Chương 14
Sói Xám Mọc Cánh
22/05/2017
Ngôn Tuấn chọn chỗ nghỉ ở vùng
giữa thành phố G và huyện Vũ Dương. Những phóng viên và nhân viên cứu hộ tới huyện Vũ Dương phần lớn cũng qua đêm ở vùng này nên mấy hôm nay các khách sạn đều kín phòng. Ngôn Tuấn đã sắp xếp phòng nghỉ tốt hơn cho
một nhóm nhân viên cứu hộ, còn anh thì nhận phòng đơn của họ. Tân Thần
vỗ vai anh trêu: “Anh tốt bụng ghê, mình dùng phòng đơn nên chỉ có một
cái giường, nhưng em sẽ không nỡ để anh ngủ dưới đất đâu.”
“Yên tâm, chỉ có một giường thì anh ra xe ngủ.” Anh cười như không.
Tân Thần nghĩ anh hiểu nhầm ý cô. Mẹ cô là một người rất tâm lí, năm cô mười sáu tuổi bắt đầu quen với Thôi Thuấn Hoa, có thể coi là yêu sớm nhưng mẹ không ngăn cản. Về sau học ở bên Mỹ hai năm, cô hẹn hò với hai anh chàng Hoa Kiều và một người Mỹ bản địa, ở Mỹ lại nhìn không ít cảnh ôm hôn, thậm chí những việc nhạy cảm hơn cũng đã thấy nên tư tưởng cô khá thoáng. Lúc hôn, Ngôn Tuấn chỉ biết hung hăng gặm cắn qua loa nên cho dù hai người ngủ chung một giường cô cũng không lo lắng.
Ngôn Tuấn không cho cô thời gian để nghĩ ngợi nhiều, anh nhanh chóng kéo cô vào phòng rồi giục cô đi tắm rửa, Tân Thần đã thấm mệt nên ngoan ngoãn ôm quần áo sạch đi vào phòng tắm.
Sau thảm họa Vũ Dương thiếu thốn đủ thứ, đến cả nước uống cũng không đủ chứ đừng nói đến nước để tắm, bây giờ được ngâm mình tắm rửa trong một bồn nước nóng sạch sẽ, Tân Thần có cảm giác như được hồi sinh.
Ngâm mình trong nước nóng nên các lỗ chân lông đều dãn ra. Nghe tiếng bước chân ngoài kia của Ngôn Tuấn, Tân Thần nhớ lại quãng thời gian đầu hai người mới quen nhau.
Lần này đúng là khác hẳn! Hồi đầu cô thấy anh đẹp trai bắt mắt nên hỏi thử Tâm Can, Tâm Can chỉ đáp anh là một người rất phức tạp, cô không nên dây vào anh thì hơn. Lần thứ hai gặp lại Ngôn Tuấn là khi cô tới Tòa thị chính, anh chỉ là một thư kí luôn đứng phía sau bí thư Vương, nở nụ cười ôn hòa phải phép, cung cách làm việc cũng chu toàn gọn gàng nên cô chỉ cho rằng anh cùng lắm là con của một ông lớn nào đó trong tỉnh, ai biết được hóa ra anh là đại thiếu gia ở Bắc Kinh chứ!
“Tân Thần, có người gọi cho em này.” Bạn đại thiếu gia gõ cửa phòng tắm, Tân Thần đứng lên, quấn tạm khăn tắm rồi mở một khe nhỏ để Ngôn Tuấn đưa điện thoại cho cô qua khe cửa. Ngón tay trắng nõn của cô có lẽ vì ngâm nước nên ấm nóng, giây phút chạm vào tay cô cả người anh cứng đờ lại, anh nhanh chóng nén xúc động xuống, thả điện thoại vào tay cô.
Ngôn Tuấn vẫn đứng ở bên ngoài, không biết điện thoại đã được thông nên thản nhiên dặn dò cô: “Mặc quần áo vào nhớ chưa, đừng để bị cảm lại đấy.”
Tân Thần đã nhấn nút nghe, nhìn thấy người gọi là Lục Bá Nghiêu thì vội nói: “Em đang trên đường về rồi, ngày mai là về đến nhà!”
Ở đầu dây bên kia chỉ có tiếng thở nặng nề của Lục Bá Nghiêu như đang cố gắng kiềm chế gì đó, Tân Thần gọi: “Lục Bá Nghiêu?”
Ngôn Tuấn lúc này lại đưa một cái áo khoác vào cho cô, “Thần Thần, thêm áo này.” Tân Thần với tay nhận lấy áo thì người ở đầu dây bên kia cúp điện thoại.
