Chương 97: Phạm Ca, vợ của tôi (11)
Tg Loan
09/08/2020
Dịch: Duẩn Duẩn
Tháng Giêng ở sân bay đắm chìm trong không khí vui mừng và náo nức của Lễ hội Nguyên Tiêu. Sảnh chờ đông đúc chật ních người. Phạm Ca bất lực ngồi ủ rũ giữa hai người đàn ông, còn khoảng chừng nửa tiếng nữa là đến giờ lên máy bay.
Ngay lúc ấy, đột nhiên một nhân viên sân bay từ đâu xuất hiện gọi cô là tiểu thư Lạc Phạm Ca khiến cô khá bối rối, rồi cứ thế ngây ngốc đi theo anh ta.
Anh ta dẫn cô đến chỗ trung tâm của sảnh chờ, ở đó có đặt một chiếc TV khổng lồ, tiếp viên hàng không đứng cạnh đấy ra hiệu cho cô lại trước màn hình.
Phạm Ca vừa định hỏi chuyện gì đang xảy ra thì nữ tiếp viên đặt ngón trỏ lên môi ra ý im lặng, đoạn bật TV lên.
Thứ đầu tiên xuất hiện trên màn hình là một màu đỏ thẫm, từ trần nhà đến thảm trải sàn đều một sắc đỏ au, ở chính giữa có đặt một bục diễn thuyết loại nhỏ, trên ấy có để một chiếc míc-rô, người đàn ông vóc dáng ngời ngời đang cúi đầu, trông như thể đang thử míc-rô.
Kìm lòng không đặng, Phạm Ca di chuyển về phía trước, cho đến khi bàn tay có thể chạm lên mái đầu xinh xắn trên màn hình ấy.
"A Trăn." Cô nhẹ giọng gọi.
Người đàn ông như thể nghe được tiếng cô, từ từ ngẩng đầu lên.
Theo độ phóng đại của ống kính, khuôn mặt người đàn ông đẹp đến nín thở, đôi mắt dưới ánh đèn càng tỏa sáng lung linh làm người ta không khỏi mê mẩn.
Anh nhoẻn miệng cười, nụ cười chìm đắm trong gió xuân.
Anh giơ tay, chiếc míc-rô gửi lại một chất giọng trầm ấm, Chào em, Phạm Ca!
Chào anh, Ôn Ngôn Trăn! Phạm Ca giơ tay lên, vẫy vẫy và mỉm cười tươi tắn với người trong TV, như thể họ chỉ cách nhau vài bước chân.
Ống kính kéo ra xa một chút. Đó là một khán phòng, khu vực để phát biểu những buổi diễn thuyết quan trọng của tập đoàn Ôn thị, khắp nơi đều là một màu đỏ sẫm. Ôn Ngôn Trăn bận một bộ vét đen tuyền, cổ áo được làm bằng vải nhung với sắc đen huyền bí. Người đàn ông bận một bộ vét đen đứng giữa bối cảnh toàn màu đỏ sậm như vậy, đúng là đẹp trai không gì sánh bằng.
Phạm Ca mỉm cười. Thời khắc ấy, A Trăn của cô hệt như chàng tình nhân Lam Kiều* trong trái tim của mỗi cô gái dù có cách cả không gian và thời gian.
(*) Nguyên văn là 蓝桥: với hàm ý chỉ nơi những người yêu nhau gặp nhau trong văn học Trung Quốc. Ước hẹn tình yêu của đôi lứa thường được gọi là "Ước hẹn Lam Kiều". Nếu một trong hai bên lỡ hẹn thì cả hai phải tự tử vì tình. Lam Kiều là một cây cầu bắc qua suối Lam, thuộc huyện Lam Điền, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc, tương truyền là nơi tiên ở.
"Này, Phạm Ca!" Anh nói tiếp những gì vừa nói, nét mặt nhu hòa: "Lúc này em đang ở sân bay phải không? Nếu phải thì hãy vẫy tay với anh một cái."
Phạm Ca gật đầu, ngờ nghệch vẫy tay theo.
Ôn Ngôn Trăn nhìn vào ống kính mỉm cười: "Anh đoán nhé, nhất định là em đang vẫy tay rồi! Haiz, đúng thật là một cô gái ngốc nghếch."
Phạm Ca ngượng ngừng rũ tay xuống! Không hiểu sao phạm vi xung quanh cô đột nhiên đầy ắp người, bọn họ vây quanh cô, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng tò mò.
Ống kính cắt lại nét mặt hoàn hảo nhất của Ôn Ngôn Trăn. Gương mặt ấy dần thu lại nụ cười bông đùa, đôi mắt thoáng rũ xuống, có chút u tối phác thảo nơi đường kẻ mắt, sự u tối ấy làm người ta không khỏi liên tưởng đến con thiên nga đen bay lượn một mình trong đêm đông lạnh lẽo ở Bắc Âu.
Anh cúi gần sát xuống míc-rô, ánh mắt nhìn quanh, sau cùng chiếu thẳng về phía màn hình, từ tốn nói.
"Tại đây, tôi cũng muốn thông báo một tin tức. Tôi với vợ mình đã chia tay hòa bình cách đây không lâu."
Sau một khắc khựng lại, anh bèn nở nụ cười nhạt nhòa rồi tiếp tục nói.
"Vợ tôi có cái tên rất đẹp, cô ấy tên là Phạm Ca. Hôm nay tôi muốn thẳng thắn thừa nhận rằng tôi thực sự rất vinh dự vì đã lấy được một cô gái đáng yêu như thế về làm vợ."
"Người phụ nữ đáng yêu ấy đã diễn giải từ "vợ" một cách đúng đắn và ý nghĩa hơn bao giờ hết bằng chính phẩm cách cao quý của mình. Cô ấy đóng rất nhiều vai trong cuộc đời tôi, như là vợ, là người thân, người yêu, người bạn, cô nàng thanh mai, người hợp tác, đồng nghiệp, cô giáo, học trò, fan hâm mộ... Trong suốt những năm tháng của mối quan hệ ấy, bất cứ những khi nào tôi cần, cô ấy sẽ trở thành người mà tôi muốn!"
Ánh sáng của chiếc đèn trùm pha lê treo trên trần nhà làm nổi bật con ngươi đen bóng trong mắt anh, như phủ một mặt gương trong suốt, một lớp rất mỏng, hệt như tấm lụa che, giờ phút này nếu như chủ nhân nó chỉ cần chớp mắt một cái thì e rằng tấm sa mỏng ấy sẽ trở thành chất lỏng trong suốt như pha lê tuột ra khỏi đường viền mắt hẹp dài của anh.
Phạm Ca cẩn thận suy ngẫm, rất kỹ càng tỉ mỉ, sao người đàn ông Ôn Ngôn Trăn này chỉ toàn nói tốt về cô thôi thế, cô chỉ là một cô nàng ngốc nghếch vẫy tay trước màn hình TV mà thôi, chỉ như vậy mà thôi!
Giọng Ôn Ngôn Trăn vẫn còn vang vọng khắp sân bay, hệt tiếng nước chảy róc rách trong tiết Trung thu.
"Tôi đoán, hẳn là bây giờ cô ấy đang ở sân bay xem tôi. Trước khi cô ấy đi khỏi thành phố này, tôi muốn nói với cô ấy một lời, một lời mà từ trước đến giờ tôi luôn quên nói với cô ấy."
"Phạm Ca à, cảm ơn em. Cảm ơn em vì trên đoạn đường đời chẳng mấy êm đềm đã chú ý đến một cậu bé tầm thường như anh. Cảm ơn em vì đã can đảm yêu một gã điên cuồng chấp nhất trong những tháng ngày cô quạnh buồn tênh như anh. Cảm ơn em đã cho anh hiểu yêu là gì."
"Phần yêu này đối với anh là di túc trân quý!"
Câu nói cuối cùng Ôn Ngôn Trăn nói rất chậm, như thể đã chấp nhận được sự thật. Ai đó đã từng nói, con người một khi chấp nhận được sự thật thì sẽ không còn đau khổ nữa. Anh cúi đầu xuống, ống kính lại kéo ra xa, xa đến nỗi người đàn đứng giữa muôn trùng đỏ thẫm hệt như chiếc bóng ngược dập dờn trong đợt sóng.
Xung quanh, hết thảy đều lặng ngắt như tờ, phảng phất như mọi người trên toàn thế giới đều đang chờ đợi cái ngước đầu của người đàn ông ấy.
Và cuối cùng Ôn Ngôn Trăn cũng ngẩng đầu lên, ống kính lại phóng to ra, ánh sáng trôi nổi trong mắt đã không còn, giờ đây đôi mắt ấy đen trắng rõ ràng như được ánh trăng nhu hòa chiếu rọi.
