Chương 144: Ái nữ Đảo chủ mất tích
Vong Ngữ
18/02/2018
"Chư vị không cần khách sáo, đều ngồi xuống đi.”
Nam tử trung niên mặc cẩm bào khoát tay áo. Tuy thần sắt trên mặt y bình tĩnh như nước nhưng ở sâu trong ánh mắt vẫn có một chút nôn nóng mà
người khác không dễ nhận ra.
Đám người Hàn Lập nghe thế liền thi lễ một cái rồi mới đồng loạt ngồi xuống.
“Ta cũng không nói vòng vo, người mà ta mời chư vị tìm kiếm lần này chính là tiểu nữ Vũ Tình. Hai ngày trước, nó cùng vài đứa bạn đột nhiên mất tích. Đây là một ít mạnh mối của nó sau khi mất tích mà ta tìm được, chư vị chỉ cần thay ta tìm tiểu nữ về, tất có thâm tạ.” Lục Quân đi thẳng vào vấn đề, giơ tay áo lên. Mười mấy khói ngọc giản bắn ra, rơi vào bàn trà bên cạnh mọi người.
Hàn Lập tiếp lấy ngọc giản, đặt lên trán, thần thức thăm dò vào bên trong.
Ngọc giản bắt đầu là hình ảnh của Lục Vũ Tình, một thiếu nữ tầm mười tám, mười chín tuổi, mặt đẹp như tranh vẽ, áo trắng như tuyết.
Hàn Lập có chút giật mình, con gái đảo chủ Lục Vũ Tình không phải chính là thiếu nữ áo trắng mà trước đây không lâu hắn đã gặp trong Thiên Dược Trại sao.
Sau hình ảnh của nàng còn có hình ảnh của mấy nhân vật nữa, đều là những người bị mất tích cùng Lục Vũ Tình, bên cạnh ghi rõ thân phận của họ.
Một người đi đầu chính là thanh niên áo lam bên cạnh thiếu nữ ngày ấy, có tên là Phương Lãnh.
Gã này là Nhân giai Luyện Đan Sư, dường như là đồ đệ của một tên Địa Đan Sư khá có danh tiếng tại hải vực Hắc Phong.
Còn mấy tên khác đều là hộ vệ của Lục Vũ Tình.
Hai ba ngày trước, những người này dùng Truyền Tống Trận rời khỏi đảo Hắc Phong, rồi sau đó không rõ tung tích.
Tư liệu tiếp theo là vài chỗ mà nhóm người Lục Vũ Tình có thể đi tới.
Tư liệu không nhiều lắm, Hàn Lập xem xong rất nhanh, ánh mắt hiện lên vẻ suy nghĩ.
“Đảo chủ, vì sao tiểu thư Vũ Tình đột nhiên mất tích. Ngài có đầu mối hoặc suy đoán gì không?” Người đầu tiên cất tiếng lần này là gã đại hán khôi ngô trong nhóm ba tên kia.
Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều nhìn gã.
Ánh mắt Hàn Lập cũng nhìn gã đại hán. Theo như lời Quản Vĩnh kể lại, ba tên này cùng xuất thân ở một địa phương thuộc hải vực Hắc Phong có tên là Thiều Sơn Đảo nên được gọi là Thiều Sơn Tam Sát.
Tục danh của ba tên này không ai biết, chỉ dùng danh xưng là Sát Đại, Sát Nhị và Sát Tam. Tên đại hán khôi ngô chính là Sát Đại trong Tam Sát.
Thiều Sơn Tam Sát đều là Tán Tiên, ba tên này liên thủ, không ở một nơi cố định, làm việc ngang ngược nên có danh tiếng không nhỏ tại hải vực Hải Phong, có rất ít người dám trêu chọc bọn chúng.
