Chương 524: Chuyện cũ chốn phàm trần
Vong Ngữ
29/10/2018
Cổ Vân Đại Lục, Thiên Vân Thành.
Một ngày cuối năm, đối với người tu hành một năm trôi qua nhanh như cái chớp mắt, là quãng thời gian ngắn ngủi không đáng nhắc tới, nhưng đối với người thế tục nó là ngày quan trọng nhất trong năm, là quãng thời gian tiễn năm cũ, đón năm mới.
Mưa tuyết như lông ngỗng rơi xuống, trừ vài nơi phủ đệ của tu sỹ và khách điếm ra, còn lại toàn bộ Thiên Vân Thành bị tuyết trắng mênh mông phủ kín. Mỗi nhà đều theo tục xưa đón tết, ở góc cửa sổ cắm một cành đào, trên khung cửa dán đôi câu đối sắc màu tươi đẹp.
Chạng vạng tối, mặt trời đã khuất, sắc trời cũng tối dần.
Trên một đường lớn giữa Thiên Vân Thành, hai bên hàng quán treo đèn lồng đỏ, biển hiệu đa dạng màu sắc, chiếu sáng cả con đường.
Khắp các ngõ phố, hơi nóng bốc lên cuốn theo các loại hương thơm của đồ ăn, tiếng rao hàng ồn ào náo nhiệt, không khí nhộn nhịp, ấm cúng.
Một thiếu nữ xinh đẹp, đáng yêu toàn thân mặc áo màu đỏ, trên tay cầm xiên mứt quả màu sắc hấp dẫn khiến người ta nhìn vào chỉ muốn cắn đang bước đi chậm rãi giữa dòng người.
Mũ áo choàng rộng lớn trùm lên đầu cũng không che hết được vẻ kiêu sa của nàng, nhưng nhìn nàng có chút cô đơn.
“Mấy người đại ca không ở đây, Lệ trưởng lão cũng không biết lúc nào mới quay lại...” Nàng hé miệng cắn lấy một miếng mứt quả bọc đường, ngậm trong miệng, lẩm bẩm nói.
Bất chợt nàng ngẩng đầu, nhìn về nơi cuối phố, trong đám người có một nam tử mặc áo bào xanh, khuôn mặt vui vẻ, đang đi nhanh về phía nàng.
Nàng khẽ giật mình, mắt ngọc tròn xoe, khuôn mặt không giấu được vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng, nuốt trọn cả miếng mứt quả, vội vàng chạy đến đón chào.
Khi đến gần nàng mới thấy bên cạnh nam tử có dẫn theo một tiểu cô nương môi hồng răng trắng, vô cùng hoạt bát.
Lúc này tiểu cô nương đang nắm vạt áo nam tử, mũi hít hà, nhìn ngang nhìn dọc xung quanh.
“Lệ trưởng....Lệ đại nhân...”
Bước nhanh đến trước người nam tử, thiếu nữ lập tức kẽo mũ xuống, cúi đầu thi lễ.
Nam tử mặc áo xanh không ai khác chính là Hàn Lập mới từ Hoang Lan Đại Lục đi tới, mà thiếu nữ mặc áo choàng kia là Mộng Thiển Thiển, vẫn ở trong Thiên Vân Thành chờ từ trước tới giờ.
“Không cần đa lễ. Lúc trước ta vào cửa phía Đông thành ngẫu nhiên nhận ra khí tức của ngươi nên tìm tới.” Hàn Lập mỉm cười nói.
“Đại thúc, nàng là ai vậy? Cảnh giới thì thấp, tư chất bình thường.” Kim Đông đang láo liên một bên cũng dời ánh mắt khỏi các quán ăn, nhìn Mộng Thiển Thiển một chút, bĩu môi nói ra.
“Là sư muội của ngươi.” Hàn Lập nghe thế, đau đầu trách mắng.
Mộng Thiển Thiển có chút xấu hổ cúi thấp đầu, nhẹ nhàng nói:”Su tỷ, chiếu cố nhiều hơn.”