Anh mỉm cười với cả thế giới, một nụ cười chân thật kèm theo giọng nói ngại ngùng.
"Anh muốn làm cho Phạm Ca một điều lãng mạn cuối cùng."
Ôn Ngôn Trăn vừa dứt lời, toàn trường đều tắt đèn tối thui, trong khoảnh khắc, có một bầu trời đầy sao, dưới bầu trời đầy sao là một bến cảng yên tĩnh. Trong khung cảnh thơ mộng ảo diệu, tiếng sáo Ocarina trong trẻo vọng lại từ xa đến gần, cùng với tiếng đàn ghi-ta vừa sáng vừa êm. Ai đó đang huýt sáo, du dương và uyển chuyển như thế đến từ biển cả.
Giai điệu này, Phạm Ca biết.
Thời niên thiếu tựa dòng nước chảy xuôi, bài ca hệt cơn gió thổi bay, mơ màng như một giấc mộng ảo, là anh và em ngày xưa ấy...
Giai điệu quen thuộc ấy dẫn lối Phạm Ca về sân bay Frankfurt ngày xưa ấy.
Mùa đông năm ấy, cô và Ôn Ngôn Trăn bị mắc kẹt ở Amsterdam vì chuyến bay về Bắc Kinh của họ bị khủng bố và dọa đánh bom liều chết. Trong sân bay khi đó chẳng hiểu vì sao có rất nhiều cảnh sát chống bạo động tràn đến, khiến hành khách vô cùng hoảng loạn. Đó là năm đầu tiên Phạm Ca mất trí nhớ, cô rất sợ, vì vậy Ôn Ngôn Trăn đã đưa cô rời khỏi Amsterdam và đáp chuyến bay tới Frankfurt.
Chỉ có điều chuyến bay đến Frankfurt bị tro núi lửa chặn lại nên hàng chục ngàn người bị mắc kẹt ở sân bay. Mùa đông năm đó rét đậm rét hại, là mùa đông lạnh nhất của Đức. Cô và Ôn Ngôn Trăn cũng nép mình trong góc phòng chờ như những người khác, chui rúc trong túi ngủ cùng coi phim, một bộ phim có cái tên đẫm nước mắt, "Kẻ trộm thời gian".
Sau khi xem phim xong, tâm trí Phạm Ca vẫn quanh quẩn mãi một con phố cũ. Khi bài nhạc vang lên, Phạm Ca như thấy mình đang đứng trên con phố ấy.
Đó là lần đầu tiên Phạm Ca chạm vào ký ức một cách nhẹ nhàng đến vậy. Cô thầm nghĩ, có lẽ khi còn nhỏ, cô đã từng bí mật đến con phố cũ, lấy tiền tiêu vặt trong ống tiết kiệm, mua bát tào phớ của một bà lão bày sạp bên góc đường.
Anh thì thầm bên tai cô, Phạm Ca có muốn nghe anh huýt sáo không?
Cô nói với anh rằng, Có chứ. Và thế là điệu nhạc "Năm tháng ngông cuồng" nhẹ nhàng vang lên, khoảnh khắc đó Phạm Ca mơ hồ cảm nhận được, có lẽ đằng sau những ca từ đó chất chứa tất cả những năm tháng điên cuồng của cậu thiếu niên Ôn Ngôn Trăn.
Trong buổi tối thấp thỏm ấy, Ôn Ngôn Trăn đã huýt sáo cả đêm cho cô nghe, để rồi không biết tự lúc nào cô đã ngủ thiếp đi trong vòng tay anh. Đó chính là lần đầu tiên người đàn ông mà cô gọi là chồng đem lại cho cô một cảm giác an toàn.
Ngọn đèn đêm tối của tuổi trẻ đã lạc mất, tình yêu thời thanh xuân cũng không thể trở về...
Phạm Ca lẩm nhẩm theo giai điệu ấy, âm thanh thật khó nghe, cho mãi đến khi tiếng huýt sáo dừng lại.
Tiếng sáo Ocarina dùng âm cuối ai oán của mình khiến các vì tinh tú trên trời cao chìm sâu xuống đáy biển, đèn đóm lại được bật lên, người đàn ông ấy đang đứng dưới ánh sáng rực rỡ.
Khẽ hỏi cô, Phạm Ca à, có phải từ lúc đó em đã động lòng với anh rồi không?
Phạm Ca gật đầu, bụm miệng, ra sức gật đầu.
Lần thứ hai Phạm Ca động lòng với Ôn Ngôn Trăn là ở sân bay Frankfurt ngày hôm ấy. Đêm đó, loa phát thanh ở sân bay thông báo rằng có 8,940 hành khách đang bị mắc kẹt, thế nhưng trong số 8,940 người đó, chỉ có mỗi Ôn Ngôn Trăn là người đẹp nhất trong mắt cô.
Cuộc nói chuyện trên TV kết thúc, Ôn Ngôn Trăn rời đi.
Phạm Ca đứng sững sờ đối diện với màn hình, hai bàn tay từ từ rũ xuống, thấm đẫm nước mắt. Một cô gái 17, 18 tuổi tới gần đưa cho cô chiếc khăn tay màu sáng.
Cô bé hỏi Phạm Ca: "Chị là Phạm Ca ư? Là Phạm Ca đáng yêu mà anh trai trên TV kia nói phải không ạ?"
Phạm Ca nhận chiếc khăn tay, nhìn cô gái với ánh mắt đầy mong đợi. Những cô gái ở lứa tuổi này đều rất thích mộng mơ. Vì thế Phạm Ca gật đầu.
"Phải, chị là Phạm Ca."
Cô bé ngẩng mặt lên, trông vô cùng sung sướng, phấn khích bảo rằng, "Tuyệt quá đi ạ!"
Chuyến bay đến Lisbon khởi hành lúc một giờ. Đúng tám giờ ngày 15 tháng Giêng, Phạm Ca bay khỏi Thanh Đảo.
Lúc đến Lisbon, Tiêu Bang đã đợi sẵn ở sân bay, trong ngực đang bế Ôn Gia Cao. Bạn nhỏ Ôn Gia Cao cũng giống như lần trước gặp cô, muốn đi về phía cô bằng chính đôi chân của mình. Cậu bé vuốt ve khuôn mặt cô bằng bàn tay nho nhỏ, rồi non nớt nói, Mẹ ơi, mẹ cực nhọc rồi ạ!
Thanh âm nhỏ bé ấy như lưỡi lê sắc bén đâm thủng mọi lo lắng trong lòng cô.
Đêm hôm ấy, trong trang viên thơm phức hương hoa, Ôn Gia Cao cuối cùng cũng được hưởng thụ thời khắc mà cậu bé hằng mong ước, được làm ổ trong vòng tay của mẹ, lắng nghe mẹ kể chuyện cổ tích, những câu chuyện mà mọi cậu trai đều thích.
Mẹ của cậu ấy à, là một bậc thầy kể chuyện, mẹ đã lồng ghép chuyện ba chàng lính ngự lâm vào chuyện con rồng ở viễn đông một cách đặc sắc và tuyệt vời nhất.
Cuối chuyện, ba chàng lính ngự lâm và rồng lớn đã hợp lực để tiêu diệt thế lực hắc ám.
Sau cùng mẹ hỏi cậu bé, Tiểu Cao yêu dấu, con thích sống ở nước nào?
Muốn sống ở nước nào ư. Ôn Gia Cao suy nghĩ hồi lâu, đoạn phấn khích nói, Mẹ ơi, thế mình đến sống ở quê hương của nàng tiên cá nhỏ mẹ nhé!
Sống ở Copenhagen với nàng tiên cá nhỏ là điều mà Ôn Gia Cao mơ ước từ lâu. Cậu bé muốn đến thăm nàng tiên cá nhỏ hay buồn phiền đau khổ ấy. Tại sao nàng lại như thế nhỉ?
Phạm Ca đưa Tiểu Cao rời Lisbon vào ngày hôm sau. Cậu bé hôn tạm biệt từng người một trong trang viên, thỏ thẻ bảo rằng, Cám ơn mọi người đã chăm sóc cháu suốt thời gian qua, sau này cháu sẽ về thăm lại mọi người ạ.
Cuối cùng cậu bé rút một tờ giấy đựng trong cái hộp nhỏ xinh của mình đưa cho Phạm Ca, bảo là của bố nhờ cậu bé giao cho mẹ. Bạn nhỏ Ôn Gia Cao hết sức thỏa mãn nói với cô rằng trước đó bố đã chơi với cậu bé trọn ba ngày liền.
Tờ giấy trong hộp nhỏ viết một chuỗi địa chỉ, phía dưới có một tấm hình, màu sắc đã hơi ố vàng, người phụ nữ trong ảnh có vài nét tương tự với Phạm Ca.
