn đến hạ kali máu.
"Khi đó em cắn răng rất chặt, anh sợ em sẽ cắn phải lưỡi của mình."
Giọng nói khàn khàn nói để đây thì ngưng bặt, tuy là không có đoạn sau nhưng Bùi Thư Ngôn cũng dường như đã bày rõ hết sự thật ra trước mắt rồi.
Nhiễm Vũ Đồng nhìn chằm chằm không rời mắt, cả người hơi đờ đẫn. Bốn năm trước sau khi cậu vừa mới xuất viện không lâu thì hai người đã chia tay nhau trong hỗn loạn rồi. Mà kí ức sâu sắc nhất của trận tai nạn xe khi đó đối với Nhiễm Vũ Đồng chính là cơn đau đớn ở đầu gối mỗi khi trời râm. Cậu chưa từng biết hoá ra Bùi Thư Ngôn cũng có một vết tích như thế này, cũng không biết có phải trùng hợp không mà lại vừa khéo in lại trên ngón áp út của anh.
"Đây là em cắn nhỉ." Nhiễm Vũ Đồng nói chắc nịch.
Bùi Thư Ngôn "Ừm" một tiếng rất khẽ, lại tranh trước an ủi đối phương: "So với chân của em thì chẳng là gì cả."
Một suy đoán mới từ từ hiện lên trong lòng, Nhiễm Vũ Đồng hít sâu một hơi, giọng nói càng ngày càng nhỏ, mãi tới sau thì đã chẳng còn nghe thấy gì nữa rồi.
"Thế nên, chiếc nhẫn của anh..."
Bùi Thư Ngôn vuốt ve ngón tay, đặt chiếc nhẫn kia vào trong tay của đối phương.
"Là vì để che lại vết sẹo này."
"Anh không thể nhìn nó, vừa nhìn thấy là lại nhớ đến em, nhớ đến em là lại đau lòng."
- ------------------------
Bán Nguyệt Bán Tiêu:
Chuẩn bị hé mở lí do chia tay rồi nha!
Sau khi tiếp xúc da thịt với Nhiễm Vũ Đồng thì Bùi Thư Ngôn mới cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ lúc bấy giờ là chân thật.
Lại nhìn về "ánh trăng sáng giọt sương sớm" đang ngồi ở đối diện kia, giờ phút này đang hạnh phúc ăn bánh mì chấm súp bơ nấm khai vị. Ăn hết trong chén rồi mà vẫn còn thấy chưa đủ, cậu nhỏ giọng hỏi thử xem chỗ này mình có gói mang về được không, có thể mang về trường để mai ăn sáng.
"Tất nhiên rồi." Vẻ mặt Bùi Thư Ngôn dịu dàng, bỗng dưng cảm thấy trong lòng bình tĩnh lại: "Thật ra nhà hàng này có đặt trước bữa sáng riêng được, nếu như em thích thì anh đặt họ đưa tới công ty một tháng luôn."
"Không cần đâu." Hai mắt Nhiễm Vũ Đồng nhìn chằm chằm miếng bò bít tết Wellington phục vụ vừa mang lên, không ngại ngùng gì mà nói thẳng ra sự thật.
"Chủ yếu là bạn em muốn ăn, em mang về cho cậu ấy."
Bùi Thư Ngôn vừa thuần thục cắt bít tết giúp cậu, vừa nghiến răng nghiến lợi ghen tị một chút.
... Đối xử với ai cũng để tâm vậy sao?
"Bạn em?" Bùi Thư Ngôn nhắm chuẩn hỏi lại: "Ôn Nam à?"
Nhiễm Vũ Đồng gật đầu, không để ý lắm "Ừ" nhẹ một tiếng.
Bùi Thư Ngôn đặt đĩa bít tết đã cắt gọn đến trước mặt cậu, lại còn ấp ủ ý đồ khác dừng lại bên cạnh Nhiễm Vũ Đồng lâu hơn hai giây.
Hôm nay cậu đóng vin áo sơ mi vào trong quần tây càng tôn lên vòng eo thon gọn của mình hơn. Vốn dĩ dáng vẻ này đã đủ để người ta suy nghĩ lung tung rồi mà cậu còn học hư giống như Bùi Thư Ngôn trong công ty, bốn cúc áo phía trên mở bung ra để lộ xương quai xanh hằn rõ lại như châm thêm một mồi lửa vào gương mặt thuần khiết của cậu.
