Chương 5
Sói Xám Mọc Cánh
22/05/2017
Ngôn Tuấn vừa ra khỏi tòa soạn thì vội tới khu phố trung tâm cho cuộc hẹn
sắp tới. Thẩm Viễn đang đợi anh trong phòng đặt riêng, vừa thấy Ngôn
Tuấn anh liền dứng dậy cúi chào anh, trịnh trọng nói: “Đại thiếu gia,
cuối cùng cậu cũng đến, tôi rất mong được gặp cậu!”
Ngôn Tuấn phẩy tay, “Đừng khách sáo.”
Anh không nói gì nữa, chỉ mời Thẩm Viễn uống trà nhưng Thẩm Viễn cũng không dám đụng tới tách trà mà anh mời. Ngôn Tuấn nhấc tách trà lên, chậm rãi gạt nhẹ mặt nước và lá trà xanh non trong tách, hỏi Thẩm Viễn: “Cậu tận mắt nhìn con bé lên máy bay chứ?”
Thẩm Viễn gật đầu, “Chính tôi đã đưa cô ấy lên máy bay. Tôi cũng đã gọi cho Trịnh Phiên Nhiên, bảo cậu phái người tới sân bay ở Pháp đón, nhất định sẽ không có gì sơ suất xảy ra đâu.”
Ngôn Tuấn thở dài.
Thẩm Viễn cũng hơi nuối tiếc: “Cậu đã đi suốt đêm về thành phố, sao vẫn không đi tiễn cô ấy? Chu Tố tuy không nói gì nhưng thực ra luôn muốn gặp cậu trước khi đi.”
“Nếu tôi đến đó, nhất định con bé sẽ khiến tôi mềm lòng.” Ngôn Tuấn than thở, “Tôi rất hiểu tính em gái tôi. Thẩm Viễn, chắc cậu cũng biết lần này tôi thực sự hết cách rồi, nếu bố tôi biết con bé bây giờ như thế nào, chắc ông cụ sẽ bằng mọi giá tống con bé đến Nam Cực mất.”
Thẩm Viễn hiểu.
“Nếu không đi nữa thì trưa nay thiếu gia đã có kế hoạch chưa?” Thẩm Viễn chuyển đề tài, “Giấy điều Lâm Trạch Sinh về vẫn đang ở trên bàn làm việc của tôi, cậu xem nên giải quyết thế nào cho thuận lợi?”
“Cho anh ta đến đây.” Ngôn Tuấn nói, “Hai năm qua anh ta ở Bùi Dương cũng có vài thành tích, là người có thể dùng được. Đoàn văn nghệ ở thành phố G cũng nên nhúc nhích một chút, bao nhiêu năm rồi mà vẫn không có sóng gió như thế, có thêm chút bất lợi sẽ tốt hơn.”
Hai người đồng thời cười, Thẩm Viện gật gù: “Được, vậy tôi sẽ điều cậu ta đến đây, còn để cậu ta phụ trách quản lí mấy trang trại chăn nuôi nữa, trong năm có mấy cuộc hẹn đều liên quan đến hạng mục này, người nhà họ Lâm đã tốn công nâng cấp trang trại để làm rạng danh tổ tông mấy đời rồi, chi bằng gió chiều nào theo chiều ấy.”
Hai người bàn chuyện công việc một hồi thì Thẩm Viễn đem mấy vấn đề mà anh đang phải đau đầu suy nghĩ về đoàn văn nghệ của tỉnh cho Ngôn Tuấn nghe, nghe xong anh chỉ cho Thẩm Viễn mấy phương pháp ít rủi ro lại không quá nặng tay, nghe xong Thẩm Viễn vỗ đùi tấm tắc khen: “Vậy mà tôi lại không nghĩ ra được kế hay như vậy! Thủ trưởng thật sáng suốt khi để cậu tới đây và giúp đỡ tôi. Tôi bảo này, nếu thiếu gia còn muốn tập sự thêm một thời gian, vậy chi bằng cậu hãy đến tỉnh tôi mà thử việc đi! Có cậu rồi thì tôi sẽ thu dọn hết đám người tốn cơm tốn gạo kia!”
Ngôn Tuấn châm một điếu thuốc, tiếp lời: “Sáu tháng cuối năm nay tôi sẽ dành thời gian ở lại quân đội.”
“Cậu được xét là trường hợp đặc biệt rồi, sao phải trở về làm gì nữa?” Thẩm Viễn ha ha cười hỏi, “Nơi này so với chỗ núi cao hoang vắng kia không tốt hơn sao? Thành phố xa hoa ăn chơi, mỹ nữ đầy rẫy như vậy, chẳng lẽ không sánh nổi với đám bộ đội đăc chủng mặt lúc nào cũng lạnh tanh à?”
“Việc này,” Ngôn Tuấn trầm ngâm, “Lần sau tôi gặp được bố tôi thì sẽ nhắc tới thắc mắc của ông.”
