Phải Yêu Em Suốt Đời, Anh Biết Chưa??
Chương 75: Biến thái
Ẩ
06/11/2023
Vương Vũ Thần ra ngoài xe, anh đi tới mở cửa bên ghế lái phụ cho cô, anh nhướn mày rồi đánh mắt ra hiệu.
-" Vào đi."
Tư Hạ đứng khựng lại một chút rồi đi về phía ghế sau mở phốc cánh cửa rồi chui vào ngồi rất ngoan ngoãn mặc cho Vương Vũ Thần đứng hóa đá cùng cánh cửa.
Anh thở dài đi về phía sau kiên nhẫn nói.
-" Không phải tôi đã nói với em rồi sao... em ngồi đây tôi cảm thấy...."
Anh chưa dứt lời, Tư Hạ liền nhắm tịt mắt lại, hai tay khoanh trước ngực.
-" Chỉ cần em không mở mắt ra nhìn anh thì sẽ không sao đúng không?... Bây giờ em nhắm mắt rồi... đi được chưa?".
Vương Vũ Thần đành bật cười bất lực trước cô gái 25 tuổi mà cứ trẻ con như đứa trẻ lên 3 thế này.
Anh nhẹ nhàng mở cửa xe ra rồi ghé sát vào tai cô.
-" Em nghĩ.... tôi là tài xế của em sao?".
Nói dứt câu, anh nhẹ nhàng bế phốc cô lên tay mình rồi nhanh chóng đặt cô lên ghế lái phụ... nhanh tay thắt dây an toàn lại rồi nhếch mép cười trước ánh mắt bàng hoàng của cô.
-" Ngoan một chút."
Tư Hạ liền lườm anh một cái.
......................
10 phút sau, chiếc xe dừng trước trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Q. Vương Vũ Thần vòng qua mở cửa cho cô, Tư Hạ bước xuống, đôi mắt cô choáng ngợp trước sự xa hoa của nơi này.... Do đặc thì công việc không có nhiều thời gian rảnh cho nên Tư Hạ rất ít đi tới những nơi như thế này.
-" Sao anh lại đưa em tới đây..."
Vai của cô chùng xuống rồi ghé sát qua phía Vương Vũ Thần nói khẽ khẽ.
-" Có phải là xa hoa quá rồi không?... Em chỉ cần tới nơi.... bình thường thôi...Không..."
Mặc cho Tư Hạ vẫn cằn nhằn, Vương Vũ Thần thẳng tay dắt cô vào phía trong. Dàn nhân viên lễ tân xếp hàng dài cúi đầu đồng thanh nói lời chào.
-" Chào Vương tổng,..."
Từ Tư Hạ bất ngờ trước khí thế này,... cô không ngờ Vương Vũ Thần lại có uy quyền đến thế.... dù bất ngờ nhưng cô vẫn cố giữ thẳng lưng để bảo toàn khí chất.
Tư Hạ liếc nhìn về phía người đàn ông phía trước... quả thật lúc này ... anh ta phô ra khía cạnh mà cô chưa từng nhìn thấy trước đây: Cao ngạo, lạnh lùng, uy quyền, lẫm liệt... cả thân thể như đang phát ra ánh hào quang..... khác hẳn với khi anh ở nhà với cô.
Đột nhiên anh ngoảnh lại làm ánh mắt của cô trở nên ngượng ngùng, giọng nói của anh ấm áp vang lên.
-" Hạ Hạ, em muốn mua cái gì?."
Tư Hạ giật mình đẩy ánh mắt đi nơi khác... giọng cô vô cùng ấp úng... câu hỏi bình thường này lại mang cho cô cảm giác quá ư là đột ngột.... Trong đầu cô trống rỗng... liền đáp lẹ một câu cho đỡ quê.
-" Son..."
Vương Vũ Thần nhận được câu trả lời liền mỉm cười ấm áp.
-" Anh dẫn em đi."
Sau khi buổi chào hỏi kết thúc, đám nhân viên liền xúm lại xôn xao bàn tán.
-" Cô gái kia là ai vậy... Là bồ mới của Vương tổng sao?..."
-" Nếu thật là vậy thì tiếc cho cô gái kia quá... rõ là xinh đẹp... sau này chơi chán cũng bị Vương tổng ném đi không thương tiếc thôi.."