Phòng tắm yên tĩnh một hồi lâu nhưng Ngôn Tuấn không thúc giục. Cô mặc quần áo ngủ hoàn chỉnh, khoác thêm cái áo khoác ban nãy anh đưa rồi ra ngoài, mắt cô đã hồng lên, thấp giọng hỏi anh: “Em sẽ lái xe, bây giờ chúng mình đi tiếp luôn được không?”
“Nhà em có chuyện gì à?”
Tân Thần lắc đầu, “Không. Em chỉ muốn về thôi, nếu anh mệt thì đưa chìa khóa xe cho em, em đi trước.”
Mắt Ngôn Tuấn chợt lóe lên một tia khác thường. Anh không thích những cô nàng trẻ con không có nghĩa là anh không thích cô làm nũng, anh luôn muốn yêu cô, chiều cô. Lúc này cô chỉ cần nhẹ nhàng thỏ thẻ với anh mong muốn của cô, cho dù phải vượt núi đao biển lửa, anh cũng cam lòng. Nhưng, anh mới chỉ hỏi cô một câu có chuyện gì thế, cô đã gạt phăng anh đi, coi anh là người ngoài.
Hồi chiều lúc hai người cùng ăn cơm, cô đã gọi điện về cho gia đình, mẹ cô và Thuấn Thuấn đều nói chuyện với cô, tâm trạng của mọi người khi đó đều rất vui vẻ, vậy mà sao Lục Bá Nghiêu mới chỉ gọi một cú điện thoại đã khiến cô hoảng hốt như thế? Ngôn Tuấn trong lòng thầm suy tính, ngoài mặt vẫn tự nhiên như thường, “Cho anh nghỉ hai tiếng rồi chúng mình hẵng đi tiếp được không? Em xem, mưa vừa mới tạnh, đường vừa ướt vừa trơn, mình lại đi đường xa như thế, tay lái mà không vững thì nguy hiểm lắm.”
Anh từ đầu đến cuối đều không tỏ ra bực bội, trong lòng Tân Thần chợt cảm thấy có lỗi, nếu đổi lại là Lục Bá Nghiêu thì anh ta đã hừ lạnh rồi mở miệng ra nói những lời châm chọc rồi.
Nghĩ đến Lục Bá Nghiêu cùng cú điện thoại im lặng kia, cô không khỏi trầm mặc.
Ngôn Tuấn nhìn cô rồi xoa xoa đầu Tân Thần, sau đó anh đưa cho cô thuốc cùng cốc nước ấm rồi nói: “Uống thuốc đi, đây là thuốc cảm bình thường không gây buồn ngủ, em ngủ một chút rồi vẫn dậy được.”
Tân Thần “Vâng” một tiếng rồi ngoan ngoãn uống thuốc, Ngôn Tuấn chờ cô nằm lên giường rồi đắp chăn, ghém chăn cho cô thật kĩ, sau đó lấy điện thoại đặt báo thức hai tiếng sau rồi đặt lên chiếc tủ đầu giường. Anh vuốt ve mặt cô thật nhẹ, dặn: “Anh đi tắm đây, em ngủ trước đi nhé.”
Anh bình thản dặn dò khiến cô có cảm giác họ như hai vợ chồng đã kết hôn từ lâu.
Tân Thần nằm trong chiếc chăn ấm áp mềm mại, cô chỉ có thể ngủ trong hai tiếng nhưng một chút cảm giác buồn ngủ cũng không có.
Mẹ lại có em bé, mọi người trong Lục gia nhất định sẽ vui mừng khôn xiết, vậy mà cô lại ở Vũ Dương không thể về chung vui được, hẳn là không phải phép. Lục Bá Nghiêu chắc chắn tức lắm, có lẽ khi cô về đến nơi, anh sẽ hung dữ mắng cô một trận nên thân… Mới nghĩ đến những lời nói cay nghiệt sẽ thoát ra từ miệng anh thôi mà cô đã muốn khóc.
Không biết tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại từ lúc nào, cô bỗng cảm thấy có một lồng ngực rộng lớn, ấm nóng kề sát đằng sau. Tân Thần giật mình, hung hăng giơ tay dọa anh, “Trước khi em đánh cho anh bầm dập thì anh nên chạy về chỗ ngủ của mình đi.”
Ngôn Tuấn cười khổ nhưng vẫn ôm cô chặt hơn, vuốt ve khuôn mặt của cô, “Sao lại khóc rồi?” Anh xoay người cô về phía mình, bật đèn ngủ trên đầu giường để nhìn cô rõ hơn, “Vì sao em khóc?”
