Chương 3
Sói Xám Mọc Cánh
22/05/2017
Tại Lục gia.
Nhóc con bốn tuổi Lục Trọng Thuấn bị bố ôm trong lòng nhưng vẫn giãy giụa rất hăng, không ngừng quay tới quay lui để đòi với lấy cái gọng kính trên sống mũi Lục Bá Nghiêu. Lục Bá Nghiêu bị làm phiền nên trợn mắt nhìn nhóc khiến cu cậu sợ hãi co vai rụt đầu, đôi mắt to tròn chớp chớp vài cái rồi ủy khuất mím môi: “Mẹ…”
Nhưng bà Lục Ninh Hinh lúc này không còn để ý đến đứa con trai yêu quý nữa, bà vừa vào đến cửa nhà liền chạy như bay lên tầng hai, dọa cho toàn bộ đám người hầu cùng bà bảo mẫu kinh ngạc một phen. Bà lớn giọng hỏi mọi người chuẩn bị phòng cho Tân Thần xong chưa, còn tận mắt vào xem phòng ở hướng nào của nhà, sau đó còn muốn kéo hết giấy dán tường ra dán lại một lần nữa cho chắc.
Lục Chấn dang tay ôm lấy Thuấn Thuấn, thấp giọng hỏi con trai cả: “Vừa rồi có nhiều người nên bố không tiện hỏi con, Tân Thần dạo này thế nào rồi?”
Lục Bá Nghiêu một tay tách bàn tay trắng múp của em trai, một tay cài lại cúc áo của mình, trả lời bố với giọng không mấy quan tâm: “Còn thế nào được nữa? Suốt ngày gặp rắc rối.”
Thuấn Thuấn vỗ tay bôm bốp trong lòng bố, lặp lại giọng nói của anh: “Gặp rắc rối!”
Lục Chấn đưa mắt nhìn theo vợ yêu đang làm loạn trên tầng, nói khẽ với Lục Bá Nghiêu: “Lát nữa con bé về thì con đừng giáo huấn nó, khó khăn lắm con bé mới chịu về nhà ở lại một đem, con nhìn dì con kìa, vô cùng hứng khởi. Tốt nhất là cố gắng thuyết phục cho con bé chuyển hẳn về nhà mình ở, chứ một thân một mình con bé lại chuyển ra ngoài sống, bố làm sao yên tâm được?”
“Bố, con đã tính cả rồi.” Lục Bá Nghiêu hơi khó chịu nhíu mày, nới lỏng cravat ra một chút rồi xin phép vào phòng tắm rửa. Buổi tối anh đã uống vài chén rượu, bây giờ cảm thấy không thoải mái.
Lúc anh tắm rửa xong xuôi rồi xuống nhà thì Tân Thần đã đến. Ông bà Lục đang ngồi ở bàn ăn, trên bàn ăn đầy những món ăn mà cô thích, nhóc Trọng Thuấn ngậm tay nhìn các món ăn một cách thèm thuồng rồi ngay lập tức quấn lấy bàn ăn.
Vừa thấy anh, Tân Thần trợn tròn mắt lên, nhưng khi biết anh đang nhìn lại mình thì cô lập tức vùi đầu vào bát ăn liên tục. Đôi mắt hẹp dài của người nào đó đang đứng trên cầu thang chợt lóe lên, anh chậm rãi đi vào phòng khách, ngồi lên ghế sofa.
Tiểu Trọng Thuấn như quả bóng, lăn đến bên chân anh đòi anh bế, Lục Bá Nghiêu cúi xuống bẹo bẹo má thằng nhóc rồi ôm nó lên, giao lại cho vợ chồng Lục Chấn, “Bố và dì lên nhà tắm rửa nghỉ ngơi trước đi, có con ở dưới này rồi.”
Lục Chấn nhìn sang vợ yêu, Ninh Hinh rõ ràng đang dán mắt vào cô bé ngồi ở bàn ăn kia chứ không nỡ dời đi, bỗng nhiên Tân Thần nói: “Hai người yên tâm, đã có anh canh chừng con rồi, con sẽ không chạy mất đâu.”
Cô nói như vậy khiến họ không những không yên tâm mà càng ở lại lâu hơn.