Kim Đồng nghe xong vui vẻ ra mặt:”Sư muội ngoan, thưởng cho ngươi nè.”
Nói xong cũng không biết nó móc từ đâu ra một bình đan dược đưa cho Mộng Thiển Thiển.
“Trước tiên về Quan Nguyệt Viên, ta có việc muốn báo với các ngươi.” Hàn Lập nhìn xung quanh thấy không ít người thế tục tỏ vẻ khác thường, mặc dù không ai dám đứng lại nhưng tất cả đều đang trộm quan sát bọn hắn, liền mở miệng nói ra.
“Vâng” Mộng Thiển Thiển vội vàng lên tiếng.
“Thơm quá, ta muốn ăn no đã rồi làm gì thì làm.” Kim Đồng khịt khịt mũi, ngửi được mùi thơm bay ra từ quán rượu, không nhịn được nói.
Hàn Lập không dám cho nó ở đây một mình, nếu để tiểu nha đầu này ăn thoải mái chỉ sợ sẽ gặm hết nửa cái Thiên Vân Thành mất, hắn trả lời:”Được, cũng đã rất lâu rồi ta không ăn những món này.”
“Quán nào ngon nhất?” Kim Đồng nuốt mấy ngụm nước miếng, sốt ruột nói.
“Gần đây có quán nào lớn lớn một chút không? Đã lâu rồi ta không ăn các món thế tục, cũng có chút hoài niệm.” Hàn Lập nhìn về phía Mộng Thiển Thiển, mở miệng nói.
“Có, có, quanh đây có Quảng Duyệt Lâu với Hồi Xuân Trai thức ăn rất ngon, để ta dẫn đường.” Mộng Thiển Thiển gật đầu liên tục nói.
Mộng Thiển Thiển ở đây đã lâu, con đường này cũng đã đi qua không biết bao lần, mặc dù không biết tường tận nhưng cũng biết sơ qua các món ăn ở đây, lúc này vội vàng dẫn hai người Hàn Lập tới Quảng Duyệt Lâu.
Nhưng mới đi qua một con phố Kim Đồng đã không nhịn được nữa sà vào quán bánh bao ven đường.
“Quán này có món bánh bao thịt dê ngon nổi tiếng vùng này, ăn thử cũng được.” Mộng Thiển Thiển thấy thế, giới thiệu.
Hàn Lập gật đầu, ba người liền ngồi xuống.
Tiểu nhị của quán là một gã gù lưng, gặp ba người khí độ bất phàm vội vàng chạy tới, cười hỏi:”Ba vị khách quan, muốn ăn gì? Bánh bao thịt dê của nhà chúng ta ngon nhất trong phương viên trăm dặm gần đây đấy.”
“Trước tiên cho ta ba lồng bánh bao thịt dê hấp, ba bát canh dê, nấu nhừ một chút.” Mộng Thiển Thiển móc ra một thỏi bạc, mở miệng nói.
“Có ngay.” Tiểu nhị vội vàng đáp rồi xoay người rời đi.
Chẳng mấy chốc ba lồng bánh bao thịt dê nóng hầm hập còn bốc khói đã được mang lên.
Kim Đồng sớm đã nhịn không được, thò tay lấy ngay một cái bánh bao còn lớn hơn cả tay nó há miệng cắn.
Vỏ bánh bị cắn một miếng to, nhân bánh sánh vàng chảy ra ngoài, mùi thịt tỏa ra thơm ngát, ngập hết miệng nó.
Kim Đồng mặt thỏa mãn, nhai ngấu nhai nghiến.
Tiểu nhị đứng bên cạnh chưa kịp rời đi thấy cảnh này tròng mắt lồi ra muốn nhảy ra ngoài, sợ tiểu cô nương kia bị bỏng thì sẽ bị trưởng quầy trách phạt.
Hắn định mở miệng căn ngăn thì đã thấy tiểu cô nương đã ăn xong cái bánh bao đầu tiên, quẹt miệng rồi cầm cái thứ hai ăn tiếp.
