Chương 81: Người vợ (61)
Tg Loan
09/08/2020
Dịch: Duẩn Duẩn
"Cô à, sau khi con con chào đời, con muốn ly hôn với Ôn Ngôn Trăn, sau đó sẽ dẫn con con rời khỏi nơi này!" Từng câu từng chữ như rỉ ra từ kẽ miệng Phạm Ca.
Với nỗi đau cắt xương cắt thịt.
Vừa dứt lời, bên ngoài phòng bệnh vang lên tiếng cốc thủy tinh vỡ tan nát!
Ngôn Kiều vội vàng mở cửa đi ra ngoài.
Cô Ôn chậm rãi ngồi xuống mép giường, để đầu cô thoải mái tựa trong ngực mình: "A Trăn làm khổ Phạm Ca của chúng ta rồi."
"Phạm Ca à, hiện tại con phải giữ cơ thể thật khỏe, đợi đến khi sinh nở suôn sẻ, cô sẽ ủng hộ con!"
Một lúc sau, Ngôn Kiều đi vào, dừng trước mặt Phạm Ca, nói với cô bằng thái độ khiêm nhường chưa từng thấy.
"Phạm Ca à, mẹ xin lỗi con. Mẹ xin lỗi vì tất cả những điều tồi tệ mà mẹ đã làm với con trước đây! Mẹ thật sự rất hối tiếc, tại sao mẹ không phải là người tự tay chọn quà sinh nhật cho Phạm Ca cơ chứ? Tại sao mẹ chưa một lần cùng con đến buổi hòa nhạc của ca sĩ mà con yêu thích, cũng không bao giờ ngồi trước giường lắng nghe suy nghĩ và tâm tư của một cô gái mới lớn? Cuối cùng còn giúp thằng nhóc thối tha kia làm chuyện có lỗi với Phạm Ca của chúng ta. Phạm Ca à, mẹ vô cùng xin lỗi con!"
Dừng một chút, giọng Ngôn Kiều rất thành khẩn: "Phạm Ca, mẹ xin thề, sau này sẽ không như vậy nữa."
Bấy giờ giọng Ngôn Kiều có chút đau xót: "Phạm Ca à, Lạc Trường An chỉ là cơn mê muội nhất thời của Tiểu Trăn, chính sự tồn tại ngắn ngủi của cô ta đã che khuất đôi mắt nó. Vì vậy trong lúc yếu lòng, mọi thứ đã biến đổi nhanh đến không kịp trở tay, để lại một hậu quả không lường được. Sau cái đêm đó, Tiểu Trăn đã biết mình hoang đường và rồ dại đến thế nào. Mẹ chưa từng thấy nó sợ hãi như thế bao giờ. Nó gọi điện thoại cầu xin mẹ, bảo rằng, mẹ ơi, con sắp mất Phạm Ca rồi, rồi nó nói, sau khi ý thức được điều đó, trái tim nó như một cái hang tàn tạ bị khoan mấy trăm ngàn lỗ hổng!"
"Đêm hôm đó, nó mò đến phòng mẹ khóc nức nở như một đứa trẻ!"
Ngôn Kiều than thở: "Đôi khi con người ta cứ mải mê kiếm tìm điều gì đó xa xôi, mà chẳng mấy để tâm hay trân trọng những gì mình đang có, chỉ đến lúc mất đi rồi mới hoàn toàn tỉnh ngộ, chỉ đến lúc mất đi rồi mới cảm thấy nuối tiếc!"
Ngôn Kiều nắm lấy tay Phạm Ca, giọng nói nhuốm sự nài nỉ van xin: "Phạm Ca, mẹ cầu xin con, làm ơn hãy cho Tiểu Trăn một cơ hội. Từ khi con được đưa đến đây, Tiểu Trăn vẫn luôn trốn ở bên ngoài cánh cửa. Nó không dám đến gặp con, cũng không dám xuất hiện trước mặt con, vừa mới nghe con nói muốn ly hôn, nó bèn hoảng sợ chạy mất. Vất vả lắm mẹ mới đuổi kịp được nó, nó liền hoảng loạn lôi kéo tay mẹ, cầu xin mẹ thuyết phục con. Một người đàn ông cao lớn là thế, không thèm để tâm đến ánh mắt của mọi người ở cửa bệnh viện, đau khổ cầu xin mẹ. Phạm Ca, con không nhìn thấy đâu, nếu nhìn thấy con cũng sẽ đau xót. Tiểu Trăn vốn là người quật cường kiêu ngạo thế nào? Vì vậy..."
Phạm Ca tuyệt vọng giấu mặt vào vòng tay Cô Ôn, bàn tay bà nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cô, đoạn cắt đứt lời Ngôn Kiều bằng giọng giận dữ chưa từng có: "Đủ rồi đấy, Ngôn Kiều! Nơi này không chào đón chị, chi đi đi!"