“Mấy năm trước, tiểu nhi Lục Mặc ra ngoài rồi từ đó về sau một đi không trở lại. Nguyên Thần Đăng trong phủ cũng bị hủy. Đến nay vẫn chưa điều tra ra được kẻ nào làm chuyện này. Vũ Tình cùng huynh trưởng của nó luôn thân thiết nên hai năm qua vẫn thăm dò, tìm kiếm nguyên nhân cái chết của Mặc Nhi dù đều bị ta quát bảo dừng lại. Lần này, nó đột nhiên mất tích có khả năng liên quan với việc này.” Trong mắt Lục Quân như hiện ra một tia thương cảm nhưng ngay lập tức đã khôi phục bình tĩnh, chậm rãi nói.
Nghe xong chuyện này, thần sắc mọi người khác nhau nhưng nhất thời đều trầm mặc lại.
Ánh mắt Hàn Lập có chút chớp động, không khỏi hiện lên trong đầu cuộc nói chuyện của Lục Vũ Tình và Phương Lãnh tại Thiên Dược Trai. Câu chuyện đúng là có đề cập tới tên huynh trưởng kia.
“Nếu như thế, tư liệu về công tử Lục Mặc không biết Đảo chủ có thể cung cấp cho chúng ta một chút, hẳn có trợ giúp đối với việc tìm kiếm tiểu thư Vũ Tình.” Sát Đại cùng hai tên còn lại trao đổi nhanh qua ánh mắt, rồi nói.
“Ngươi nói cũng có lý.” Lục Quân nhẹ gật đầu.
Y lấy ra một khối ngọc giản, sau đó lại lấy ra mười mấy khối ngọc giản trống, hoàn thành việc sao chép rất nhanh, rồi giao cho đám người Hàn Lập mỗi người một khối.
Thần thức Hàn Lập thăm dò vào trong. Các loại tư liệu bên trong chưa được sắp xếp lại nên có chút lộn xộn.
“A” Lúc hắn nhìn vào một phần tư liệu, trong nội tâm không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.
Đó là hình ảnh một cái mặt nạ đầu hổ màu lam, dù có chút mơ hồ.
Cái mặt nạ này tương tự mặt nạ của thành viên Vô Thường Minh, hơn nữa Hàn Lập nhìn có chút quen mắt.
“Cái này là... Giao Thập Lục!”
Hắn suy nghĩ một lúc, nhớ tới lúc chấp hành nhiệm vụ đảo Hồng Nguyệt trước đây cùng hành động với Giao Thập Lục. Mặt nạ của gã chính là mặt nạ đầu hổ.
“Chẳng lẽ Lục Mặc chính là Giao Thập Lục...” Hàn Lập thầm suy đoán nhưng chưa dám khẳng định.
Bỗng lúc này, Đảo chủ Lục Quân lại phất tay. Mười mấy khối lệnh bài màu đen bắn ra, rơi xuống bên cạnh mọi người.
“Những cái này là Hắc Phong Lệnh. Lúc thi hành nhiệm vụ này, chư vị có thể tùy ý sử dụng Truyền Tống Trận được bố trí ở các nơi trên đảo Hắc Phong.” Lục Quân nói.
“Đa tạ Đảo chủ.” Sắc mặt mọi người trở nên vui vẻ.
Truyền Tống Trận trên đảo Hắc Phong liên thông với không ít hòn đảo phụ cận. Chẳng qua, bởi vì khoảng cách giữa các hòn đảo cực kỳ xa nên phí tổn Truyền Tống Trận rất đắt đỏ. Nếu có Hắc Phong Lệnh có thể tiết kiệm không ít Linh Thạch.
“Còn về nội dung nhiệm vụ này, các ngươi không được truyền ra bên ngoài một chút nào, nếu không chớ trách Bản đảo chủ không nể mặt. Tại hải vực Hắc Phong này, nếu ta muốn giết một người thì dù kẻ đó ẩn náu ở chỗ nào cũng tuyệt đối không thể trốn thoát!” Sắc mặt Lục Quân đột nhiên trở nên lạnh như băng, như một người hoàn toàn khác, gằn giọng nói ra từng câu từng chữ.
“Đảo chủ yên tâm, chúng ta tuyệt đối không tiết lộ nửa câu!” Mọi người biến sắc, vội vàng đáp ứng.
