Chương 24
Tiểu Tần Tử
07/07/2021
Dung Bái bắt đầu tìm kiếm người kia, dùng hết tất cả các cách mà hắn có
thể nghĩ đến. Hắn sắp xếp phòng điều tra, hắn tìm thám tử tư, hắn đăng
thông báo lên các chương trình TV, báo chí và cả mạng trực tuyến. Còn
cho người trông coi ở khu mộ cả ngày, bởi vì đoán chắc một ngày nào đó
người kia sẽ quay lại. Dường như tất cả mọi người đều biết Dung Bái đang tìm một người, một người con trai rất quan trọng. Hắn không quan tâm
phải trả bao nhiêu tiền, Dung Chiến cũng không thể làm gì được bởi vì
hắn quá cố chấp, tận dụng mọi khu vực mà Dung gia nắm quyền lực, chỉ để
tìm một người mà từng vứt bỏ trong quá khứ. Sau khi Dung lão gia qua
đời, người nắm giữ gia sản của Dung gia là Dung Chiến, về việc này thì
gần như không phải bàn cãi hay lựa chọn, bởi vì mấy đời qua dòng họ đều
chỉ có một đích tôn. Từ nhỏ Dung Chiến đã quanh quẩn bên cha, trải qua
nhiều năm dạy dỗ, ông luôn trân trọng và giữ gìn các mối quan hệ do Dung lão gia - người đã bỏ ra rất nhiều công sức và tiền bạc để tạo nên. Ông cũng rất giỏi trong việc biết người biết ta. Liên quan đến vấn đề này,
ông không có cách nào mạnh tay với Dung Bái. So với những người có địa
vị ngoài kia, Dung gia bọn họ vẫn còn rất bé. Từ nhỏ Dung Bái đã quen
đứng ở trên cao, nghe nhiều lời nịnh nọt, chỉ sợ khi ngồi trên bàn rượu
xã giao sẽ không bỏ được tật làm giá.
Các mối quan hệ dệt thành một cái mạng nhện, bao phủ toàn bộ các khu vực, chỉ chờ những con côn trùng nhỏ mất cảnh giác, chạm nhẹ vào một sợi tơ nhện cũng khiến cả mạng nhện phải rung. Việc làm của Dung Bái tạo nên chấn động không nhỏ, có một người bạn thân trong giới kinh doanh cười cười, hỏi Dung Chiến, ''Gần đây con của anh chuyển sang thích con trai à?'' Dung Chiến không hiểu vì sao lại hỏi vậy, người kia giải thích, ''Mấy ngày trước Dung Bái gọi điện thoại cho tôi, rất khôn khéo, mỗi một câu đều gọi tôi là chú, nhưng vẫn giống hệt một con hổ con. Với lại tôi nhớ không nhầm thì người mà thằng bé đang tìm hình như là con nuôi của anh?'' Câu nói chỉ mang ý đùa giỡn, nhưng Dung Chiến vừa nghe xong thì giật mình, trong lòng suy nghĩ một lúc, sắc mặt cũng tối sầm lại. Dung Bái quan tâm đến người kia nhiều hơn ông nghĩ, mà việc này cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Vào giây phút đó, kể cả là Dung Bái hay bất cứ "sợi tơ nhện" nào cũng không hề biết cuộc tìm kiếm này lại kéo dài suốt hai năm. Dung Bái cũng rất ngây thơ, hắn cho rằng chỉ cần hắn muốn thì sẽ nhanh chóng tìm được người kia. Mỗi ngày hắn đều luyện tập, luyện tập xem phải nói thế nào khi hai người gặp lại nhau, phải nói gì để người kia vừa gặp hắn sẽ thấy vui vẻ, sẽ mỉm cười thật tươi. Hắn tập cách đem lại hạnh phúc cho người kia, tập thay đổi thái độ, tập đối xử chân thành nhất với người kia.
