Chương 37: Người vợ (30)
Tg Loan
09/08/2020
Dịch: Duẩn Duẩn
Nếu như hỏi Ôn Ngôn Trăn của tuổi hai tám, chuyện gì khiến anh nuối tiếc nhất từ trước đến giờ. Anh nhất định sẽ trả lời rằng, anh chưa bao giờ thực sự đối xử dịu dàng với cô ấy, còn những dịu dàng trước đây của anh chưa bao giờ là chân thành.
Cho đến bây giờ, anh cũng chưa từng thật lòng khen ngợi cô lấy một câu. Vì vậy đây chính là dịp thích hợp nhất để thổ lộ.
"Phạm Ca của anh hôm nay xinh đẹp rạng rỡ."
"Chiếc váy hôm nay Phạm Ca mặc rất tuyệt vời."
"Tối nay, em đeo chiếc dây chuyền kim cương mà anh mua cho em đến dạ hội nhé. Anh muốn em trở thành nữ hoàng của anh."
Hôm nay, Phạm Ca của anh thật sự rất xinh đẹp. Bên trong sảnh viện cổ xưa, cô mặc một chiếc đầm cổ điển thắt eo màu sữa đứng đó, nửa số tóc được kẹp cố định trên đầu, nửa còn lại rũ xuống trước ngực, sợi tóc vừa đen vừa bóng mượt, trông xinh đẹp đến hút hồn, khiến người ta nhìn một trăm lần cũng không thấy chán.
Cô xinh đẹp như vậy đứng đó, nhưng lại đứng bên cạnh một gã đàn ông khác. Dưới ánh đèn màu quýt dịu nhẹ, chiếc váy càng trở nên xinh đẹp đến chói mắt, xinh đẹp đến nỗi làm anh nảy sinh khát khao muốn phá hủy nó.
Bởi vì anh không phải là người đầu tiên được thấy nó.
Cuối cùng cũng tìm được dây kéo khóa, nó nằm ở bên trái, đầu dây kéo có hình bầu dục nhỏ. Môi Ôn Ngôn Trăn dịu dàng lướt qua tóc mai cô, rồi dần dần trượt xuống, ngừng lại.
"Phạm Ca, anh tìm thấy dây kéo khóa rồi."
"Tìm...tìm được rồi....Anh muốn làm gì?" Phạm Ca vẫn đang trong tình trạng thiếu dưỡng khí.
"Em đoán xem?" Ngón tay Ôn Ngôn Trăn vuốt ve eo cô.
"Anh...Ôn Ngôn Trăn, dây an toàn...dây an toàn...còn chưa tháo ra." Theo từng động tác của Ôn Ngôn Trăn, lỗ chân lông trên người Phạm Ca mở ra như một con khổng tước xòe cánh, nhẹ nhàng vùng vẫy như sắp sửa bay lên.
"Ừ...Đúng rồi!" Ôn công tử như thể nhớ tới điều gì, tháo dây an toàn ra cho cô: "Anh cũng không có sở thích đặc biệt nào."
"Sở thích gì cơ?" Dường như cứ mỗi lần đến lúc này, Phạm Ca đều tỏ ra ngốc nghếch, Ôn công tử quá mạnh mẽ, anh vừa mới thở ra, Phạm Ca đã không suy nghĩ được gì, đầu óc như lên mây, chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo lời anh.
"Anh nghe nói, có một số đàn ông làm ở trên xe thích trói người phụ nữ của mình bằng dây an toàn. Phạm Ca, anh không có sở thích đặc biệt đó đâu." Ôn Ngôn Trăn cuộn đầu lưỡi, mút mát dái tai cô.
Đầu ngón chân Phạm Ca không tự chủ được cuộn tròn lại rồi lại duỗi thẳng ra, cơ thể vừa mới khẽ nhúc nhích, đã nghe "Rẹt" một tiếng, dây khóa đã bị anh kéo xuống.
Tình huống tiếp theo nằm ngoài tầm kiểm soát của Phạm Ca, sau khi giằng co qua lại, chiếc váy đã rời khỏi cơ thể cô, trong buồng xe vọng ra đoạn đối thoại chập chờn cùng tiếng thở dốc của đôi nam nữ.
"Ôn..." Phạm Ca dốc sức hít một hơi thật sâu, đau đớn sửa lại: "A Trăn...Nơi này không được."
"Ai nói em không được, nơi này còn tốt hơn bất cứ nơi nào khác, không ai dám bước vào đây đâu!"
"Dì...Dì đang đợi mình ăn tối."
"Ban nãy anh đã gọi cho dì mình sẽ ăn ở ngoài rồi."