“Tôi không cần!” Thẩm Viễn nhảy dựng lên khỏi ghế sofa.
Ngôn Tuấn cười, trong đầu anh chợt hiện lên hình ảnh của Tân Thần, anh rũ mắt, nói nhỏ một câu: “Nhưng, quả là đẹp thật.”
Thẩm Viễn trước khi trở thành người làm kinh doanh đã từng gia nhập quân đội nên lỗ tai anh ta rất thính, lập tức truy hỏi anh: “Ai đẹp? Có phải cậu để ý ai rồi đúng không? Là tiểu thư nhà nào thế? Muốn tôi giúp cho một tay không?”
Ngôn Tuấn hơi khó chịu: “Anh có thể giúp được gì? Bắt cóc con gái nhà người ta chắc?”
“Chỉ cần là trúng ý thiếu gia thì anh em tôi nhất định sẽ đồng lòng đồng sức, thay cậu bắt cóc!” Thẩm Viễn vỗ ngực thình thịch.
Ngôn Tuấn mắng một câu rồi cười rộ lên, anh chợt nghĩ đến gì đó rồi thu lại nụ cười, than thở: “Trịnh Phiên Nhiên vừa có được một cậu con trai đích tôn, chắc chắn cậu ta sẽ vui đến nỗi quên hết việc, tôi nghĩ cậu ta cũng không cầm chân Tố Tố được lâu đâu, đến lúc ấy vẫn phải phiền anh quan tâm tới con bé hơn nữa. Tôi ở bên này chỉ cần sơ hở một chút thôi là bố tôi cũng phát hiện ra gì đó rồi, tính Tố Tố lại thích mềm không thích rắn… Đến khi đó có khi hết cách rồi.”
Thẩm Viễn vỗ ngực: “Cậu yên tâm, tôi coi cô ấy cũng như em gái tôi vậy.”
Thần sắc Ngôn Tuấn bất định nửa ngày, nói: “Cái người tên Thôi Thuấn Hoa, anh hãy tiếp xúc qua với anh ta đi, có thể Tố Tố… Hình như con bé thích anh ta thật.”
Thẩm Viễn vừa nghe thì lập tức cảm thấy vấn đề trở nên nghiêm trọng, nói: “Chuyện khác thì chưa tính tới, nhưng vị hôn phu của Thôi Thuấn Hoa trước khi kết hôn với hắn ta đã năm lần bảy lượt đòi tự sát, họ suốt ngày cãi vã. Năm ngoái hai người đó mới kết hôn, ngay lúc còn đang trong tuần trăng mật thì Thôi Thuấn Hoa đã ngoại tình với người khác rồi. Vợ hắn ta kể ra cũng kiên cường thật, chịu đựng được đến tận bây giờ. Muốn cô ta ly hôn… e rằng cũng khó phết đấy.”
“Thôi Thuấn Hoa không biết nghĩ sao?” Ngôn Tuấn nhíu mày, “Đã ăn chơi như vậy sao còn cưới vợ!”
“Cái này tôi cũng không rõ lắm. Việc kinh doanh của nhà họ Thôi là do em trai của Thôi Thuấn Hoa quản lý, tôi đã từng gặp cậu em rồi, cậu ta cũng khá nổi.”
Họ Thôi cũng không dễ động vào, nếu muốn ép Thôi Thuấn Hoa ly hôn rồi lại bắt anh ta kết hôn với Tố Tố cũng rất khó.
Ngôn Tuấn nghĩ tới cô em gái tuy ương bướng nhưng lúc nào cũng cô đơn một mình của mình cũng sinh ra buồn phiền. Tố Tố hồi trước đã từng yêu một người nhưng anh ta đã có vợ, nếu biết em gái sẽ thành ra thế này thì anh đã không chọn thành phố G làm nơi tập sự. Anh mà không đến đây thì Tố Tố cũng không đòi chuyển sang đại học ở thành phố G, con bé cũng sẽ không bao giờ gặp được tên Thôi Thuấn Hoa kia.
Nhưng nếu anh không tới thành phố G… Anh cũng sẽ không có cơ hội được quen Tân Thần. Người con gái ấy tựa như trận mưa rào mùa hạ, nụ cười của cô có thể quét sạch mọi phiền muộn hay mệt mỏi, mỗi lần nhìn thấy cô là anh lại cảm thấy rạo rực trong lòng. Các cụ hồi xưa hay bảo “Đẹp như tranh vẽ” để miêu tả người con gái đẹp, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Tân Thần, trong đầu anh đã hiện lên bốn chữ này.
Thẩm Viễn quan sát biểu hiện của anh, khuôn mặt đại thiếu gia trẻ tuổi lộ ra một nét buồn thoáng qua nhưng đã kịp xóa nó đi bằng một nụ cười nhàn nhạt, tâm trạng anh thoắt cái đã thay đổi. Nhận thấy ánh mắt dò hỏi của Thẩm Viễn thì anh đứng lên, nói: “Cục trưởng Lâm đang đợi tôi để triển khai mấy kế hoạch mới, tôi phải đi rồi.”