Thật sự Dung Bái tập rất nhiều, thỉnh thoảng không tránh được ngại ngùng, đóng cửa ở trong phòng, nhưng vẫn cảm thấy chưa hài lòng lắm. Hắn còn trốn vào toilet, không dám nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân trong gương, liên tục hất nước lạnh lên khuôn mặt phiếm hồng của mình, đợi đến khi nhiệt độ bớt nóng lại kiên trì tập. Đáng tiếc vẫn chưa tìm được người kia. Tâm trạng của hắn chuyển từ người đang cầm tấm vé trúng thưởng thành không vui, cuối cùng chuyển thành một nỗi lo lắng dày vò, ngày đêm đeo bám tâm trí hắn, như một đám mây đen không thể biến mất
Trong những ngày tháng mong chờ người kia trở về, không biết do vô tình hay cố ý mà Dung Bái đã quên mất một chuyện. Hắn đã xóa sạch chuyện đó khỏi trí nhớ, sợ hãi khi phải nhớ lại. Rất ít người biết được việc này, Dung Chiến cũng là một trong số đó, ông chỉ biết chuyện gì đang xảy ra với con trai mình, nên càng không muốn nói với Dung Bái về người đó, cũng không can dự vào chuyện của hắn. Nhưng dù không nói ra ông vẫn rất tức giận, lúc trước do Dung Bái không thích, thậm chí ông đã làm trái di ngôn của cha mình, kết quả thằng con khốn nạn này lại lật mặt. Dung Chiến giận, Dung Bái muốn người kia, hắn còn liên tục thay đổi biện pháp tìm kiếm.
Bà Dung là người biết rõ mọi chuyện, điều bà sợ nhất là Dung Bái nhớ tới người kia, sợ hắn sau khi nhận ra sẽ mong muốn người kia, nhưng đó lại là những gì mà Dung Bái đang thể hiện ra. Rất nhiều lần mà muốn khuyên nhủ Dung Bái, khuyên hắn nên quên người kia đi sẽ tốt hơn, mọi chuyện cũng trở nên đơn giản, thế nhưng mỗi lần lời nói đến miệng lại đành nuốt vào, bà thật sự không nói nên lời. Đôi khi nhìn dáng vẻ chờ mong của hắn, bà lại cảm thấy đau lòng, bà cũng muốn hỏi Dung Bái, ''Ngày 22 tháng 7 năm đó, con có biết chuyện gì đã xảy ra không? Rốt cuộc con có còn nhớ hay không, con có một đứa con, người kia đã sinh được một đứa bé...Mà con, cả mẹ, cả chúng ta đã đối xử với cậu ấy thế nào?'' Thế nhưng bà chưa từng hỏi, trong lòng biết rõ câu hỏi này quá tàn nhẫn.
Sự thật cùng ký ức liên kết lại với nhau, cuối cùng bọn chúng thông qua bàn tay của Dương Dương, cho Dung Bái một cái tát thật đau. Những ngày cuối cùng của tháng tám, mưa mãi không dứt. Trước kia mùa mưa ở thành phố này không khiến người ta quá khó chịu, trái lại, những cơn mưa phùn nhẹ lại làm cho không khí thêm tươi mát. Nhưng năm nay thì khác, trời mưa mấy ngày liền, mực nước của một số con sông đã gần bằng mặt đường. Ban đêm Dung Bái thường xuyên mất ngủ, cho dù đã đóng cửa sổ, nhưng tiếng mưa sét ngoài kia vẫn chui vào giấc mộng của hắn, cho nên khi Dương Dương gọi điện, tiếng chuông bé tí bị lọt vào giữa tiếng sấm chớp, phải may mắn lắm hắn mới phát hiện ra chuông kêu.
Dung Bái nhìn thời gian trên điện thoại, đang là hai giờ đêm, hắn ấn nút nghe, "Gì...'' Hắn vừa mới nói từ đầu tiên thì người ở đầu dây bên kia vội vã cướp lời, ''Dung Bái, cậu mau đến đây, mau đến ngay đi! Tôi đang ở đường Phong Bắc gần nhà cậu, cậu mau đến đây đi!'' Giọng nói tràn đầy lo lắng cùng bất lực, giống như chỉ cần một giây sau là sẽ òa khóc. Trong đó còn lẫn cả tiếng mưa to. Dung Bái cảm thấy có chuyện không ổn, hắn không nói gì, lập tức rời giường, vừa thay quần áo vừa trấn an nói, '' Dương Dương, Dương Dương, cậu bình tĩnh lại đã, nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì?''