Cuối cùng trong phòng ăn chỉ còn hai người bọn họ. Lục Bá Nghiêu ngồi xuống chiếc ghế cạnh cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy cái áo khoác của đàn ông rộng thùng thình mà cô vẫn đang mặc thì ánh mắt anh sắc lại. Tân Thần cảm nhận được ánh mắt đó không khỏi rụt cổ, vô thức ngồi nhích ra xa anh một tí. Lục Bá Nghiêu lại chuyển ánh mắt xuống chân váy cô đang mặc, ánh mắt lại thêm nghiêm nghị lạnh lùng, Tân Thần không chịu nổi cực hình khi mắt anh như tia laser chiếu đi chiếu lại trên người cô, quay mặt nhìn anh nói: “Anh nhìn đã chưa?”
Lục Bá Nghiêu cười lạnh.
Một lát sau, anh lẳng lặng châm thuốc, rít một hơi rồi từ từ nhả khói, anh trầm ngâm nói: “Cô gái kia là sinh viên khoa tài chính ở Đại học G, năm hai, lai lịch… không rõ. Chắc em hiểu ở cái thành phố G này, nếu anh không tra ra được lai lịch của ai thì sau lưng người đó có hậu thuẫn như thế nào chứ?”
Biểu tình khuôn mặt của Tân Thần vẫn thản nhiên như cũ, cô nói với giọng không mấy quan tâm: “Em sẽ không tham gia vào chuyện của vợ chồng Ngụy Tử nữa, lai lịch cô gái kia lớn mạnh tới mức nào cũng không liên quan đến em.”
Lục Bá Nghiêu lạnh lùng nhìn nghiêng mặt cô.
Thôi Thuấn Hoa là bạn thân của anh hồi còn đi học, hồi xưa Tân Thần và Thôi Thuấn Hoa là mối tình đầu của nhau, vậy mà chỉ qua có mấy năm, ngữ khí khi nói về anh ta của cô đã khác hẳn, nhàn nhạt và vô tình.
Khóe miệng anh giật giật.
Cái con bé này, rốt cuộc nó có thể nhẫn tâm vô ý đến mức nào nữa, anh rất muốn biết rõ.
“Được thôi, anh cũng không muốn nói nhiều, ngày mai em chuyển về hẳn nhà đi.” Lục Bá Nghiêu rít thêm một hơi thuốc nữa, nói: “Nếu em không nghe lời, anh sẽ làm cho em bị điều đến Lục thị, 24/24 chịu sự quản thúc của anh.”
Anh còn chưa dứt lời, người kia đã bỏ đũa xuống, “xoạch” một cái, Tân Thần đứng dậy định dời đi. Đúng lúc đó anh nắm lấy cổ tay cô, “Ngồi xuống!”
Khi Lục Bá Nghiêu tức giận thì tốt nhất không nên chọc vào anh ta, từ hồi mười sáu tuổi, Tân Thần đã hiểu rõ điều này nên ngồi xuống. “Anh dựa vào đâu mà quản thúc tôi? Mẹ tôi cưới bố anh chứ không phải tôi cưới nhà anh!” Lúc cô điên lên sẽ sinh ra nói bừa, “Lục Bá Nghiêu, anh đừng có lúc nào cũng tự cho là mình đúng như thế! Xin anh đấy! Tôi đi đây!”
Lục Bá Nghiêu cười khảy: “Hôm sau em đợi tin chuyển sang Lục thị làm việc.”
Tân Thần tức giận nhìn khuôn mặt lạnh lẽo không chút biểu cảm của anh, quả thật hiện giờ cô rất muốn nhảy ra cào vào mặt hắn ta mấy phát. Cô giận đến mức quai hàm bạnh ra, mắt sáng lên, con ngươi đen láy bắt đầu xuất hiện một tầng hơi nước khiến mắt cô thêm lấp lánh dưới ánh đèn. Lục Bá Nghiêu quay đầu đi, anh không thể nhìn cô thêm nữa, tay lại lấy ra thêm một điếu thuốc nữa nhưng hộp thuốc trên tay anh bị cô giằng lấy rồi vứt ra xa.
Hỏng bét rồi.
Ninh Hinh vừa nhìn xuống bọn họ từ trên tầng hai đã thấy trên trán con trai của chồng nổi lên mấy đường gân xanh, đúng là con gái bà đã chọc giận thằng bé rồi. Bà dùng khuỷu tay huých huých chồng đang đứng bên cạnh, Lục Chấn nhìn tình hình căng thẳng bên dưới cũng không biết giải quyết thế nào, ông im lặng một chút rồi quay sang dặn cậu nhóc đang bám lấy thanh chắn cầu thang vài câu rồi cho thằng bé chạy xuống nhà.
Trong gia đình nhà học Lục, người duy nhất mà Tân Thần quan tâm là cậu em cùng mẹ khác cha này.