Thẩm Viễn buồn cười: “Ông ta tỏ thái độ với cậu sao? Chẳng lẽ vẫn chưa đoán ra thân phận của cậu?”
“Phó thư kí tỉnh ủy cũng có vài lời rồi, bảo tôi là người nhà của Phó chủ tịch tỉnh.” Ngôn Tuấn trêu: “Dựa vào quan hệ của hai người, tôi không bị ông ta chỉnh cho mới là lạ.”
Thẩm Viễn cười rộ lên, thấy anh cầm lên chiếc túi vừa đặt xuống chân ghế lúc mới đến, anh ta nhanh tay tấn công một chiêu, Ngôn Tuấn theo phản xạ buông chiếc túi ra để tự vệ, thoắt một cái Thẩm Viễn đã cướp được chiếc túi.
“Bảo bối gì đây!” Thẩm Viễn hứng thú mở chiếc túi ra, “Ồ… Ai mua cho cậu đây? Ngôn Tuấn mà cũng cần người mua quần áo cho cơ à?”
“Bỏ cái móng vuốt của anh ra.” Ngôn Tuấn nhăn mày, đánh thẳng vào mấy huyệt trên cánh tay anh không chút do dự. Thẩm Viễn kêu oai oái, gắng sức tránh nhưng vẫn bị trúng một phát, anh ta ngồi phịch xuống ghế sofa thở phì phò.
“Ngôn Tuấn, cậu đúng là không chịu hợp tác gì cả! Tôi chỉ muốn tranh thủ báo cáo tình hình của cậu cho thủ trưởng mà thôi!”
Ngôn Tuấn đã bước tới cửa nhưng lại quay lại chỗ Thẩm Viễn đang ngồi, tấn công anh ta thêm một chiêu nữa khiến anh ta choáng váng rồi mới xoay người bỏ đi. Ra khỏi phòng trà, anh dặn dò một vệ sĩ đang đứng cạnh cửa: “Phó chủ tịch tỉnh Thẩm muốn nghỉ ngơi một chút, bảo với các cậu là hai tiếng nữa vào trong gọi ông ấy dậy.”
Anh trở lại Bùi Dương rồi cũng không liên lạc gì với cô. Đối với một thiếu nữ mà nói, việc này chẳng khác gì tra tấn, cô ngày ăn không ngon, ngủ không yên, không chịu nổi nữa rồi!
Cô giục Ngụy Tử: “Không phải cậu bảo muốn mời Ngôn Tuấn một bữa để cảm ơn sao? Chi bằng mời luôn tối nay đi! Anh ấy sẽ về trong buổi sáng hôm nay.”
“Về?” Ngụy Tử thắc mắc, “Anh ta đi đâu mà phải về? Sao cậu lại biết rõ lịch trình của anh ta thế? Chẳng lẽ cậu để ý anh ta rồi?”
“Ôi! Rõ như thế sao?”
“Mỗi khi cậu thích ai đó thì lúc nào cũng làm loạn hết cả lên, chẳng ai ngăn nổi cậu, từ nhỏ đã thế rồi. Hồi còn ở trong nhà trẻ ấy, giờ ngủ trưa Tiểu Minh nhất định phải nằm cạnh cậu thì cậu mới chịu ngủ yên, nếu không cậu thì lén lút đổ nước vào chỗ cậu ta nằm để cậu ta phải chuyển sang nằm cùng cậu.
“Híc!”
“Được rồi!” Ngụy Tử cười thoải mái: “Đưa số của Ngôn Tuấn đây, tớ gọi anh ta cho.”
Tân Thần hài lòng dập máy, cả buổi chiều đều vui vẻ cười nói, ngay cả thái độ của cô lúc nói chuyện với Lục Bá Nghiêu cũng dịu đi mấy phần: “Hả? Em không đi được rồi, tối nay em có chuyện quan trọng cần làm, chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ nha!”
“Em không nghĩ tới việc sẽ có bao nhiêu ánh mắt đánh giá em nếu em vắng mặt trong buổi họp mặt gia đình hả? Nói lí do cho anh, Thuấn Thuấn có nhõng nhẽo thì ít nhất anh vẫn trả lời được.
“… Ngụy Tử mời em ăn cơm!”
“Mấy hôm trước có người bảo với anh là mặc kệ chuyện giữa vợ chồng Ngụy Tử cơ mà.”
“Thôi Thuấn Hoa có đi đâu, cho nên đây không phải là chuyện giữa hai người đó. Ngụy Tử là bạn em từ hồi nhỏ, tối nay là buổi tối tâm sự của con gái!”
“Vậy anh mời Ngụy Tử tới, cơm nước xong cho hai đứa tha hồ mà tâm sự cả đêm.”
Tân Thần thất vọng đến mức cúi gập người xuống (1) : “Lục Bá Nghiêu, sao hôm nay anh rảnh thế!”