-"... Đúng đúng...Vương tổng đúng là vừa đẹp trai vừa nhiều tiền...chơi bao nhiêu mà chẳng được..."
-"ㅋㅋㅋㅋㅋ"
-" Biết là sớm muộn cũng bị vứt bỏ.... nhưng nếu được lọt vào mắt xanh của Vương tổng... tôi vẫn nguyện nhận lấy..."
-" Các cô có thấy ánh mắt của Vương tổng khi quay lại không?...Ánh mắt ngọt ngào quá...ㅋㅋㅋ"
Trong khi đó Vương Vũ Thần đã dẫn cô đi tới cửa hàng bán son, anh cẩn thận nhìn từng màu, còn bàn tay vẫn không buông tay của cô.
Vừa nhìn thấy son, Tư Hạ liền dẹp sự ngưỡng mộ ban nãy qua một bên, cô vui vẻ cầm từng thỏi son lên thử... bàn tay của cô cũng ''vô tình" rời khỏi tay của anh...
Trong khi Tư Hạ hân hoan nghe tư vấn của nhân viên, Vương Vũ Thần liền cảm thấy khó chịu vô cùng vì bàn tay trống trải này... hình như anh bị nghiện tiếp xúc với cô rồi. ..
Vương Vũ Thần chủ động tiến lại, anh ghé xuống.
-"Đây là màu gì vậy?."
Tư Hạ vui vẻ thoa son lên môi rồi quay qua khoe với anh.
-" Đây là màu đỏ rượu vang... anh thấy sao?."
Vương Vũ Thần lặng nhìn bờ môi căng mọng kia một chút rồi bất ngờ hôn xuống...mặc cho nhân viên đứng cạnh phải đỏ mặt che mắt vì sự bá đạo này.
Sau khi hoàn hồn, Tư Hạ đẩy anh ra, mặt của cô đỏ ửng lên.
-" Vương Vũ Thần,... anh làm cái gì vậy?".
Vương Vũ Thần nhìn cô rồi thích thú mỉm cười, anh nhướn mày tinh quái.
-" Chẳng phải em hỏi tôi thấy sao à?... Đây là màu đỏ rượu vang... tôi chỉ đang nếm thử xem liệu nó có đúng không thôi."
Tư Hạ bất lực đánh lên ngực của anh, rồi bĩu môi.
-" Biến thái..."
-" Vào đi."
Tư Hạ đứng khựng lại một chút rồi đi về phía ghế sau mở phốc cánh cửa rồi chui vào ngồi rất ngoan ngoãn mặc cho Vương Vũ Thần đứng hóa đá cùng cánh cửa.
Anh thở dài đi về phía sau kiên nhẫn nói.
-" Không phải tôi đã nói với em rồi sao... em ngồi đây tôi cảm thấy...."
Anh chưa dứt lời, Tư Hạ liền nhắm tịt mắt lại, hai tay khoanh trước ngực.
-" Chỉ cần em không mở mắt ra nhìn anh thì sẽ không sao đúng không?... Bây giờ em nhắm mắt rồi... đi được chưa?".
Vương Vũ Thần đành bật cười bất lực trước cô gái 25 tuổi mà cứ trẻ con như đứa trẻ lên 3 thế này.
Anh nhẹ nhàng mở cửa xe ra rồi ghé sát vào tai cô.
-" Em nghĩ.... tôi là tài xế của em sao?".
Nói dứt câu, anh nhẹ nhàng bế phốc cô lên tay mình rồi nhanh chóng đặt cô lên ghế lái phụ... nhanh tay thắt dây an toàn lại rồi nhếch mép cười trước ánh mắt bàng hoàng của cô.
-" Ngoan một chút."
Tư Hạ liền lườm anh một cái.
......................
10 phút sau, chiếc xe dừng trước trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Q. Vương Vũ Thần vòng qua mở cửa cho cô, Tư Hạ bước xuống, đôi mắt cô choáng ngợp trước sự xa hoa của nơi này.... Do đặc thì công việc không có nhiều thời gian rảnh cho nên Tư Hạ rất ít đi tới những nơi như thế này.
-" Sao anh lại đưa em tới đây..."
Vai của cô chùng xuống rồi ghé sát qua phía Vương Vũ Thần nói khẽ khẽ.
-" Có phải là xa hoa quá rồi không?... Em chỉ cần tới nơi.... bình thường thôi...Không..."