Đầu dây bên kia im lặng, không ai lên tiếng, chỉ có tiếng của cơn mưa nặng hạt cùng tiếng ồn không dứt. Một lúc sau Dương Dương có vẻ bình tĩnh hơn, anh lại nói tiếp, tiếng nói đứt quãng: "Vợ của tôi đang đau bụng, sắp sinh rồi... Tôi lo quá, lái xe nhanh...Đường trơn, tôi...tôi va phải xe khác, bây giờ xe không đi được nữa.'' Cho nên, tình huống bây giờ vô cùng nguy hiểm. Dung Bái nghe xong hiểu ý, hắn phải cố gắng lắm mới không chửi bậy. Hắn cầm chìa khóa xe nhanh chóng chạy ra gara, vừa ngồi vào trong xe lại tiếp tục trấn an người đang lo sợ bên kia
Các mối quan hệ dệt thành một cái mạng nhện, bao phủ toàn bộ các khu vực, chỉ chờ những con côn trùng nhỏ mất cảnh giác, chạm nhẹ vào một sợi tơ nhện cũng khiến cả mạng nhện phải rung. Việc làm của Dung Bái tạo nên chấn động không nhỏ, có một người bạn thân trong giới kinh doanh cười cười, hỏi Dung Chiến, ''Gần đây con của anh chuyển sang thích con trai à?'' Dung Chiến không hiểu vì sao lại hỏi vậy, người kia giải thích, ''Mấy ngày trước Dung Bái gọi điện thoại cho tôi, rất khôn khéo, mỗi một câu đều gọi tôi là chú, nhưng vẫn giống hệt một con hổ con. Với lại tôi nhớ không nhầm thì người mà thằng bé đang tìm hình như là con nuôi của anh?'' Câu nói chỉ mang ý đùa giỡn, nhưng Dung Chiến vừa nghe xong thì giật mình, trong lòng suy nghĩ một lúc, sắc mặt cũng tối sầm lại. Dung Bái quan tâm đến người kia nhiều hơn ông nghĩ, mà việc này cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Vào giây phút đó, kể cả là Dung Bái hay bất cứ "sợi tơ nhện" nào cũng không hề biết cuộc tìm kiếm này lại kéo dài suốt hai năm. Dung Bái cũng rất ngây thơ, hắn cho rằng chỉ cần hắn muốn thì sẽ nhanh chóng tìm được người kia. Mỗi ngày hắn đều luyện tập, luyện tập xem phải nói thế nào khi hai người gặp lại nhau, phải nói gì để người kia vừa gặp hắn sẽ thấy vui vẻ, sẽ mỉm cười thật tươi. Hắn tập cách đem lại hạnh phúc cho người kia, tập thay đổi thái độ, tập đối xử chân thành nhất với người kia.
Thật sự Dung Bái tập rất nhiều, thỉnh thoảng không tránh được ngại ngùng, đóng cửa ở trong phòng, nhưng vẫn cảm thấy chưa hài lòng lắm. Hắn còn trốn vào toilet, không dám nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân trong gương, liên tục hất nước lạnh lên khuôn mặt phiếm hồng của mình, đợi đến khi nhiệt độ bớt nóng lại kiên trì tập. Đáng tiếc vẫn chưa tìm được người kia. Tâm trạng của hắn chuyển từ người đang cầm tấm vé trúng thưởng thành không vui, cuối cùng chuyển thành một nỗi lo lắng dày vò, ngày đêm đeo bám tâm trí hắn, như một đám mây đen không thể biến mất
Trong những ngày tháng mong chờ người kia trở về, không biết do vô tình hay cố ý mà Dung Bái đã quên mất một chuyện. Hắn đã xóa sạch chuyện đó khỏi trí nhớ, sợ hãi khi phải nhớ lại. Rất ít người biết được việc này, Dung Chiến cũng là một trong số đó, ông chỉ biết chuyện gì đang xảy ra với con trai mình, nên càng không muốn nói với Dung Bái về người đó, cũng không can dự vào chuyện của hắn. Nhưng dù không nói ra ông vẫn rất tức giận, lúc trước do Dung Bái không thích, thậm chí ông đã làm trái di ngôn của cha mình, kết quả thằng con khốn nạn này lại lật mặt. Dung Chiến giận, Dung Bái muốn người kia, hắn còn liên tục thay đổi biện pháp tìm kiếm.