Tiểu Cao chỉ vào ảnh chụp bảo: "Mẹ ơi, đây là món quà bố tặng cho mẹ đấy. Bố còn bảo người trong ảnh là bà ngoại của con."
Ở Lisbon, phía sau Phạm Ca lúc nào cũng đi kề kề ba người đàn ông, hai lớn một nhỏ, anh Đại Âu - nô bộc khuân vác, Cố Tử Kiện - người vừa hay có bất động sản ở Copenhangen và bạn nhỏ Ôn Gia Cao - một đồng chí đáng yêu bất khả chiến bại.
Trên máy bay, Phạm Ca mở chiếc hộp ra lần nữa, cẩn thận quan sát người trong ảnh. Cô có trách bà không? Không hề, Phạm Ca biết người phụ nữ này phải dũng cảm biết bao mới dám mang cô đến thế giới này dưới tình huống ấy. Chỉ bấy nhiêu thôi, cô đã biết ơn bà rất nhiều.
Cô gặp được người trong ảnh là vào cuối tháng Hai theo lịch âm ở Bangkok. Lần này cô chỉ mang theo một mình Tiểu Cao, còn hai người đàn ông kia thì ở lại Copenhagen. Ở đó cô có căn nhà riêng hơn một trăm mét vuông, có ban công, với thiết kế lấy ánh sáng cực tốt, hai gian phòng, một gian là cho anh Đại Âu, còn một gian là cho cô và Tiểu Cao. Chỗ Cố Tử Kiện ở cũng chỉ cách họ một dãy nhà.
Cuối tháng Hai là mùa mưa ở Bangkok. Trên con kênh nhộn nhịp sầm uất, Phạm Ca nắm tay Tiểu Cao trú mưa dưới mui thuyền, chờ đợi một khoảnh khắc nào đó.
Rốt cuộc chiếc thuyền hình trăng non cũng từ từ tiến về phía họ. Trên thuyền chở đầy hoa quả nhiệt đới và vòng hoa. Lúc nó xuôi tới trước mặt Phạm Ca, người phụ nữ đội nón lá dùng tiếng Anh hỏi cô, có muốn mua ít trái cây gì không.
Người phụ nữ già hơn trong ảnh khá nhiều, song mặt mũi lại trông mềm mại và nhu hòa hơn hẳn, là nét dịu dàng, điềm đạm mà năm tháng ban tặng.
Phạm Ca chỉ một chiếc vòng hoa trên mũi thuyền, người phụ nữ trao vòng hoa ngọc lan cho cô rồi sững sờ nhìn cô hồi lâu. Có lẽ bà ấy quá nhập tâm nên quên mất chưa lấy tiền Phạm Ca, cho đến khi bị chủ thuyền thúc giục, bà mới vội vàng chèo thuyền rời đi.
Mấy ngày sau đó, cứ đúng thời gian cố định, Phạm Ca sẽ đứng ở góc xa xa nhìn người phụ nữ ấy. Mỗi khi thuyền nhỏ đi qua một mái vòm che mưa bà ấy đều quay đầu nhìn lại, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Vài ngày sau, Phạm Ca rời khỏi Bangkok. Cô chỉ cần biết người phụ nữ ấy có cuộc sống êm ấm thôi là đủ rồi. Chồng và những đứa con sẽ đến bến phà bên bờ sông đón bà vào lúc hoàng hôn. Nhìn nụ cười thỏa mãn của người phụ ấy là có thể hiểu, bà sống rất hạnh phúc.
Sống hạnh phúc là tốt rồi.
Tiện đó Phạm Ca cũng đi một chuyến đến Brunei, thăm lại lão trung ý trong trấn nhỏ đã từng xem bệnh cho cô. Sau đó Phạm Ca đưa Tiểu Cao đến rất nhiều nơi thú vị.
Lúc về lại Copenhagen đã là cuối tháng Ba. Ở đây, Phạm Ca gặp lại Tiêu Bang trong chính ngôi nhà của mình. Anh ta đến để đưa cho cô một tấm thiệp màu xanh nhạt.
Ngày hôm sau, Phạm Ca siết chặt tấm thiệp và lên chuyến bay đến Hoa Kỳ với Tiểu Cao và Tiêu Bang.
Ở miền Tây nước Mỹ có một nơi gọi là Phoenix. Chốn này có hai điểm cực kỳ đặc biệt, đó là bão cát theo mùa và xương rồng có mặt khắp mọi nơi. Tiêu Bang chỉ vào một cánh cửa cao lớn đã được che chắn kỹ lưỡng, nói, Lát nữa Ôn tiên sinh sẽ đi ra từ đó.
Đứng ở đấy, Phạm Ca thấy mình như đang mơ một giấc mơ. Giấc mơ thật kỳ quái, chẳng cách nào hiểu nổi. Kể từ khi Tiêu Bang xuất hiện đến giờ, sự chú ý của Phạm Ca đã bắt đầu tan rã.
Cánh cửa chậm rãi mở ra, người đàn ông phương Đông với vóc người cao lớn đang nói chuyện với người đàn ông da trắng gầy loắt choắt. Bọn họ đi lại thong thả, từ nét mặt có thể nhận ra đề tài của họ hơi nghiêm túc. Người đàn ông da trắng nói liếng thoáng, còn người đàn ông phương Đông thì gật đầu liên hồi, theo sau họ có vài vệ sĩ diện đồ như mấy ông da đen lực lưỡng hầm hố.
Bọn họ đi dọc theo con đường phía trước, hai chiếc ô tô màu đen được bảo vệ nghiêm ngặt đậu cách chỗ họ khoảng 150 mét, xung quanh xe còn có mấy tay da đen bận vét đen đứng thủ thế.
Phạm Ca nắm chặt tay Tiểu Cao, bên cạnh cô là một cây xương rồng rất lớn. Đám người kia càng tiến lại gần, tay chân Phạm Ca càng run lẩy bẩy, nhịp tim cũng không ngoại lệ đập với tần suất như trống dồn.
Mỗi bước chân của đám người đó như giẫm đạp lên trái tim cô. Đúng lúc chỉ còn lại mấy chục bước...
Phạm Ca không siết nổi tay của Tiểu Cao, cứ thế dáng người nhỏ bé cựa ra khỏi tay cô, trơ mắt nhìn cậu bé chạy về phía đám người đó.
Tiểu Cao mở miệng, vừa lanh lảnh hô to "Bố ơi!" vừa chạy xộc đến!
Hai người đàn ông da đen đi theo hai bên chẳng tốn miếng sức nào chặn dáng người nhỏ như con thỏ của cậu bé lại. Ôn Gia Cao chẳng chút sợ hãi, chỉ ngón tay vào người đàn ông vóc dáng cao lớn, nói một câu tiếng Anh vô cùng lưu loát: "Cháu tới tìm bố cháu. Đấy là bố của cháu!"
Giọng của trẻ con đặc biệt trong trẻo, trong trẻo đến nỗi, mỗi câu mỗi chữ đều phát âm rất rõ ràng. Người đàn ông phương Đông đang cúi đầu nghe thấy thế liền ngẩng lên.
Phạm Ca nhìn người đàn ông xuyên qua khe hở của cây xương rồng, có thể nhận ra nét mặt của người ấy, đôi chút tò mò hiển hiện trong đôi mắt. Anh ta phất tay, ra lệnh cho người da đen về lại vị trí cũ, sau đó đi về phía Tiểu Cao, nhìn đứa bé chỉ cao đến đầu gối mình, trong giây lát liền ngồi xổm xuống.
Người đàn ông vỗ nhẹ má Tiểu Cao, vẻ mặt ôn hòa, nhẹ giọng nói với cậu bé đột ngột xông vào khu vực này: "Con yêu, chú nghĩ con nhận nhầm người rồi đấy. Chú không thể là bố của con được vì hiện giờ chú vẫn chưa kết hôn."
Chạng vạng cuối tháng Ba, cơn mưa to xối xả qua đi, cả trời không có một tí gió, xung quanh vô cùng tĩnh lặng. Giọng nói người đàn ông vẫn êm tai như trước khiến nước mắt Phạm Ca đang trốn sau cây xương rồng cứ rơi mãi không ngừng.
Giây phút ấy, Phạm Ca không thể làm được gì ngoài việc rơi nước mắt.
Người đàn ông Ôn Ngôn Trăn này đã đoạt mất danh hiệu kẻ ngốc nhất trần đời của Phạm Ca rồi. Cô bụm gò má, cuối cùng cũng hiểu những lời mà Ngôn Kiều nói với cô ngày hôm đó sau cái tát trời giáng. Rốt cuộc đằng sau cái tát ấy cất giấu tâm trạng gì.