Áo ngực của cô bị tháo ra, bàn tay Ôn Ngôn Trăn phủ lên nơi mềm mại ấy, xoa nắn, vuốt ve. Ngón tay anh dừng lại trên nụ hồng mong manh sắp hé nở, không nỡ rời đi. Ngón cái và ngón trỏ của Ôn Ngôn Trăn có một vết chai nhỏ do cầm bút, đang miết qua miết lại nơi mơn mởn ấy, khiến cô như muốn phát điên bất cứ lúc nào.
Giữ lại chút lý trí cuối cùng, Phạm Ca đưa ra điều kiện với Ôn công tử.
"A Trăn, anh phải xin lỗi Cố Tử Kiện đấy."
"Ừ..." Người đàn ông đang vùi đôi môi trên cần cổ cô phát ra thanh âm không rõ ràng.
Ngón tay anh thuần thục vô cùng, hành động như một gã thợ săn quỷ quyệt, dẫn dũ cô đi vào chiếc bẫy mất hồn mà anh tạo ra.
Lại...Lại nữa, lại nữa! Làn sóng tình mà Ôn Ngôn Trăn tạo ra khiến những vật nhỏ trong cơ thể cô bắt đầu trở nên bồn chồn xao động, chúng tự ý chạy ra khỏi đầu cô rồi tụ tập chen lấn ở một nơi nào đó, reo mừng la hét, lôi kéo các giác quan bắt đầu tỉnh giấc.
Nghênh đón anh, chứa chấp anh!
Phạm Ca nghe theo cơ thể mình, ôm chặt lấy anh, ngón tay từ trên bả vai anh trượt xuống dưới. Trước kia rất lâu, cô và Kim Tú Viên đã lén lút đi xem một bộ phim người lớn, Phạm Ca vẫn còn nhớ như in động tác khêu gợi của cô nàng lòe loẹt diêm dúa trong bộ phim ấy.
Ngón tay cô đi sâu xuống nữa, cuối cùng dừng lại trên mép đùi trong của anh. Cô cảm giác được mỗi bắp thịt trên cơ thể anh đang bắt đầu nảy sinh biến hóa, trở nên căng cứng hơn bao giờ hết, sự biến hóa đó làm người ta cảm thấy kiêu ngạo, thế là cô nhếch khóe môi, bàn tay đẩy thắt lưng anh ra, như con rắn nhỏ trườn vào trong.
Lặng lẽ cầm lấy!
Ôn Ngôn Trăn gác cằm trên vai cô, thở hổn hển như con thú bị thương, thời khắc ấy anh há to miệng hết cỡ để có thể hít lấy chút không khí lấp đầy buồng phổi căng chật của mình. Cơ thể Phạm Ca muốn chứa chấp anh, tín hiệu đó khiến hô hấp nặng nề của anh chấn động vang dội như con sóng ngoài khơi.
Chưa kịp cởi cà vạt và áo sơ mi, anh đã vội vàng thô bạo tiến vào, từng cú thúc mạnh mẽ như đoạt lấy mạng sống của cô.
Màn đêm bên ngoài như kéo dài vô tận, trong nhà để xe chỉ còn một ánh sáng mờ nhạt, cửa tự động đã bị đóng chặt từ lâu. Đây là tầng hầm nằm dưới đất. Thứ kết nối duy nhất với bên ngoài là chiếc cửa sổ thông gió ở trên cao. Ôn Ngôn Trăn nhìn chăm chăm lên chiếc cửa sổ đó, để mặc bản thân đi vào nơi sâu nhất trong cô.
Một cảm xúc không tên như dòng sông hung ác cuộn trào dữ dội trong lòng anh. Gã đàn ông đó đeo đôi giày rẻ tiền, mặc chiếc quần jean giặt bạc phết mà trông vẫn bắt mắt như vậy. Gã đàn ông đó còn dám đứng bên cạnh Phạm Ca của anh, trâng tráo gọi tên cô, Phạm Ca, Phạm Ca.
Phạm Ca của anh thật ngốc nghếch, ngốc đến nỗi khiến anh tức giận, như thể mọi thứ đã trở về khoảng thời gian đó.
"Tôi có người đàn ông khác rồi." Cô đứng đấy, mái tóc màu đỏ rượu, chiếc hoa tai kim cương phát sáng rọi vào trong đáy mắt cô, vừa đúng lúc thoa lên đôi môi hình củ ấu một lớp màu đỏ tươi, hờ hững mà lạnh nhạt.
Tôi có người đàn ông khác rồi. Ôn Ngôn Trăn nhắm hai mắt lại, bao nhiêu phẫn uất, bao nhiêu tuyệt vọng, bao nhiêu liều mạng, anh ra sức thúc mạnh vào. Phạm Ca bật ra tiếng rên rỉ đau đớn vì hành động lỗ mãn của anh, giống như con vật nhỏ bị kinh sợ phát ra âm thanh ư ử...