Bà Dung là người biết rõ mọi chuyện, điều bà sợ nhất là Dung Bái nhớ tới người kia, sợ hắn sau khi nhận ra sẽ mong muốn người kia, nhưng đó lại là những gì mà Dung Bái đang thể hiện ra. Rất nhiều lần mà muốn khuyên nhủ Dung Bái, khuyên hắn nên quên người kia đi sẽ tốt hơn, mọi chuyện cũng trở nên đơn giản, thế nhưng mỗi lần lời nói đến miệng lại đành nuốt vào, bà thật sự không nói nên lời. Đôi khi nhìn dáng vẻ chờ mong của hắn, bà lại cảm thấy đau lòng, bà cũng muốn hỏi Dung Bái, ''Ngày 22 tháng 7 năm đó, con có biết chuyện gì đã xảy ra không? Rốt cuộc con có còn nhớ hay không, con có một đứa con, người kia đã sinh được một đứa bé...Mà con, cả mẹ, cả chúng ta đã đối xử với cậu ấy thế nào?'' Thế nhưng bà chưa từng hỏi, trong lòng biết rõ câu hỏi này quá tàn nhẫn.
Sự thật cùng ký ức liên kết lại với nhau, cuối cùng bọn chúng thông qua bàn tay của Dương Dương, cho Dung Bái một cái tát thật đau. Những ngày cuối cùng của tháng tám, mưa mãi không dứt. Trước kia mùa mưa ở thành phố này không khiến người ta quá khó chịu, trái lại, những cơn mưa phùn nhẹ lại làm cho không khí thêm tươi mát. Nhưng năm nay thì khác, trời mưa mấy ngày liền, mực nước của một số con sông đã gần bằng mặt đường. Ban đêm Dung Bái thường xuyên mất ngủ, cho dù đã đóng cửa sổ, nhưng tiếng mưa sét ngoài kia vẫn chui vào giấc mộng của hắn, cho nên khi Dương Dương gọi điện, tiếng chuông bé tí bị lọt vào giữa tiếng sấm chớp, phải may mắn lắm hắn mới phát hiện ra chuông kêu.
Dung Bái nhìn thời gian trên điện thoại, đang là hai giờ đêm, hắn ấn nút nghe, "Gì...'' Hắn vừa mới nói từ đầu tiên thì người ở đầu dây bên kia vội vã cướp lời, ''Dung Bái, cậu mau đến đây, mau đến ngay đi! Tôi đang ở đường Phong Bắc gần nhà cậu, cậu mau đến đây đi!'' Giọng nói tràn đầy lo lắng cùng bất lực, giống như chỉ cần một giây sau là sẽ òa khóc. Trong đó còn lẫn cả tiếng mưa to. Dung Bái cảm thấy có chuyện không ổn, hắn không nói gì, lập tức rời giường, vừa thay quần áo vừa trấn an nói, '' Dương Dương, Dương Dương, cậu bình tĩnh lại đã, nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì?''
Đầu dây bên kia im lặng, không ai lên tiếng, chỉ có tiếng của cơn mưa nặng hạt cùng tiếng ồn không dứt. Một lúc sau Dương Dương có vẻ bình tĩnh hơn, anh lại nói tiếp, tiếng nói đứt quãng: "Vợ của tôi đang đau bụng, sắp sinh rồi... Tôi lo quá, lái xe nhanh...Đường trơn, tôi...tôi va phải xe khác, bây giờ xe không đi được nữa.'' Cho nên, tình huống bây giờ vô cùng nguy hiểm. Dung Bái nghe xong hiểu ý, hắn phải cố gắng lắm mới không chửi bậy. Hắn cầm chìa khóa xe nhanh chóng chạy ra gara, vừa ngồi vào trong xe lại tiếp tục trấn an người đang lo sợ bên kia
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.