(1) Nguyên văn: “Tân Thần ORZ”. ORZ nghĩa là “hối hận”, “bi phẫn”, “vô vọng”, ngoài ra còn thêm ý nữa là “thất tình”.
“Anh là một người rất kiên nhẫn.”
Chuyện này lạ! Tân Thần trợn mắt, bướng bỉnh nói: “Dù sao đi nữa thì em cũng không đi, anh không ép được em đâu.”
Dường như Lục Bá Nghiêu đã đùa với cô chán rồi, anh chỉ cười một tiếng, không nói gì.
***
Nhà hàng là do Ngụy Tử chọn, họ vừa bước vào cửa thì quản lý lập tức trưng lên bộ mặt tươi cười, nhiệt tình bước đến chào hỏi: “Thôi phu nhân, chọn tầng hai có được không ạ?”
Ngụy Tử cười cười, khi người quản lý nọ đi trước dẫn đường, cô ghé tai Tân Thần, nói nhỏ: “Thôi Thuấn Hoa đang ở đây.” Thấy sắc mặt Tân Thần thay đổi, cô nói tiếp: “Bình thường mình luôn ngồi ở gian Giang Cảnh, phòng thứ hai đếm ngược trở lại.”
Tân Thần im lặng.
Ngụy Tử thần sắc thản nhiên, cô tranh thủ gọi món trong lúc đợi Ngôn Tuấn, sau đó gọi luôn hai bát tổ yến cao cấp để khai vị. Tân Thần nhìn giá những món Ngụy Tử gọi mà giật mình, Ngụy Tử nhàn nhạt bảo: “Bây giờ chỉ có lúc tính tiền, kí tên vào hóa đơn mới có thể cho người ta thấy mình mới là Thôi phu nhân.”
Tân Thần không muốn tranh cãi với bạn, nhưng cuối cùng cô cũng không nhịn nổi mà nói: “Cậu làm thế để làm gì hả Ngụy Tử?”
“Vậy cậu muốn mình phải thế nào?” Ngụy Tử hỏi lại, “Mình không phải cậu, chẳng cần làm gì cũng có người yêu mình đến khắc cốt ghi tâm.”
Sắc mặt Tân Thần tối sầm lại, cô mím môi, đứng lên. Ngụy Tử vội vàng nhìn theo cô, vừa cười vừa hỏi: “Ngôn Tuấn sao vẫn chưa đến nhỉ?”
Nụ cười của cô ấy rất mệt mỏi, đầy miễn cưỡng, Tân Thần thầm than.
Hai người chỉ biết lặng im. Tiếng chuông điện thoại của Ngụy Tử phá tan không khí im lặng, cô nói mấy câu rồi bảo Tân Thần: “Ngôn Tuấn bảo bây giờ anh ta có chút chuyện, không tới được.”
Bây giờ Tân Thần cũng chẳng còn tâm tình gì nữa, như vậy cũng tốt, “Cậu bảo người ta đừng dọn đồ lên nữa. Hôm nay Lục Bá Nghiêu cũng dặn mình tối nay về sớm một chút rồi, Thuấn Thuấn còn đang ở nhà chờ mình kể chuyện cổ tích cho nó.”
Ngụy Tử ngồi yên nhìn cô, cả khóe miệng lẫn ánh mắt không có chút ý cười nào nhưng vẫn gật đầu, cô nói: “Cậu có thể nản lại một chút được không? Chỉ cần một tí thôi cũng được.”
“Ừ.”
***
Thôi Thuấn Hoa đang ôm eo một cô nàng đẹp như mỹ nữ mới bước ra từ tranh sơn dầu, khuôn mặt cô ta trang điểm thật đậm, đường cong mê người được bộ sườn xám bao trọn lấy. Cả hai khi bị bắt gặp cùng hốt hoảng đứng dậy, cô nàng kia còn vướng víu quần áo nên mất nửa ngày vẫn không đứng thẳng được, ngực áo bị bung hết cúc làm lộ ra một mảng ngực trắng lóa khiến Tân Thần một phen lóa mắt.
Lần này Thôi Thuấn Hoa vẫn chưa cởi được quần, chỉ cần chỉnh trang một chút là xong. Anh ta nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Tử. Lần này bắt gặp cảnh anh ta ăn vụng mà cô không hề khóc lóc om sòm. Cô nàng mặc sườn xám kia ôm lấy cánh tay Thôi Thuấn Hoa, ra vẻ thị uy. Vậy mà cô cũng không có hành động gì, chỉ quay đầu nhìn Tân Thần.
Tân Thần lúc này vẫn còn đang hoa mắt, cô nhìn chằm chằm vào cái người đang mặc bộ sườn xám, ngực thả rông kia. Thôi Thuấn Hoa ho một tiếng, vỗ vỗ cái mông tròn của sườn xám, sườn xám giả vờ chịu thiệt, cọ cọ vào anh ta làm nũng mấy cái rồi cắn môi dưới, uốn éo bỏ đi.