Bùi Thư Ngôn ấn ấn bên má mình, giả vờ lơ đãng tán gẫu: "Dạo gần đây Ôn Nam thế nào rồi? Với người yêu qua mạng kia của cậu ấy đó?"
"Không rõ lắm." Dạo gần đây Nhiễm Vũ Đồng chỉ lo quấn nhau với người trước mặt này, đúng thật là đã lâu rồi chưa xen vào đời sống tình cảm của Ôn Nam.
"Em đến đây bằng gì đấy?" Bùi Thư Ngôn lại chèn thêm một câu không liên quan vào: "Gọi xe à?"
Gan ngỗng vừa đặt lên đầu lưỡi đã tan ra, kết hợp với thịt bò vừa tươi vừa mọng nước, sự hoà hợp này đúng là không gì có thể cưỡng lại. Vì vậy nên câu hỏi của Bùi Thư Ngôn lúc này lại càng thêm vẻ cứng nhắc và đột ngột.
"... Hả?" Nhiễm Vũ Đồng dừng dao nĩa lại, khó hiểu nhìn anh.
"Không phải em bảo là, khi nãy còn có cuộc hẹn khác hay sao."
Bùi Thư Ngôn vòng vo một vòng lớn, cuối cùng cũng dẫn dắt được câu chuyện đến chủ đề mà mình quan tâm nhất.
"Hẹn đi với ai? Là Ôn Nam à? Em ấy đưa em tới đây à? Cũng mặc bộ quần áo này sao?"
Đừng nói tới Nhiễm Vũ Đồng mà ngay cả sau khi Bùi Thư Ngôn hỏi xong thì cũng tự cảm thấy hối hận. Sao anh lại hành động như bị rồ vậy nhỉ, sao tự nhiên lại nói mấy cái chuyện có có không không này.
Không ngoài dự liệu, một giây sau, đương sự cũng chậm chạp nhíu mày lại.
"Anh..." Cậu không chắc chắn lắm nên hỏi dò thử: "Chắc không phải là cái ý mà em nghĩ đó chứ? Anh cảm thấy Ôn Nam với em...?"
Bùi Thư Ngôn không trả lời lại ngay, vẻ mặt hối hận như thể hận không thể cắt lưỡi của mình khi nãy. Nhiễm Vũ Đồng dứt khoát nói thẳng với anh luôn: "Anh nói thẳng đi, em sợ em hiểu lầm mất."
Đối phương đã nói rõ tới mức này rồi, Bùi Thư Ngôn tự bê đá đến trên chân mình thì cũng chỉ có thể tự chịu. Anh đau đầu thở dài một hơi, cau mày nhăn trán nói: "Ngại quá Đồng Đồng, là anh nói sai rồi."
"Thật luôn đấy?" Nhiễm Vũ Đồng không hề lộ ra vẻ không vui nào mà còn hứng thú nghiêng người về phía trước: "Em và Ôn Nam vừa nhìn là đã biết không thể rồi, sao anh nghĩ được thế vậy?"
Sao mình nghĩ được thế vậy?
Bùi Thư Ngôn cũng tự hỏi bản thân mình câu hỏi đó.
Mới nãy lúc anh nói chuyện hoàn toàn là không suy nghĩ gì, câu này thốt tiếp câu kia nên nếu nói chuyện anh hiểu lầm Nhiễm Vũ Đồng và Ôn Nam là có nguyên do gì khác thì quá là khiên cưỡng.
Nhưng trước giờ anh đối xử với người trong lòng đều vừa tỉ mỉ vừa cẩn thận, ngay cả thở anh cũng sợ là giọng của mình không hay. Vì thế thứ duy nhất có thể khiến cho anh đột nhiên mất đi lí trí trở nên lỗ mãng thế này chỉ là khi có một thứ cảm xúc mãnh liệt khác lấn chiếm hết đầu óc của anh.
Bùi Thư Ngôn vừa đưa tay ra lột tôm giúp Nhiễm Vũ Đồng vừa bày ra vẻ vô cùng nghiêm túc suy tư.
"Chắc là anh bị lên cơn động kinh rồi."