Sao anh có thể thuyết phục được một người phụ nữ mạnh mẽ như Ngôn Kiều cho phép anh làm chuyện ngu xuẩn này chứ? Sao có thể?
Các nhà khoa học đã nói, đây là một thời kỳ thịnh vượng phồn vinh thế nên đừng nghi ngờ bất cứ điều gì xảy ra trong tương lai, mọi người chỉ cần chấp nhận nó là được.
Vì vậy, mọi người chấp nhận cách vận hành của đoàn tàu hỏa trông như những hộp sắt trên đường ray, chấp nhận con chim thép bay lượn trên trời cao, chấp nhận mạng lưới Internet khiến người ta hoa cả mắt, chấp nhận các ý tưởng dị hợm mà những nhà khoa học đưa ra trên tạp chí khoa học.
Trong số đó có một ý tưởng đã xuất hiện từ lâu, gọi là "Cấy ghép ký ức", nó sử dụng các phương pháp tiên tiến nhất để loại bỏ một số ký ức, sau đó cấy ghép các ký ức khác vào não người, chuyển hóa những ký ức ấy thành một dạng thông tin, cuối cùng biến nó thành "Kỷ niệm".
Trên thế giới này có người trăm phương ngàn kế muốn tìm lại trí nhớ của mình thì cũng có người làm đủ mọi cách để cắt bỏ một số ký ức khiến họ đau đớn và làm xáo trộn nghiêm trọng tới cuộc sống của họ.
Người ta nói, mỗi năm, mọi người từ khắp nơi trên thế giới khi gặp rắc rối bởi những cơn ác mộng đều đổ đến Phoenix, ký một thỏa thuận và trở thành tình nguyện viên của sở nghiên cứu nào đó.
Phạm Ca không bao giờ tưởng tượng được rằng A Trăn của cô sẽ có ngày trở thành tình nguyện viên của một sở nghiên cứu nào đó chỉ vì câu nói bông đùa của cô.
"Em từng nghe một câu chuyện thế này về một người đàn ông mất trí nhớ. Mặc dù đã qua rất nhiều năm, thế nhưng khi đứng trên quảng trường Pra-ha đông đúc, anh ta vẫn nhận ra người con gái mình từng thề non hẹn biển ngay từ cái nhìn đầu tiên. Em trộm nghĩ, nếu đổi lại là anh không có ký ức, anh sẽ nhận ra em ngay từ cái nhìn đầu tiên giữa biển người mênh mông chứ."
"Phạm Ca, nếu lúc đó anh cũng nhận ra em trong nháy mắt thì sao?"
"Nếu thật sự như vậy, anh có thể nắm tay em, bất kể là chân trời hay góc bể, em cũng sẽ theo anh."
Em xin anh, ngay cả con nít chúng cũng chẳng quan tâm mấy lời hoang đường ấy, thế mà Ôn Ngôn Trăn lại tin, anh không những tin mà còn biến chúng thành hành động!
Người đàn ông không có đầu óc này!
Phạm Ca đờ đẫn quan sát, Ôn Ngôn Trăn đi qua trước mặt cô rồi tặng cho người đàn ông da trắng nhỏ thó một cái ôm, đoạn lên xe và nhanh chóng đi mất.
Đến khi chiếc xe mất hút, chân Phạm Ca mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, chôn đầu vào đầu gối. Có tiếng bước chân nhè nhẹ đi tới, bàn tay be bé mềm mại như trái mâm xôi dịu dàng vuốt ve đầu cô.
Bạn nhỏ Ôn Gia Cao dùng chất giọng non nớt hỏi: "Mẹ ơi, mẹ sao thế ạ?"
"Không có gì, mẹ chỉ hơi đau bụng một tí thôi!"
"Thế con phải làm gì để bụng mẹ hết đau ạ?"
"Tiểu Cao chỉ cần ngồi bên mẹ thôi. Ngồi như thế, lát nữa bụng mẹ sẽ hết đau ngay."
Thế
là bạn nhỏ Ôn Gia Cao chẳng thèm đoái hoài đến mặt mũi của 'đờn ông', cũng không buồn để tâm coi mặt đất có bẩn hay không, bèn chu cái mông nhỏ ngồi bệt luôn xuống dưới, dính sát vào người cô.
Một lúc sau, giọng cậu bé rầu rĩ không vui: "Mẹ ơi, chú vừa rồi giống bố lắm ạ!"
"Giống nhiều thế ư?"
"Vâng ạ, mũi giống, mắt giống, miệng giống, cả khuôn mặt đều giống y chóc luôn ấy ạ, nhưng mà chú ấy bảo không phải, chú ấy bảo con nhận lầm rồi!" Giọng nói của trẻ nít lầu bà lầu bầu: "Ối giời ơi, không phải thì không phải. Mẹ ơi, con hơi nhớ bố một tẹo rồi. Mẹ có nhớ bố không ạ?"
"Có chứ, mẹ cũng nhớ bố lắm!"
Khi Phạm Ca rời khỏi Phoenix thì trời đã chập choạng tối, sắc trời u ám, cơn gió bất chợt thổi đến cuốn bay tấm thiệp mà Ôn Ngôn Trăn viết tay cho cô, chỉ trong chớp nhoáng, tấm thẻ màu xanh nhạt ấy đã bị cuộn lên trời cao.
Màu nền của thẻ là màu xanh da trời rất nhạt, trên ấy có màu mực xanh đậm mà Ôn Ngôn Trăn viết bằng bút máy.
Anh viết:
Ba năm sau, anh sẽ đợi em ở quảng trường Praha. Em không cần làm gì cả, chỉ cần đứng đó và đợi anh, đợi anh đến nhận ra em trong nháy mắt.
Khi cơn gió dịu lại, tấm thẻ màu xanh nhạt như ẩn như hiện dưới ánh đèn nê-ông, Tiêu Bang hỏi cô có cần lấy xuống hay không.
Phạm Ca lắc đầu. Không, không cần nữa rồi. Cô sẽ không lấy lại tấm thẻ kia, và cũng sẽ không đến quảng trường Praha vào ba năm sau.
Cô chẳng còn sức lực để chơi trò hao tổn năng lượng này nữa rồi.
***
Vào đầu tháng Tư, khi cỏ mọc cao tươi tốt, Phạm Ca đến thăm mộ của Lạc Trường An, một phần mộ rất nhỏ. Ảnh của con bé được khảm trên bia đá. Người trong ảnh trông thanh tú vô cùng, nụ cười rạng rỡ xán lạn.
Phạm Ca đặt bó hoa sang một bên, nhìn người trong ảnh hồi lâu.
"Lạc Trường An, phải chăng vì hy vọng Ôn Ngôn Trăn sẽ nhớ mình thật lâu nên em mới làm mấy chuyện cực đoan ấy. Cho dù khiến anh ấy ghét em hay hận em thì em cũng muốn anh ấy nhớ kỹ em."
Phạm Ca vươn tay ra, nhẹ nhàng lau lớp bụi trên ảnh Lạc Trường An, giọng nói muôn phần tiếc nuối.
"Nhưng làm sao bây giờ? Tên Ôn Ngôn Trăn biến thái đã xóa sạch mọi ký ức về em mất rồi. Chuyện này có khiến em tức giận không? Quái vật nhỏ?"
Tay cô rời khỏi ảnh Lạc Trường An, cảm giác được nụ cười của con bé không còn rực rỡ như lúc đầu nữa, Phạm Ca mới hài lòng gật đầu.
Trước khi rời đi, Ôn Gia Cao tò mò hỏi Phạm Ca.
"Mẹ ơi, người trong ảnh là ai vậy ạ?"
"Người trong ảnh ấy à, là một tay khiến người ta ngán ngẩm!"
Lúc xuống dốc, Ôn Gia Cao nhìn cô mè nheo.
"Mẹ ơi, mẹ có thể cõng con không ạ? Chân của con tê ơi là tê rồi."
"Dĩ nhiên rồi, cậu bạn nhỏ của mẹ!"
Vì vậy, bạn nhỏ Ôn Gia Cao gần đây nói nhiều không ngớt bắt đầu lải nhải trên lưng cô.
"Mẹ ơi, con vừa bắt được một em sâu nhỏ ạ."
"Thật thế ư? Oa, Tiểu Cao của mẹ thật tài giỏi, còn bắt được cả em sâu nhỏ cơ đấy!"
"Em ấy màu đen, có rất nhiều, rất nhiều lông ạ!"
"Thật thế ư! Oa, Tiểu Cao của mẹ còn bắt được cả em sâu nhỏ có rất nhiều rất nhiều lông nữa cơ này!"
"Mẹ ơi!"
"Ơi con ~"
"Em...sâu nhỏ ấy có lẽ đang chui vào quần áo của mẹ đấy!"
