Phàm Nhân Tu Tiên 2

Chương 419: Cấm đấu

Vong Ngữ

03/09/2018

Hàn Lập nghe được đối thoại của Hùng Sơn và Lãnh Diễm lão tổ, hai đồng tử có chút co rụt lại.

Từ khi vào Tiên Giới đến nay, bởi vì thân mang Chưởng Thiên Bình, tu vi tăng lên liên quan đến đan dược, chỉ cần có cơ hội sẽ đọc qua các loại điển tịch liên quan đến việc luyện đan. Thực tế đoạn thời gian ở tại Chúc Long Đạo, hắn càng đọc thuộc lòng không ít bàng môn điển tịch, đã nghe nói qua danh tự Thú Thai Huyền Nguyên Đan.

Đan này danh như ý nghĩa, dùng cuống rốn một ít Thiên Địa kỳ thú, hoặc là thú noãn ẩn chứa huyết mạch tinh thuần với tư cách tài liệu chính luyện chế thành một loại đan dược trân quý. Loại Yêu thú này thường có thiên phú dị bẩm, thân thể vô cùng cường đại, phục dụng đan này có thể dung nhập huyết mạch chi lực Yêu thú vào bản thân, không những làm thân thể chi lực tu sĩ đại tăng, càng có tỷ lệ nhất định có được thần thông thiên phú của Yêu thú.

Nếu sử dụng Tiên thú trời sinh có chứa Pháp Tắc Chi Lực làm tài liệu, luyện ra Thú Thai Huyền Nguyên Đan, bên trong có thể chứa Pháp Tắc Chi Lực, sau khi phục dụng cũng có thể có tác dụng như Đạo Đan, để cho tu sĩ mượn cơ hội cảm ngộ pháp tắc trong đó.

Bất quá luyện chế đan này cực kỳ khó khăn, không thua Đạo Đan, hơn nữa tài liệu phụ trợ cũng cực kỳ khó tìm, cho nên cực ít hiện thế, không thể tưởng được lão giả mặt rỗ này lại có một quả, hơn nữa là Thú Thai Huyền Nguyên Đan cực kỳ bất phàm, ẩn chứa Pháp Tắc Chi Lực, thật sự không phải chuyện đùa.

Bờ môi Hùng Sơn mấp máy, nhìn hai người Lãnh Diễm lão tổ và Hàn Lập giải thích rõ một chút về Thú Thai Huyền Nguyên Đan. Lãnh Diễm lão tổ nghe vậy biến sắc.

Oành!

Hắc quang chói mắt từ trên người lão giả mặt rỗ tán phát ra, nguyên bản sắc mặt lão tái nhợt lập tức khôi phục, hơn nữa biến thành đỏ thẫm, hầu như muốn nhỏ ra huyết.

Đồng thời, tiếng "Ken két" trầm đục từ trong cơ thể lão truyền ra, trên cổ và cánh tay lộ ra gân xanh vừa thô vừa to như từng đám cây.

Hắc quang cuồn cuộn, thân thể của lão thình lình biến lớn nhanh chóng, trong nháy mắt to hơn gấp đôi, bên ngoài thân hiện ra một tầng vảy màu đen dày đặc, sáng bóng như kim loại, thoạt nhìn không thể phá vỡ, trên mười ngón tay cũng hiện ra rậm rạp lân phiến, móng vuốt sắc nhọn màu đen bén nhọn dài ra.

Nhìn thoáng qua, lão giả mặt rỗ đã biến thành hình thái bán Long.

Không chỉ như thế, trên trán và cơ bắp phía sau lưng lão nhúc nhích một hồi, dường như muốn dài ra cái gì đó.

Bất quá vào thời khắc này, hắc quang trên người lão giả mặt rỗ cuồn cuộn chợt giảm xuống, cơ bắp nhúc nhích cũng đình chỉ, khôi phục nguyên dạng.

Lập tức hắc quang phiêu tán, lộ ra thân ảnh hùng tráng của lão giả mặt rỗ.

Trong mắt Hàn Lập hiện lên một tia sợ hãi thán phục, Thú Thai Huyền Nguyên Đan này quả nhiên huyền diệu vô cùng, có thể so với vài loại biến thân Chân Linh huyết mạch của hắn.