Chân Tân Thần bị kẹp giữa hai chân anh, hai tay cũng bị anh nắm chặt khiến cô không động đậy nổi nên cô chỉ có thể dùng ánh mắt giết người nhìn ai kia. Ánh sáng vàng cam trong đêm tối khiến đôi mắt cô càng trong sáng mà kiều diễm như đáy hồ mùa thu, lòng Ngôn Tuấn lại nhộn nhạo, cả đêm nay anh đã cố kiềm chế nhưng vô dụng, anh cúi xuống hôn lên làn môi mềm mại của cô.
Tân Thần ỷ lại mình từng có kinh nghiệm với mấy người bạn trai cũ nên chủ quan, dù sao lần trước hôn cô anh cũng chỉ biết run rẩy gặm gặm mấy phát như trai tân lần đầu hôn bạn gái. Ai ngờ anh hôn cô một cách nồng nhiệt, không e ngại cạy mở hàm răng của cô, thuận lợi công thành chiếm đất, hơi thở của anh vừa nóng vừa mạnh mẽ khiến cô mơ màng, choáng váng. Tân Thần giằng tay, cố đẩy anh ra nhưng cấu véo mãi vẫn không ăn thua, thậm chí hành động của cô như đổ thêm dầu vào lửa. Ngôn Tuấn chỉ dùng một tay đã tóm lại được hai cổ tay cô rồi giữ chặt, bàn tay còn lại mơn man gò má trắng hồng của cô, vuốt ve xuống cổ, bàn tay hư tiến vào cổ áo, chạm đến gò bồng đảo, cảm giác mềm mại ở nơi ấy khiến anh mê đắm không muốn rời.
Đồ nham hiểm giả heo xơi tái cọp già! Tân Thần bị anh làm cho mê man, vô lực đánh vai anh, “… Đồ lừa đảo!” Còn nói có một giường thì sẽ nhường cho cô rồi ngủ trên xe, bây giờ anh không chỉ đang nằm trên cái giường duy nhất mà còn nằm trên người cô đấy!
Ngôn Tuấn nghe cô yếu ớt mắng mình thì gục đầu vào hõm cổ thơm tho trắng nõn của cô, cười nhè nhẹ: “Lừa gì cơ? Bạn gái mình chẳng lẽ không được hôn hay ôm một cái à? Em kháng cự như thế, chẳng lẽ trong lòng em có người khác?”
Tân Thần vô thức thanh minh: “Không phải!”
“Hmm? Thế chứng minh đi.”
Tân Thần cố vươn người chủ động hôn lên cổ anh. Bị kích thích, Ngôn Tuấn hôn cô càng hăng hơn, cả người anh đè lên Tân Thần khiến cô không kiềm được, chủ động đưa lưỡi ra lấy lòng anh, anh lập tức kéo cô sát vào mình rồi thâm nhập vào khoang miệng cô, cuốn mút cô không ngừng. Vừa hôn anh vừa cởi áo khoác lẫn áo trong của cô ra, vứt bừa sang một chỗ rồi cẩn thận hôn người con gái dưới thân. Anh hôn từ tóc mai của cô hôn xuống, hôn lên bờ vai trắng nõn như tuyết đầu mùa, hôn cái lưng mịn màng thanh thoát, không quên để lại những dấu hôn đỏ hồng như những đóa đào rực rỡ lên làn da trắng bóc. Hai tay anh ôm lấy ngực cô, tùy ý xoa nắn khiến cô thở dốc. Tân Thần dần cảm thấy sợ nhưng cả người cô cứ mềm nhũn dưới thân anh, không thể nào động đậy, cô hoảng quá khóc huhu.
Ngôn Tuấn từ từ kiềm chế ham muốn của bản thân, cuối cùng nhẹ nhàng mặc lại áo cho cô, sau đó lại hôn Tân Thần những cái hôn thật dịu dàng, giọng anh khàn khàn mang theo ý cười: “Còn dám nghĩ đến người khác không?”
“…” Nước mắt Tân Thần vừa mới dứt lại tuôn ra như mưa.
“Thôi thôi… Bé con của anh, em đúng là làm từ nước mà.” Anh chỉnh áo ngủ của cô cho ngay ngắn rồi lại ôm cô vào lòng dỗ dành: “Đừng khóc nữa, anh không làm gì em đâu.”
Tân Thần ngọ nguậy, cố tránh mông mình khỏi nơi nóng bỏng đang dâng trào của Ngôn Tuấn nhưng vừa động một cái đã bị anh kéo trở về, anh càng dán sát vào cô hơn, lửa nóng của anh cách lớp vải quần mỏng manh trực tiếp tiến vào giữa hai chân cô. Tân Thần khó chịu giãy dụa, anh liền cắn cắn cổ cô: “Dám ngọ nguậy à!”