Mặc cho Tư Hạ vẫn cằn nhằn, Vương Vũ Thần thẳng tay dắt cô vào phía trong. Dàn nhân viên lễ tân xếp hàng dài cúi đầu đồng thanh nói lời chào.
-" Chào Vương tổng,..."
Từ Tư Hạ bất ngờ trước khí thế này,... cô không ngờ Vương Vũ Thần lại có uy quyền đến thế.... dù bất ngờ nhưng cô vẫn cố giữ thẳng lưng để bảo toàn khí chất.
Tư Hạ liếc nhìn về phía người đàn ông phía trước... quả thật lúc này ... anh ta phô ra khía cạnh mà cô chưa từng nhìn thấy trước đây: Cao ngạo, lạnh lùng, uy quyền, lẫm liệt... cả thân thể như đang phát ra ánh hào quang..... khác hẳn với khi anh ở nhà với cô.
Đột nhiên anh ngoảnh lại làm ánh mắt của cô trở nên ngượng ngùng, giọng nói của anh ấm áp vang lên.
-" Hạ Hạ, em muốn mua cái gì?."
Tư Hạ giật mình đẩy ánh mắt đi nơi khác... giọng cô vô cùng ấp úng... câu hỏi bình thường này lại mang cho cô cảm giác quá ư là đột ngột.... Trong đầu cô trống rỗng... liền đáp lẹ một câu cho đỡ quê.
-" Son..."
Vương Vũ Thần nhận được câu trả lời liền mỉm cười ấm áp.
-" Anh dẫn em đi."
Sau khi buổi chào hỏi kết thúc, đám nhân viên liền xúm lại xôn xao bàn tán.
-" Cô gái kia là ai vậy... Là bồ mới của Vương tổng sao?..."
-" Nếu thật là vậy thì tiếc cho cô gái kia quá... rõ là xinh đẹp... sau này chơi chán cũng bị Vương tổng ném đi không thương tiếc thôi.."
-"... Đúng đúng...Vương tổng đúng là vừa đẹp trai vừa nhiều tiền...chơi bao nhiêu mà chẳng được..."
-"ㅋㅋㅋㅋㅋ"
-" Biết là sớm muộn cũng bị vứt bỏ.... nhưng nếu được lọt vào mắt xanh của Vương tổng... tôi vẫn nguyện nhận lấy..."
-" Các cô có thấy ánh mắt của Vương tổng khi quay lại không?...Ánh mắt ngọt ngào quá...ㅋㅋㅋ"
Trong khi đó Vương Vũ Thần đã dẫn cô đi tới cửa hàng bán son, anh cẩn thận nhìn từng màu, còn bàn tay vẫn không buông tay của cô.
Vừa nhìn thấy son, Tư Hạ liền dẹp sự ngưỡng mộ ban nãy qua một bên, cô vui vẻ cầm từng thỏi son lên thử... bàn tay của cô cũng ''vô tình" rời khỏi tay của anh...
Trong khi Tư Hạ hân hoan nghe tư vấn của nhân viên, Vương Vũ Thần liền cảm thấy khó chịu vô cùng vì bàn tay trống trải này... hình như anh bị nghiện tiếp xúc với cô rồi. ..
Vương Vũ Thần chủ động tiến lại, anh ghé xuống.
-"Đây là màu gì vậy?."
Tư Hạ vui vẻ thoa son lên môi rồi quay qua khoe với anh.
-" Đây là màu đỏ rượu vang... anh thấy sao?."
Vương Vũ Thần lặng nhìn bờ môi căng mọng kia một chút rồi bất ngờ hôn xuống...mặc cho nhân viên đứng cạnh phải đỏ mặt che mắt vì sự bá đạo này.
Sau khi hoàn hồn, Tư Hạ đẩy anh ra, mặt của cô đỏ ửng lên.
-" Vương Vũ Thần,... anh làm cái gì vậy?".
Vương Vũ Thần nhìn cô rồi thích thú mỉm cười, anh nhướn mày tinh quái.
-" Chẳng phải em hỏi tôi thấy sao à?... Đây là màu đỏ rượu vang... tôi chỉ đang nếm thử xem liệu nó có đúng không thôi."
Tư Hạ bất lực đánh lên ngực của anh, rồi bĩu môi.
-" Biến thái..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.