Ngôn Kiều ủ rũ rời đi, phòng bệnh an tĩnh trở lại. Cô Ôn nhí nhảnh thực hiện động tác biến hình của Siêu nhân trứng muối: "Phạm Ca yêu quý, đừng sợ sệt nhé. Siêu nhân trứng muối sẽ bảo vệ con, đánh bại những con quái thú kia!"
Cô Ôn bắt chước động tác biến hình của siêu nhân trứng muối rất dễ thương, chọc cho Phạm Ca cười ra nước mắt! Cô Ôn cũng cười thật tươi. Phạm Ca nghĩ, nếu như khi đó cô chịu quan sát kỹ, sẽ phát hiện ra sắc mặt Cô Ôn nhợt nhạt đến mức nào, thời điểm mà bà thực hiện động tác ấy nhọc sức đến thế nào.
Mấy ngày sau đó, Phạm Ca vẫn ở lại bệnh viện.
Khoảng thời gian ấy, có rất nhiều người tới thăm cô. Mấy em học sinh mang hoa đến, thích thú kể cho cô nghe mấy tin đồn tình yêu gần đây. Giáo viên Trung văn mà cô yêu mến ngày nào cũng đến thăm cô, đọc cho cô nghe những tác phẩm cũ mà cô thuộc đến nằm lòng, nhớ mãi không quên. Họ hàng thân thiết nhà họ Ôn lúc trước khinh thường Phạm Ca ghê gớm cũng tới thăm cô, làm bộ ôn lại vài chuyện thú vị hồi còn bé.
Họ đều đang cố gắng xây dựng bầu không khí ấm áp có đủ nắng và hoa tươi để cô biết rằng ai ai cũng đều yêu mến Lạc Phạm Ca!
Ôn Cảnh Minh và Ngôn Kiều cũng xuất hiện với điệu bộ vô cùng ân ái. Ngôn Kiều xách cháo mà bà tự tay ninh đến cho cô, còn Ôn Cảnh Minh thì trò chuyện với cô bằng giọng nói ân cần của người cha.
Hai vợ chồng nhà này chỉ đề cập đến chuyện của Tiểu Trăn, nào là đã nửa tháng rồi nó không trở về công ty; Tiểu Trăn hiện đang trốn tiệt trong một khách sạn ở Macau; Tiểu Trăn tự làm tê liệt mình bằng rượu chè và cờ bạc; Thời gian lâu dài, cuộc sống về đêm, rượu bia và mùi thuốc lá sẽ làm Tiểu Trăn sụp đổ mất.
Bà vợ thì đau khổ nói thế này, ông chồng thì dè dặt nói thế kia. Thỉnh thoảng Ôn Cảnh Minh cũng tính đến chuyện tương lai với Phạm Ca. Sau khi đứa bé được sinh ra, ông sẽ cho nó hưởng một nền giáo dục tốt nhất, giao tất cả công việc của gia đình vào tay nó. Cứ như thế từ đời này qua đời khác, đứa cháu đích tôn của nhà họ Ôn mà ông mong đợi sẽ trở hành nhân vật hàng đầu, oai phong một cõi ở Hồng Kông, đến lúc đấy mẹ thằng bé cũng được thơm lây!
Phạm Ca chỉ đáp trả bằng vẻ mặt lạnh tanh, đôi khi sẽ đưa mắt nhìn ra cửa sổ, đôi khi lại nhìn vô định vào một chỗ nào đấy, ngẩn người.
Thời điểm ấy, Lạc Gia Sơ và Chu Bình cũng đến bệnh viện thăm Phạm Ca. Trước khi họ tới, Cô Ôn có hỏi qua ý cô, sau khi suy nghĩ một lúc, cô gật đầu đồng ý.
Lúc Lạc Gia Sơ và Chu Bình đến là khoảng ba rưỡi chiều, nửa tiếng nữa là hết thời gian thăm bệnh. Hai vợ chồng ăn bận gọn gàng lịch sự, tay xách giỏ trái cây.
Lạc Gia Sơ đưa cho Phạm Ca một bao lì xì màu đỏ, bảo là dành cho đứa cháu tương lai. Bên trong là chiếc khóa trường thọ và một lá bùa bình an đã được cao tăng làm phép. Phạm Ca đành nhận lấy.
Chu Bình thì ngồi một bên gọt táo cho Phạm Ca. Lúc bà ta đưa táo đến cho cô thì bị Cô Ôn chặn lại giữa đường. Bà nói với người phụ nữ đang trưng khuôn mặt ngượng ngùng rằng, Phạm Ca nhà chúng tôi muốn ăn trái cây thì cũng phải qua tay năm sáu người lựa chọn và khử trùng rồi mới được ăn.
Phạm Ca nghe thấy thế thì suýt phụt cười, Cô Ôn đúng là biết "bẻ" người ta. Cơ mà nhìn thấy khuôn mặt dưới cơ người khác kia làm Phạm Ca vui không tả nổi.