"Thật thế ư? Oa! Cái gì Ôn---Gia---Cao---"
Tháng Giêng ở sân bay đắm chìm trong không khí vui mừng và náo nức của Lễ hội Nguyên Tiêu. Sảnh chờ đông đúc chật ních người. Phạm Ca bất lực ngồi ủ rũ giữa hai người đàn ông, còn khoảng chừng nửa tiếng nữa là đến giờ lên máy bay.
Ngay lúc ấy, đột nhiên một nhân viên sân bay từ đâu xuất hiện gọi cô là tiểu thư Lạc Phạm Ca khiến cô khá bối rối, rồi cứ thế ngây ngốc đi theo anh ta.
Anh ta dẫn cô đến chỗ trung tâm của sảnh chờ, ở đó có đặt một chiếc TV khổng lồ, tiếp viên hàng không đứng cạnh đấy ra hiệu cho cô lại trước màn hình.
Phạm Ca vừa định hỏi chuyện gì đang xảy ra thì nữ tiếp viên đặt ngón trỏ lên môi ra ý im lặng, đoạn bật TV lên.
Thứ đầu tiên xuất hiện trên màn hình là một màu đỏ thẫm, từ trần nhà đến thảm trải sàn đều một sắc đỏ au, ở chính giữa có đặt một bục diễn thuyết loại nhỏ, trên ấy có để một chiếc míc-rô, người đàn ông vóc dáng ngời ngời đang cúi đầu, trông như thể đang thử míc-rô.
Kìm lòng không đặng, Phạm Ca di chuyển về phía trước, cho đến khi bàn tay có thể chạm lên mái đầu xinh xắn trên màn hình ấy.
"A Trăn." Cô nhẹ giọng gọi.
Người đàn ông như thể nghe được tiếng cô, từ từ ngẩng đầu lên.
Theo độ phóng đại của ống kính, khuôn mặt người đàn ông đẹp đến nín thở, đôi mắt dưới ánh đèn càng tỏa sáng lung linh làm người ta không khỏi mê mẩn.
Anh nhoẻn miệng cười, nụ cười chìm đắm trong gió xuân.
Anh giơ tay, chiếc míc-rô gửi lại một chất giọng trầm ấm, Chào em, Phạm Ca!
Chào anh, Ôn Ngôn Trăn! Phạm Ca giơ tay lên, vẫy vẫy và mỉm cười tươi tắn với người trong TV, như thể họ chỉ cách nhau vài bước chân.
Ống kính kéo ra xa một chút. Đó là một khán phòng, khu vực để phát biểu những buổi diễn thuyết quan trọng của tập đoàn Ôn thị, khắp nơi đều là một màu đỏ sẫm. Ôn Ngôn Trăn bận một bộ vét đen tuyền, cổ áo được làm bằng vải nhung với sắc đen huyền bí. Người đàn ông bận một bộ vét đen đứng giữa bối cảnh toàn màu đỏ sậm như vậy, đúng là đẹp trai không gì sánh bằng.
Phạm Ca mỉm cười. Thời khắc ấy, A Trăn của cô hệt như chàng tình nhân Lam Kiều* trong trái tim của mỗi cô gái dù có cách cả không gian và thời gian.
(*) Nguyên văn là 蓝桥: với hàm ý chỉ nơi những người yêu nhau gặp nhau trong văn học Trung Quốc. Ước hẹn tình yêu của đôi lứa thường được gọi là "Ước hẹn Lam Kiều". Nếu một trong hai bên lỡ hẹn thì cả hai phải tự tử vì tình. Lam Kiều là một cây cầu bắc qua suối Lam, thuộc huyện Lam Điền, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc, tương truyền là nơi tiên ở.
"Này, Phạm Ca!" Anh nói tiếp những gì vừa nói, nét mặt nhu hòa: "Lúc này em đang ở sân bay phải không? Nếu phải thì hãy vẫy tay với anh một cái."
Phạm Ca gật đầu, ngờ nghệch vẫy tay theo.
Ôn Ngôn Trăn nhìn vào ống kính mỉm cười: "Anh đoán nhé, nhất định là em đang vẫy tay rồi! Haiz, đúng thật là một cô gái ngốc nghếch."
Phạm Ca ngượng ngừng rũ tay xuống! Không hiểu sao phạm vi xung quanh cô đột nhiên đầy ắp người, bọn họ vây quanh cô, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng tò mò.
Ống kính cắt lại nét mặt hoàn hảo nhất của Ôn Ngôn Trăn. Gương mặt ấy dần thu lại nụ cười bông đùa, đôi mắt thoáng rũ xuống, có chút u tối phác thảo nơi đường kẻ mắt, sự u tối ấy làm người ta không khỏi liên tưởng đến con thiên nga đen bay lượn một mình trong đêm đông lạnh lẽo ở Bắc Âu.
Anh cúi gần sát xuống míc-rô, ánh mắt nhìn quanh, sau cùng chiếu thẳng về phía màn hình, từ tốn nói.
"Tại đây, tôi cũng muốn thông báo một tin tức. Tôi với vợ mình đã chia tay hòa bình cách đây không lâu."
Sau một khắc khựng lại, anh bèn nở nụ cười nhạt nhòa rồi tiếp tục nói.
"Vợ tôi có cái tên rất đẹp, cô ấy tên là Phạm Ca. Hôm nay tôi muốn thẳng thắn thừa nhận rằng tôi thực sự rất vinh dự vì đã lấy được một cô gái đáng yêu như thế về làm vợ."
"Người phụ nữ đáng yêu ấy đã diễn giải từ "vợ" một cách đúng đắn và ý nghĩa hơn bao giờ hết bằng chính phẩm cách cao quý của mình. Cô ấy đóng rất nhiều vai trong cuộc đời tôi, như là vợ, là người thân, người yêu, người bạn, cô nàng thanh mai, người hợp tác, đồng nghiệp, cô giáo, học trò, fan hâm mộ... Trong suốt những năm tháng của mối quan hệ ấy, bất cứ những khi nào tôi cần, cô ấy sẽ trở thành người mà tôi muốn!"
Ánh sáng của chiếc đèn trùm pha lê treo trên trần nhà làm nổi bật con ngươi đen bóng trong mắt anh, như phủ một mặt gương trong suốt, một lớp rất mỏng, hệt như tấm lụa che, giờ phút này nếu như chủ nhân nó chỉ cần chớp mắt một cái thì e rằng tấm sa mỏng ấy sẽ trở thành chất lỏng trong suốt như pha lê tuột ra khỏi đường viền mắt hẹp dài của anh.
Phạm Ca cẩn thận suy ngẫm, rất kỹ càng tỉ mỉ, sao người đàn ông Ôn Ngôn Trăn này chỉ toàn nói tốt về cô thôi thế, cô chỉ là một cô nàng ngốc nghếch vẫy tay trước màn hình TV mà thôi, chỉ như vậy mà thôi!
Giọng Ôn Ngôn Trăn vẫn còn vang vọng khắp sân bay, hệt tiếng nước chảy róc rách trong tiết Trung thu.
"Tôi đoán, hẳn là bây giờ cô ấy đang ở sân bay xem tôi. Trước khi cô ấy đi khỏi thành phố này, tôi muốn nói với cô ấy một lời, một lời mà từ trước đến giờ tôi luôn quên nói với cô ấy."
"Phạm Ca à, cảm ơn em. Cảm ơn em vì trên đoạn đường đời chẳng mấy êm đềm đã chú ý đến một cậu bé tầm thường như anh. Cảm ơn em vì đã can đảm yêu một gã điên cuồng chấp nhất trong những tháng ngày cô quạnh buồn tênh như anh. Cảm ơn em đã cho anh hiểu yêu là gì."
"Phần yêu này đối với anh là di túc trân quý!"
Câu nói cuối cùng Ôn Ngôn Trăn nói rất chậm, như thể đã chấp nhận được sự thật. Ai đó đã từng nói, con người một khi chấp nhận được sự thật thì sẽ không còn đau khổ nữa. Anh cúi đầu xuống, ống kính lại kéo ra xa, xa đến nỗi người đàn đứng giữa muôn trùng đỏ thẫm hệt như chiếc bóng ngược dập dờn trong đợt sóng.
Xung quanh, hết thảy đều lặng ngắt như tờ, phảng phất như mọi người trên toàn thế giới đều đang chờ đợi cái ngước đầu của người đàn ông ấy.
Và cuối cùng Ôn Ngôn Trăn cũng ngẩng đầu lên, ống kính lại phóng to ra, ánh sáng trôi nổi trong mắt đã không còn, giờ đây đôi mắt ấy đen trắng rõ ràng như được ánh trăng nhu hòa chiếu rọi.
Anh mỉm cười với cả thế giới, một nụ cười chân thật kèm theo giọng nói ngại ngùng.