Sau đó, tiểu cô nương càng ăn nhanh hơn, căn bản không nhìn rõ nàng ta ăn như thế nào, từng cái từng cái bánh một biến mất không còn dấu vết.
Tiểu nhị đứng ngây như phỗng, miệng há to cả ngày không khép lại.
“Đại thúc, không ngờ cái “Bao thịt dê” này ăn ngon như vậy, cho ta một trăm...à không...một nghìn lồng đi.” Khuôn mặt Kim Đồng hớn hở, không giấu được vẻ ngạc nhiên lẫn vui mừng, hô lớn.
Lần này thì nó không chỉ dọa sợ mỗi tiểu nhị, mà thực khách đang ngồi xung quanh cũng nhao nhao nhìn lại.
“Thật sự ngon như vậy sao?” Hàn Lập vui vẻ nói.
“Ừm.” Kim Đồng chép miệng trả lời.
“Tiểu nhị, còn có bao nhiêu bánh bao, mang hết ra đây.” Hàn Lập nghe thế cười nói.
Tiểu nhị gù lưng ngẩn người, nhất thời không có phản ứng.
Hàn Lập nghĩ đối phương lo lắng mình không có đủ tiền liền lấy định lấy bạc ra đưa cho gã, nhưng đến lúc này mới nhớ trên người hắn ngoài trừ linh tài, pháp bảo ra căn bản không có một tý ngân lượng nào, nhiều nhất chỉ có Tiên Nguyên Thạch thôi.
Giàu nứt đố đổ vách mà không có tiền mua bánh bao, thế gian chắc chỉ có mỗi Hàn Lập.
Mộng Thiển Thiển hiểu rõ mọi chuyện, cổ tay khẽ đảo lấy ra một viên trung phẩm linh thạch để lên bàn.
Dân chúng phàm nhân ở Bắc Hàn Tiên Vực so với người ở Nhân giới và Linh Giới thì sống thọ hơn nhiều, sức khỏe cũng tốt hơn. Trong đời sống sinh hoạt hàng ngày tuy rằng tiền tệ chính vẫn là vàng bạc, nhưng cũng không lạ lẫm gì linh thạch của thế giới thần tiên.
Bởi vì bên trong linh thạch là thiên địa linh khí, người bình thường nếu mang theo tuy không thể hấp thu trực tiếp linh lực trong đó nhưng cũng nhận được rất nhiều lợi ích, quan trọng nhất là có thể kéo dài tuổi thọ, thân thể khỏe mạnh hơn.
Vì vậy có thể nói linh thạch là một loại tiền cấp cao, vẫn lưu thông trong thế tục, thậm chí còn là chí bảo mà tầng lớp phú thương, quý tộc thèm khát.
Viên linh thạch mà Mộng Thiển Thiển đưa ra còn tốt hơn những viên linh thạch bình thường, đối với phàm nhân vô cùng quý hiếm nên ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Cũng may bà chủ cửa hàng bánh bao thấy ồn ào ở quán liền tới xem, mặt không đổi sắc nhìn viên linh thạch trung phẩm, hỏi rõ nguyên do mới biết gặp được quý nhân, vừa cười vừa nói:”May được khách quý để ý, viên linh thạch này quá quý trọng, lão bà ta sao dám nhận đây?” Nói thì nói thế, dứt lời đã thấy bà ta nhét linh thạch vào trong ngực rồi.
Bà chủ khéo léo nhẹ nhàng đi nói chuyện, chào hỏi với từng khách một, xin mọi người thứ lỗi ngày mai lại tới. Khách quan nghe lời bà chủ cũng đoán ra kia không phải ba người bình thường, cũng không dám tò mò nữa, nhưng mới quay lại đã thấy bánh bao của mình đã chạy đi đâu mất.
“Hương vị ngon hơn pháp bảo a.” Kim Đồng vui mừng nhướng mày nhảy nhót hét lên.
“Sư tỷ ngươi...bình thường ngươi ăn Pháp Báo sao?” Mộng Thiển Thiển nhìn cô bé trước mắt, sững sờ hỏi.