“Ngôn Tuấn, anh không được làm thế, đêm nay tuyệt đối không được.”
“Em đừng động đậy nữa thì anh không chạm đến em.” Anh đưa tay che mắt cô lại, “Nhắm mắt nào, tranh thủ ngủ một giấc.”
“Anh cứ như thế thì em ngủ sao được!” Tân Thần lại vừa thẹn vừa giận lại đẩy anh. Ngôn Tuấn bắt lấy cái tay đang cố đẩy anh, nhét vào trong chăn hướng xuống nơi nam tính của mình, hừ lạnh bên tai cô: “Nếu không em tự làm vậy… Giải quyết vấn đề đi?”
Tân Thần nhanh chóng rụt tay nhắm mắt, nghiêng đầu tìm tư thế thoải mái rồi dần tiến vào mộng đẹp. Ngôn Tuấn dỗ cho cô ngủ được thì ôm cô, nụ cười rầu rĩ có chút đắc ý.
Đúng hai giờ sáng, đồng hồ báo thức vang lên, Tân Thần dù đang ngủ say sưa cũng rất ngoan ngoãn bò dậy, lờ đờ ôm quần áo đi vào phòng tắm thay đồ, rửa mặt. Chuẩn bị xong xuôi, cô đi xuống lầu lấy xe cùng Ngôn Tuấn thì bị anh ném lên ghế sau nhưng cô cứ kiên quyết đòi ngồi ở ghế phụ. Ngôn Tuấn vừa bực vừa buồn cười: “Đường xá có thuận lợi thì cũng phải bốn giờ sáng mới đến nơi, em ra vẻ mạnh mẽ làm gì, nằm ở ghế sau mà ngủ đi!”
“Không, em phải ngồi ở ghế phụ! Thứ nhất, ngồi với anh thì anh mới có tinh thần lái xe chứ, em vẫn có thể ngủ cơ mà? Thứ hai, anh là đại thiếu gia đáng giá ngàn vàng, chẳng may có gì xảy ra thì em sẽ chịu anh, nằm ở ghế sau cho dù có lành lặn thì em cũng bị người ta đem ra tru di cửu tộc mất!” Thật ra trong lòng cô cảm thấy không yên tâm nhưng vẫn cố ý bày bộ dạng lưu manh cười đùa với anh.
Ngôn Tuấn điềm đạm cười, anh đưa tay chỉnh lại cổ áo cho cô rồi dịu dàng mà trân trọng nói với cô: “Thần Thần, anh hứa với em, nếu có một ngày anh khiến em được hãnh diện thì đó không phải là vì em là con dâu của bố anh, mà đó là bởi em là vợ của Ngôn Tuấn này.”
Dưới bầu trời trong trẻo, ánh mắt anh trong gió đêm chợt sáng lên, lấp lánh không kém gì những vì tinh tú trên bầu trời kia. Tân Thần bất giác rụt cổ, trong lòng nổi lên một cảm giác lạ lẫm, một lúc sau mới nói: “… Em còn chưa nghĩ đến chuyện có gả cho anh hay không đâu đấy, anh đừng có ỷ thế làm đại thiếu gia là ép được con gái nhà lành cưới anh!”
“Anh từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ lợi dụng thân phận của mình để đạt được mục đích nào đó, bây giờ dùng nó để ép em gả cho anh, chắc cũng không sao đâu.”
Hai người anh anh em em một hồi, ngữ khí nghiêm túc của Ngôn Tuấn ban nãy biến mất hoàn toàn. Tân Thần là vậy, cô luôn lấy nụ cười để che đi nỗi ưu tư của bản thân, Ngôn Tuấn tuy biết song vẫn hùa theo cô, dù sao anh đã xác định cô thuộc về anh rồi, Tân Thần có làm gì cũng không thoát nổi anh.
Anh vừa cười vừa xoa đầu cô, vừa lúc chuẩn bị bảo cô lên xe thì cô níu tay áo anh. Ngôn Tuấn nhìn người con gái đang đứng trong làn gió se lạnh của sớm mai, nụ cười và đôi mắt cô rực rỡ như vì sao trên trời, “Ngôn Tuấn, em cũng hứa với anh: Nếu như có một ngày em đá anh, nhất định không phải là vì anh là con của bố anh.”