Sau khi thần sắc trên mặt chậm rãi khôi phục lại, Lục Quân nói tiếp: “Chỉ cần có người có thể mang tiểu nữ về an toàn, ta nhất định thực hiện như lời đã nêu trong nhiệm vụ, hoàn thành một yêu cầu của người đó. Tuyệt đối không hai lời.”
“Nếu đã như thế, chúng tôi sẽ bắt đầu đi điều tra luôn. Cáo từ!” Sát Đại chắp tay chào Lục Quân, rồi cùng Sát Nhị, Sát Tam đi ra bên ngoài.
Hàn Lập cùng những người khác cũng nhanh chóng rời đi. Trong đại sảnh chỉ còn một mình Lục Quân.
Đúng lúc này, bên cạnh y lóe lên, hiện ra một thân ảnh lão giả áo đen. Lão này râu tóc bạc trắng nhưng khuôn mặt lại mịn màng như trẻ con, khí tức khổng lồ, rõ ràng là một tồn tại cường đại, Chân Tiên trung kỳ.
“Chỉ dựa vào những tên này có thể cứu được Vũ Tình sao?! Đảo chủ, hãy để ta hoặc lão Tam đi?” Lão giả áo đen mở miệng nói.
“Không được! Thanh Vũ Đảo gần đây liên tiếp có hành động, tựa hồ sẽ có động tác gì lớn. Thời điểm này, chúng ta đều không thể rời đảo Hắc Phong. Vũ Tình chỉ có thể giao cho những người này. Ta đã đồng ý thâm tạ, tin tưởng họ sẽ làm việc tận tâm tận lực.” Lục Quân lập tức lắc đầu, thở dài nói.
“Có thể...” Lão giả áo đen định mở miệng nói tiếp thì Lục Quân gạt tay ngăn lại.
“Sự việc có nặng nhẹ. Việc Vũ Tình chỉ có thể như thế trước đã.” Lục Quân khoát tay áo, trong giọng nói mơ hồ để lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Ài, nha đầu Vũ Tình cũng thật là... Thời điểm này lại chạy đi.” Lão giả áo đen thở dài, dường như đã chấp nhận.
“Đều là do ta trước đây quá mức chiều chuộng nó nên mới khiến cho nó tùy ý làm bậy như thế. Lần này chờ nó trở về, ta nhất định sẽ quản giáo nó thật chặt.” Lục Quân hừ lạnh một tiếng.
“Cũng không thể trách Vũ Tình hết được. Đã nhiều năm rồi, chúng ta không thể tra ra nguyên nhân cái chết của Mặc nhi. Khó trách Tình nhi sốt ruột.” Lão giả áo đen lắc đầu nói.
Lục Quân giống như có chút buồn bực, đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, đi qua đi lại trong đại sảnh.
Y đi vài bước, rồi đứng lại, nói: “Nếu Vũ Tình chỉ là nhất thời mất tích thì không nói. Ta lo lắng nhất là nó không cẩn thận để bại lộ thân phận, rơi vào trong tay bọn Thanh Vũ Đảo thì rất phiền toái.”
“Mặc dù Vũ Tình có chút đơn thuần nhưng vẫn có tính cẩn thận. Huống hồ trên người Tình nhi còn có linh bảo, có lẽ không có chuyện gì.” Lông mày lão giả áo đen cau lại nhưng miệng vẫn nói thế.
“Hy vọng là ta đa tâm.” Lục Quân chậm rãi nói.
...
Bọn Hàn Lập rời khỏi Đảo Vương Phủ quỷ dị, rồi tất cả cùng bay đến một chỗ. Trên đường đi, mọi người đều im lặng không nói gì.
Sau một lát, mọi người hạ xuống trước một tòa thành to lớn, có kiến trúc hình thoi, hoàn toàn được xây bằng gạch xanh.