"Anh muốn làm cho Phạm Ca một điều lãng mạn cuối cùng."
Ôn Ngôn Trăn vừa dứt lời, toàn trường đều tắt đèn tối thui, trong khoảnh khắc, có một bầu trời đầy sao, dưới bầu trời đầy sao là một bến cảng yên tĩnh. Trong khung cảnh thơ mộng ảo diệu, tiếng sáo Ocarina trong trẻo vọng lại từ xa đến gần, cùng với tiếng đàn ghi-ta vừa sáng vừa êm. Ai đó đang huýt sáo, du dương và uyển chuyển như thế đến từ biển cả.
Giai điệu này, Phạm Ca biết.
Thời niên thiếu tựa dòng nước chảy xuôi, bài ca hệt cơn gió thổi bay, mơ màng như một giấc mộng ảo, là anh và em ngày xưa ấy...
Giai điệu quen thuộc ấy dẫn lối Phạm Ca về sân bay Frankfurt ngày xưa ấy.
Mùa đông năm ấy, cô và Ôn Ngôn Trăn bị mắc kẹt ở Amsterdam vì chuyến bay về Bắc Kinh của họ bị khủng bố và dọa đánh bom liều chết. Trong sân bay khi đó chẳng hiểu vì sao có rất nhiều cảnh sát chống bạo động tràn đến, khiến hành khách vô cùng hoảng loạn. Đó là năm đầu tiên Phạm Ca mất trí nhớ, cô rất sợ, vì vậy Ôn Ngôn Trăn đã đưa cô rời khỏi Amsterdam và đáp chuyến bay tới Frankfurt.
Chỉ có điều chuyến bay đến Frankfurt bị tro núi lửa chặn lại nên hàng chục ngàn người bị mắc kẹt ở sân bay. Mùa đông năm đó rét đậm rét hại, là mùa đông lạnh nhất của Đức. Cô và Ôn Ngôn Trăn cũng nép mình trong góc phòng chờ như những người khác, chui rúc trong túi ngủ cùng coi phim, một bộ phim có cái tên đẫm nước mắt, "Kẻ trộm thời gian".
Sau khi xem phim xong, tâm trí Phạm Ca vẫn quanh quẩn mãi một con phố cũ. Khi bài nhạc vang lên, Phạm Ca như thấy mình đang đứng trên con phố ấy.
Đó là lần đầu tiên Phạm Ca chạm vào ký ức một cách nhẹ nhàng đến vậy. Cô thầm nghĩ, có lẽ khi còn nhỏ, cô đã từng bí mật đến con phố cũ, lấy tiền tiêu vặt trong ống tiết kiệm, mua bát tào phớ của một bà lão bày sạp bên góc đường.
Anh thì thầm bên tai cô, Phạm Ca có muốn nghe anh huýt sáo không?
Cô nói với anh rằng, Có chứ. Và thế là điệu nhạc "Năm tháng ngông cuồng" nhẹ nhàng vang lên, khoảnh khắc đó Phạm Ca mơ hồ cảm nhận được, có lẽ đằng sau những ca từ đó chất chứa tất cả những năm tháng điên cuồng của cậu thiếu niên Ôn Ngôn Trăn.
Trong buổi tối thấp thỏm ấy, Ôn Ngôn Trăn đã huýt sáo cả đêm cho cô nghe, để rồi không biết tự lúc nào cô đã ngủ thiếp đi trong vòng tay anh. Đó chính là lần đầu tiên người đàn ông mà cô gọi là chồng đem lại cho cô một cảm giác an toàn.
Ngọn đèn đêm tối của tuổi trẻ đã lạc mất, tình yêu thời thanh xuân cũng không thể trở về...
Phạm Ca lẩm nhẩm theo giai điệu ấy, âm thanh thật khó nghe, cho mãi đến khi tiếng huýt sáo dừng lại.
Tiếng sáo Ocarina dùng âm cuối ai oán của mình khiến các vì tinh tú trên trời cao chìm sâu xuống đáy biển, đèn đóm lại được bật lên, người đàn ông ấy đang đứng dưới ánh sáng rực rỡ.
Khẽ hỏi cô, Phạm Ca à, có phải từ lúc đó em đã động lòng với anh rồi không?
Phạm Ca gật đầu, bụm miệng, ra sức gật đầu.
Lần thứ hai Phạm Ca động lòng với Ôn Ngôn Trăn là ở sân bay Frankfurt ngày hôm ấy. Đêm đó, loa phát thanh ở sân bay thông báo rằng có 8,940 hành khách đang bị mắc kẹt, thế nhưng trong số 8,940 người đó, chỉ có mỗi Ôn Ngôn Trăn là người đẹp nhất trong mắt cô.
Cuộc nói chuyện trên TV kết thúc, Ôn Ngôn Trăn rời đi.
Phạm Ca đứng sững sờ đối diện với màn hình, hai bàn tay từ từ rũ xuống, thấm đẫm nước mắt. Một cô gái 17, 18 tuổi tới gần đưa cho cô chiếc khăn tay màu sáng.
Cô bé hỏi Phạm Ca: "Chị là Phạm Ca ư? Là Phạm Ca đáng yêu mà anh trai trên TV kia nói phải không ạ?"
Phạm Ca nhận chiếc khăn tay, nhìn cô gái với ánh mắt đầy mong đợi. Những cô gái ở lứa tuổi này đều rất thích mộng mơ. Vì thế Phạm Ca gật đầu.
"Phải, chị là Phạm Ca."
Cô bé ngẩng mặt lên, trông vô cùng sung sướng, phấn khích bảo rằng, "Tuyệt quá đi ạ!"
Chuyến bay đến Lisbon khởi hành lúc một giờ. Đúng tám giờ ngày 15 tháng Giêng, Phạm Ca bay khỏi Thanh Đảo.
Lúc đến Lisbon, Tiêu Bang đã đợi sẵn ở sân bay, trong ngực đang bế Ôn Gia Cao. Bạn nhỏ Ôn Gia Cao cũng giống như lần trước gặp cô, muốn đi về phía cô bằng chính đôi chân của mình. Cậu bé vuốt ve khuôn mặt cô bằng bàn tay nho nhỏ, rồi non nớt nói, Mẹ ơi, mẹ cực nhọc rồi ạ!
Thanh âm nhỏ bé ấy như lưỡi lê sắc bén đâm thủng mọi lo lắng trong lòng cô.
Đêm hôm ấy, trong trang viên thơm phức hương hoa, Ôn Gia Cao cuối cùng cũng được hưởng thụ thời khắc mà cậu bé hằng mong ước, được làm ổ trong vòng tay của mẹ, lắng nghe mẹ kể chuyện cổ tích, những câu chuyện mà mọi cậu trai đều thích.
Mẹ của cậu ấy à, là một bậc thầy kể chuyện, mẹ đã lồng ghép chuyện ba chàng lính ngự lâm vào chuyện con rồng ở viễn đông một cách đặc sắc và tuyệt vời nhất.
Cuối chuyện, ba chàng lính ngự lâm và rồng lớn đã hợp lực để tiêu diệt thế lực hắc ám.
Sau cùng mẹ hỏi cậu bé, Tiểu Cao yêu dấu, con thích sống ở nước nào?
Muốn sống ở nước nào ư. Ôn Gia Cao suy nghĩ hồi lâu, đoạn phấn khích nói, Mẹ ơi, thế mình đến sống ở quê hương của nàng tiên cá nhỏ mẹ nhé!
Sống ở Copenhagen với nàng tiên cá nhỏ là điều mà Ôn Gia Cao mơ ước từ lâu. Cậu bé muốn đến thăm nàng tiên cá nhỏ hay buồn phiền đau khổ ấy. Tại sao nàng lại như thế nhỉ?
Phạm Ca đưa Tiểu Cao rời Lisbon vào ngày hôm sau. Cậu bé hôn tạm biệt từng người một trong trang viên, thỏ thẻ bảo rằng, Cám ơn mọi người đã chăm sóc cháu suốt thời gian qua, sau này cháu sẽ về thăm lại mọi người ạ.
Cuối cùng cậu bé rút một tờ giấy đựng trong cái hộp nhỏ xinh của mình đưa cho Phạm Ca, bảo là của bố nhờ cậu bé giao cho mẹ. Bạn nhỏ Ôn Gia Cao hết sức thỏa mãn nói với cô rằng trước đó bố đã chơi với cậu bé trọn ba ngày liền.
Tờ giấy trong hộp nhỏ viết một chuỗi địa chỉ, phía dưới có một tấm hình, màu sắc đã hơi ố vàng, người phụ nữ trong ảnh có vài nét tương tự với Phạm Ca.