Ngôn Tuấn nhắm mắt, anh cố gắng nhớ lại bài học khống chế cơn tức giận trên chiến trường hồi tham gia chương trình đặc huấn dành cho đội đặc nhiệm, cuối cùng Ngôn Tuấn nắm lấy cái cổ tay đang níu tay áo anh, kéo cô thật mạnh vào lồng ngực mình rồi hôn lấy hôn để lên môi cô, hôn đến mức người cô mềm nhũn không đứng nổi nữa thì anh mới ném cô vào trong xe và cài thật chắc dây an toàn cho cô, xong xuôi anh mới nghiến răng lái xe lao đi.
“Yên tâm, chỉ có một giường thì anh ra xe ngủ.” Anh cười như không.
Tân Thần nghĩ anh hiểu nhầm ý cô. Mẹ cô là một người rất tâm lí, năm cô mười sáu tuổi bắt đầu quen với Thôi Thuấn Hoa, có thể coi là yêu sớm nhưng mẹ không ngăn cản. Về sau học ở bên Mỹ hai năm, cô hẹn hò với hai anh chàng Hoa Kiều và một người Mỹ bản địa, ở Mỹ lại nhìn không ít cảnh ôm hôn, thậm chí những việc nhạy cảm hơn cũng đã thấy nên tư tưởng cô khá thoáng. Lúc hôn, Ngôn Tuấn chỉ biết hung hăng gặm cắn qua loa nên cho dù hai người ngủ chung một giường cô cũng không lo lắng.
Ngôn Tuấn không cho cô thời gian để nghĩ ngợi nhiều, anh nhanh chóng kéo cô vào phòng rồi giục cô đi tắm rửa, Tân Thần đã thấm mệt nên ngoan ngoãn ôm quần áo sạch đi vào phòng tắm.
Sau thảm họa Vũ Dương thiếu thốn đủ thứ, đến cả nước uống cũng không đủ chứ đừng nói đến nước để tắm, bây giờ được ngâm mình tắm rửa trong một bồn nước nóng sạch sẽ, Tân Thần có cảm giác như được hồi sinh.
Ngâm mình trong nước nóng nên các lỗ chân lông đều dãn ra. Nghe tiếng bước chân ngoài kia của Ngôn Tuấn, Tân Thần nhớ lại quãng thời gian đầu hai người mới quen nhau.
Lần này đúng là khác hẳn! Hồi đầu cô thấy anh đẹp trai bắt mắt nên hỏi thử Tâm Can, Tâm Can chỉ đáp anh là một người rất phức tạp, cô không nên dây vào anh thì hơn. Lần thứ hai gặp lại Ngôn Tuấn là khi cô tới Tòa thị chính, anh chỉ là một thư kí luôn đứng phía sau bí thư Vương, nở nụ cười ôn hòa phải phép, cung cách làm việc cũng chu toàn gọn gàng nên cô chỉ cho rằng anh cùng lắm là con của một ông lớn nào đó trong tỉnh, ai biết được hóa ra anh là đại thiếu gia ở Bắc Kinh chứ!
“Tân Thần, có người gọi cho em này.” Bạn đại thiếu gia gõ cửa phòng tắm, Tân Thần đứng lên, quấn tạm khăn tắm rồi mở một khe nhỏ để Ngôn Tuấn đưa điện thoại cho cô qua khe cửa. Ngón tay trắng nõn của cô có lẽ vì ngâm nước nên ấm nóng, giây phút chạm vào tay cô cả người anh cứng đờ lại, anh nhanh chóng nén xúc động xuống, thả điện thoại vào tay cô.
Ngôn Tuấn vẫn đứng ở bên ngoài, không biết điện thoại đã được thông nên thản nhiên dặn dò cô: “Mặc quần áo vào nhớ chưa, đừng để bị cảm lại đấy.”
Tân Thần đã nhấn nút nghe, nhìn thấy người gọi là Lục Bá Nghiêu thì vội nói: “Em đang trên đường về rồi, ngày mai là về đến nhà!”
Ở đầu dây bên kia chỉ có tiếng thở nặng nề của Lục Bá Nghiêu như đang cố gắng kiềm chế gì đó, Tân Thần gọi: “Lục Bá Nghiêu?”
Ngôn Tuấn lúc này lại đưa một cái áo khoác vào cho cô, “Thần Thần, thêm áo này.” Tân Thần với tay nhận lấy áo thì người ở đầu dây bên kia cúp điện thoại.
Phòng tắm yên tĩnh một hồi lâu nhưng Ngôn Tuấn không thúc giục. Cô mặc quần áo ngủ hoàn chỉnh, khoác thêm cái áo khoác ban nãy anh đưa rồi ra ngoài, mắt cô đã hồng lên, thấp giọng hỏi anh: “Em sẽ lái xe, bây giờ chúng mình đi tiếp luôn được không?”