Ở đại điện tầng một có hơn mười cái Truyền Tống Trận lớn nhỏ, tỏa ra hào quang trắng mơ hồ. Bên cạnh mỗi trận pháp đều ghi điểm đến là mười mấy hòn đảo phụ cận đảo Hắc Phong.
Hàn Lập thấy vậy, thoáng kinh ngạc.
Hắn ở đảo Hắc Phong đã mấy ngày đều xử lý các sự tình khác bên ngoài nhưng bù lại là nắm được tình hình đảo Hắc Phong và còn cả hải vực phụ cận.
Bên trong Đại điện Truyền Tống đánh dấu một vài hòn đảo, kỳ thật đều coi như thuộc phạm vi thế lực của đảo Hắc Phong.
So với đảo Ô Mông thì các đảo nhỏ xa xôi này có khác biệt. Đảo Hắc Phong nằm ở trung tâm hải vực Hắc Phong, có thực lực cường đại nên phạm vi thế lực không chỉ ở trong đảo mà một ít đảo nhỏ ở phụ cận cũng phải phụ thuộc vào, hình thành Liên minh.
Đảo Hắc Phong bởi vì có liên tiếp các Không gian Truyền Tống Trận ra ngoại giới, chiếm hết thiên thời địa lợi nên vô cùng phồn hoa.
Tuy nhiên, cũng chính bởi vì sự phồn hoa này mà bị không ít đảo phụ cận nhắm trúng, liên minh ghen ghét, nên có rất nhiều thế lực đối địch. Cuộc tranh giành giữa các bên chưa bao giờ dừng lại.
May mắn là Đảo chủ Hắc Phong có thực lực cường đại, tu vi đã đạt đến Chân Tiên hậu kỳ, Khách khanh, thủ hạ môn nhân đông đảo đủ để chấn nhiếp nên mới bảo vệ được đảo Hắc Phong được yên ổn. Các thế lực khắp nơi xung quanh cũng có trình độ nhất định nên duy trì hải vực Hắc Phong đến bây giờ tương đối bình yên.
Hàn Lập nghĩ đến những chuyện này, liền lắc đầu.
Cuộc tranh đấu này không liên quan gì đến hắn. Chỉ cần tìm được Lục Vũ Tình, hắn sẽ lập tức rời khỏi hải vực Hắc Phong này.
Lúc này, những người khác có lẽ đối với động tĩnh của Lục Vũ Tình cũng đều không có manh mối nào, nhưng trong lòng hắn lại mơ hồ thấy có chút ít manh mối.
Nghĩ tới đây, miệng hắn lộ nét tươi cười, mắt nhìn vào bên trong đại điện Truyền tống trận.
Trong đại điện lúc này trống rỗng, trừ mấy tu sĩ điều khiển ở bên cạnh mỗi cái Truyền tống trận, còn không có khách nhân nào cả.
Ánh mắt Hàn Lập nhìn đến một cái Truyền tống trận, rồi cất bước đi tới.
Truyền tống trận này được đề cập bên trong tài liệu, chính là cái mà Lục Vũ Tình dùng để rời khỏi đảo, đến một địa phương có tên Ngưng Tụy Đảo.
Những người khác cũng có cùng suy nghĩ, sau khi dừng lại một lát thì đều đi tới chỗ đó.
“Chư vị tiền bối muốn dùng Truyền tống trận phải không?” Lão giả tóc xám đứng bên cạnh Truyền tống trận thấy đám người Hàn Lập đi tới, khẽ giật mình, rồi cung kính hỏi.
“Nói nhảm. Tới đây không muốn truyền tống thì muốn gì? Còn không nhanh lên, lão tử đang có việc gấp!” Sát Đại hừ lạnh một tiếng, lấy ra Hắc Phong Lệnh giơ lên, rồi cất bước vào trận pháp.
Những người khác cũng vội vã lấy ra Hắc Phong Lệnh, rồi đứng vào trận pháp.
“Vâng, vâng.” Lão giả tóc xám thấy Hắc Phong Lệnh trong tay mọi người, liền không dám chậm trễ, vội vàng phất tay đánh ra pháp quyết.