Sự căng chặt của cô khiến Ôn Ngôn Trăn muốn phát điên, sự điên cuồng đó phản hồi một tin tức xa lạ, căn phòng Tổng Thống, hoa hồng, ngọn nến cháy dở, ly rượu vang, ga giường lộn xộn, bao cao su đã sử dụng trong phòng tắm.
Ôn Ngôn Trăn nhắm chặt hai mắt, dồn dập thúc mạnh vào chỗ sâu nhất trong cô, nghênh đón anh là sự bao bọc ấm áp, khiến anh vừa mới một giây lên thiên đường giây sau đã rơi xuống tận địa ngục sâu thẳm.
Nơi bao dung ôm chặt lấy anh này phải chăng đã từng chứa chấp một kẻ khác, gã đàn ông đó phải chăng cũng từng cuồng loạn si mê ở trên cơ thể cô thế này.
Người bên dưới liên tục cầu xin tha thứ, A Trăn, A Trăn, em đau, em đau...
Anh lại càng mạnh bạo hơn, đúng, chỉ cần làm cô đau, là cô sẽ nhớ, nhớ mãi mãi. Cho đến khi một chất dịch nóng bỏng bắn vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô.
Mỗi khi Ôn Ngôn Trăn tiến vào, Phạm Ca đều nghĩ rằng cơ thể mình đã đạt đến cực hạn. Thế nhưng một giây sau cô lại không giữ được tự chủ mà bao dung anh, giống như miếng bọt biển hiền hòa hút lấy nước. Móng tay cô ghim chặt lên da anh, cào cấu anh, cô cho như vậy là có thể trả lại những cái đau mà cô phải gánh chịu, thế nhưng không phải vậy...
Mỗi lần anh đi vào đều khiến cô thảng thốt, rồi lại không kiềm chế được mà nghênh đón anh. Rõ ràng anh rất thô lỗ, nhưng đó lại là kiểu thô lỗ mà cô thích.
Mặc dù trong miệng thốt ra thanh âm như muốn tố cáo anh, nhưng thực chất đó lại là thứ ngôn ngữ khắc sâu hơn cả tình yêu.
A Trăn, A Trăn, em đau, em đau...
Vui mừng, đứt quãng, không còn là chính mình, lặng câm, không nói nên lời.
Phạm Ca như sắp chết chìm trong làn sóng tình mãnh liệt ấy, chịu đựng niềm hoan lạc chẳng như trong dĩ vãng, chịu đựng anh mặc kệ cái chết mà vồn vã chạy nước rút trong người cô.
Cô đã nói những gì cô không biết, sắc trời bên ngoài liệu đã sập tối rồi hay chưa, cô cũng không biết. Chiếc xe rung lắc thành hình dạng gì cô cũng không biết. Liệu chiếc ghế có chịu đựng được sức nặng của hai người họ không, cô cũng không biết. Một giây tiếp theo cô ở dưới người anh có chết hay không, cô cũng không biết, cho đến...
Cho đến khi một chất lỏng nóng bỏng rót sâu vào cơ thể cô, khít khao nhất, cô mới biết!
Phạm Ca biết chất lỏng nóng bỏng kia đại diện cho điều gì? Cô hốt hoảng, cả linh hồn đánh lạc mất từ phương nào, lớp ký ức đã đóng băng bắt đầu tan ra.
Cô gái ở nơi xa xôi đang ngồi khóc thút thít, ban đầu chỉ ngồi trong căn phòng yên tĩnh, cuối cùng tiếng còi xe cảnh sát hú lên sắc nhọn, cô bé hốt hoảng quay đầu lại.
Làn sóng tình ào ạt ập đến, như thể muốn chôn vùi cô.
"Anh đi ra ngoài, đi ra ngoài, đi ra ngoài!" Phạm Ca co rúm người lại, đẩy mạnh Ôn Ngôn Trăn ra, nhưng người đàn ông nằm trên người cô không hề nhúc nhích.
"Ôn Ngôn Trăn, đi ra ngoài, ra ngoài! Sao anh có thể..." Giọng nói thảm thiết bi thống hét lên.
Người đang nằm như chết trên cơ thể cô dường như vừa tỉnh lại từ trong một ma chướng nào đó. Cơ thể mới rồi còn cứng rắn như sắt, giờ đã mềm ra trong nháy mắt, nhưng anh cũng không rút ra khỏi cơ thể cô, chỉ rất cẩn thận ôm lấy cô rồi nhẹ nhàng hôn tóc cô, từ đỉnh đầu đến huyệt Thái Dương, đến tóc mai, rồi dừng lại ở bên tai nỉ non.
"Suỵt! Phạm Ca, thôi nào em. Đừng sợ, bây giờ là kỳ an toàn, không có việc gì đâu."