“Tất nhiên. Thành này còn có món gì ăn ngon?” Kim Đồng nhìn ra ngoài tiệm hỏi.
“Trên đường này có rất nhiều món ăn ngon, đằng sau tiệm này có quán bánh nướng Hoàng Kiều, bánh ngọt Phù Dung, rượu cất nguyên từ, mì hoành thánh da giòn, thỏ nấu cay, bún gạo, vằn thắn tương ớt, gà nướng, bánh rán hành....” Mộng Thiển Thiển vội đọc ra các món ăn nàng đã quen thuộc như lòng bàn tay.
Nàng chưa đếm xong, hai mắt Kim Đồng đã sáng lấp lánh, nuốt nước miếng ừng ực.
“Tuy không biết rõ là gì, nhưng mới nghe tên ta đã thấy rất lợi hại...Được rồi, sau khi ăn xong nhà này, đi lần lượt tiếp từng nhà một.” Ánh mắt của nàng cong lên như trăng khuyết, lau vội nước miếng, vội vàng nói.
Trong khi mọi người nói chuyện, tiểu nhị lưng gù đã mang thêm mười lồng bánh bao tới, Kim Đồng khẽ mở miệng hút cả mười lồng bánh bao vào bụng.
Hàn Lập thấy cảnh này, khẽ cười, nâng bát canh dê lên uống một hớp.
Nước canh đậm đà, nước hơi đục nhưng không hề có mùi tanh, uống một hớp trôi qua cổ họng, liền thấy ấm bụng.
Mùi vị này, đã lâu không gặp.
Hàn Lập đã quên mình bao nhiêu năm rồi không ăn uống đồ ăn thế tục, một bát nước canh dê kéo hắn trở về chốn hồng trần nhân gian, làm hắn nhớ lại thôn nhỏ bên núi ở Nhân giới ngày xưa.
Hắn nhìn bốn phía, ngắm dòng người đi lại tấp nập trong ánh đèn lồng sáng rực, lòng bồi hồi.
Tu hành đại đạo, đã thấy quá nhiều phong cảnh hùng vĩ nên thơ, nhưng quan sát nhân gian, mới là cảnh đẹp nhất.
Một ngày cuối năm, đối với người tu hành một năm trôi qua nhanh như cái chớp mắt, là quãng thời gian ngắn ngủi không đáng nhắc tới, nhưng đối với người thế tục nó là ngày quan trọng nhất trong năm, là quãng thời gian tiễn năm cũ, đón năm mới.
Mưa tuyết như lông ngỗng rơi xuống, trừ vài nơi phủ đệ của tu sỹ và khách điếm ra, còn lại toàn bộ Thiên Vân Thành bị tuyết trắng mênh mông phủ kín. Mỗi nhà đều theo tục xưa đón tết, ở góc cửa sổ cắm một cành đào, trên khung cửa dán đôi câu đối sắc màu tươi đẹp.
Chạng vạng tối, mặt trời đã khuất, sắc trời cũng tối dần.
Trên một đường lớn giữa Thiên Vân Thành, hai bên hàng quán treo đèn lồng đỏ, biển hiệu đa dạng màu sắc, chiếu sáng cả con đường.
Khắp các ngõ phố, hơi nóng bốc lên cuốn theo các loại hương thơm của đồ ăn, tiếng rao hàng ồn ào náo nhiệt, không khí nhộn nhịp, ấm cúng.
Một thiếu nữ xinh đẹp, đáng yêu toàn thân mặc áo màu đỏ, trên tay cầm xiên mứt quả màu sắc hấp dẫn khiến người ta nhìn vào chỉ muốn cắn đang bước đi chậm rãi giữa dòng người.
Mũ áo choàng rộng lớn trùm lên đầu cũng không che hết được vẻ kiêu sa của nàng, nhưng nhìn nàng có chút cô đơn.
“Mấy người đại ca không ở đây, Lệ trưởng lão cũng không biết lúc nào mới quay lại...” Nàng hé miệng cắn lấy một miếng mứt quả bọc đường, ngậm trong miệng, lẩm bẩm nói.