Trận pháp “ông ông” khởi động, hiện ra hào quang trắng chói mắt, khẽ quấn lấy thân hình đám người Hàn Lập biến mất, vô ảnh vô tung.
Đám người Hàn Lập nghe thế liền thi lễ một cái rồi mới đồng loạt ngồi xuống.
“Ta cũng không nói vòng vo, người mà ta mời chư vị tìm kiếm lần này chính là tiểu nữ Vũ Tình. Hai ngày trước, nó cùng vài đứa bạn đột nhiên mất tích. Đây là một ít mạnh mối của nó sau khi mất tích mà ta tìm được, chư vị chỉ cần thay ta tìm tiểu nữ về, tất có thâm tạ.” Lục Quân đi thẳng vào vấn đề, giơ tay áo lên. Mười mấy khói ngọc giản bắn ra, rơi vào bàn trà bên cạnh mọi người.
Hàn Lập tiếp lấy ngọc giản, đặt lên trán, thần thức thăm dò vào bên trong.
Ngọc giản bắt đầu là hình ảnh của Lục Vũ Tình, một thiếu nữ tầm mười tám, mười chín tuổi, mặt đẹp như tranh vẽ, áo trắng như tuyết.
Hàn Lập có chút giật mình, con gái đảo chủ Lục Vũ Tình không phải chính là thiếu nữ áo trắng mà trước đây không lâu hắn đã gặp trong Thiên Dược Trại sao.
Sau hình ảnh của nàng còn có hình ảnh của mấy nhân vật nữa, đều là những người bị mất tích cùng Lục Vũ Tình, bên cạnh ghi rõ thân phận của họ.
Một người đi đầu chính là thanh niên áo lam bên cạnh thiếu nữ ngày ấy, có tên là Phương Lãnh.
Gã này là Nhân giai Luyện Đan Sư, dường như là đồ đệ của một tên Địa Đan Sư khá có danh tiếng tại hải vực Hắc Phong.
Còn mấy tên khác đều là hộ vệ của Lục Vũ Tình.
Hai ba ngày trước, những người này dùng Truyền Tống Trận rời khỏi đảo Hắc Phong, rồi sau đó không rõ tung tích.
Tư liệu tiếp theo là vài chỗ mà nhóm người Lục Vũ Tình có thể đi tới.
Tư liệu không nhiều lắm, Hàn Lập xem xong rất nhanh, ánh mắt hiện lên vẻ suy nghĩ.
“Đảo chủ, vì sao tiểu thư Vũ Tình đột nhiên mất tích. Ngài có đầu mối hoặc suy đoán gì không?” Người đầu tiên cất tiếng lần này là gã đại hán khôi ngô trong nhóm ba tên kia.
Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều nhìn gã.
Ánh mắt Hàn Lập cũng nhìn gã đại hán. Theo như lời Quản Vĩnh kể lại, ba tên này cùng xuất thân ở một địa phương thuộc hải vực Hắc Phong có tên là Thiều Sơn Đảo nên được gọi là Thiều Sơn Tam Sát.
Tục danh của ba tên này không ai biết, chỉ dùng danh xưng là Sát Đại, Sát Nhị và Sát Tam. Tên đại hán khôi ngô chính là Sát Đại trong Tam Sát.
Thiều Sơn Tam Sát đều là Tán Tiên, ba tên này liên thủ, không ở một nơi cố định, làm việc ngang ngược nên có danh tiếng không nhỏ tại hải vực Hải Phong, có rất ít người dám trêu chọc bọn chúng.
“Mấy năm trước, tiểu nhi Lục Mặc ra ngoài rồi từ đó về sau một đi không trở lại. Nguyên Thần Đăng trong phủ cũng bị hủy. Đến nay vẫn chưa điều tra ra được kẻ nào làm chuyện này. Vũ Tình cùng huynh trưởng của nó luôn thân thiết nên hai năm qua vẫn thăm dò, tìm kiếm nguyên nhân cái chết của Mặc Nhi dù đều bị ta quát bảo dừng lại. Lần này, nó đột nhiên mất tích có khả năng liên quan với việc này.” Trong mắt Lục Quân như hiện ra một tia thương cảm nhưng ngay lập tức đã khôi phục bình tĩnh, chậm rãi nói.