Kỳ an toàn? Phạm Ca ngớ người. Đúng rồi, đúng rồi, kỳ an toàn đã giải thích rồi, tất cả sẽ không...
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Phạm Ca buông thõng làn mi, ánh mắt không dám nhìn Ôn Ngôn Trăn, giọng nói mất tự nhiên: "A...A Trăn, lúc nãy anh mới, mới làm đau em."
"Anh biết, anh biết. Anh xin lỗi, Phạm Ca, anh xin lỗi." Anh áy náy, không ngừng hôn lên tóc cô, liên tục nói xin lỗi sau này sẽ chú ý, giọng nói cũng không hề tự nhiên chút nào.
Cả hai người đều tự hiểu trong lòng mà không muốn nói ra, bịt tai trộm chuông, giống như con thú nhỏ tự liếm láp vết thương ở góc phòng. Không ai động đậy, không ai nói gì, cũng không ai đề nghị rời khỏi nhà xe.
Bọn họ chỉ lẳng lặng bện lấy nhau trên chiếc ghế, Ôn Ngôn Trăn không hề rời khỏi cơ thể cô, mà Phạm Ca cũng không cho anh rời khỏi cơ thể mình.
Cho đến khi thứ chôn vùi trong cô thức tỉnh lần nữa.
Lần thứ hai anh dịu dàng hơn, dịu dàng như ánh trăng nghiêng nghiêng hôn mình lên những đợt sóng, lần thứ hai anh cũng không để lại trong cô.
Thời khắc cực hạn, Phạm Ca ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi trên cửa sổ thông gió, không hiểu vì sao lại muốn khóc cho thỏa nỗi lòng.
Đêm nay, anh vẫn ôm cô ngủ như mọi khi, thế nhưng vào lúc nửa đêm giật mình tỉnh giấc, nhìn khuôn mặt của người nằm bên gối, Phạm Ca bỗng cảm thấy vô cùng hoang mang. Cảm giác được sau khi rời khỏi nhà xe đã có gì đó trở nên khác lạ, rõ ràng, có gì đó đã trở nên khác lạ!
Nhưng sự khác lạ đó cũng giống như vô số những chuyện trong quá khứ trước đây, không nói rõ được, không có nguồn gốc, cũng không chạm tới được.
Ngày hôm sau, Phạm Ca không nhìn thấy Ôn Ngôn Trăn đâu cả, ngược lại dì giúp việc lại lẩm bẩm, Phòng Ôn tiên sinh mù mịt khói thuốc. Tần Diểu Diểu đúng giờ lại đến. Chất giọng trong trẻo của cô ta đang 'léo nhéo' đề cập đến bài tập thể dục tuần sau mà huấn luyện viên sắp xếp cho cô.
Phạm Ca cảm thấy vô cùng phiền phức, bèn ném cái gối đang ôm xuống sô pha: "Tần Diểu Diểu, cô ồn quá rồi đấy."
Tần Diểu Diểu sửng sốt, sau đó lập tức cười híp mắt, tay làm động tác kéo khóa miệng. Phạm Ca thấy động tác đấy của cô ta giả tạo vô cùng, thế là lạnh lùng nhìn cô ta.
"Hôm nay tôi không muốn đi đâu hết. Vả lại, tôi muốn ở một mình, cô đừng đi theo tôi."
Nhìn cô gái 'lớn lối' bỏ đi ấy, Tần Diểu Diểu thu lại nụ cười.
~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Mấy em chắc chắn là đang nghiến răng nghiến lợi đây: Huhu...còn 'rung xe' nữa ư? Cắt! Cắt! Cắt!
Than ôi ~~ Ôn công tử nhà ta bị cắm sừng trong mơ hồ...
~~~~~~
P/s: Tớ để ý mới thấy, Phạm Ca toàn mặc đồ màu trắng, trắng tinh, trắng sữa, trắng ngà, trắng gạo.... ~
Còn Ôn công tử thì, đen, đen thui, đen thùi lùi, đen bóng đêm, đen hắc ám... ^^
Hai anh chị hợp nhau quá còn gì ạ. Đứng chung với nhau là ra cái hình Lưỡng Nghi rồi =))
Mà tớ thích hình tượng Phạm Ca quá đi ạ, một cô gái có lúm đồng tiền, tóc dài đen óng ả, môi hình củ ấu, đôi mắt biết cười, thanh tú dịu dàng, tính tình dễ thương, thích thơ ca, lại còn hay mặc đồ vintage cổ điển nữa chứ. Trời ơi ~ Tớ tưởng tượng ra thôi mà đã mê như điếu đổ rồi, anh Trăn mà không 'trồng si' cô nàng tớ cũng chịu luôn ạ ^^
Hôm nay mới chính thức chúc các bạn ạ ^^ Một năm mới vui vẻ, an khang và đạt được nhiều điều mới ~~
Nếu như hỏi Ôn Ngôn Trăn của tuổi hai tám, chuyện gì khiến anh nuối tiếc nhất từ trước đến giờ. Anh nhất định sẽ trả lời rằng, anh chưa bao giờ thực sự đối xử dịu dàng với cô ấy, còn những dịu dàng trước đây của anh chưa bao giờ là chân thành.