Bất chợt nàng ngẩng đầu, nhìn về nơi cuối phố, trong đám người có một nam tử mặc áo bào xanh, khuôn mặt vui vẻ, đang đi nhanh về phía nàng.
Nàng khẽ giật mình, mắt ngọc tròn xoe, khuôn mặt không giấu được vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng, nuốt trọn cả miếng mứt quả, vội vàng chạy đến đón chào.
Khi đến gần nàng mới thấy bên cạnh nam tử có dẫn theo một tiểu cô nương môi hồng răng trắng, vô cùng hoạt bát.
Lúc này tiểu cô nương đang nắm vạt áo nam tử, mũi hít hà, nhìn ngang nhìn dọc xung quanh.
“Lệ trưởng....Lệ đại nhân...”
Bước nhanh đến trước người nam tử, thiếu nữ lập tức kẽo mũ xuống, cúi đầu thi lễ.
Nam tử mặc áo xanh không ai khác chính là Hàn Lập mới từ Hoang Lan Đại Lục đi tới, mà thiếu nữ mặc áo choàng kia là Mộng Thiển Thiển, vẫn ở trong Thiên Vân Thành chờ từ trước tới giờ.
“Không cần đa lễ. Lúc trước ta vào cửa phía Đông thành ngẫu nhiên nhận ra khí tức của ngươi nên tìm tới.” Hàn Lập mỉm cười nói.
“Đại thúc, nàng là ai vậy? Cảnh giới thì thấp, tư chất bình thường.” Kim Đông đang láo liên một bên cũng dời ánh mắt khỏi các quán ăn, nhìn Mộng Thiển Thiển một chút, bĩu môi nói ra.
“Là sư muội của ngươi.” Hàn Lập nghe thế, đau đầu trách mắng.
Mộng Thiển Thiển có chút xấu hổ cúi thấp đầu, nhẹ nhàng nói:”Su tỷ, chiếu cố nhiều hơn.”
Kim Đồng nghe xong vui vẻ ra mặt:”Sư muội ngoan, thưởng cho ngươi nè.”
Nói xong cũng không biết nó móc từ đâu ra một bình đan dược đưa cho Mộng Thiển Thiển.
“Trước tiên về Quan Nguyệt Viên, ta có việc muốn báo với các ngươi.” Hàn Lập nhìn xung quanh thấy không ít người thế tục tỏ vẻ khác thường, mặc dù không ai dám đứng lại nhưng tất cả đều đang trộm quan sát bọn hắn, liền mở miệng nói ra.
“Vâng” Mộng Thiển Thiển vội vàng lên tiếng.
“Thơm quá, ta muốn ăn no đã rồi làm gì thì làm.” Kim Đồng khịt khịt mũi, ngửi được mùi thơm bay ra từ quán rượu, không nhịn được nói.
Hàn Lập không dám cho nó ở đây một mình, nếu để tiểu nha đầu này ăn thoải mái chỉ sợ sẽ gặm hết nửa cái Thiên Vân Thành mất, hắn trả lời:”Được, cũng đã rất lâu rồi ta không ăn những món này.”
“Quán nào ngon nhất?” Kim Đồng nuốt mấy ngụm nước miếng, sốt ruột nói.
“Gần đây có quán nào lớn lớn một chút không? Đã lâu rồi ta không ăn các món thế tục, cũng có chút hoài niệm.” Hàn Lập nhìn về phía Mộng Thiển Thiển, mở miệng nói.
“Có, có, quanh đây có Quảng Duyệt Lâu với Hồi Xuân Trai thức ăn rất ngon, để ta dẫn đường.” Mộng Thiển Thiển gật đầu liên tục nói.
Mộng Thiển Thiển ở đây đã lâu, con đường này cũng đã đi qua không biết bao lần, mặc dù không biết tường tận nhưng cũng biết sơ qua các món ăn ở đây, lúc này vội vàng dẫn hai người Hàn Lập tới Quảng Duyệt Lâu.
Nhưng mới đi qua một con phố Kim Đồng đã không nhịn được nữa sà vào quán bánh bao ven đường.