Vào lúc bốn giờ chiều, hai vợ chồng nhà đó rời khỏi phòng bệnh, trước khi đi, Phạm Ca nói với họ rằng:
"Thưa ông Lạc, bà Lạc, tôi nghĩ mình đã trả đủ hết tình hết nghĩa cho hai người rồi. Sau này, xin hãy cứ coi tôi như người xa lạ."
Lạc Gia Sơ quay đầu, nhìn thật sâu vào mắt cô, rồi gật đầu! Lúc quay đi, bóng lưng của ông trĩu nặng như gánh nặng một đời dâu bể. Sau này, Lạc Gia Sơ và Chu Bình thật sự không còn xuất hiện trước mặt Phạm Ca nữa.
Trong thời gian ấy, Phạm Ca không hề nhìn thấy Ôn Ngôn Trăn, người được cho là đã trốn tịt trong một khách sạn nào đó ở Macau. À không, có lẽ là có. Một lần nào đó, vào một chiều thu rực rỡ, Phạm Ca đang ngồi trên một chiếc ghế dài trong vườn hoa bệnh viện, cơn gió hiu hiu thổi qua mát rượu cùng với bóng nắng mơn man trên gò má, cô nhắm mắt thiu thiu ngủ mất, đến khi tỉnh lại, thì phát hiện trên người đang khoác một chiếc áo khoác kiểu nam!
Mùi hương vương trên chiếc áo khoác vấn vít ngay đầu mũi cô, làm đôi mắt cô vô cùng đau xót!
Rồi một đêm nọ, Ngôn Kiều chợt chạy vội đến phòng bệnh của cô. Người phụ nữ luôn mạnh mẽ ấy bỗng khóc rống lên trước mặt cô. Bà ta vùi mặt vào lòng bàn tay cô, van lơi cầu xin.
"Phạm Ca, con làm ơn tha thứ cho Tiểu Trăn đi! Con làm ơn tha thứ cho nó đi! Nhìn hiện trạng nó bây giờ trái tim mẹ đau đớn vô vàn!"
Phạm Ca không nói câu nào, chỉ âm thầm rút tay ra khỏi bàn tay của Ngôn Kiều!
Ngày hôm sau, rốt cuộc Phạm Ca cũng biết tại sao đêm qua Ngôn Kiều lại bất thường như vậy. Ôn Ngôn Trăn lại quay về con đường bất hảo trước đây, tham gia đua xe bất hợp pháp ở Macau, nhưng lần này còn chơi ác hơn, lái xe ngược chiều trên đường cao tốc, còn quay video lại và phát trực tiếp trên Internet.
Bấy giờ, lực lượng cảnh sát liền vào cuộc, ngăn chặn đám con ông cháu cha đời thứ hai này. Có người nói, Ôn công tử, người đưa ra ý tưởng này, đã đấm chết bỏ vị cảnh sát đang cố gắng khuyên nhủ anh.
Cuối cùng, Ôn Ngôn Trăn và đám bạn của mình bị đưa đến đồn cảnh sát, và được thả ra vào lúc 6 giờ 30 phút sáng.
Đoạn video này được chia sẻ rầm rộ trên mạng xã hội. Các phương tiện truyền thông thích tham gia náo nhiệt cũng đưa tin chuyện này trên các kênh khác nhau. Tất cả mọi người đều nhao nhao suy đoán không biết danh tính của những người tham gia đua xe lần này là ai.
Khi cái tên "Ôn Ngôn Trăn" xuất hiện, chỉ trong vòng mười mấy tiếng đồng hồ, trên mạng xã hội và báo điện tử tràn ngập các cuộc 'thập tự chinh' khác nhau. Đêm hôm đó, cảnh sát Macau đã tổ chức cuộc họp báo công bố nói rõ, Ôn Ngôn Trăn không hề dính dáng gì đến vụ này, bên đương sự tham gia vụ việc đã tự ra đầu thú.
Vì vậy, hành vi ngu mục của Ôn công tử được bỏ qua!
Vào cái đêm cảnh sát Macau tổ chức họp báo, Ngôn Kiều đã đưa cho Phạm Ca một chồng ảnh cùng với báo cáo thương tích của bác sĩ. Phạm Ca không thèm nhìn, nhưng Ngôn Kiều cố cứng rắn giơ mấy tấm hình đó ra trước mặt cô.
Trong hình, Ôn Ngôn Trăn bị đánh vô cùng thê thảm!
"Chỉ cần Tiểu Trăn không muốn, chẳng ai dám đánh nó ra nông nỗi này. Phạm Ca, Tiểu Trăn cản bản là tự giày vò bản thân nó. Phạm Ca, nó là bố của con con!"