Thuấn Thuấn đã tắm và mặc đồ ngủ rồi, cậu nhóc lon ton lăn từ trên cầu thang xuống đến bên Tân Thần, hai bàn tay mập mạp ngắn ngắn duỗi tới trước mặt cô: “Chị ơi, chị ôm em đi!”
Vẻ mặt Lục Bá Nghiêu hơi dịu lại. Tân Thần bế Thuấn Thuấn lên ôm vào lòng, giọng cô vẫn có chút không hài lòng: “Sao giờ này mà em vẫn chưa đi ngủ?”
“Chị vẫn chưa kể chuyện cổ tích cho Thuấn Thuấn!” Thuấn Thuấn nắm lấy tóc của cô, giọng trẻ con non nớt nũng nịu, “Thuấn Thuấn muốn ngủ cùng chị cơ!”
Da đầu Tân Thần bị kéo căng, cô hôn cậu nhóc dỗ dành, Thuấn Thuấn cười khanh khách nhưng vẫn không chịu buông tay. Lục Bá Nghiêu đứng dậy đi lên gác, lúc đi qua hai người một lớn một nhỏ kia, anh gỡ ngón tay của nhóc khỏi tóc cô, Tân Thần được giúp nhưng vẫn không thèm ngẩng đầu nhìn hay nói một lời cảm ơn với anh.
Thuấn Thuấn thấy Lục Bá Nghiêu đang sầm mặt lại là thầm hiểu sắp có giông tố nổi dậy, đôi mắt to như trái bồ đào chớp chớp vài cái, nhóc cất giọng nói trẻ con nũng nịu với anh trai mặt than: “Anh ơi, Thuấn Thuấn cũng muốn ngủ với anh tối nay!”
Thằng nhóc này quen được chiều nên sinh hư rồi, Tân Thần định tét một phát vào mông Thuấn Thuấn thì nhóc vội nói nốt: “Anh, Thuấn Thuấn, chị, ba người chúng ta cùng ngủ nhé!”
Trước mắt Tân Thần tối om.
Lục Bá Nghiêu lại vô cùng trấn tĩnh, một tay bế lấy Thuấn Thuấn trước ngực cô, một tay xách cô lên nhà.
***
Huyện Bùi Dương năm nay là nơi tổ chức lễ vinh danh những vị có thành tích văn hóa, đóng góp lớn cho xã hội, vì thế người người kéo tới đây tham dự lễ hội là điều dễ hiểu. Phụ trách viên Lâm Trạch coi đây là cơ hội hiếm có để quảng bá tên tuổi của huyện nên rất chú trọng trong khâu báo chí và tuyên truyền, mỗi ngày đều phái người đi khảo sát tình hình chung. Chủ biên báo Đô Thị quyết định lựa chọn người xuống huyện Bùi Dương để đưa tin, ông hồ hởi chỉ định phóng viên Trương Minh Minh cho lần đi công tác này.
Trương Minh Minh vừa nghe thấy mình phải đi về vùng quê thì sắc mặt trắng bệch: “Ở nông thôn có rất nhiều muỗi! Tôi không muốn đi đâu! Chủ biên cử Tân Thần đi đi!”.
Tân Thần nghe thấy vậy liền gật đầu hưởng ứng, “Chủ biên, tôi đồng ý!”
Chủ biên nhìn Tân Thần với tâm trạng phức tạp, “Tôi cũng muốn điều cô đi lắm chứ…” Quả thật Bí thư Vương khen Tân Thần làm việc tốt là không sai, nhưng… Ông than thở, “Nhưng nếu cô đi, bộ phận Quảng cáo của tòa báo chúng ta chắc không còn đường sống nữa.”
Chỉ một hợp đồng quảng cáo với bên Lục thị cũng đủ cho lương của cả bộ phận Quảng cáo trong một năm, huống chi đắc tội với Lục Bá Nghiêu cũng chẳng khác nào tự rước họa vào thân, tổ chim bị phá thì liệu trứng còn nguyên vẹn không đây? Chủ biên lại thở dài, vỗ vỗ vai Tân Thần, “Còn nữa, từ nay cô sẽ phụ trách mục số mười.”
Mục số mười… Tân Thần nghe xong vô cùng hoang mang. Người trong công ty tổng hợp XX ỷ mạnh hiếp yếu, rạp chiếu phim YY mới phát hành loại thẻ giảm giá ZZ mới, ngoài chợ tăng giá hạch đào lên mức kỉ lục 19.9 đồng… Mục số mười!
Đó là chỗ của những mẩu tin lá cải, được tiếng nhưng không được miếng.