“Quán này có món bánh bao thịt dê ngon nổi tiếng vùng này, ăn thử cũng được.” Mộng Thiển Thiển thấy thế, giới thiệu.
Hàn Lập gật đầu, ba người liền ngồi xuống.
Tiểu nhị của quán là một gã gù lưng, gặp ba người khí độ bất phàm vội vàng chạy tới, cười hỏi:”Ba vị khách quan, muốn ăn gì? Bánh bao thịt dê của nhà chúng ta ngon nhất trong phương viên trăm dặm gần đây đấy.”
“Trước tiên cho ta ba lồng bánh bao thịt dê hấp, ba bát canh dê, nấu nhừ một chút.” Mộng Thiển Thiển móc ra một thỏi bạc, mở miệng nói.
“Có ngay.” Tiểu nhị vội vàng đáp rồi xoay người rời đi.
Chẳng mấy chốc ba lồng bánh bao thịt dê nóng hầm hập còn bốc khói đã được mang lên.
Kim Đồng sớm đã nhịn không được, thò tay lấy ngay một cái bánh bao còn lớn hơn cả tay nó há miệng cắn.
Vỏ bánh bị cắn một miếng to, nhân bánh sánh vàng chảy ra ngoài, mùi thịt tỏa ra thơm ngát, ngập hết miệng nó.
Kim Đồng mặt thỏa mãn, nhai ngấu nhai nghiến.
Tiểu nhị đứng bên cạnh chưa kịp rời đi thấy cảnh này tròng mắt lồi ra muốn nhảy ra ngoài, sợ tiểu cô nương kia bị bỏng thì sẽ bị trưởng quầy trách phạt.
Hắn định mở miệng căn ngăn thì đã thấy tiểu cô nương đã ăn xong cái bánh bao đầu tiên, quẹt miệng rồi cầm cái thứ hai ăn tiếp.
Sau đó, tiểu cô nương càng ăn nhanh hơn, căn bản không nhìn rõ nàng ta ăn như thế nào, từng cái từng cái bánh một biến mất không còn dấu vết.
Tiểu nhị đứng ngây như phỗng, miệng há to cả ngày không khép lại.
“Đại thúc, không ngờ cái “Bao thịt dê” này ăn ngon như vậy, cho ta một trăm...à không...một nghìn lồng đi.” Khuôn mặt Kim Đồng hớn hở, không giấu được vẻ ngạc nhiên lẫn vui mừng, hô lớn.
Lần này thì nó không chỉ dọa sợ mỗi tiểu nhị, mà thực khách đang ngồi xung quanh cũng nhao nhao nhìn lại.
“Thật sự ngon như vậy sao?” Hàn Lập vui vẻ nói.
“Ừm.” Kim Đồng chép miệng trả lời.
“Tiểu nhị, còn có bao nhiêu bánh bao, mang hết ra đây.” Hàn Lập nghe thế cười nói.
Tiểu nhị gù lưng ngẩn người, nhất thời không có phản ứng.
Hàn Lập nghĩ đối phương lo lắng mình không có đủ tiền liền lấy định lấy bạc ra đưa cho gã, nhưng đến lúc này mới nhớ trên người hắn ngoài trừ linh tài, pháp bảo ra căn bản không có một tý ngân lượng nào, nhiều nhất chỉ có Tiên Nguyên Thạch thôi.
Giàu nứt đố đổ vách mà không có tiền mua bánh bao, thế gian chắc chỉ có mỗi Hàn Lập.
Mộng Thiển Thiển hiểu rõ mọi chuyện, cổ tay khẽ đảo lấy ra một viên trung phẩm linh thạch để lên bàn.
Dân chúng phàm nhân ở Bắc Hàn Tiên Vực so với người ở Nhân giới và Linh Giới thì sống thọ hơn nhiều, sức khỏe cũng tốt hơn. Trong đời sống sinh hoạt hàng ngày tuy rằng tiền tệ chính vẫn là vàng bạc, nhưng cũng không lạ lẫm gì linh thạch của thế giới thần tiên.