Vài loại biến thân của hắn đúng trăm cay nghìn đắng mới tu luyện thành, mà lão giả lại phục dụng một viên thuốc liền đạt được.

Hàn Lập lại nhìn đánh giá lão giả mặt rỗ một cái, không hề nhìn nhiều, quay người tiếp tục đi lên đỉnh núi.

Lập tức Lãnh Diễm lão tổ và Hùng Sơn cũng kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo.

Lão giả mặt rỗ thở nhẹ một hơi, một cỗ gió sắc nhọn như có thực chất từ trong miệng xì ra, đánh vào trên bậc thang phát ra một tiếng vang lớn.

Lão cúi đầu nhìn thân thể của mình, thở dài.

Vội vàng ăn vào viên Thú Thai Huyền Nguyên Đan này, quả nhiên không cách nào sử dụng hết công hiệu, hơn phân nửa dược lực đều lãng phí hết rồi.

Bất quá trước mắt như vậy cũng đủ.

Ánh mắt lão giả mặt rỗ lóe lên, bước về phía trước.

"Oành" một tiếng trầm đục!

Thình lình lão giả trực tiếp nhảy lên hai bậc cầu thang, đuổi theo ba người Hàn Lập phía trước, tốc độ cực nhanh.

Mặc dù ba người Hàn Lập không có quay đầu lại, nhưng thủy chung vẫn chú ý tình huống sau lưng, lúc này trong nội tâm rùng mình, vội vàng kiệt lực đẩy nhanh tốc độ leo lên.

Chẳng qua sau khi lão giả mặt rỗ biến thân, tốc độ đã hơn xa ba người.

Khoảng cách song phương không ngừng rút ngắn, bất quá sau một thời gian ngắn chỉ kém hơn trăm bậc cầu thang so với hai người phía trước.

Theo xu thế này, chỉ cần thời gian không dưới một chén trà công phu, sẽ bị đuổi kịp.

Sắc mặt Hùng Sơn trầm xuống, trong miệng lẩm bẩm, kim quang trên người lại cuồn cuộn một hồi, thân hình đã biến thành hoàng kim đại hán lại biến lớn thêm vài phần.

Trên đầu tóc của Hoàng Kim đại hán lập loè kim quang, nhanh chóng biến mất, hóa thành một người đầu trọc, trên người cũng hiện ra một kiện Kim sắc tăng bào.



Sau mấy hơi thở, Hùng Sơn hóa thành một người giống như Kim Thân La Hán.

Kim Thân La Hán bước dài ra, "Oành" một tiếng, thình lình cũng bước lên hai bậc thang, đi nhanh lên hướng đỉnh núi, tốc độ cực nhanh không dưới lão giả mặt rỗ.

Trong mắt Hàn Lập hiện lên một tia kinh ngạc, tinh quang chi lực bên ngoài thân cuồn cuộn một hồi, cũng toàn lực vận chuyển Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công.

Trong cơ thể hắn truyền ra một hồi thanh âm đùng đùng không dứt, lập tức thân hình biến lớn không ít, trên bụng hiện ra mười tám điểm Tinh quang.

Gân cốt rung rung, một cỗ lực lượng tràn đầy tán phát ra, hư không bên cạnh nổi lên đạo đạo gợn sóng.

Hàn Lập đạp dưới chân một cái, cả người liền bay bổng đến bậc thang kế tiếp, hầu như không chạm xuống đất, một đường nhanh chóng tung bay đi lên, tốc độ so với Hùng Sơn không chậm chút nào.

Hai người đột nhiên tăng thêm tốc độ, lập tức vượt qua Lãnh Diễm lão tổ, bỏ gã lại phía sau.

Lãnh Diễm lão tổ thấy cảnh này, khẽ quát một tiếng, tay bấm niệm pháp quyết, toàn lực vận chuyển Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công, tinh quang bên ngoài thân đậm đặc lần nữa, trên bụng hiện ra mười tám đoàn Tinh Quang, thân hình cũng biến lớn lên một ít.