Cho đến bây giờ, anh cũng chưa từng thật lòng khen ngợi cô lấy một câu. Vì vậy đây chính là dịp thích hợp nhất để thổ lộ.
"Phạm Ca của anh hôm nay xinh đẹp rạng rỡ."
"Chiếc váy hôm nay Phạm Ca mặc rất tuyệt vời."
"Tối nay, em đeo chiếc dây chuyền kim cương mà anh mua cho em đến dạ hội nhé. Anh muốn em trở thành nữ hoàng của anh."
Hôm nay, Phạm Ca của anh thật sự rất xinh đẹp. Bên trong sảnh viện cổ xưa, cô mặc một chiếc đầm cổ điển thắt eo màu sữa đứng đó, nửa số tóc được kẹp cố định trên đầu, nửa còn lại rũ xuống trước ngực, sợi tóc vừa đen vừa bóng mượt, trông xinh đẹp đến hút hồn, khiến người ta nhìn một trăm lần cũng không thấy chán.
Cô xinh đẹp như vậy đứng đó, nhưng lại đứng bên cạnh một gã đàn ông khác. Dưới ánh đèn màu quýt dịu nhẹ, chiếc váy càng trở nên xinh đẹp đến chói mắt, xinh đẹp đến nỗi làm anh nảy sinh khát khao muốn phá hủy nó.
Bởi vì anh không phải là người đầu tiên được thấy nó.
Cuối cùng cũng tìm được dây kéo khóa, nó nằm ở bên trái, đầu dây kéo có hình bầu dục nhỏ. Môi Ôn Ngôn Trăn dịu dàng lướt qua tóc mai cô, rồi dần dần trượt xuống, ngừng lại.
"Phạm Ca, anh tìm thấy dây kéo khóa rồi."
"Tìm...tìm được rồi....Anh muốn làm gì?" Phạm Ca vẫn đang trong tình trạng thiếu dưỡng khí.
"Em đoán xem?" Ngón tay Ôn Ngôn Trăn vuốt ve eo cô.
"Anh...Ôn Ngôn Trăn, dây an toàn...dây an toàn...còn chưa tháo ra." Theo từng động tác của Ôn Ngôn Trăn, lỗ chân lông trên người Phạm Ca mở ra như một con khổng tước xòe cánh, nhẹ nhàng vùng vẫy như sắp sửa bay lên.
"Ừ...Đúng rồi!" Ôn công tử như thể nhớ tới điều gì, tháo dây an toàn ra cho cô: "Anh cũng không có sở thích đặc biệt nào."
"Sở thích gì cơ?" Dường như cứ mỗi lần đến lúc này, Phạm Ca đều tỏ ra ngốc nghếch, Ôn công tử quá mạnh mẽ, anh vừa mới thở ra, Phạm Ca đã không suy nghĩ được gì, đầu óc như lên mây, chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo lời anh.
"Anh nghe nói, có một số đàn ông làm ở trên xe thích trói người phụ nữ của mình bằng dây an toàn. Phạm Ca, anh không có sở thích đặc biệt đó đâu." Ôn Ngôn Trăn cuộn đầu lưỡi, mút mát dái tai cô.
Đầu ngón chân Phạm Ca không tự chủ được cuộn tròn lại rồi lại duỗi thẳng ra, cơ thể vừa mới khẽ nhúc nhích, đã nghe "Rẹt" một tiếng, dây khóa đã bị anh kéo xuống.
Tình huống tiếp theo nằm ngoài tầm kiểm soát của Phạm Ca, sau khi giằng co qua lại, chiếc váy đã rời khỏi cơ thể cô, trong buồng xe vọng ra đoạn đối thoại chập chờn cùng tiếng thở dốc của đôi nam nữ.
"Ôn..." Phạm Ca dốc sức hít một hơi thật sâu, đau đớn sửa lại: "A Trăn...Nơi này không được."
"Ai nói em không được, nơi này còn tốt hơn bất cứ nơi nào khác, không ai dám bước vào đây đâu!"
"Dì...Dì đang đợi mình ăn tối."
"Ban nãy anh đã gọi cho dì mình sẽ ăn ở ngoài rồi."