Bởi vì bên trong linh thạch là thiên địa linh khí, người bình thường nếu mang theo tuy không thể hấp thu trực tiếp linh lực trong đó nhưng cũng nhận được rất nhiều lợi ích, quan trọng nhất là có thể kéo dài tuổi thọ, thân thể khỏe mạnh hơn.
Vì vậy có thể nói linh thạch là một loại tiền cấp cao, vẫn lưu thông trong thế tục, thậm chí còn là chí bảo mà tầng lớp phú thương, quý tộc thèm khát.
Viên linh thạch mà Mộng Thiển Thiển đưa ra còn tốt hơn những viên linh thạch bình thường, đối với phàm nhân vô cùng quý hiếm nên ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Cũng may bà chủ cửa hàng bánh bao thấy ồn ào ở quán liền tới xem, mặt không đổi sắc nhìn viên linh thạch trung phẩm, hỏi rõ nguyên do mới biết gặp được quý nhân, vừa cười vừa nói:”May được khách quý để ý, viên linh thạch này quá quý trọng, lão bà ta sao dám nhận đây?” Nói thì nói thế, dứt lời đã thấy bà ta nhét linh thạch vào trong ngực rồi.
Bà chủ khéo léo nhẹ nhàng đi nói chuyện, chào hỏi với từng khách một, xin mọi người thứ lỗi ngày mai lại tới. Khách quan nghe lời bà chủ cũng đoán ra kia không phải ba người bình thường, cũng không dám tò mò nữa, nhưng mới quay lại đã thấy bánh bao của mình đã chạy đi đâu mất.
“Hương vị ngon hơn pháp bảo a.” Kim Đồng vui mừng nhướng mày nhảy nhót hét lên.
“Sư tỷ ngươi...bình thường ngươi ăn Pháp Báo sao?” Mộng Thiển Thiển nhìn cô bé trước mắt, sững sờ hỏi.
“Tất nhiên. Thành này còn có món gì ăn ngon?” Kim Đồng nhìn ra ngoài tiệm hỏi.
“Trên đường này có rất nhiều món ăn ngon, đằng sau tiệm này có quán bánh nướng Hoàng Kiều, bánh ngọt Phù Dung, rượu cất nguyên từ, mì hoành thánh da giòn, thỏ nấu cay, bún gạo, vằn thắn tương ớt, gà nướng, bánh rán hành....” Mộng Thiển Thiển vội đọc ra các món ăn nàng đã quen thuộc như lòng bàn tay.
Nàng chưa đếm xong, hai mắt Kim Đồng đã sáng lấp lánh, nuốt nước miếng ừng ực.
“Tuy không biết rõ là gì, nhưng mới nghe tên ta đã thấy rất lợi hại...Được rồi, sau khi ăn xong nhà này, đi lần lượt tiếp từng nhà một.” Ánh mắt của nàng cong lên như trăng khuyết, lau vội nước miếng, vội vàng nói.
Trong khi mọi người nói chuyện, tiểu nhị lưng gù đã mang thêm mười lồng bánh bao tới, Kim Đồng khẽ mở miệng hút cả mười lồng bánh bao vào bụng.
Hàn Lập thấy cảnh này, khẽ cười, nâng bát canh dê lên uống một hớp.
Nước canh đậm đà, nước hơi đục nhưng không hề có mùi tanh, uống một hớp trôi qua cổ họng, liền thấy ấm bụng.
Mùi vị này, đã lâu không gặp.
Hàn Lập đã quên mình bao nhiêu năm rồi không ăn uống đồ ăn thế tục, một bát nước canh dê kéo hắn trở về chốn hồng trần nhân gian, làm hắn nhớ lại thôn nhỏ bên núi ở Nhân giới ngày xưa.
Hắn nhìn bốn phía, ngắm dòng người đi lại tấp nập trong ánh đèn lồng sáng rực, lòng bồi hồi.
Tu hành đại đạo, đã thấy quá nhiều phong cảnh hùng vĩ nên thơ, nhưng quan sát nhân gian, mới là cảnh đẹp nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.