Tiểu Cao chỉ vào ảnh chụp bảo: "Mẹ ơi, đây là món quà bố tặng cho mẹ đấy. Bố còn bảo người trong ảnh là bà ngoại của con."
Ở Lisbon, phía sau Phạm Ca lúc nào cũng đi kề kề ba người đàn ông, hai lớn một nhỏ, anh Đại Âu - nô bộc khuân vác, Cố Tử Kiện - người vừa hay có bất động sản ở Copenhangen và bạn nhỏ Ôn Gia Cao - một đồng chí đáng yêu bất khả chiến bại.
Trên máy bay, Phạm Ca mở chiếc hộp ra lần nữa, cẩn thận quan sát người trong ảnh. Cô có trách bà không? Không hề, Phạm Ca biết người phụ nữ này phải dũng cảm biết bao mới dám mang cô đến thế giới này dưới tình huống ấy. Chỉ bấy nhiêu thôi, cô đã biết ơn bà rất nhiều.
Cô gặp được người trong ảnh là vào cuối tháng Hai theo lịch âm ở Bangkok. Lần này cô chỉ mang theo một mình Tiểu Cao, còn hai người đàn ông kia thì ở lại Copenhagen. Ở đó cô có căn nhà riêng hơn một trăm mét vuông, có ban công, với thiết kế lấy ánh sáng cực tốt, hai gian phòng, một gian là cho anh Đại Âu, còn một gian là cho cô và Tiểu Cao. Chỗ Cố Tử Kiện ở cũng chỉ cách họ một dãy nhà.
Cuối tháng Hai là mùa mưa ở Bangkok. Trên con kênh nhộn nhịp sầm uất, Phạm Ca nắm tay Tiểu Cao trú mưa dưới mui thuyền, chờ đợi một khoảnh khắc nào đó.
Rốt cuộc chiếc thuyền hình trăng non cũng từ từ tiến về phía họ. Trên thuyền chở đầy hoa quả nhiệt đới và vòng hoa. Lúc nó xuôi tới trước mặt Phạm Ca, người phụ nữ đội nón lá dùng tiếng Anh hỏi cô, có muốn mua ít trái cây gì không.
Người phụ nữ già hơn trong ảnh khá nhiều, song mặt mũi lại trông mềm mại và nhu hòa hơn hẳn, là nét dịu dàng, điềm đạm mà năm tháng ban tặng.
Phạm Ca chỉ một chiếc vòng hoa trên mũi thuyền, người phụ nữ trao vòng hoa ngọc lan cho cô rồi sững sờ nhìn cô hồi lâu. Có lẽ bà ấy quá nhập tâm nên quên mất chưa lấy tiền Phạm Ca, cho đến khi bị chủ thuyền thúc giục, bà mới vội vàng chèo thuyền rời đi.
Mấy ngày sau đó, cứ đúng thời gian cố định, Phạm Ca sẽ đứng ở góc xa xa nhìn người phụ nữ ấy. Mỗi khi thuyền nhỏ đi qua một mái vòm che mưa bà ấy đều quay đầu nhìn lại, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Vài ngày sau, Phạm Ca rời khỏi Bangkok. Cô chỉ cần biết người phụ nữ ấy có cuộc sống êm ấm thôi là đủ rồi. Chồng và những đứa con sẽ đến bến phà bên bờ sông đón bà vào lúc hoàng hôn. Nhìn nụ cười thỏa mãn của người phụ ấy là có thể hiểu, bà sống rất hạnh phúc.
Sống hạnh phúc là tốt rồi.
Tiện đó Phạm Ca cũng đi một chuyến đến Brunei, thăm lại lão trung ý trong trấn nhỏ đã từng xem bệnh cho cô. Sau đó Phạm Ca đưa Tiểu Cao đến rất nhiều nơi thú vị.
Lúc về lại Copenhagen đã là cuối tháng Ba. Ở đây, Phạm Ca gặp lại Tiêu Bang trong chính ngôi nhà của mình. Anh ta đến để đưa cho cô một tấm thiệp màu xanh nhạt.
Ngày hôm sau, Phạm Ca siết chặt tấm thiệp và lên chuyến bay đến Hoa Kỳ với Tiểu Cao và Tiêu Bang.
Ở miền Tây nước Mỹ có một nơi gọi là Phoenix. Chốn này có hai điểm cực kỳ đặc biệt, đó là bão cát theo mùa và xương rồng có mặt khắp mọi nơi. Tiêu Bang chỉ vào một cánh cửa cao lớn đã được che chắn kỹ lưỡng, nói, Lát nữa Ôn tiên sinh sẽ đi ra từ đó.
Đứng ở đấy, Phạm Ca thấy mình như đang mơ một giấc mơ. Giấc mơ thật kỳ quái, chẳng cách nào hiểu nổi. Kể từ khi Tiêu Bang xuất hiện đến giờ, sự chú ý của Phạm Ca đã bắt đầu tan rã.
Cánh cửa chậm rãi mở ra, người đàn ông phương Đông với vóc người cao lớn đang nói chuyện với người đàn ông da trắng gầy loắt choắt. Bọn họ đi lại thong thả, từ nét mặt có thể nhận ra đề tài của họ hơi nghiêm túc. Người đàn ông da trắng nói liếng thoáng, còn người đàn ông phương Đông thì gật đầu liên hồi, theo sau họ có vài vệ sĩ diện đồ như mấy ông da đen lực lưỡng hầm hố.
Bọn họ đi dọc theo con đường phía trước, hai chiếc ô tô màu đen được bảo vệ nghiêm ngặt đậu cách chỗ họ khoảng 150 mét, xung quanh xe còn có mấy tay da đen bận vét đen đứng thủ thế.
Phạm Ca nắm chặt tay Tiểu Cao, bên cạnh cô là một cây xương rồng rất lớn. Đám người kia càng tiến lại gần, tay chân Phạm Ca càng run lẩy bẩy, nhịp tim cũng không ngoại lệ đập với tần suất như trống dồn.
Mỗi bước chân của đám người đó như giẫm đạp lên trái tim cô. Đúng lúc chỉ còn lại mấy chục bước...
Phạm Ca không siết nổi tay của Tiểu Cao, cứ thế dáng người nhỏ bé cựa ra khỏi tay cô, trơ mắt nhìn cậu bé chạy về phía đám người đó.
Tiểu Cao mở miệng, vừa lanh lảnh hô to "Bố ơi!" vừa chạy xộc đến!
Hai người đàn ông da đen đi theo hai bên chẳng tốn miếng sức nào chặn dáng người nhỏ như con thỏ của cậu bé lại. Ôn Gia Cao chẳng chút sợ hãi, chỉ ngón tay vào người đàn ông vóc dáng cao lớn, nói một câu tiếng Anh vô cùng lưu loát: "Cháu tới tìm bố cháu. Đấy là bố của cháu!"
Giọng của trẻ con đặc biệt trong trẻo, trong trẻo đến nỗi, mỗi câu mỗi chữ đều phát âm rất rõ ràng. Người đàn ông phương Đông đang cúi đầu nghe thấy thế liền ngẩng lên.
Phạm Ca nhìn người đàn ông xuyên qua khe hở của cây xương rồng, có thể nhận ra nét mặt của người ấy, đôi chút tò mò hiển hiện trong đôi mắt. Anh ta phất tay, ra lệnh cho người da đen về lại vị trí cũ, sau đó đi về phía Tiểu Cao, nhìn đứa bé chỉ cao đến đầu gối mình, trong giây lát liền ngồi xổm xuống.
Người đàn ông vỗ nhẹ má Tiểu Cao, vẻ mặt ôn hòa, nhẹ giọng nói với cậu bé đột ngột xông vào khu vực này: "Con yêu, chú nghĩ con nhận nhầm người rồi đấy. Chú không thể là bố của con được vì hiện giờ chú vẫn chưa kết hôn."
Chạng vạng cuối tháng Ba, cơn mưa to xối xả qua đi, cả trời không có một tí gió, xung quanh vô cùng tĩnh lặng. Giọng nói người đàn ông vẫn êm tai như trước khiến nước mắt Phạm Ca đang trốn sau cây xương rồng cứ rơi mãi không ngừng.
Giây phút ấy, Phạm Ca không thể làm được gì ngoài việc rơi nước mắt.
Người đàn ông Ôn Ngôn Trăn này đã đoạt mất danh hiệu kẻ ngốc nhất trần đời của Phạm Ca rồi. Cô bụm gò má, cuối cùng cũng hiểu những lời mà Ngôn Kiều nói với cô ngày hôm đó sau cái tát trời giáng. Rốt cuộc đằng sau cái tát ấy cất giấu tâm trạng gì.
Sao anh có thể thuyết phục được một người phụ nữ mạnh mẽ như Ngôn Kiều cho phép anh làm chuyện ngu xuẩn này chứ? Sao có thể?