Trong giọng nói trầm thấp của anh tràn đầy sự bất đắc dĩ, hai thứ cảm xúc thành thật và xấu hổ cùng giao chiến với nhau khiến cho lời giải thích của anh nghe hơi khiên cưỡng.
"Thật ra kể từ lúc em bước vào là anh đã nổi cơn động kinh rồi." Bùi Thư Ngôn rũ mắt xuống nói: "Anh không muốn thừa nhận chỉ là do em quá quyến rũ, vì nếu làm thế thì trông anh có vẻ rất nông cạn. Nhưng quả thật đây chính là một trong những nguyên do chủ yếu."
Nhiễm Vũ Đồng nhẹ giọng "Hừ" một tiếng, hếch cằm lên ra hiệu cho đối phương tiếp tục.
"Bỗng dưng anh lại nhớ lại quá khứ, nhớ lại lúc em vừa mới học đại học. Khi đó em vẫn còn chưa vào trường nhưng có rất nhiều người xem danh sách tân sinh viên đã bắt đầu nhớ thương em rồi. Trong đó cũng có không ít đối tượng ưu tú vừa nhìn đã vừa ý em rồi."
"Anh cũng không có tư cách đánh giá người ta là chân tình hay chỉ là giả ý, nhưng khi đó anh thật sự rất tự tin. Dù sao thì em cũng đã lớn lên dưới mí mắt của anh từ nhỏ, thói quen bồi dưỡng lâu ngày và tình cảm được thời gian tôi luyện này, cho dù người khác có xuất sắc tới mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể so được."
Bùi Thư Ngôn lấy khăn tay lên lau sạch tay rồi đưa cái chén đầy tôm qua cho Nhiễm Vũ Đồng.
"Nói đến đây thì anh lại phải nói xin lỗi với em." Bùi Thư Ngôn tự giễu cười cười như muốn khiến cho nỗi đau chia tay khi đó trông có vẻ không quá nghiêm trọng.
"Sau đó những thứ mà anh có thể đạt được tới tay này cũng bị chính bản thân anh tự huỷ rồi."
Cổ tay của Nhiễm Vũ Đồng cứng đờ, thịt tôm vừa mới đưa đến bên miệng lại đột nhiên rớt xuống chén.
"Em đã trưởng thành rất tốt ở một nơi mà anh không thể nhìn thấy được.
Hàng mi rậm rạp dưới mi mắt của Bùi Thư Ngôn rơi thành hai bóng đen hình cánh quạt, anh nhìn Nhiễm Vũ Đồng chăm chú hồi lâu như thể muốn dùng ánh mắt để phác hoạ lại hình dáng lúc trưởng thành của cậu.
"Thế nên bây giờ anh... thật ra cực kì không có lòng tự tin." Bùi Thư Ngôn lại xoay chủ đề về bản thân: "Em đã trở nên tốt thế này rồi nhưng anh lại đánh mất ưu thế của trước đó, chính bản thân anh cũng không thể tìm được lí do gì có thể khiến em kiên định chọn anh thêm lần nữa."
"Thật ra không phải là anh hiểu lầm em với Ôn Nam, chỉ là khi đó suy nghĩ hỗn loạn của anh bỗng trỗi dậy nên nhất thời không khống chế được, anh xin lỗi Đồng Đồng."
Nhiễm Vũ Đồng cố nén nỗi hoảng hốt trong lòng mình xuống, gắng hết sức để dùng cảm xúc tỉnh táo hiểu rõ được thâm ý trong lời của đối phương.
"Anh không có lòng tự tin..." Nhiễm Vũ Đồng lẩm bẩm lập lại: "Nhưng lần trước ở nhà của anh, rõ ràng là anh rất kiên định---"
"Tất nhiên là anh rất kiên định rồi." Bùi Thư Ngôn vội vàng bày tỏ: "Bây giờ anh cũng rất kiên định, anh bám dính lấy em, có đánh chết cũng không buông tất cả những điều này đều là vì kiên định. Nhưng mà anh bỗng dưng hành xử sai trái, ăn nói hồ đồ cũng là vì do không có lòng tự tin, hai thứ này không hề mâu thuẫn với nhau."
Như là sợ Nhiễm Vũ Đồng vẫn còn chưa hiểu hết, Bùi Thư Ngôn lại tóm gọn ý bổ sung thêm một câu.
"Không có lòng tự tin là vì anh biết bản thân mình không tốt đến như vậy, rất kiên định là vì anh biết em cực kì tốt."