“Nhà em có chuyện gì à?”
Tân Thần lắc đầu, “Không. Em chỉ muốn về thôi, nếu anh mệt thì đưa chìa khóa xe cho em, em đi trước.”
Mắt Ngôn Tuấn chợt lóe lên một tia khác thường. Anh không thích những cô nàng trẻ con không có nghĩa là anh không thích cô làm nũng, anh luôn muốn yêu cô, chiều cô. Lúc này cô chỉ cần nhẹ nhàng thỏ thẻ với anh mong muốn của cô, cho dù phải vượt núi đao biển lửa, anh cũng cam lòng. Nhưng, anh mới chỉ hỏi cô một câu có chuyện gì thế, cô đã gạt phăng anh đi, coi anh là người ngoài.
Hồi chiều lúc hai người cùng ăn cơm, cô đã gọi điện về cho gia đình, mẹ cô và Thuấn Thuấn đều nói chuyện với cô, tâm trạng của mọi người khi đó đều rất vui vẻ, vậy mà sao Lục Bá Nghiêu mới chỉ gọi một cú điện thoại đã khiến cô hoảng hốt như thế? Ngôn Tuấn trong lòng thầm suy tính, ngoài mặt vẫn tự nhiên như thường, “Cho anh nghỉ hai tiếng rồi chúng mình hẵng đi tiếp được không? Em xem, mưa vừa mới tạnh, đường vừa ướt vừa trơn, mình lại đi đường xa như thế, tay lái mà không vững thì nguy hiểm lắm.”
Anh từ đầu đến cuối đều không tỏ ra bực bội, trong lòng Tân Thần chợt cảm thấy có lỗi, nếu đổi lại là Lục Bá Nghiêu thì anh ta đã hừ lạnh rồi mở miệng ra nói những lời châm chọc rồi.
Nghĩ đến Lục Bá Nghiêu cùng cú điện thoại im lặng kia, cô không khỏi trầm mặc.
Ngôn Tuấn nhìn cô rồi xoa xoa đầu Tân Thần, sau đó anh đưa cho cô thuốc cùng cốc nước ấm rồi nói: “Uống thuốc đi, đây là thuốc cảm bình thường không gây buồn ngủ, em ngủ một chút rồi vẫn dậy được.”
Tân Thần “Vâng” một tiếng rồi ngoan ngoãn uống thuốc, Ngôn Tuấn chờ cô nằm lên giường rồi đắp chăn, ghém chăn cho cô thật kĩ, sau đó lấy điện thoại đặt báo thức hai tiếng sau rồi đặt lên chiếc tủ đầu giường. Anh vuốt ve mặt cô thật nhẹ, dặn: “Anh đi tắm đây, em ngủ trước đi nhé.”
Anh bình thản dặn dò khiến cô có cảm giác họ như hai vợ chồng đã kết hôn từ lâu.
Tân Thần nằm trong chiếc chăn ấm áp mềm mại, cô chỉ có thể ngủ trong hai tiếng nhưng một chút cảm giác buồn ngủ cũng không có.
Mẹ lại có em bé, mọi người trong Lục gia nhất định sẽ vui mừng khôn xiết, vậy mà cô lại ở Vũ Dương không thể về chung vui được, hẳn là không phải phép. Lục Bá Nghiêu chắc chắn tức lắm, có lẽ khi cô về đến nơi, anh sẽ hung dữ mắng cô một trận nên thân… Mới nghĩ đến những lời nói cay nghiệt sẽ thoát ra từ miệng anh thôi mà cô đã muốn khóc.
Không biết tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại từ lúc nào, cô bỗng cảm thấy có một lồng ngực rộng lớn, ấm nóng kề sát đằng sau. Tân Thần giật mình, hung hăng giơ tay dọa anh, “Trước khi em đánh cho anh bầm dập thì anh nên chạy về chỗ ngủ của mình đi.”
Ngôn Tuấn cười khổ nhưng vẫn ôm cô chặt hơn, vuốt ve khuôn mặt của cô, “Sao lại khóc rồi?” Anh xoay người cô về phía mình, bật đèn ngủ trên đầu giường để nhìn cô rõ hơn, “Vì sao em khóc?”
Chân Tân Thần bị kẹp giữa hai chân anh, hai tay cũng bị anh nắm chặt khiến cô không động đậy nổi nên cô chỉ có thể dùng ánh mắt giết người nhìn ai kia. Ánh sáng vàng cam trong đêm tối khiến đôi mắt cô càng trong sáng mà kiều diễm như đáy hồ mùa thu, lòng Ngôn Tuấn lại nhộn nhạo, cả đêm nay anh đã cố kiềm chế nhưng vô dụng, anh cúi xuống hôn lên làn môi mềm mại của cô.