Ngụy Tử cười duyên dáng, nói với Tân Thần: “Mình vào nhà vệ sinh một chút, cậu chờ mình ở đây nhé.”
Ngôn Tuấn phẩy tay, “Đừng khách sáo.”
Anh không nói gì nữa, chỉ mời Thẩm Viễn uống trà nhưng Thẩm Viễn cũng không dám đụng tới tách trà mà anh mời. Ngôn Tuấn nhấc tách trà lên, chậm rãi gạt nhẹ mặt nước và lá trà xanh non trong tách, hỏi Thẩm Viễn: “Cậu tận mắt nhìn con bé lên máy bay chứ?”
Thẩm Viễn gật đầu, “Chính tôi đã đưa cô ấy lên máy bay. Tôi cũng đã gọi cho Trịnh Phiên Nhiên, bảo cậu phái người tới sân bay ở Pháp đón, nhất định sẽ không có gì sơ suất xảy ra đâu.”
Ngôn Tuấn thở dài.
Thẩm Viễn cũng hơi nuối tiếc: “Cậu đã đi suốt đêm về thành phố, sao vẫn không đi tiễn cô ấy? Chu Tố tuy không nói gì nhưng thực ra luôn muốn gặp cậu trước khi đi.”
“Nếu tôi đến đó, nhất định con bé sẽ khiến tôi mềm lòng.” Ngôn Tuấn than thở, “Tôi rất hiểu tính em gái tôi. Thẩm Viễn, chắc cậu cũng biết lần này tôi thực sự hết cách rồi, nếu bố tôi biết con bé bây giờ như thế nào, chắc ông cụ sẽ bằng mọi giá tống con bé đến Nam Cực mất.”
Thẩm Viễn hiểu.
“Nếu không đi nữa thì trưa nay thiếu gia đã có kế hoạch chưa?” Thẩm Viễn chuyển đề tài, “Giấy điều Lâm Trạch Sinh về vẫn đang ở trên bàn làm việc của tôi, cậu xem nên giải quyết thế nào cho thuận lợi?”
“Cho anh ta đến đây.” Ngôn Tuấn nói, “Hai năm qua anh ta ở Bùi Dương cũng có vài thành tích, là người có thể dùng được. Đoàn văn nghệ ở thành phố G cũng nên nhúc nhích một chút, bao nhiêu năm rồi mà vẫn không có sóng gió như thế, có thêm chút bất lợi sẽ tốt hơn.”
Hai người đồng thời cười, Thẩm Viện gật gù: “Được, vậy tôi sẽ điều cậu ta đến đây, còn để cậu ta phụ trách quản lí mấy trang trại chăn nuôi nữa, trong năm có mấy cuộc hẹn đều liên quan đến hạng mục này, người nhà họ Lâm đã tốn công nâng cấp trang trại để làm rạng danh tổ tông mấy đời rồi, chi bằng gió chiều nào theo chiều ấy.”
Hai người bàn chuyện công việc một hồi thì Thẩm Viễn đem mấy vấn đề mà anh đang phải đau đầu suy nghĩ về đoàn văn nghệ của tỉnh cho Ngôn Tuấn nghe, nghe xong anh chỉ cho Thẩm Viễn mấy phương pháp ít rủi ro lại không quá nặng tay, nghe xong Thẩm Viễn vỗ đùi tấm tắc khen: “Vậy mà tôi lại không nghĩ ra được kế hay như vậy! Thủ trưởng thật sáng suốt khi để cậu tới đây và giúp đỡ tôi. Tôi bảo này, nếu thiếu gia còn muốn tập sự thêm một thời gian, vậy chi bằng cậu hãy đến tỉnh tôi mà thử việc đi! Có cậu rồi thì tôi sẽ thu dọn hết đám người tốn cơm tốn gạo kia!”
Ngôn Tuấn châm một điếu thuốc, tiếp lời: “Sáu tháng cuối năm nay tôi sẽ dành thời gian ở lại quân đội.”
“Cậu được xét là trường hợp đặc biệt rồi, sao phải trở về làm gì nữa?” Thẩm Viễn ha ha cười hỏi, “Nơi này so với chỗ núi cao hoang vắng kia không tốt hơn sao? Thành phố xa hoa ăn chơi, mỹ nữ đầy rẫy như vậy, chẳng lẽ không sánh nổi với đám bộ đội đăc chủng mặt lúc nào cũng lạnh tanh à?”
“Việc này,” Ngôn Tuấn trầm ngâm, “Lần sau tôi gặp được bố tôi thì sẽ nhắc tới thắc mắc của ông.”
“Tôi không cần!” Thẩm Viễn nhảy dựng lên khỏi ghế sofa.
Ngôn Tuấn cười, trong đầu anh chợt hiện lên hình ảnh của Tân Thần, anh rũ mắt, nói nhỏ một câu: “Nhưng, quả là đẹp thật.”