Trương Minh Minh dùng ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị quét lên xuống trên người Tân Thần, Tân Thần cũng nước mắt lưng tròng nhìn lại cô ấy.
Ngôn Tuấn vừa tới cửa phòng đã thấy hai người tay nắm chặt tay, đôi mắt đẫm nước nhìn nhau đầy bịn rịn. Nhìn cảnh đó anh không khỏi nhịn cười, tò mò muốn biết đã có chuyện gì xảy ra?
Chủ biên lại thở dài: “Ngôn Tuấn, cậu tới đúng lúc lắm. Khi xuống tới Bùi Dương thì mong cậu để mắt đến cô gái này hộ tôi.” Ông “trao” Trương Minh Minh cho Ngôn Tuấn, “Đây là Tiểu Trương, chắc hẳn hai người đã từng gặp qua?”
Ngôn Tuấn gật đầu cười. Vừa nhìn thấy anh chàng trẻ trung có vóc dáng cao to, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai, Trương Minh Minh lập tức vứt công ty bách hóa đang giảm giá hàng loạt vào xó nào đó, đột nhiên cô cảm thấy ruồi muỗi cũng không đáng sợ lắm, hai mắt cô nàng tỏa sáng khi vào anh chàng đẹp trai trước mặt. Tân Thần đứng một bên nhìn nhìn Ngôn Tuấn, lúc này kì thực cô rất muốn phun ra một búng máu tươi.
Sự nghiệp và nhân duyên của cô đang bị cản trở! Người cản trở không khác là Lục Bá Nghiêu kiêu căng hách dịch, còn cả tên đầu sỏ Thôi Thuấn Hoa gây nên nữa, hai con người tồi tệ đó đáng bị giày vò dưới móng ngựa!
Ngôn Tuấn tới để đưa cho chủ biên vài tài liệu về vùng quê, sau đó cùng Trương Minh Minh nói về thời gian gặp mặt để cùng tới huyện Bùi Dương, thình thoảng trong lúc thảo luận, anh liếc nhanh qua Tân Thần. Cô đang gục đầu xuống bàn, ánh mắt ủ rũ ỉu xìu nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính đối diện, cả khuôn mặt chỉ có sự rầu rĩ, trong mắt anh ẩn chứa nét cười.
Anh đến bên cô, gõ nhẹ lên chiếc bàn cô đang úp má xuống, “Tay của bạn em thế nào rồi?”
Tân Thần ngước mắt nhìn anh. “Trật khớp, đang ở nhà dưỡng thương.” Cô lấy lại tinh thần nói, “Cô ấy nhờ em chuyển lời với anh rằng: khi nào anh rảnh, cô ấy muốn mời anh ăn một bữa để cảm ơn.”
“Không cần thiết.” Khóe môi anh nhếch nhẹ, “Người phải cảm ơn là em chứ? Chỉ cần em có chút lòng thành là được.”
Anh ta có ý gì đây, Tân Thần không kìm được thầm tự hỏi, nhưng hình như cô nghĩ hơi nhiều… Nhìn lông mày Tân Thần hết giãn ra rồi nhăn lại cùng điệu bộ suy nghĩ cân nhắc, bỗng dưng anh rất muốn giơ tay ra xoa xoa chân mày cho cô. “Tân Thần?” Ngôn Tuấn nhẹ nhàng gọi cô.
Tân Thần lấy lại tinh thần, “Được thôi, anh chờ một chút.” Cô đứng dậy, đi về phía tủ đồ ở góc phòng làm việc rồi lấy ra một cái túi to, đưa cho anh, “Cho anh cái này.”
Ngôn Tuấn mở túi ra, là một chiếc áo khoác kiểu nam. Anh nhíu mày nhìn cô.
“Cái áo khoác kia không biết đã để quên ở đâu rồi, em mua cái này bù lại cho anh.” Tân Thần thản nhiên nói. Kì thực chiếc áo khoác của Ngôn Tuấn đang treo trong tủ quần áo của cô, nhưng cô không muốn trả lại nó.
Cũng may là anh ta không suy nghĩ gì, chỉ cười cười rồi nhận lấy chiếc áo.