Chẳng qua lần này Lãnh Diễm lão tổ biến hóa, bất luận uy danh hay là khí thế, so với Hàn Lập đều thua kém rất nhiều.

Chân gã đạp mạnh cầu thang mãnh liệt, tốc độ cũng gia tăng không ít.

Nhưng mà so với đám người Hàn Lập, Hùng Sơn, và lão giả mặt rỗ, vẫn chậm hơn một ít.

Oanh oanh oanh!

Một hồi tiếng bước chân nặng nề từ phía sau truyền đến, là lão giả mặt rỗ dần dần chạy tới.

Trong nội tâm Lãnh Diễm lão tổ khẩn trương, hai tay vung lên, lấy ra bốn năm tấm phù lục đặc biệt, dán tất cả lên người.

Mấy đoàn quang mang sáng lên, dung nhập vào thân thể gã.Lập tức tinh quang bên ngoài thân Lãnh Diễm lão tổ đậm đặc lên, tốc độ lần nữa tăng thêm một chút, miễn cưỡng bắt kịp bước chân hai người Hàn Lập phía trước.

Mấy người đuổi theo nhau, rất nhanh khoảng cách đỉnh núi chỉ còn hơn một trăm bậc thang.

Đến nơi này, bậc thang càng trở nên dốc đứng, cấm chế trọng lực phía trên đột nhiên tăng lên nhiều, vượt xa trình độ lúc trước.

Tốc độ của mấy người, trước sau đều chậm lại dần.

Hàn Lập và Hùng Sơn khá tốt, tuy tốc độ chậm lại, vẫn vững bước tiến lên.

Thoạt nhìn tình huống Lãnh Diễm lão tổ không được tốt cho lắm.

Trước mắt gã đã toàn lực vận chuyển, thân thể chi lực hao tổn rất lớn, tinh quang trên người cũng mờ đi rất nhiều, lúc này đã thở hồng hộc, quang mang phù lục bên ngoài thân chớp chớp, tùy thời mất đi.

Bất quá tình huống lão giả mặt rỗ cũng không được tốt lắm, lúc này vảy đen ngoài thân đã biến mất không ít, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, chân hơi lảo đảo.

"Đáng giận!" Sắc mặt lão giả mặt rỗ càng ngày càng khó coi, trong nội tâm nhịn không được phẫn nộ quát một tiếng.

Hắn vừa mới phục dụng Thú Thai Huyền Nguyên Đan, Huyết Mạch chi lực trong đó còn không triệt để dung hợp với bản thân, sắp duy trì không được biến thân rồi.

Hắc quang trên người lão giả chợt lập loè một hồi, vảy đen bên ngoài thân lại biến mất không ít, không thể không ngừng lại.

Lãnh Diễm lão tổ nhìn thấy tình huống lão giả mặt rỗ, lập tức đại hỉ.

Dưới chân gã ngừng lại một chút, tạm dừng trên một bậc thang, lấy ra một quả đan dược màu lam óng ánh, tinh quang chi lực từ trong tán phát ra mãnh liệt.

Gã không nói hai lời ăn viên đan này vào, vận chuyển Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công luyện hóa dược lực, lập tức tinh quang bên ngoài thân sáng lên không ít.

Gã thở nhẹ một hơi, tiếp tục cất bước tiến lên.

Trong mắt lão giả mặt rỗ chợt hiện lên lãnh mang, hai tay bỗng nhiên nhấc lên, mười ngón huy động liên tục.



Xuy xuy xuy!

Mười đạo chỉ đen hết sức nhỏ từ đầu ngón tay bắn ra, nhoáng một cái biến mất không thấy gì nữa.

Sau một khắc, hư không sau lưng Lãnh Diễm lão tổ lóe lên, mười đạo chỉ đen lăng không hiển hiện phóng tới, như thiểm điện đâm về phía sau lưng của gã.

Bất quá vào thời khắc này, trên bậc thang trắng bạc "Ô...ô...n...g" một tiếng, hiện ra một tầng hoàng mang sáng ngời, một cỗ trọng lực khổng lồ bao phủ những chỉ đen kia.

Lập tức trong mười sợi chỉ đen có hơn phân nửa lệch hướng, nhưng vẫn có ba sợi chỉ đen đâm về thân thể Lãnh Diễm lão tổ.