Áo ngực của cô bị tháo ra, bàn tay Ôn Ngôn Trăn phủ lên nơi mềm mại ấy, xoa nắn, vuốt ve. Ngón tay anh dừng lại trên nụ hồng mong manh sắp hé nở, không nỡ rời đi. Ngón cái và ngón trỏ của Ôn Ngôn Trăn có một vết chai nhỏ do cầm bút, đang miết qua miết lại nơi mơn mởn ấy, khiến cô như muốn phát điên bất cứ lúc nào.
Giữ lại chút lý trí cuối cùng, Phạm Ca đưa ra điều kiện với Ôn công tử.
"A Trăn, anh phải xin lỗi Cố Tử Kiện đấy."
"Ừ..." Người đàn ông đang vùi đôi môi trên cần cổ cô phát ra thanh âm không rõ ràng.
Ngón tay anh thuần thục vô cùng, hành động như một gã thợ săn quỷ quyệt, dẫn dũ cô đi vào chiếc bẫy mất hồn mà anh tạo ra.
Lại...Lại nữa, lại nữa! Làn sóng tình mà Ôn Ngôn Trăn tạo ra khiến những vật nhỏ trong cơ thể cô bắt đầu trở nên bồn chồn xao động, chúng tự ý chạy ra khỏi đầu cô rồi tụ tập chen lấn ở một nơi nào đó, reo mừng la hét, lôi kéo các giác quan bắt đầu tỉnh giấc.
Nghênh đón anh, chứa chấp anh!
Phạm Ca nghe theo cơ thể mình, ôm chặt lấy anh, ngón tay từ trên bả vai anh trượt xuống dưới. Trước kia rất lâu, cô và Kim Tú Viên đã lén lút đi xem một bộ phim người lớn, Phạm Ca vẫn còn nhớ như in động tác khêu gợi của cô nàng lòe loẹt diêm dúa trong bộ phim ấy.
Ngón tay cô đi sâu xuống nữa, cuối cùng dừng lại trên mép đùi trong của anh. Cô cảm giác được mỗi bắp thịt trên cơ thể anh đang bắt đầu nảy sinh biến hóa, trở nên căng cứng hơn bao giờ hết, sự biến hóa đó làm người ta cảm thấy kiêu ngạo, thế là cô nhếch khóe môi, bàn tay đẩy thắt lưng anh ra, như con rắn nhỏ trườn vào trong.
Lặng lẽ cầm lấy!
Ôn Ngôn Trăn gác cằm trên vai cô, thở hổn hển như con thú bị thương, thời khắc ấy anh há to miệng hết cỡ để có thể hít lấy chút không khí lấp đầy buồng phổi căng chật của mình. Cơ thể Phạm Ca muốn chứa chấp anh, tín hiệu đó khiến hô hấp nặng nề của anh chấn động vang dội như con sóng ngoài khơi.
Chưa kịp cởi cà vạt và áo sơ mi, anh đã vội vàng thô bạo tiến vào, từng cú thúc mạnh mẽ như đoạt lấy mạng sống của cô.
Màn đêm bên ngoài như kéo dài vô tận, trong nhà để xe chỉ còn một ánh sáng mờ nhạt, cửa tự động đã bị đóng chặt từ lâu. Đây là tầng hầm nằm dưới đất. Thứ kết nối duy nhất với bên ngoài là chiếc cửa sổ thông gió ở trên cao. Ôn Ngôn Trăn nhìn chăm chăm lên chiếc cửa sổ đó, để mặc bản thân đi vào nơi sâu nhất trong cô.
Một cảm xúc không tên như dòng sông hung ác cuộn trào dữ dội trong lòng anh. Gã đàn ông đó đeo đôi giày rẻ tiền, mặc chiếc quần jean giặt bạc phết mà trông vẫn bắt mắt như vậy. Gã đàn ông đó còn dám đứng bên cạnh Phạm Ca của anh, trâng tráo gọi tên cô, Phạm Ca, Phạm Ca.
Phạm Ca của anh thật ngốc nghếch, ngốc đến nỗi khiến anh tức giận, như thể mọi thứ đã trở về khoảng thời gian đó.
"Tôi có người đàn ông khác rồi." Cô đứng đấy, mái tóc màu đỏ rượu, chiếc hoa tai kim cương phát sáng rọi vào trong đáy mắt cô, vừa đúng lúc thoa lên đôi môi hình củ ấu một lớp màu đỏ tươi, hờ hững mà lạnh nhạt.
Tôi có người đàn ông khác rồi. Ôn Ngôn Trăn nhắm hai mắt lại, bao nhiêu phẫn uất, bao nhiêu tuyệt vọng, bao nhiêu liều mạng, anh ra sức thúc mạnh vào. Phạm Ca bật ra tiếng rên rỉ đau đớn vì hành động lỗ mãn của anh, giống như con vật nhỏ bị kinh sợ phát ra âm thanh ư ử...