Lời tác giả: Không hiểu vì sao mà lúc tôi có ý định để Lục Bá Nghiêu làm nam thứ lại sinh ra cảm giác anh ta là một Tiểu Tam (người thứ ba xen vào tình yêu của một đôi), cảm thấy hổ thẹn thay cho anh ta… Còn Ngôn Tuấn, anh chưa bị lộ ra chút bản chất lưu manh nào đâu…
Nhóc con bốn tuổi Lục Trọng Thuấn bị bố ôm trong lòng nhưng vẫn giãy giụa rất hăng, không ngừng quay tới quay lui để đòi với lấy cái gọng kính trên sống mũi Lục Bá Nghiêu. Lục Bá Nghiêu bị làm phiền nên trợn mắt nhìn nhóc khiến cu cậu sợ hãi co vai rụt đầu, đôi mắt to tròn chớp chớp vài cái rồi ủy khuất mím môi: “Mẹ…”
Nhưng bà Lục Ninh Hinh lúc này không còn để ý đến đứa con trai yêu quý nữa, bà vừa vào đến cửa nhà liền chạy như bay lên tầng hai, dọa cho toàn bộ đám người hầu cùng bà bảo mẫu kinh ngạc một phen. Bà lớn giọng hỏi mọi người chuẩn bị phòng cho Tân Thần xong chưa, còn tận mắt vào xem phòng ở hướng nào của nhà, sau đó còn muốn kéo hết giấy dán tường ra dán lại một lần nữa cho chắc.
Lục Chấn dang tay ôm lấy Thuấn Thuấn, thấp giọng hỏi con trai cả: “Vừa rồi có nhiều người nên bố không tiện hỏi con, Tân Thần dạo này thế nào rồi?”
Lục Bá Nghiêu một tay tách bàn tay trắng múp của em trai, một tay cài lại cúc áo của mình, trả lời bố với giọng không mấy quan tâm: “Còn thế nào được nữa? Suốt ngày gặp rắc rối.”
Thuấn Thuấn vỗ tay bôm bốp trong lòng bố, lặp lại giọng nói của anh: “Gặp rắc rối!”
Lục Chấn đưa mắt nhìn theo vợ yêu đang làm loạn trên tầng, nói khẽ với Lục Bá Nghiêu: “Lát nữa con bé về thì con đừng giáo huấn nó, khó khăn lắm con bé mới chịu về nhà ở lại một đem, con nhìn dì con kìa, vô cùng hứng khởi. Tốt nhất là cố gắng thuyết phục cho con bé chuyển hẳn về nhà mình ở, chứ một thân một mình con bé lại chuyển ra ngoài sống, bố làm sao yên tâm được?”
“Bố, con đã tính cả rồi.” Lục Bá Nghiêu hơi khó chịu nhíu mày, nới lỏng cravat ra một chút rồi xin phép vào phòng tắm rửa. Buổi tối anh đã uống vài chén rượu, bây giờ cảm thấy không thoải mái.
Lúc anh tắm rửa xong xuôi rồi xuống nhà thì Tân Thần đã đến. Ông bà Lục đang ngồi ở bàn ăn, trên bàn ăn đầy những món ăn mà cô thích, nhóc Trọng Thuấn ngậm tay nhìn các món ăn một cách thèm thuồng rồi ngay lập tức quấn lấy bàn ăn.
Vừa thấy anh, Tân Thần trợn tròn mắt lên, nhưng khi biết anh đang nhìn lại mình thì cô lập tức vùi đầu vào bát ăn liên tục. Đôi mắt hẹp dài của người nào đó đang đứng trên cầu thang chợt lóe lên, anh chậm rãi đi vào phòng khách, ngồi lên ghế sofa.
Tiểu Trọng Thuấn như quả bóng, lăn đến bên chân anh đòi anh bế, Lục Bá Nghiêu cúi xuống bẹo bẹo má thằng nhóc rồi ôm nó lên, giao lại cho vợ chồng Lục Chấn, “Bố và dì lên nhà tắm rửa nghỉ ngơi trước đi, có con ở dưới này rồi.”
Lục Chấn nhìn sang vợ yêu, Ninh Hinh rõ ràng đang dán mắt vào cô bé ngồi ở bàn ăn kia chứ không nỡ dời đi, bỗng nhiên Tân Thần nói: “Hai người yên tâm, đã có anh canh chừng con rồi, con sẽ không chạy mất đâu.”
Cô nói như vậy khiến họ không những không yên tâm mà càng ở lại lâu hơn.
Cuối cùng trong phòng ăn chỉ còn hai người bọn họ. Lục Bá Nghiêu ngồi xuống chiếc ghế cạnh cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy cái áo khoác của đàn ông rộng thùng thình mà cô vẫn đang mặc thì ánh mắt anh sắc lại. Tân Thần cảm nhận được ánh mắt đó không khỏi rụt cổ, vô thức ngồi nhích ra xa anh một tí. Lục Bá Nghiêu lại chuyển ánh mắt xuống chân váy cô đang mặc, ánh mắt lại thêm nghiêm nghị lạnh lùng, Tân Thần không chịu nổi cực hình khi mắt anh như tia laser chiếu đi chiếu lại trên người cô, quay mặt nhìn anh nói: “Anh nhìn đã chưa?”