Nghe xong chuyện này, thần sắc mọi người khác nhau nhưng nhất thời đều trầm mặc lại.
Ánh mắt Hàn Lập có chút chớp động, không khỏi hiện lên trong đầu cuộc nói chuyện của Lục Vũ Tình và Phương Lãnh tại Thiên Dược Trai. Câu chuyện đúng là có đề cập tới tên huynh trưởng kia.
“Nếu như thế, tư liệu về công tử Lục Mặc không biết Đảo chủ có thể cung cấp cho chúng ta một chút, hẳn có trợ giúp đối với việc tìm kiếm tiểu thư Vũ Tình.” Sát Đại cùng hai tên còn lại trao đổi nhanh qua ánh mắt, rồi nói.
“Ngươi nói cũng có lý.” Lục Quân nhẹ gật đầu.
Y lấy ra một khối ngọc giản, sau đó lại lấy ra mười mấy khối ngọc giản trống, hoàn thành việc sao chép rất nhanh, rồi giao cho đám người Hàn Lập mỗi người một khối.
Thần thức Hàn Lập thăm dò vào trong. Các loại tư liệu bên trong chưa được sắp xếp lại nên có chút lộn xộn.
“A” Lúc hắn nhìn vào một phần tư liệu, trong nội tâm không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.
Đó là hình ảnh một cái mặt nạ đầu hổ màu lam, dù có chút mơ hồ.
Cái mặt nạ này tương tự mặt nạ của thành viên Vô Thường Minh, hơn nữa Hàn Lập nhìn có chút quen mắt.
“Cái này là... Giao Thập Lục!”
Hắn suy nghĩ một lúc, nhớ tới lúc chấp hành nhiệm vụ đảo Hồng Nguyệt trước đây cùng hành động với Giao Thập Lục. Mặt nạ của gã chính là mặt nạ đầu hổ.
“Chẳng lẽ Lục Mặc chính là Giao Thập Lục...” Hàn Lập thầm suy đoán nhưng chưa dám khẳng định.
Bỗng lúc này, Đảo chủ Lục Quân lại phất tay. Mười mấy khối lệnh bài màu đen bắn ra, rơi xuống bên cạnh mọi người.
“Những cái này là Hắc Phong Lệnh. Lúc thi hành nhiệm vụ này, chư vị có thể tùy ý sử dụng Truyền Tống Trận được bố trí ở các nơi trên đảo Hắc Phong.” Lục Quân nói.
“Đa tạ Đảo chủ.” Sắc mặt mọi người trở nên vui vẻ.
Truyền Tống Trận trên đảo Hắc Phong liên thông với không ít hòn đảo phụ cận. Chẳng qua, bởi vì khoảng cách giữa các hòn đảo cực kỳ xa nên phí tổn Truyền Tống Trận rất đắt đỏ. Nếu có Hắc Phong Lệnh có thể tiết kiệm không ít Linh Thạch.
“Còn về nội dung nhiệm vụ này, các ngươi không được truyền ra bên ngoài một chút nào, nếu không chớ trách Bản đảo chủ không nể mặt. Tại hải vực Hắc Phong này, nếu ta muốn giết một người thì dù kẻ đó ẩn náu ở chỗ nào cũng tuyệt đối không thể trốn thoát!” Sắc mặt Lục Quân đột nhiên trở nên lạnh như băng, như một người hoàn toàn khác, gằn giọng nói ra từng câu từng chữ.
“Đảo chủ yên tâm, chúng ta tuyệt đối không tiết lộ nửa câu!” Mọi người biến sắc, vội vàng đáp ứng.