Tân Thần ỷ lại mình từng có kinh nghiệm với mấy người bạn trai cũ nên chủ quan, dù sao lần trước hôn cô anh cũng chỉ biết run rẩy gặm gặm mấy phát như trai tân lần đầu hôn bạn gái. Ai ngờ anh hôn cô một cách nồng nhiệt, không e ngại cạy mở hàm răng của cô, thuận lợi công thành chiếm đất, hơi thở của anh vừa nóng vừa mạnh mẽ khiến cô mơ màng, choáng váng. Tân Thần giằng tay, cố đẩy anh ra nhưng cấu véo mãi vẫn không ăn thua, thậm chí hành động của cô như đổ thêm dầu vào lửa. Ngôn Tuấn chỉ dùng một tay đã tóm lại được hai cổ tay cô rồi giữ chặt, bàn tay còn lại mơn man gò má trắng hồng của cô, vuốt ve xuống cổ, bàn tay hư tiến vào cổ áo, chạm đến gò bồng đảo, cảm giác mềm mại ở nơi ấy khiến anh mê đắm không muốn rời.
Đồ nham hiểm giả heo xơi tái cọp già! Tân Thần bị anh làm cho mê man, vô lực đánh vai anh, “… Đồ lừa đảo!” Còn nói có một giường thì sẽ nhường cho cô rồi ngủ trên xe, bây giờ anh không chỉ đang nằm trên cái giường duy nhất mà còn nằm trên người cô đấy!
Ngôn Tuấn nghe cô yếu ớt mắng mình thì gục đầu vào hõm cổ thơm tho trắng nõn của cô, cười nhè nhẹ: “Lừa gì cơ? Bạn gái mình chẳng lẽ không được hôn hay ôm một cái à? Em kháng cự như thế, chẳng lẽ trong lòng em có người khác?”
Tân Thần vô thức thanh minh: “Không phải!”
“Hmm? Thế chứng minh đi.”
Tân Thần cố vươn người chủ động hôn lên cổ anh. Bị kích thích, Ngôn Tuấn hôn cô càng hăng hơn, cả người anh đè lên Tân Thần khiến cô không kiềm được, chủ động đưa lưỡi ra lấy lòng anh, anh lập tức kéo cô sát vào mình rồi thâm nhập vào khoang miệng cô, cuốn mút cô không ngừng. Vừa hôn anh vừa cởi áo khoác lẫn áo trong của cô ra, vứt bừa sang một chỗ rồi cẩn thận hôn người con gái dưới thân. Anh hôn từ tóc mai của cô hôn xuống, hôn lên bờ vai trắng nõn như tuyết đầu mùa, hôn cái lưng mịn màng thanh thoát, không quên để lại những dấu hôn đỏ hồng như những đóa đào rực rỡ lên làn da trắng bóc. Hai tay anh ôm lấy ngực cô, tùy ý xoa nắn khiến cô thở dốc. Tân Thần dần cảm thấy sợ nhưng cả người cô cứ mềm nhũn dưới thân anh, không thể nào động đậy, cô hoảng quá khóc huhu.
Ngôn Tuấn từ từ kiềm chế ham muốn của bản thân, cuối cùng nhẹ nhàng mặc lại áo cho cô, sau đó lại hôn Tân Thần những cái hôn thật dịu dàng, giọng anh khàn khàn mang theo ý cười: “Còn dám nghĩ đến người khác không?”
“…” Nước mắt Tân Thần vừa mới dứt lại tuôn ra như mưa.
“Thôi thôi… Bé con của anh, em đúng là làm từ nước mà.” Anh chỉnh áo ngủ của cô cho ngay ngắn rồi lại ôm cô vào lòng dỗ dành: “Đừng khóc nữa, anh không làm gì em đâu.”
Tân Thần ngọ nguậy, cố tránh mông mình khỏi nơi nóng bỏng đang dâng trào của Ngôn Tuấn nhưng vừa động một cái đã bị anh kéo trở về, anh càng dán sát vào cô hơn, lửa nóng của anh cách lớp vải quần mỏng manh trực tiếp tiến vào giữa hai chân cô. Tân Thần khó chịu giãy dụa, anh liền cắn cắn cổ cô: “Dám ngọ nguậy à!”
“Ngôn Tuấn, anh không được làm thế, đêm nay tuyệt đối không được.”
“Em đừng động đậy nữa thì anh không chạm đến em.” Anh đưa tay che mắt cô lại, “Nhắm mắt nào, tranh thủ ngủ một giấc.”