Lục Bá Nghiêu cười lạnh.
Một lát sau, anh lẳng lặng châm thuốc, rít một hơi rồi từ từ nhả khói, anh trầm ngâm nói: “Cô gái kia là sinh viên khoa tài chính ở Đại học G, năm hai, lai lịch… không rõ. Chắc em hiểu ở cái thành phố G này, nếu anh không tra ra được lai lịch của ai thì sau lưng người đó có hậu thuẫn như thế nào chứ?”
Biểu tình khuôn mặt của Tân Thần vẫn thản nhiên như cũ, cô nói với giọng không mấy quan tâm: “Em sẽ không tham gia vào chuyện của vợ chồng Ngụy Tử nữa, lai lịch cô gái kia lớn mạnh tới mức nào cũng không liên quan đến em.”
Lục Bá Nghiêu lạnh lùng nhìn nghiêng mặt cô.
Thôi Thuấn Hoa là bạn thân của anh hồi còn đi học, hồi xưa Tân Thần và Thôi Thuấn Hoa là mối tình đầu của nhau, vậy mà chỉ qua có mấy năm, ngữ khí khi nói về anh ta của cô đã khác hẳn, nhàn nhạt và vô tình.
Khóe miệng anh giật giật.
Cái con bé này, rốt cuộc nó có thể nhẫn tâm vô ý đến mức nào nữa, anh rất muốn biết rõ.
“Được thôi, anh cũng không muốn nói nhiều, ngày mai em chuyển về hẳn nhà đi.” Lục Bá Nghiêu rít thêm một hơi thuốc nữa, nói: “Nếu em không nghe lời, anh sẽ làm cho em bị điều đến Lục thị, 24/24 chịu sự quản thúc của anh.”
Anh còn chưa dứt lời, người kia đã bỏ đũa xuống, “xoạch” một cái, Tân Thần đứng dậy định dời đi. Đúng lúc đó anh nắm lấy cổ tay cô, “Ngồi xuống!”
Khi Lục Bá Nghiêu tức giận thì tốt nhất không nên chọc vào anh ta, từ hồi mười sáu tuổi, Tân Thần đã hiểu rõ điều này nên ngồi xuống. “Anh dựa vào đâu mà quản thúc tôi? Mẹ tôi cưới bố anh chứ không phải tôi cưới nhà anh!” Lúc cô điên lên sẽ sinh ra nói bừa, “Lục Bá Nghiêu, anh đừng có lúc nào cũng tự cho là mình đúng như thế! Xin anh đấy! Tôi đi đây!”
Lục Bá Nghiêu cười khảy: “Hôm sau em đợi tin chuyển sang Lục thị làm việc.”
Tân Thần tức giận nhìn khuôn mặt lạnh lẽo không chút biểu cảm của anh, quả thật hiện giờ cô rất muốn nhảy ra cào vào mặt hắn ta mấy phát. Cô giận đến mức quai hàm bạnh ra, mắt sáng lên, con ngươi đen láy bắt đầu xuất hiện một tầng hơi nước khiến mắt cô thêm lấp lánh dưới ánh đèn. Lục Bá Nghiêu quay đầu đi, anh không thể nhìn cô thêm nữa, tay lại lấy ra thêm một điếu thuốc nữa nhưng hộp thuốc trên tay anh bị cô giằng lấy rồi vứt ra xa.
Hỏng bét rồi.
Ninh Hinh vừa nhìn xuống bọn họ từ trên tầng hai đã thấy trên trán con trai của chồng nổi lên mấy đường gân xanh, đúng là con gái bà đã chọc giận thằng bé rồi. Bà dùng khuỷu tay huých huých chồng đang đứng bên cạnh, Lục Chấn nhìn tình hình căng thẳng bên dưới cũng không biết giải quyết thế nào, ông im lặng một chút rồi quay sang dặn cậu nhóc đang bám lấy thanh chắn cầu thang vài câu rồi cho thằng bé chạy xuống nhà.
Trong gia đình nhà học Lục, người duy nhất mà Tân Thần quan tâm là cậu em cùng mẹ khác cha này.