Sự căng chặt của cô khiến Ôn Ngôn Trăn muốn phát điên, sự điên cuồng đó phản hồi một tin tức xa lạ, căn phòng Tổng Thống, hoa hồng, ngọn nến cháy dở, ly rượu vang, ga giường lộn xộn, bao cao su đã sử dụng trong phòng tắm.
Ôn Ngôn Trăn nhắm chặt hai mắt, dồn dập thúc mạnh vào chỗ sâu nhất trong cô, nghênh đón anh là sự bao bọc ấm áp, khiến anh vừa mới một giây lên thiên đường giây sau đã rơi xuống tận địa ngục sâu thẳm.
Nơi bao dung ôm chặt lấy anh này phải chăng đã từng chứa chấp một kẻ khác, gã đàn ông đó phải chăng cũng từng cuồng loạn si mê ở trên cơ thể cô thế này.
Người bên dưới liên tục cầu xin tha thứ, A Trăn, A Trăn, em đau, em đau...
Anh lại càng mạnh bạo hơn, đúng, chỉ cần làm cô đau, là cô sẽ nhớ, nhớ mãi mãi. Cho đến khi một chất dịch nóng bỏng bắn vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô.
Mỗi khi Ôn Ngôn Trăn tiến vào, Phạm Ca đều nghĩ rằng cơ thể mình đã đạt đến cực hạn. Thế nhưng một giây sau cô lại không giữ được tự chủ mà bao dung anh, giống như miếng bọt biển hiền hòa hút lấy nước. Móng tay cô ghim chặt lên da anh, cào cấu anh, cô cho như vậy là có thể trả lại những cái đau mà cô phải gánh chịu, thế nhưng không phải vậy...
Mỗi lần anh đi vào đều khiến cô thảng thốt, rồi lại không kiềm chế được mà nghênh đón anh. Rõ ràng anh rất thô lỗ, nhưng đó lại là kiểu thô lỗ mà cô thích.
Mặc dù trong miệng thốt ra thanh âm như muốn tố cáo anh, nhưng thực chất đó lại là thứ ngôn ngữ khắc sâu hơn cả tình yêu.
A Trăn, A Trăn, em đau, em đau...
Vui mừng, đứt quãng, không còn là chính mình, lặng câm, không nói nên lời.
Phạm Ca như sắp chết chìm trong làn sóng tình mãnh liệt ấy, chịu đựng niềm hoan lạc chẳng như trong dĩ vãng, chịu đựng anh mặc kệ cái chết mà vồn vã chạy nước rút trong người cô.
Cô đã nói những gì cô không biết, sắc trời bên ngoài liệu đã sập tối rồi hay chưa, cô cũng không biết. Chiếc xe rung lắc thành hình dạng gì cô cũng không biết. Liệu chiếc ghế có chịu đựng được sức nặng của hai người họ không, cô cũng không biết. Một giây tiếp theo cô ở dưới người anh có chết hay không, cô cũng không biết, cho đến...
Cho đến khi một chất lỏng nóng bỏng rót sâu vào cơ thể cô, khít khao nhất, cô mới biết!
Phạm Ca biết chất lỏng nóng bỏng kia đại diện cho điều gì? Cô hốt hoảng, cả linh hồn đánh lạc mất từ phương nào, lớp ký ức đã đóng băng bắt đầu tan ra.
Cô gái ở nơi xa xôi đang ngồi khóc thút thít, ban đầu chỉ ngồi trong căn phòng yên tĩnh, cuối cùng tiếng còi xe cảnh sát hú lên sắc nhọn, cô bé hốt hoảng quay đầu lại.
Làn sóng tình ào ạt ập đến, như thể muốn chôn vùi cô.
"Anh đi ra ngoài, đi ra ngoài, đi ra ngoài!" Phạm Ca co rúm người lại, đẩy mạnh Ôn Ngôn Trăn ra, nhưng người đàn ông nằm trên người cô không hề nhúc nhích.
"Ôn Ngôn Trăn, đi ra ngoài, ra ngoài! Sao anh có thể..." Giọng nói thảm thiết bi thống hét lên.
Người đang nằm như chết trên cơ thể cô dường như vừa tỉnh lại từ trong một ma chướng nào đó. Cơ thể mới rồi còn cứng rắn như sắt, giờ đã mềm ra trong nháy mắt, nhưng anh cũng không rút ra khỏi cơ thể cô, chỉ rất cẩn thận ôm lấy cô rồi nhẹ nhàng hôn tóc cô, từ đỉnh đầu đến huyệt Thái Dương, đến tóc mai, rồi dừng lại ở bên tai nỉ non.
"Suỵt! Phạm Ca, thôi nào em. Đừng sợ, bây giờ là kỳ an toàn, không có việc gì đâu."