Lãnh Diễm lão tổ cảm ứng được tình huống sau lưng, sắc mặt đại biến, hét lớn một tiếng tránh qua phía bên cạnh.

"Phốc" một tiếng, Huyết Quang hiện ra!

Tuy gã kiệt lực tránh né, nhưng vẫn không né tránh được, bị ba đạo chỉ đen trực tiếp phá vỡ màn hào quang hộ thể, xuyên thủng thân thể.

Chỉ đen đâm vào thân thể của gã, lập tức nổ bể ra.

Phanh phanh phanh!

Trên người Lãnh Diễm lão tổ bị tạc ra ba cái lỗ máu, máu tươi ùn ùn phóng ra.

Gã kêu thảm một tiếng, thân thể bịch một tiếng, té quỵ trên đất.

Hàn Lập và Hùng Sơn nghe tiếng, nhao nhao quay đầu nhìn lại.

Lão giả mặt rỗ khẽ giật mình, dường như không nghĩ tới liền đắc thủ thuận lợi như thế

"Hặc hặc..." Trên mặt lão hiện ra vẻ đắc ý, nhe răng cười.

Bất quá ngay lúc gã vừa mới nhe răng cười, dị biến phát sinh, trong hư không trên đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ cực lớn.

Lão chưa kịp kia làm ra bất kỳ phản ứng nào, một tia chớp đỏ tía vừa thô vừa to cỡ thùng nước lăng không hiển hiện, tản mát ra chấn động khí tức đáng sợ, ầm ầm bổ vào trên người lão.

Lập tức Lôi quang chói mắt che mất thân thể lão giả mặt rỗ, một tiếng kêu thảm thiết thê lương từ trong truyền ra, sau đó im bặt.

Bên trong Lôi Quang chói mắt truyền ra một tiếng vỡ vụn, thân thể lão giả mặt rỗ thình lình chia năm xẻ bảy, bạo liệt ra, trong đó giống như có một đạo thân ảnh thật nhỏ bay ra, nhưng chợt tán loạn bên trong tia chớp.

Hàn Lập thấy một loạt kịch biến này, nhất thời phản ứng không kịp, cứng họng đứng ở đó.

Nhưng đối với việc lão giả mặt rỗ vẫn lạc, trong lòng của hắn tự nhiên buông lỏng.

"Hừ! Lại dám động thủ ở chỗ này, quả thực không biết sống chết!" Hùng Sơn cười lạnh một tiếng, không để ý tới những việc này nữa, quay người tiếp tục đi lên phía trên.

Hàn Lập nhìn bóng lưng Hùng Sơn, đuôi lông mày nhảy lên, nơi đây hiển nhiên có cấm chế ngăn cấm đấu pháp nào đó.

Hắn không có lập tức khởi hành, nhìn về phía Lãnh Diễm lão tổ đang ngã xuống đất.

Sắc mặt Lãnh Diễm lão tổ trắng bệch, bất quá nhìn thấy lão giả mặt rỗ vẫn lạc, thần sắc cũng buông lỏng.

Gã có chút run rẩy, lấy ra một quả huyết sắc đan dược ăn vào, bên ngoài thân hiện ra một tầng huyết quang nồng đậm, ba cái miệng vết thương biến mất không thấy gì nữa lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ, miễn cưỡng đứng lên.

Ánh mắt Hàn Lập chớp lên, thương thế Lãnh Diễm lão tổ cũng không khỏi hẳn, chẳng qua khôi phục mặt ngoài mà thôi, muốn tiếp tục lên tới cầu thang, chỉ sợ cần một khoảng thời gian.

Những người Quỷ Khấp Tông còn lại rơi vào xa xa phía sau, muốn lên tới cần thời gian rất lâu, có lẽ đủ cho Lãnh Diễm lão tổ khôi phục.

Hàn Lập quay người đang tính tiếp tục đi tới.

Vào thời khắc này, một tiếng vang nhỏ từ phía dưới truyền đến.

Thân thể của hắn cứng đờ, nhìn lại vị trí âm thanh phát ra, sắc mặt biến đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phàm Nhân Tu Tiên 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook