Phải Yêu Em Suốt Đời, Anh Biết Chưa??
Chương 50: Truy tìm
Ẩ
21/10/2023
Vương Vũ Thần lo lắng đứng ngồi không yên ở ngoài băng ghế, 10 phút sau An Tâm từ trong phòng đi ra.
Vương Vũ Thần lao ngay tới.
-" Cô ấy sao rồi?."
An Tâm thở dài.
-" Tư Hạ bị trúng một lượng nhỏ xuân dược... may là không quá nhiều.... Bây giờ tôi tiêm thuốc cho cậu ấy ngủ rồi... Sáng mai thuốc hết tác dụng cậu ấy sẽ tỉnh lại thôi."
Ngay sau đó, Tư Hạ được đưa tới phòng hồi sức. Vương Vũ Thần sau khi gọi cho Châu Dương dặn dò thì anh luôn ở bên cạnh cô.
Sáng hôm sau, như một lẽ thường, khi Tư Hạ mở mắt thì người đầu tiên cô nhìn thấy là Vương Vũ Thần.
Sau một đêm thức trắng, dù khuôn mặt đã bơ phờ nhưng anh vẫn mỉm cười chào đón cô.
-" Hạ Hạ,... em tỉnh rồi sao?".
Tư Hạ khẽ cựa người, Vương Vũ Thần đi tới dịu dàng đỡ cô dậy thì bị Tư Hạ làm lơ, cô gạt đi cánh tay anh rồi tự mình bước xuống khỏi giường.
-" Vương tổng,... anh tránh xa tôi ra một chút... Xin anh đấy.!"
Nói xong cô quay người đi thì anh cất lời.
-" Xin lỗi... vì đã không giữ được lời hứa sẽ bảo vệ chu toàn cho em..."
Tư Hạ dừng bước, cô ngoảnh lại nhìn anh, sắc mặt cô vô cùng tệ, đôi môi trắng bệch nhưng khóe môi cô vẫn nở một nụ cười tuyệt vọng.
-" Điều tôi cần không phải là lời xin lỗi đó đâu... tôi nghĩ anh nên thể hiện bằng hành động đi... tránh xa tôi ra một chút... tôi không muốn phải vướng vào những chuyện không đâu nữa.".
Nói xong Tư Hạ chầm chậm bước ra khỏi phòng, Vương Vũ Thần đứng ngây người ở đó, anh lặng nhìn theo bóng lưng mảnh mai của cô mà lòng đau thắt.
......................
Vương Vũ Thần lạnh lùng đứng trong phòng làm việc, đôi mắt anh đỏ ngầu, nét mặt lộ rõ vẻ tức giận, Vương Vũ Thần đập tay mạnh xuống bàn.
-" Bắt được tên đó chưa?."
Châu Dương gật đầu.
-" Rồi."
Ánh mắt anh lạnh lùng chuyển lên, giọng anh gằn lên từng chữ.
-" Tra hỏi cho tôi... kẻ đứng sau gã đó... phải tìm ra kẻ chủ mưu bằng mọi giá .... đụng tới người của tôi... còn dám tham lam muốn sống yên ổn sao?."
Châu Dương gật đầu,.
-" Vương tổng, đây là đoạn video anh cần."
Châu Dương đưa cho anh đoạn video lúc Tư Hạ bị bắt cóc.... Vương Vũ Thần cầm lấy chiếc ipad rồi xem kĩ càng.
-" Bọn chúng có vẻ rất thuộc tòa nhà này đặc biệt là vị trí lắp camera nên đã cố tình chọn góc khuất,... nhưng điều bọn chúng không ngờ tới."
Châu Dương khom người xuống phóng to một vị trí trong khung hình.
-" Hình ảnh của chúng đã bị phản lên tấm kính bên cạnh..."
Vương Vũ Thần khẽ cau mày, Châu Dương nói tiếp.
-" Qua hình phản chiếu cho thấy... trước khi ra tay với thiếu phu nhân,... hắn ta đã nói chuyện điện thoại với ai đó... Tôi nghĩ đó chính là người mà chúng ta đang tìm."