Thẩm Viễn trước khi trở thành người làm kinh doanh đã từng gia nhập quân đội nên lỗ tai anh ta rất thính, lập tức truy hỏi anh: “Ai đẹp? Có phải cậu để ý ai rồi đúng không? Là tiểu thư nhà nào thế? Muốn tôi giúp cho một tay không?”
Ngôn Tuấn hơi khó chịu: “Anh có thể giúp được gì? Bắt cóc con gái nhà người ta chắc?”
“Chỉ cần là trúng ý thiếu gia thì anh em tôi nhất định sẽ đồng lòng đồng sức, thay cậu bắt cóc!” Thẩm Viễn vỗ ngực thình thịch.
Ngôn Tuấn mắng một câu rồi cười rộ lên, anh chợt nghĩ đến gì đó rồi thu lại nụ cười, than thở: “Trịnh Phiên Nhiên vừa có được một cậu con trai đích tôn, chắc chắn cậu ta sẽ vui đến nỗi quên hết việc, tôi nghĩ cậu ta cũng không cầm chân Tố Tố được lâu đâu, đến lúc ấy vẫn phải phiền anh quan tâm tới con bé hơn nữa. Tôi ở bên này chỉ cần sơ hở một chút thôi là bố tôi cũng phát hiện ra gì đó rồi, tính Tố Tố lại thích mềm không thích rắn… Đến khi đó có khi hết cách rồi.”
Thẩm Viễn vỗ ngực: “Cậu yên tâm, tôi coi cô ấy cũng như em gái tôi vậy.”
Thần sắc Ngôn Tuấn bất định nửa ngày, nói: “Cái người tên Thôi Thuấn Hoa, anh hãy tiếp xúc qua với anh ta đi, có thể Tố Tố… Hình như con bé thích anh ta thật.”
Thẩm Viễn vừa nghe thì lập tức cảm thấy vấn đề trở nên nghiêm trọng, nói: “Chuyện khác thì chưa tính tới, nhưng vị hôn phu của Thôi Thuấn Hoa trước khi kết hôn với hắn ta đã năm lần bảy lượt đòi tự sát, họ suốt ngày cãi vã. Năm ngoái hai người đó mới kết hôn, ngay lúc còn đang trong tuần trăng mật thì Thôi Thuấn Hoa đã ngoại tình với người khác rồi. Vợ hắn ta kể ra cũng kiên cường thật, chịu đựng được đến tận bây giờ. Muốn cô ta ly hôn… e rằng cũng khó phết đấy.”
“Thôi Thuấn Hoa không biết nghĩ sao?” Ngôn Tuấn nhíu mày, “Đã ăn chơi như vậy sao còn cưới vợ!”
“Cái này tôi cũng không rõ lắm. Việc kinh doanh của nhà họ Thôi là do em trai của Thôi Thuấn Hoa quản lý, tôi đã từng gặp cậu em rồi, cậu ta cũng khá nổi.”
Họ Thôi cũng không dễ động vào, nếu muốn ép Thôi Thuấn Hoa ly hôn rồi lại bắt anh ta kết hôn với Tố Tố cũng rất khó.
Ngôn Tuấn nghĩ tới cô em gái tuy ương bướng nhưng lúc nào cũng cô đơn một mình của mình cũng sinh ra buồn phiền. Tố Tố hồi trước đã từng yêu một người nhưng anh ta đã có vợ, nếu biết em gái sẽ thành ra thế này thì anh đã không chọn thành phố G làm nơi tập sự. Anh mà không đến đây thì Tố Tố cũng không đòi chuyển sang đại học ở thành phố G, con bé cũng sẽ không bao giờ gặp được tên Thôi Thuấn Hoa kia.
Nhưng nếu anh không tới thành phố G… Anh cũng sẽ không có cơ hội được quen Tân Thần. Người con gái ấy tựa như trận mưa rào mùa hạ, nụ cười của cô có thể quét sạch mọi phiền muộn hay mệt mỏi, mỗi lần nhìn thấy cô là anh lại cảm thấy rạo rực trong lòng. Các cụ hồi xưa hay bảo “Đẹp như tranh vẽ” để miêu tả người con gái đẹp, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Tân Thần, trong đầu anh đã hiện lên bốn chữ này.
Thẩm Viễn quan sát biểu hiện của anh, khuôn mặt đại thiếu gia trẻ tuổi lộ ra một nét buồn thoáng qua nhưng đã kịp xóa nó đi bằng một nụ cười nhàn nhạt, tâm trạng anh thoắt cái đã thay đổi. Nhận thấy ánh mắt dò hỏi của Thẩm Viễn thì anh đứng lên, nói: “Cục trưởng Lâm đang đợi tôi để triển khai mấy kế hoạch mới, tôi phải đi rồi.”
Thẩm Viễn buồn cười: “Ông ta tỏ thái độ với cậu sao? Chẳng lẽ vẫn chưa đoán ra thân phận của cậu?”