Sau khi thần sắc trên mặt chậm rãi khôi phục lại, Lục Quân nói tiếp: “Chỉ cần có người có thể mang tiểu nữ về an toàn, ta nhất định thực hiện như lời đã nêu trong nhiệm vụ, hoàn thành một yêu cầu của người đó. Tuyệt đối không hai lời.”
“Nếu đã như thế, chúng tôi sẽ bắt đầu đi điều tra luôn. Cáo từ!” Sát Đại chắp tay chào Lục Quân, rồi cùng Sát Nhị, Sát Tam đi ra bên ngoài.
Hàn Lập cùng những người khác cũng nhanh chóng rời đi. Trong đại sảnh chỉ còn một mình Lục Quân.
Đúng lúc này, bên cạnh y lóe lên, hiện ra một thân ảnh lão giả áo đen. Lão này râu tóc bạc trắng nhưng khuôn mặt lại mịn màng như trẻ con, khí tức khổng lồ, rõ ràng là một tồn tại cường đại, Chân Tiên trung kỳ.
“Chỉ dựa vào những tên này có thể cứu được Vũ Tình sao?! Đảo chủ, hãy để ta hoặc lão Tam đi?” Lão giả áo đen mở miệng nói.
“Không được! Thanh Vũ Đảo gần đây liên tiếp có hành động, tựa hồ sẽ có động tác gì lớn. Thời điểm này, chúng ta đều không thể rời đảo Hắc Phong. Vũ Tình chỉ có thể giao cho những người này. Ta đã đồng ý thâm tạ, tin tưởng họ sẽ làm việc tận tâm tận lực.” Lục Quân lập tức lắc đầu, thở dài nói.
“Có thể...” Lão giả áo đen định mở miệng nói tiếp thì Lục Quân gạt tay ngăn lại.
“Sự việc có nặng nhẹ. Việc Vũ Tình chỉ có thể như thế trước đã.” Lục Quân khoát tay áo, trong giọng nói mơ hồ để lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Ài, nha đầu Vũ Tình cũng thật là... Thời điểm này lại chạy đi.” Lão giả áo đen thở dài, dường như đã chấp nhận.
“Đều là do ta trước đây quá mức chiều chuộng nó nên mới khiến cho nó tùy ý làm bậy như thế. Lần này chờ nó trở về, ta nhất định sẽ quản giáo nó thật chặt.” Lục Quân hừ lạnh một tiếng.
“Cũng không thể trách Vũ Tình hết được. Đã nhiều năm rồi, chúng ta không thể tra ra nguyên nhân cái chết của Mặc nhi. Khó trách Tình nhi sốt ruột.” Lão giả áo đen lắc đầu nói.
Lục Quân giống như có chút buồn bực, đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, đi qua đi lại trong đại sảnh.
Y đi vài bước, rồi đứng lại, nói: “Nếu Vũ Tình chỉ là nhất thời mất tích thì không nói. Ta lo lắng nhất là nó không cẩn thận để bại lộ thân phận, rơi vào trong tay bọn Thanh Vũ Đảo thì rất phiền toái.”
“Mặc dù Vũ Tình có chút đơn thuần nhưng vẫn có tính cẩn thận. Huống hồ trên người Tình nhi còn có linh bảo, có lẽ không có chuyện gì.” Lông mày lão giả áo đen cau lại nhưng miệng vẫn nói thế.
“Hy vọng là ta đa tâm.” Lục Quân chậm rãi nói.
...
Bọn Hàn Lập rời khỏi Đảo Vương Phủ quỷ dị, rồi tất cả cùng bay đến một chỗ. Trên đường đi, mọi người đều im lặng không nói gì.
Sau một lát, mọi người hạ xuống trước một tòa thành to lớn, có kiến trúc hình thoi, hoàn toàn được xây bằng gạch xanh.
Ở đại điện tầng một có hơn mười cái Truyền Tống Trận lớn nhỏ, tỏa ra hào quang trắng mơ hồ. Bên cạnh mỗi trận pháp đều ghi điểm đến là mười mấy hòn đảo phụ cận đảo Hắc Phong.
Hàn Lập thấy vậy, thoáng kinh ngạc.