Phạm Ca nhắm mắt lại, lựa chọn không nhìn vào những tấm hình đó. Cô đưa tay ra ngăn lời Ngôn Kiều đang nói: "Mẹ à, mấy thứ này đều là chủ kiến của A Trăn đúng không! Anh ta bắt mẹ mang chúng đến trước mặt con, bắt mẹ làm con phải nhìn chúng đúng không?"
"Không..." Ngôn Kiều mở miệng: "...phải."
Phạm Ca dúi đầu vào trong chăn. Cô nghe thấy giọng nói yếu ớt và mệt mỏi của chính mình.
"Mẹ à, mẹ làm ơn nói với con trai của mẹ đừng gây rắc rối nữa. Mẹ cứ bảo với anh ta rằng nếu anh ta còn gây rối như vậy nữa thì không những chỉ mất vợ thôi đâu mà cả con cũng chẳng còn. Mẹ nói cho anh ta biết coi như là con cầu xin anh ta. Làm ơn sống yên lặng giùm con một tí, đừng xuất hiện trước mặt con, cũng đừng để con nhìn thấy tin gì của anh ta trên báo, xin hãy để con được bình an sinh đứa bé tội nghiệp này ra."
Ngôn Kiều thở dài rời khỏi phòng.
Quả nhiên, khoảng thời gian tiếp đó, cuộc sống của Phạm Ca vô cùng yên ổn, cũng không còn nhiều người đến thăm cô nữa!
Trong nắng cuối hè, chớm thu nồng nàn, Phạm Ca đã hạ sinh một bé trai tại bệnh viện Queen Mary. Cậu bé chào đời sớm hơn dự tính vài ngày, quá trình vượt cạn đầy gian nan và đau đớn.
Trong suốt quá trình chuyển dạ, Cô Ôn đã dập trán mấy lần trước mặt Bồ Tát!
Phạm Ca nhớ rõ, giọng nói của Lạc Trường An vẫn luôn xuất hiện trong suốt quá trình vượt cạn. Giọng nói nhẹ tênh ám ảnh ấy cứ lẩm nhẩm bên tai cô, không biết là đang nói gì. Thời khắc cô nghe thấy giọng nói của con bé, trái tim trào lên nỗi sợ hãi kinh hoàng.
Cuối cùng, sau một quá trình vượt cạn đầy nước mắt, tiếng khóc ré lên của trẻ sơ sinh thông báo hai mẹ con đã bình an.
Lần đầu tiên con cười là vào một ngày cuối thu. Mùa thu năm nay đặc biệt ngắn ngủi. Sau khi Tiểu Cao sinh được mười ngày thì cây cối bên ngoài cửa sổ đã rụng trụi hết lá, chỉ còn lại một hàng cây trơ trọi, trống huơ trống hoắc. Cảnh tượng tiêu điều không tả nổi, nhưng chính nụ cười của con đã hóa cho những nhành cây cô độc ấy một mầm xanh rất khác trên thế gian này.
Tiểu Cao của cô cười lên đáng yêu biết bao. Lúc cười khoe ra cái nướu hồng hồng trần trụi. Tuổi còn nhỏ xíu mà đã biết phóng ánh mắt quyến rũ, mê hoặc người khác.
Ánh mắt quyến rũ ấy giống hệt Ôn Ngôn Trăn.
Nụ cười của cậu bé nhanh chóng làm nước mắt dâng đầy hốc mắt cô. Cuối cùng, Phạm Ca đã hiểu sâu sắc một điều, từ nay về sau cô sẽ nói lời tạm biệt với người đàn ông tên A Trăn đó, người đã cùng cô trải qua những năm tháng tốt đẹp!
Cô Ôn nói với Phạm Ca rằng, Ôn Ngôn Trăn đã cầu nguyện với Thượng đế vào cái đêm cô vượt cạn, nếu như Phạm Ca không xảy ra chuyện gì, anh sẽ thực hiện lời thề ấy, từ nay về sau sẽ nghe theo con tim cô, cô muốn rời đi anh sẽ để cô rời đi.
Tiệc đầy tháng của Tiểu Cao được tổ chức vào trung tuần tháng chín, tất cả mọi người đều tới tham dự, ngay cả anh Đại Âu cũng tới. Dù bữa tiệc được tổ chức rất thành công, nhưng những vị khách đến tham dự vẫn có đôi điều hơi tiếc nuối. Tại sao bố của đứa bé lại vắng mặt? Ông bà của đứa bé không ngừng chữa cháy, bảo là bố của đứa bé vì chuyện kinh doanh nên trễ chuyến bay.
Qua tiệc đầy tháng, Phạm Ca bắt đầu cố vấn một số luật ly hôn. Cô dự định đợi đến lúc Tiểu Cao đầy bốn mươi ngày tuổi, sẽ đến Macau gặp Ôn Ngôn Trăn.
Và Phạm Ca thực sự đã đi gặp Ôn Ngôn Trăn khi Tiểu Cao đầy bốn mươi ngày tuổi!