Thuấn Thuấn đã tắm và mặc đồ ngủ rồi, cậu nhóc lon ton lăn từ trên cầu thang xuống đến bên Tân Thần, hai bàn tay mập mạp ngắn ngắn duỗi tới trước mặt cô: “Chị ơi, chị ôm em đi!”
Vẻ mặt Lục Bá Nghiêu hơi dịu lại. Tân Thần bế Thuấn Thuấn lên ôm vào lòng, giọng cô vẫn có chút không hài lòng: “Sao giờ này mà em vẫn chưa đi ngủ?”
“Chị vẫn chưa kể chuyện cổ tích cho Thuấn Thuấn!” Thuấn Thuấn nắm lấy tóc của cô, giọng trẻ con non nớt nũng nịu, “Thuấn Thuấn muốn ngủ cùng chị cơ!”
Da đầu Tân Thần bị kéo căng, cô hôn cậu nhóc dỗ dành, Thuấn Thuấn cười khanh khách nhưng vẫn không chịu buông tay. Lục Bá Nghiêu đứng dậy đi lên gác, lúc đi qua hai người một lớn một nhỏ kia, anh gỡ ngón tay của nhóc khỏi tóc cô, Tân Thần được giúp nhưng vẫn không thèm ngẩng đầu nhìn hay nói một lời cảm ơn với anh.
Thuấn Thuấn thấy Lục Bá Nghiêu đang sầm mặt lại là thầm hiểu sắp có giông tố nổi dậy, đôi mắt to như trái bồ đào chớp chớp vài cái, nhóc cất giọng nói trẻ con nũng nịu với anh trai mặt than: “Anh ơi, Thuấn Thuấn cũng muốn ngủ với anh tối nay!”
Thằng nhóc này quen được chiều nên sinh hư rồi, Tân Thần định tét một phát vào mông Thuấn Thuấn thì nhóc vội nói nốt: “Anh, Thuấn Thuấn, chị, ba người chúng ta cùng ngủ nhé!”
Trước mắt Tân Thần tối om.
Lục Bá Nghiêu lại vô cùng trấn tĩnh, một tay bế lấy Thuấn Thuấn trước ngực cô, một tay xách cô lên nhà.
***
Huyện Bùi Dương năm nay là nơi tổ chức lễ vinh danh những vị có thành tích văn hóa, đóng góp lớn cho xã hội, vì thế người người kéo tới đây tham dự lễ hội là điều dễ hiểu. Phụ trách viên Lâm Trạch coi đây là cơ hội hiếm có để quảng bá tên tuổi của huyện nên rất chú trọng trong khâu báo chí và tuyên truyền, mỗi ngày đều phái người đi khảo sát tình hình chung. Chủ biên báo Đô Thị quyết định lựa chọn người xuống huyện Bùi Dương để đưa tin, ông hồ hởi chỉ định phóng viên Trương Minh Minh cho lần đi công tác này.
Trương Minh Minh vừa nghe thấy mình phải đi về vùng quê thì sắc mặt trắng bệch: “Ở nông thôn có rất nhiều muỗi! Tôi không muốn đi đâu! Chủ biên cử Tân Thần đi đi!”.
Tân Thần nghe thấy vậy liền gật đầu hưởng ứng, “Chủ biên, tôi đồng ý!”
Chủ biên nhìn Tân Thần với tâm trạng phức tạp, “Tôi cũng muốn điều cô đi lắm chứ…” Quả thật Bí thư Vương khen Tân Thần làm việc tốt là không sai, nhưng… Ông than thở, “Nhưng nếu cô đi, bộ phận Quảng cáo của tòa báo chúng ta chắc không còn đường sống nữa.”
Chỉ một hợp đồng quảng cáo với bên Lục thị cũng đủ cho lương của cả bộ phận Quảng cáo trong một năm, huống chi đắc tội với Lục Bá Nghiêu cũng chẳng khác nào tự rước họa vào thân, tổ chim bị phá thì liệu trứng còn nguyên vẹn không đây? Chủ biên lại thở dài, vỗ vỗ vai Tân Thần, “Còn nữa, từ nay cô sẽ phụ trách mục số mười.”
Mục số mười… Tân Thần nghe xong vô cùng hoang mang. Người trong công ty tổng hợp XX ỷ mạnh hiếp yếu, rạp chiếu phim YY mới phát hành loại thẻ giảm giá ZZ mới, ngoài chợ tăng giá hạch đào lên mức kỉ lục 19.9 đồng… Mục số mười!
Đó là chỗ của những mẩu tin lá cải, được tiếng nhưng không được miếng.