Hắn ở đảo Hắc Phong đã mấy ngày đều xử lý các sự tình khác bên ngoài nhưng bù lại là nắm được tình hình đảo Hắc Phong và còn cả hải vực phụ cận.
Bên trong Đại điện Truyền Tống đánh dấu một vài hòn đảo, kỳ thật đều coi như thuộc phạm vi thế lực của đảo Hắc Phong.
So với đảo Ô Mông thì các đảo nhỏ xa xôi này có khác biệt. Đảo Hắc Phong nằm ở trung tâm hải vực Hắc Phong, có thực lực cường đại nên phạm vi thế lực không chỉ ở trong đảo mà một ít đảo nhỏ ở phụ cận cũng phải phụ thuộc vào, hình thành Liên minh.
Đảo Hắc Phong bởi vì có liên tiếp các Không gian Truyền Tống Trận ra ngoại giới, chiếm hết thiên thời địa lợi nên vô cùng phồn hoa.
Tuy nhiên, cũng chính bởi vì sự phồn hoa này mà bị không ít đảo phụ cận nhắm trúng, liên minh ghen ghét, nên có rất nhiều thế lực đối địch. Cuộc tranh giành giữa các bên chưa bao giờ dừng lại.
May mắn là Đảo chủ Hắc Phong có thực lực cường đại, tu vi đã đạt đến Chân Tiên hậu kỳ, Khách khanh, thủ hạ môn nhân đông đảo đủ để chấn nhiếp nên mới bảo vệ được đảo Hắc Phong được yên ổn. Các thế lực khắp nơi xung quanh cũng có trình độ nhất định nên duy trì hải vực Hắc Phong đến bây giờ tương đối bình yên.
Hàn Lập nghĩ đến những chuyện này, liền lắc đầu.
Cuộc tranh đấu này không liên quan gì đến hắn. Chỉ cần tìm được Lục Vũ Tình, hắn sẽ lập tức rời khỏi hải vực Hắc Phong này.
Lúc này, những người khác có lẽ đối với động tĩnh của Lục Vũ Tình cũng đều không có manh mối nào, nhưng trong lòng hắn lại mơ hồ thấy có chút ít manh mối.
Nghĩ tới đây, miệng hắn lộ nét tươi cười, mắt nhìn vào bên trong đại điện Truyền tống trận.
Trong đại điện lúc này trống rỗng, trừ mấy tu sĩ điều khiển ở bên cạnh mỗi cái Truyền tống trận, còn không có khách nhân nào cả.
Ánh mắt Hàn Lập nhìn đến một cái Truyền tống trận, rồi cất bước đi tới.
Truyền tống trận này được đề cập bên trong tài liệu, chính là cái mà Lục Vũ Tình dùng để rời khỏi đảo, đến một địa phương có tên Ngưng Tụy Đảo.
Những người khác cũng có cùng suy nghĩ, sau khi dừng lại một lát thì đều đi tới chỗ đó.
“Chư vị tiền bối muốn dùng Truyền tống trận phải không?” Lão giả tóc xám đứng bên cạnh Truyền tống trận thấy đám người Hàn Lập đi tới, khẽ giật mình, rồi cung kính hỏi.
“Nói nhảm. Tới đây không muốn truyền tống thì muốn gì? Còn không nhanh lên, lão tử đang có việc gấp!” Sát Đại hừ lạnh một tiếng, lấy ra Hắc Phong Lệnh giơ lên, rồi cất bước vào trận pháp.
Những người khác cũng vội vã lấy ra Hắc Phong Lệnh, rồi đứng vào trận pháp.
“Vâng, vâng.” Lão giả tóc xám thấy Hắc Phong Lệnh trong tay mọi người, liền không dám chậm trễ, vội vàng phất tay đánh ra pháp quyết.
Trận pháp “ông ông” khởi động, hiện ra hào quang trắng chói mắt, khẽ quấn lấy thân hình đám người Hàn Lập biến mất, vô ảnh vô tung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.