"Cô à, sau khi con con chào đời, con muốn ly hôn với Ôn Ngôn Trăn, sau đó sẽ dẫn con con rời khỏi nơi này!" Từng câu từng chữ như rỉ ra từ kẽ miệng Phạm Ca.
Với nỗi đau cắt xương cắt thịt.
Vừa dứt lời, bên ngoài phòng bệnh vang lên tiếng cốc thủy tinh vỡ tan nát!
Ngôn Kiều vội vàng mở cửa đi ra ngoài.
Cô Ôn chậm rãi ngồi xuống mép giường, để đầu cô thoải mái tựa trong ngực mình: "A Trăn làm khổ Phạm Ca của chúng ta rồi."
"Phạm Ca à, hiện tại con phải giữ cơ thể thật khỏe, đợi đến khi sinh nở suôn sẻ, cô sẽ ủng hộ con!"
Một lúc sau, Ngôn Kiều đi vào, dừng trước mặt Phạm Ca, nói với cô bằng thái độ khiêm nhường chưa từng thấy.
"Phạm Ca à, mẹ xin lỗi con. Mẹ xin lỗi vì tất cả những điều tồi tệ mà mẹ đã làm với con trước đây! Mẹ thật sự rất hối tiếc, tại sao mẹ không phải là người tự tay chọn quà sinh nhật cho Phạm Ca cơ chứ? Tại sao mẹ chưa một lần cùng con đến buổi hòa nhạc của ca sĩ mà con yêu thích, cũng không bao giờ ngồi trước giường lắng nghe suy nghĩ và tâm tư của một cô gái mới lớn? Cuối cùng còn giúp thằng nhóc thối tha kia làm chuyện có lỗi với Phạm Ca của chúng ta. Phạm Ca à, mẹ vô cùng xin lỗi con!"
Dừng một chút, giọng Ngôn Kiều rất thành khẩn: "Phạm Ca, mẹ xin thề, sau này sẽ không như vậy nữa."
Bấy giờ giọng Ngôn Kiều có chút đau xót: "Phạm Ca à, Lạc Trường An chỉ là cơn mê muội nhất thời của Tiểu Trăn, chính sự tồn tại ngắn ngủi của cô ta đã che khuất đôi mắt nó. Vì vậy trong lúc yếu lòng, mọi thứ đã biến đổi nhanh đến không kịp trở tay, để lại một hậu quả không lường được. Sau cái đêm đó, Tiểu Trăn đã biết mình hoang đường và rồ dại đến thế nào. Mẹ chưa từng thấy nó sợ hãi như thế bao giờ. Nó gọi điện thoại cầu xin mẹ, bảo rằng, mẹ ơi, con sắp mất Phạm Ca rồi, rồi nó nói, sau khi ý thức được điều đó, trái tim nó như một cái hang tàn tạ bị khoan mấy trăm ngàn lỗ hổng!"
"Đêm hôm đó, nó mò đến phòng mẹ khóc nức nở như một đứa trẻ!"
Ngôn Kiều than thở: "Đôi khi con người ta cứ mải mê kiếm tìm điều gì đó xa xôi, mà chẳng mấy để tâm hay trân trọng những gì mình đang có, chỉ đến lúc mất đi rồi mới hoàn toàn tỉnh ngộ, chỉ đến lúc mất đi rồi mới cảm thấy nuối tiếc!"
Ngôn Kiều nắm lấy tay Phạm Ca, giọng nói nhuốm sự nài nỉ van xin: "Phạm Ca, mẹ cầu xin con, làm ơn hãy cho Tiểu Trăn một cơ hội. Từ khi con được đưa đến đây, Tiểu Trăn vẫn luôn trốn ở bên ngoài cánh cửa. Nó không dám đến gặp con, cũng không dám xuất hiện trước mặt con, vừa mới nghe con nói muốn ly hôn, nó bèn hoảng sợ chạy mất. Vất vả lắm mẹ mới đuổi kịp được nó, nó liền hoảng loạn lôi kéo tay mẹ, cầu xin mẹ thuyết phục con. Một người đàn ông cao lớn là thế, không thèm để tâm đến ánh mắt của mọi người ở cửa bệnh viện, đau khổ cầu xin mẹ. Phạm Ca, con không nhìn thấy đâu, nếu nhìn thấy con cũng sẽ đau xót. Tiểu Trăn vốn là người quật cường kiêu ngạo thế nào? Vì vậy..."
Phạm Ca tuyệt vọng giấu mặt vào vòng tay Cô Ôn, bàn tay bà nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cô, đoạn cắt đứt lời Ngôn Kiều bằng giọng giận dữ chưa từng có: "Đủ rồi đấy, Ngôn Kiều! Nơi này không chào đón chị, chi đi đi!"