Trương Minh Minh dùng ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị quét lên xuống trên người Tân Thần, Tân Thần cũng nước mắt lưng tròng nhìn lại cô ấy.
Ngôn Tuấn vừa tới cửa phòng đã thấy hai người tay nắm chặt tay, đôi mắt đẫm nước nhìn nhau đầy bịn rịn. Nhìn cảnh đó anh không khỏi nhịn cười, tò mò muốn biết đã có chuyện gì xảy ra?
Chủ biên lại thở dài: “Ngôn Tuấn, cậu tới đúng lúc lắm. Khi xuống tới Bùi Dương thì mong cậu để mắt đến cô gái này hộ tôi.” Ông “trao” Trương Minh Minh cho Ngôn Tuấn, “Đây là Tiểu Trương, chắc hẳn hai người đã từng gặp qua?”
Ngôn Tuấn gật đầu cười. Vừa nhìn thấy anh chàng trẻ trung có vóc dáng cao to, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai, Trương Minh Minh lập tức vứt công ty bách hóa đang giảm giá hàng loạt vào xó nào đó, đột nhiên cô cảm thấy ruồi muỗi cũng không đáng sợ lắm, hai mắt cô nàng tỏa sáng khi vào anh chàng đẹp trai trước mặt. Tân Thần đứng một bên nhìn nhìn Ngôn Tuấn, lúc này kì thực cô rất muốn phun ra một búng máu tươi.
Sự nghiệp và nhân duyên của cô đang bị cản trở! Người cản trở không khác là Lục Bá Nghiêu kiêu căng hách dịch, còn cả tên đầu sỏ Thôi Thuấn Hoa gây nên nữa, hai con người tồi tệ đó đáng bị giày vò dưới móng ngựa!
Ngôn Tuấn tới để đưa cho chủ biên vài tài liệu về vùng quê, sau đó cùng Trương Minh Minh nói về thời gian gặp mặt để cùng tới huyện Bùi Dương, thình thoảng trong lúc thảo luận, anh liếc nhanh qua Tân Thần. Cô đang gục đầu xuống bàn, ánh mắt ủ rũ ỉu xìu nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính đối diện, cả khuôn mặt chỉ có sự rầu rĩ, trong mắt anh ẩn chứa nét cười.
Anh đến bên cô, gõ nhẹ lên chiếc bàn cô đang úp má xuống, “Tay của bạn em thế nào rồi?”
Tân Thần ngước mắt nhìn anh. “Trật khớp, đang ở nhà dưỡng thương.” Cô lấy lại tinh thần nói, “Cô ấy nhờ em chuyển lời với anh rằng: khi nào anh rảnh, cô ấy muốn mời anh ăn một bữa để cảm ơn.”
“Không cần thiết.” Khóe môi anh nhếch nhẹ, “Người phải cảm ơn là em chứ? Chỉ cần em có chút lòng thành là được.”
Anh ta có ý gì đây, Tân Thần không kìm được thầm tự hỏi, nhưng hình như cô nghĩ hơi nhiều… Nhìn lông mày Tân Thần hết giãn ra rồi nhăn lại cùng điệu bộ suy nghĩ cân nhắc, bỗng dưng anh rất muốn giơ tay ra xoa xoa chân mày cho cô. “Tân Thần?” Ngôn Tuấn nhẹ nhàng gọi cô.
Tân Thần lấy lại tinh thần, “Được thôi, anh chờ một chút.” Cô đứng dậy, đi về phía tủ đồ ở góc phòng làm việc rồi lấy ra một cái túi to, đưa cho anh, “Cho anh cái này.”
Ngôn Tuấn mở túi ra, là một chiếc áo khoác kiểu nam. Anh nhíu mày nhìn cô.
“Cái áo khoác kia không biết đã để quên ở đâu rồi, em mua cái này bù lại cho anh.” Tân Thần thản nhiên nói. Kì thực chiếc áo khoác của Ngôn Tuấn đang treo trong tủ quần áo của cô, nhưng cô không muốn trả lại nó.
Cũng may là anh ta không suy nghĩ gì, chỉ cười cười rồi nhận lấy chiếc áo.
Lời tác giả: Không hiểu vì sao mà lúc tôi có ý định để Lục Bá Nghiêu làm nam thứ lại sinh ra cảm giác anh ta là một Tiểu Tam (người thứ ba xen vào tình yêu của một đôi), cảm thấy hổ thẹn thay cho anh ta… Còn Ngôn Tuấn, anh chưa bị lộ ra chút bản chất lưu manh nào đâu…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.