“Phó thư kí tỉnh ủy cũng có vài lời rồi, bảo tôi là người nhà của Phó chủ tịch tỉnh.” Ngôn Tuấn trêu: “Dựa vào quan hệ của hai người, tôi không bị ông ta chỉnh cho mới là lạ.”
Thẩm Viễn cười rộ lên, thấy anh cầm lên chiếc túi vừa đặt xuống chân ghế lúc mới đến, anh ta nhanh tay tấn công một chiêu, Ngôn Tuấn theo phản xạ buông chiếc túi ra để tự vệ, thoắt một cái Thẩm Viễn đã cướp được chiếc túi.
“Bảo bối gì đây!” Thẩm Viễn hứng thú mở chiếc túi ra, “Ồ… Ai mua cho cậu đây? Ngôn Tuấn mà cũng cần người mua quần áo cho cơ à?”
“Bỏ cái móng vuốt của anh ra.” Ngôn Tuấn nhăn mày, đánh thẳng vào mấy huyệt trên cánh tay anh không chút do dự. Thẩm Viễn kêu oai oái, gắng sức tránh nhưng vẫn bị trúng một phát, anh ta ngồi phịch xuống ghế sofa thở phì phò.
“Ngôn Tuấn, cậu đúng là không chịu hợp tác gì cả! Tôi chỉ muốn tranh thủ báo cáo tình hình của cậu cho thủ trưởng mà thôi!”
Ngôn Tuấn đã bước tới cửa nhưng lại quay lại chỗ Thẩm Viễn đang ngồi, tấn công anh ta thêm một chiêu nữa khiến anh ta choáng váng rồi mới xoay người bỏ đi. Ra khỏi phòng trà, anh dặn dò một vệ sĩ đang đứng cạnh cửa: “Phó chủ tịch tỉnh Thẩm muốn nghỉ ngơi một chút, bảo với các cậu là hai tiếng nữa vào trong gọi ông ấy dậy.”
Anh trở lại Bùi Dương rồi cũng không liên lạc gì với cô. Đối với một thiếu nữ mà nói, việc này chẳng khác gì tra tấn, cô ngày ăn không ngon, ngủ không yên, không chịu nổi nữa rồi!
Cô giục Ngụy Tử: “Không phải cậu bảo muốn mời Ngôn Tuấn một bữa để cảm ơn sao? Chi bằng mời luôn tối nay đi! Anh ấy sẽ về trong buổi sáng hôm nay.”
“Về?” Ngụy Tử thắc mắc, “Anh ta đi đâu mà phải về? Sao cậu lại biết rõ lịch trình của anh ta thế? Chẳng lẽ cậu để ý anh ta rồi?”
“Ôi! Rõ như thế sao?”
“Mỗi khi cậu thích ai đó thì lúc nào cũng làm loạn hết cả lên, chẳng ai ngăn nổi cậu, từ nhỏ đã thế rồi. Hồi còn ở trong nhà trẻ ấy, giờ ngủ trưa Tiểu Minh nhất định phải nằm cạnh cậu thì cậu mới chịu ngủ yên, nếu không cậu thì lén lút đổ nước vào chỗ cậu ta nằm để cậu ta phải chuyển sang nằm cùng cậu.
“Híc!”
“Được rồi!” Ngụy Tử cười thoải mái: “Đưa số của Ngôn Tuấn đây, tớ gọi anh ta cho.”
Tân Thần hài lòng dập máy, cả buổi chiều đều vui vẻ cười nói, ngay cả thái độ của cô lúc nói chuyện với Lục Bá Nghiêu cũng dịu đi mấy phần: “Hả? Em không đi được rồi, tối nay em có chuyện quan trọng cần làm, chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ nha!”
“Em không nghĩ tới việc sẽ có bao nhiêu ánh mắt đánh giá em nếu em vắng mặt trong buổi họp mặt gia đình hả? Nói lí do cho anh, Thuấn Thuấn có nhõng nhẽo thì ít nhất anh vẫn trả lời được.
“… Ngụy Tử mời em ăn cơm!”
“Mấy hôm trước có người bảo với anh là mặc kệ chuyện giữa vợ chồng Ngụy Tử cơ mà.”
“Thôi Thuấn Hoa có đi đâu, cho nên đây không phải là chuyện giữa hai người đó. Ngụy Tử là bạn em từ hồi nhỏ, tối nay là buổi tối tâm sự của con gái!”
“Vậy anh mời Ngụy Tử tới, cơm nước xong cho hai đứa tha hồ mà tâm sự cả đêm.”
Tân Thần thất vọng đến mức cúi gập người xuống (1) : “Lục Bá Nghiêu, sao hôm nay anh rảnh thế!”
(1) Nguyên văn: “Tân Thần ORZ”. ORZ nghĩa là “hối hận”, “bi phẫn”, “vô vọng”, ngoài ra còn thêm ý nữa là “thất tình”.