Vương Vũ Thần ngồi xuống ghế, đầu ngả về sau, hau mắt nhắm nghiền, bàn tay khẽ miết thái dương.
-" Vậy... đã có manh mối gì về người sai khiến hắn chưa?."
-" Chúng tôi đang tiến hành tra hỏi nhưng hắn nhất quyết không khai.....Còn nữa."
Châu Dương lấy từ trong túi áo ra một chiếc điện thoại phím.
-" Khi tôi quay lại khách sạn, lễ tân đã đưa cho tôi cái này... họ nói nó rơi ngay trong phòng... Tôi nghĩ đây là chiếc điện thoại mà chúng ta đã thấy qua camera."
Vương Vũ Thần nhìn chằm chằm vào màn hình.
-" Vậy có ai gọi đến không?."
-"... 1 ngày trước có 1 số lạ gọi tới... kể từ lúc đó không có cuộc gọi nào khác."
Vương Vũ Thần tập trung suy nghĩ... rồi mới cẩn thận cất lời.
-" Cậu kiểm tra tất cả các camera trong tòa nhà,... đặc biệt chú ý những người sửa dụng điện thoại vào lúc gã kia nhận điện thoại..."
Châu Dương cau mày.
-" Cậu nghĩ chủ mưu là kẻ ở gần chúng ta?."
Anh gật đầu.
-" Khả năng này rất cao... hôm đó tôi cùng Hạ Hạ lên phòng làm việc ở tầng trên qua lối VIP, không qua văn phòng ... cho nên khả năng có người biết Hạ Hạ tới Serendipity là rất thấp...Nếu biết có thể bọn chúng đã theo dõi rất lâu... hoặc khả năng khác chính là hắn ở trong công ty vô tình nhìn thấy cô ấy rồi gọi cho đồng bọn để ra tay."
Châu Dương gật đầu đồng ý.
-" Vậy sao cậu không trực tiếp hỏi thiếu phu nhân?."
Vừa nhắc đến cô, trong ánh mắt anh có chút phiền muộn.
-" Bây giờ không tiện."
Vương Vũ Thần lao ngay tới.
-" Cô ấy sao rồi?."
An Tâm thở dài.
-" Tư Hạ bị trúng một lượng nhỏ xuân dược... may là không quá nhiều.... Bây giờ tôi tiêm thuốc cho cậu ấy ngủ rồi... Sáng mai thuốc hết tác dụng cậu ấy sẽ tỉnh lại thôi."
Ngay sau đó, Tư Hạ được đưa tới phòng hồi sức. Vương Vũ Thần sau khi gọi cho Châu Dương dặn dò thì anh luôn ở bên cạnh cô.
Sáng hôm sau, như một lẽ thường, khi Tư Hạ mở mắt thì người đầu tiên cô nhìn thấy là Vương Vũ Thần.
Sau một đêm thức trắng, dù khuôn mặt đã bơ phờ nhưng anh vẫn mỉm cười chào đón cô.
-" Hạ Hạ,... em tỉnh rồi sao?".
Tư Hạ khẽ cựa người, Vương Vũ Thần đi tới dịu dàng đỡ cô dậy thì bị Tư Hạ làm lơ, cô gạt đi cánh tay anh rồi tự mình bước xuống khỏi giường.
-" Vương tổng,... anh tránh xa tôi ra một chút... Xin anh đấy.!"
Nói xong cô quay người đi thì anh cất lời.
-" Xin lỗi... vì đã không giữ được lời hứa sẽ bảo vệ chu toàn cho em..."
Tư Hạ dừng bước, cô ngoảnh lại nhìn anh, sắc mặt cô vô cùng tệ, đôi môi trắng bệch nhưng khóe môi cô vẫn nở một nụ cười tuyệt vọng.
-" Điều tôi cần không phải là lời xin lỗi đó đâu... tôi nghĩ anh nên thể hiện bằng hành động đi... tránh xa tôi ra một chút... tôi không muốn phải vướng vào những chuyện không đâu nữa.".