Ngôn Kiều ủ rũ rời đi, phòng bệnh an tĩnh trở lại. Cô Ôn nhí nhảnh thực hiện động tác biến hình của Siêu nhân trứng muối: "Phạm Ca yêu quý, đừng sợ sệt nhé. Siêu nhân trứng muối sẽ bảo vệ con, đánh bại những con quái thú kia!"
Cô Ôn bắt chước động tác biến hình của siêu nhân trứng muối rất dễ thương, chọc cho Phạm Ca cười ra nước mắt! Cô Ôn cũng cười thật tươi. Phạm Ca nghĩ, nếu như khi đó cô chịu quan sát kỹ, sẽ phát hiện ra sắc mặt Cô Ôn nhợt nhạt đến mức nào, thời điểm mà bà thực hiện động tác ấy nhọc sức đến thế nào.
Mấy ngày sau đó, Phạm Ca vẫn ở lại bệnh viện.
Khoảng thời gian ấy, có rất nhiều người tới thăm cô. Mấy em học sinh mang hoa đến, thích thú kể cho cô nghe mấy tin đồn tình yêu gần đây. Giáo viên Trung văn mà cô yêu mến ngày nào cũng đến thăm cô, đọc cho cô nghe những tác phẩm cũ mà cô thuộc đến nằm lòng, nhớ mãi không quên. Họ hàng thân thiết nhà họ Ôn lúc trước khinh thường Phạm Ca ghê gớm cũng tới thăm cô, làm bộ ôn lại vài chuyện thú vị hồi còn bé.
Họ đều đang cố gắng xây dựng bầu không khí ấm áp có đủ nắng và hoa tươi để cô biết rằng ai ai cũng đều yêu mến Lạc Phạm Ca!
Ôn Cảnh Minh và Ngôn Kiều cũng xuất hiện với điệu bộ vô cùng ân ái. Ngôn Kiều xách cháo mà bà tự tay ninh đến cho cô, còn Ôn Cảnh Minh thì trò chuyện với cô bằng giọng nói ân cần của người cha.
Hai vợ chồng nhà này chỉ đề cập đến chuyện của Tiểu Trăn, nào là đã nửa tháng rồi nó không trở về công ty; Tiểu Trăn hiện đang trốn tiệt trong một khách sạn ở Macau; Tiểu Trăn tự làm tê liệt mình bằng rượu chè và cờ bạc; Thời gian lâu dài, cuộc sống về đêm, rượu bia và mùi thuốc lá sẽ làm Tiểu Trăn sụp đổ mất.
Bà vợ thì đau khổ nói thế này, ông chồng thì dè dặt nói thế kia. Thỉnh thoảng Ôn Cảnh Minh cũng tính đến chuyện tương lai với Phạm Ca. Sau khi đứa bé được sinh ra, ông sẽ cho nó hưởng một nền giáo dục tốt nhất, giao tất cả công việc của gia đình vào tay nó. Cứ như thế từ đời này qua đời khác, đứa cháu đích tôn của nhà họ Ôn mà ông mong đợi sẽ trở hành nhân vật hàng đầu, oai phong một cõi ở Hồng Kông, đến lúc đấy mẹ thằng bé cũng được thơm lây!
Phạm Ca chỉ đáp trả bằng vẻ mặt lạnh tanh, đôi khi sẽ đưa mắt nhìn ra cửa sổ, đôi khi lại nhìn vô định vào một chỗ nào đấy, ngẩn người.
Thời điểm ấy, Lạc Gia Sơ và Chu Bình cũng đến bệnh viện thăm Phạm Ca. Trước khi họ tới, Cô Ôn có hỏi qua ý cô, sau khi suy nghĩ một lúc, cô gật đầu đồng ý.
Lúc Lạc Gia Sơ và Chu Bình đến là khoảng ba rưỡi chiều, nửa tiếng nữa là hết thời gian thăm bệnh. Hai vợ chồng ăn bận gọn gàng lịch sự, tay xách giỏ trái cây.
Lạc Gia Sơ đưa cho Phạm Ca một bao lì xì màu đỏ, bảo là dành cho đứa cháu tương lai. Bên trong là chiếc khóa trường thọ và một lá bùa bình an đã được cao tăng làm phép. Phạm Ca đành nhận lấy.
Chu Bình thì ngồi một bên gọt táo cho Phạm Ca. Lúc bà ta đưa táo đến cho cô thì bị Cô Ôn chặn lại giữa đường. Bà nói với người phụ nữ đang trưng khuôn mặt ngượng ngùng rằng, Phạm Ca nhà chúng tôi muốn ăn trái cây thì cũng phải qua tay năm sáu người lựa chọn và khử trùng rồi mới được ăn.
Phạm Ca nghe thấy thế thì suýt phụt cười, Cô Ôn đúng là biết "bẻ" người ta. Cơ mà nhìn thấy khuôn mặt dưới cơ người khác kia làm Phạm Ca vui không tả nổi.