Nhiễm Vũ Đồng chậm chạp chớp chớp mắt, trong chốc lát mới miễn cưỡng tìm ra một lý do có thể chấp nhận được cho cái bệnh có chuyện gì cũng không chịu nói của Bùi Thư Ngôn.
Là vì không có lòng tự tin sao? Không phải là không có lòng tự tin với mình mà là với chính bản thân của anh ấy.
Cậu cực kì chấn động trước hai chuyện trông có vẻ không có gì liên quan gì tới nhau này, vậy mà hình như cậu đã mơ hồ bắt được chút tiền căn hậu quả của trước kia rồi. Miếng dán nóng lén đặt trên bàn của mình, vận đào hoa dây dưa mãi không chịu nói rõ, còn có cả sukiyaki giả vờ bảo là đặt giao hàng, có khi nào tất cả đều là vì...
Là vì kể từ sau khi hai người họ gặp lại nhau, một bên kia hoàn toàn chưa từng tin tưởng vào bản thân của anh ấy.
Sau khi bộc bạch cả đoạn dài thế kia, Bùi Thư Ngôn cũng để cho Nhiễm Vũ Đồng một khoảng thời gian đủ dài để suy nghĩ. Anh trầm mặc theo thói quen, ánh nến nhu hoà cũng biết điều mà không nhún nhảy nữa, hiếm khi yên tĩnh lại.
Nhiễm Vũ Đồng thấy anh lấy cái khăn tay mới thay lên, vừa tự nhiên vừa gượng gạo lau lau chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình.
"Bùi Thư Ngôn." Trong đầu Nhiễm Vũ Đồng bỗng dưng loé lên một ý nghĩ, theo bản năng thốt lên tên anh.
"Chiếc nhẫn của anh, là chuyện thế nào vậy?"
Động tác trên tay của Bùi Thư Ngôn khựng lại rõ ràng, chắc là cũng không ngờ đến đối phương lại đột nhiên nhắc đến chủ đề mà anh hoàn toàn chưa chuẩn bị trước thế này.
Nhưng bây giờ anh đã có thói quen hỏi gì đáp nấy rồi, thế là vội vàng trả lời hai câu qua loa ngay theo phản xạ có điều kiện.
"Mua hồi còn ở bên nước ngoài, khi đó thấy cũng khá đẹp."
"Anh biết em không phải đang nói tới chuyện này mà." Nhiễm Vũ Đồng không vòng vo nữa, cũng không chừa cho anh cơ hội để quanh co mà nhìn thẳng vào đáy mắt sâu thẳm của anh.
"Có thể cản được rất nhiều ong bướm trong một mức độ nào đó---"
"Bùi Thư Ngôn." người đối diện bỗng nhiên đứng dậy, nâng cao giọng nói: "Bây giờ em đã có đủ can đảm để nghe rồi."
Bầu trời đầy ướt át đột ngột mạnh mẽ ập tới che lấp hết mọi thứ, Bùi Thư Ngôn siết chặt lòng bàn tay mình, ngơ ngác nhìn ra ngoài phía cửa sổ.
Trời đổ mưa rồi sao?
Đang đổ cơn mưa nào vậy? Là vào trước khi rời đi, em ấy đã đau buồn nói: "Đây là lần cuối cùng" sao, hay là bóng lưng quả quyết chạy trối chết khi vừa gặp lại, dù sao cũng không thể nào là một tuần trước đâu nhỉ? Khi đó không phải em ấy đã nói với mình rồi sao?
"Nếu không thì chúng ta... cứ như vậy thôi."
"Em đã không còn can đảm để nghe nữa rồi."
"Em đồng ý nghe."
Bùi Thư Ngôn như thể bị từng đoạn hồi ức chồng chất lên nhau kia cướp đi hết mọi giác quan, cuối cùng vẫn là âm thanh trong trẻo của Nhiễm Vũ Đồng kéo anh về lại hiện thực lần nữa.
"Còn anh thì sao? Anh có muốn nói cho em ngay bây giờ không?"
Khi nãy chỉ vì một câu nói vu vơ mà ngay cả ăn tôm đối phương cũng không thể ăn thoải mái được, vì thế Bùi Thư Ngôn cho là không thể nhắc đến, cũng không định nhắc đến.
Nhưng không phải lúc nào mình cũng đánh giá thấp lòng can đảm của cậu hay sao? Ngay cả khi cậu vừa thấy lo lắng vừa thấy sợ hãi cũng chưa từng dừng hồi đáp lại mình cơ mà.
Bùi Thư Ngôn từ từ thả lỏng nắm đấm ra, thở dài một hơi.
Thật ra chẳng có cơn mưa nào cả.
Chỉ là mồ hôi đã thấm ướt hết lòng bàn tay anh mà thôi.
Can đảm không nên là chuyện của một phía, chỉ dựa vào lòng can đảm của một người thì dù có nhiều thế nào cũng không thể bù đắp được.
Bùi Thư Ngôn không có lí do gì để thoái thoác nữa, anh cũng đứng dậy giống Nhiễm Vũ Đồng. Sau khi lau khô lòng bàn tay xong thì mới vững vàng bước đến gần đối phương.
Anh đứng thẳng người, giơ tay lên, dưới ánh nhìn chăm chú nghiêm túc của Nhiễm Vũ Đồng, từ từ tháo nhẫn ra.
Đợi đến sau khi Bùi Thư Ngôn tháo hẳn chiếc nhẫn kia ra thì Nhiễm Vũ Đồng mới ngạc nhiên phát hiện ra, trên ngón áp út kia của đối phương thế mà lại có một vết cắn nhạt nhạt.
"Đây là..."
Bàn tay này cậu đã nắm qua cả ngàn lần rồi, cậu chưa từng nhớ là trên đây lại có một vết sẹo.
"Vào hôm em xảy ra tai nạn xe, vì quá sợ nên bị hạ kali máu."
Bùi Thư Ngôn muốn lược bỏ hết những chi tiết có thể khiến tâm trạng của đối phương suy sụp nên chỉ nói ngắn gọn lại bằng vài câu.
Chỉ thấy hai mắt Nhiễm Vũ Đồng mờ mịt, bởi vì vậy giờ muốn cậu hồi tưởng lại những gì xảy ra sau trận tai nạn kia thì cậu đã không còn nhớ được rõ nữa rồi.
Trên thực tế là đầu óc của cậu khi đó đúng thật là rất hỗn loạn, giống như những gì Bùi Thư Ngôn nói, vì căng thẳng quá mức nên dẫn đến hạ kali máu.
"Khi đó em cắn răng rất chặt, anh sợ em sẽ cắn phải lưỡi của mình."
Giọng nói khàn khàn nói để đây thì ngưng bặt, tuy là không có đoạn sau nhưng Bùi Thư Ngôn cũng dường như đã bày rõ hết sự thật ra trước mắt rồi.
Nhiễm Vũ Đồng nhìn chằm chằm không rời mắt, cả người hơi đờ đẫn. Bốn năm trước sau khi cậu vừa mới xuất viện không lâu thì hai người đã chia tay nhau trong hỗn loạn rồi. Mà kí ức sâu sắc nhất của trận tai nạn xe khi đó đối với Nhiễm Vũ Đồng chính là cơn đau đớn ở đầu gối mỗi khi trời râm. Cậu chưa từng biết hoá ra Bùi Thư Ngôn cũng có một vết tích như thế này, cũng không biết có phải trùng hợp không mà lại vừa khéo in lại trên ngón áp út của anh.
"Đây là em cắn nhỉ." Nhiễm Vũ Đồng nói chắc nịch.
Bùi Thư Ngôn "Ừm" một tiếng rất khẽ, lại tranh trước an ủi đối phương: "So với chân của em thì chẳng là gì cả."
Một suy đoán mới từ từ hiện lên trong lòng, Nhiễm Vũ Đồng hít sâu một hơi, giọng nói càng ngày càng nhỏ, mãi tới sau thì đã chẳng còn nghe thấy gì nữa rồi.
"Thế nên, chiếc nhẫn của anh..."
Bùi Thư Ngôn vuốt ve ngón tay, đặt chiếc nhẫn kia vào trong tay của đối phương.
"Là vì để che lại vết sẹo này."
"Anh không thể nhìn nó, vừa nhìn thấy là lại nhớ đến em, nhớ đến em là lại đau lòng."
- ------------------------
Bán Nguyệt Bán Tiêu:
Chuẩn bị hé mở lí do chia tay rồi nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.