“Anh là một người rất kiên nhẫn.”
Chuyện này lạ! Tân Thần trợn mắt, bướng bỉnh nói: “Dù sao đi nữa thì em cũng không đi, anh không ép được em đâu.”
Dường như Lục Bá Nghiêu đã đùa với cô chán rồi, anh chỉ cười một tiếng, không nói gì.
***
Nhà hàng là do Ngụy Tử chọn, họ vừa bước vào cửa thì quản lý lập tức trưng lên bộ mặt tươi cười, nhiệt tình bước đến chào hỏi: “Thôi phu nhân, chọn tầng hai có được không ạ?”
Ngụy Tử cười cười, khi người quản lý nọ đi trước dẫn đường, cô ghé tai Tân Thần, nói nhỏ: “Thôi Thuấn Hoa đang ở đây.” Thấy sắc mặt Tân Thần thay đổi, cô nói tiếp: “Bình thường mình luôn ngồi ở gian Giang Cảnh, phòng thứ hai đếm ngược trở lại.”
Tân Thần im lặng.
Ngụy Tử thần sắc thản nhiên, cô tranh thủ gọi món trong lúc đợi Ngôn Tuấn, sau đó gọi luôn hai bát tổ yến cao cấp để khai vị. Tân Thần nhìn giá những món Ngụy Tử gọi mà giật mình, Ngụy Tử nhàn nhạt bảo: “Bây giờ chỉ có lúc tính tiền, kí tên vào hóa đơn mới có thể cho người ta thấy mình mới là Thôi phu nhân.”
Tân Thần không muốn tranh cãi với bạn, nhưng cuối cùng cô cũng không nhịn nổi mà nói: “Cậu làm thế để làm gì hả Ngụy Tử?”
“Vậy cậu muốn mình phải thế nào?” Ngụy Tử hỏi lại, “Mình không phải cậu, chẳng cần làm gì cũng có người yêu mình đến khắc cốt ghi tâm.”
Sắc mặt Tân Thần tối sầm lại, cô mím môi, đứng lên. Ngụy Tử vội vàng nhìn theo cô, vừa cười vừa hỏi: “Ngôn Tuấn sao vẫn chưa đến nhỉ?”
Nụ cười của cô ấy rất mệt mỏi, đầy miễn cưỡng, Tân Thần thầm than.
Hai người chỉ biết lặng im. Tiếng chuông điện thoại của Ngụy Tử phá tan không khí im lặng, cô nói mấy câu rồi bảo Tân Thần: “Ngôn Tuấn bảo bây giờ anh ta có chút chuyện, không tới được.”
Bây giờ Tân Thần cũng chẳng còn tâm tình gì nữa, như vậy cũng tốt, “Cậu bảo người ta đừng dọn đồ lên nữa. Hôm nay Lục Bá Nghiêu cũng dặn mình tối nay về sớm một chút rồi, Thuấn Thuấn còn đang ở nhà chờ mình kể chuyện cổ tích cho nó.”
Ngụy Tử ngồi yên nhìn cô, cả khóe miệng lẫn ánh mắt không có chút ý cười nào nhưng vẫn gật đầu, cô nói: “Cậu có thể nản lại một chút được không? Chỉ cần một tí thôi cũng được.”
“Ừ.”
***
Thôi Thuấn Hoa đang ôm eo một cô nàng đẹp như mỹ nữ mới bước ra từ tranh sơn dầu, khuôn mặt cô ta trang điểm thật đậm, đường cong mê người được bộ sườn xám bao trọn lấy. Cả hai khi bị bắt gặp cùng hốt hoảng đứng dậy, cô nàng kia còn vướng víu quần áo nên mất nửa ngày vẫn không đứng thẳng được, ngực áo bị bung hết cúc làm lộ ra một mảng ngực trắng lóa khiến Tân Thần một phen lóa mắt.
Lần này Thôi Thuấn Hoa vẫn chưa cởi được quần, chỉ cần chỉnh trang một chút là xong. Anh ta nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Tử. Lần này bắt gặp cảnh anh ta ăn vụng mà cô không hề khóc lóc om sòm. Cô nàng mặc sườn xám kia ôm lấy cánh tay Thôi Thuấn Hoa, ra vẻ thị uy. Vậy mà cô cũng không có hành động gì, chỉ quay đầu nhìn Tân Thần.
Tân Thần lúc này vẫn còn đang hoa mắt, cô nhìn chằm chằm vào cái người đang mặc bộ sườn xám, ngực thả rông kia. Thôi Thuấn Hoa ho một tiếng, vỗ vỗ cái mông tròn của sườn xám, sườn xám giả vờ chịu thiệt, cọ cọ vào anh ta làm nũng mấy cái rồi cắn môi dưới, uốn éo bỏ đi.
Ngụy Tử cười duyên dáng, nói với Tân Thần: “Mình vào nhà vệ sinh một chút, cậu chờ mình ở đây nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.