Vào lúc bốn giờ chiều, hai vợ chồng nhà đó rời khỏi phòng bệnh, trước khi đi, Phạm Ca nói với họ rằng:
"Thưa ông Lạc, bà Lạc, tôi nghĩ mình đã trả đủ hết tình hết nghĩa cho hai người rồi. Sau này, xin hãy cứ coi tôi như người xa lạ."
Lạc Gia Sơ quay đầu, nhìn thật sâu vào mắt cô, rồi gật đầu! Lúc quay đi, bóng lưng của ông trĩu nặng như gánh nặng một đời dâu bể. Sau này, Lạc Gia Sơ và Chu Bình thật sự không còn xuất hiện trước mặt Phạm Ca nữa.
Trong thời gian ấy, Phạm Ca không hề nhìn thấy Ôn Ngôn Trăn, người được cho là đã trốn tịt trong một khách sạn nào đó ở Macau. À không, có lẽ là có. Một lần nào đó, vào một chiều thu rực rỡ, Phạm Ca đang ngồi trên một chiếc ghế dài trong vườn hoa bệnh viện, cơn gió hiu hiu thổi qua mát rượu cùng với bóng nắng mơn man trên gò má, cô nhắm mắt thiu thiu ngủ mất, đến khi tỉnh lại, thì phát hiện trên người đang khoác một chiếc áo khoác kiểu nam!
Mùi hương vương trên chiếc áo khoác vấn vít ngay đầu mũi cô, làm đôi mắt cô vô cùng đau xót!
Rồi một đêm nọ, Ngôn Kiều chợt chạy vội đến phòng bệnh của cô. Người phụ nữ luôn mạnh mẽ ấy bỗng khóc rống lên trước mặt cô. Bà ta vùi mặt vào lòng bàn tay cô, van lơi cầu xin.
"Phạm Ca, con làm ơn tha thứ cho Tiểu Trăn đi! Con làm ơn tha thứ cho nó đi! Nhìn hiện trạng nó bây giờ trái tim mẹ đau đớn vô vàn!"
Phạm Ca không nói câu nào, chỉ âm thầm rút tay ra khỏi bàn tay của Ngôn Kiều!
Ngày hôm sau, rốt cuộc Phạm Ca cũng biết tại sao đêm qua Ngôn Kiều lại bất thường như vậy. Ôn Ngôn Trăn lại quay về con đường bất hảo trước đây, tham gia đua xe bất hợp pháp ở Macau, nhưng lần này còn chơi ác hơn, lái xe ngược chiều trên đường cao tốc, còn quay video lại và phát trực tiếp trên Internet.
Bấy giờ, lực lượng cảnh sát liền vào cuộc, ngăn chặn đám con ông cháu cha đời thứ hai này. Có người nói, Ôn công tử, người đưa ra ý tưởng này, đã đấm chết bỏ vị cảnh sát đang cố gắng khuyên nhủ anh.
Cuối cùng, Ôn Ngôn Trăn và đám bạn của mình bị đưa đến đồn cảnh sát, và được thả ra vào lúc 6 giờ 30 phút sáng.
Đoạn video này được chia sẻ rầm rộ trên mạng xã hội. Các phương tiện truyền thông thích tham gia náo nhiệt cũng đưa tin chuyện này trên các kênh khác nhau. Tất cả mọi người đều nhao nhao suy đoán không biết danh tính của những người tham gia đua xe lần này là ai.
Khi cái tên "Ôn Ngôn Trăn" xuất hiện, chỉ trong vòng mười mấy tiếng đồng hồ, trên mạng xã hội và báo điện tử tràn ngập các cuộc 'thập tự chinh' khác nhau. Đêm hôm đó, cảnh sát Macau đã tổ chức cuộc họp báo công bố nói rõ, Ôn Ngôn Trăn không hề dính dáng gì đến vụ này, bên đương sự tham gia vụ việc đã tự ra đầu thú.
Vì vậy, hành vi ngu mục của Ôn công tử được bỏ qua!
Vào cái đêm cảnh sát Macau tổ chức họp báo, Ngôn Kiều đã đưa cho Phạm Ca một chồng ảnh cùng với báo cáo thương tích của bác sĩ. Phạm Ca không thèm nhìn, nhưng Ngôn Kiều cố cứng rắn giơ mấy tấm hình đó ra trước mặt cô.
Trong hình, Ôn Ngôn Trăn bị đánh vô cùng thê thảm!
"Chỉ cần Tiểu Trăn không muốn, chẳng ai dám đánh nó ra nông nỗi này. Phạm Ca, Tiểu Trăn cản bản là tự giày vò bản thân nó. Phạm Ca, nó là bố của con con!"