Các nhà khoa học đã nói, đây là một thời kỳ thịnh vượng phồn vinh thế nên đừng nghi ngờ bất cứ điều gì xảy ra trong tương lai, mọi người chỉ cần chấp nhận nó là được.
Vì vậy, mọi người chấp nhận cách vận hành của đoàn tàu hỏa trông như những hộp sắt trên đường ray, chấp nhận con chim thép bay lượn trên trời cao, chấp nhận mạng lưới Internet khiến người ta hoa cả mắt, chấp nhận các ý tưởng dị hợm mà những nhà khoa học đưa ra trên tạp chí khoa học.
Trong số đó có một ý tưởng đã xuất hiện từ lâu, gọi là "Cấy ghép ký ức", nó sử dụng các phương pháp tiên tiến nhất để loại bỏ một số ký ức, sau đó cấy ghép các ký ức khác vào não người, chuyển hóa những ký ức ấy thành một dạng thông tin, cuối cùng biến nó thành "Kỷ niệm".
Trên thế giới này có người trăm phương ngàn kế muốn tìm lại trí nhớ của mình thì cũng có người làm đủ mọi cách để cắt bỏ một số ký ức khiến họ đau đớn và làm xáo trộn nghiêm trọng tới cuộc sống của họ.
Người ta nói, mỗi năm, mọi người từ khắp nơi trên thế giới khi gặp rắc rối bởi những cơn ác mộng đều đổ đến Phoenix, ký một thỏa thuận và trở thành tình nguyện viên của sở nghiên cứu nào đó.
Phạm Ca không bao giờ tưởng tượng được rằng A Trăn của cô sẽ có ngày trở thành tình nguyện viên của một sở nghiên cứu nào đó chỉ vì câu nói bông đùa của cô.
"Em từng nghe một câu chuyện thế này về một người đàn ông mất trí nhớ. Mặc dù đã qua rất nhiều năm, thế nhưng khi đứng trên quảng trường Pra-ha đông đúc, anh ta vẫn nhận ra người con gái mình từng thề non hẹn biển ngay từ cái nhìn đầu tiên. Em trộm nghĩ, nếu đổi lại là anh không có ký ức, anh sẽ nhận ra em ngay từ cái nhìn đầu tiên giữa biển người mênh mông chứ."
"Phạm Ca, nếu lúc đó anh cũng nhận ra em trong nháy mắt thì sao?"
"Nếu thật sự như vậy, anh có thể nắm tay em, bất kể là chân trời hay góc bể, em cũng sẽ theo anh."
Em xin anh, ngay cả con nít chúng cũng chẳng quan tâm mấy lời hoang đường ấy, thế mà Ôn Ngôn Trăn lại tin, anh không những tin mà còn biến chúng thành hành động!
Người đàn ông không có đầu óc này!
Phạm Ca đờ đẫn quan sát, Ôn Ngôn Trăn đi qua trước mặt cô rồi tặng cho người đàn ông da trắng nhỏ thó một cái ôm, đoạn lên xe và nhanh chóng đi mất.
Đến khi chiếc xe mất hút, chân Phạm Ca mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, chôn đầu vào đầu gối. Có tiếng bước chân nhè nhẹ đi tới, bàn tay be bé mềm mại như trái mâm xôi dịu dàng vuốt ve đầu cô.
Bạn nhỏ Ôn Gia Cao dùng chất giọng non nớt hỏi: "Mẹ ơi, mẹ sao thế ạ?"
"Không có gì, mẹ chỉ hơi đau bụng một tí thôi!"
"Thế con phải làm gì để bụng mẹ hết đau ạ?"
"Tiểu Cao chỉ cần ngồi bên mẹ thôi. Ngồi như thế, lát nữa bụng mẹ sẽ hết đau ngay."
Thế
là bạn nhỏ Ôn Gia Cao chẳng thèm đoái hoài đến mặt mũi của 'đờn ông', cũng không buồn để tâm coi mặt đất có bẩn hay không, bèn chu cái mông nhỏ ngồi bệt luôn xuống dưới, dính sát vào người cô.
Một lúc sau, giọng cậu bé rầu rĩ không vui: "Mẹ ơi, chú vừa rồi giống bố lắm ạ!"
"Giống nhiều thế ư?"
"Vâng ạ, mũi giống, mắt giống, miệng giống, cả khuôn mặt đều giống y chóc luôn ấy ạ, nhưng mà chú ấy bảo không phải, chú ấy bảo con nhận lầm rồi!" Giọng nói của trẻ nít lầu bà lầu bầu: "Ối giời ơi, không phải thì không phải. Mẹ ơi, con hơi nhớ bố một tẹo rồi. Mẹ có nhớ bố không ạ?"
"Có chứ, mẹ cũng nhớ bố lắm!"
Khi Phạm Ca rời khỏi Phoenix thì trời đã chập choạng tối, sắc trời u ám, cơn gió bất chợt thổi đến cuốn bay tấm thiệp mà Ôn Ngôn Trăn viết tay cho cô, chỉ trong chớp nhoáng, tấm thẻ màu xanh nhạt ấy đã bị cuộn lên trời cao.
Màu nền của thẻ là màu xanh da trời rất nhạt, trên ấy có màu mực xanh đậm mà Ôn Ngôn Trăn viết bằng bút máy.
Anh viết:
Ba năm sau, anh sẽ đợi em ở quảng trường Praha. Em không cần làm gì cả, chỉ cần đứng đó và đợi anh, đợi anh đến nhận ra em trong nháy mắt.
Khi cơn gió dịu lại, tấm thẻ màu xanh nhạt như ẩn như hiện dưới ánh đèn nê-ông, Tiêu Bang hỏi cô có cần lấy xuống hay không.
Phạm Ca lắc đầu. Không, không cần nữa rồi. Cô sẽ không lấy lại tấm thẻ kia, và cũng sẽ không đến quảng trường Praha vào ba năm sau.
Cô chẳng còn sức lực để chơi trò hao tổn năng lượng này nữa rồi.
***
Vào đầu tháng Tư, khi cỏ mọc cao tươi tốt, Phạm Ca đến thăm mộ của Lạc Trường An, một phần mộ rất nhỏ. Ảnh của con bé được khảm trên bia đá. Người trong ảnh trông thanh tú vô cùng, nụ cười rạng rỡ xán lạn.
Phạm Ca đặt bó hoa sang một bên, nhìn người trong ảnh hồi lâu.
"Lạc Trường An, phải chăng vì hy vọng Ôn Ngôn Trăn sẽ nhớ mình thật lâu nên em mới làm mấy chuyện cực đoan ấy. Cho dù khiến anh ấy ghét em hay hận em thì em cũng muốn anh ấy nhớ kỹ em."
Phạm Ca vươn tay ra, nhẹ nhàng lau lớp bụi trên ảnh Lạc Trường An, giọng nói muôn phần tiếc nuối.
"Nhưng làm sao bây giờ? Tên Ôn Ngôn Trăn biến thái đã xóa sạch mọi ký ức về em mất rồi. Chuyện này có khiến em tức giận không? Quái vật nhỏ?"
Tay cô rời khỏi ảnh Lạc Trường An, cảm giác được nụ cười của con bé không còn rực rỡ như lúc đầu nữa, Phạm Ca mới hài lòng gật đầu.
Trước khi rời đi, Ôn Gia Cao tò mò hỏi Phạm Ca.
"Mẹ ơi, người trong ảnh là ai vậy ạ?"
"Người trong ảnh ấy à, là một tay khiến người ta ngán ngẩm!"
Lúc xuống dốc, Ôn Gia Cao nhìn cô mè nheo.
"Mẹ ơi, mẹ có thể cõng con không ạ? Chân của con tê ơi là tê rồi."
"Dĩ nhiên rồi, cậu bạn nhỏ của mẹ!"
Vì vậy, bạn nhỏ Ôn Gia Cao gần đây nói nhiều không ngớt bắt đầu lải nhải trên lưng cô.
"Mẹ ơi, con vừa bắt được một em sâu nhỏ ạ."
"Thật thế ư? Oa, Tiểu Cao của mẹ thật tài giỏi, còn bắt được cả em sâu nhỏ cơ đấy!"
"Em ấy màu đen, có rất nhiều, rất nhiều lông ạ!"
"Thật thế ư! Oa, Tiểu Cao của mẹ còn bắt được cả em sâu nhỏ có rất nhiều rất nhiều lông nữa cơ này!"
"Mẹ ơi!"
"Ơi con ~"
"Em...sâu nhỏ ấy có lẽ đang chui vào quần áo của mẹ đấy!"
"Thật thế ư? Oa! Cái gì Ôn---Gia---Cao---"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.