“Anh cứ như thế thì em ngủ sao được!” Tân Thần lại vừa thẹn vừa giận lại đẩy anh. Ngôn Tuấn bắt lấy cái tay đang cố đẩy anh, nhét vào trong chăn hướng xuống nơi nam tính của mình, hừ lạnh bên tai cô: “Nếu không em tự làm vậy… Giải quyết vấn đề đi?”
Tân Thần nhanh chóng rụt tay nhắm mắt, nghiêng đầu tìm tư thế thoải mái rồi dần tiến vào mộng đẹp. Ngôn Tuấn dỗ cho cô ngủ được thì ôm cô, nụ cười rầu rĩ có chút đắc ý.
Đúng hai giờ sáng, đồng hồ báo thức vang lên, Tân Thần dù đang ngủ say sưa cũng rất ngoan ngoãn bò dậy, lờ đờ ôm quần áo đi vào phòng tắm thay đồ, rửa mặt. Chuẩn bị xong xuôi, cô đi xuống lầu lấy xe cùng Ngôn Tuấn thì bị anh ném lên ghế sau nhưng cô cứ kiên quyết đòi ngồi ở ghế phụ. Ngôn Tuấn vừa bực vừa buồn cười: “Đường xá có thuận lợi thì cũng phải bốn giờ sáng mới đến nơi, em ra vẻ mạnh mẽ làm gì, nằm ở ghế sau mà ngủ đi!”
“Không, em phải ngồi ở ghế phụ! Thứ nhất, ngồi với anh thì anh mới có tinh thần lái xe chứ, em vẫn có thể ngủ cơ mà? Thứ hai, anh là đại thiếu gia đáng giá ngàn vàng, chẳng may có gì xảy ra thì em sẽ chịu anh, nằm ở ghế sau cho dù có lành lặn thì em cũng bị người ta đem ra tru di cửu tộc mất!” Thật ra trong lòng cô cảm thấy không yên tâm nhưng vẫn cố ý bày bộ dạng lưu manh cười đùa với anh.
Ngôn Tuấn điềm đạm cười, anh đưa tay chỉnh lại cổ áo cho cô rồi dịu dàng mà trân trọng nói với cô: “Thần Thần, anh hứa với em, nếu có một ngày anh khiến em được hãnh diện thì đó không phải là vì em là con dâu của bố anh, mà đó là bởi em là vợ của Ngôn Tuấn này.”
Dưới bầu trời trong trẻo, ánh mắt anh trong gió đêm chợt sáng lên, lấp lánh không kém gì những vì tinh tú trên bầu trời kia. Tân Thần bất giác rụt cổ, trong lòng nổi lên một cảm giác lạ lẫm, một lúc sau mới nói: “… Em còn chưa nghĩ đến chuyện có gả cho anh hay không đâu đấy, anh đừng có ỷ thế làm đại thiếu gia là ép được con gái nhà lành cưới anh!”
“Anh từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ lợi dụng thân phận của mình để đạt được mục đích nào đó, bây giờ dùng nó để ép em gả cho anh, chắc cũng không sao đâu.”
Hai người anh anh em em một hồi, ngữ khí nghiêm túc của Ngôn Tuấn ban nãy biến mất hoàn toàn. Tân Thần là vậy, cô luôn lấy nụ cười để che đi nỗi ưu tư của bản thân, Ngôn Tuấn tuy biết song vẫn hùa theo cô, dù sao anh đã xác định cô thuộc về anh rồi, Tân Thần có làm gì cũng không thoát nổi anh.
Anh vừa cười vừa xoa đầu cô, vừa lúc chuẩn bị bảo cô lên xe thì cô níu tay áo anh. Ngôn Tuấn nhìn người con gái đang đứng trong làn gió se lạnh của sớm mai, nụ cười và đôi mắt cô rực rỡ như vì sao trên trời, “Ngôn Tuấn, em cũng hứa với anh: Nếu như có một ngày em đá anh, nhất định không phải là vì anh là con của bố anh.”
Ngôn Tuấn nhắm mắt, anh cố gắng nhớ lại bài học khống chế cơn tức giận trên chiến trường hồi tham gia chương trình đặc huấn dành cho đội đặc nhiệm, cuối cùng Ngôn Tuấn nắm lấy cái cổ tay đang níu tay áo anh, kéo cô thật mạnh vào lồng ngực mình rồi hôn lấy hôn để lên môi cô, hôn đến mức người cô mềm nhũn không đứng nổi nữa thì anh mới ném cô vào trong xe và cài thật chắc dây an toàn cho cô, xong xuôi anh mới nghiến răng lái xe lao đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.