Phạm Ca nhắm mắt lại, lựa chọn không nhìn vào những tấm hình đó. Cô đưa tay ra ngăn lời Ngôn Kiều đang nói: "Mẹ à, mấy thứ này đều là chủ kiến của A Trăn đúng không! Anh ta bắt mẹ mang chúng đến trước mặt con, bắt mẹ làm con phải nhìn chúng đúng không?"
"Không..." Ngôn Kiều mở miệng: "...phải."
Phạm Ca dúi đầu vào trong chăn. Cô nghe thấy giọng nói yếu ớt và mệt mỏi của chính mình.
"Mẹ à, mẹ làm ơn nói với con trai của mẹ đừng gây rắc rối nữa. Mẹ cứ bảo với anh ta rằng nếu anh ta còn gây rối như vậy nữa thì không những chỉ mất vợ thôi đâu mà cả con cũng chẳng còn. Mẹ nói cho anh ta biết coi như là con cầu xin anh ta. Làm ơn sống yên lặng giùm con một tí, đừng xuất hiện trước mặt con, cũng đừng để con nhìn thấy tin gì của anh ta trên báo, xin hãy để con được bình an sinh đứa bé tội nghiệp này ra."
Ngôn Kiều thở dài rời khỏi phòng.
Quả nhiên, khoảng thời gian tiếp đó, cuộc sống của Phạm Ca vô cùng yên ổn, cũng không còn nhiều người đến thăm cô nữa!
Trong nắng cuối hè, chớm thu nồng nàn, Phạm Ca đã hạ sinh một bé trai tại bệnh viện Queen Mary. Cậu bé chào đời sớm hơn dự tính vài ngày, quá trình vượt cạn đầy gian nan và đau đớn.
Trong suốt quá trình chuyển dạ, Cô Ôn đã dập trán mấy lần trước mặt Bồ Tát!
Phạm Ca nhớ rõ, giọng nói của Lạc Trường An vẫn luôn xuất hiện trong suốt quá trình vượt cạn. Giọng nói nhẹ tênh ám ảnh ấy cứ lẩm nhẩm bên tai cô, không biết là đang nói gì. Thời khắc cô nghe thấy giọng nói của con bé, trái tim trào lên nỗi sợ hãi kinh hoàng.
Cuối cùng, sau một quá trình vượt cạn đầy nước mắt, tiếng khóc ré lên của trẻ sơ sinh thông báo hai mẹ con đã bình an.
Lần đầu tiên con cười là vào một ngày cuối thu. Mùa thu năm nay đặc biệt ngắn ngủi. Sau khi Tiểu Cao sinh được mười ngày thì cây cối bên ngoài cửa sổ đã rụng trụi hết lá, chỉ còn lại một hàng cây trơ trọi, trống huơ trống hoắc. Cảnh tượng tiêu điều không tả nổi, nhưng chính nụ cười của con đã hóa cho những nhành cây cô độc ấy một mầm xanh rất khác trên thế gian này.
Tiểu Cao của cô cười lên đáng yêu biết bao. Lúc cười khoe ra cái nướu hồng hồng trần trụi. Tuổi còn nhỏ xíu mà đã biết phóng ánh mắt quyến rũ, mê hoặc người khác.
Ánh mắt quyến rũ ấy giống hệt Ôn Ngôn Trăn.
Nụ cười của cậu bé nhanh chóng làm nước mắt dâng đầy hốc mắt cô. Cuối cùng, Phạm Ca đã hiểu sâu sắc một điều, từ nay về sau cô sẽ nói lời tạm biệt với người đàn ông tên A Trăn đó, người đã cùng cô trải qua những năm tháng tốt đẹp!
Cô Ôn nói với Phạm Ca rằng, Ôn Ngôn Trăn đã cầu nguyện với Thượng đế vào cái đêm cô vượt cạn, nếu như Phạm Ca không xảy ra chuyện gì, anh sẽ thực hiện lời thề ấy, từ nay về sau sẽ nghe theo con tim cô, cô muốn rời đi anh sẽ để cô rời đi.
Tiệc đầy tháng của Tiểu Cao được tổ chức vào trung tuần tháng chín, tất cả mọi người đều tới tham dự, ngay cả anh Đại Âu cũng tới. Dù bữa tiệc được tổ chức rất thành công, nhưng những vị khách đến tham dự vẫn có đôi điều hơi tiếc nuối. Tại sao bố của đứa bé lại vắng mặt? Ông bà của đứa bé không ngừng chữa cháy, bảo là bố của đứa bé vì chuyện kinh doanh nên trễ chuyến bay.
Qua tiệc đầy tháng, Phạm Ca bắt đầu cố vấn một số luật ly hôn. Cô dự định đợi đến lúc Tiểu Cao đầy bốn mươi ngày tuổi, sẽ đến Macau gặp Ôn Ngôn Trăn.
Và Phạm Ca thực sự đã đi gặp Ôn Ngôn Trăn khi Tiểu Cao đầy bốn mươi ngày tuổi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.