Kỳ an toàn? Phạm Ca ngớ người. Đúng rồi, đúng rồi, kỳ an toàn đã giải thích rồi, tất cả sẽ không...
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Phạm Ca buông thõng làn mi, ánh mắt không dám nhìn Ôn Ngôn Trăn, giọng nói mất tự nhiên: "A...A Trăn, lúc nãy anh mới, mới làm đau em."
"Anh biết, anh biết. Anh xin lỗi, Phạm Ca, anh xin lỗi." Anh áy náy, không ngừng hôn lên tóc cô, liên tục nói xin lỗi sau này sẽ chú ý, giọng nói cũng không hề tự nhiên chút nào.
Cả hai người đều tự hiểu trong lòng mà không muốn nói ra, bịt tai trộm chuông, giống như con thú nhỏ tự liếm láp vết thương ở góc phòng. Không ai động đậy, không ai nói gì, cũng không ai đề nghị rời khỏi nhà xe.
Bọn họ chỉ lẳng lặng bện lấy nhau trên chiếc ghế, Ôn Ngôn Trăn không hề rời khỏi cơ thể cô, mà Phạm Ca cũng không cho anh rời khỏi cơ thể mình.
Cho đến khi thứ chôn vùi trong cô thức tỉnh lần nữa.
Lần thứ hai anh dịu dàng hơn, dịu dàng như ánh trăng nghiêng nghiêng hôn mình lên những đợt sóng, lần thứ hai anh cũng không để lại trong cô.
Thời khắc cực hạn, Phạm Ca ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi trên cửa sổ thông gió, không hiểu vì sao lại muốn khóc cho thỏa nỗi lòng.
Đêm nay, anh vẫn ôm cô ngủ như mọi khi, thế nhưng vào lúc nửa đêm giật mình tỉnh giấc, nhìn khuôn mặt của người nằm bên gối, Phạm Ca bỗng cảm thấy vô cùng hoang mang. Cảm giác được sau khi rời khỏi nhà xe đã có gì đó trở nên khác lạ, rõ ràng, có gì đó đã trở nên khác lạ!
Nhưng sự khác lạ đó cũng giống như vô số những chuyện trong quá khứ trước đây, không nói rõ được, không có nguồn gốc, cũng không chạm tới được.
Ngày hôm sau, Phạm Ca không nhìn thấy Ôn Ngôn Trăn đâu cả, ngược lại dì giúp việc lại lẩm bẩm, Phòng Ôn tiên sinh mù mịt khói thuốc. Tần Diểu Diểu đúng giờ lại đến. Chất giọng trong trẻo của cô ta đang 'léo nhéo' đề cập đến bài tập thể dục tuần sau mà huấn luyện viên sắp xếp cho cô.
Phạm Ca cảm thấy vô cùng phiền phức, bèn ném cái gối đang ôm xuống sô pha: "Tần Diểu Diểu, cô ồn quá rồi đấy."
Tần Diểu Diểu sửng sốt, sau đó lập tức cười híp mắt, tay làm động tác kéo khóa miệng. Phạm Ca thấy động tác đấy của cô ta giả tạo vô cùng, thế là lạnh lùng nhìn cô ta.
"Hôm nay tôi không muốn đi đâu hết. Vả lại, tôi muốn ở một mình, cô đừng đi theo tôi."
Nhìn cô gái 'lớn lối' bỏ đi ấy, Tần Diểu Diểu thu lại nụ cười.
~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Mấy em chắc chắn là đang nghiến răng nghiến lợi đây: Huhu...còn 'rung xe' nữa ư? Cắt! Cắt! Cắt!
Than ôi ~~ Ôn công tử nhà ta bị cắm sừng trong mơ hồ...
~~~~~~
P/s: Tớ để ý mới thấy, Phạm Ca toàn mặc đồ màu trắng, trắng tinh, trắng sữa, trắng ngà, trắng gạo.... ~
Còn Ôn công tử thì, đen, đen thui, đen thùi lùi, đen bóng đêm, đen hắc ám... ^^
Hai anh chị hợp nhau quá còn gì ạ. Đứng chung với nhau là ra cái hình Lưỡng Nghi rồi =))
Mà tớ thích hình tượng Phạm Ca quá đi ạ, một cô gái có lúm đồng tiền, tóc dài đen óng ả, môi hình củ ấu, đôi mắt biết cười, thanh tú dịu dàng, tính tình dễ thương, thích thơ ca, lại còn hay mặc đồ vintage cổ điển nữa chứ. Trời ơi ~ Tớ tưởng tượng ra thôi mà đã mê như điếu đổ rồi, anh Trăn mà không 'trồng si' cô nàng tớ cũng chịu luôn ạ ^^
Hôm nay mới chính thức chúc các bạn ạ ^^ Một năm mới vui vẻ, an khang và đạt được nhiều điều mới ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.