Nói xong Tư Hạ chầm chậm bước ra khỏi phòng, Vương Vũ Thần đứng ngây người ở đó, anh lặng nhìn theo bóng lưng mảnh mai của cô mà lòng đau thắt.
......................
Vương Vũ Thần lạnh lùng đứng trong phòng làm việc, đôi mắt anh đỏ ngầu, nét mặt lộ rõ vẻ tức giận, Vương Vũ Thần đập tay mạnh xuống bàn.
-" Bắt được tên đó chưa?."
Châu Dương gật đầu.
-" Rồi."
Ánh mắt anh lạnh lùng chuyển lên, giọng anh gằn lên từng chữ.
-" Tra hỏi cho tôi... kẻ đứng sau gã đó... phải tìm ra kẻ chủ mưu bằng mọi giá .... đụng tới người của tôi... còn dám tham lam muốn sống yên ổn sao?."
Châu Dương gật đầu,.
-" Vương tổng, đây là đoạn video anh cần."
Châu Dương đưa cho anh đoạn video lúc Tư Hạ bị bắt cóc.... Vương Vũ Thần cầm lấy chiếc ipad rồi xem kĩ càng.
-" Bọn chúng có vẻ rất thuộc tòa nhà này đặc biệt là vị trí lắp camera nên đã cố tình chọn góc khuất,... nhưng điều bọn chúng không ngờ tới."
Châu Dương khom người xuống phóng to một vị trí trong khung hình.
-" Hình ảnh của chúng đã bị phản lên tấm kính bên cạnh..."
Vương Vũ Thần khẽ cau mày, Châu Dương nói tiếp.
-" Qua hình phản chiếu cho thấy... trước khi ra tay với thiếu phu nhân,... hắn ta đã nói chuyện điện thoại với ai đó... Tôi nghĩ đó chính là người mà chúng ta đang tìm."
Vương Vũ Thần ngồi xuống ghế, đầu ngả về sau, hau mắt nhắm nghiền, bàn tay khẽ miết thái dương.
-" Vậy... đã có manh mối gì về người sai khiến hắn chưa?."
-" Chúng tôi đang tiến hành tra hỏi nhưng hắn nhất quyết không khai.....Còn nữa."
Châu Dương lấy từ trong túi áo ra một chiếc điện thoại phím.
-" Khi tôi quay lại khách sạn, lễ tân đã đưa cho tôi cái này... họ nói nó rơi ngay trong phòng... Tôi nghĩ đây là chiếc điện thoại mà chúng ta đã thấy qua camera."
Vương Vũ Thần nhìn chằm chằm vào màn hình.
-" Vậy có ai gọi đến không?."
-"... 1 ngày trước có 1 số lạ gọi tới... kể từ lúc đó không có cuộc gọi nào khác."
Vương Vũ Thần tập trung suy nghĩ... rồi mới cẩn thận cất lời.
-" Cậu kiểm tra tất cả các camera trong tòa nhà,... đặc biệt chú ý những người sửa dụng điện thoại vào lúc gã kia nhận điện thoại..."
Châu Dương cau mày.
-" Cậu nghĩ chủ mưu là kẻ ở gần chúng ta?."
Anh gật đầu.
-" Khả năng này rất cao... hôm đó tôi cùng Hạ Hạ lên phòng làm việc ở tầng trên qua lối VIP, không qua văn phòng ... cho nên khả năng có người biết Hạ Hạ tới Serendipity là rất thấp...Nếu biết có thể bọn chúng đã theo dõi rất lâu... hoặc khả năng khác chính là hắn ở trong công ty vô tình nhìn thấy cô ấy rồi gọi cho đồng bọn để ra tay."
Châu Dương gật đầu đồng ý.
-" Vậy sao cậu không trực tiếp hỏi thiếu phu nhân?."
Vừa nhắc đến cô, trong ánh mắt anh có chút phiền muộn.
-" Bây giờ không tiện."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.